Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tìm được chân ái

Phác Trí Nghiên dạo gần đây cảm thấy trong người không được khoẻ, cô nằm ở nhà mà không có đi ra ngoài. Cũng không có chủ động gọi cho Phác Hiếu Mẫn, bởi vì bị cơn sốt hoành hành rất mệt. Mặc dù bị bệnh nhưng không chịu đến bệnh viện để chữa trị

Phác Hiếu Mẫn cũng có công việc ở bệnh viện mà không có liên lạc với Trí Nghiên nhiều. Dạo này cũng không thấy Trí Nghiên chủ động liên lạc với nàng nữa. Không hiểu thế nào trong lòng nàng có một chút bất an, nàng chờ đợi đến thời khắc hoàn tất nhiệm vụ ở bệnh viện thì liền gọi cho Phác Trí Nghiên

Mọi khi nếu là nàng chủ động gọi điện thoại cho cô, thì không quá ba giây Phác Trí Nghiên đã tiếp máy. Vậy mà hiện tại, nàng chỉ nghe tiếng chuông đổ rất lâu nhưng không thấy Trí Nghiên đâu cả. Lòng Phác Hiếu Mẫn cũng vì vậy mà lo lắng hơn. Nhưng sau một lúc, cuối cùng Phác Trí Nghiên cũng trả lại cho nàng nụ cười trên gương mặt, Phác Hiếu Mẫn nghe được giọng nói của Phác Trí Nghiên thì sáng mắt

"Hiếu Mẫn là em đây!"

Mặc dù nghe được giọng nói của Trí Nghiên, nàng ban đầu vui vẻ nhưng về sau nụ cười đó lại tiếp tục bị vụt tắt. Hiếu Mẫn nhận thấy được trong giọng nói ấy mang một sự mệt mỏi rất lớn, nàng phỏng đoán Phác Trí Nghiên đang bệnh, mà bệnh này không nhẹ

"Trí Nghiên, em bệnh sao? Chị nghe thấy giọng nói của em không được khoẻ"

Trí Nghiên bất ngờ che miệng ho vài tiếng mặc dù đã không để ho quá lớn nhưng Hiếu Mẫn nàng vẫn nghe được. Hiếu Mẫn cau mày đau lòng một chút

"Em không sao, chỉ là loại bệnh thông thường"

Phác Hiếu Mẫn ngữ khí trở nên tức giận hơn, mắng Trí Nghiên một trận khiến Trí Nghiên cũng phải bất ngờ vì điều đó

"Em nên nhớ tôi là y tá làm trong bệnh viện, đã gặp qua bao người bị bệnh, em nghĩ tôi nghe giọng nói của em mà không biết được mức độ bệnh của em hay sao? Phác Trí Nghiên em nói dối che giấu tôi như vậy thì được gì?"

Phác Trí Nghiên bị nàng ấy mắng cho một trận, tinh thần hoảng loạn sợ hãi, sợ hãi nàng sẽ giận dỗi cô, sẽ bỏ mặt cô không thèm đếm xỉa đến nữa. Trí Nghiên lên tiếng hối lỗi với nàng

"Hiếu Mẫn, đừng tức giận như vậy có được không?"

"Hiện tại em đang ở đâu? Tôi muốn đến gặp em"

"Em đang ở nhà, nhưng mà..."

"Mọi thứ về tôi, em đều biết rõ nhưng còn những điều về em tôi lại không biết, ngay cả khi tôi muốn được quan tâm em, chăm sóc em cũng không thể sao? Sự quan tâm của tôi dành cho em là vô nghĩa, em không cần đến tôi có phải không?"

"Hiếu Mẫn thật sự không phải, chị đừng nghĩ như thế. Được rồi, em sẽ nhắn địa chỉ nhà cho chị biết, chị bớt giận đi được không?"

Phác Hiếu Mẫn bị lời nói của Trí Nghiên xoa dịu cơn giận một chút, nàng hạ giọng, mở lời

"Em bệnh như vậy chắc hẳn chưa ăn gì có phải không? Tôi sẽ mua một số nguyên liệu nấu ăn rồi đến với em ngay đây, sẽ rất nhanh thôi, hãy chờ tôi"

Phác Trí Nghiên không ngờ Hiếu Mẫn nàng lại vì cô mà giận dữ như vậy, nhưng sự giận dữ này ngược lại làm cho lòng Phác Trí Nghiên cảm thấy hạnh phúc

Phác Trí Nghiên mặc dù đang bệnh nhưng nụ cười vẫn lộ rõ nét tươi vui. Cô cố gắng gượng ngồi dậy, rời khỏi mật thất đã xây dựng riêng ở trong nhà, đây là nơi chứa đựng toàn bộ số báu vật mà Phác Trí Nghiên với thân phận Arlo đã cướp được, cô để mọi thứ trong đó để sưu tầm nhưng không bán

Trí Nghiên rời khỏi mật thất và dùng điều khiển bấm cho vách tường đó đóng lại. Cô trở ra sofa ở phòng khách, nằm đó chờ đợi Hiếu Mẫn đến để mở cửa cho nàng vào nhà. Phác Trí Nghiên từ trước đến nay đều giữ rất kín về thân phận của cô, nhà của cô có lẽ không ai biết đến ngoại trừ hôm nay Phác Hiếu Mẫn là người đầu tiên nhận được địa chỉ nhà của cô

Hiếu Mẫn quả thực rất tranh thủ thời gian nhanh nhất có thể mà mua nguyên liệu nấu ăn, cùng một số thứ thuốc đến cho Trí Nghiên. Nàng theo địa chỉ mà Trí Nghiên đã gửi, tìm gặp cô

Ngôi nhà mà Trí Nghiên đang ở quả thực không đơn giản, đây chính là một ngôi biệt thự sang trọng nằm ở ngoại ô thành phố. Hiếu Mẫn đứng ở trước cổng nhà Trí Nghiên bấm chuông chờ đợi người ra mở cửa

Một lúc Phác Trí Nghiên mệt mỏi gắng gượng bước ra mở cửa cho nàng, cố mỉm cười với nàng nhưng nhận lại từ nàng chính là gương mặt giận dỗi cô. Mặc dù vậy nhưng Hiếu Mẫn rất nhanh giữ lấy cánh tay của cô, cùng cô bước vào bên trong nhà

"Hiếu Mẫn, còn dỗi nữa sao?"

"Mau vào trong nhà rồi nói"

Phác Hiếu Mẫn vừa rồi cảm nhận được cánh tay của Phác Trí Nghiên rất nóng, nàng đặt Phác Trí Nghiền ngồi xuống ghế liền áp lòng bàn tay của nàng lên trán Trí Nghiên, nàng cau mày lắc đầu bắt đầu chất vấn người kia

"Như thế nào để sốt cao vậy mà bảo rằng không sao?"

"Chỉ là sợ chị sẽ lo lắng"

Phác Trí Nghiên bị cơn tức giận của nàng làm cho cô cũng không dám mạnh dạng trả lời, cô bây giờ giống như là một chú mèo nhỏ, mặt xụ xuống nhìn người kia có thái độ hối lỗi

"Em thật sự làm người ta không thể bình tĩnh được mà"

Nói rồi, Phác Hiếu Mẫn ấn Trí Nghiên nằm xuống ghế sofa, nàng có mang theo những dụng cụ và thuốc đến cho Trí Nghiên. Với tay nghề của nàng chăm sóc cho bệnh nhân ở bệnh viện đã rất chu đáo, bây giờ nàng chăm sóc cho Phác Trí Nghiên lại còn chu đáo hơn

Phác Trí Nghiên chỉ biết nằm im tận hưởng sự chăm sóc đặc biệt này, sắc mặt tuy xanh xao nhưng vẫn cười hạnh phúc vì sự dịu dàng của nàng dành cho cô

"Hiếu Mẫn, cảm ơn chị"

Phác Hiếu Mẫn một hồi lâu dùng các phương pháp chữa bệnh mà nàng đã từng biết qua, cuối cùng Phác Trí Nghiên cũng hạ sốt một chút. Phác Hiếu Mẫn thở phào, nụ cười của nàng mới bắt đầu xuất hiện lại trên gương mặt. Mà cũng chính nụ cười này của nàng để Trí Nghiên bắt gặp, Phác Trí Nghiên lại si mê nàng hơn

"Cuối cùng cũng hạ sốt. Trí Nghiên, em nghỉ ngơi một chút, bây giờ chị sẽ vào bếp nấu cháo cho em, khi thức dậy em có thể ăn, được không?"

"Y tá Mẫn a, vất vả cho chị"

Phác Hiếu Mẫn liếc yêu Trí Nghiên một cái thì đi tìm bếp của Phác Trí Nghiên mà tiến vào, bắt tay vào công việc nấu ăn

Đúng thực là mấy ngày hôm nay Phác Trí Nghiên bệnh không ăn được gì, lại rất mệt mỏi nhưng khi được chăm sóc với bàn tay của Phác Hiếu Mẫn, Trí Nghiên cảm thấy cơ thể khoẻ hơn rất nhiều, đặc biệt là tinh thần cũng tốt hơn vì nàng

Trí Nghiên sau khi đã mơ màng nhắm mắt nghỉ ngơi được một lúc thì ngửi được mùi thơm từ trong bếp toả ra, cái bụng của cô bắt đầu kêu lên. Phác Trí Nghiên chầm chậm ngồi dậy, được mùi thơm từ món ăn Hiếu Mẫn nấu dẫn lối vào bên trong

Cô đứng im ngắm nhìn Hiếu Mẫn một khoảng cách nhất định, Phác Hiếu Mẫn đang dốc hết sức và tấm lòng của nàng vào trong món ăn mà nàng nấu cho Trí Nghiên. Nhìn thấy được mồ hôi của nàng lấm tấm trên trán cùng một vài sợi tóc đã bị rơi xuống thấm đẫm vào nhau. Với hơi nóng của khói lửa phả vào người nàng, tấm lưng nàng bắt đầu toát ra mồ hôi, ướt cả áo. Trí Nghiên mím môi có một chút đau lòng, chậm dần tiến lại phía nàng, bất ngờ từ phía sau vòng hai tay ôm lấy vòng eo thon gọn của nàng

Phác Hiếu Mẫn bất ngờ nhận được cái ôm kia, hơi nóng của bếp lửa có lẽ so với độ nóng trên gương mặt nàng bằng nhau, mặt nàng đỏ hồng, mà dừng lại hành động nấu ăn một chút. Gương mặt xoay nhẹ qua nơi vai mà gương mặt Trí Nghiên đang tựa vào

"Hiếu Mẫn, thật giỏi"

"Trí Nghiên sao em lại vào đây? Không nghỉ ngơi cho khoẻ?"

Mặc dù cả hai người họ chưa xác định mối quan hệ chính thức là gì, bạn bè không phải, chị em cũng không phải, tình nhân lại càng không. Nhưng mà hiện tại cả hai đều đã nhận ra được tình cảm của đối phương, chỉ cần Phác Trí Nghiên một lần nữa mở lời thì Phác Hiếu Mẫn chắc chắn không từ chối

Giọng nói của Trí Nghiên mang một sự trầm ấm đến lạ khiến cho Phác Hiếu Mẫn không thể nào không động lòng

"Hương thơm từ món ăn chị nấu đã dẫn lối em đến đây, vô tình bắt gặp được hình ảnh của chị lúc này, được ôm chị như lúc này, em thật sự không cần nghỉ ngơi cũng khoẻ"

Hiếu Mẫn cong nhẹ môi xoay mặt lại tiếp tục nấu ăn, nàng thầm nhận xét về Phác Trí Nghiên này quả thực rất biết cách ăn nói. Phác Trí Nghiên bây giờ chỉ thấy một nửa bên mặt của nàng, trông thấy được một nửa nụ cười của nàng nhưng điều mà Trí Nghiên nhận được chính là ngọt ngào trọn vẹn từ nụ cười ấy

Phác Trí Nghiên một lần nữa mạo muội mà kề sát vào nhắm mắt hôn lấy mặt nàng, da mặt nàng mềm mịn mang một mùi thơm dễ chịu khiến Phác Trí Nghiên phải say mê mà không chịu rời ra

Phác Trí Nghiên cuối cùng không chịu được câu nói ấp ủ trong lòng mấy hôm nay muốn nói với nàng, cô quyết định hôm nay nhất định phải nói ra thôi

"Hiếu Mẫn có thể làm bạn gái của em không? Em thật lòng nghiêm túc trong mối quan hệ này"

Phác Hiếu Mẫn chầm chậm đặt bàn tay của nàng lên mặt Phác Trí Nghiên, nàng xoay sang nhìn cô với ánh mắt ôn nhu nhất, chớp nhẹ đôi mi khẽ gật đầu

"Chị hy vọng mình sẽ là người bạn gái thật tốt của em"

Vậy là Phác Hiếu Mẫn cùng Phác Trí Nghiên đã xác định được mối quan hệ của họ. Hiếu Mẫn bấy lâu nay không dám khẳng định bản thân mình, luôn trốn tránh sự thật rằng nàng có cảm giác với nữ nhân, mà nữ nhân đầu tiên nàng có cảm giác chính là Phác Trí Nghiên. Nàng vì một Phác Trí Nghiên mà từ bỏ mối tình trước đó không có cảm xúc, nàng vì Phác Trí Nghiên mà chấp nhận đối mặt với tình yêu của mình, nàng vì gặp được Phác Trí Nghiên mà từ một người không có niềm tin vào tình yêu lại trở thành tuyệt đối tin vào tình yêu, tin vào duyên số

Có những điều kỳ thực, người ở bên cạnh ta rất lâu làm mọi điều để ta cảm động nhưng ta lại không có cảm giác, có người chỉ mới gặp đã mang lại được cho ta cảm giác muốn được bên cạnh người đó, muốn được yêu người đó. Hiếu Mẫn cũng như Trí Nghiên họ đều xác định được tình cảm của chính mình. Không phải thoáng qua, không phải chỉ là mang đối phương ra làm phép thử cho trái tim của họ. Tất cả điều hiện tại họ quyết định chính là thật tâm, chính là chân thành. Giữa bao nhiêu tỷ người trên thế giới này, ấy thế mà họ lại có thể tìm được nhau, tìm được nhau để rồi tìm ra được chân ái của đời mình, cuối cùng họ nhận ra được một điều rằng họ chính là chân ái của nhau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top