Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đêm cuối cùng: Trang kịch bản bị mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Keng

Tiếng kim đồng hồ va đập vào nhau điểm mười giờ đêm vang lên khiến Felix tỉnh giấc. Chà, có lẽ người làm đã sửa chiếc đồng hồ rồi. Nhưng cô bỗng giật mình khi phát hiện ra, căn phòng cô đang nằm vốn khác hoàn toàn với căn phòng ban đầu.

Felix vội xuống giường, tay cầm lấy chiếc đèn rồi đẩy thật khẽ cánh cửa để không làm phiền giấc ngủ của mọi người, dù có thể họ đang thức.

 Đi dọc hành lang tối tăm và u ám, Felix chìm vào mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu. Khi không còn bóng người nhấp nhô trong dinh thự thì nơi đây bỗng chốc như biến thành căn nhà hoang đáng sợ. Felix vẫn chưa thể hiểu tại sao căn phòng của cô lại thay đổi dù khung cảnh bên ngoài căn phòng vẫn chính xác là nơi Hoseok đã dẫn cô đến. Ba đêm trước, điều này vẫn chưa hề xảy ra. Felix chợt nhận ra, việc cô cần làm bây giờ không phải là đi loanh quanh dinh thự và suy đoán về căn phòng lạ mà cô cần phải hoàn thành nhiệm vụ của vai chính để kết thúc vở kịch.

Phải làm sao đây?

Phía trước bỗng xuất hiện tia sáng, hình như có người ở đó. Người cô khẽ run, bàn tay nắm chặt lấy chiếc đèn đã đầy mồ hôi. Felix đưa ngọn đèn về phía đó, miệng hỏi nhỏ.

"Ai ở đó vậy?"

Đợi một lúc chẳng thấy câu trả lời, chỉ có tiếng gió luồn qua khe cửa sổ làm cô rợn tóc gáy.

Hai bóng hình vừa rồi chợt chạy về hướng nào đó. Felix dù lòng đang sợ hãi nhưng vẫn đuổi theo. Hai bóng đen bước dừng lại rồi bước vào một căn phòng. Có lẽ đấy là hai anh em song sinh Yoongi và Jungkook vì bóng đen có cùng chiều cao và đặc điểm nhìn qua khá khớp với cặp anh em song sinh kia. Chắc hẳn mọi người đang ở trong căn phòng vì đó là căn phòng duy nhất có ánh sáng giữa hành lang mờ mịt. Đẩy cánh cửa màu gụ khép hờ, Felix ngã xuống rồi hoảng sợ hét lên một tiếng không quá to nhưng đủ làm tất cả người trong phòng quay lại nhìn cô. Chiếc đèn rơi bụm xuống sàn, đôi đồng tử của cô mở to và khuôn mặt mấp máy không thành tiếng.

 "Ôi chúa ơi! Tại-tại sao, họ, họ lại đều mang mặt nạ? Và tại sao hai-hai đứa trẻ song sinh kia, lại là.... hình nhân?"

Tất thảy đều đeo mặt nạ nên cô không thể nhìn được nét mặt hay ánh mặt của họ. Cô tự nhủ bản thân không được mất bình tĩnh. Cho đến khi cảm giác sợ hãi đã tan gần hết, Felix bắt đầu lập ra một suy nghĩ. Tại sao đồng hồ vẫn chạy trong khi mọi đêm nó đều dừng lại ở cùng một thời điểm? Và không có lý nào lại khiến con người biến thành hình nhân trong một đêm, trừ khi có phép thuật, nhưng sự thật là chẳng có phép thuật huyền ảo nào tồn tại cả. Với lại, căn phòng cô đã ngủ đêm nay không phải là căn phòng ban đầu, trừ khi có một không gian khác ở trong căn phòng, trừ khi thế giới này, là giả.

 Cô sửng sốt với suy nghĩ của bản thân.

"Làm ơn, hãy cho tôi trở về thế giới thực của mình..."

 Cô run rẩy nói với họ.

Tiếng cười giòn tan của Jungkook vang lên, trông cậu ta giờ thật điên cuồng trong cơ thể hình nhân của mình.

 "Vở kịch đã ngừng lại, vai chính hay nói cách khác là cô đã phạm sai lầm thưa quý cô Camellia."

"Bằng việc sửa lại một đêm thật hoàn hảo để có thể được quay tiếp ư? Cô có nghĩ thế không, Felix?"

 Jimin bật cười làm cô theo phản xạ lùi lại một bước. Cô vẫn còn nhớ, một trong ba đêm trước, cô đã suýt chút nữa bị giết dưới mũi kiếm điên loạn của Jimin, điều đó đã biến Jimin thành kẻ thứ hai sau tay quản gia bí ẩn mà cô sợ nhất dinh thư này.

Giai điệu quen thuộc mà Namjoon thường ngân trong bữa tiệc lại vang lên khắp căn phòng.

"Để nuôi dưỡng thế giới này, quý cô đây (có) phải đồng ý làm nộ lệ cho vở kịch? Nhưng dù không đồng ý, cô vẫn sẽ là vai chính. Hãy nắm lấy, thống trị và tái diễn lại vở kịch."

Có điều đây đã không còn là một lời mời gọi béo bở như cũ mà đơn giản là một mệnh lệnh buộc vai chính của vở kịch là cô phải thực hiện. Felix cũng nhận ra ngay rằng, trong tám người đang đứng trong căn phòng thì chỉ duy có mình cô biết thế giới này là giả.

 Mọi người đều đã bị cuốn vào vở kịch như những con rối chịu sự điều khiển bởi 'chủ nhân' của họ. Đồng hồ cũng đã điểm mười hai giờ kém năm, lại một đêm nữa. Felix cứ nghĩ đêm nay sẽ giống như đêm trước, chứ không ngờ đến tình huống này.

Để đưa mọi người cũng như bản thân cô về với thực tại thì cô cần phải tìm ra 'kết thúc' cho vở kịch này. Có điều, cái gì mới là 'kết thúc'?

 .

Những người còn lại trong dinh thự đi tìm kịch bản của họ để diễn lại một vở kịch hoàn hảo.

 Jimin tay cầm xấp kịch bản sờn cũ với con chữ đã nhòe mực, lật đến phần cuối của câu chuyện. Cậu chủ nhỏ tức giận ném xấp kịch bản xuống bàn, miệng thầm chửi thề.

"Chết tiệt."

 Seokjin lo lắng khi thấy sự khác thường của cậu con trai.

"Có chuyện gì vậy con yêu?"

 "Trang 'tương lai' đã biến mất rồi."

"Cái gì?" Namjoon sửng sốt.

 "Hẳn nó vẫn còn đâu đó trong căn phòng. Hãy cố thử tìm xem xung quanh có tờ giấy nào bị rơi không."

Tay quản gia điềm đạm nói. Trong ánh lửa mập mờ của căn phòng, đôi mắt gã sắc như mắt con chim ưng đầu đàn.

 Sau một khoảng thời gian, ai cũng phải lắc đầu. Tờ giấy đã biến mất.

"Ai có thể lấy tờ giấy chứ?" Vị bá tước gắt gỏng.

 "Ai lấy tờ giấy đã không còn là quan trọng. Vấn đề ở đây là làm thế nào để vở kịch này kết thúc."

Tên người hầu đưa ra ý kiến. Anh ta nghĩ nếu cứ vòng vo mãi ở kẻ trộm cắp thì mọi việc sẽ chẳng đi đến đâu cả.

 "Nếu làm gì đó thì vở kịch này sẽ kết thúc chăng?"

Seokjin chăm chú vào xấp kịch bản nằm ngổn ngang trên bàn, tay miết nhẹ đường giấy bị xé nham nhở.

 "Chỉ cần vai chính còn sống, vở kịch sẽ tiếp tục. Nhưng dù vai chính chết đi, vở kịch chưa chắc đã kết thúc."

Jimin ngồi trên chiếc ghế bành màu rượu, chân vắt chéo và lưng dựa về phía sau. Bóng tối làm mọi người không thể nhìn rõ được khuôn mặt cậu chủ nhỏ. Dù còn trẻ và tính tình thay đổi thất thường nhưng vốn không thể phủ nhận rằng, cậu ta có một bộ não nhạy bén và giờ trông cậu ta chẳng khác nào một vị thám tử trẻ tuổi.

 Mọi tiếng nói đều bắt đầu được đưa ra đầy quyết đoán và người trong dinh thự đang thì thầm về một kế hoạch nào đó mà chẳng ai hay biết.

 .

Felix đứng trước chiếc đồng hồ lớn của dinh thự, cô nghĩ chiếc đồng hồ là đáp án cuối cùng của vở kịch khi mọi người đều gọi chiếc kim đồng hồ là 'chìa khóa', mặc dù nó chả khác gì một vật sắc nhọn bình thường cả.

 Trong giây phút rối ren, cô chợt nhớ tới đêm đầu tiên tìm đến dinh thự, người mặc áo choàng đen đã đưa cho cô một phong thư ngả màu có dẫn địa chỉ nơi đây.

"Phải rồi, tấm phong thư cũ. Hẳn nó vẫn còn đâu đó trong bộ váy."

 Felix lục tìm trong những lớp vải rườm rà của bộ váy lụa đào.

 Không có.

Dây thần kinh cô căng như dây đàn, tim đập vượt quá mức quy định, nếu nó mất thì thật rắc rối. Bỏ qua chiếc váy, cô tìm thử tất cả mọi nơi có thể giấu kín trên người. Cho đến khi chạm đến đôi giày cao cổ bằng da của mình, Felix thở phào, tim cũng đã ổn định lại nhịp đập. Cô rút ra từ chiếc túi bằng vải ẩn mình sau lớp da bó chặt của đôi giày một phong thư nhăn nhúm tựa như đã bị vo đến nhàu nát.

 Vội vã xé bao bì của phong thư, tay cô run run khi mở lớp giấy ngà. Mỗi dòng chữ đều khiến đôi đồng tử xám tro của cô giãn ra rồi lại thu vào. Hẳn đã có chuyện không tưởng trong phong thư.

"Đây-đây rồi. Chính nó. Là cái kết của vở kịch. Mình phải đi nói với mọi người."
Felix mừng rỡ, tay siết chặt lấy phong thư. Cô kéo từng bước nặng nề để đi tìm người của dinh thự.

 "Cuối cùng, tôi cũng đã có thể cứu mọi người rồi."

Đêm nay sẽ là Happy End Night, hay là một Bad End Night?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bangtan