Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chỉ có chúng ta mới hiểu rõ câu chuyện của chúng ta(H)

Phác Hiếu Mẫn ở bên cạnh chăm sóc Phác Trí Nghiên đến tận tối thì cũng đến lúc trở về, nhưng không hiểu thế nào Trí Nghiên lại sốt cao trở lại khiến cho nàng không an tâm mà về

Đáng lẽ ra Phác Trí Nghiên đã hạ sốt nhưng mà với chiêu trò ngâm mình trong nước nóng rất lâu cùng quấn chăn khắp người để tạo độ nóng cho cơ thể trong khi Hiếu Mẫn đang giúp cô dọn dẹp lại căn nhà, đến khi nàng kiểm tra lại sức khoẻ cho Trí Nghiên mới ra về thì phát hiện cả người của cô nóng trở lại, và cô chỉ cần diễn xuất mệt mỏi một chút đã có thể đánh lừa Phác Hiếu Mẫn

Phác Hiếu Mẫn có ý muốn đưa Phác Trí Nghiên đến bệnh viện, nhưng Trí Nghiên lại rất mực không tuân theo mà quấn chăn khắp người như con nhộng, làm cho Phác Hiếu Mẫn cũng không có cách nào để kéo Phác Trí Nghiên đi. Nàng thở dài, đành phải tiếp tục dùng tay nghề nàng có được mà chăm sóc cho Phác Trí Nghiên

Phác Trí Nghiên nhắm mắt giả vờ ngủ, thỉnh thoảng mới mở nhẹ mi ra một chút để nhìn người kia đang giúp cô lau cơ thể bằng nước ấm. Cô khẽ cười nham hiểm khi đã thành công dụ dỗ người đẹp ở lại nhà mình đêm nay

Hiếu Mẫn thì lại lo lắng cho Trí Nghiên vô cùng, vậy mà Phác Trí Nghiên lại lừa nàng một cách tài giỏi như vậy

Phác Trí Nghiên chầm chậm nắm lấy cổ tay của Phác Hiếu Mẫn gây sự chú ý cho nàng. Phác Hiếu Mẫn bắt lại bàn tay của Trí Nghiên nắm lấy, kề mặt gần Phác Trí Nghiên mở lời thăm hỏi

"Trí Nghiên, em sao rồi?"

Phác Trí Nghiên lắc nhẹ đầu, đưa bàn tay Hiếu Mẫn đặt lên ngực trái nơi trái tim của cô hỏi

"Hiếu Mẫn, chị có cảm nhận được điều gì lúc này không?"

Phác Hiếu Mẫn có hơi cau mày một chút, mặt cũng có chút ửng hồng mím môi

"Trí Nghiên, có chuyện gì sao?"

Phác Trí Nghiên lúc này mới mở rõ đôi mắt ra mà nhìn nàng thật kỹ, Trí Nghiên không vội đáp, im lặng một lúc rất lâu. Khẽ nhếch môi một cái, Phác Trí Nghiên kéo tay Hiếu Mẫn nàng thật mạnh làm cho ngay lập tức Hiếu Mẫn ngã cả thân thể lên người Phác Trí Nghiên. Phác Trí Nghiên giữ đầu nàng đặt ở lồng ngực trái của cô, hôn vào tóc nàng một cái, giọng nói trầm ấm phát bên tai

"Chị có cảm nhận được nhịp tim của em đang đập rất nhanh vì chị không?"

Phác Hiếu Mẫn dần nhận ra được điều kỳ lạ từ Phác Trí Nghiên, Hiếu Mẫn nàng chống tay trên người Trí Nghiên để có thể ngồi dậy nhưng cô vẫn ôm nàng siết chặt

"Phác Trí Nghiên em lừa chị? Em đã khỏi bệnh?"

"Em khỏi bệnh là thật, em lừa chị cũng là thật. Em cũng biết rõ ràng một điều chắc chắn thật hơn mọi sự thật trên đời này đó chính là em yêu chị, và em lại càng yêu chị hơn nữa khi nhận được tất cả mọi điều chị đã làm vì em ngày hôm nay. Phác Hiếu Mẫn, em quyết không đầu hàng trước bất cứ ai dù cho có điều gì xảy ra đi chăng nữa, nhưng em xin chịu thua trước sự dịu dàng của Hiếu Mẫn dành cho em"

Phác Hiếu Mẫn xiêu lòng trước giọng nói trầm ấm của Phác Trí Nghiên phát bên tai, nàng tựa đầu nằm im ở trên ngực Phác Trí Nghiên, ngón tay nàng cầm ngón tay Phác Trí Nghiên se se

"Sao lại có người giỏi dỗ ngọt người khác như vậy đây?"

"Người ta là đang nói lời thật lòng với chị đó, chị y tá xinh đẹp a"

"Có đáng tin hay không?"

"Em mang hết tâm sự trong lòng ra nói với chị rồi, chị mà không tin em sẽ đau lòng lắm. Lúc đó chị lại phải ra sức chữa trị cho em"

"Chị không có thuốc trị đau lòng đâu a"

"Em sẽ chỉ nơi có thuốc cho chị"

Phác Hiếu Mẫn ngước lên nhìn Phác Trí Nghiên chằm chằm đăm chiêu

"Em là ý gì đây?"

Phác Trí Nghiên cười nham hiểm, tay để sau đầu nàng ấn xuống gần mặt cô hơn

"Là ý này"

Vừa dứt tiếng Phác Trí Nghiên ngóc đầu lên một chút để chiếm lấy môi nàng. Phác Hiếu Mẫn có chút bất ngờ lúng túng nhìn người kia đang hôn mình. Trí Nghiên chầm chậm xoay người nàng lại nằm xuống dưới thân của cô, môi lưỡi bắt đầu xâm nhập môi Hiếu Mẫn nàng hơn

Phác Hiếu Mẫn mê muội vì nụ hôn kia, mắt cũng bắt đầu nhắm lại cảm nhận vị ngọt ngào từ nụ hôn, vòng tay qua cổ Phác Trí Nghiên giữ lấy mà đáp trả

Đây là lần thứ ba cả hai chạm môi nhau mà lần nào cũng để lại dư vị ngọt ngào khó quên, vương vấn trong lòng đối phương một cảm giác hạnh phúc. Lần đầu tiên là sự cố Trí Nghiên bị ngã lên người Phác Hiếu Mẫn ở tại nhà Phác Hiếu Mẫn, lần thứ hai chính là khoảng thời gian ở bếp lưu luyến nhau một lúc rất lâu, còn lần thứ ba chính là hiện tại đang ôm lấy nhau ở trên giường mà hôn

Phác Trí Nghiên cùng Phác Hiếu Mẫn nàng môi quấn lấy môi, lưỡi cuồng nhiệt tìm lấy lưỡi mút mê man phát ra âm thanh nhạy cảm vô cùng

Hai cơ thể quấn lấy nhau cựa quậy trên giường đến độ chăn cũng bị cả hai gạt ra rơi xuống sàn nhà. Phác Trí Nghiên mất kiểm soát mà di chuyển tay vào váy Hiếu Mẫn làm loạn, Phác Hiếu Mẫn nàng có chút bất ngờ vừa giữ tay Trí Nghiên lại nhưng cũng vừa hôn Trí Nghiên

Phác Trí Nghiên chống đối lại bàn tay của nàng, tiếp tục với việc mân mê cơ thể nàng. Phác Hiếu Mẫn vươn người một chút vì bàn tay kia đang cởi bỏ áo Bra của nàng

Phác Trí Nghiên rời khỏi nụ hôn với nàng, tất cả mọi hành động dừng lại vài giây mà nhìn nhau. Trí Nghiên mang một ánh mắt mong chờ nhìn nàng, mở lời

"Hiếu Mẫn, em có thể không?"

Phác Hiếu Mẫn không đáp, chỉ là chủ động kéo Phác Trí Nghiên xuống mà hôn, nụ hôn này cũng để cho Phác Trí Nghiên tự hiểu rằng nàng chính là đã đồng ý cùng cô hoà làm một

Phác Trí Nghiên hiện tại đã có thể thoả sức mà đụng chạm cơ thể nàng khi đã nhận được sự đồng ý của chủ nhân là nàng. Trí Nghiên cởi bỏ thay nàng trang phục đang mặc trên người, trút hết áo quần trên người của chính cô. Cả hai thân thể bây giờ không còn vẹn nguyên trang phục ban đầu, chỉ còn lại mảnh vải để che đi vị trí đặc biệt nhất từ cả hai

Phác Trí Nghiên ngây ngốc mà ngắm nhìn toàn bộ cơ thể xinh đẹp của nàng. Phác Hiếu Mẫn một nữ nhân có gương mặt và dáng vẻ bên ngoài làm bao người phải si mê nhưng có lẽ ngoài Phác Trí Nghiên ra thì sẽ không có ai có thể ngắm nhìn được bên trong của nàng lại đẹp bội phần. Phác Trí Nghiên trong lòng tự cảm thấy tự hào về bản thân, cô thật quá có phúc khi có được toàn bộ mọi thứ từ nữ nhân xinh đẹp độc nhất vô nhị này

Phác Hiếu Mẫn bị Phác Trí Nghiên nhìn đến nàng phải cảm thấy ngượng ngùng đỏ mặt như quả cà Tomato chín mộng. Trí Nghiên chịu không được thêm lâu, miếng mồi ngon đang trước mắt, nằm ngay tận miệng rồi cô làm sao có thể bỏ lỡ

Phác Trí Nghiên hạ thấp người xuống chạm vào người nàng, thịt da của Phác Hiếu Mẫn nàng trong gang tấc lại trở nên nhạy cảm cùng cực. Ở bên dưới đồng thời cũng ẩm ướt, khiến nàng lúc bấy giờ chỉ muốn tìm một nơi nào đó để trốn vào cho bớt xấu hổ đi

Tay Trí Nghiên đặt lên bầu ngực nàng bắt đầu xoa nắn chơi đùa như một đứa trẻ tìm được món đồ chơi khiến nó thích thú, Hiếu Mẫn bị sự tác động của bàn tay kia làm cho khoái cảm mà nâng người lên một chút cùng kêu rên kéo dài một tiếng "Ưm~~"

Trí Nghiên khẽ cười trêu chọc, kề môi bên tai mở lời

"Hiếu Mẫn rất có cảm giác nha"

Nói rồi Phác Trí Nghiên hôn nhẹ vào môi nàng một cái sau đó mới dần gia tăng mức độ cuồng nhiệt. Trí Nghiên hôn môi nàng vừa hôn vừa mút vừa cắn đến sưng cả lên, vô cùng tội nghiệp cho đôi môi bé nhỏ

Cô di chuyển môi xuống cổ cũng hôn, mút, cắn như thế để lại bao nhiêu là ấn ký đỏ thẫm trên cổ của Phác Hiếu Mẫn. Phác Hiếu Mẫn trong cơn đê mê cảm nhận từng loại khoái cảm một mà Trí Nghiên mang lại, Trí Nghiên bây giờ cựa quậy ở ngực Hiếu Mẫn như động vật nhỏ, ngậm lấy hạt đậu hồng nơi bầu ngực mút đến tê dại cõi lòng của cô và có cả nàng

Bàn tay vuốt vuốt nhè nhẹ từ phía trên xuống tới phía dưới chạm vào nơi mà khiến cho Phác Trí Nghiên muốn khám phá nhất từ Phác Hiếu Mẫn. Hiếu Mẫn e thẹn, khép đôi chân lại một chút nhìn sang hướng khác né tránh Trí Nghiên đang nhìn nàng chằm chằm

"Bảo bối yêu quý, đừng xấu hổ a"

Phác Hiếu Mẫn mím môi, nhìn người kia như một con mèo con, bị tiếng nói đường mật đó dụ dỗ, nàng bắt đầu thả lỏng đôi chân. Trí Nghiên vén lấy sợi tóc đang thấm mồ hôi của nàng sang một bên, mở lời

"Bảo bối xinh đẹp, chị thật ngoan"

Phác Trí Nghiên vừa nói vừa cởi bỏ vật cản cuối cùng giữa Phác Hiếu Mẫn và cô, ném nó xuống sàn không thương tiếc. Hai ngón tay thon dài của Phác Trí Nghiên lướt nhẹ một đường ở nơi tư mật của Phác Hiếu Mẫn, nàng lập tức cong người lên ngâm một tiếng thật dài, nơi đó cũng vì vậy mà tuôn trào dòng dịch mật ra ngoài như một màn sương xuất hiện trong cảnh sắc xuân cùng hoa hồng đang dần nở rộ

Phác Trí Nghiên trượt cơ thể xuống giữa hai đôi chân kia, đón nhận màn sương tinh khiết. Hiếu Mẫn ái ngại, chân kẹp lại cơ thể của Trí Nghiên, lắc đầu từ chối

"Trí Nghiên, đừng~~"

"Của chị tuyệt thật"

Cô ngước lên nhìn nàng, nở một nụ cười cùng ánh mắt mơ màng khoái lạc

"Bảo bối yêu quý, em vào a"

Trí Nghiên không để nàng đáp, hai ngón tay của cô tựa như chìa khoá lấp vào ổ khoá nơi cánh cửa tư mật, chầm chậm để Hiếu Mẫn thích nghi sự mới mẻ khi có vật lạ xâm nhập nơi yêu quý. Nhờ vào màn sương tinh khiết của nàng đã có thể giúp tay Trí Nghiên vào bên trong được trót lọt hơn

Ngay lúc này Hiếu Mẫn bắt đầu thở gấp, trong hơi thở gấp chứa đầy sự khoái cảm không tên. Phác Trí Nghiên nhìn nàng đang lấm tấm mồ hôi trên trán, môi cắn chặt chịu đựng cô, Trí Nghiên cô không thể không đau lòng. Cô tiến lên dùng môi cô lau đi mồ trên đã ướt đẫm mặt nàng, mở lời trấn an

"Bảo bối, đã có em ôm lấy chị, chỉ đau một chút rồi vơi"

Phác Hiếu Mẫn trong lúc này đáp cũng không thể, nàng chỉ khẽ gật đầu chờ đợi cơn đau nàng sắp đối mặt kia. Trí Nghiên cười hạnh phúc vì được nàng chấp nhận, cô bắt đầu tiến vào sâu hơn. Đầu ngón tay Trí Nghiên đã chạm lấy vách màn cuối cùng mỏng manh nơi Hiếu Mẫn, Trí Nghiên dứt khoát chọc thủng nó, dòng máu đỏ tươi bắt đầu tuôn ra nhuộm đỏ cả ngón tay của Phác Trí Nghiên

Phác Hiếu Mẫn đau đớn, cả thân người ngồi dậy ôm lấy Phác Trí Nghiên. Trí Nghiên vỗ vỗ vai nàng, hôn vào mắt nàng thật dịu dàng, an ủi

"Không sao, không sao nữa rồi"

Dòng lệ nóng nơi khoé mắt của Hiếu Mẫn bắt đầu lăn xuống, nàng nức nở tựa vào lồng ngực Phác Trí Nghiên. Trí Nghiên vỗ về nàng trong sự đau lòng chất chứa

"Bảo bối, em xin lỗi, xin lỗi đã làm chị đau như vậy"

Phác Hiếu Mẫn bị lời xin lỗi kia làm cho tan chảy, nàng mếu máo đối diện Phác Trí Nghiên, chủ động hôn môi cô để giảm bớt sự đau đớn cho chính nàng

Một khoảng thời gian Trí Nghiên chắc chắn nàng có thể tiếp tục cùng cô quan hệ thân mật, cô mới di chuyển ngón tay ra vào bên dưới Hiếu Mẫn được thoải mái hơn , thuần thục hơn

Phác Trí Nghiên vùi đầu vào giữa hai chân Hiếu Mẫn để làm nhiệm vụ của cô, còn Hiếu Mẫn nàng chỉ có thể rên rỉ ở phía trên và vò vò tóc Phác Trí Nghiên đến rối bời mỗi khi sự khoái cảm đột ngột tăng cao

Cơ thể của nàng vì tay Trí Nghiên mà uốn lượn như cơn sóng, có lúc dịu êm chậm rãi, có khi lại dữ dội mãnh liệt cùng Trí Nghiên

Trí Nghiên tìm về phía trên nàng, ôm nàng đan xen cơ thể vào nhau, cùng nàng trao những nụ hôn nóng bỏng, hơi thở hoà hợp, tim cùng chung nhịp đập. Cả hai cơ thể một đêm quấn lấy không rời, một đêm thể xác lẫn tâm hồn cùng kết hợp vào nhau, cùng nhau hoà làm một

Phác Trí Nghiên và Phác Hiếu Mẫn chỉ mới chính thức xác định mối quan hệ thì đã cùng nhau đi đến giai đoạn thân mật ân ái. Đối với người khác có thể xem đó chưa đủ nhiều thời gian để quan hệ thân thể như vậy, nhưng có lẽ đối với họ quan trọng là cảm xúc dành cho nhau thật nhiều hơn so khoảng thời gian họ gặp nhau. Thời gian gặp nhau vốn chỉ là hình thức bên ngoài, cái quan trọng chính là bên trong tâm hồn và tình cảm mà họ dành cho đối phương, dù là thời gian gặp nhau nhiều hay ít cũng không thể ngăn cản được tình yêu của họ, bởi vì tất thảy đều xuất phát từ tình cảm chân thành mà họ có. Người ngoài cuộc, sẽ không thể hiểu được câu chuyện của họ và tình cảm của họ đong đầy như thế nào, quan trọng là ở Phác Hiếu Mẫn và Phác Trí Nghiên bởi vì chỉ có họ mới thực sự hiểu rõ câu chuyện của chính họ mà thôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top