Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

541 --- 545. Chờ Đợi

Uyển Tình không thể nói thành lời được rung động trong lòng, bà nội Kim? Như thế nào lại có quan hệ với bà nội Kim?

Mục Thiên Dương nghĩ một chút, nếu thực sự Từ Khả Vi là mẹ ruột của Uyển Tình, nếu mẹ ruột của Uyển Tình thật sự là con gái của Kim lão phu nhân... Từ Khả Vi lại lưu lạc đến Từ gia, thân thế cũng quá phiêu linh...

Uyển Tình đã bị tin tức xảy ra thình lình đả kích làm cho hoang mang lo sợ, lúc này người tập hợp lại lục tục trở về, trong viện bắt đầu náo nhiệt. Mục Thiên Dương quyết định thật nhanh, đỡ cô về núi tìm Kim lão phu nhân.

Kim lão phu nhân đang chơi cờ với Mục lão gia, rơi xuống nhỏ, bà thua, có chút không phục nói: "Chúng ta chơi mạt chược đi!"

Vì thế trong phòng bắt đầu bày bàn mặt chược, Tiếu Tiêu và Kim An An tiếp khách. Bởi vì Kim lão phu nhân tinh thông trò này, hia người bọn họ liền ra sức thả nước với Mục lão gia, miễn cho Mục lão gia thua quá thảm.

Mục lão gia thấy Kim lão phhu nhân hăng say thắng mình, tâm nói phụ nữ đúng là không thể đắc tội, Tiểu Hương này xấu tính, còn có thể để cho Kim lão đại toàn tâm toàn ý đối xử với cô, cũng coi như tạo hóa của cô. Mục lão gia oán thầm vừa xong, lại nghĩ tới người vợ kia của mình mềm mại, cực kỳ đắc ý, thua cũng không để ý.

Sau đó, Mục Thiên Dương liền trở lại.

Kim lão phu nhân và Mục lão gia vẫn trêu ghẹo bọn họ, nhưng thấy sắc mặt bọn họ ngưng trọng, mới đứng đắn hỏi: "Làm sao thế?"

Trâu Tranh dùng hai tay bưng vòng cổ đi qua đưa cho Kim lão phu nhân xem, thân thể của bà bất động, mạnh mẽ đoạt lấy. Kim An An và Tiếu Tiêu nghi ngờ nhìn thoáng qua, nán lại thấy rõ là thứ gì đó, cũng trừng lớn mắt, đều nhìn lại Trâu Tranh.

Kim lão phu nhân kích động đến cả người run rẩy, Uyển Tình nhìn bà run rẩy, chính mình cũng không ngừng run rẩy.

Kim lão phu nhân ngẩng đầu, hỏi Trâu Tranh: "Ở đâu tới?"

Trâu Tranh nhìn UYển Tình liếc mắt một cái, tự thuật lại chuyện vừa xảy ra,

Trong lúc Tiếu Tiêu xen vào một câu: "Từ gia có một người cô lớn tên là Từ Huyên, kia Từ Khả Vi có thể thực sự là người nhà bọn họ."

Tiếu Tiêu liền biết tên Từ Khả Huyên này, cũng bởi vì là thói quen nông dân. Hương Hạ trước kia cũng không có điện thoại, cho dù có, cách được không xa cũng là trực tiếp gọi nhau, sẽ không lãng phí tiền điện thọa. Từ Khả Huyên ở nhà chồng chỉ cách nhà mẹ đẻ mấy sào ruộng, nhà mẹ đẻ có việc tìm bà ấy, hướng đỉnh núi hoặc là trên lầu, gióng cổ họng lên hô, mấy thôn xóm đều nghe được. Có đôi khi là chồng của Từ Khả Huyên hô bà, một người ở trong nhà, một ra ngoài làm nông, có việc liền kêu như thế, nghe nhiều vài lần, nên thuộc, còn có thể không nhịn được cân nhắc mấy chữ đó ở trong lòng.

Sau khi Trâu Tranh nói xong, Kim lão phu nhân liền nhìn UYển Tình, tay kéo cô đến bên cạnh mình, kích động đến rơi lệ: "Cháu..."

Bà nghẹn ngào không nói ra lời, bỗng nhiên lại đẩy Uyển Tình ra, xoay người phục ở trên bàn.

Mọi người biết bà cảm xúc kích động, đều yên lặng không nói gì.

Kim lão phu nhân nằm úp sấp rất lâu, ngẩng đầu nhìn Mục lão gia ở đối diện: "Ông nói xem... Đứa nhỏ này giống tôi phải không?"

Lúc này nói vậy, liền không phải nói nở nụ cười. Mục lão gia biết thân phận của bà không phải là nhỏ, nhỡ đâu Uyển Tình không phải, bà thất vọng không nói, chỉ sợ Long Diễm Minh còn có thể nói là mình có chú ý gì đó, vậy thì không ổn, ông nói: "Vài năm trước lần đầu tiên thấy con bé này, khi đó có thấy giống..."

"Tôi thấy hiện tại nó cũng giống." Phó Tiểu Hương nói, ngồi thẳng người, lấy tay xoa nước mắt, nhìn tờ giấy vàng như giấy nến nói: "Này này... Sợ là ngày nó bị vứt bỏ đi..." Nói tới đây, đầu óc bà ngàn lời vạn chữ, lại yên tĩnh.

Uyển Tình nhìn bà, không thể tin được, chẳng lẽ... Bà thật sự là người thân của mình, có quan hệ huyết thống?

Kim lão phu nhân ngồi một lúc rồi đứng lên, Kim An An vội vàng đi qua đỡ bà, thăm dò hỏi: "Bà nội?" 

"Gọi bác sĩ Lưu tới." Kim lão phu nhân nói, sau đó vươn tay nắm tay Uyển Tình: "Cháu tới đây, chúng ta nói chuyện."

Một đám người di chuyển đến cạnh ghế sofa ngồi xuống, còn chưa có kịp thở nhiều, người bình thường hay chăm sóc cho sức khỏe của Kim lão phu nhân - bác sĩ Lưu đã tới.

Kim lão phu nhân để cho ông chờ, nói với Uyển Tình: "Ó thể cháu là cháu ngoại của bà, cách một thế hệ không nói, cho dù mẹ cháu đến đây, đều đã nhiều năm như vậy, thật sự khó quen. Dùng cách khác thực sự rất chậm, bà chờ không kịp, để cho bác sĩ lấy máu của cháu đi xét nghiệm, nhiều lắm thì ngày mai liền có kết quả rồi! Trước kia có người lừa gạt bà, tất cả mọi người nói biện pháp này là chắc chắn nhất, nếu cháu không phải, bà cũng thích cháu..."

Uyển Tình muốn nhanh biết kết quả, thiết thực nhất, cô gật đầu, không biết nên nói gì, trực tiếp vương tay, để cho bác sĩ lấy máu trên đầu ngón tay của cô, đau đớn rất nhỏ, để cho không nhịn được mà co rụt người lại.

Mục Thiên Dương vội đi qua, quỳ một gối xuống trước mặt cô, dùng bông băng đè lại cho cô. Cô ngơ ngẩn nhìn anh, có chút bất lực: "Thiên Dương..."

"Anh ở đây..." Mục Thiên Dương ổn định lòng người, nhìn thoáng qua Kim lão phu nhân: "Trò chuyện với bà nội Kim."

Uyển Tình quay đầu, nhìn Kim lão phu nhân.

Kim lão phu nhân nắm tay cô, lại vươn tay xoa mặt cô, nhìn nhìn, thật giống mình lúc còn trẻ: "Sự thật..."

Cho dù không giống, thật sự không ai biết, nhưng bà chỉ thấy được có tuổi trẻ của mình ở đây.

"Cháu nhất định là cháu bà..." Kim lão phu nhân đột nhiên nói, ôm chặt lấy cô: "Tìm quá nhiều năm rồi..."

"Cháu ngược lại lại không hy vọng là đúng..." Uyển Tình nói.

Mọi người ngẩn ra, đều đã nhìn cô.

Kim lão phu nhân chậm rãi buông cô ra: "Vì sao? Cháu không thích bà sao?"

"Bởi vì mẹ cháu đã chết..." Uyển Tình khóc nói: "Cháu không hy vọng con gái cũng bà... Cũng đã chết..."

Kim lão phu nhân vừa nghe, trong lòng kịch liệt đau thương mạnh mẽ trỗi dậy, đột nhiên ngã về sau.

"Bà nội Kim!" Uyển Tình quát to một tiếng, cùng những người khác luống cuống tay chân nâng bà dậy.

Kim lão phu nhân khoát tay, chỉ là có chút bị đả kích, cũng không có như thế nào. Bà tựa vào trên ghế sofa, vẫn đang kéo tay Uyển Tình qua, nhẹ nhàng vỗ về, không nói lời nào.

Sau khi ăn cơm trưa xong, bà bắt đầu hỏi UYển Tình về cuộc sống của mấy năm nay. Cho tới bây giờ bà cũng chưa từng gấp gáp như thế, trước kia không phải không hề chờ đợi kết quả so sánh của DNA, nhưng bà chưa bao giờ hỏi. Hiện giờ, bà lại khẩn xấp, cảm thấy Uyển Tình đúng là cháu ngoại của mình, là cháu của bà.

Lại vẫn còn có một nguyên nhân, bà không đợi được rồi... Đợi không được rồi... Phải sợ, đêm nay nằm xuống, ngày mai liền không mở được mắt ra. Bà đã hy vọng đây là đúng, không cần để cho bà phải tìm kiếm thêm nữa, không để cho bà tìm được huyết mạch của mình...

Uyển Tình nói một buổi chiều thêm một buổi tối, đem hạnh phúc và cực khổ của mình kể lại một lần, cô khóc, người nghe cũng khóc, nhiều lần, Mục Thiên Dương cũng không nhịn được hung hăng ôm lấy cô ở trong lòng, nhẹ nhàng nói: "Không sao, không sao... Em có anh rồi..."

Kim lão phu nhân nói theo: "Còn có bà, còn có bà! Cháu gái đáng thương, cháu không phải sợ, nếu chúng ta không có huyết thống, bà sẽ nhận cháu làm cháu gái, về sau không ai có thể bắt nạt cháu!"   

''''''''''''''

Trâu Tranh cùng Tiếu Tiêu nghe thấy, theo bản năng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Kim An An một cái. Kim An An nắm chặt khăn tay, đang bị chuyện thân thế của Uyển Tình làm cảm động rơi nước mắt.

Buổi tối, tất cả mọi người đều khó có thể ngủ. Sáng sớm mới 5 giờ đã bị thanh âm vù vù của trực thăng bên ngoài đánh thức. Mọi người thấy kết quả giám định đã có, đều từ trên giường đứng lên.

Bởi vì sợ Kim lão phu nhân cảm xúc dao động sẽ gặp chuyện không may, Trâu Tranh và Tiếu Tiêu cũng không rời đi, đều ở nơi này gác đêm.

Uyển Tình và Mục Thiên Dương mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, thấy toàn bộ các phòng đều đèn đuốc sáng choang, những người khác cũng lục tục xuất hiện trong phòng khách.

Tiếu Tiêu nhìn mọi người liếc mắt một cái, xoay người nói: "Ta đi nhìn xem lão phu nhân, phòng này cách âm rất tốt, khả năng bà còn chưa có tỉnh."

Đang nói liền thấy Kim An An khoác áo xuất hiện —— cô ở trong phòng Kim lão phu nhân trực đêm. Kim An An luống cuống nhìn mọi người: "Bà nội tới nửa đêm mới ngủ, giờ muốn đánh thức bà sao?"

Mọi người dừng lại một chút, nhìn Uyển Tình. Uyển Tình cũng luống cuống, lắp ba lắp bắp nói: "Để cho, để cho bà ngủ đi."

Mục lão gia cũng gật đầu nói: "Người có tuổi chúng ta không giống người trẻ tuổi các cháu đều yêu ngủ lười dậy, chúng ta chỉ ngủ có vài giờ liền tỉnh. Cho dù tối hôm qua ngủ trễ, nhiều nhất cũng chỉ ngủ thêm có hai giờ."

Tất cả mọi người gật đầu, quyết định không đánh thức Kim lão phu nhân.

Thanh âm bên ngoài dần dần ngừng lại, rất nhanh còn có một đám người đi đến, cầm đầu là hai người đàn ông trung niên, đám người Kim An An, Trâu Tranh vừa thấy, đều cung kính đứng thẳng người, hô: "Chú Khấu, chú Âu." Tiếp đó thủ hạ thì lại kêu "Băng gia", "Trung gia".

Long Diễm Minh có 5 người sáng lập, được phân biệt là —— Kim lão đại, Phó lão thái, Khấu nhị gia, Âu tam gia, Chương tứ gia.

Nay chỉ có Phó lão thái cùng Âu tam gia còn sống. Kim lão đại cùng Khấu nhị gia đều đã chết, còn Chương tứ gia thì thoát ly khỏi Long Diễm Minh, người nơi này cũng mặc kệ sự sống chết của ông ấy.

Hiện tại Băng gia là con của Khấu nhị gia tên là Khấu Băng, Trung gia là con cả của Âu tam gia, cũng là cha của Âu Kỳ Thắng. Hai người đều được xem là người có vai vế trong Long Diễm Minh.

Uyển Tình không biết bọn họ đến đây làm gì, đám người Trâu Tranh thì lại rất rõ ràng.

Âu tam gia bệnh nằm trên giường, cũng không có khả năng giao quyền giao cho hai đứa con trai, ông lại không muốn đem đại quyền giao cho Khấu Băng, liền giao cho Âu Kỳ Thắng tuổi còn trẻ. Hai người bọn họ cùng lúc làm việc, hơn phân nửa là bằng mặt mà không bằng lòng, nên không có khả năng cùng nhau mưu đồ bí mật gì cả. Xem kết quả giám định DNA, khẳng định không bị người động tay động chân, cái này tuyệt đối là sự thật.

Khấu Băng nhìn mọi người liếc mắt một cái, thấy Mục lão gia ở đây, tôn kính đến chào hỏi, nói: "Nên đến vào tối nay, đã quấy rầy lão gia tử nghỉ ngơi rồi."

Mục lão gia ở trong này là khách, giọng khách át giọng chủ cũng không tốt, thản nhiên đáp: "Không có việc gì."

Âu Định Trung hỏi Kim An An: "Lão phu nhân đâu."

"Còn đang ngủ." Kim An An nói "Bà nội ngủ trễ, ý của mọi người là không cần đánh thức bà, trước chờ một chút."

Âu Định Trung gật đầu.

Khấu Băng nói: "May mà không đánh thức. Bà tuổi đã già, không chịu được ép buộc dậy sớm, vẫn là trước hết để cho bà nghỉ ngơi đủ."

Hắn nhìn người trong phòng, Uyển Tình thì không biết —— Mục Thiên Dương thì trước đây chỉ gặp qua một lần, Mục Thiên Thành hai năm nay cũng gặp qua vài lần. Hắn nhìn Uyển Tình, hỏi những người khác: "Đây là tiểu thư?"

Những người khác ngẩn ra. Tiểu thư? Kết quả có phải...

Âu Định Trung nói: "Kết quả còn chưa có xem, không nên nói lung tung." Nói xong liếc một cái một người đàn ông đang mang cái rương đã khóa mật mã.

Người đàn ông này là bác sĩ của Long Diễm Minh, biểu tình luôn bí hiểm, nghe tiếng gió lại rất nhanh. Báo cáo vừa ra tới, bị hắn trực tiếp khóa lại, nói muốn trực tiếp đưa qua cho Kim lão phu nhân xem. Nhìn biểu tình của hắn, cũng không đoán được, hiện tại chỉ biết vô lực ngồi chờ.

Khấu Băng nói: "Nghe nói bà cụ đã mở kim khẩu, cho dù kết quả không phải, cũng muốn nhận làm kết nghĩa, kêu một tiếng tiểu thư cũng không tính là sai."

Âu Định Trung giật giật miệng, không nói.

Im lặng chỉ trong chốc lát, Kim An An nói: "Bằng không tất cả mọi người đi nghỉ ngơi một chút đi, chờ bà nội tỉnh lại rồi nói sau."

Mục lão gia gật đầu trước tiên, một phen nói mình là lão già khọm, thật sự kéo dài thì không dậy nổi, liền đi về phòng trước. Uyển Tình thấy thế liền vội vàng lôi kéo Mục Thiên Dương đưa ông trở về phòng, Trâu Tranh cùng Mục Thiên Thành cũng đi vào một phen hầu hạ.

Mục lão gia nằm xong, vỗ vỗ tay Uyển Tình nói: "Đừng lo lắng, đến lúc đó nhớ kêu một tiếng bà ngoại là được."

Uyển Tình yên lặng một chút: "Ông nội cho rằng phải không?"

"Không phải cũng kêu!" Mục lão gia khí phách nói.

Uyển Tình:

Rời khỏi phòng, gặp Khấu Băng cùng Âu Định Trung ngồi ở trên sô pha, đang cùng đám người Tiếu Tiêu nhỏ giọng nói chuyện. Uyển Tình tùy ý nhìn thoáng qua, nhìn thấy Tiếu Tiêu nói chuyện với Khấu Băng, đáy mắt rất tôn trọng. Sắc mặt Âu Định Trung hơi khó chịu. Cô trước kia là người biết quan sát sắc mặt, liếc mắt một cái liền hiểu ra Khấu Băng này ở Long Diễm Minh chỉ sợ bản lĩnh cũng không thấp, phỏng chừng Âu Định Trung mặt ngoài phải tôn trọng.

Khấu Băng cùng Âu Định Trung phát hiện bọn họ đi ra, đều nhìn qua, không dấu vết đánh giá Uyển Tình, vừa muốn mở miệng kêu Uyển Tình đi qua ngồi, trong không khí lại truyền đến tiếng khóc nỉ non của đứa nhỏ.

Uyển Tình cả kinh, vội vàng chạy về phòng. Mục Thiên Dương tay để trong túi quần, hướng mọi người gật đầu một cái: "Đứa trẻ tìm người, ta về phòng trước, tối nay lại nói."

Mọi người cũng chỉ biết gật đầu.

Chờ bọn họ đi rồi, Mục Thiên Thành cùng Trâu Tranh đi qua ngồi. Mục Thiên Thành cười hỏi vị bác sĩ kia: "Có phải hay không?"

Tay vị bác sĩ đặt trên rương mật mã, cũng không để ý đến hắn, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Mục Thiên Thành đành phải phẫn nộ rụt đầu lại.

Uyển Tình cùng Mục Thiên Dương về lại phòng, dỗ đứa nhỏ tiếp tục ngủ, sau đó chính mình cũng ngủ. Người ở phía ngoài ngồi trong chốc lát, cũng lục tục đi ngủ lại. Khấu Băng cùng Âu Định Trung ngồi hai giờ mà Phó lão thái trong phòng còn không có động tĩnh, hai người vội vàng ra ngoài đi dạo một chút, nhìn xem cuộc sống mấy năm nay của Phó lão thái.

Phó lão thái ngủ cực kỳ trầm ổn, trong mộng mơ thấy Kim lão đại, nói cho ông biết: "Ta tìm được cháu ngoại gái của chúng ta rồi."

Kim lão đại cười với bà, mang bà đi ngoại ô đua ngựa. Bà thẹn thùng cúi đầu, đem mình giao cho ông. Ông kéo bà lên ngựa, sau đó lộc cộc chạy về phía trước, càng chạy càng nhanh, hai người phân ra đi, kỹ thuật cưỡi ngựa số một, ngồi phía trước có hai cô con gái nhỏ.

"Uyển Uyển, Diễm Diễm, chúng ta về nhà." Hai người vui vẻ nói, mang theo con gái về nhà.

Trong nhà hoa tường vi cùng hoa Tulip nở đầy cả hoa viên. Con gái của họ đã trưởng thành, dáng người linh lung đứng giữa bụi hoa, hai chị em cười cười nói nói, nhưng bà nhìn không rõ bộ dạng của chúng.

Nhưng thật ra bà thấy rõ chồng mình đang ở hành lang uống trà, đối diện là Mục lão gia, hai người cùng nhau chơi cờ. Mục Thiên Dương ôm Đinh Đinh ở bên cạnh, cô gái nhỏ cười khanh khách, thanh âm truyền thật xa. Mà bà ngồi ở bên kia, Uyển Tình cúi đầu cùng bà nói chuyện, bên cạnh còn có vài đứa nhỏ, một đôi vợ chồng trẻ mang theo bọn chúng dọn cỏ cho bụi hoa. Bà biết, đó là cháu ngoại gái hoặc là con của cháu ngoại...

Nhà của bà như thế liền viên mãn.

Phó lão thái luyến tiếc nên vẫn chưa muốn tỉnh lại, bà muốn nhìn một chút con gái đang ở bên bụi hoa làm gì, mặt khác cũng muốn nhìn xem vợ chồng cháu ngoại cùng đứa nhỏ của chúng. Nhưng là đợi thật lâu, bọn chúng cũng không chịu lại đây, bà chỉ có thể vẫn nhìn Uyển Tình.  

--------------------------

Đột nhiên, Kim lão đại ngẩng đầu nói với cô: "Bà đi, người chăm sóc tốt cho cháu ngoại, không cần gả cho Mục hỏng bét, phải gả cháu sớm vài năm thôi, hiện tại không cần gả cho,..."

"Cháu mới không lấy chồng!" Cô cười khúc khích, trở lại thời gian ở tuổi dậy thì, bỗng nhiên kinh hãi: "Bà muốn đi đâu?"

"Ở địa phủ cũng phải cho cháu một Long Diễm Minh tốt đẹp? Chờ ngày nào đó đến, vẫn là thuận lợi vui vẻ, tên tiểu quỷ đó cũng không bắt nạt được cháu!"

"Không cần!" Cô hô lớn một tiếng, muốn bắt lấy bà, không nghĩ qua lại thiếu chút nữa té từ trên ghế xuống.

Uyển Tình ở bên cạnh hét lớn một tiếng: "Bà ngoại!"

Sau đó cũng bắt lấy bà để bà không ngã xuống.

Bà quay đầu, liền tỉnh lại, nhìn một đám người vây quanh chính mình, ngược lại Uyển Tình ở chỗ phía sau bọn họ, khá xa cách.

Bà nhìn nhìn mọi người, ánh mắt đảo quanh ở trong phòng, sau đó chậm rãi ngồi xuống: "Mấy giờ rồi hả?" Cái lão già kia, cũng không chịu đưa bà đi. Thế nhưng, hiện tại không đưa đi cũng đúng. Bà lập tức muốn nhận chắt ngoại, lúc này ông dám mang bà đi, bà sẽ liều mạng.

"Gần mười giờ rồi." Kim An An ngồi ở bên giường nói: "Bà nội ngủ rất sâu, chúng cháu không dám gọi bà dậy."

Thấy bà không tỉnh, lại sợ bà có chuyện, còn gọi bác sĩ đến xem qua mới an tâm.

Kim lão phu nhân cười thở phào, duỗi tay về phía Uyển Tình, Uyển Tình nghĩ còn chưa biết kết quả, do dự một chút mới đi qua.

Kim lão phu nhân cười hề hề ôm lấy cô, lần mò mặt cô nói: "Vừa rồi mơ thấy cháu, cảm ơn cháu đã kéo bà."

"A?" Kim lão phu nhân lại cười đột nhiên hỏi: "Kết quả thế nào?"

"Đã sớm có rồi." Kim An An điềm đạm cười nói: "Chỉ chờ bà nội tỉnh lại, Khấu thúc thúc và Âu đại thúc đều đã đến đây, nói vậy Uyển Tình là cháu ngoại của người!"

Kim lão phu nhân cười vui vẻ, nghi ngờ hỏi: "Các người không thấy sao?"

Tiếu Tiêu nói: "Bà cũng chưa xem, chúng cháu nào dám xem>?"

Kim lão phu nhân vừa nghe, chờ không kịp, rất nhanh rời giường. Một đám người phụ nữ trẻ tuổi vây quanh bà, mặc cho bà. Nhân việc vui tinh thần sáng khoái, hôm nay bà không cần mặc áo cũ, muốn một bộ đồ mới. Tiếu Tiêu mấy ngày trước đã may cho bà một bộ đồ không tồi, trực tiếp mặc một bộ màu xanh, lại đeo vòng phỉ thúy dài ở trên cổ, tay đeo vòng ngọc phỉ thúy, tóc cài lược phỉ thúy...

Cách ăn mặc rất đẹp, phú quý an tuorngf, mọi người đỡ bà ra khỏi cửa, người bên ngoài liên tiếp chào hỏi. Bà gật gật đầu, ngồi xuống ghế sofa, uống một chút mật ong, không kịp chờ ăn cái gì, liền muốn xem kết quả.

Bác sĩ cung kính mang hòm mật mã lên bàn trà, mở ra, đưa một phần báo cáo đến trước mặt bà: "Đây là kết quả đối chiếu của phu nhân và Uyển Tình, các người là quan hệ bà cháu."

Uyển Tình và Kim lão phu nhân đều vô cùng kích động.

Lúc này, lại nghe bác sĩ nói: "Đây là báo cáo về DNA của Từ Khả Vi, chúng ta đến cục cánh sát để lấy. Lúc trước bà ấy bị tai nạn xe cộ qua đời, cảnh sát đã so lại chứng cứ. Đúng là con gái của phu nhân, cũng là mẹ của Uyển Tình, cho nên..."

Không cần phải nói, Uyển Tình đã quay người quỳ gối trước mặt Kim lão phu nhân, một tay ôm lấy bà nói: "Bà ngoại..."

"Bảo bối của bà..." Kim lão phu nhân hô lên, lệ nóng dâng trào, ôm lấy cô thật chặt...

Uyển Tình gối đầu lên chân bà, cả thân thể đều run rẩy, khóc đến không thể kiềm chế được.

Khóc đã lâu, Đinh Đinh đi qua ôm lấy cánh tay của cô, hô: "Mẹ, không khóc không khóc, KẸO đây..." Nói xong lấy một viên kẹo đưa cho cô.

Uyển Tình quay đầu, ôm bé vào lòng, khóc ròng một hồi nói: "Mau gọi cụ ngoại."

Đinh Đinh nghi ngờ nhìn Kim lão ohu nhân: "Cụ ngoại..."

Kim lão phu nhân ôm bé đến trên ghế sofa, yêu thích không rời xoa lấy thân thể nhỏ bé của bé: "Bà thấy ba mẹ con cháu đã thấy yêu thích..."

Uyển Tình nhìn và, lại khóc lên, các cô gái bên cạnh, cũng đều ẩm mắt...

Những người khác liên thanh nói chúc mừng, Kim An An đột nhiên nói: "Bà nội còn chưa ăn cái gì"

Mọi người vừa nghe, lập tức hầu hạ Lão phu nhân.

Kim lão phu nhân kéo Uyển Tình dậy, Uyển Tình liền cùng bà. Mọi người cũng không quấy rầy hai bà cháu họ bồi dưỡng tình cảm, chỉ để lại Đinh Đinh Đương Đương ở đó.

Uyển Tình và Từ Khả Vi qua lại, hôm qua Kim lão phu nhân đã nghe xong, hôm nay vẫn không nhịn được hỏi lại, một bên yêu thương bọn họ, lại tự trách mình không tìm bọn họ sớm một chút, lại mắng Đinh Chí không lương tâm: "Nếu sớm tìm đến mẹ con cháu một chút, sẽ không để nó dễ chịu!" Khi nói chuyện, đáy mắt bà hiện lên sự ngoan độc, chuẩn bị lén phái người ra nước ngoài dạy dỗ Đinh Chí.

Uyển Tình bị khẩu khí của bà dọa đến, mạnh mẽ nhớ đến bà ngoài chẳng những là hắc đạo còn là lãnh đạo của cả Long Diễm Minh, có chút sợ hãi, nói: "Không cần phải để tâm đến ông ta, ông ta đã đi, mắt không thấy tâm không phiền."

Kim lão phu nhân gật đầu, nhìn hai đứa bé nói: "Về sau có cụ, các cháu không cần chịu khổ nữa."

Uyển Tình gật đầu.

Cả ngày này, hai người đều nói chuyện và khóc. Mãi đến khi ăn tối xong, mới có người dám quấy rầy Kim lão phu nhân.

Khấu Băng hỏi: "Lão phu nhân nhận cháu ngoại, muốn trở về không? Tiểu thư tuổi trẻ, vừa phải chăm sóc con, cũng không thể chăm sóc lão phu nhân ở quê hương. Mặt khác cũng cần phải tổ chức một nghi thức, để cho người ở bên ngoài biết được?"

Kim lão phu nhân sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới tờ giấy ngày hôm qua, UYển Tình cũng nhớ tới người con kia của bà, trên đó viết số điện thoại của Uyển Uyển.

Uyển Tình đang muốn nói, Kim lão phu nhân mở miệng trước: "Tự nhiên phải về, ngày mai cứ đến Từ gia trước, tôi muốn hỏi một chút, con gái của tôi sao lại có thể ở nhà bọn họ, lại thế nào mà đến được cô nhi viện?"

Uyển Tình cũng muốn biết việc này, vội gật đầu, có chút xoắn xuýt nói: "Nếu là mẹ được bọn họ cứu trợ một lần, cũng nên cám ơn bọn họ, nhưng không biết có phải bọn họ bỏ mẹ mà đi..."

Kim lão phu nhân lần mò đầu của cô, nói: "Cháu là đứa bé ngoan, bà biết Từ gia hai năm qua đối với cháu không tốt, nhưng trước đối với cháu cũng tốt..." Nói xong nhìn thoáng qua Đinh Đinh Đương Đương thở dài: "Ân ân oán oan không nói được rõ ràng, ông trời đều đã an bài, chúng ta chỉ cần tìm bọn họ nói chuyện thôi."

Uyển Tình ai một tiếng, minh bạch ý tứ của bà, bên kia Từ gia liền tính là đúng đã vứt bỏ Từ Khả Vi, chỉ cần không quá đáng, cô cũng không cần truy cứu.

Sáng sớm hôm sau, người của Từ gia còn chưa tập hợp, Kim lão phu nhân đã đến tìm bọn họ, mấy lão già của Từ gia sợ đến mức khó lường.

Kim lão phu nhân tới cửa liền hỏi: "NHà các người có phải trước kia từng nuôi dưỡng một đứa bé tên là Từ Khả VI?"

Bà hỏi cha mẹ của Từ Trọng trước, hỏi xong nhớ tới, tuổi tác của hai người này cũng không kém Từ kHả Vi bao nhiêu, sợ là không biết, liền quay đầu nhìn bà nội đang ở một bên cho gà con ăn. 

-------------------------------- 

Từ nãi nãi bị một đám người bọn họ dọa sợ, bất quá lớn tuổi kiến thức nhiều, hơn nữa đã sống đến bây giờ thì còn sợ chết gì nữa, so với Từ phụ Từ mẫu gan lớn hơn nhiều, tức giận hỏi: "Các ngươi muốn làm gì?!"

Từ gia tuy rằng chỉ có ba người này ở nhà, nhưng ở sân của hàng xóm lại còn người, lúc này đã có người chạy tới hỗ trợ, bảo bọn họ không cần làm khó mấy người, nói đã gọi điện thoại cho thúc thúc thẩm thẩm của Từ Trọng, chờ bọn hắn trở về mới nói sau.

Uyển Tình nói: "Chúng ta không có ác ý, chỉ là có chút sự tình muốn hỏi thăm mọi người một chút."

"Hỏi thăm cái gì?" Từ mẫu kích động hỏi, "Ngươi đã đi rồi, còn trở về làm gì? Còn dẫn người về bắt nạt chúng ta!"

"Cháu không có..." Uyển Tình bỗng nhiên hiểu được, bà cũng không hận mình quá nhiều, chỉ là muốn vĩnh viễn không nhìn thấy mình nữa. Mắt không thấy, tâm không phiền, cũng miễn đi hận ý.

Uyển Tình sinh ra một loại áy náy, nhưng hiện tại cô lại không thể xoay người rời đi.

Kim lão phu nhân lớn tiếng nói: "Cháu ngoại ta cũng không phải thực xin lỗi nhà các ngươi! Tự mình nuôi lớn con trai thì tự mình cũng rõ ràng, đừng đem cái sai toàn bộ đổ lên người khác! Ngươi biết khó chịu, người khác sẽ không khó chịu sao?"

Từ mẫu há mồm muốn mắng, nghe xong Kim lão phu nhân nói, đã từ từ an tĩnh lại.

Từ nãi nãi nghi hoặc liếc nhìn cô một cái, vừa muốn nói cái gì, Từ phụ đột nhiên mở miệng: "Đã có chuyện, vào trong phòng ngồi xuống chậm rãi nói đi."

Mọi người vào nhà ngồi xuống, Từ phụ Từ mẫu cũng không chịu lấy trà ra tiếp khách —— không muốn là một chuyện, nhìn quần áo của mấy người bọn họ, phỏng chừng cũng sẽ thấy kinh tởm, hai người đơn giản là miễn.

Kim lão phu nhân ngồi trên ghế, là từ trên núi đưa xuống, cũng không dùng ghế của bọn họ. Mấy người trẻ tuổi thật ra không ngồi xuống, chỉ có Mục lão gia, Khấu băng, Âu Định Trung ngồi.

Hàng xóm Từ gia còn chưa đi, mọi người cũng không nói lời nào. Không lâu sau, lại nhận được thông báo là Từ thúc thúc Từ thẩm thẩm đã trở lại, còn có con dâu và nhi tử khỏe mạnh của 2 người, vợ chồng Từ Thanh, cùng với người rất thân là đại cô của Từ Trọng Từ Khả Huyên.

Uyển Tình bên này nhiều người, người Từ gia vừa đến, cũng nhiều.

Từ Thanh kinh hãi, chắn trước người cha mẹ mình hỏi Uyển Tình: "Làm cái gì vậy?"

Uyển Tình ánh mắt phức tạp, liếc nhìn cô một cái, không nói lời nào, để những người khác nói lời dạo đầu.

Khấu Băng ở Long Diễm Minh địa vị không thấp, lúc này đối với một đám nông dân, cũng không sợ đại tài tiểu dụng, hắn là người đại diện cho Kim lão phu nhân. Hắn hỏi: "Nhà các ngươi, trước kia có phải từng nuôi dưỡng một cô gái tên là Từ Khả Vi? Hẳn là 47 năm trước."

Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy Từ gia trưởng bối ngơ ngác nhìn nhau, vợ chồng Từ Thanh cùng vợ chồng em họ cô đều là mặt đầy nghi hoặc. Một lát sau, Từ Khả Huyên cùng Từ nãi nãi thân mình lung lay một chút, Từ Khả Huyên nhìn Từ nãi nãi, không nói lời nào.

Từ nãi nãi nghiêng người, cũng không lên tiếng.

Nhưng một đám người bên cạnh Uyển Tình lại không khôn khéo sao? Liếc mắt một cái liền biết, các bà đều nhớ rõ!

Kim lão phu nhân liếc mắt quét qau bọn họ, nói: "Tốt, là có, vậy các ngươi liền cẩn thận ngẫm lại chuyện của nó. Đứa bé này, dĩ nhiên là nữ nhi ta nhiều năm tìm kiếm..." Kim lão phu nhân nói xong, cúi đầu xoa xoa nước mắt, "Ta ở nơi này nhiều năm như vậy, thế nhưng lại không tìm được nó sớm một chút..."

Từ nãi nãi đột nhiên dựng thẳng sống lưng: "Các ngươi nói cái gì? Ta không biết!"

Kim lão phu nhân hí mắt, cả giận nói: "Ta lại thiếu không ngoan đến thế à! Ngươi có biết hay không, ta liếc mắt một cái nhìn ra được! Lập tức đem sự tình nói rõ ràng, bằng không đừng trách ta đem ngươi chôn sống!"

Kim lão phu nhân là liếm lưỡi đao mà sống sót, bà từng đi theo Kim lão đại làm không ít chuyện xấu phá nhà cướp bóc. Một câu nói được là được, người trong phòng đều run lên, ngay cả Mục lão gia cùng Khấu Băng cũng run rẩy.

Mục Thiên Dương lông mi nháy một cái, không dám cử động, nghĩ rằng về sau một chút cũng không dám làm Uyển Tình khổ sở, bằng không... Chính mình khả năng bị chôn sống.

Nhớ tới con gái nhát gan của anh, anh nhanh chóng cúi xuống.

Hôm nay Đinh Đinh nguyện ý cho anh bế, giờ phút này đang trốn trong lòng anh. Nghe được lời nói của Kim lão phu nhân, bé rụt vào một chút, sau đó khom người tò mò nhìn Kim lão phu nhân, giống như một chút cũng không sợ.

Mục Thiên Dương biết mình hôm nay không phải nhân vật chính, cam tâm làm vú em. Nhưng nha đầu kia, lúc trước anh chẳng qua lớn tiếng một chút, bé liền gào khóc thảm thiết không tiếp nhận anh, hiện tại... Là lá gan lớn sao?

"Ngươi dám!" Từ nãi nãi vụt đứng lên.

Kim lão phu nhân âm tàn nhìn bà: "Ngươi xem ta có dám hay không?"

Từ nãi nãi bị dọa đến cả người phát run, Từ Khả Huyên đi qua đỡ bà, bà ta chậm rãi ngồi xuống, không cam lòng nói: "Đó là nhóm đệ đệ muội muội nhà ta ở bên ngoài ôm đứa nhỏ đến..."

"Ôm đến? Làm sao ôm đến?" Kim lão phu nhân hỏi, dưa ra cái vòng cổ kia, "Trên người nàng có phải có vật này?"

Từ nãi nãi lắc đầu: "Ta làm sao nhớ rõ, cũng không phải ta nuôi." Bà xoay thân mình, "Dù sao không bao lâu, đệ đệ chúng ta chết, em dâu không có tiền, đành phải... Đành phải đem đứa bé kia bán! Nó bán, cùng ta không liên quan!"

Từ Khả Huyên ngồi ở bên cạnh, giúp đỡ nàng, mím môi miệng không nói lời nào.

Kim lão phu nhân thật sâu nhìn Từ nãi nãi liếc mắt một cái, hỏi: "Con bé đâu?" Hỏi xong nhớ tới, hình như là đã chết.

"Đã chết." Từ nãi nãi nói, "Đã mười mấy năm."

"Nó được đưa tới nơi này? Có ai nói tại sao không?"

Từ nãi nãi nghĩ một chút, sợ Kim lão phu nhân tiếp tục hỏi đứa nhỏ như thế nào bị bắt tới, nói ngay: "Bọn họ a... Bọn họ lúc trước là người buôn lậu."

Kim lão phu nhân trừng lớn mắt.

Từ nãi nãi tinh tế nghĩ, nhớ lại tình hình lúc đó: "Ta nhớ rõ, bọn họ hình như nói có được bên cạnh một cái ao."

"Suối phun." Mục Thiên Thành nói.

Anh thanh âm thấp, không ảnh hưởng đến Từ nãi nãi, Từ nãi nãi tiếp tục nói: "Nghe bọn hắn nói, là một nam nhân đem hai đứa trẻ bán cho bọn họ... Đúng, là hai đứa trẻ! Đều xinh đẹp, người đàn ông kia đòi tiền không cao, bán gấp, bọn họ nói có thể là đứa nhỏ người kia bắt trộm!"

Kim lão phu nhân trừng lớn mắt, bàn tay nhăn nheo gắt gao nắm gấu quần.

Khấu Băng cùng Âu Định Trung nghe đến đó, trên người đều là phát lạnh, chậm rãi ngồi thẳng người. Bị bán? Năm đó lão thái thái nhưng là đem hai đứa trẻ giao cho người đó, nói cách khác... Người nọ phản bội lão phu nhân?

Nhưng là, người nọ chính là thuộc hạ, không thiếu tiền, cũng không có khả năng đột nhiên này ra lòng dạ xấu xa, trừ phi có tình huống bất ngờ gì không thể không bán, hoặc là bị người thu mua... Vậy phiền toái lớn.

Từ nãi nãi tiếp tục nói: "Bọn họ rất nhanh đem đứa trẻ bán đi, sau đó đồng lõa bị bắt, trong thành lại loạn, liền mang theo một người khác trở lại."

"Lúc đứa nhỏ được đem tới bao nhiêu tuổi?" Kim lão phu nhân buông tay ra, bình tĩnh hỏi.

"Hai ba tuổi đi." Từ nãi nãi nhìn Đinh Đinh trong lòng Mục Thiên Dương: "Không sai biệt lắm với đứa này."

"Là đứa bé..." Kim nãi nãi hai tay tạo thành chữ thập, lòng đau kịch liệt nói: "Là Diễm Diễm... Tỷ tỷ của nàng là Uyển Uyển."

Uyển Tình vừa nghe, vội vàng sờ trên người mình.

Mục Thiên Dương hỏi cô: "Em tìm cái gì vậy?"

Uyển Tình nói: "Từng có người đi cô nhi viện tìm mụ mụ, để lại tên là Kim Uyển Uyển!"   

------------------------------

Kim lão phu nhân chấn động, ngẩng đầu nhìn cô: "Ở nơi nào, người đâu?" Uyển Uyển lúc lớn, chỉ sợ là nhớ rõ chuyện.

"Cháu, cháu có điện thoại, hình như để trong ví tiền, ví tiền đặt trên phòng."

Kim lão phu nhân đứng lên, nói với Khấu Băng: "Cháu hỏi lại tường tận, bà đi trước."

Khấu Băng đồng ý, cùng mấy thuộc hạ ở lại tiếp tục hỏi.

Kim lão phu nhân về đến trong nhà, Uyển Tình vội vàng tìm ví tiền, giơ ra tờ giấy kia. Kim lão phu nhân nhìn thoáng qua xa xa, hỏi: "Cháu gọi được chưa?"

Uyển Tình lắc đầu: "Gọi không được."

Kim lão phu nhân lại bảo người gọi một lần, vẫn không có tín hiệu.

Mục Thiên Dương nói: "Réo người đi thăm dò địa chỉ trước, còn có chủ hộ."

Kim lão phu nhân lập tức réo người gọi điện thoại, để cho người ở thành phố C đi làm, sau đó đột nhiên hạ lệnh: "Trở về!" Bà thật muốn nhìn, năm đó là ai lớn mật như thế, dám bán con gái của bà.

Ra lệnh một tiếng, lập tức có người bắt đầu sắp xếp, một phần cùng Kim lão phu nhân cùng trở về, một phần người tạm thời được giữ lại. Đợi tới sân bay thành phố C, vừa lúc chính ngọ, trên đường cái ngừng một loạt xe đón tiếp bọn họ.

Đinh Đinh Đương Đương lôi kéo Uyển Tình kêu đói, Uyển Tình có chút xấu hổ, nghĩ muốn che miệng chúng lại. Tới đón có một ông già, là quản gia của Kim gia. Tai ông ấy nhọn nghe thấy, cười nói: "Trong nhà đã chuẩn bị tốt cơm trưa, trước tiên lão phu nhân hãy trở về ăn cơm với mọi người đi."

Kim lão phu nhân cười, xoay người cầm lấy tay Đinh Đinh, nói với Uyển Tình: "Cháu đi theo cụ nhé."

Uyển Tinhf quay đầu liếc mắt cười với Mục Thiên Dương một cái, Mục Thiên Dương gật đầu, dường như khuyên cô an tâm, trong lòng cô thở ra, kéo lấy Đương Đương theo sau.

Kim lão phu nhân ở thành phố C có một tòa biệt thự rất lớn, năm đó Kim lão đại định cư ở thành phố C khi đó thông qua quan hệ mua được. Nhà cửa xung quanh, cực kỳ thanh tĩnh, cũng có kiến trúc dân quốc không sai khác là bao, phần lớn là phong cách châu Âu.

Ô tô lái vào cửa lớn biệt thự, ở trong hoa viên ngừng một loạt, Uyển Tình xuống xe, thấy bên trong cả trai lẫn gái, gài trẻ lớn bé đi tới nghênh đón, giống như đặt mình trong phim truyền hình.

Đi vào phòng khách, hai chân giẫm lên thảm trải sàn, đen treo thủy tinh trên đỉnh đầu có cảm giác như trong mây,...

Kim lão phu nhân nghĩ đến mọi người xung quanh đều đói bụng, tạm thời cũng không nói chuyện, chỉ bảo ăn cơm.

Âu Định Trung nói: "Chúng ta không quấy rầy lão phu nhân nữa, trở về ăn thôi."

Kim lão phu nhân gật đầu, ở trong đám người tìm được Khấu Băng nói: "Cháu ở lại đi."

Âu Định Trung nghe vậy, bước chân dừng lại, nghĩ muốn ở lại. Mọi người nhìn anh, anh thoáng xấu hổ, nhấp môi xoay người rời đi.

Trở lại nhà lớn Âu gia, lập tức bị Âu tam gia gọi đến hỏi chuyện. Anh cũng chưa ăn cơm, trong lòng hơi có chút không cam, nhưng vẫn đi qua.

Âu tam gia nằm ở trên ghế, sắc mặt tái nhợt, cốt sấu như sài, xem ra không còn sống lâu nữa, nhưng hai con mắt vẫn sắc bén khiến người khác sợ hãi. Anh bắt đầu làm một chuỗi nói hết những chuyện xảy ra trong hai ngày nay.

Kim lão phu nhân ở bên kia, mọi người ăn xong, ở trong phòng khách ngồi xuống. Kim lão phu nhân nói với lão quản gia: "Thu dọn cho tiểu thư một gian phòng, trở về gấp, cái gì cũng không mang theo, nên muốn chuẩn bị."

Lão quản gia phân phó với cấp dưới một tiếng, chính mình tiếp tục đứng bên cạnh nghe mọi người nói chuyện.

Kim lão phu nhân hỏi KHấu Băng: "Hỏi ra cái gì chưa?"

Khấu Băng nói: "Hỏi mấy lần, những cái Lão phu nhân nói đều đã hỏi. Bởi vì cô ấy là nghe người ta thuật lại, cho nên cũng không biết rõ. Người đàn ông bán tiểu thư đi, cũng không có miêu tả nhiều."

Kim lão phu nhân đóng chặt mắt: "Đi gọi Khưu lão ngũ đến."

Kim lão phu nhân năm đó có gọi vài người đưa tiểu thư đi, Khưu lão ngũ là một trong đó. Nhưng về sau, con gái không có tin tức gì, người đưa con gái đi cũng tìm không thấy. Qua mười mấy năm tìm được Khưu lão ngũ, ông ta đang làm việc buôn bán ở HongKong...

Kim lão phu nhân bảo ông trở về hỏi vài câu, ông nói lúc ấy tình huống rất loạn, còn có người ngầm truy giết bọn họ, mà khả năng người truy giết bọn họ là đối thủ một mất một còn Nghĩa Hải bang. Lúc ấy đồng thời có mấy vị anh em đã chết, hai vị tiểu thư cũng không biết đi đâu, ông không dám trở về, lại muốn tiếp tục tìm người, liền tìm lại tìm đến Hongkong...

Kim lão phu nhân hỏi vài lần, ông đều nói như thế, cũng không thể làm gì ông ta, liền quyết định để lại mạng của ông ta, đợi khi nào tìm được người lại nói...

Khưu lão ngũ hiện tại con cháu thành đàn, đều ở Hongkong, người đã nhanh gần 80 tuổi còn đang bị giam lỏng ở Long Diễm Minh.

Kim lão phu nhân réo người dẫn ông đi, chỉ chốc lát sau thủ hạ đã hốt ha hốt hoảng chạy vào: "Khưu lão ngũ vừa mới phát bệnh tim ở trong biệt thự, từ trên cầu thang ngã xuống... Đã chết." ?

Sức KHỏe của Kim lão phu nhân không tốt, đột nhiên nở nụ cười: "Bị chết thật tốt! Khấu Băng, cháu đi thăm dò cho bà, còn có UYển Uyển kia, tra được chưa?"

"Đang điều tra." Khấu Băng nói: "Lão phu nhân đừng nóng vội, nếu có thể tìm được Diễm Diểm và Uyển Tình, lại vừa lúc có manh mối của Uyển Uyển, chắc chắn có thể tìm được."

Kim lão phu nhân gật đầu: "Cháu là trưởng bối, không cần tiểu thư này nọ." Sau đó nói với UYển Tình: "Cha của chú Khấu lúc trước cùng tạo dựng sự nghiệp với ông bà ngoại cháu, tính ra, cháu không nên gọi là chú, mà phải là cậu."

Uyển Tình cười, hơi làm nũng hỏi: "Cháu đây tới cùng muốn làm gì?"

Khấu Băng có chút trố mắt, dừng giây lát nói: "Hô cậu đi."

Uyển Tình sửng sốt, cảm giác ông hình như có chuyện thương tâm, quy củ hô một tiếng.

Chờ ông đi tới, Kim lão phu nhân đột nhiên thở dài: "Nó có một em gái, cùng năm sinh với mẹ cháu, đáng tiếc về sau bị người ta hại chết... Tuy để lại một đứa con, nhưng là đưa ra nước ngoài, mấy năm nay không ai gọi nó là cậu."

Uyển Tình gật đầu.

Đột nhiên Uyển Tình nhớ tới, lúc trước điều tra về Kim lão phu nhân, tra được tư liệu của Long Diễm Minh. Em gái của KHấu Băng, hình như là bị con trai của Tứ gia hại chết. Cũng bởi vì chuyện này, Chương Tứ gia mới rời khỏi Long Diễm Minh.

Xem ra, Long Diễm Minh này đầm rồng hang hổ, anh nên mang Uyển Tình rời đi.

Buổi tối, lại ở nơi biệt thự này, Uyển Tình nói với anh: "Thiên Dương, em có chút sợ."

"Đừng sợ, có anh đây."

"Em sao lại cảm thấy được, chuyện của mẹ em không chỉ đơn giản như vậy?"

"Này đã cực kỳ rõ ràng rồi." Mục Thiên Dương thấp giọng nói: "Xem ra bà ngoại em cực kỳ tin tưởng Băng gia, nhưng hiện tại chủ nhà là Âu thị... Xem ra Băng gia này không đơn giản, hi vọng đó không phải là người xấu." Mục Thiên Dương nói xong, im lặng tiếp. Nếu người được Kim lão phu nhân tin tưởng có vấn đề, Uyển Tình ở trong này chỉ sợ sẽ bị nguy hiểm. Nhưng anh không thành vấn đề, tiếp theo là Âu gia có vấn đề, mà hiện tại lão đại của Long Diễm Minh là Âu Kỳ Thắng.

Trời ơi, anh cảm thấy được chuyện này cực kỳ khó giải quyết. Anh thực hận chính mình không đi vào hắc đạo, phát ra một bang phái tới bảo vệ Uyển Tình..  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top