Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

521 --- 525. Nhìn Với Cặp Mắt Khác Xưa

"Em cùng Thiên Tuyết đi ăn, anh làm việc cho tốt, chi phiếu quá ít, em không lấy đâu."

"... Em cần bao nhiêu?" Nha đầu không từng trải việc đời, buổi tối khiến cho em xem ngạch trống, tính ra rõ ràng thì tốt rồi.

Sau khi anh đi, Thiên Tuyết ôm lấy Đinh Đinh, nói với Uyển Tình: "Đi, đưa cậu đi đến chỗ mình nhìn! Đã sớm chờ không kịp rồi!"

Uyển Tình nghi ngờ: "Nơi của cậu?"

"Đúng." Thiên Tuyết cười thần bí: "Chủ yếu cho cậu nhìn mình với con mắt khác xưa."

"Mình vẫn nhìn cậu với con mắt khác xưa." Uyển Tình nói, ôm lấy Đương Đương đỉ ra cửa.

Thiên Tuyết lái xe, dẫn bọn họ đến nơi mua sắm thì xuống xe, sau đó đi lên lầu hai, đi vào một cửa hàng quần áo cực kỳ rộng rãi, theo cảm giác nhìn cách trang trí thì là nhãn hiệu nổi tiếng.

Nhân viên bán hàng phát hiện khách đến, lập tức chào đón, đến gần nói: "Bà chủ?"

"Chị dâu của tôi?" Thiên Tuyết liếc mắt nhìn Uyển Tình.

Mấy người nhân viên đều đi qua, nghe vậy sửng sốt một chút mới nhớ tới anh của cô là Mục Thiên Dương, chị dâu của cô liền là... Mọi người cảm thấy kính nể, nói với Uyển Tình: "Phu nhân."

Uyển Tình chấn kinh một chút, đối với xưng hô này không kịp thích ứng, nhìn Thiên Tuyết.

Thiên Tuyết cười hì hì nói: "Cửa hàng của mình." Sau đó đưa cô đến khu nghỉ ngơi ngồi xuống, kêu nhân viên mang trà sữa đến.

Nhân viên cửa hàng nhìn thấy hai đứa trẻ kia, rất nhanh bưng trà sữa đến, cho trẻ sữa, sau đó tò mò hỏi Thiên Tuyết: "Bà chủ, bé..."

"Của tôi, có giống không?" Thiên Tuyết vui rạo rực nói.

Nhân viên cửa hàng thoáng trợn mắt lên một chút: "Bà chủ khi nào thì mang thai chứ?"

"Không cho cô thấy!" Thiên Tuyết phất tay, không nói vui đùa: "Đương nhiên là của an tôi và chị dâu tôi rồi, thai long phượng, xinh đẹp không!"

"Xinh đẹp!" Qủa nhiên là gien tốt... A, đầu thai cũng là một kỹ thuật! Hai đứa trẻ này lớn lên không được rồi, không cần biết ba bọn chúng là ai, cô là ai, chú là ai... Người khác cũng đã chết dưới tay chúng rồi?

Nhân viên cửa hàng ôm nỗi hận rời đi, quyết đinh cố gắng làm việc, ổn định cuộc sống! Đến như chuyện đầu thai tốt, đợi kiếp sau đi...

Uyển Tình hỏi Thiên Tuyết: "Cửa hàng của cậu? Khi nào thì mwor thế? Kiếm được không?"

"Đương nhiên kiếm được, đã ba năm rồi, đầu năm làm sao kiếm được, mình đầu tư toàn bộ tiền tiết kiệm từ hồi đại học đến đó vào đây!"

"Mở cửa hàng vất vả như thế sao?" Uyển Tình cảm thấy không đúng, Tiếu Tiêu đã từng nói mở hàng quần áo cực kỳ lời, chỉ cần ở nơi địa thế tốt, kiểu dáng tốt, lập tức ăn nên làm ra.

Thiên Tuyết có chút xấu hổ nói: "Đây là nhãn hiệu mình tự nghĩ ra."

Uyển Tình sửng sốt, quay đầu nhìn chữ trên tường: Tuyết thị, tên tiếng anh là Snow' s, cô ngớ ra một chút, thán phục nói: "Cậu quá có khả năng, quả nhiên để cho mình nhìn với con mắt khác xưa."

Thiên Tuyết nắm nắm tóc: "Lúc bắt đầu tất cả mọi người đêu không xem trọng, thế nhưng anh và ông nội cực kỳ ủng hộ mình. Bọn họ còn giuos mình, mình cảm thấy như vậy không có ý nghĩa. Vốn là nghĩ muốn mở cửa hàng ở thành phố A, bên kia có người hơn. Về sau nghĩ lại, mình càng muốn tự làm, để có chút thành tựu để những người nói mát mình ngậm miệng! Vì thế liền chọn mở ở thành phố C. Người thiết kế trái lại tìm không dễ, vừa rời khỏi trường học luôn luôn khát vọng, tìm được hai người có chút thành tích, phù hợp với phong cách thời trang mà mình muốn, từ từ dâng lên. Mình nghĩ muốn làm thời thượng, sáng lập nhãn hiệu, cho nên định vị cao, vừa ra tới liền là giá trên mấy vạn, mình lại tận lực chặt đứt những giúp đỡ từ người trong nhà, căn bản là không bán được. Mình liền tự mặc trên người, cùng với những nhãn hiệu nổi tiếng khác, người biết vừa thấy, tự nhiên cũng nghĩ đây là nhãn hiệu lớn, sẽ đi hỏi thăm, ngẫu nhiên có người biết là do em của Mục Thiên Dương làm, cũng nể mặt mũi mua một hai bộ... Quan trọng là, sau khi mặc xong thấy đẹp, chậm rãi số người mua cũng tăng lên..."

Uyển Tình gật đầu, nắm tay cô nói: "Cậu vất vả rồi, thế nhưng xem ra cậu đã thành công rồi." Uyển Tình quay đầu, liền thấy có người vào cửa. Đi đầu là một người phụ nữ trẻ tuổi, mặc váy dài, khí chất chói mắt, theo sau là hai người cực kỳ bình thường, hẳn là người hầu.

Thiên Tuyết đứng lên: "Các cậu ngồi đi, mình đi xem."

Uyển Tình gật đầu.

Đinh Đinh giật nhẹ quần áo của cô, nhìn người phụ nữ mắc váy dài kia nói: "Mẹ, là chị tiên nữ."

"Ai cơ?" Uyển Tình sửng sốt, ngẩng đầu nhìn qua, vừa lúc người phụ nữ kia cũng nhìn qua. Phía ánh sáng bên cô phản lại, ngửa đầu, bị đèn thủy tinh trên nóc nhà chiếu lên, căn bản không thấy rõ vẻ mặt của đối phương. Chờ cô quay đi, phát hiện người đó đang mỉm cười nhinnf cô.

Nháy mắt, người phụ nữ đó xoay người, đi thử đồ.

Thiên Tuyết chờ cô ấy vào trong phòng thử đồ liền đi trở về, ngồi xuống nói: "Cô ấy là Thôi Trinh Hi, minh tinh của Hàn Quốc."

"A..." Uyển Tình nghĩ tới: "Mấy ngày hôm trước có xem một bộ phim võ hiệp, hình như là cô ấy diễn, cô ấy troogn rất thanh thuần."

Thiên Tuyết gật đầu.

Uyển Tình nói với Đinh Đinh: "Nha đầu này thích cô ấy, kêu là chị tiên nữ."

Thiên Tuyết xuy nói: "Làm gì có tiên nữ? Chỉ có giả vờ làm Bạch liên hoa, bảo bối ngoan không cần quá hâm mộ."

Đinh Đinh nghe không hiểu.

Thiên Tuyết thở dài, tay sờ mặt bé: "Thích chị tiên nữ sao? Muốn chị ấy ký tên cho cháu không?"

Ý tứ ký tên Đinh Đinh nghe cũng không hiểu, chỉ là đơn thuần thấy người ta thuận mắt thôi.

Uyển Tình nói: "Nó không hiểu đầu, không cần náo loạn, trở thành thói quen xấu thì không tốt."

Thiên Tuyết gật đầu, bản thân cô cũng không thích giới diễn viên nghệ sĩ, người đánh giá không tốt. Dù sao sinh ý đến cửa, cô liền tiếp đón, có cái gì cần cô tham dự yến hội, tiệc rượu thì cô đi, mặt mũi cười đùa mà thôi, nghĩ muốn phát triển thương hiệu của mình.

Uyển Tình sửng sốt, vội vàng đồng ý, trong lòng vô cùng to mò.

Từ trung tâm thành phố đi đến có chút xa, một giờ mới đến, nhưng có vẻ gần trường học C.

Mục Thị chia công ty cũng gần trường đại học C, thế nhưng lại ngược hướng với Thiên Tuyết...

Tổng bộ của Tuyết thị có vị trí khá hẻo lánh, chỉ là một nhà xưởng. Về sau nhà xưởng đó đóng cửa, thành phế phẩm nên Thiên Tuyết thu mua với giá rẻ, để cho nhà thiết kế làm việc ở tầng hai, tầng dưới không có tác dụng gì, về sau là nơi may thành quần áo, phát hiện cũng có thể lấy chỗ này làm nơi chụp ảnh.

Đến bây giờ, tầng dưới đã gần như một nơi triển khai nghệ thuật, người chụp ảnh thường xuyên tới, dường như là một phim trường thật sự.

"Có người mượn nơi này làm triển lãm tranh, hàng năm lại có hoa cỏ gì đó tiết ra, rất nhiều nhiếp ảnh gia tới đây, cảm giác nơi này không chỉ là một nơi tập trung nghệ thuật."

"Được đó." Uyển Tình nói.

"Mình cũng hiểu được" Thiên Tuyết nói: "Miễn để cho mình chuyển nhà! Mình lúc đầu chỉ có hai nhà thiết kế, hiện tại đã chia ra theo phõng cách, mình đang chuẩn bị làm nhãn hiệu thứ hai, các cô ấy đều hài lòng với nơi này, không tính toán hoạt động."   

'''''''''''''''''

Trên lầu là một không gian rộng lớn, dùng các loại giấy các-tông, bình phong, giá sách phân cách ra thành không gian nhỏ, nhìn phía dưới xem ra rất hỗn độn nhưng nhìn kỹ lại thì tựa hồ có một hương vị khác, quả nhiên là địa bàn của nghệ thuật gia sao?

Uyển Tình nhìn một phòng đầy ma-nơ-canh, vải dệt, máy may... Nhớ tới thời gian làm việc ở chỗ của Tiếu Tiêu. Đương nhiên là nơi này so với chỗ của Tiếu Tiêu quy mô lớn hơn, vị trí cũng không giống.

Thiên Tuyết mang hai nhà thiết kế tới giới thiệu cho Uyển Tình biết, hai nhà thiết kế này đều rất lạnh lùng, không nói lời nào, chào hỏi qua loa xong thì đi làm việc.

Uyển Tình đến văn phòng của Thiên Tuyết ngồi xuống, Thiên Tuyết nói: "Cậu trước kia chẳng phải cũng làm tại công ty thời trang? Có muốn tiếp tục làm công việc này không?"

Uyển Tình lặng đi một chút, hiểu được ý nghĩ của cô, lại bất đắc dĩ nói: "Mình chỉ là trợ lý mà thôi, quần áo có thể làm, nhưng thiết kế thì không biết. Cậu nếu thuê mình tới may thì mình làm!"

"Thôi đi!" Thiên Tuyết vung tay một cái "Cậu tốt nhất vẫn nên làm Mục phu nhân đi, chị dâu ~"

Uyển Tình đỏ mặt, có chút không quen cô ấy thay đổi xưng hô với mình, xấu hổ trong chốc lát hỏi: "Cậu nói mình về sau nên làm sao bây giờ?"

"Cái gì làm sao bây giờ?"

Uyển Tình để tay lên bàn, sờ sờ ngón tay đeo nhẫn.

Thiên Tuyết vừa thấy, cười nói: "Còn có thể làm sao bây giờ? Nhẫn đều đã mang, đương nhiên là gả cho anh của mình, sau đó giúp chồng dạy con a!"

Uyển Tình thở dài: "Thật nhàm chán. Nhà các cậu bất cứ chuyện gì đều có người hầu hạ, mình nấu cơm, tưới nước trồng hoa đã có Thành Hưng, căn bản không có khả năng giống bà chủ của gia đình khác, mỗi ngày đi sớm về trễ, ngày qua ngày làm việc."

"Như vậy thì sẽ hành hạ thành phụ nữ luống tuổi có chồng rồi" Thiên Tuyết nói "Anh trai mình sẽ không nỡ."

"Mình muốn làm việc. Nhưng lại không biết mình có thể làm cái gì." Uyển Tình cười tự giễu "Tùy tiện tìm công việc lương hai ba ngàn, đây không phải là tự giày vò sao? Nhà các cậu không thiếu số tiền này, truyền ra ngoài không biết náo loạn thành cái dạng gì..."

Thiên Tuyết cắn môi, nghĩ tới nghĩ lui không thể đưa ra đề nghị gì. Đây thật sự là một vấn đề. Bản thân cô liền cực độ không tán thành phụ nữ sau khi kết hôn chỉ biết hưởng thụ, không có hùng tâm tráng chí, thật là đáng khinh, đến lúc đó đàn ông ở bên ngoài có đi quá giới hạn thì cũng không phải chỉ là vấn đề của đàn ông.

Tuy rằng anh trai rất đau Uyển Tình, nhưng sau khi kết hôn thì rất nhiều chuyện không giống như vậy. Uyển Tình không có khả năng đi làm công việc như người bình thường, như vậy đối với Mục Thị và Mục Gia mà nói đích thực là khá khó coi. Mà Uyển Tình cũng không có nhiều nhàm chán, ngẫu nhiên cùng anh trai tham gia một ít tiệc rượu, ban đầu e là chưa thích ứng; Bình thường tham gia cũng là một số phu nhân, thiên kim tiểu thư nhà giàu, với cá tính của Uyển Tình chắc không thích ứng được...

Mà tại những buổi tụ hội này, đều là ganh đua so sánh, xoi mói, trào phúng nhau... Hậu thuẫn của Uyển Tình không đủ, tự nhiên sẽ bị khi dễ. Cô ấy nhịn được, nhưng sẽ ảnh hưởng đến tâm tình. Cho dù bình phục, cũng không dấu vết tồn tại trong lòng, vậy thì sẽ để lại mầm mống không tốt.

Như vậy xem ra, Uyển Tình đích thực cần một công việc thích hợp. Có đôi khi, lấy cớ công việc thì có thể cự tuyệt những lời mời không cần thiết. Hơn nữa, người chồng mà thành công thì người vợ luôn luôn lo lắng mười phần. Mình không thể kiếm một xu, luôn ỷ lại đàn ông, lấy tính cách của Uyển Tình, loại suy nghĩ này hẳn là có. Nghĩ tới nghĩ lui cho rằng phỏng đoán này của mình không sai tí nào...

Thiên Tuyết suy nghĩ thông suốt, vừa sửa sang lại cái bàn vừa nói: "Cậu không nên muốn làm nhiều chuyện như vậy, cậu hiện tại cho dù có kế hoạch trọn vẹn, trong một khoảng thời gian ngắn cũng không có khả năng thực thi đâu. Các cậu chuẩn bị khi nào thì kết hôn a? Hôn lễ chỉ sợ phải chuẩn bị vài tháng, thời điểm vừa kết hôn thì phải quen thuộc cuộc sống gia đình trước đúng không? Đứa nhỏ cũng tới tuổi đi học, cậu còn phải chiếu cố bọn chúng đấy! Chuyện công việc, về sau từ từ nghĩ."

Uyển Tình nghe cô nói như vậy, cũng không rối rắm: "Cậu nói đúng."

Hơn nữa cô có thể làm công việc gì? Đại học cũng chưa tốt nghiệp, ngoan ngoãn làm bà chủ gia đình đi! Mục Thiên Dương cần một người vợ như thế nào? Cô không cần học tập kỹ năng của các phu nhân giới thượng lưu, tỷ như châu báu, thời thượng, thậm chí khả năng biết chút ít về cổ phiếu, cô có gien không? Cần khả năng nấu nướng sao, cái này xem như thế mạnh của cô đi? Trồng hoa? Cô không học qua. Piano? Thời điểm học tiểu học có học qua lớp cơ bản, nhưng đã rất nhiều năm không đánh...

Aiz, cô còn có thể làm việc gì đây. Phu nhân của Mục Thiên Dương, có thể không ở phòng bếp, nhưng nhất định phải ra khỏi phòng!

Thiên Tuyết thấy cô mặt co mày cáu, đứng lên nói: "Đi! Đi đến chỗ mình ăn cơm!"

"Chỗ của cậu là sao?"

"Mình có thuê một cái phòng khác." Thiên Tuyết cười hắc hắc.

Uyển Tình tựa hồ đã hiểu, cười nói: "Hắc hắc ~ mang mình đi." Nhất định là nơi ở của bạn trai đây.

Thiên Tuyết mặt ửng đỏ, ôm đứa nhỏ xuất phát.

Sau khi lên xe, Uyển Tình đột nhiên nhớ tới: "Trâu Tranh cũng là nhà thiết kế thời trang a!" Nói như thế nào thì cũng coi như là người một nhà đi?

Thiên Tuyết gật đầu: "Đáng tiếc mình cùng cô ta không thật sự quen thân, nếu cậu không trở về nói, mình cũng đã quên cô ta tên là gì."

"..." Có chuyện không quen như vậy sao?

"Lúc trước mình mở cửa tiệm, sau đó cô ta mới đính hôn với anh họ. Anh họ nói để cho cô ta giúp mình làm tuyên truyền, mình nghĩ cô ta cũng không phải chị dâu của mình, hà cớ gì? Mình liền vẫn không tìm cô ta giúp, cô ta cũng không có đề cập qua. Mình cảm thấy như vậy có vẻ tốt."

Uyển Tình gật đầu.

Một lát sau đến chỗ ở của Thiên Tuyết. Uyển Tình chưa từng tới nơi này, xem lại vị trí, hẳn là không cách xa Mục thị, Tuyết thị và thành phố C lắm.

Phòng ở là một chỗ nhỏ ấm áp, Uyển Tình nhìn trên tủ giầy có giầy đàn ông, mỉm cười nhìn Thiên Tuyết.

Thiên Tuyết không tiếng động cười, đem đứa nhỏ đặt trên sô pha.

Uyển Tình cũng ngồi, đánh giá bốn phía, không thấy được ảnh chụp, khung hình linh tinh gì gì đó có thể làm bại lộ diện mạo của nam chủ nhân ngôi nhà này thì nhịn không được hỏi: "Là ai a? Mình có biết không?"

Thiên Tuyết dừng một chút: "Mình không nói cho cậu biết đâu!"

Uyển Tình gật đầu: "Vậy được rồi. Bất quá cậu mời mình tới dùng cơm, cơm đâu?"

"Ách..." Thiên Tuyết ngượng ngùng nói, "Mình sẽ không làm, tụi mình mua cơm ngoài ăn đi?"

"..."

"Anh ấy 5 giờ tan ca, mình gọi anh ấy mua thức ăn về!"

"Cậu..." Cậu không cần đối với đàn ông vênh mặt hất hàm sai khiến a, thực đả thương tự tôn!

Thiên Tuyết nghĩ đến cô không muốn ăn đồ ăn ngoài đường bán, chạy đến phòng bếp nhìn thoáng qua, trở về nói: "Tủ lạnh có đồ ăn, bằng không thì cậu làm đi!"

"!!!" Này, rõ ràng là cậu muốn mời mình ăn cơm mà?

Uyển Tình hít một hơi, quyết định đi nấu ăn. Phòng bếp sạch sẽ, đồ đạc nấu ăn chỉnh tề, thật khó tưởng tượng ra khí chất của nam chủ nhân nơi này. Uyển Tình mở tủ lạnh ra, nhìn thấy có một số thứ đàn ông không thích ăn như: Đường đỏ, mật... Xem ra quả thực rất quan tâm Thiên Tuyết!

Ăn cơm ở chỗ của Thiên Tuyết xong thì không lâu sau liền nhận được điện thoại của Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương trở về Y Toa Bối Lạp, không thấy được cô liền cảm thấy trong lòng vắng vẻ, nghe nói cô cùng Thiên Tuyết ở chung, anh nói: "Vậy em cùng cô ấy chơi đi."

Uyển Tình lại mang theo đứa nhỏ trở về, kết quả anh cũng liền bớt thời gian chạy về. Cô vừa về xong, anh liền chuẩn bị ra cửa, định đi cùng một lão tổng đánh cầu lông, buổi tối còn mời người ta ăn cơm.

Anh thấy cô cố ý vì mình mà gấp gáp trở về thì hết sức cao hứng, ôm lấy cô hôn một cái: "Cùng anh đi nha?"   

''''''''''''''''''''

"Không cần!" Uyển Tình cự tuyệt, "Anh không nói rõ ràng, em còn phải đi chơi với Thiên Tuyết. Với lại chuyện của anh em cũng không hiểu... Muốn đi sau này đi." Anh hẳn là đi nói chuyện làm ăn đi? Mang theo vợ hẳn là sẽ không bị người lên án. Hơn nữa hiện tại đi, chẳng lẽ mang theo cả đứa nhỏ?

Mục Thiên Dương hiểu ý của cô: "Vậy để sau này đi. Yên tâm, anh chỉ ăn cơm, tuyệt đối khong đi những chỗ phong hoa tuyết nguyệt!"

Uyển Tình liếc mắt nhìn anh một cái: "Anh đi cũng được, dù sao con em cũng đã có, không sợ anh."

"... Được rồi, anh sợ em." Mục Thiên Dương lại hôn cô mới rời đi.

Uyển Tình thấy hai đứa có điểm ngủ gà ngủ gật, ôm bọn nhỏ lên trên giường ngủ, bản thân cũng nhắm mắt một lát. Nhận được điện thoại của Thiên Tuyết thì cô đã thức dậy.

Thiên Tuyết hỏi: "Cậu còn muốn lại đây sao? Muốn thì tớ sẽ nói với vị kia của nhà tớ một tiếng."

"Muốn!" Dù sao Mục Thiên Dương cũng không trở vè ăn cơm, không bắt lấy cơ hội hôm nay, chị sợ lại không có.

"Để tớ tới đón cậu đến đây." Thiên Tuyết vui vẻ nói.

Uyển Tình nghi hoặc: Chẳng lẽ cậu ấy muốn giới thiệu người đàn ông của cậu ấy sao?

Trở lại chỗ của Thiên Tuyết, chơi đến năm giờ rưỡi, nghe thấy có người mở cửa. Uyển Tình lập tức quay đầu, đầu tiên chứng kiến một túi rau dưa tươi và một túi cá sống xuất hiện, sau đó là một người đàn ông mặc một bộ tây trang đeo giầy da.

Người đàn ông nghiêng người vào cửa, đưa lưng về phía cô. Đóng cửa lại xoay người, thấy cô biểu tình có điểm không được tự nhiên, nhưng không có kinh ngạc, hiển nhiên là biết cô ở trong này.

Người đàn ông này là A Thành a!

Tuy rằng trước kia cảm thấy bọn họ lúc đó có điểm ám muội, nhưng kém quá xa, cô vẫn cảm thấy không có khả năng.

Thiên Tuyết cúi đầu cười, lại ngẩng đầu nói với A Thành: "Em muốn uống nước ăn cá nấu."

"Nước cá nấu quá cay." A Thành dịu dàng nói, "Không tốt với dạ dày, hôm nay ăn cá kho tàu."

"Tốt!" Thiên Tuyết vui vẻ nói.

A Thành gật đầu với Uyển Tình một cái, mang theo đồ ăn vào phòng bếp.

Uyển Tình đưa tay nhéo Thiên Tuyết một cái, nhìn thấy A Thành xoay người vào phòng ngủ, thấp giọng hỏi: "Anh của cậu biết không?"

Thiên Tuyết lắc đầu, thực tốt nói: "Cậu là người đầu tiên biết đến."

Uyển Tình ôm đầu: "Vì sao tớ cảm thấy đây không phải chuyện tốt?"

Trù nghệ của A Thành, vài năm trước Uyển Tình lĩnh giáo qua rồi, xác thực thập phần không sai. Mà nay, rõ ràng có tiến bộ rất lớn, phòng chừng là bị ăn hàng nhiều bức bách. Đương nhiên, nói không chừng anh chính là lấy trù nghệ lừa được Thiên Tuyết!

Tô cá kho tàu thịt cá rất mềm, Uyển Tình ăn ra một cỗ hâm mộ ghen tị___số Thiên Tuyết thật tốt, trù nghệ của A Thành thật tốt!

Cô gạt da cá sang một bên, gắp thịt cá ngon ở bên trong, chọn chỗ sạch sẽ cho Đinh Đinh Đang Đang ăn. Hai đứa nhỏ rất thích, ăn rất nhiều.

Uyển Tình nhìn Đinh Đinh, thầm hạ quyết tâm, không thể để cho Đinh Đinh ăn đồ ăn ngoài nhà hàng, bằng không về sau chỉ cần là một đầu bếp đều có thể mang con bé chạy...

Sau khi ăn xong, A Thành đi rửa chén, Thiên Tuyết đắc ý hỏi Uyển Tình: "Ăn ngon sao?"

"Ăn ngon." Uyển Tình thở dài, còn có thiên ngôn vạn ngữ, lại không nói được. Cô có chút không yên lòng đối với A Thành, Thiên Tuyết là thân phận gì, vạn nhất bị lừa tài lừa sắc...

Thiên Tuyết cao hứng ngồi chồm hổm trên mặt đất, nắm eo của Đinh Đinh: "Đinh Đinh, chú A Thành làm đồ ăn có ăn được hay không?"

"Ăn ngon!" Đinh Đinh nói xong, còn nuốt nuốt nước miếng.

"Con cứ nói đi?" Thiên Tuyết lại hỏi Đang Đang.

Đương Đương gật đầu: "Ăn thật ngon."

"Vậy các cháu có thích chú A Thành hay không?"

"Thích!" Hai đứa trả lời.

Thiên Tuyết cao hứng cực kỳ, thưởng cho mỗi đứa một cái hôn.

Vẻ mặt Uyển Tình đầy hắc tuyết, vì sao có cảm giác bị người cắn vào miệng, gây khó dễ?

A Thành rửa bát xong, bưng một đĩa hoa quả đi ra. Thiên Tuyết và Uyển Tình đang nói chuyện về cửa hàng thời trang, anh không nói chen vào, ngồi ở một góc sáng sủa gọt hoa quả. Một quả táo, gọt ra một đoạn vỏ rất dài: Không gãi. Hai đứa nhỏ kinh ngạc đi qua, tựa vào bên cạnh anh.

Anh nhìn thoáng qua, điêu khắc quả táo thành một con thỏ, cho Đinh Đinh.

Đinh Đinh kinh ngạc nâng niu trong lòng bàn tay, chạy đến bên cạnh Uyển Tình: "Mẹ, mẹ xem!"

Uyển Tình vừa thấy kinh ngạc, liếc mắt nhìn A Thành một cái. A Thành xấu hổ đổ mồ hôi lạnh, thấy Đang Đang còn ở bên cạnh, nói một tiếng "Chờ một chút", tiếp tục khắc.

Uyển Tình nói với Đinh Đinh: "Phải nói cảm ơn chú."

"A." Đinh Đinh lúc này mới nhớ tới bản thân chưa nói lời cám ơn, lập tức chạy lại nói với A Thành, "Cám ơn."

A Thành cười: "Không cần cám ơn."

Đinh Đinh thẹn thùng tựa vào một bên, lại thấy anh điêu khắc ra một con heo nhỏ.

A Thành đưa con heo nhỏ cho Đang Đang, Đang Đang nói tiếng cám ơn, cầm nhìn một lát, liền cắn ăn.

Đinh Đinh trừng lớn mắt, có chút bất mãn nhìn cậu bé.

Cậu bé vô tội nói: "Con thỏ nhỏ sắp biến mất."

Đinh Đinh cúi đầu vừa lúc thấy, con thỏ nhỏ trên tay mình đã bắt đầu biến sắc. Cô bé chạy tới bên cạnh Uyển Tình, luống cuống hô: "Mẹ..."

Uyển Tình nói: "Chú gọt táo cho con, là để cho con ăn."

Đinh Đinh rối rắm nửa ngày, không mở miệng được.

Thiên Tuyết cười ha ha, đưa tay giữ chặt A Thành: "Con thỏ nhỏ rất đáng yêu, tiểu bảo bảo luyến tiếc ăn."

A Thanh xấu hổ.

Uyển Tình ôm lấy Đinh Đinh: "Ngày mai mẹ cũng khắc quả táo thành con thỏ nhỏ cho con được không?" Cô còn chưa điêu khắc qua đâu, không biết điêu khắc cái đó có khó quá không.

"Được."

"Vậy mau ăn."

Đinh Đinh do dự một lát, mới chậm rãi bắt đầu ăn. Nhìn thấy con thỏ nhỏ bị bản thân một ngụm một ngụm ăn mất, vừa đau lòng, vừa cảm thấy bản thân làm sai.

A Thành cảm thấy, về sau không nên điêu khắc động vật nhỏ cho trẻ con, đổi thành khắc hoa đi...

Ăn quả táo xong, Thiên Tuyết đưa Uyển Tình về Y Toa Bối Lạp.

Sau khi lên xe, Uyển Tình muốn nói lại thôi, châm chước nửa ngày mới hỏi: "Các người đã bao lâu?"

"Ngô... Hơn ba năm."

"Ba năm?"

"Ai... Ra tay trước thì chiếm được lợi thế thôi."

"..." Không phải nói như vậy. Uyển Tình cảm thấy người đều lớn như vậy, rất sợ cô chịu thiệt, hỏi: "Ba năm, Thiên Dương và Thiên Thành cũng không biết?"

"Ôi, bọn họ ai cũng có tâm sự, làm sao có thời gian quan tâm tớ?" Thiên Tuyết đắc ý cười nói, "Hơn nữa, vài năm này tớ bề bộn nhiều việc, vừa muốn đi học, vừa muốn mở công ty, ở trong mắt bọn họ, thế nào có nhiều thời gian phong hoa tuyết nguyệt như vậy? Tuy rằng bọn họ cũng có hoài nghi, bất quá cho tới bây giờ tớ cũng không quá khác người, cho nên bọn họ cũng chỉ rống mà thôi, kỳ thực cũng không phải quá lo lắng. Tớ không chịu mang cho bọn họ xem, bọn họ tưởng rằng tớ không nhận định đối phương."

"Cậu nhận định?"

"Ngô... Vài năm này anh ấy thăng chức vài lần, hẳn là còn thăng tiếp, đợi đên lúc có một vị trí thích hợp, cũng coi như sự nghiệp thành công, đến lúc đó mới nói cho anh hai, miễn cho anh ấy phản đối!" Thiên Tuyết nói, "Cậu cần phải giúp tớ nha!"

"Hôm nay cậu mời tớ ăn cơm, là hối lộ tớ đi?"   

''''''''''''''

"Không phải rõ ràng sao? Bọn trẻ cũng nói thích a Thành thúc thúc a ~"

"..."

Thiên Tuyết biết nàng lo lắng, nói: "Cậu yên tâm đi, anh ấy đối với tớ tốt lắm.

Uyển Tình gật đầu: "Vậy là tốt rồi." Nghĩ muốn nhắc nhở cô ấy nên luông đề phòng, nhưng lại sợ bạn mình không thích nghe. Cô ấy luôn luôn thông minh, hẳn là sẽ không chịu thiệt thòi.

Đến khi Isabella xuống xe thì Thiên Tuyết đột nhiên nhắc nhở mấy tiểu bảo bối: "Không cần nói cho ba ba các ngươi hôm nay làm gì a ~ bằng không vốn sẽ không có thịt ngon cùng táo ngọt ăn a ~"

Uyển Tình thiếu chút nữa hét lên! Cậu không phải là mua chuộc chúng tớ sao, lại còn muốn giấu giếm nữa?

Hai tiểu hài tử với thịt ngon cùng táo ngọt thực động tâm, lập tức gật đầu.

Thiên Tuyết vươn tay: "Đến, chúng ta móc ngoéo tay."

"Cái gì là móc ngoéo tay?"

"Ân... Móc ngoéo là hứa giữ lời, không cho phép nói dối, không cho phép gạt người, trẻ con nói dối sẽ bị yêu quái ăn luôn!"

Hai đứa trẻ rất ngạc nhiên bắt chước theo cô móc ngoéo tay, buổi tối Mục Thiên Dương về hỏi bọn chúng đã gặp người nào, hai đứa cương quyết không nói.

Uyển Tình kể là đến phòng Thiên Tuyết ở công ty, anh nghĩ phỏng chừng bọn nhỏ gặp nhiều người lắm, không thể nói rõ hết, cũng không hỏi nhiều, nói với Uyển Tình: "Anh hoài nghi Thiên Tuyết đang yêu ai đó, em có phát hiện dấu vết để lại không?"

Uyển Tình nói: "Chúng em bằng tuổi nhau, con em còn đi nhà trẻ rồi, cô ấy ngay cả yêu đương đều không được a? Người anh này có phải đã quản quá nghiêm không đây?"

"Anh đây là sốt ruột a..." Mục Thiên Dương thở dài, đột nhiên nhìn cô, "Em đã nhìn thấy ai phải không?"

Uyển Tình sửng sốt: "Nhìn thấy thì sao?"

"Là ai? Anh có biết không?"

"Không ~ ai ~ tới ~" Uyển Tình nói.

"..."

Vài ngày kế tiếp, Uyển Tình vẫn thường cùng Thiên Tuyết ở cùng một chỗ, khiến Mục Thiên Dương hơi ghen. Dù sao nghĩ các cô là chị em tốt, nhiều năm như vậy không gặp sẽ muốn nói chuyện nhiều hơn, anh chỉ có thể rộng lượng thôi.

Đây là lễ mừng năm mới đầu tiên sau khi anh tới thành phố C, có thật nhiều người muốn mời anh ăn cơm, đến dự tiệc. Thừa dịp Uyển Tình có người bồi, anh vừa vặn có thể đáp ứng —— bằng không Uyển Tình không chịu cùng anh đi, lại để cô một mình ở nhà, cô sẽ chán.

Mỗi lần đi ăn hoặc đi tiệc, đều có người hỏi anh việc hôn nhân đại sự, anh đều trả lời: "Hôn lễ đang chuẩn bị, ít hôm nữa tới ngày, nhất định sẽ phát thiệp mời cho mọi người!" Về phần những người muốn từ trong miệng anh hỏi thăm về bọn nhỏ cùng mẹ bọn chúng, đó là không có khả năng!

Một ngày, Uyển Tình cùng Thiên Tuyết rời khỏi công ty của cô, đi đến dưới lầu, nhìn thấy rất nhiều người, bên trong đang bắt đầu chuẩn bị chụp ảnh, chung quanh người hoá trang sư, người lo trang phục, người chạy việc vặt... Rất bận rộn.

"Làm cái gì vậy?" Uyển Tình hỏi.

Thiên Tuyết nhìn thoáng qua, nói: "Là công ty chụp tuyên truyền quảng cáo cho trò chơi." Nói xong lôi kéo Uyển Tình cùng xem.

Uyển Tình không có hứng thú với mấy thứ này: "Có cái gì hay?"

"Là công ty CG!"

"Với tớ và công ty AG còn chưa kết thúc mà!"

"Là công ty của Sở Thiệu cùng Quản Hạo Nhiên!" Thiên Tuyết nổi giận.

Uyển Tình sửng sốt, có điểm phản ứng không kịp mà nhìn chằm chằm cô.

"Là bọn họ đoạt việc làm ăn của anh trai tới!" Thiên Tuyết đưa cô ngồi xuống thang lầu, nhìn đèn của khu chụp ảnh, "Cậu còn nhớ năm ấy Sở Thiệu nói muốn trở về mở công ty không?"

Uyển Tình gật đầu, nhắc tới Quản Hạo Nhiên, cô không dám hỏi nhiều, sợ Mục Thiên Dương biết lại nghĩ lung tung. Tuy nhiên, nghe đến cái tên đó, cô đột nhiên nhớ tới còn rất nhiều việc chưa làm. Cô còn chưa đi thăm Quản Vận Phương...

Thiên Tuyết nói: "Quản Hạo Nhiên cùng hắn hình như là quen nhau trong trò chơi, bị hắn kéo qua làm lập trình viên, Y Y nghe nói là làm lập trình so với đàn ông còn lợi hại hơn ——"

"Y Y?"

"Đúng vậy! Bọn họ ở cùng nhau rồi, phỏng chừng sắp kết hôn nữa."

"Thật tốt quá a." Uyển Tình cao hứng nói. Biết được những người từng quen đều hạnh phúc, cũng cảm thấy hạnh phúc sẽ lây sang người mình.

Thiên Tuyết hì hì cười: "Tí nữa tìm bọn hắn ăn cơm đi?"

"Xem bọn hắn có thể đi hay không."

Thiên Tuyết gật đầu, còn nói: "Anh trai tớ tuyệt đối không thể nghĩ ra đi, để cho Quản Hạo Nhiên người anh ấy thả đi gia nhập công ty kẻ địch lớn nhất! Công ty CG thành lập chưa tới 4 năm, hiện tại vô cùng sôi động, đã được khen là kì tích. Nghe nói bọn họ hiện tại làm đều là trò chơi nhỏ, tương lai còn có thể làm những trò lớn hơn. Bọn họ lợi hại như vậy, khiến cho anh trai tớ đành phải vứt bỏ phần kinh doanh này."

"A?" Uyển Tình cả kinh, "Vậy làm sao bây giờ? Thật sự phải vứt bỏ?"

"Phỏng chừng sẽ là vậy đi." Thiên Tuyết nói, "Hình như công ty CG mua một quyển tiểu thuyết làm bản gốc để thiết kế trò chơi, anh ấy nói mặc kệ, chính mình trừ phi tìm được một chuyện thật hay, bằng không làm ra cũng không có người chơi, có người chơi cũng không được tiếng tốt như công ty CG, cho nên anh ấy chuyển sang làm phần cứng."

Uyển Tình gật gật đầu, vẫn đang không hiểu lắm.

Thiên Tuyết vỗ vỗ bả vai cô: "Yên tâm đi! Anh ấy hiện tại đang làm laptop cùng di động, khẳng định sẽ kiếm bộn tiền. Nghe nói còn muốn cùng CG hợp tác, có tiền mọi người cùng kiếm thôi, thương nhân là gian trá nhất ~"

Uyển Tình không nói gì, đó là anh trai cậu, cậu không cần nói như vậy được không?

"Mụ mụ." Đinh Đinh giật nhẹ ống tay áo của nàng, chỉ về hướng đang chụp ảnh, "Tiên nữ ~"

Uyển Tình nhìn qua đó, thấy Thôi Trinh Hi đang mặc một bộ quần áo thực kì dị—— nói là cổ trang, kỳ thật không thuộc về trong triều đại nào trong lịch sử, nói là đồ hiện đại, lại có yếu tố cổ trang, hết sức rườm rà, hơn nữa có chút hở hang. Uyển Tình nhớ rõ trước kia thường xuyên thấy trên Internet các áp phích trò chơi, người trên đó cơ bản đều mặc loại này loại quần áo, xem như là dị giới đi.

Nghe nói trò chơi tuyển mỹ nữ chụp quảng cáo, sau đó cho mặc quần áo hở hang, là vì hấp dẫn đám trạch nam mỗi ngày chơi game —— càng là ngôi sao nữ thanh thuần, bọn họ càng thích, sẽ lấy làm đối tượng để mơ mộng.

Thôi Trinh Hi cầm một cái pháp trượng bắt đầu chụp ảnh, đột nhiên nhìn tới hướng này, thấy được các cô, lặng đi một chút mới tiếp tục.

Thiên Tuyết đang sờ mặt Đinh Đinh: "Khả năng nhận người của cháu rất không tệ nha ~"

Uyển Tình sờ sờ tóc Đinh Đinh, nhìn Thiên Tuyết nói: "Nó có trí nhớ tốt, nhớ này nọ so với Đương Đương nhanh hơn. Nhưng Thôi Trinh Hi này cũng dễ nhận ra, khác ngôi sao khác, một khi đổi quần áo đến tớ cũng không nhận ra, Thôi Trinh Hi này giống như mọi lúc mọi nơi đều như vậy, thực hoài nghi cô ấy chưa bao giờ trang điểm."

Thiên Tuyết nhịn không được cười lên một tiếng: "Cô ta chắc chắn không phải chưa bao giờ trang điểm, mà là vẫn chỉ trang điểm theo cùng một kiểu. Cô ta bình thường danh tiếng cũng rất tốt, tham gia hoạt động gì đều thực thân mật, hình tượng trong mắt công chúng mười phần hoàn hảo. Nhưng chính là có một điểm làm cho mọi người đều lên án! Cô ta chưa bao giờ để người ta chụp được đang soi gương, xuất hiện ở trường hợp nào, cho dù là quay phim, đều chỉ trang điểm theo một kiểu! Nghe người trang điểm của cô ta nói, gương mặt chưa trang điểm của cô ta kỳ thật rất đẹp, gương mặt sửa một chút thì khí chất sẽ thay đổi, nhưng cô ta chính là không thay đổi. Cho nên mọi người nói, cô ta có thể là đã chỉnh hỏng cả mặt rồi —— nữ minh tinh Hàn Quốc đều thích sửa mặt mà!"

"Khó trách. Khác các ngôi sao khác trong phim, kịch cổ trang kịch vừa đi ra, tớ sẽ không nhận ra, cô ấy thì lại nhận ra được."

Vừa nói xong, nhân lúc mọi người nghỉ ngơi, Thôi Trinh Hi liền đi tới.  

'''''''''''''''''''

Thiên Tuyết thấy cô đi qua, Uyển Tình cũng đứng lên.

Thôi Trinh Hi đi tới, nói với Thiên Tuyết: "Cô Mục, xin chào. Cô tới làm việc sao, nghe nói trên lầu là tổng bộ của Tuyết thị."

"Đúng." Thiên Tuyết gật đầu.

"Cô thật có tài." Thôi Trinh Hi thành khẩn tán thưởng.

"Cô cũng rất có tài." Thiên Tuyết nói: "Trung văn của cô rất chuẩn, người lại xinh đẹp, diễn xuất không tồi."

Thôi Trinh Hi cười đến có chút xấu hổ, nhìn Uyển Tình nói: "Vị nnayf là?"

"Chị dâu của tôi." Thiên Tuyết rộng rãi giới thiệu: "Hai đứa bé này là cháu tôi, sinh đôi."

"Con của Mục tổng?" Thôi Trinh Hi ngồi xuống, nắm tay Đương Đương, nói với Uyển Tình: "Mục phu nhân, cô thật hạnh phúc."

"Ách... Cảm ơn." Uyển Tình không quen cô ấy, thật sự không biết nói cái gì, mà âm thanh của cô còn có chút khàn khàn, nghe vào trogn tai có chút không thích ứng kịp. Từ trong tiềm thức của Uyển Tình cảm thấy giọng nói của mỹ nữ đều là thanh thúy, kết quả... Có thể là do cô bị bệnh thôi.

Đinh Đinh nghe được tiếng của Thôi Trinh Hi, cũng nhăn mày lại... Âm thanh này khác với trong trí nhớ của bé.

"Cô bé này rất xinh." Thôi Trinh Hi buông Đương Đương ra, vỗ về đầu của Đinh Đinh.

Uyển Tình thấy hai tay của cô phát run cũng nhăn mày lại.

Thôi Trinh Hi sờ tóc của Đinh Đinh, thu tay lại nói với Uyển Tình: "Con gái cô rất giống cô."

"Đúng, con trai có vẻ giống ba nó hơn."

Thôi Trinh Hi gật đầu, nắm hai tay đứng lên: "Thật có lỗi, tôi phải trở về làm việc, hôm nào lại nói chuyện."

Uyển Tình và Thiên Tuyết gật đầu, nhìn cô đi toilet.

"Chị ấy không phải tiên nữ..." Đinh Đinh ôm chân Uyển Tình nói.

"Tiên nữ bị bệnh vổi." Uyển Tình nói, giải thích với Thiên Tuyết: "Cô Thôi không nói giống như trên tivi..."

"Trên ti vi là phối âm thôi." Thiên Tuyết cười: "Giong của cô ấy là như thế, nghe nói là do hút thuốc."

Uyển Tình nói: "Tay cô ấy run rất nhiều."

"Uhm." Thiên Tuyết gật đầu: "Trước kia đúng là không phát hiện ra."

Uyển Tình nhìn quanh, không thấy ai, hạ giọng hỏi: "Chắc không phải cô ấy hút thuốc phiện chứ?" Uyển Tình có nghe thấy những vết đen trong làng giai trí, mà xem trên ti vi có thấy qua người hút thuốc phiện thường run tay, liền trực tiếp liên tưởng đến.

Thiên Tuyết cũng hạ giọng nói: "Nói không chừng, giới giải trí đó, đụng chạm ba cái loại chuyện này không có ít."

Uyển Tình lo lắng nói: "Vậy cậu tiếp xúc với bọn họ phải cẩn thận, đừng để bị người ta ám hại."

"Yên tâm đi!" Thiên Tuyết nói: "Lúc mình mười bốn tuổi, anh họ liền đem hết những thứ đó cho mình dùng qua, mình nhớ được hương vị, người nào cũng đừng nghĩ gạt mình ăn những thứ đó!"

"..." Cô lo lắng vô ích rồi, Uyển Tình nghi ngờ khó hiểu hói: "Cậu nếm thử... Chắc không... Có chuyện gì sao?"

"Không... Anh họ chỉ cho mình biết hương vị, để ngừa nhỡ đâu có ai hạ thuốc mình, cho nên chỉ nếm một chút thôi." Thiên Tuyết nắm chặt ngón tay út một chút: "Về sau Đinh Đinh Đương Đương lớn rồi, cũng để cho anh họ dạy chúng biết!"

"Mình không..." Mấy thứ đó sao có thể đụng chạm!

"Biết là thứ gì đó, mới không bị lừa gạt!"

"Nhưng là..."

"Được, sau này hãy nói, anh họ có cho chúng nếm thử không còn khó nói. Chúng ta ăn cơm đi, mình đi gọi điện thoại cho Sở Thiệu!"

"Được."

Thiên Tuyết gọi cho Sở Thiệu, anh muoonns đi tham gia một bữa tiệc từ thiện tối, không rảnh.

"Y Y thì sao?"

"Y Y tăng ca."

"Lòng dạ quá hiểm độc rồi." Thiên Tuyết nói: "Tiệc từ thiện tối lại không mang cậu ấy đi, có phải muốn phong lưu với người khác không, trong tiệc tối nhiều minh tinh nh..."

"Mình cũng muốn, cô ấy không liên quan, uy hiếp mình sẽ hack toàn bộ mây tính trong công ty mình..."

"Cậu vất vả rồi..."

"Ai..." Sở Thiệu u oán thở dài: "Cậu ấy? Cậu không đi sao?"

"Cậu cũng pahir đi, anh mình cũng có chút muốn đi rồi, mình lại đi, Uyển Tình làm soa bây giờ?"

Sở Thiệu vừa nghe, nghi ngờ hỏi: "Khi nào thì UYển Tình ở cùng một chỗ với anh cậu hả? Thật có con rồi hả?"

Thiên Tuyết dừng lại nói: "Về sau nói cho cậu biết!" Sau đó cúp điện thoại.

Đôt nhiên cô nhớ tới khi bọn họ còn học trung học.

Sở Thiệu này vừa hỏi trái lại nhắc nhở cô, khi học trung học, liền có người đoán Uyển Tình. Hiện giờ mọi người thấy UYển Tình và anh cô ở cùng nhau, ngàn lần đừng suy diễn ra chuyện mới gì. Thế nhưng, lớp trung học kia, như vậy chỉ sợ không loạn cũng có Đỗ Thiến rồi. Hiện giờ Đỗ Thiến đã chết, nnhuwngx người khác không ngốc đến muốn đắc tội với Mục Thiên Dương mới đúng. Mà còn tất cả moij người cũng đã có tổi, hẳn không nhàm chán như vậy nữa?

Tay cô sờ sờ cằm, nói với UYển Tình: "Cậu nghe thấy không? Vậy cậu gọi điện thoại cho mình, hỏi anh ấy xem có phải anh ấy đi tiệc từ thiện tối không. Nếu anh ấy đi, chúng ta liền đi tìm Y Y, Y Y đang tăng ca ở công ty..."

Uyển Tình dừng một chút, có chút không muốn đến công ty của Y Y, sợ đụng phải Quản Hạo Nhiên. Cô cảm thấy được, trước cứ gặp Quản Vận Phương thì tốt hơn../

Thế nhưng, Y Y là bạn học cũ của cô, bạn tốt...

Uyển Tình do dự một chút, vẫn gọi điện cho Thiên Dương, Mục Thiên Dương đúng là đang muốn đi tiệc từ thiện tối, mời cô cùng đi, cô từ chối rồi. Giới kinh doanh, minh tinh... Thật sự cô không có hứng thú.

Thiên Tuyết lập tức khởi động ô tô, chuẩn bị đi về trước đổi quần áo, cười nói: "Cậu nhìn thấy Y Y, nhất định sẽ giật mình!"

"Vì sao?"

"Cậu đoán đi?" "

Uyển Tihf nghĩ ngợi, hỏi: "Cô ấy đẹp lên?"

"Sai!" Thiên Tuyết không chút khách khí phủ nhận.

"Mình đoán không ra rồi."

"Ha ha, nhìn thấy cậu ấy thì mình nói cho cậu biết."

"Nhìn thấy cô ấy vẫn còn cần cậu nói cho mình biết à?"

"Haha..."

"Thế nhưng mình cảm thấy chắc Y Y sống rất tốt?" Uyển Tình sửng sốt một chút, hoảng sợ nói: "Chẳng lẽ ở cùng với con trai IT, nên..."

Thiên Tuyết nhăn mày lại: "Cậu nói đúng... Thiên hạ không có người xấu, chỉ có người lười.

"Còn có một loại là Liễu Y Y.

Thiên Tuyết lập tức gọi điện thoại cho Y Y, muốn cô thu dọn một chút, kết quả cô lại cùng với đồng nghiệp đi ăn lẩu rồi...

Thiên Tuyết...

"Chúng tớ đang ở xxx, cậu cũng đến đi?" Y Y nói.

Thiên Tuyết nghĩ một chút, cô không quen đồng nghiệp của Y Y, không tốt lắm, mà trẻ nhỏ cũng không ăn lẩu được..

"Lần sau đi, chờ cậu và Sở Thiệu..."

"Được rồi..."

Thiên Tuyết đưa di động cho Uyển Tình, để cô và Uyển Tình ôn lại chút chuyện cũ, sau đó các cô đi ăn cơm chiều, lại giao cho A tHành xử lý.

Bọn họ ăn xong cơm chiều, tiệc từ thiện tối mới bát đầu. Từ trên truyền hình nhìn thấy một loạt những nhân vật nổi tiếng đi trên thảm đỏ... Mục Thiên Dương xuất hiện một mình, ăn nói có ý tứ, lạnh lùng như mùa đồn gz khắc nghiệt.

Cả người Uyển Tình đã đầy vạch đen rồi, đây là anh sao? Rõ ràng anh không phải như thế...

Đương Đương tò mò nói: "Hình như là ba ba!"

"Vốn là ba ba mà!"

Đương Đương sửng sốt, không tin: "Ông ấy nhinfn hung tợn hơn..."

Uyển Tình chỉ có thể nói: "Ba ba đối tốt với Đinh Đinh Đương Đương, đối với người khác liền hung hãn..."

Đinh Đinh nhìn thoáng qua, không nói gì.

Tiệc từ thiện tối đã khuya mới kết thúc, tuy Mục Thiên Dương về trước, về đến nhà cũng hơn mười giờ rồi, Uyển Tình và con đã ngủ thiếp đi, anh tắm rửa xong, nằm sau người Uyển Tình thật lâu, ôm lấy eo của cô, hôn lên sau gáy cô.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top