Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Điều gì đáng trách nhất khi yêu?

Buổi tiệc kỷ niệm kết thúc, Trí Nghiên lái xe đưa Hiếu Mẫn về nhà của nàng nhưng mà dường như suốt quãng đường đi, Trí Nghiên có vẻ ít nói với Hiếu Mẫn hơn những lần trước

Hiếu Mẫn nàng lúc ở buổi tiệc thấy Trí Nghiên thái độ rất kỳ lạ, bây giờ thì nàng có thể khẳng định Trí Nghiên chắc chắn có điều gì đó che giấu nàng

Vì trời cũng tối, nhà Trí Nghiên thì cách nhà Hiếu Mẫn khá xa thế nên hôm nay cô sẽ ở lại nhà của Hiếu Mẫn ngủ ngày mai mới trở về. Ngày mai Hiếu Mẫn cũng phải lên đường đi công tác ở một vùng quê cách thành phố nơi nàng ở rất xa, trong thời gian đó Trí Nghiên cùng nàng có lẽ sẽ tạm không gặp mặt nhau

Trí Nghiên sau khi tắm trở ra, nhìn thấy Hiếu Mẫn đang thu xếp đồ chuẩn bị hành lý cho chuyến công tác. Cô biết kể từ ngày mai sẽ không gặp mặt nàng một thời gian, vậy mà vừa rồi Trí Nghiên lại có thái độ không mấy vui vẻ khi đi cùng nàng, ít nhiều gì Hiếu Mẫn cũng nhận thấy được thái độ của cô, ít nhiều gì Hiếu Mẫn cũng có một chút gì đó buồn lòng

Trí Nghiên nhận ra được lỗi sai của mình, cô đứng lặng người ở một khoảng cách nào đó để nhìn phía sau lưng Hiếu Mẫn, lòng Trí Nghiên mang một nỗi niềm khó nói rõ với nàng, ngày tháng sau này nếu cùng Hiếu Mẫn nàng tiến xa hơn nữa thì cô làm sao có thể đối mặt với người cha cảnh sát của nàng đây...

Phác Trí Nghiên hít sâu cố nén ưu phiền vào trong lòng, môi khẽ cong bước chậm lại ôm lấy eo Hiếu Mẫn đang ngồi trên giường, đầu cô tựa lên vai nàng nhắm mắt, hơi thở Trí Nghiên đều đặn phả vào nàng

Phác Hiếu Mẫn nhận được hơi ấm của Trí Nghiên phía sau lưng, theo thói quen tay nàng cũng giữ lấy tay Phác Trí Nghiên, giọng nói dịu êm của nàng bắt đầu cất lên trò chuyện cùng Trí Nghiên

"Ngày mai chị phải đi công tác, em ở lại nhớ biết chăm sóc bản thân của mình một chút, nếu như công việc quá bận không thể tự mình nấu ăn thì cũng hãy nhớ ra ngoài ăn cho tử tế một chút. Tóm lại là khi chị trở về, không muốn thấy hình ảnh Trí Nghiên của chị ốm đi"

Hiếu Mẫn nàng dặn dò một câu thì Trí Nghiên liền gật đầu một cái, vô cùng ngoan ngoãn, điều nàng khiến nàng thấy được ở Trí Nghiên có chút gì đó giống đứa trẻ ngoan biết vâng lời, mà nàng thì lại cực kỳ yêu thích người biết vâng lời

Nàng xong hết công việc liền quay sang đối mặt với Trí Nghiên, bất ngờ choàng tay qua cổ Trí Nghiên ôm lấy cô rất lâu, nàng tựa đầu ở yên trên vai Trí Nghiên không rời khỏi, giống như là nếu nàng rời khỏi thì Trí Nghiên cũng sẽ không còn ở bên cạnh nàng nữa

Phác Trí Nghiên nhận được sự chủ động thân mật của nàng, chẳng hiểu thế nào trong lòng cô lại dâng lên một nỗi chua xót. Cô thầm nghĩ, lỡ như có một ngày nào đó Hiếu Mẫn biết toàn bộ sự thật về cô thì liệu rằng nàng có chấp nhận một người như cô hay không

Trí Nghiên mím môi, tay vuốt nhẹ mái tóc của Hiếu Mẫn, chất giọng trầm trầm của Trí Nghiên luôn làm trái tim Hiếu Mẫn cảm thấy ấm áp mỗi khi nghe thấy như vậy

"Hiếu Mẫn, có phải muốn nói điều gì đó với em hay không?"

Phác Hiếu Mẫn không vội đáp, nàng đắn đo một lúc khiến Phác Trí Nghiên càng nôn nóng muốn nghe thấy lời nói của nàng. Cô kéo nàng đối mặt với cô, Trí Nghiên nhìn nàng ôn nhu chờ đợi câu nói của nàng

"Trí Nghiên, em ngày hôm nay có vẻ không được vui"

"Sao chị nghĩ thế?"

"Chị cảm nhận được như vậy, có phải cha của chị đã quá nghiêm túc làm em cảm thấy lo sợ? Có phải em nhận ra được sự thành kiến mà ông ấy dành cho em, em sợ ông ấy không chấp nhận mối quan hệ này của chúng ta, vì vậy mà khiến em trở nên như thế?"

Phác Trí Nghiên cô làm sao có thể mà trả lời thẳng với nàng về mọi thứ, nói ra rồi thì được điều gì ngoài Hiếu Mẫn cảm thấy khó xử, điều này Trí Nghiên không mong muốn

Trí Nghiên ôm đầu nàng để tựa vào lồng ngực của cô, xoa xoa cái mặt nhỏ của nàng đáp lại

"Hiếu Mẫn suy nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là em có một chút không khoẻ nên mới như vậy"

Phác Hiếu Mẫn cũng muốn nghĩ rằng Trí Nghiên chỉ là không khoẻ trong người sắc mặt mới không tốt. Nàng thôi không muốn nói đến sự việc này nữa, tránh Trí Nghiên lại phải thêm mệt mỏi

Nàng ngước lên một chút hôn cằm của người kia, Hiếu Mẫn nhắm đôi mi lại chủ động hôn tiếp lên môi Phác Trí Nghiên, Trí Nghiên rất nhanh đáp lại. Xoay nàng một cái liền nằm xuống giường, những phút giây thế này cả hai chỉ muốn hoà hợp cùng nhau không tách rời

Một khoảng thời gian ân ái, Trí Nghiên đều rất dịu dàng với nàng thân mật tránh trường hợp rút cạn sức lực của nàng khiến nàng không thể ngày mai đi làm việc. Trí Nghiên dừng lại mọi hành động sau một lúc, cô ôm nàng ở trong lòng, hai thân thể vẫn không có mặc gì mà chung một chăn, Hiếu Mẫn và cả Trí Nghiên còn chưa ngủ. Cả hai dường như nhận thấy được không khí hôm nay có chút tĩnh lặng, không mấy nồng đậm như lần trước cùng bên nhau

Hiếu Mẫn tay xoa xoa tấm lưng của Trí Nghiên, xoa trúng vào vết sẹo ở vai của Trí Nghiên lúc trước bị trúng đạn. Bây giờ lại làm cho Hiếu Mẫn thắc mắc, nàng muốn biết như thế nào Trí Nghiên lại bị trúng đạn, một câu hỏi mà lúc trước nàng không tiện hỏi, nhưng bây giờ khi đã yêu nhau như vậy chắc là Trí Nghiên sẽ có thể nói với nàng nguyên do

"Trí Nghiên a, như thế nào lần đầu gặp chị em lại rơi vào tình cảnh bị thương đến không còn sức lực, mà vết thương lại là bị súng bắn trúng?"

Nhất thời nhận được câu hỏi của Hiếu Mẫn, Trí Nghiên có chút bất ngờ chưa nghĩ ra câu trả lời. Cô cứ ngỡ Hiếu Mẫn không còn nhớ đến vết thương này, nhưng bây giờ lại bị nàng hỏi lại. Suy nghĩ một lúc cô mới chịu đáp lời nàng

"Bởi vì trong lúc chạy xe ngang qua đoạn đường vắng thì gặp phải bọn cướp, bọn chúng đông người với lại còn có súng, hết cách em đành chạy thật nhanh nhưng không may bị chúng bắn trúng một phát súng. Chạy một lúc thì đến vùng biển của Hiếu Mẫn đang làm công tác thì kiệt sức, và đúng lúc gặp được chị"

"Thật sự quá nguy hiểm đi, may mắn là em trốn thoát được. Nhưng mà ban đầu chị cứ tưởng..."

Phác Trí Nghiên nhìn nàng nghiêng đầu một chút, cô không biết rằng nàng tưởng cô là cái gì

"Chị tưởng?"

"Chị tưởng em là cảnh sát ngầm hoặc là một người trong tổ chức bất hợp pháp nào đó trong lúc đang làm nhiệm vụ"

Phác Trí Nghiên nghe đến từ 'cảnh sát' lại thấy khó chịu, không ngờ Hiếu Mẫn lại nghĩ cô là người làm một công việc mà cô ghét nhất. Trí Nghiên cười như không cười

"Những điều chị tưởng tưởng đều không phải, em chỉ là một người bình thường không có gì đặc biệt"

"Nhưng đối với chị em là một người vô cùng đặc biệt trong cuộc sống của chị"

Hiếu Mẫn nghe câu nói khiêm tốn của Phác Trí Nghiên, nàng cảm thấy có chút đáng yêu, Hiếu Mẫn ôm Phác Trí Nghiên bắt đầu nhắm mắt ngủ nhưng Trí Nghiên bất ngờ hỏi lại nàng một câu hỏi

"Hiếu Mẫn, đối với chị thì loại người như thế nào khi yêu là đáng trách nhất?"

"Một loại luôn thích nói dối với người yêu luôn tin tưởng họ"

"Nếu như họ không có ý muốn lừa dối, chỉ là vì một lý do mà họ không thể nói ra thì sao?"

"Nếu đã yêu thì cũng cần có sự tin tưởng nhau, có thể nói ra để đối phương cùng nhau có cách giải quyết, nếu trong tình yêu một người luôn tin tưởng và một người luôn nghi ngờ người còn lại, luôn nói dối người đó thì liệu rằng có còn là yêu nữa hay không? Không có tình yêu nào được xây dựng bằng sự giả dối mà vững bền cả. Nó tựa như một toà thành được gầy công xây dựng tươi đẹp lúc ban đầu nhưng dần về sau vật liệu không tốt, kém chất lượng sẽ bị huỷ hoại dần và cuối cùng chẳng còn gì nữa. Cũng giống như tình yêu, rồi cũng sẽ có một ngày nào đó, khi mọi chuyện lừa dối vỡ lở thì tình yêu ấy chẳng còn gì ngoài mớ vụn vỡ, ngoài sự tổn thương"

Phác Trí Nghiên nghe Hiếu Mẫn nói đến nhập tâm như vậy, giống như là những điều đó nàng vô cùng căm ghét khi phải đối mặt. Trí Nghiên trong lòng dâng lên một nỗi bất an, cô sợ lắm, sợ nếu như một ngày nào đó Hiếu Mẫn biết hết mọi chuyện về cô thì nàng sẽ phải chịu tổn thương như thế nào khi bị cô lừa dối. Cô sợ hãi nàng sẽ không tha thứ cho cô là một phần nhưng cô sợ Hiếu Mẫn nàng sẽ bị tổn thương, lòng tin của nàng bị cô phá vỡ chính là mười phần và có thể là hơn như thế

Trí Nghiên hít sâu một hơi, cô cố gắng dùng nửa phần dũng khí để mà quyết định nói ra với Hiếu Mẫn nàng toàn bộ sự thật

"Hiếu Mẫn, thật ra em..."

Trí Nghiên chưa kịp nói ra đã bị cái ôm tình cảm của nàng làm cho chùn lại. Hiếu Mẫn nhắm mắt để hơi thở nàng cùng Trí Nghiên đan xen vào nhau, cùng nhau hoà hợp, nàng có vẻ như đã mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi nhưng cũng không quên gửi lại cho Trí Nghiên một câu nói rằng

"Chị biết Trí Nghiên là một người luôn thành thật với chị, chị tin em không lừa dối chị, vì những gì chị đã cảm nhận từ em, những điều em chứng minh tất thảy đều là xuất phát từ lòng chân thành"

Phác Trí Nghiên mím chặt môi đau lòng, vô cùng có lỗi với nàng. Cô ôm nàng siết chặt ở trong lòng, hôn lên trên tóc, giọng nói ấm áp phát bên tai nàng

"Bảo bối yêu quý, chúc chị ngủ ngon"

"Được ngủ trong lòng em chị ngủ rất ngon"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top