Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bể bóng


Phác Trí Nghiên được Phác Hiếu Mẫn đưa lên tận nhà, cô ngồi yên ở phòng khách chờ đợi Hiếu Mẫn đi lấy hộp cứu thương ra để giúp cô băng bó lại vết thương

Cô nhìn sơ một lượt, cách bố trí căn nhà của Hiếu Mẫn cũng đủ để biết chủ nhà là một người dịu dàng và ngọt ngào thế nào

Những bình hoa được cắm rất khéo léo, mỗi nơi đều biết cách bố trí hợp lý khiến người ta khi nhìn vào lòng cũng trở nên thoái mái hơn. Phác Trí Nghiên biết ngay lúc này, nữ nhân này chính là không thể bỏ lỡ. Càng huống hồ Phác Hiếu Mẫn nàng là một người đầu tiên khiến cho cô phải nghĩ đến rất nhiều trong một tháng qua, sự tinh khiết của nàng đã làm Phác Trí Nghiên như được gột rửa hết đi nửa đời tĩnh mịch đơn côi

Nếu là thân phận Arlo, cô không ngần ngại sợ hãi điều gì mà quyết đoạt được báu vật nhiều người săn đón. Còn hiện tại với thân phận Phác Trí Nghiên, cô cũng đã tìm được một nữ nhân làm cô động lòng, làm cô có hứng thú thì nhất định cô cũng sẽ quyết tâm để theo đuổi được nàng, mang nàng trở thành bạn gái của Phác Trí Nghiên

Phác Hiếu Mẫn trở ra, cầm trên tay hộp thuốc vội vàng ngồi xuống bên cạnh Phác Trí Nghiên. Nàng vừa đặt tay lên cổ áo Trí Nghiên thì bất chợt dừng lại do dự và rụt tay lại

Phác Trí Nghiên nhận thấy không có động tĩnh gì từ Hiếu Mẫn, cô xoay ra phía sau một chút nhìn nàng mở lời

"Làm sao vậy?"

"Chị..."

Phác Trí Nghiên hiểu nguyên nhân nào lại khiến nàng y tá xinh đẹp này cứ ấp úng. Trí Nghiên theo góc nhìn của cô về nàng, để ý thái độ của Hiếu Mẫn nàng đối với cô thì có thể phỏng đoán nàng ta chắc hẳn đối với nữ nhân có vấn đề. Vậy thì cơ hội để Phác Trí Nghiên theo đuổi nàng thành công chẳng phải lớn hơn rồi sao. Trí Nghiên cô cũng thầm hy vọng nàng chưa thuộc về ai, hoặc là nếu có thuộc về ai Phác Trí Nghiên sẽ dùng mọi cách cướp đoạt nàng trước mắt hắn ta mà hắn ta không có cách nào giữ nàng lại được, đây chính là phong cách của Phác Trí Nghiên

Trí Nghiên lắc đầu khẽ cười, tự mình cởi bỏ từng cúc áo sơmi ra, kéo chiếc áo rơi xuống để lộ tấm lưng chỉ còn mặc lại áo lót, cùng những dòng chữ trên lưng có chỗ rõ có chỗ không rõ vì chiếc áo kia, chạy dài xuống tại thắt lưng chính là hình ảnh của hai khẩu súng chéo vào nhau

Từng hình xăm này từ nãy đến giờ Hiếu Mẫn đều thu trọn vào tầm mắt, nàng hôm nay mới nhìn kỹ hơn về tấm lưng của Phác Trí Nghiên, những hình xăm đều rất đẹp thu hút nàng phải ngỡ ngàng nhìn đến say mê bất động

Phác Trí Nghiên xoay mặt ra phía sau, vô tình chạm vào ánh mắt của nàng, đối mắt vài giây không một ai nháy mắt. Cho đến khi nàng thức tỉnh, mới vội vội vàng vàng làm công việc của nàng. Trí Nghiên nhếch môi cười đầy thích thú, mở lời

"Y tá Hiếu Mẫn em đã tự mình cởi áo rồi, chị có thể làm công việc của chị rồi a"

"À ừm"

Bàn tay của Hiếu Mẫn lúc này mới bắt đầu chạm vào người Phác Trí Nghiên, từng hành động một, nàng làm đều rất nhẹ nhàng. Phác Hiếu Mẫn bôi thuốc vào vết thương cho Trí Nghiên, vừa bôi vừa thổi chầm chậm. Hơi thở của nàng đang thấm dần vào da thịt Phác Trí Nghiên. Cô khẽ nhắm mắt cong nhẹ môi cười dễ chịu. Tiếp đến nàng dùng băng quấn một bên vai bị thương của Trí Nghiên lại, thế nhưng có một chút trở ngại vì cánh tay cô, Phác Trí Nghiên liền nhận thấy mà cùng nàng phối hợp hành động, đưa cánh tay lên cao một chút để nàng tiện quấn băng

Hiếu Mẫn kề sát người vào lưng Phác Trí Nghiên, tay cũng động chạm vào phía trước ngực Trí Nghiên trong quá trình băng bó, nàng ngay sau đó liền đỏ mặt

Phác Trí Nghiên thừa cơ hội này mà vờ xoay mặt qua phía nàng một chút, chiếc môi mỏng kia lập tức đã chạm khẽ vào cái mặt mềm mịn đang ấm lên của nàng. Phác Trí Nghiên nhếch môi cười, chu cái môi ra một chút mà hôn nàng một cái thật kêu, giữ nguyên trạng thái không rời khỏi. Phác Hiếu Mẫn thì lại khác, nàng cảm nhận được hơi thở của ai đó đang dần đều phả vào mặt, lại còn bị người đó thừa dịp mà hôn như vậy, nàng rất nhanh né tránh

Ngay lúc này nàng cũng đã xong, sắp xếp lại dụng cụ vào hộp rồi đứng dậy, lúng túng vén lấy sợ tóc còn vương trên mặt, xoay ánh mắt sang hướng khác

Phác Trí Nghiên nhận thấy việc làm vừa rồi có lẽ khiến nàng sợ hãi, vội vàng đứng lên giải thích với nàng

"Hiếu Mẫn thật xin lỗi, vừa rồi chỉ là..."

"Trí Nghiên chị đã giúp em xong rồi, nếu không còn có việc gì nữa chị có thể nghỉ ngơi không?"

Trí Nghiên nhận ra ý định của Hiếu Mẫn là đang muốn đuổi khéo cô, Trí Nghiên cũng tự trách bản thân mình là quá hấp tấp đi. Chưa gì đã hôn con gái người ta, Phác Hiếu Mẫn như vậy là đã hiền từ, nếu là nữ nhân khác chắc chắn Trí Nghiên cô sẽ bị nhận lấy một cái tát. Nhưng nếu suy xét một chút về nữ nhân khác, chưa chắc gì Trí Nghiên đã chịu động chạm huống hồ hôn thì càng lại không

Trí Nghiên ngượng ngùng cài lại cúc áo, cúi đầu chào Hiếu Mẫn chuẩn bị rời khỏi thì bất ngờ nghe được ở đâu đó một âm thanh xoẹt xoẹt chạm mạch của điện từ bóng đèn. Khi cả hai ngước lên nhìn thì bóng đèn tắt đi, chỉ còn lại một vùng trời tối đen

Phác Hiếu Mẫn thở dài, tay đỡ trán một cái tự trách chính mình

"A, Thật là! Chị quên mất ngày hôm nay phải gọi thợ đến để thay bóng đèn ở trong nhà dạo gần đây có tình trạng bị hỏng, bây giờ trời đã tối chắc người ta đã nghỉ việc rồi, không có ánh sáng phải làm sao đây?"

Phác Trí Nghiên ánh mắt sáng rỡ, cười gian ý ho vài tiếng đáp lại

"Để em giúp chị"

Phác Hiếu Mẫn bất ngờ với lời nói của Trí Nghiên, nàng xoay sang phía Trí Nghiên, trong bóng tối nhưng vẫn thấy được ánh mắt sáng rỡ của Phác Trí Nghiên đang nhìn nàng

"Em giúp chị sao?"

Kỳ thực, Phác Trí Nghiên là một nữ nhân mà có thể làm những công việc này được sao? Phác Hiếu Mẫn nàng tự hỏi trong lòng. Thế nhưng nàng nhận lại được chính là sự chắc chắn của Phác Trí Nghiên, cô dần tiến về phía nàng, mở lời yêu cầu

"Chị xinh đẹp a, có thể giúp em soi sáng không?"

Hiếu Mẫn mặc dù còn nửa phần không dám tin Trí Nghiên sẽ làm được nhưng mà vẫn loay hoay lấy điện thoại ra soi đèn cho Trí Nghiên

Phác Hiếu Mẫn lấy một chiếc ghế cao cho Trí Nghiên, nàng có một chút lo lắng, ngước nhìn soi đèn cho Trí Nghiên mắt vẫn không rời khỏi cô một chút nào

"Hiếu Mẫn trong nhà còn bóng đèn dự phòng không?"

"Có lẽ vẫn còn, em chờ chị một chút"

Hiếu Mẫn vội vàng đi tìm bóng đèn dự phòng mang đến cho Trí Nghiên. Phác Trí Nghiên sau khi nhận được thì cặm cụi vào công việc giúp Hiếu Mẫn làm thay công việc mà đa phần công việc này đều dành cho nam nhân khoẻ mạnh. Kỳ thực Phác Hiếu Mẫn lại nhìn Trí Nghiên lúc này với ánh mắt đầy ôn nhu, đôi mắt nàng mơ màng nhìn ngưỡng mộ người đang giúp nàng kia

Hình ảnh Trí Nghiên mặc dù đang bị thương nhưng vẫn cố gắng ra sức giúp nàng hết lòng, điều này thực sự làm Phác Hiếu Mẫn cảm động, cũng làm cho nàng thực sự nhìn thấy được điểm gì đó vô cùng cuốn hút từ Trí Nghiên, nàng khẽ cong môi cười, cười trong vô thức

Khi công việc hoàn tất, cũng là lúc ánh sáng được có lại trong căn nhà của Hiếu Mẫn. Phác Hiếu Mẫn cười rất tươi, nụ cười này khiến Phác Trí Nghiên không để tâm đến sự nguy hiểm thế nào khi đứng trên một chiếc ghế rất cao. Phác Trí Nghiên bị nụ cười nàng làm trở nên mê muội, nhìn không chớp mắt

"Trí Nghiên, cảm ơn em"

Trí Nghiên bây giờ lại còn nghe thấy lời nói ngọt ngào như rót mật vào tai, trái tim Trí Nghiên loạn đi một nhịp. Trí Nghiên chân thì bước xuống ghế nhưng mắt thì hướng về nữ y tá xinh đẹp kia để lỡ một bước chân mà vấp phải chân ghế té nhào về hướng nàng ấy

Phác Hiếu Mẫn há hốc mồm, theo phản xạ mà dang hai cánh tay ra để đỡ lấy người kia. Đỡ như thế nào cuối cùng cả hai đều ngã ra sàn nhà

Phác Trí Nghiên đang đè lên phía trên người Hiếu Mẫn, hai đôi môi suýt nữa thì chạm nhau, khoảng cách gương mặt hai người hiện tại rất gần, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, hơi thở đan xen vào nhau hoà hợp

Hiếu Mẫn trừng mắt, nàng nhận thức ra có điều gì đó không đúng, liền muốn đẩy Phác Trí Nghiên ra nhưng Phác Trí Nghiên làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này

Phác Trí Nghiên bất chấp hậu quả thế nào, cô cúi xuống mà nhắm mắt hôn vào môi Phác Hiếu Mẫn trong sự ngỡ ngàng của nàng

Phác Hiếu Mẫn cảm nhận được có gì đó mềm mại và lành lạnh đang chạm vào môi nàng. Mọi suy nghĩ bây giờ trong đầu nàng đều đã chạy loạn, nhịp tim cũng tăng dần lên và rồi đập rất nhanh, rất nhanh

Phác Trí Nghiên nhận thấy Hiếu Mẫn không có một chút động tĩnh, trong lòng thầm cười vô cùng hài lòng. Không dừng lại ở việc chạm môi mà Phác Trí Nghiên tham lam còn muốn hơn như thế

Hiếu Mẫn nàng bây giờ lại cảm nhận thêm một cảm giác mới nữa đó chính là có vật mềm dẻo nào đó đang dần chen vào hai cánh môi nhỏ bé của nàng mang một chút ẩm ướt cùng nóng ấm

Nàng bị người kia làm cho đến mất hết lý trí, tâm hồn bay bổng, không còn biết những việc mình đang làm hiện tại đó chính là cũng choàng tay qua cổ người kia, khép dần đôi mi lại mà đáp trả nụ hôn của tên trộm linh hồn

Nhưng một khoảng thời gian sau đó, Hiếu Mẫn càng lúc càng nhận được sự xâm nhập cuồng nhiệt từ Phác Trí Nghiên hơn, khi ấy nàng mới tỉnh thức. Dứt khoát đẩy mặt Phác Trí Nghiên ra, để hai đôi môi không còn quấn lấy nhau nữa

Phác Trí Nghiên vì sự cự tuyệt này của nàng để rồi nhìn nàng với ánh mắt mơ màng đầy hụt hẫng. Phác Hiếu Mẫn bật ngồi dậy đẩy cả thân người Trí Nghiên ra khỏi, nàng ngồi co lại ôm lấy đầu gối mà thở hổn hển

"Hiếu Mẫn a, em..."

Phác Trí Nghiên kịp nói dứt câu thì nàng đã đứng dậy tiến về phía cửa, cố gắng giữ lấy bình tĩnh mà mở lời

"Đã trễ rồi, em mau về đi"

Phác Trí Nghiên hết cách, đành trở về, có phải cô một lần nữa vì tính háo thắng của mình mà làm Hiếu Mẫn nàng sợ hãi cô rồi không?

Trí Nghiên trước khi rời đi chỉ để lại cho nàng một ánh mắt đầy hối lỗi mà không nói điều gì. Còn Hiếu Mẫn sau khi đóng cánh cửa nhà lại, cũng là lúc nàng hoảng loạn trong lòng nhất. Hiếu Mẫn giữ lấy lồng ngực trái của mình, thở hổn hển. Cố gắng lấy lại bình tĩnh nhưng thực sự đều không thể nào bình tình được. Hình ảnh nàng cùng Phác Trí Nghiên vừa rồi hôn nhau không thể ngừng xuất hiện trong tâm trí của nàng

Phác Hiếu Mẫn vỗ vỗ cái đầu, tự nói với chính mình rằng

"Mình rốt cuộc đã làm cái gì vậy?"
____
Đọc cái tên chap muốn xỉu ngang 🙊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top