Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thất vọng rồi lại thêm một lần thất vọng

Hiếu Mẫn công tác trở về lại thành phố nàng sinh sống, nàng trân trọng vài ngày nghỉ phép ngắn ngủi để được ở bên cạnh Trí Nghiên nhiều hơn. Mỗi ngày, mỗi giờ Hiếu Mẫn đều chỉ muốn được gần Trí Nghiên

Phác Trí Nghiên biết điều đó vì thế cho nên cô đã dọn hẳn qua nhà Phác Hiếu Mẫn ở với nàng, cô không thường xuyên về lại nhà của mình, cũng nhầm để tránh trường hợp Hiếu Mẫn phát hiện ra điều gì đó từ ngôi nhà của cô, thân phận Arlo của cô có lẽ sẽ không giữ được nữa

Cha của Phác Hiếu Mẫn từng có yêu cầu muốn gặp mặt Phác Trí Nghiên để hỏi rõ mọi chuyện. Ông không phải không chấp nhận mối quan hệ của con gái mình và Phác Trí Nghiên, thế nhưng với vai trò của một người cha, ông Phác càng phải xác định rõ ràng đây liệu rằng có phải là quyết định chắc chắn của Phác Hiếu Mẫn? Hay chỉ là một loại cảm giác nhất thời nào đó khi mà Hiếu Mẫn luôn cảm thấy cô đơn trong mối tình trước đây với nam nhân của nàng?

Trí Nghiên thật lòng không muốn gặp ông Phác cũng bởi vì ông là cảnh sát, thế nhưng cô lại không còn lựa chọn nào khác, Trí Nghiên nhất định phải đến gặp ông ấy cùng Hiếu Mẫn

Hiếu Mẫn nàng rạng rỡ khoác tay Phác Trí Nghiên đến trước ông Phác mà không có chút sợ hãi điều gì. Trí Nghiên cô cũng biết mình không nên có thái độ giống lần trước khi đối diện với ông Phác, vì Hiếu Mẫn nên Trí Nghiên giữ lại cho mình sự bình tĩnh nhất định và cả sự cưng chiều dành cho nàng. Nhưng trong lòng Trí Nghiên tựa như cơn sóng dữ, bất an không thể biết trước được

Ông Phác nhìn thấy Phác Hiếu Mẫn đặc biệt cười tươi tràn đầy năng lượng như vậy hơn trước đây, ông cũng ngầm hiểu chắc là con gái của ông đã thật sự yêu Phác Trí Nghiên. Ông cũng nhìn thấy Phác Trí Nghiên tựa như một bức tường thành vững chắc để Hiếu Mẫn có thể dựa vào, phút chốc lòng ông có chút tin tưởng Phác Trí Nghiên sẽ mang lại cho Hiếu Mẫn hạnh phúc

Nhưng lại có một điều kỳ thực, Trí Nghiên mặc dù không tỏ thái độ như lần trước, nhưng ánh mắt mà ông Phác cảm nhận được từ Trí Nghiên mỗi khi nhìn ông mang theo một sự căm hận gì đó...

"Cha a, nhìn xem con đã đưa ai về đây"

Phác Trí Nghiên cong môi cúi nhẹ người chào ông Phác

"Chào bác, cháu là Phác Trí Nghiên"

"Cháu và Hiếu Mẫn ngồi đi"

Ông Phác hắng giọng, đưa tay ra hiệu cho Trí Nghiên cùng Hiếu Mẫn ngồi xuống sofa đối diện ông. Hiếu Mẫn nhanh rót trà cho Trí Nghiên và ông Phác thưởng thức. Trí Nghiên và ông Phác đối mắt, cô càng nhìn kỹ càng cảm nhận được một điều gì đó mà chính cô cũng không rõ

"Ta đã từng hỏi qua Nhân Tĩnh về cháu, quả là tuổi trẻ tài cao"

Phác Trí Nghiên khẽ cười, khiêm tốn đáp lại ông ấy

"Thật sự ngài đã quá khen, tôi chẳng qua chỉ là giữ đúng lời hứa của mình với ông nội sẽ tiếp quản công ty"

"Cháu ở một mình sao? Cha mẹ của cháu không ở cùng cháu?"

Câu hỏi của ông Phác khiến cho Phác Trí Nghiên cảm giác như có luồng điện xoẹt qua người, tay Trí Nghiên bắt đầu nắm chặt lại, sắc mặt cũng dần biến đổi khi ông ấy nhắc đến cha mẹ cô, đặc biệt là nhắc đến cha của cô

Phác Trí Nghiên cố nén xuống mọi cảm xúc khó chịu, hít một hơi thật sâu cố gắng trả lời ông Phác, đáp án chỉ đơn giản là một chữ "Phải" không có đầy đủ trọn vẹn một câu nói

Hiếu Mẫn cảm thấy có chút gì đó bất ổn, vội nhìn qua Trí Nghiên, hiện tại đang đối mặt với ông Phác. Trí Nghiên nhìn sâu vào đôi mắt của ông Phác và ông cũng thế, đối với Trí Nghiên cảm giác hiện tại này có chút không đúng

Ông Phác nhận thấy Trí Nghiên thái độ thay đổi, vì thế mà ông đã bắt sang câu chuyện khác. Thế nhưng Trí Nghiên biết bản thân cô không thể ở lại đây thêm giây phút nào, nếu cô không rời đi thì chắc chắn sẽ có chuyện

Phác Trí Nghiên bất ngờ đứng dậy với cái nhìn của ông Phác và Hiếu Mẫn, Trí Nghiên cúi đầu một cái chào ông Phác cũng không quên để lại câu tạm biệt được xem là lịch sự nhất

"Thật ngại quá, cháu chợt nhớ ra có việc cần phải làm ở công ty, cháu xin phép đi trước, lần sau nếu có thể cháu sẽ ghé lại"

"Được, nếu vậy thì cháu cứ lo công việc của mình"

Trí Nghiên khẽ gật đầu, xoay qua nhìn Hiếu Mẫn đang mang một sự thất vọng, Trí Nghiên biết điều đó, thế nhưng cảm xúc hiện tại của cô chính là không thể chiều lòng nàng. Trí Nghiên hít một hơi thật sâu, mở lời "Xin Lỗi" Phác Hiếu Mẫn rồi rời đi một mạch

Phác Hiếu Mẫn hiểu rõ Trí Nghiên trong lòng đang có chuyện, chẳng phải vì bận việc mà bỏ đi đột xuất như vậy. Phác Hiếu Mẫn chạy theo Phác Trí Nghiên ra xe, nắm lấy cổ tay Phác Trí Nghiên lại liền hỏi cô

"Trí Nghiên, em rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Phác Trí Nghiên thở dài, giữ tay Hiếu Mẫn đối mặt trả lời nàng

"Thật không có chuyện gì"

Phác Hiếu Mẫn nhận được câu trả lời từ Trí Nghiên, câu trả lời nàng không muốn nghe nhất ngay lúc này. Nàng gạt tay Phác Trí Nghiên ra, cười nhạt lạnh lùng đến chua xót

"Tôi hiểu, đối với em thì tôi không thể có tư cách để em có thể chia sẻ mọi điều trong lòng em với tôi. Nếu em đã không muốn nói thì tôi cũng sẽ không hỏi. Và em cũng không cần phải cố tỏ ra bình thường để tôi vui, sau này cũng không cần thiết nữa. Em muốn làm chuyện gì của em, em có những bí mật như thế nào, cũng không liên quan đến tôi nữa. Cứ như vậy đi, chào em"

Phác Hiếu Mẫn để lại một ánh mắt đầy thất vọng, quay lưng lại với Trí Nghiên vào nhà và để cô một mình ở đó

Phác Trí Nghiên lặng người một lúc, cô suy nghĩ liệu có phải vì những điều này mà Hiếu Mẫn muốn rời xa cô hay không? Phác Trí Nghiên tự cười bản thân mình, quả thật cô tệ quá, tệ vì chính cô đã nói rằng yêu Hiếu Mẫn thế nhưng một chút thành ý với nàng cũng chẳng có, chỉ toàn lừa dối, che giấu nàng mà thôi

Phác Trí Nghiên ngay sau khi trở về nhà thì cô liền vào bên trong mật thất của mình, nhìn một lượt những báu vật cô đã từng đánh cắp. Đến cuối cùng là kéo một ngăn tủ ra, nhìn thấy khung ảnh chụp gia đình của cô, trong bức ảnh có cha mẹ cô, có ông nội và chính Phác Trí Nghiên cô

Trí Nghiên nhìn chăm chú vào khung hình, nhìn đến người cha của mình mang trên người bộ đồ cảnh sát, đôi mắt Phác Trí Nghiên dần đỏ lên tức giận, bất ngờ đập vỡ khung ảnh gia đình đến vỡ nát. Nhặt lên lại bức hình bên trong, xé đi phần vị trí của cha cô trong bức hình đó, Phác Trí Nghiên giọng nặng nề tự nói

"Tôi hận ông, tôi mãi mãi cũng không tha thứ cho ông, cảnh sát các người đều là những kẻ chỉ biết đến lợi ích bản thân, chỉ muốn được thăng chức mà bất chấp mọi thứ kể cả gia đình"

Phác Trí Nghiên bị cơn tức giận kia khiến cho hô hấp rất khó. Một lúc sau mới có chút bình thường trở lại, Phác Trí Nghiên nhận được một tin nhắn từ một người nào đó gửi đến. Không chần chờ, Phác Trí Nghiên vội rời khỏi nhà, nhưng không quên mang trên người trang phục trở thành thân phận khác của mình là Arlo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top