Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33: ĐÁNG TIẾC ANH TA LÀ NAM THẦN QUỐC DÂN, CÒN TÔI CHỈ LÀ NỮ THẦN CỦA CÔ

"..."

"Đổi người đại diện sao? Có lẽ không cần đâu.. "

"Anh nói đúng, tôi quá nóng vội rồi." Tiêu Diệp cười cười .

Nhìn gương mặt xinh đẹp trước mắt, Cách Chiêu giữ im lặng.

_______

Trước khi ra cửa Cách Chiêu còn quay lại: "Sáng mai tôi liền đi công tác"

"Công tác sao? Đi bao lâu? "

"Một tháng, có chuyện gì em cứ gọi cho tôi. "

Tiêu Diệp gật đầu : "Được. "

Sau khi tạm biệt, Tiêu Diệp lại thu dọn rửa chén sạch sẽ.

Mắt đã díu lại thành một đường, dưỡng da gì đó đáng thương bị ném tới tận tầng mây. Tiêu Diệp nằm trên giường không đến năm phút đã ngủ như chết.

Sáng sớm hôm sau Tiêu Diệp thứ dậy, thấy mặt trời đã lên quá ngọn cây, đầu đầy hắc tuyến. (-_-||)・・・

Điện thoại reo.

"Đại tiểu thư! Thái Dương đều đã chạy đến mông rồi mà vẫn còn ngủ sao? Tôi đã gọi cho cô hơn mười cuộc rồi đó! " Âm thanh cao vút của Lưu Hạ từ bên kia truyền đến.

Bánh bao ngu ngốc nằm trên giường, vẫn chưa kịp phản ứng. Một lúc sau mới hoàn hồn: "À, tối qua ngủ có chút muộn. "

"Cô đó, ở đoàn phim còn đóng máy sớm hơn cả tôi. Như thế nào vừa về đã xả hơi rồi? Thôi thôi, cô ở đâu, tôi tới chơi nha~? "

Tiêu Diệp cười cười, không vô nghĩa trực tiếp báo một cái địa chỉ.

Chờ Lưu Hạ đến nới cũng đã hơn 2 giờ chiều. Tiêu Diệp cũng vừa đem toàn bộ các phòng quét tước qua một lần.

Lưu Hạ nhịn không được phun tào:

"Sạch sẽ quá rồi đó! (ʘ言ʘ) "

Tiêu Diệp không để ý: "Nếu không có gì bất ngờ, tôi cũng là dự định ở đây vài năm, sạch sẽ một chút mới tốt. "

Thực ra Lưu Hạ đối với hình tượng Tiêu Diệp đảm đang cần cù đã sớm quen thuộc. Biết không thay đổi được đành xắn tay áo chạy lăng xăng giúp đỡ.

Nửa tiếng sau hai người rốt cuộc đại công cáo thành. Ngồi trên sô pha một bên uống nước chanh một bên trò chuyện câu được câu không .

"Tiêu Diệp, cô có nghe tin Cách thần vừa rời đoàn phim không? Thật nhiều người còn tiếc nuối đó. Vốn tôi cũng muốn chụp chung một tấm hình hay xin chữ kí này nọ. Thế mà người ta đã âm thầm rời đoàn phim rồi. " Lưu Hạ giọng điệu tiếc nuối nói.

"Hôm đó còn có không biết bao nhiêu muội tử hận đến đỏ mắt đó. Thật sự là hỗn loạn ạ, khóc lóc kêu gào làm tôi cũng muốn điên luôn. Ầm ĩ đến mức đạo diễn còn không chịu nổi. "Lưu Hạ biểu cảm phong phú mà miêu tả.

Tiêu Diệp dở khóc dở cười: "Có khoa trương quá không? " nếu để cô ấy biết Chiêu thần tối qua còn ăn cơm ở nhà cô đây, liệu cô có bị bóp chết không nhỉ..

Lưu Hạ trắng mắt liếc Tiêu Diệp:

"Cô đó! Hoàn toàn không quan tâm đến Chiêu thần! Còn mệt anh ấy ở trên Weibo giúp đỡ cô! "

Tiêu Diệp câm nín uống một ngụm nước.

Đột nhiên Lưu Hạ vỗ vỗ bả vai Tiêu Diệp, kề sát vào cô mà nói:

"Thành thật được khoan hồng. Có phải cô cùng Chiêu thần có mối quan hệ gì đó không thể nói ra không? "

[(○`ω´)ゞ]

"Chính cô ở cùng tôi một tháng trong đoàn, nếu thật có mối quan hệ đó chẳng lẽ tôi có thể dấu được sao? Bất quá chỉ là nấu cơm trong tháng đó, chuyện này tính là mối quan hệ không thể nói ra sao?"

Lưu Hạ nghe vậy vỗ vỗ đầu chính mình:

"Đúng nha, thế mà tôi lại quên mất chuyện này. Vậy anh ấy giúp cô là vì vậy sao? "

Tiêu Diệp:

"Có lẽ là vậy đi."

Lưu Hạ lại thở dài một hơi:

"Nói thật ra, tôi đúng là hy vọng cô cùng Chiêu thần có quan hệ nha. Nam thần với Nữ thần, đúng là tuyệt phối! "

Bánh bao Tiêu không nhịn được cười:

"Phụt! Đáng tiếc anh ta là nam thần quốc dân, còn tôi chỉ là nữ thần của cô thôi.
┐( ̄~ ̄)┌"

"Thì cô cố gắng một chút xứng danh với nam thần của tôi là được! "

"Cô là trẻ nít mới vào giới ngày một ngày hai sao? (°∆°)ゞ. Nếu cố gắng một chút liền được tôi đã không ở đây nữa rồi. " -))

Lưu Hạ nghẹn họng.

"Cô đừng quấy rối! Tôi có chuyện chính sự đây! "

"Thỉnh nói. "Bánh bao tỉnh bơ trả lời.

"Tôi muốn đổi nghề. "

"..."

[Bánh bao sửng sốt. (⊙_⊙)]

[Bánh bao đứng hình. (*゚ロ゚)]

[Bánh bao câm nín. ( : ౦ ‸ ౦ : )]

[Chuyện quan trọng như thế mà cô có thể nói ra nhẹ nhàng như thế sao?]

Tiêu Diệp nghiêm túc nhìn Lưu Hạ, xác định đối phương đích xác không có ý tứ đùa giỡn, mới thu hồi khẩu khí cười đùa vừa rồi.

"Vì cái gì? "

Lưu Hạ như mất hết sinh khí mà thở dài:

"Đương nhiên là vì quá mệt mỏi rồi, tôi chịu không được."

"..." nháy mắt không có gì để nói. Tất nhiên là phải mệt, cái nghề này vốn không có mệt nhất, chỉ có mệt như chó. Hơn nữa Lưu Hạ cùng cô lại không giống nhau, cô ấy là diễn viên tự do nha. Nếu đã chọn nghề này ắt phải biết nó khác nghiệt như thế nào. Lưu Hạ có thể không biết sao?

"Vậy sau này cô tính thế nào? " Tiêu Diệp hỏi.

"Không biết. Liền để xem đã. "

"Đúng rồi. Tôi có nói cho cô tôi có góp vốn vào đoàn không? "

"⊙_,⊙Hả? "

"Hắc hắc. Ba tôi là một phú hào nho nhỏ, chính là cái loại nghèo đến chỉ còn tiền đó. Lúc trước tôi vào đoàn chỉ để gặp Chiêu thần nhà tôi. Hiện tại gặp được rồi, xem như liền thỏa mãn, kế tiếp chỉ còn ăn nhậu chơi bời a~"

"...." câm nín toàn tập.

[Nguyên lai bên người mình vẫn luôn ẩn dấu một tên phú nhị đại a.]

[Thật không thể ngờ mà! ( ̄^ ̄)ゞ]

[Tại sao chỉ có bổn bánh bao đây vẫn còn mang trên mình một đống nợ? (╥o╥)?]

[Ngẫm lại quả thật cô ấy chưa bao giờ có vẻ thiếu tiền...]

[Bánh bao đi chết đây...]

[Bánh bao đập đầu đây... ]

[Đừng cản!]

Tiêu Diệp không nói lời nào, ngược lại làm Lưu Hạ bất an.

"Thân ái, cô sẽ không có tâm lý ghét người giàu đâu đúng không?"






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top