Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 13: Thu phục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt cậu cúi gầm gật đầu nhẹ một cái. Anh như chỉ chờ tới đó liền dẫn cậu ra xe mà chở về nhà. Trên đường đi cậu như con chó nhỏ không dám hó hé gì đến khi thấy đường đi lạ hơn thường ngày liền hỏi:

- Này anh chở tôi đi đâu thế này? Đây đâu phải đường về nhà tôi?

Anh cười tay vươn sang xoa đầu cậu:

- Thông minh thế bảo bối. Đường này về biệt thự của anh

Cậu tức giận quay phắt sang nhìn anh nói to:

- Này chở tôi về nhà

- Sao mà kịp bé con gần tới rồi

- Tôi không biết đâu tôi muốn về nhà cơ~~~~

Anh thấy cậu làm nũng mà bật cười nhưng quyết tâm giả điếc để đưa được con heo này về đến nhà mình. Cậu trên xe thao thao bất tuyệt đòi về nhà nhưng anh giả không nghe làm cậu bực mình ngồi im bất động tại chỗ. Đến nhà anh xuống xe quay sang bên mở cửa đợi cậu xuống nhưng cậu vẫn trung thành ngồi im như keo dán sắt trong xe. Anh bất lực nhìn cậu nói với tông giọng lạnh:

- Là em bắt anh

Anh dứt lời liền bế thốc cậu vác lên vai mặt như băng bước vào nhà. Cậu thì đập lưng anh la oai oái vùng vẫy kịch liệt:

- Này thả tôi ra! Thả tôi ra tên khốn nạn nhà anh! Thả tôi raaaaa!

Anh vẫn im re mặc kệ bác quản gia và cô người làm len lén nhìn cậu mà thầm chúc may mắn an toàn qua đêm nay.

Lên tới phòng anh khóa chặt cửa phòng ném cậu xuống giường. Nói ném thế chứ đâu dám ném mạnh vì bảo bối của anh lỡ đau rồi ghét anh thì sao? Đâu được như thế. Cậu bị ném xuống có chút sợ hãi nhìn anh nhưng cũng mau chóng lấy lại bình thường nói:

- Anh muốn gì?

Anh từ cởi áo vest ngoài quăng sang bàn làm việc của mình nhảy lên giường khóa chặt hai tay cậu sang hai bên dùng chân kẹp chặt cố định người dưới thân mình cúi sát mặt cậu cười gian trả lời:

- Em đoán xem

Anh nhắm đến cái cổ trắng ngần của cậu mà hít hà mùi hương. Người cậu tỏa ra hương nhài nhẹ nhàng không quá nồng làm anh bị thu hút không tự chủ được mà ngậm mút khắp chiếc cổ ấy làm dần xuất hiện những vết tím xanh đầy ái muội. Cậu bên dưới bị tấn công bất ngờ vặn vẹo cơ thể cố thoát ra nhưng không được liền buông xuôi mặc kệ anh muốn làm gì.

Anh ngước mặt lên thấy cậu khóc liền hơi cảm thấy tội lỗi. Còn cậu thật ra bị anh làm bất ngờ cảm thấy mình như bị sỉ nhục cảm thấy ấm ức dồn nén mà bật khóc. Anh liền lấy chăn cuộn cậu lại ôm vỗ vỗ dỗ dành:

- Được rồi là anh sai. Đừng khóc nữa bảo bối à. Anh đau lòng lắm là anh sai, anh sai

Cậu khóc một chút rồi cũng thôi nhanh chóng cảm thấy muốn đi tắm để tránh khỏi không khí ngượng ngùng này và phải bình tĩnh sau cú sốc kia đã:

- Tôi muốn đi tắm

- Được liền chuẩn bị cho em

Anh liền thả cậu ra nhưng liền quên mất cậu không có đồ thay. Cậu thì nhìn anh đang hứng thú nhìn cậu mặt ngại xin xỏ:

- Anh cho tôi mượn đồ được không? Tôi không có đồ thay

- Rồi nghe em tất

Nói rồi anh bật dậy đến ngay tủ đồ mình mà chọn lựa. Nhưng tủ bên này của anh đều là sơ mi mà dáng người của anh lại to hơn cậu thế nên anh vớ đại cái sơ mi trắng size nhỏ nhất của anh đưa cậu kèm theo boxer "mini" nhất của anh tuốt. Cậu ngượng đỏ mặt cầm lấy khi anh đưa rồi chạy tót vào nhà vệ sinh khóa chặt cửa. Anh mặt dày đứng ngoài nói vọng vào:

- Cần anh vào giúp gì không?

- Không cần!!

Anh khoái chí cười gian bên ngoài không biết bên trong lòng cậu đang rối bời cỡ nào.

Anh leo lên giường nửa nằm nửa ngồi lưng tựa vào đầu giường tay vắt lên trán im lặng ngẫm nghĩ lại chuyện khi nãy. Có lẽ anh hơi ép buộc cậu mà không suy nghĩ cậu nghĩ gì về anh mà bắt ép như thế. Sai quá sai đi mà lát phải xin lỗi cậu mới được nếu không cậu giận anh mất.

Còn cậu bên trong hiện tại đứng trước gương quen thuộc nhìn lại bản thân nhưng bây giờ lòng có chút khác. Dạo này cậu bị những hành động dịu dàng của anh mà rung động không ít thì cũng nhiều, ở gần anh thì mặt không tự chủ mà đỏ, tim thì đập nhanh. Cậu có phải thích người ta rồi không? Cậu xả nước đầy bồn tắm rồi cho một chút sữa tắm của anh xuống rồi thả mình ngâm thư giãn bên trong. Nghĩ lại khi bị anh đánh úp khi nãy cậu có chút phản ứng cũng như không mấy cự tuyệt hay khó chịu, chỉ chút tức giận vì anh làm bất ngờ khi anh và cậu chưa là gì của nhau cả. Cậu đưa tay lên sờ vào điểm trái tim đanh đập mạnh của mình mà nhắm mắt cảm nhận từng nhịp đập của nó. Phải cậu thích anh mất rồi. Cái tên khốn nạn đó đã làm cậu rung động rồi.

Cậu thay chiếc áo sơ mi của anh vào. Nhưng do áo quá to, cổ áo cũng rộng nên xương quai xanh của cậu đều bị hiện lên rõ rệt. Bên dưới cậu chỉ mặc độc nhất chiếc boxer nhưng may mắn tà áo dài gần tới đầu gối nên che được những gì cần che. Cậu bước ra ngoài tay còn cầm khăn lau tóc. Khoảng khắc cậu bước ra bắt gặp ánh mắt anh nhìn mình chằm chằm thì ngại ngùng tránh đi. Anh thì nuốt nước bọt liên tục trong đầu tụng kinh để kiềm chế bản thân mình hết sức. Anh thấy cậu tóc còn ướt liền lên tiếng giúp đỡ:

- Lại đây anh lau tóc cho khô

Cậu định thôi nhưng ma xui quỷ khiến hay sao mà lại bước đến trước mặt anh mà đưa khăn ra mình trực tiếp ngồi xuống đợi người kia chăm sóc. Anh thấy thế mừng còn không hết lập tức đón nhận chiếc khăn từ tay cậu rồi dịu dàng lau tóc cho cậu nhóc kia. Tóc cậu thật mượt nha cộng thêm hôm này còn dùng dầu gội mùi của anh nữa thật sự quyến rũ ah. Từng sợi tóc của cậu được anh nâng niu làm cậu bên dưới đỏ mặt mãi không thôi. Anh bỗng nhiên lên tiếng xóa tan phút giây lắng động lúc ấy:

- Prem này

- Hửm

Khi nãy anh đã suy nghĩ rất kĩ về việc này rồi kể cả lường trước được trường hợp xấu nhất. Anh hít một hơi thật sâu rồi lấy hết dũng khí nói:

- Anh yêu em

Cậu mỉm cười bên dưới nhưng anh không nhìn thấy tưởng cậu hiểu lầm mà nhanh chóng giải thích:

- Anh không ép em phải trả lời hay thích anh bây giờ đâu. Anh chỉ cần em biết tình cảm của anh dành cho em là thật lòng không lừa dối em. Anh sẽ theo đuổi em cho em thích anh. Anh...

Anh chưa kịp nói hết cậu liền thấy cậu quay lại tại để ngay miệng anh ra hiệu im lặng rồi mỉm cười trả lời anh:

- Không cần. Anh đã cưa đổ được em rồi. Têm khốn nạn nhà anh. Em thích anh

Anh mở to mắt nắm chặt lấy cái tay nhỏ bé của cậu đang ở miệng mình xuống truyền hơi ấm mà hỏi lại như thằng ngốc:

- Em thích anh thật sao?

- Em thích thôi chứ chưa yêu đâu

- Anh sẽ làm cho em yêu anh yên tâm nhé

Nói rồi anh bế cậu lên đặt lên đùi mình mà nhìn cậu âu yếm. Thế nhưng do áo cậu đang mặc rộng nên khi anh ẵm lên áo một bên trượt xuống để trống cả một mảng vai của cậu. Anh nuốt ực một cái nhìn cậu sau khi ráng hết sức để kiềm chế con quỷ dữ bên trong mình xuống hỏi:

- Cho anh được chứ?

Cậu cúi mặt xuống tránh anh mắt anh để lộ hai má đỏ hây hây cắn cắn môi suy nghĩ. Hình ảnh đó của cậu thật sự làm con hổ đói trong anh không chịu được chỉ muốn đè cậu ra mà ăn sạch sẽ. Cậu suy nghĩ một chút rồi nhẹ gật đầu. Anh thấy thế liền như con hổ đói mà lật cậu xuống khóa chặt cậu dưới thân mình rồi cúi xuống thì thầm vào tai cậu:

- Anh sẽ nhẹ nhàng hết sức có thể









Chap sau có H nhe bà con cô bác ơiiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top