Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cố Sự

Tựa: Cố Sự - Chuyện cũ

Tên gốc: 故事

Tác giả: 拉花奶茶 - Lạp Hoa Nãi Trà

Chuyển ngữ: QT, Vietpharse

Làm mượt: Bao Lão Nhị

Nguyên tác: Toàn Chức Cao Thủ

CP: Bao Chu - Bao Vinh Hưng x Chu Trạch Khải

Thể loại: Đồng nhân.

=======================================================

Biển người mênh mông, gặp nhau mịt mờ.

Có tương ngộ ắt có biệt ly, về sau nếu có thể trùng phùng thì sẽ thành chuyện cũ.

Chu Trạch Khải vẫn cho rằng bản thân mình là một chàng trai bình thường không hề nặng tâm tư, mặc dù dáng dấp đẹp trai lại có kỹ thuật, ở trong Vinh Quang nhất mực đều được phái nữ chào đón... nhưng những chuyện đó nếu như đem bỏ sau đầu, xem như không nhắc tới thì Chu Trạch Khải luôn luôn cảm thấy cuộc sống của mình không chút thú vị, an toàn, nhưng không có điểm nhấn.


_____ Không, thực ra vẫn có.

Lần đầu tiên trực tiếp gặp gỡ chiến đội Hưng Hân, Chu Trạch Khải nhớ lại cách đây thật nhiều năm về trước đã từng gặp phải một chuyện bất ngờ ngoài ý muốn.

Chu Trạch Khải đối với ai cũng đều dùng một bộ dạng thân thiết mỉm cười, từ tiền bối quen thuộc đến hậu bối xa lạ kia, cho đến khi đứng trước mặt một người. Cậu nháy mắt, hắn cũng nháy mắt.

Bao Vinh Hưng nắm nhẹ lên vai của cậu, ngữ khí quen thuộc. "Ha, Chu Trạch Khải"

Sự tình muốn tìm hiểu rõ nguồn cơn phải lội ngược dòng từ mùa hè năm năm về trước. Bánh Bao chơi bời lêu lổng đi đến thành phố S gặp một người bạn qua mạng, đối phương làm quen được qua QQ, là một cô nàng xinh đẹp, quen biết một thời gian cảm thấy vô cùng hợp ý, Bánh Bao liền một mạch đi đến thành phố S muốn gặp người ta. Kết quả nói đến gặp mặt đối phương liền trở nên lúng túng, ấp úng nửa ngày, nhưng Bánh Bao thần kinh thô, vốn nghĩ đối phương thẹn thùng, liền hứng thú bừng bừng chạy ngay đến thành phố S, kết quả... bị leo cây.

Vì sao lại không muốn gặp? Lúc ấy cổ cũng đã dài đến 180cm, Bao Vinh Hưng mặc một thân y phục đen tuyền, mái tóc dài phủ kín vai dáng vẻ ưu thương tựa lưng ở trước cửa ngõ mà trầm tư.

Đột nhiên trong ngõ nhỏ truyền đến một trận đánh nhau vô cùng ồn ã, Bánh Bao tò mò cũng vào đi xem, liền thấy được một cảnh vô cùng quen thuộc, có mấy tên côn đồ đang chuẩn bị sàm sỡ một thiếu nữ nhà lành.

Quả là một lũ cặn bã! Trong lòng tràn đầy nghĩa khí, tiểu lưu manh Bánh Bao anh dũng nhạy vọt lên, ầm ầm, bốp bốp, những cú đấm cứng rắn cùng cơ thể đã được tôi luyện kia lập tức đánh cho mấy tên côn đồ thất linh bát lạc.

Bánh Bao một thân mồ hôi, vuốt vuốt nắm đấm của mình, lạnh lẽo bổ thêm vài quyền vào tường, kết quả lũ côn đồ nhìn đến xanh cả mặt vội vàng trốn thẳng.

Bánh Bao bất đắc dĩ, ngồi xổm xuống quan tâm cô gái: "Không sao chứ?"

Cô gái kia cũng may chưa bị mấy tên lưu manh đụng vào, ban đầu còn chưa có tỉnh táo, sau đó liền bình tĩnh trở lại, nói cảm ơn với Bánh Bao mấy câu rồi lấy điện thoại ra gọi. "A lô... anh hai..."

Bánh Bao cũng vì nhàm chán mà đứng ngay bên cạnh, vạn vạn không ngờ tới mấy phút sau trước mắt mở ra một cánh cửa nhân sinh hoàn toàn mới lạ ...

Chiều mùa hè có chút gay gắt, ngõ nhỏ phía sau có một hàng cây dong đung đưa trong gió, ve sầu từng tiếng kêu lên không ngừng nghỉ. Nóng quá. Từ phía xa, một nam sinh mặc áo trắng ngắn tay hướng đến, Bánh Bao nheo mắt nhìn, hình như người này cùng mình cũng gần bằng tuổi.

"Anh hai, em không sao!" Cô em gái cấp tốc chạy tới nhào vào lòng anh hai, sau đó chỉ về phía Bánh Bao "Người này đã cứu em"

"Anh..." Nam sinh quay đầu nhìn Bánh Bao, cười tỏa nắng "Cảm ơn anh"

"À ... haha..." Bánh Bao đứng một bên cười ngây ngô, nam sinh này xem kìa, dáng dấp quá đẹp! Không giống như những anh em dã lộ bình thường cùng tụ tập với Bao Vinh Hưng, cậu trai này từ đầu đến chân trông vô cùng thanh tú hút mắt, nhưng cũng không phải là loại hư nhược.

"Không có chi không có chi, ban nãy đi ngang qua không nỡ để yên thôi. Tôi tên Bao Vinh Hưng, cứ gọi Bánh Bao là được" Bánh Bao cười cười.

"Chu Trạch Khải" Nam sinh cũng hướng Bánh Bao mỉm cười, muốn nói điều gì đó lại thôi. Bên cạnh cô em gái tranh thủ thời gian giải thích. "Anh của em muốn mời anh đi uống chút gì đó, đi thôi!". Chu Trạch Khải không biết cô em gái mình cũng có loại năng lực lý giải này, Bánh Bao vừa đánh nhau xong cũng có chút khát, hứng thú bừng bừng cùng hai anh em họ đi đến tiệm nước bên kia đường.

Nói chuyện đến quên trời đất, Bánh Bao mới biết em gái của Chu Trạch Khải vốn là cao thủ TaeKwondo, còn chưa kịp đánh mấy người kia mình đã lao ra ứng biến, không khỏi cảm thán thành phố S này thực sự là cao thâm khó lường, cô em gái nhỏ nhắn đáng yêu mà lại cực kỳ bạo lực, còn ông anh trai thì một câu chỉ phun được ba chữ thôi.

Thật sự là ngang trái, ngang trái, cực kỳ ngang trái ...

Hỏi han được một lúc, Bánh Bao cũng nói rõ ràng ra nguyên nhân mình đến thành phố S, cảm thán một chút sao lòng người dễ tay đổi, rõ ràng đã nói sẽ gặp mặt, đến nơi liền không liên lạc được, đúng là quá đáng quá đi.

Đang dùng muỗng nhỏ nghịch nghịch ly kem, Chu Trạch Khải bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Bánh Bao. "Thế anh sẽ quay về à?"

Bánh Bao hít một hơi dài "Không biết nữa"

Chu Trạch Khải: ...

Bánh Bao: ???

Cô em gái thấy tình hình không được khả quan, bèn vội vàng giải thích. "Anh trai em hỏi anh có muốn ở lại chơi thêm mấy ngày không, có thể qua nhà anh ấy"

"À ra vậy!" Bánh Bao như bừng tỉnh đại ngộ "Cứ vậy đi!"

Thế là chia tay, Bánh Bao theo Chu Trạch Khải về tận nhà.

Chu Trạch Khải trong nhà cũng xem như là có đầy đủ nội thất, Bánh Bao nằm dài trên ghế salon, từ trong tận đáy lòng cảm thấy chuyến đi này thực sự cũng không hề uổng phí.

Trong thư phòng truyền ra tiếng đánh máy tiết tấu đến êm dịu, Bánh Bao không nhịn được chạy tới, liền trông thấy Chu Trạch Khải đang chuyên chú nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

"Cậu chơi game à?" Bánh Bao kéo ghế sang ngồi cạnh, vui vẻ nhìn vào màn hình.Chu Trạch Khải không trả lời, tay chỉ khẽ run một cái, thả kỹ năng.

Bánh Bao "Đang PK sao?"

Chu Trạch Khải: ...

Chu Trạch Khải không để ý, thao tác trên tay vẫn nhuần nhuyễn như thường, Bánh Bao dần dần cũng phát hiện ra kỹ thuật chơi game của người này không tệ, lúc chơi giống như dùng hết tất cả linh hồn mà gửi vào trò chơi, cảm giác, rất đẹp. Bình thường ở quán Net Bánh Bao cũng có chơi qua nhiều loại trò chơi loạn thất bát tao trên mạng, chơi cũng chỉ là để khi dễ kẻ yếu, nhưng hiện tại Chu Trạch Khải rõ ràng lại đang chơi vô cùng trật tự, vô cùng bình tĩnh, phong sinh thủy khởi...

Một trận thi đấu kết thúc, Chu Trạch Khải rất thuận lợi mà giành được chiến thắng, cuối cùng cũng chịu buông chuột xuống quay đầu nhìn về phía Bánh Bao. "Anh cũng muốn chơi sao?"

"Vào đây" Chu Trạch Khải nhường chỗ, không khách khí đẩy Bánh Bao ngồi xuống, lại giúp Bánh Bao chuẩn bị mở trận đấu tiếp theo. Đương nhiên kết quả là Bánh Bao không biết nên dùng loại kỹ năng nào, cứ đánh loạn cả lên, cuối cùng thua rất thê thảm.

Chu Trạch Khải ở bên cạnh nhịn cười.

Bánh Bao hừ hai tiếng "Có gì đáng cười sao"

Chu Trạch Khải khoát khoát tay biểu thị không có gì, sau đó lại tiếp tục cười. Cậu  đoạt lấy chuột trong tay Bánh Bao, Bánh Bao hiểu ý liền nhường chỗ để Chu Trạch Khải tiến vào. Người này lúc đang chơi game thì tuyệt đối không ai có thể phân tâm được, có bao nhiêu tập trung đều dồn hết cả trước thế giới thu nhỏ trong kia. Bánh Bao xem một lúc cảm thấy đói liền đi ra tủ lạnh lấy kem, sau đó lại tiếp tục quan sát Chu Trạch Khải chơi đến mê muội. 

Xem hăng say, không ngờ sơ ý rơi kem lên đùi Chu Trạch Khải.

Chu Trạch Khải đột nhiên run một cái.

"Thật ngại quá, thật ngại quá!" Bánh Bao vội vàng cuống quýt cầm khăn lau sạch vết kem trên đùi Chu Trạch Khải, lúc này cậu không còn giữ được sự bình tĩnh như lúc ban đầu nữa, tay thả ra một đống kỹ năng loạn cả lên.

Chu Trạch Khải biết không thể tiếp tục chơi nữa bèn bất đắc dĩ thoát trò chơi, cũng đi ra tủ lạnh lấy kem rồi mở một bộ phim không được hấp dẫn cho lắm cùng Bánh Bao ngồi xem

Hai người ngồi kề một chỗ, yên bình cùng ngồi với nhau ăn kem, bàn luận một chút về nội dung trên mạng, cảm giác giống như đây mới chân chính là mùa hạ của một nam sinh. Bao Vinh Hưng xem đến thất thần, kem liên tục rơi xuống, mà Chu Trạch Khải rất phối hợp đem khăn lau đi.

Chu Trạch Khải ở riêng, cha mẹ và em gái đều ở nơi khác, ban đêm lúc ngủ trong nhà cũng chỉ còn lại hai người đàn ông. 

"Cậu chơi trò gì thế?" Hai người nằm ở trên giường nói chuyện phiếm, bất chợt Bánh Bao hỏi.

"Vinh Quang". Cho dù hiện tại đã tắt đèn, nhưng Bánh Bao cảm thấy ánh mắt của Chu Trạch Khải đang sáng lên, giống như là đang nói về mục tiêu của cả cuộc đời của cậu. "Tôi là tuyển thủ chuyên nghiệp"

"Tuyển thủ chuyên nghiệp?" Bánh Bao không hiểu rõ lắm đây là chức nghiệp gì, chỉ biết nghe qua có vẻ rất lợi hại. "Là chơi game chuyên nghiệp sao? Giỏi quá, cậu làm tuyển thủ đã lâu chưa?"

"Năm đầu"

Bánh Bao cười lớn, quay sang ôm chặt Chu Trạch Khải. "Tôi rất coi trọng cậu"

.

Mùa hạ chậm rãi đi qua, Chu Trạch Khải phải trở về câu lạc bộ, Bánh Bao cũng mua vé xe về nhà. Sau khi trở về hồi phục cuộc sống trước kia, những chuyện của mùa hè dường như đã trôi đi xa lắm, Bánh Bao sớm đã quẳng nó ra sau đầu.

Nhoáng một cái đã mấy năm trôi qua.

Mấy năm sau, tại một ngày nào đó, Bánh Bao đi qua sạp báo chí, ngoài ý muốn nhìn thấy được một cái tên quen thuộc.

A... Quả nhiên ta vẫn xem trọng người.

Bánh Bao một đường chạy tới quán net, vội vàng mua một tấm thẻ dành cho tân thủ, trong đầu óc chỉ hiện lên hai chữ Vinh Quang.

Có lẽ chuyện cũ, chính là như thế này mới bắt đầu.

Biển người mênh mông, gặp nhau mịt mờ.

Có tương ngộ ắt có biệt ly, về sau nếu có thể trùng phùng thì sẽ thành chuyện cũ.

Thân thuộc tiền bối, xa lạ hậu bối, còn có ... cửu biệt trùng phùng người.

"Lại gặp mặt"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top