Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nước mắt tinh khiết

Ở trụ sở cảnh sát tại thành phố B, có một cảnh sát viên đang vội vàng chạy vào báo cáo cho cảnh sát trưởng. Người đàn ông cảnh sát trưởng kia chính là cha của Phác Hiếu Mẫn

"Cảnh sát trưởng, Arlo, hắn ta lại xuất hiện"

"Địa điểm?"

"Tại cuộc triển lãm tranh của nhà văn Tàu Thẩm Hoa"

"Được, lập tức thông báo đội A và đội B chuẩn bị lên đường đến đó. Nhất định bắt được hắn ta"

Cảnh sát trưởng vừa dứt lời, nhanh chóng cùng những người cảnh sát còn lại lên đường đến địa điểm Arlo xuất hiện

Ở tại cuộc triển lãm, người có mặt chính là những người có địa vị cao trong xã hội. Họ không hẳn đam mê về nghệ thuật tranh vẽ mà đa phần đều là muốn chứng minh rằng họ mới là người có khả năng mua được bức tranh đáng giá của nhà văn Tàu Thẩm Hoa, một nhà văn nổi tiếng nhất nơi này lúc bấy giờ, chưa ai có thể vượt qua và tài hoa như ông, vì thế cho nên những ông chủ lớn kia muốn lợi dụng hình ảnh về ông để đánh bóng tên tuổi cho doanh nghiệp của họ

Điều này được Arlo biết đến liền có cảm hứng mà tìm đến nơi triển lãm của nhà văn để cướp đi bức tranh độc nhất vô nhị này

"Kính thưa quý vị, ở trước mắt quý vị đây chính là bức tranh có tên là Nước Mắt Tinh Khiết, bức tranh này được lấy nguồn cảm hứng từ tiểu thuyết Lời Nói Dối Bất Đắc Dĩ được xuất bản vào tháng 7 năm ngoái. Như mọi người cũng đã thấy, chính là hình ảnh một nữ nhân rơi giọt nước mắt đầu tiên cho tình yêu đầu tiên trong cuộc đời nàng. Nếu ai đã từng đọc qua quyển tiểu thuyết ấy của tôi, chắc hẳn quý vị sẽ cảm nhận hết thảy tâm hồn của bức tranh nhiều hơn nữa"

Ở đâu đó có một tiếng vỗ tay chầm chậm vang lên từ phía cửa, mọi người liền chú ý ánh mắt về nơi ấy. Họ đều trầm trồ nhìn người đang xuất hiện đó, quả thực là hình ảnh mà được các đài truyền hình đăng tải về một tên siêu trộm, bây giờ chính mắt họ đã nhìn thấy một cách rõ ràng

"Anh là siêu trộm Arlo"

Arlo nhếch môi khẽ cười lạnh sau chiếc mặt nạ, cô đứng trước bao người, tuyên bố một cách chắc chắn trước sự ngỡ ngàng của bao người

"Bức tranh này theo tôi được biết rất nhiều người săn đón có phải không? Vậy thì hôm nay, bức tranh này sẽ thuộc về tôi"

Arlo nói rồi, vài bước chân thật nhanh như bay mà đứng kế bên bức tranh. Những ông chủ lớn không ngừng gọi người đến để bắt giữ Arlo

"Bảo vệ, bảo vệ"

"Gọi cảnh sát, bắt giữ hắn ta"

Arlo cô nhếch môi, khiêu khích bọn người đó

"Gọi cảnh sát sao? Tốt lắm, hãy mau gọi, tôi đang chờ đợi bọn cảnh sát đó đến cùng chung vui đây"

Vừa dứt tiếng, Arlo lấy ra một quả bom khói ném ra sàn, một vài giây sau có làn khói trắng xoá bao phủ cả gian phòng nơi này. Arlo ôm lấy bức tranh mà rời khỏi trong sự bất lực của mọi người. Dù cho bảo vệ đã đến nhưng không có cách nào để bắt giữ được Arlo vì khả năng trốn thoát của cô

Arlo thoát khỏi đám người đó nhưng cô không rời đi liền, mà lên sân thượng toà nhà đứng đợi bọn cảnh sát đến. Khi cảnh sát đến nơi nhìn thấy Arlo, họ kéo lên sân thượng, họ biết chắc chắn Arlo không thể trốn thoát được nữa vì tất cả đã bao vây toà nhà này, nhưng họ đâu thể ngờ rằng Arlo phóng một bước có thể từ sân thượng toà nhà này sang một toà nhà kế bên, trong sự ngỡ ngàng của cảnh sát

"Tên siêu trộm mau đứng lại đó"

Cảnh sát vì vậy mà lấy súng ra đều nhắm vào cô mà bắn thế nhưng vì Arlo chạy rất nhanh và còn có cả mặc áo chống đạn  nên không có cách nào để họ có thể làm cho cô bị thương. Arlo đã tính trước cả rồi, cảnh sát lại một lần nữa không thể bắt giữ được Arlo và bức tranh đắt giá kia cũng đã rơi vào tay của Arlo cô

Kể từ ngày vết thương của Trí Nghiên bình phục cộng với việc ngày hôm ấy khi liều lĩnh cưỡng hôn Phác Hiếu Mẫn, mặc dù nàng không có thái độ quá cáu gắt mà là Hiếu Mẫn mở lời mời cô ra về một cách bình tĩnh, hẳn là điều này cũng làm cho Trí Nghiên đôi phần hụt hẫng

Gần đây Trí Nghiên trở về với thân phận Arlo, săn những món đồ quý giá, cũng thực trùng hợp không có thời gian để tìm gặp nàng, dù Trí Nghiên đã nói muốn cùng nàng kết bạn, muốn cùng nàng gặp nhau nhiều hơn, cũng chính điều ấy mà làm Hiếu Mẫn phải suy nghĩ rất nhiều mà không tập trung làm công việc của nàng, không hiểu thế nào nàng cứ nhớ về hình ảnh của Phác Trí Nghiên, còn có cả những khoảnh khắc ngắn ngủi đi cùng Trí Nghiên nhưng thật sự lại mang cho nàng cảm giác vui vẻ nhất từ trước đến nay

Hiếu Mẫn trở về nhà họ Phác để thăm cha và chị gái của nàng. Nhưng khi họ nhìn thấy gương mặt không tràn đầy năng lượng của nàng như những ngày trước, quả thực khiến họ phải tò mò, không thể không tra hỏi

"Hiếu Mẫn, hôm nay con làm sao vậy? Có chuyện không vui sao?"

Hiếu Mẫn nhận được câu hỏi của ông Phác, cùng cái nhìn đầy nghi vấn của chị gái nàng. Hiếu Mẫn thầm nghĩ có phải đã bị Phác Trí Nghiên làm ảnh hưởng đến tinh thần và cuộc sống của nàng quá nhiều rồi hay không? Dù sao cũng chỉ mới gặp vẻn vẹn hai lần, ấy thế mà lại để tâm đến như vậy sao?

Nàng gượng cười cố tỏ ra gương mặt bình thản để đáp lại câu hỏi của ông Phác

"Cha, có lẽ là gần đây công việc ở bệnh viện nhiều một chút thôi, thật không có vấn đề gì to lớn"

Chị gái của nàng là Phác Nhân Tĩnh khi nghe được Hiếu Mẫn nhắc về vấn đề công việc ở bệnh viện, liền nhớ đến bạn gái của mình cũng cùng làm chung bệnh viện với nàng, cũng lại là tỷ tỷ dạy bảo Hiếu Mẫn trong công việc

"Bệnh viện gần đây nhiều bệnh nhân lắm sao? Hiếu Mẫn vậy chắc hẳn chị Cư Lệ rất mệt mỏi có phải không?"

Phác Hiếu Mẫn hắng giọng một cái, nhìn Phác Nhân Tĩnh chị gái mình thật đăm chiêu chất vấn

"Chị hai, em gái của chị cũng làm ở bệnh viện đó, cũng rất bận rộn và mệt mỏi sao chị lại không hỏi mà chỉ hỏi chị Cư Lệ thôi. Đúng thật có tình yêu quên luôn cả tình thân nha"

"Chị biết rồi, thế thì em gái của chị và chị Cư Lệ có phải rất mệt mỏi hay không?"

"Có mệt một chút a, nhưng đó là công việc đã quen rồi"

"Có lẽ một chút chị phải đến gặp chị ấy thôi. Gần đây công việc của chị ở công ty cũng khá nhiều nên là không có thời gian để gặp chị ấy"

Ông Phác thật ra không có cấm cản việc Phác Nhân Tĩnh yêu nữ nhân cho nên Hiếu Mẫn và cả Nhân Tĩnh đều có thể thoải mái mà nói về vấn đề này khi gặp nhau. Thế nhưng Hiếu Mẫn thì lại khác, nàng mặc dù ủng hộ rất nhiều về hạnh phúc chị gái của mình nhưng nàng lại không dám khẳng định bản thân của mình cũng yêu thích nữ nhân và cũng không dám khẳng định bản thân của mình sẽ yêu một ai. Đối với chuyện tình cảm nàng luôn khắt khe và không tin tưởng cho lắm, thế nhưng vì muốn để ông Phác an tâm nên nàng cũng hẹn hò một nam nhân

Hiếu Mẫn cũng đã từng cố gắng để có tình cảm với người nam nhân này nhưng không có cách nào để yêu thương. Hiện tại mặc dù duy trì mối quan hệ, nhưng 1 năm nàng chỉ gặp hắn ta chỉ một vài lần, hắn ta thì cũng có công việc riêng ở nước ngoài, còn nàng thì cũng bận với công việc ở bệnh viện nên không gặp nhau thường xuyên. Hiếu Mẫn nàng cũng không để tâm lắm về hắn mà quan tâm sự nghiệp, bất cứ nếu ai hỏi nàng đã có một nửa của mình chưa thì nàng đều đem công việc ra để làm lá chắn, không có câu trả lời rõ ràng đúng vào câu hỏi. Chuyện nàng có hẹn hò chắc hẳn cũng chỉ có ông Phác và chị gái nàng biết

"Hiếu Mẫn, hôm nay người giúp việc nói Michael nó có đến nhà tìm con nhưng không gặp, nó nói là chiều nay sẽ trở lại đến đón con đi ra ngoài. Cha thật không hiểu được, hai đứa yêu nhau kiểu gì một năm chỉ gặp nhau chưa đến 5 lần, rồi hai đứa định như vậy đến bao giờ mới tiến thêm một bước đây?"

"Cha đừng đặt nặng vấn đề về sau như vậy, mọi thứ hãy để tự nhiên đi"

"Cha thật sự lo cho tương lai của con, dù thế nào con cũng đã 26 tuổi rồi, cũng đến tuổi lập gia đình"

"Đã là thời đại gì rồi, người 40 tuổi thậm chí là ngoài 50 tuổi họ còn mới kết hôn thì với con chỉ 26 tuổi hiện tại đã là gì? Cha a, tóm lại con đang rất yêu công việc hiện tại của mình, con còn muốn được tự do mà lo cho sự nghiệp, không muốn bị ràng buộc bởi hôn nhân"

"Thôi được, cha chỉ nói vậy thôi mọi quyết định là ở con"

Chiều ngày hôm ấy, người bạn trai hiện tại của Hiếu Mẫn đến nhà họ Phác để đón nàng ra ngoài. Hắn ta vừa xong công việc ở nước ngoài trở về để gặp nàng. Hiếu Mẫn mỗi lần đi chơi cùng hắn ta đều không có một chút vui vẻ gì, mọi nụ cười đều là gượng ép không được tự nhiên

Hiếu Mẫn quả thực không có một chút cảm xúc với hắn, dù cho nếu có biết hắn chán nản mối quan hệ này mà có người khác nàng cũng thật không đau khổ dù chỉ một chút, nàng cũng mong hắn có người khác để nàng có lý do để chia tay nhưng thật sự hắn ta chỉ muốn có nàng

Số lần nàng gặp hắn ta tuy ít thật nhưng mà hẳn là cũng nhiều hơn nàng gặp Phác Trí Nghiên chỉ mới 2 lần. Nhưng Phác Hiếu Mẫn lại không để hình ảnh của người bạn trai này ở trong tâm trí, mà ngược lại luôn nhớ đến hình ảnh của một nữ nhân xa lạ nào đó mà nàng không biết rõ về thân phận của cô ta, chỉ biết người đó tên là Phác Trí Nghiên kém nàng 4 tuổi. Nàng không thể lý giải được trái tim mình như thế nào khi gặp Phác Trí Nghiên. Nàng cũng từng nghĩ đến trường hợp rằng nàng có cảm giác với Phác Trí Nghiên nhưng lại không dám nhận, không dám tin càng không dám đối mặt, không dám chủ động tìm người đó mặc dù rất nhớ người đó

Tối ngày hôm đó Trí Nghiên không thể chịu được cảm giác không gặp Phác Hiếu Mẫn, cô đã quyết định chạy đến nhà nàng để tìm nàng nói ra cảm giác của cô đối với nàng. Dù thế nào đi chăng nữa cô đã xác định được trái tim mình có nàng. Có thể điều này là hoang đường khi mà chỉ mới gặp Hiếu Mẫn đã có tình cảm, nhưng thật sự bản thân Trí Nghiên đã xác định được. Không phải chỉ là loại cảm giác thoáng qua như Trí Nghiên từng nghĩ đến, mà hiện tại chính là chắc chắn cô đã yêu thích nàng thật lòng. Một sự thật lòng mà ngay cả cô cũng không thể ngờ đến

Phác Trí Nghiên đã chạy xe gần đến nhà Hiếu Mẫn hơn nhưng mà khi cô nhìn thấy được có một chiếc xế hộp dừng lại trước căn hộ của Hiếu Mẫn, Trí Nghiên rất nhanh dừng xe lại. Một mình cô lặng lẽ đứng ở khoảng cách không quá xa cũng không quá gần, để nhìn sự việc đang diễn ra trước mắt. Một sự việc đã mang Trí Nghiên từ một người luôn bình thản trước mọi thứ lại trở thành một người không thể bình tĩnh trước tình huống Hiếu Mẫn cùng một tên nam nhân khác bước xuống xe

Phác Hiếu Mẫn được nam nhân đó mở cửa xe cho nàng rời khỏi, nàng cúi đầu chào hắn và định lên nhà nhưng đã bị hắn ta nắm giữ cổ tay nàng lại

"Hiếu Mẫn"

"Michael có chuyện gì sao?"

Hắn ta không vội đáp, chỉ là đến phía sau cốp xe lấy ra một bó hoa hồng rất lớn, dần tiến về phía Hiếu Mẫn chầm chậm quỳ dưới chân nàng cùng mang ra một cái hộp nhỏ. Hắn ta nhìn nàng với ánh mắt đầy mong đợi, mở lời

"Hiếu Mẫn, chúng ta có thể tiến thêm một bước không? Anh biết bản thân anh bao lâu nay không ở bên cạnh em được nhiều nhưng thật lòng anh rất yêu em. Anh muốn được có em, anh muốn cùng em có một gia đình hạnh phúc. Anh sẽ trở về đây phát triển sự nghiệp không đi xa em nữa"

Phác Hiếu Mẫn trong lòng đầy hoang mang, nàng không biết phải đáp lời hắn ta cái gì. Nàng muốn né tránh hắn ta, Hiếu Mẫn nàng lúng túng xoay mặt sang hướng khác, mà hướng nàng xoay lại chính là hướng của Phác Trí Nghiên

Phác Hiếu Mẫn bất ngờ vô cùng khi nhìn thấy Phác Trí Nghiên đang ngồi ở trên xe Moto chứng kiến sự việc tên nam nhân đó cầu hôn nàng. Đáy lòng của nàng thật sự không thể yên khi nhìn thấy Phác Trí Nghiên, nàng lại càng không yên hơn khi gặp Phác Trí Nghiên trong tình cảnh như thế này

Hai ánh mắt dù từ khoảng cách xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được một nỗi niềm khó nói từ đối phương. Đôi mắt Trí Nghiên dần đỏ và sáng hơn, sáng vì lệ nóng đang lưng tròng...

Phác Hiếu Mẫn mím chặt môi không để nàng phải khóc. Nàng nhìn chằm chằm Phác Trí Nghiên, nhìn Trí Nghiên đang khởi động xe, đang quay đầu xe chạy rời khỏi. Âm thanh của Moto dần nhỏ hơn cùng hình ảnh Phác Trí Nghiên dần xa và mất dạng

Phác Trí Nghiên đã đi rồi, cũng là lúc nàng không giữ được nước mắt nữa mà tuôn trào. Đây là giọt nước mắt đầu tiên mà nàng đã khóc vì tình yêu. Giọt nước mắt không dành cho người bạn trai hiện tại mà là sự đau lòng và có lỗi của nàng dành cho Phác Trí Nghiên. Nàng, một nữ nhân thuần khiết mang nhiều năng lượng tích cực cho người xung quanh, một Phác Hiếu Mẫn tràn đầy sức sống kia, nay lại đau lòng vì nhìn thấy nỗi đau khổ hụt hẫng của Phác Trí Nghiên, giọt nước mắt tinh khiết, giọt nước mắt chứa sự rung cảm đầu tiên nàng dành cho một người có tên Phác Trí Nghiên

Hiếu Mẫn nàng đã khóc cũng tựa như câu chuyện trong bức tranh đắt giá của nhà văn nổi tiếng mà Arlo đã trộm được vừa rồi. Bức tranh mang câu chuyện về một nữ nhân đã rơi giọt nước mắt đầu tiên cho tình yêu đầu tiên trong cuộc đời nàng ấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top