Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

561 --- 565. Tiểu Ma Tinh

  "Ách..." Mọi người đưa mắt nhìn nhau, vấn đề con cái, thật sự là hại người.

Mục Thiên Dương nói: "Đại khái nói đến, là như vậy không tồi, thế nhưng vẫn có chênh lệch nho nhỏ..."

"Con phải làm chị!" Đinh Đinh nói, lôi kéo Đương Đương thương lượng: "Đương Đương, về sau để em làm chị có được không? Anh cũng đã làm anh lâu như thế rồi, về sau để cho em làm chị."

"Ôi chao, ai ôi chao, ôi..." Uyển Tình kêu to: "Không thể như vậy!"

"Ba ba..." Đinh Đinh nhìn Mục Thiên Dương.

Mục Thiên Dương chỉ có trái tim nhỏ nhảy bùm bùm, nhìn mọi người lại nhìn Đuowng Đương.

Đương Đương biết anh sắp đồng ý với em gái, lập tức kêu lên: "Không được, con là anh."

Ba ba đúng là không có tiết tháo, em gái làm nũng một chút, một chút thương cảm, ba liền đồng ý luôn, Tuy nhiên... Tuy chính mình cũng không thể chịu nổi em gái như thế, cũng chuyện gì cũng sẽ đồng ý, nhưng chỉ một kiểu duy nhất, tuyệt đối không đồng ý, bé là anh, cả đời là anh.

Đinh Đinh mếu máo miệng, liền muốn khóc.

Thiên Tuyết vội nói: "Được, được, trước tiên thổi nến đi, lại cháy bây giờ!"

"Được được, lát nữa chúng ta lại nói tiếp..." Uyển Tình nói: "Tới tới tới, hát chúc mừng sinh nhật."

Sau khi hát xong, một người đưa bánh ngọt, Đinh Đinh đi đến trước mắt Đương Đương: "Anh, bánh ngọt đưa cho anh ăn, anh để em làm chị có được không, em muốn là người lớn."

"Em là người nhỏ."

Anh cho em đi, về sau em sẽ chăm sóc anh, giống chị Kiều Kiều chăm sóc chúng ta."

Đương Đương lắc đầu.

Đinh Đinh đành phải đi tìm Mục Thiên Dương, Mục Thiên Dương ôm cô trở về tìm Đương Đương: "Đương Đương, con để cho Đinh Đinh một ngày làm chị được không?"

Bỗng dưng Đương Đương đứng lên, thở phì phì nhìn anh, anh không muốn đắc tội con gái, cũng không nghĩ sẽ đắc tội con trai sao, lập tức nói: "Được, được, không công bằng, không công bằng!"

"Anh đồng ý với em đi." Đinh Đinh nói.

"Anh..."

Đương Đương nói với Đinh Đinh: "Tìm ba hỗ trợ, xấu hổ."

"Em..." Đinh Đinh tránh mục Thiên Dương ra, chính nghĩa ngôn từ nói: "Tự bản thân em cũng làm được."

Mục Thiên Dương: "..." Lão tử nợ các người sao...

"Tới đây, chụp ảnh với cô!" Thiên Tuyết đã chạy tới, ôm lấy Đinh Đinh: "Các cháu không cần náo loạn, cộng lại đều đã bốn mươi tuổi, mau tới đây chụp ảnh gia didnhf1"

Mục Thiên Dương buồn bực theo sát đi qua. Anh không so đo với trẻ con, khi chụp ảnh cười đến cưc kỳ vui vẻ. Với anh mà nói, vợ con đều có, hiện tại vạn sự sung túc, không có gì hay phiền não.

Đinh Đinh Đương Đương liền bất đồng, bọn chúng còn nhỏ tuổi, não có chuyện khác, một chút việc nhỏ đều phải để lại, cho nên đều đã mất hứng.

Hai đứa mỗi đứa một bên, ai cũng không để ý ai, biến thành người ngắm nghía cực kỳ bất đắc dĩ: "Bảo bối, Tiểu thọ tinh, nơi này không hấp dẫn được lực chú ý sao."

Uyển Tình xoa mặt hai đứa: "Ngoan nào, lát nữa lại tức giận, giờ chụp ảnh đã."

"A..." Hai người lập tức ngồi thẳng, lại vẫn vụng trộm lẫn nhau, thế nhưng lại cười tươi như hoa với máy chụp ảnh.

Sau khi chụp xong, lại vô cùng nghe lời tiếp tục nổi giận, kiêu ngạo khiến một đám người lớn cười ngất.

Vài ngày sau, Đinh Đinh biến đổi nhiều phương pháp để cho Đương Đương thừa nhận mình là chị, thế nhưng... Đều thất bại.

Ví như lúc này, cô bé ngồi trên ghế xem ti vi, thấy Đương Đương cầm súng bắn nước từ ngoài sân đi vào, kêu lên: "Đương Đương, giúp em lấy kem..."

Uyển Tình không chó phép bọn chúng cơm tới há mồm, bình thường muốn ăn gì, đều phải tự đi tìm người giúp việc, nói "Xin hãy giúp cháu", "cảm ơn". Cho nên lúc này, bé kêu hô rất lớn, người hầu cũng sẽ không bưng lại cho bé.

"Đương Đương... Em lấy giúp chị."

Đương đương không để ý đến.

Bé hô vài tiếng, bất đắc dĩ nói: "Anh, em muốn ăn kem."

Đương Đương cười, lập tức chạy tới nhà bếp.

Đinh Đinh suy sụp khuôn mặt nhỏ nhắn: Anh quá thông minh, một chút cũng không lừa gạt được anh.

Đương Đương cầm một thìa nhỏ kem đưa tới: "Nào, một ngày chỉ được ăn hai cái, đây là cái cuối cùng rồi."

Đinh Đinh tiếp nhận nói: "Anh cho em ăn tiếp có được không?"

"Mẹ nói không được."

Đinh Đinh chỉ có thể thở dài, mẹ luôn muốn quản bọn chúng. Ba và anh tuy rất chiều cô, nhưng vẫn không dám không nghe lời mẹ. Hóa ra mẹ lợi hại như thế, về sau bé cũng muốn làm mẹ, như vậy, anh cũng không dám nghe lời mình, bé có thể là chị rồi...

Uyển Tình từ ngoài tiến vào, nhíu mày: "Sao con lại ăn cái này, hôm nay không nóng, giảm một cái..."

Đinh Đinh đưa kem cho cô: "Cho mẹ ăn." Hôm nay mọi người tới Kim gia ăn thịt nướng, bên ngoài đã bay tới mùi thịt nướng, bé muốn đi ăn.

Biết nữ chi bằng mẫu, cô bé đảo mắt một vòng, Uyển Tình đã biết bé muốn làm gì! Thế nhưng lạnh như băng gì đó không thể ăn nhiều, tuy là nhà mình làm, nhưng ăn nhiều cũng không tốt.

"Đi được, ra ngoài đi, đi chậm một chút." Uyển Tình tiếp nhậ phần kem còn lại: "Đều bị cô con phá hủy, chỉ biết ăn thôi...

"Hì hì..." Đinh Đinh cười, lui ra sau: "Đương Đương, chúng ta đi ăn thịt nướng..."

"Con dế..." Đương Đương lớn tiếng nói.

"Đương Đương! Đương Đương!"

Đương Đương hoàn toàn không để ý đến...

Đinh đinh đành phải nói: "Được rồi, anh, anh không muốn thì thôi..."

"Không con dế, sẽ không để ý!"

"Hừ!"

Uyển Tình đau đầu nói: "Các con đúng là hai tiểu ma tinh!"

Kim lão phu nhân từ trên lầu đi xuống dưới, cười nói: "Tiểu ma tinh vừa mới bắt đầu nghịch ngợm, về sau sẽ càng khiến cháu thêm đau đầu!"

Uyển Tình lập tức đi đỡ bà: "Cháu nói chờ bọn chúng đủ bốn tuổi mới đưa đi nhà trẻ, hiện giờ càng ngày càng náo loạn, cháu muốn đưa đi sớm một chút!"

"Nhà trẻ có gì tốt? Chúng ta cũng không phải không thể trông!" Trên một điểm này, Kim lão phu nhân và Mục Thiên Dương giống nhau, đều không bỏ được bọn trẻ.

Mục Thiên Dương là không nghĩ muốn bóp chết thiên tính của trẻ quá sớm,...

Thế nhưng, kế hoạch biến hóa khó lường. Nếu con muốn đi nhà trẻ thì sao?

Kiều Kiều đã được nghỉ hà, qua đây chơi một chút, lão phu nhân liền muốn giữ cô bé lại đến khi hết nghỉ hà. Biệt thự của Kim gia, bình thường vắn người, có mấy đứa trẻ đến náo nhiệt hẳn lên.

Đinh Đinh Đương Đương thường đến khu vui chơi công cộng chơi đùa, nhận thức được bạn mới, có những bạn mới đã đến nhà trẻ, thường kể chuyện "giáo viên của tớ như thế nào", "trong nhà trẻ những bạn khác như thế nào". Hai đứa đã sớm tò mò, chỉ là cho tới bây giờ không nghĩ qua.

Sau khi Kiều Kiều đi tới, dạy bọn chúng viết chữ, chính mình cũng làm bài tập, hai đứa hỏi: "Chị đang làm gì?"

"Làm bài tập."

"Bài tập là cái gì?"

"Cô giáo giao cho."

"Cô giáo ở nhà trẻ à?" 

'''''''''''''''''''''''''

Vào ban đêm, hai đứa nhỏ liền nói cho Uyển Tình và Thiên Dương: "Ba mẹ, tụi con muốn đi nhà trẻ!" 

Mục Thiên Dương và Uyển Tình sửng sốt, hỏi: "Vì sao muốn đi nhà trẻ a?"

"Bởi vì có thể làm bài tập." Đương Đương nói.

Mục Thiên Dương lảo đảo một cái —— Ta phi! Chẳng lẽ mình sinh ra một đứa nhỏ bá chủ học đường?

Uyển Tình cũng kinh ngạc rớt cằm. Hơn nữa ngày, cô mới dở khóc dở cười nói: "Muốn làm bài tập a? Về sau con sẽ hối hận... Ha ha ha..."

"Mẹ..." Đương Đương bất mãn nhìn cô.

"Khụ, mẹ không cười con."

"Vậy chúng con có thể đi nhà trẻ sao?" Đinh Đinh hỏi.

Uyển Tình và Mục Thiên Dương liếc mắt với nhau một cái, đồng thanh nói: "Thuận theo tự nhiên đi."

Hai người nhìn nhau cười, nói với đứa trẻ: "Có thể."

"A ——" hai đứa vui vẻ hoan hô.

Ngày hôm sau hai người phải đi tham quan nhà trẻ. Mục lão gia và Kim lão phu nhân nghe nói, cũng đi theo, đem chuyện này trở thành đại sự hạng nhất.

Nhà trẻ nhìn thấy hai chiếc siêu xe đỗ tại đây liền kinh sợ.

Mục Thiên Dương tất nhiên muốn cho đứa nhỏ tốt nhất, cho nên trực tiếp đi nhà trẻ song ngữ tốt nhất gần đấy, một năm thu phí gần mười vạn.

Uyển Tình chép miệng, đem trong ngoài nhà trẻ nhìn qua một lần, cơ sở thiết bị hoàn mỹ, không gian hoạt động rộng lớn, đại bộ phận giáo viên là người nước ngoài. Nấu cơm cũng sạch sẽ, đầu bếp đều có giấy phép, còn có đầu bếp chuyên làm điểm tâm...

Uyển Tình cũng không có tâm lý sính ngoại, đối với giáo viên đến từ quốc gia nào cũng không sao cả. So với để cho đứa nhỏ học Anh ngữ, cô càng hy vọng đứa nhỏ học một chút thi từ của dân tộc, bồi dưỡng tình cảm sâu đậm đây.

Mục Thiên Dương cũng thế. Đối với Mục gia mà nói, thứ không thiếu nhất chính là tiền, nếu thật sự muốn làm đào tạo tinh anh, trực tiếp hướng Eaton đưa qua, đây chính là hiệu trưởng nước Anh đã bồi dưỡng hơn 20 vị Thủ tướng thế giới!

Hai người bọn họ đối với nhà trẻ liền có hai cái yêu cầu: An toàn, không dạy hư đứa trẻ.

Hai năm trước xem tin tức học sinh nhà trẻ bị chém, cả nhà đều sợ chuyện ấy, cho nên chỉ cần có thể cam đoan tính mạng đứa nhỏ an toàn, bao nhiêu tiền đều được. Về phần giáo dục thì không yêu cầu ngươi dạy giỏi, chỉ yêu cầu ngươi đừng dạy hư!

Trường học này thoạt nhìn không tệ, mấy người họ cũng không muốn chọn nơi khác liền trực tiếp quyết định chọn nơi này, chuẩn bị cách một ngày nữa đưa tới.

Sau đó, Mục Thiên Dương và Uyển Tình mang theo đứa nhỏ đi mua cặp sách nhỏ. Rất nhiều thứ này nọ, trường học đều đã phát, nhưng đứa nhỏ lần đầu tiên đi trường học, không chỉ bọn chúng hưng phấn, làm cha mẹ cũng thật kích động, mỗi thứ đều phải tự mình lựa chọn.

Mang theo cặp sách nhỏ, Uyển Tình đột nhiên thở dài.

Mục Thiên Dương hỏi: "Làm sao vậy?"

"Bọn chúng đều phải đi học, việc học của em còn chưa có xong đâu." Uyển Tình cảm thấy trong lòng có chút áp lực. Mẹ có thể thực sự gây thất vọng hay không?

Mục Thiên Dương nhãn tình sáng lên, ôm hông của cô: "Anh làm cho em tạm nghỉ học, em nếu như muốn thì còn có thể tiếp tục đi học."

Uyển Tình sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng có chút động, nhưng một lát sau lại lắc đầu: "Quên đi... Đều quên hết rồi làm sao còn học lại được?"

"Người ta sáu mươi tuổi còn đi thi đại học đó, làm sao có thể theo không kịp?"

"Nhưng mà..." Uyển Tình do dự một chút, "Đứa nhỏ đều đang đi học, như vậy có thể rất kỳ quái hay không?"

Xem ra cô là muốn tiếp tục hoàn thành việc học. Mục Thiên Dương nói: "Sinh viên cũng có thể kết hôn, sinh đứa nhỏ thì sao chứ? Chẳng lẽ người sáu mươi tuổi thi đại học không có đứa nhỏ sao? Kim Dung còn đi học tiến sĩ đó, đây không phải là càng kỳ quái hay sao?"

"..."

"Dù sao phải đợi chúng ta kết hôn mới quay về A thị, đứa nhỏ lại đưa đi nhà trẻ, em không cần lúc nào cũng chiếu cố bọn chúng, cũng không tốn thời gian. Không tìm một ít chuyện làm, có thể sẽ rất nhàm chán, thế sao không đi đọc? Chờ khi lấy bằng tốt nghiệp, chúng ta liền trở về."

Uyển Tình gật đầu. Cô cũng muốn làm cho mình trở nên ưu tú hơn một chút, cô không nghĩ về sau khi bị người ta nhắc tới, nói cô không được cái gì, ngay cả đại học cũng chưa học xong, chẳng qua bởi vì là cháu ngoại của Kim lão phu nhân, bởi vì có đứa con nên mới gả được cho nhân vật lớn Mục Thiên Dương này!

Cô cũng không cần như vậy!

Cho dù người khác muốn nói cô gả cho Mục Thiên Dương là vì cô có núi dựa, có đứa nhỏ, nhưng chính cô cũng không muốn bị soi mói! Cô phải làm đến —— cho dù cô đơn độc, cô cũng phải xứng đôi với Mục Thiên Dương!

Uyển Tình thầm hạ quyết tâm, nhất định phải tiến bộ! Không yêu cầu hoàn mỹ nhưng yêu cầu ưu tú.

Cô hít sâu một hơi, nói với Mục Thiên Dương: "Cứ như vậy đi! Chờ em lấy được bằng tốt nghiệp, chúng ta lại cử hành hôn lễ!"

"A?" Đây không phải là muốn ít nhất hai năm à.

"Em nhất định sẽ lấy được!" Nắm tay!

"Nhưng mà..."

Cô cười, lôi kéo cà vạt Mục Thiên Dương: "Có hôn lễ làm động lực, em có lý do gì không thành công đâu?"

Mục Thiên Dương vừa vui mừng lại vừa khổ sở, bất đắc dĩ nói: "Vậy em có thể dùng một năm hoặc là nửa năm học xong hay không? Vì hôn lễ cuả chúng ta."

"Ách..." Uyển Tình suy sụp cúi mặt, "Anh không cần tạo áp lực cho em, em nhất định hai năm mới học xong! Ách... Được rồi, không đợi lấy bằng tốt nghiệp, thời điểm nào nên làm cái nào thì làm!"

"Ừm." Mục Thiên Dương hôn cô một chút "Nhưng anh nhắc nhở em, em học kỳ sau là không tham gia cuộc thi, môn học chưa qua. Nếu em muốn hai năm lấy được bằng tốt nghiệp thì phải cố gắng từ giờ trở đi. Trước khi nhập học hẳn là có thi lại, tốt nhất em thừa dịp thi lại đem các môn học kỳ sau đều nắm bắt, bằng không... Khả năng phải thi lại các môn trọng yếu đấy."

"A?!" Uyển Tình đau khổ, nhiều môn học như vậy!

Đứa nhỏ ngày đầu tiên đi nhà trẻ, cả nhà đều xuất động. Lúc tới tham quan trường học đi hai chiếc xe, mà lúc đến trường lại biến thành năm chiếc xe! Thiên Tuyết, Tiếu Tiêu, Kiều Kiều đều tới đây, Mục Thiên Thành vừa lúc đang ở thành phố C nên cũng tới.

Hiệu trưởng kia đổ mồ hôi a, người nhà này thật sự là... Rất thận trọng! Đây là nhà trẻ quý tộc a, tất cả mọi người đều là người có tiền nhưng không giống các ngươi điên cuồng như vậy a.

Đại bộ phận đứa nhỏ đi nhà trẻ đều là buổi sáng, thời điểm bọn họ đến, người khác cũng đưa đứa nhỏ của mình đi nhà trẻ. Uyển Tình nhìn trên đường một dãy siêu xe, nhớ tới tình hình thời trung học mình bị Mục Thiên Dương chuyển tới trường quý tộc, lập tức hướng đứa nhỏ nói: "Ở trường học phải nghe lời, không cho phép cùng bạn học náo loạn gây gổ. Không cho phép cãi nhau, đánh nhau, tranh giành này nọ..."

Ngươi nộp 10 vạn, người khác cũng nộp 10 vạn a! Trường học bình thường mà đánh nhau một cái có thể chỉ là bồi thường tiền thuốc men, ở nơi này mà đánh nhau một cái thì có khả năng là xảy ra chiến tranh thương trường a!

Uyển Tình nơi này vừa đem đứa nhỏ giáo dục tốt, một chút xe, liền đụng tới Mục Thiên Thành đi tới, lôi kéo hai đứa nhỏ nói: "Bảo Bảo ngoan a, chú nói với các cháu, trăm ngàn lần không để bị người ta khi dễ a ~ nếu có người khi dễ các cháu, các cháu liền khi dễ lại! Có chú làm chỗ dựa cho các cháu, chú giúp các cháu đánh bọn họ!"

Uyển Tình:

Mục Thiên Dương mới vừa ở trên xe nghe thấy được Uyển Tình nói như thế, anh vừa định đánh Mục Thiên Thành, Thiên Tuyết lại chen vào một cái: "Hay hay! Bảo bối nhỏ bé của dì, trăm ngàn lần không được để bị người ta khi dễ. Nếu ai khi dễ các cháu, các cháu liền đánh lại hắn! Dùng tay đánh không được thì dùng chân, dùng người đánh không được thì dùng ghế!"

Mục Thiên Dương:

Tiếu Tiêu cũng có đứa nhỏ, khụ một tiếng nói: "Các cháu ngoan nghe lời là được, nếu có người khi dễ thì các cháu liền nói cho giáo viên nha." 

''''''''''''''''

Uyển Tình cuối cùng cũng nhả ra khí, hoàn hảo có người hiểu biết.

Mục lão gia và Kim lão phu nhân cũng không muốn chắt của mình chịu thiệt, lúc trước nghe lời nói của Thiên Tuyết và Thiên Thành, còn cảm thấy không đủ. Nhưng khi nghe xong những lời nói của Tiếu Tiêu, mới nhớ tới không thể xằng bậy, gật gật đầu nói: "Cũng phải, dù sao cũng không thể để người ức hiếp."

Uyển Tình và Mục Thiên Dương cảm thấy áp lực rất lớn, ầm thầm quyết địn dạy con thật tốt, tuyệt đối không thể khinh thường! Cầy sói bên cạnh nhiều lắm, không nghĩ qua là do khả năng dài sai lệnh!

Hai người tự mình đưa đứa nhỏ vào phòng học, khi đi ra thấy mọi người còn chưa đi, thương lượng qua, Mục Thiên Thành đưa Kim lão phu nhân và Mục lão gia đi gặp lão Hữu, Tiếu Tiêu mang Kiều Kiều đi gặp ông chủ Văn___ông chủ Văn vì truy thê, mang tiệm cơm từ trấn Thái Bình đến mở ở đây, trước mắt đang ở C thị.

Mọi người đi rồi, cũng chỉ còn lại Mục Thiên Dương, Uyển Tình, Thiên Tuyết.

Thiên Tuyết kéo cánh tay Uyển Tình, nói với Mục Thiên Dương: "Anh đi làm đi, em mang Uyển Tình đi chơi, buổi chiều chúng em đi đón đứa nhỏ."

Mục Thiên Dương nói: "Vậy phiền toái em bồi Uyển Tình, anh phải quay về A thị họp, hiện tại đi sân bay."

"Vậy khi nào anh trở về?"

"Buổi chiều sẽ trở lại, cho nên việc đón đứa nhỏ cũng không không làm phiền em, anh và Uyển Tình sẽ phụ trách." Nói xong hôn lên gò má của Uyển Tình một cái, lái xe ngênh ngang rời đi.

Uyển Tình nhìn Thiên Tuyết nói: "Đúng lúc, tớ có việc tìm cậu."

"Chuyện gì?" Thiên Tuyết kích động hỏi.

Uyển Tình nói cho cô, chính mình muốn quay về học xong đại học.

Thiên Tuyết vỗ tay: "Vẫn luôn chuẩn bị sẵn cho cậu! Sách và máy tính của cậu lúc trước, tớ đã chuyển toàn bộ đến Y Toa Bối Lạp. Sách giáo khoa đại học năm ba và năm tư của tớ đều ở đó, sợ cậu quay về, lại luyết tiếc!"

Hai người lập tức quay về Y Toa Bối Lạp, Thiên Tuyết lục tung, lật ra tất cả giáo trình đại học. Uyển Tình lật qua lật lại, còn phát hiện ra thẻ đoàn viên và thẻ học sinh của mình.

"Muốn quay về còn phải làm thủ tục, trường học giờ hẳn là còn có người, để tớ gọi điện thoại hỏi một chút." Thiên Tuyết nói.

Trường học đã nghỉ, có quản lý Lưu, nhưng mà công việc của quản lý Lưu chỉ quản lý và xử lý những việc liên quan tới tốt nghiệp, chuyện trở lại đi học không làm được, phải đợi đến khi khai giảng năm học mới mới có thể làm.

Uyển Tình hỏi một chút, biết được quay trở lại học không phiền toái, liền sắp xếp lại sách vở học kỳ sau, thanh thản ổn định ôn tập. Thiên Tuyết lại quay về trường học tìm đề thi cuối học kỳ của sinh viên năm hai, để cho cô thử làm.

Cô vốn tưởng rằng mình xem sẽ không hiểu sách này, nhưng lúc nhìn lại phát hiện không có khó khăn gì, thậm trí càng dễ dàng lý giải so với mấy năm trước. Phỏng chừng bởi vì là khoa văn, cho nên đơn giản hơn so với khoa lý? Nếu như là khoa lý, một đống công thức, đồ hình, cô khẳng định sẽ bị choáng váng!

Hiện tại khó khăn duy nhất là tiếng anh! Cô còn nhớ rõ kiến thức khi học trung học, nhưng những từ mới khi học đại học, cô cơ hồ đã quên toàn bộ! Đọc sách giáo khoa, chỉ có thể biết đại khái, cụ thể xảy ra chuyện gì hoàn toàn không nói nên lời.

Mỗi ngày cô đều phải ôm từ điển Oxford, anh hán với nhau để dịch.

Đinh Đinh ở trường học thích ứng rất nhanh, ngày đầu tiên đi đón bọn chúng, bọn chúng khóc, bổ vào trong lòng Uyển Tình và Mục Thiên Dương nói muốn mẹ, tưởng ba ba, Đinh Đinh còn muốn Uông Uông. Sau vài ngày, hai đứa kể cho mọi người nghe những chuyện xảy ra ở trường học, học cái gì, ca hát, khiêu vũ, chơi trò chơi... Toàn bộ đều phải biểu diễn một lần.

Hiện tại bọn chúng không có bài tập, liền chơi những gì mình thích. Bưng một chiếc ghế nhỏ ngồi ở bên cạnh bàn trà, nắm đất xét, dùng bút màu vẽ tranh ở trên giấy, làm bộ làm tịch đọc sách...

Lúc này, Uyển Tình đang cầm sách ngồi trên sô pha, vừa ôn tập, vừa chú ý đến động tĩnh của bọn chúng.

Mỗi lần thấy Mục Thiên Dương, đều cảm thấy không được tự nhiên___vợ và đứa nhỏ đều đến trường, luôn luôn cảm thấy không thích ứng.

Một ngày, Đinh Đinh Đang Đang quỳ rạp trên sàn nhà chơi cờ vua. Bọn chúng căn bản không biết chơi, đẩy tới đẩy lui, Đinh Đinh nói "Em thắng", Đang Đang để cho cô bé thắng.

Chơi một lát, cảm thấy nhàm chán, hai đứa liền bảng chữ cái ra học chữ. Quân cờ lăn dưới đất, toàn bộ bàn cờ được làm bằng giấy.

Mục Thiên Dương trở về, thấy hai cái tâm can bảo bối quỳ rạp trên sàn nhà, ánh mặt trời chiều tà chiếu vào trên đầu bọn chúng, làm tóc mềm mại phát ra kim quang, trái tim đều tan chảy.

Đinh Đinh mặc một chiếc váy nhỏ màu hồng, chân đeo một đôi giày da nhỏ màu đỏ, hai cái đùi khom trên không trung, hoảng a hoảng a hoảng a...

Cánh tay trái của Mục Thiên Dương vắt áo khoác tây, trực tiếp dùng tay phải kéo cô bé lên: "Bảo bối quỳ rạp trên sàn nhà không vệ sinh, sẽ sinh bệnh?"

"Sạch sẽ." Đinh Đinh ôm cổ anh, "Ba ba, hôm nay con học thơ."

"Cái gì thơ?"

"Trước giường minh nguyệt quang, nghi tất nhiên thượng sương..." Đinh Đinh mềm ngâm nga.

Đinh Đinh lớn tiếng nói tiếp: "Cử đầu vọng minh nguyệt, cúi đầu tư cố hương!"

"Đang Đang cũng biết." Mục Thiên Dương đặt áo khoác tây lên sô pha, dùng tay còn lại ôm Đang Đang.

Đang Đang nhíu mày nói: "Con gọi là Triển Huy!" Đang Đang khó nghe muốn chết, sẽ bị người cười.

Mục Thiên Dương nghẹn nghẹn, liếc mắt nhìn Uyển Tình một cái, đưa tay sờ sờ đầu cậu bé.

"Con gọi là Đinh Đinh, cũng kêu là Triển Lãm." Đinh Đinh cười hì hì nói, "Anh hai chỉ là Đang Đang thôi~"

"Không cho phép gọi!" Đang Đang hổn hển nói, "Ở trong nhà trẻ không được kêu!" Lần trước con bé vừa gọi, những bạn nhỏ khác đều cười cậu.

Đinh Đinh hừ một tiếng: "Tên của bọn chúng cũng không dễ nghe! Tên của chúng ta dễ nghe! Không chấp nhặt với bọn chúng!"

"Con bắt chước ở đâu?" Uyển Tình dở khóc dở cười, không chấp nhặt đều đến đây.

Mục Thiên Dương hỏi bọn chúng mấy câu về chuyện ở nhà trẻ, rồi để cho bọn chúng tự chơi, quay đầu hỏi Uyển Tình: "Xem xong làm sao?"

Uyển Tình thống khổ thở dài: "Xem không hiểu! Ngoại ngữ của anh thế nào? Dạy em đi?"

"Tốt!" Mục Thiên Dương cao hứng đáp: "Em muốn học ngoại ngữ như thế nào?"

Uyển Tình lặng đi một chút, tức giận bóp cổ anh: "Anh biết mấy ngôn ngữ? Một môn em cũng không biết!"

"Tốt lắm tốt lắm, anh sai rồi, anh nhất định sẽ dốc lòng giảng dạy! Nhưng mà... Học phí tính như thế nào?" Anh mờ ám nhìn cô.

Uyển Tình nhìn ánh mắt anh, chỉ biết anh đang suy nghĩ lung tung chuyện không hài hòa, nhịn không được đỏ mặt lên, giơ từ điển Oxford lên muốn đánh nhau với anh.

"Không học phí cũng được cũng phải có thưởng?" Mục Thiên Dương ủy khuất lẩm bẩm. Trong nhà có hai cái tiểu ma tinh, bình thường anh không thể tận hứng.

"Nghĩ hay quá nhỉ!" Uyển Tình gầm nhẹ, từ điển vừa muốn rơi xuống người anh, chợt nghe tiếng ô tô vang. Cô đoán là Kim lão phu nhân trở lại, vội vàng buông, lại thấy Đinh Đinh Đang Đang không chớp mắt nhìn mình. Cô xấu hổ khụ một tiếng: "Ba ba và mẹ đùa giỡn..."

"Phải." Mục Thiên Dương ôm thắt lưng của cô, hôn lên mặt cô một cái, nói với đứa nhỏ, "Tuyệt đối không thể lấy sách thật dày đánh người nha! Đương nhiên, ngoại trừ những người ức hiếp các con!"

Uyển Tình trừng mắt cảnh cáo anh một cái, đi ra ngoài đón Kim lão phu nhân. Đi tới cửa, thấy Sở Duy đỡ Kim lão phu nhân tiến vào. Cô nghi hoặc nói: "Vì sao Sở tiên sinh tới đây?" 

''''''''''''''''''''''''  

Sở Duy nói: "Tìm vị hôn phu của cô".

Vị hôn phu... Uyển Tình vẻ mặt liền 囧.

Mục Thiên Dương từ bên trong đi ra, ôn hòa cười nói với Kim lão phu nhân: "Bà ngoại, người đã trở lại." Sau đó nhìn Sở Duy, sắc mặt anh có điểm không tốt —— anh cùng Uyển Tình đứa nhỏ cũng có rồi, có thể không cần nói "Vị hôn phu" a? Nói "Lão công" sẽ chết a?!

Sở Duy không quan tâm tới sự đau khổ này, nói với anh: "Đêm mai lần đầu công chiếu, nghe nói cậu không đi?"

Kim lão phu nhân nhãn tình nhất mị, quay đầu lại hỏi: "Cái gì lần đầu công chiếu?" Lần đầu công chiếu bình thường là nói phim điện ảnh đi, nếu nói Sở Duy có liên quan thì cũng hợp lý. Nhưng liên quan gì đến Mục Thiên Dương? Chẳng lẽ tên này lại không ngoan ngoãn, đang đùa giỡn gì với tiểu minh tinh nào?

Sở Duy nói: "Mục tổng năm trước đầu tư một bộ phim, sắp sửa công chiếu, phỏng chừng sẽ kiếm rất nhiều tiền đấy."

Kim lão phu nhân lia mắt quét Mục Thiên Dương một cái, nói với Uyển Tình: "May mắn còn chưa kết hôn, nếu nó dám xằng bậy, một mình con cũng có thể sống được."

Uyển Tình dở khóc dở cười: "Bà ngoại..."

"Chẳng lẽ hai đứa đã thương lượng qua?"

Uyển Tình sửng sốt, thu lại tươi cười, liếc một cái Mục Thiên Dương: "Cháu không biết."

"Anh quên mất." Mục Thiên Dương bất đắc dĩ nói: "Đó là vài năm trước Sở tổng vừa mới tiến vào ngành giải trí, vì giúp anh ta chống đỡ, anh đã thử đầu tư mấy trăm vạn vào một bộ phim, ai biết cuối cùng thu về mấy ngàn vạn! Anh cảm thấy có tiền dễ kiếm, cho nên mới làm lần thứ hai thôi... Anh luôn tích tiểu thành đại, thấy tiền sáng mắt, tuyệt đối không phải bị sắc mê hoặc! Nếu không ngày mai em cũng cùng đi?"

"Em không đi!" Uyển Tình theo bản năng nói.

Kim lão phu nhân lại nói: "Đi xem cũng không sao. Cái giới đó chỉ luẩn quẩn thôi, người đầu tư là lão đại, sẽ không có người dám không nhìn sắc mặt cháu đâu! Cháu về sau không có khả năng cả đời không đi xã giao, rèn luyện rèn luyện cũng là tốt.

"Dạ... Vậy được rồi." Uyển Tình sẽ không cùng trưởng bối đối nghịch, chỉ có thể đáp ứng.

Mục Thiên Dương liếc mắt một cái trấn an cô: Có anh đây.

Uyển Tình đáy lòng thở dài, có điểm lo lắng.

Mục Thiên Dương sợ nàng tức giận, buổi tối còn lăn qua lộn lại giải thích hai lần, cũng phát thệ: "Anh về sau không bao giờ dính vào cái giới đó nữa!"

Uyển Tình vỗ vỗ vai anh: "Không có việc gì, dù sao là vì kiếm tiền thôi, làm sao lại muốn đem cơ hội cho người khác? Chỉ cần anh giữ mình trong sạch là được, bằng không em một người cũng có thể tự sinh tồn."

"Anh sai lầm rồi... TAT!" Mục Thiên Dương lệ rơi đầy mặt.

Uyển Tình thật sự không sao cả. Cô tin tưởng anh, anh trước kia cũng chưa cùng ngôi sao xằng bậy, hiện tại làm sao có thể xằng bậy?

"Bất quá nghe nói đầu tư điện ảnh mà không nghĩ qua là sẽ mệt a?" Cô lo lắng thuyết, "Có thể kiếm tiền dù sao cũng là số ít, thiệt nhiều phim đều không thu lại được đâu... Anh phải mở to hai mắt, đừng để bên ngoài đánh lừa. Nói đến cùng, phim hấp dẫn người ta nhất không phải là đặc biệt gì, mà là chuyện xưa cùng truyền tải được cảm xúc thân thuộc."

"Anh về sau không làm nữa." Đem cơ hội để cho người cần đi! Anh đầu tư điện ảnh, không gọi ngôi sao bồi rượu, cũng không chuyên sủng người nào, quả thực là đứng trong bùn sẽ dính mùi bùn (người giới đó dù sao đều sẽ áp dụng quy tắc ngầm với nhau thôi)!

Anh vẫn thực sự muốn làm việc khác, xong hai bộ thì thu tiền ngừng chơi. Tiếp tục chơi, vạn nhất quá mệt, nuôi không nổi lão bà và đứa nhỏ cũng không tốt...

Ngày hôm sau, Uyển Tình đi salon làm tóc. Mục Thiên Dương kêu Thiên Tuyết đi bồi nàng, hỗ trợ làm tham khảo.

Thiên Tuyết hỏi anh muốn làm gì, anh đại khái nói một chút, Thiên Tuyết cả kinh nói: "Em cũng phải đi! Em xem trên mạng tuyên truyền rất không tệ a, em muốn xem!"

"Đi thôi." Mục Thiên Dương biết em gái mình mê nhất là điện ảnh, đương nhiên đáp ứng cô rồi, lại hỏi: "Chỗ em có quần áo thích hợp không?"

"Anh muốn như thế nào?"

"Cao quý hoa lệ lại không hở hang!"

"Em nghĩ... Đại khái trước mắt không có." Thiên Tuyết bất mãn nói: "Anh lại không nói sớm! Gần đây thiệt nhiều ngôi sao đến mua đồ, còn có cả ngôi sao hôm nay tham gia công chiếu lần đầu, các nhà thiết kế của em đều việc không làm xuể! Em đã bảo bọn họ làm cho Uyển Tình mấy bộ, nhưng không có làm lễ phục dạ hội a..."

"Không có việc gì, anh có chuẩn bị, chỉ sợ cô ấy không thích."

"Vậy anh hỏi Trâu Tranh!"

Trâu Tranh đã đang bắt đầu thiết kế các mẫu mới cho mùa xuân hè sang năm, vừa vặn đã làm một cái váy, còn rất phù hợp yêu cầu của Mục Thiên Dương, liền đưa tới cho Uyển Tình.

Uyển Tình nghĩ Thiên Tuyết cũng là làm trang phục, trong lòng có điểm băn khoăn. Thiên Tuyết nhưng thật ra không sao cả, vốn với đẳng cấp của Trâu Tranh thì giá sẽ rất cao, để cô ấy làm, mới càng có thể tôn lên vẻ đẹp và giá trị của Uyển Tình!

Thiên Tuyết hỏi Trâu Tranh: "Chị đi không?"

"Chị không đi." Trâu Tranh hừ lạnh một tiếng, "Chị cùng cái cây sậy kia không hợp!"

"Thôi Trinh Hi?" Thiên Tuyết thiếu chút nữa hét lên.

Trâu Tranh gật đầu.

Uyển Tình trong lòng đối với Thôi Trinh Hi có chút vướng mắc đáp, hỏi: "Cô ấy cũng sẽ đi?"

"Cô ta là nữ thứ!" Thiên Tuyết nhăn mi: "Sớm biết sẽ không đi!"

"Làm sao không đi?" Trâu Tranh nói: "Chúng ta là bên đầu tư, cô ta là xin cơm, còn sợ cô ta không vui sao?"

Uyển Tình hỏi: "Cậu cùng cô ấy từng có chuyện?"

Trâu Tranh hừ lạnh một tiếng: "Cô ta xem thường quần áo của tớ, cô ta nghĩ cô ta là ai hả? Tớ còn không nghĩ làm cho cô ta đâu! Nhãn hiệu của tớ ở trong nước chỉ tài trợ cho ngôi sao hạng nhất, lần đó là Sở Duy muốn thổi phồng cô ta lên, bảo tớ giúp! Đều là người Long Diễm Min, tớ liền giúp việc này Sở Duy, ai biết cái cây sậy kia lại không mặc! Thật muốn kêu Sở Duy chèn ép nàng! Bất quá họ Sở trong mắt chỉ có tiền, muốn chèn ép thì cũng là kiếm đủ tiền nói sau..."

"Nghe nói cô ta hiện tại thu hút rất nhiều tài trợ." Thiên Tuyết nói, "Nếu thật muốn chèn ép, tiếp tục nữa chỉ sợ không làm được."

"Trừ phi cô ta có thể bắt được con cá to." Trâu Tranh là hoạt động trên cả hai thị trường, chính thức vẫn là quốc tế, hơn nữa là nhà thiết kế không phải người mẫu, đối với một số kiểu người như Thôi Trinh Hi quả thực chẳng thèm ngó tới.

Thiên Tuyết cúi đầu: "Quần áo đêm nay của cô ta là của nhà thiết kế bên em làm..."

"Làm hỏng khóa kéo của cô ta!" Trâu Tranh ác độc nói.

"Nhị tẩu, em ở thực cố gắng gây dựng sự nghiệp nha, cũng không dám xằng bậy..." Thiên Tuyết hít sâu một hơi, "Chờ em kiếm đủ nói sau!"

Trâu Tranh không nói gì: "Cùng một tính tình với Sở Duy! Hả? Ngươi sẽ không thật sự cùng hắn ——" cô nhớ rõ từng thấy tin về bọn họ.

"Em đã có bạn trai." Thiên Tuyết vẫy vẫy tay, vẻ mặt hạnh phúc.

Lãng phí vài giờ mới làm tốt tạo hình, Thiên Tuyết gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương, Mục Thiên Dương tự mình đến đón.

Trâu Tranh không đi, đi trước, lười cùng Mục Thiên Dương hàn huyên. Mục Thiên Dương đến sau, lại để các cô chờ, chính mình cũng thay đổi bộ quần áo, xử lý tóc một chút, sau đó ôm lấy Uyển Tình: "Đi thôi."

"Em?" Thiên Tuyết hỏi.

"Em sẽ không đi mà?"

Thiên Tuyết hung tợn trừng mắt nhìn anh.

Anh nhìn nhìn chiếc xe duy nhất, cũng không thể để cho Mục tiểu thư mặc như vậy lái xe đi? Để cô ở chỗ này chờ cũng không tốt, chỉ đành nói: "Lên xe đi!"

Ba người song song ngồi ở chỗ ngồi phía sau ô tô, phía trước lái xe là một người trung niên có điểm không biết nói gì —— ông thì biết bọn họ là cái quan hệ gì, nhưng người ở phía ngoài không biết, nghĩ loạn thì làm sao bây giờ?

Người lái xe vô vị cứ thế lái đi, đưa bọn họ đến nơi lần đầu công chiếu.  

'''''''''''''''''''''''

Mục Thiên Dương xuống xe, cài nút thắt áo lên, sau đó cúi đầu, tay cầm ngọc trắng muốt trong tay, nhẫn lam bảo thạch lập tức hấp dẫn con mắt của phóng viên. Mặc dù có bảo về và nhân viên phục vụ vây quanh, vẫn có người chen lách chụp ảnh.

Uyển Tình bước xuống từ trên xe, có chút khẩn trương muốn tiếp cận Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương đỡ lấy eo của cô, lôi kéo cô đến bên cạnh mình, lại duỗi tay ra vịn Thiên Tuyết.

Lần này phóng viên điên cuồng hẳn lên.

Thiên Tuyết vuốt lại tóc tai, vòng thủy tinh bên tai hiện lên một chút quyến rũ, cô ung dung tao nhã mà nói: "Em đi vào trước, hai người vào sau nhé."

Mục Thiên Dương nghĩ, đâu nào đến phiên bọn họ? Còn có đạo diễn, diễn viên chính... Đây là điện ảnh làm tuyên truyền, loại dân chúng bình thường như bọn họ tất nhiên không thể chiếm quá nhiều thời lượng.

Diễn viên chính tiến đến, người xung qunah hô lên đinh tai nhức óc, nhao nhao vì diễn viên mình thích mà kêu gào.

Thiên Tuyết tiến vào, mọi người lại ong ong thảo luận: Ai vậy? Có phải người đó kia không, có phải người thuê phòng với Âu Kỳ Thắng ở Hải Nam không, Âu Kỳ Thắng bị nắm, chắc là không thích cô ta, nếu không thì chắc chắn cô ta sẽ thay vị trí của Thôi Trinh Hi...

Phóng viên còn lại là: Mẹ kiếp, Thiên Tuyết, nhanh chụp đi, chắc chắn cô ấy đại diện cho anh mình đến, đây là nhân vật lớn.

Uyển Tình và Mục Thiên Dương tiến vào, người xem đều vô cùng yên lặng, đều nghi ngờ đôi nam soái mỹ nữ này là ai, có phải người mới không? Chỉ có cực ít người biết đây là tổng giám đốc của Mục thị.

Phóng viên: Mẹ kiếp, nhanh lên, nhanh lên, Mục tổng giám đốc, bên cạnh chính là phu nhân của anh ta rồi? Người xem đều rất căng thẳng, ánh mắt voo cùng dịu dàng, tươi cường... Ni cô cái gì không cho độc nhất vô nhị,...

Người xem có chút fan cực kỳ phẫn nọ, cảm thấy bọn phóng viên này điên rồi: Trinh Hi của chúng ta đến sao bọn chúng không ra sức chụp như thế?

Phóng viên mới phẫn nộ: Các người đúng là SB, một người tới Trung Quốc xin cơm, có thể so sánh với người đầu tư ở đây sao? Cho dù không có Mục Thiên Dương, còn có đạo diễn, diễn viên chính, Thôi Trinh Hi chỉ là một nữ thứ liệu có đủ không? Không thấy Sở Duy ra sức nâng đỡ Nghê Phái Y đó sao...

Nghê Phái Y là cảnh sát Hải Nam theo Âu Kỳ Thắng phát hiện ra tiểu minh tinh trog phòng, vào lần đầu hôm nay lại tham gia diễn xuất, có vài câu nói... Đừng nhìn chỉ có vài lời thoại, cô đúng là năm trước mới bắt đầu gia nhập, nhưng có thể thấy đây chính là vốn gốc của Sở Duy. Mà Âu Kỳ Thắng vào tù đối với cô cũng không hề có bất kỳ ảnh hưởng gì, gần đây tin tức của cô vẫn rất nhiều, trên cơ bản đã áp đảo Thôi Trinh Hi...

Phóng viên giói nhất đánh hơi, còn có thể nắm giữ tư liệu trực tiếp, sớm liền biết công ty đại diện tận lực nâng đỡ Nghê Phái Y, cho nên đối với Thôi Trinh Hi cũng không còn nhiều ham hố.

Lễ chiếu mở màn bắt đầu, chủ yếu là truyền thông phỏng vấn nhân viên, sau đó diễn viên và mọi người giao lưu, nói một chút chuyện xấu xảy ra khi đóng phim, tiếp theo có mấy ngôi sao ca nhạc lên sân khấu hát.

Mục Thiên Dương vẫn mang theo Uyển Tình ở bên dưới, cho đến cuối cùng khởi động nghi thức, anh mới là người đầu tư bị mời lên đài. Lúc này lên đài, diễn viên chiếm một nửa, còn lại người xem đều không biết là ai, nhưng minh tinh còn phải nhường đường cho bọn họ ở giữa, chính mình đứng bên rìa...

Mục Thiên Dương tự nhiên đứng chính giữa, anh liên quan Uyển Tình, nắm tay cô cùng hành động.

Mục Thiên Dương thể hiện trận trước, thư ký của anh đã đến đây, đã sớm chào hỏi với người chủ trì, không thể phỏng vấn, cho nên người chủ trì chỉ có thể nói: Đây là người đầu tư cho bộ phim, Mục tiên sinh...

Người xem vô cùng nghi ngờ, lại vẫn biết người bên cạnh Mục Thiên Dương là ai, kết quả người ta vẫn cứ không nói, mọi người chỉ có thể mắng người chủ trì 100 lần ở trong lòng.

Người chủ trì buồn bực: Chúng ta là thân bất do kỷ? Không nhìn thấy phía trước chúng ta thì vinh quang, đằng sau cái gì cũng không phải sao...

Lễ chiếu mở màn kết thúc, bắt đầu xem phim.

Điện ảnh không tồi, nhìn đến sau cùng, Uyển Tình suýt khóc, nói với Mục Thiên Dương: "Anh phải kiếm thật nhiều tiền."

"Em an tâm..."

"Ưm... Nói không chừng cái nhìn của người khác và em bất đồng..."

Mục Thiên Dương cười nhẹ: "Vậy em còn nói anh sẽ kiếm tiền?>"

Uyển tình nghĩ muốn, quả nhiên có tiền có thể sử quỷ thôi ma.

Cái này lễ chiếu mở màn, nàng chỉnh thể mà nói vẫn tương đối tự tại.

Đạo diễn ở trong hội lăn lộn vài thập niên, nhân vật chính lấy quá ảnh đế, diễn viên, tự nhiên cũng là mò mẫm lăn lộn đi lên, đều đã rất biết xem ánh mắt, uyển tình nói chuyện với bọn họ, cảm giác đến vô cùng tự tại.

Con người mới nghê phái y cực kỳ an tĩnh, quả thực là cái ngoan ngoãn bài; Thôi trinh hi khéo léo, uyển tình tuy nhiên trong lòng có vướng mắc, nhưng nhân gia không có tới khiêu khích, cũng cực kỳ thư sướng.

Để cho nàng hơi chút không thoải mái, cư nhiên là trung gian nửa vời hai cái nhị tuyến minh tinh! Kia hai người không xách thanh thân phận của tự mình, ôm may mắn ý nghĩ, tổng tìm cơ hội hướng Mục Thiên dương làm nũng, liếc mắt đưa tình, lại vẫn cố ý hướng Mục Thiên dương bên người xuyên nhập.

Uyển tình thập phần không thích.

Mục Thiên dương cũng không hỉ, nhàn nhạt địa liếc sở duy liếc mắt một cái.

Sở duy vừa thấy, lại vẫn hảo không phải nhà mình công ty nhân. Bất quá hắn cũng đi tra xét tra, xem sau lưng có hay không kim chủ, có liền cho kim chủ gọi điện thoại, lời nói nói bậy, nhân gia tự nhiên không muốn nâng rồi. Sau đó từ từ, kia hai người thông cáo ít đi, hiệp ước ít đi... Thêm nữa hành động lại thối nát, chỉ có thể đi hỗn kịch truyền hình rồi. - - Điện ảnh cùng kịch truyền hình kia không phải một đẳng cấp a! Tái hỏa kịch truyền hình diễn viên đều muốn đi đóng phim, tái hỏa kịch truyền hình diễn viên mới vừa đi đóng phim khi đó đều đã khả năng chịu khi dễ.

Uyển tình không biết đến tiếp sau phát triển, chỉ là lúc ấy sau khi trở về, Mục Thiên dương nói về sau không đầu tư điện ảnh và truyền hình nghiệp, nàng mừng rỡ tự tại: "Kia cũng được, miễn cho có người lão hướng trên thân ngươi dính! Ngươi tái giữ mình trong sach, không chịu nổi có chút nhân tâm hoài quỷ thai!"

"Liền là!" Mục Thiên dương gật đầu, "Cho nên anh không vỗ."

"Uh'm, dậy ta Anh ngữ."

Mục Thiên dương lập tức vui rạo rực địa dạy nàng Anh ngữ. Hắn dạy Anh ngữ thôi, chủ yếu là Anh ngữ đối thoại, biến thành uyển tình nửa đêm nằm mơ đều đã đang nói Anh ngữ.

Trước khi vào học nửa tháng, trong trường học có người, uyển tình trở về làm đi học trở lại thủ tục.

Về thi lại, có chút khoa là không có chính thức cuối kỳ khảo, là Lão sư tại sau cùng một đường khóa làm tiểu trắc nghiệm, hoặc là bố trí một cái bài tập, viết cái luận văn gì gì đó. Loại này khóa, uyển tình chỉ có thể đi tìm lão sư, xem Lão sư để cho nàng như thế nào khảo.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top