Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

|yoongi| 9.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'yoongi.'

'chia tay, được.'

tầm mắt của anh vẫn lơ đảng nhìn về phía hàng tá giấy tờ âm nhạc đã bị nhàu nát đến ố vàng. anh cười nhẹ, vẫn không có gì là quá bận tâm đến người đang dửng dưng đứng sừng sững trước mặt. anh hít một hơi thật sâu, khẽ thở hắt. chăm chú viết từng nốt nhạc khó hiểu.

người trước mặt tuy có chút mất kiên nhẫn nhưng đồng thời đã lấy lại được sắc mặt. tôi nói, có vẻ như là câu nói chốt lại khoảng thời gian nhàn nhạ suốt 3 năm vậy.

'mong anh sẽ có cuộc sống mới tốt đẹp hơn.'

tôi quay bước, tai ù đi như thể tôi đang rơi vào một khoảng không vô tận vậy. vén lọn tóc nhạt sang hai bên vành tai. tôi mở cửa. trước khi kịp đóng cửa tôi đã nghe thấy chất giọng trầm khàn ấy vang lên.

thế là kết thúc, người từng là của tôi ơi.

;

hôm nay là tháng đầu của mùa đông. khung cảnh trơ trụi xơ xác len lỏi trong từng tế bào càng làm tôi cảm thấy xốn xao. sải bước trên con đường vắng, tôi cho tay vào túi áo. trống trãi và lạnh lẽo, tôi nhớ đã từng có một bàn tay khô khốc nhưng ấm áp, chen chúc làm giãn chiếc găng len, đan xen trong nụ cười hiếm hoi anh để lại cho tôi vào kí ức.

thật hạnh phúc. tôi nghĩ vậy, tôi đã luôn nghĩ trong suốt trên con đường mòn, về việc chúng tôi thật sự chẳng có tình cảm nào với nhau, một chút cũng không. tôi nhớ vào đêm đông 3 năm trước, tôi đã gặp anh, min yoongi. chàng trai gầy gò ốm yếu mang một vẻ ủ khuất đến não ruột, đang trông mắt hướng nhìn về bầu trời đêm đen tuyền.

lúc đó anh đã khóc. tôi thấy, tôi chứng kiến. đến mãi sau này tôi vẫn chẳng thể biết được vào đêm đông năm ấy, chàng trai min yoongi với hai đôi bàn tay lạnh cóng khuất sau tấm lưng nhỏ nhắn, đang chằm chằm nhìn về khoảng không tinh tú. nước mắt cứ thế lăn dài trên đôi gò má. vào lúc đó, tôi thật sự biết người kia sau này sẽ làm mình đau khổ đến tận tâm can.

'hahh lạnh thật.'

tiết trời đang dần dần chuyển mưa. từng giọt nước cứ tí tách tí tách rơi xuống mảnh đầu xanh, rồi chen chúc vào các khe hở. tôi dặm chân, xuýt xoa dăm ba lần rồi chạy thật nhanh đi tìm chỗ trú. dấu chân tôi sau đó còn lún sâu xuống nền tuyết trắng.

tìm được một mái hiên gần đó, tôi chui tọt vào trong, thầm chửi rủa cơn mưa đột ngột này. tôi ghét những cơn mưa mùa đông, thứ vốn dĩ chỉ dành cho mùa hạ.

đưa hai tay chà xát với nhau, tôi thổi hơi ấm, đưa cái giá lạnh mau chóng thoát khỏi cái cơ thể mẫn cảm này. hàng mi tôi khẽ rung, một phần vì không khí âm u này, hai là cảm giác bất ổn cứ len lỏi trong tôi. bản thân như thôi thúc tôi nhanh chóng phải làm một việc gì đó. tôi ngó nghiêng, hy vọng tìm được một cửa hàng tiện lợi. nhưng chẳng hiểu sau tầm này lại chẳng thấy ánh đèn hắt hiu nào cả. bầu trời lại đen tuyền, như 3 năm trước vậy. tôi chợt nhớ ra điều gì đó, nhanh tay lấy trong túi quần ra chiếc điện thoại đã gần hết pin. tôi lướt danh bạ, chợt nhớ ra mình chỉ lưu có 2 số, một là số của maejeong, bạn thân tôi, sau khi mưa tạnh tôi sẽ gọi cho cậu để ở nhờ. hai là số của anh. tôi nhớ lại những lúc chúng tôi có công tác xa, chiếc điện thoại luôn là thứ bầu bạn, kết nối tôi và anh qua từng ngày. có một lần, tôi nhớ lúc ấy chẳng hiểu sao tôi bị mắc kẹt trong phòng ngủ của anh, chìa khóa lại vứt bên ngoài. cộng thêm chứng sợ không gian hẹp lại tái phát càng khiến tôi trở nên một sợ hãi. lúc ấy tôi chỉ biết đập cửa, rồi nhìn vào một khoảng không vô định. chợt chuông điện thoại tôi vang lên. là anh, anh tính hỏi xem tình hình tôi ở nhà như thế nào thì sau khi nghe tôi nói, anh liền một mực bay từ london về seoul với tôi.

suy nghĩ một hồi lâu tôi bị đánh thức bởi tiếng cười khúc khít của một cặp nam nữ, đang tay trong tay trong một chiếc dù, ngang nhiên lướt qua tôi. theo phản xạ, tôi liền nhìn lên trời, nhìn về phía bọn họ chỉ.

đó là sao băng, sao băng.

tôi hồi tưởng về ngày hôm đó. cái ngày mà tôi bắt gặp anh đang đứng nhìn lên trời. lúc ấy có sao băng, đang rơi trên đầu anh ấy.

'sao băng sao?' tôi ngẫn ngơ, suy ngẫm về ngày đó.

tôi nghe nói khi nhìn thấy ngôi sao băng đang tỏa sáng trên trời chúng ta được phép ước một điều ước, và điều ước sẽ thành hiện thực. tôi đã từng nghe yoongi nói khi mà chúng tôi đang ngồi trên mái nhà gỗ kể về ngày xưa cũ và cùng nhau ngắm sao. tôi chẳng mảy may để ý đến lời anh ấy nói mà chỉ quan tâm đến khuôn mặt hạnh phúc đang hướng về tôi kia.

'anh sẽ ước một điều ước.'

'anh ước gì?'

'một điều ước em sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới.'

rồi anh cười nhẹ, luồn ngón tay đan vào nhau rồi nâng cao, hàng mi khẽ nhắm hờ. tôi có thể nhìn thấy khẩu hình miệng của anh đang lẩm bẩm một vài kí tự chẳng rõ ràng rồi sau đó im bặt. tôi cứ nghĩ thời gian lúc ấy ngưng đọng, sao băng thì vẫn chầm chậm rơi trên đỉnh đầu.

yoongi chẳng nói chẳng rằng, anh buông lõng tay, cùng lúc đó xoay người về phía tôi, nghiêng đầu.

'sao em không ước?'

'vì điều ước của anh cũng là điều ước của em.' cánh môi tôi vẽ thành một đường cong hoàn hảo, tôi không ước vì tôi biết, sâu trong tận đáy lòng tôi, điều ước tôi ấp ủ bấy lâu nay đã thành sự thật.

tôi thở dài, đưa hai tay lên trời, để sao băng mang theo những hoài bão, khát vọng chúng tôi đã cùng trãi qua. trái tim hai chúng tôi hôm ấy cùng chung một nhịp đập.

anh lại một lần nữa lơ đảng nhìn về phía tôi, sâu trong ánh mắt khắc khổ kia là những suy tư mà tôi chẳng thể đoán được.

yoongi đã ước tôi và anh sẽ mãi hạnh phúc như bây giờ vậy.

___

'tích' tiếng chuông điện thoại kéo tôi ra khỏi những chuỗi ngày xưa xửa.

tôi lặng người, từ từ đưa mắt nhìn về dòng tin nhắn đang chờ kia.

đó là yoongi. anh đã nhắn cho tôi cái gì đó.

không chần chừ, ngón tay run rẩy của tôi liền bấm vào tin nhắn mới kia.

'em này, anh đã hiểu vì sao chúng ta lại chia tay, về những tháng ngày yên lành chúng ta cùng sống chung dưới căn nhà ngoại ô cách xa thành phố, về những cảm xúc chỉ hai ta mới có thể hình dung ra được. ngay trước khi em đi mất, anh vẫn luôn suy đi nghĩ lại về việc tình cảm hai ta đã hết, thật rồi chứ?anh luôn hoài niệm rằng với min yoongi anh đây sẽ có thể bảo vệ em, bảo vệ người anh từng yêu. mỗi lúc khóa mình vào trong căn phòng tối, với những bản nhạc sáng tác nữa vời cùng với những trang giấy chẳng thể viết nên tâm tư của anh ngay lúc này. anh sợ, sợ một ngày nào đó nụ cười hai chúng ta sẽ tắc nghẽn trên đôi môi, lời mật ngọt chẳng thể thoát ra khỏi cuống họng. yoongi anh đây luôn muốn em và anh có những ngày sống vui vẻ nhất, bình dị nhất, chứ chẳng phải là chuỗi  ngày dồn nén những tâm tư về hai bước tường thép ngăn cách bởi chính chúng ta mà em vẫn hằng ngày nếm trải.  chẳng phải là sòng sắt, cũng chẳng nguy nga tráng lệ. chỉ đơn giản là chúng ta. anh và em. ấy vậy nhưng lại quá xa vời em nhỉ. vào ngày này 3 năm trước, anh đã gửi gắm hết lòng mình cho sao băng, về việc anh yêu em, yêu đến nổi chẳng thể tả bằng lời. anh đã rất khó hiểu khi em không ước, nhưng lại dập tắt ngay khi thấy nụ cười nở trên môi em. ngay lúc em tự do đưa tay lên trời, anh đã khóc. anh khóc trong hạnh phúc, trong cái tình cảm đã chín muồi kia. và cũng vào ngày này hôm nay. anh cũng đã biết không phải tình yêu nào vun đắp nhiều thì sẽ lớn mạnh. anh chỉ quan tâm cái trước mặt nhưng lại chẳng thể biết được phía sau em đã héo mòn như thế nào. anh xin lỗi. xin lỗi em của anh. bây giờ anh biết mình đã chẳng thể níu em lại rồi giải thích cho em hiểu, đó vẫn chỉ là sự hèn nhát của anh. ở sâu trong đáy lòng, thứ tình cảm sẽ chẳng thể cứu vãn được nữa. anh chợt nhận ra định mệnh luôn chừa chỗ cho hy vọng và người ta cần nắm bắt lấy chúng để tiếp tục đi cho tới tận cuối con đường. mà ở điểm cuối ấy, người ta chợt nhận ra rằng vẫn còn quãng đường dài hơn để chờ mình đi tiếp. chúc em sẽ sống một cuộc đời rực rỡ nhất, về một cuộc đời sẽ không còn min yoongi này nữa. yêu em.'

tim tôi bắt đầu đập mạnh. tôi ngã quỵ, ôm chặt lấy chiếc điện thoại vẫn còn ánh sáng le lói. tôi òa khóc, khóc nức nở vì nỗi nhớ anh, khóc xã lòng trong niềm vui lạ lẫm.

con người luôn sống với ba nỗi sợ : cái chết, cô đơn và không còn niềm tin. khi dòng nước mắt đã cạn khô như bầu trời cao xanh thẳm, tôi chẳng còn ngần ngại mà chờ đợi bất cứ điều gì có thể sảy đến với tâm hồn cằn cỗi này nữa.

mưa đã bắt đầu dừng rơi, đoàn người cũng đã dần thưa thớt. duy chỉ có một cô gái vẫn đang ngồi dưới mái lều rộp đỏ kia, niềm vui len lỏi trong nụ cười cuối cùng của đôi ta. cùng lúc đó, tôi ước.

'chúc anh hạnh phúc nhé.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#tận