Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

15. Vết hằn trên tay trái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dòng người tấp nập trong trung tâm thương mại, ai nấy cũng đều bận rộn với việc mua sắm và tận hưởng buổi tối sau giờ tan tầm. Chaeyoung cảm thấy bụng đã bắt đầu sục sôi, nàng cùng Lisa từ lúc rời khỏi công ty đến giờ vẫn chưa ăn qua thứ gì. Bàn tay thon dài xoa xoa cái bụng phẳng phiu, Park Chaeyoung xoay người nói với cô.

- "Đi ăn chút gì đi, tôi thấy hơi đói rồi."

- "Cũng được."

Thang cuốn cứ nối tiếp cuộn đều, xung quanh rất nhiều người đứng xếp hàng đợi đến lượt mình. Bỗng, từ phía xa một thanh âm hô hoán đầy hoảng loạn cất lên đánh thức sự chú ý của đám đông.

- "CƯỚP! CƯỚP! BẮT LẤY HẮN!!!"

Lalisa nương theo tiếng kêu nhìn về hướng người phụ nữ kia liền phát giác một gã thanh niên ăn vận lôi thôi, trên người ôm theo túi xách đang chạy trối sống trối chết tìm chỗ tẩu thoát. Trên tay hắn còn cầm theo con dao nhỏ cứ nhắm thẳng về đám đông phía trước mà xông vào, cô lo lắng sẽ có người bị thương. Ngay lúc này không thể chần chừ lâu, Lisa tạm bỏ lại những vật cản đang cầm lập tức nhảy lên thành thang cuốn trượt xuống sảnh lớn. Park Chaeyoung bên cạnh chưa thể thích ứng kịp sự tình đã nhìn thấy Lalisa bất ngờ vụt qua, nàng chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn theo mà không thể thốt nên lời. Gã thanh niên chạy đến cửa thoát hiểm, vài người đứng gần đó vẫn đang hoang mang bỗng bị hắn chĩa dao tới đe dọa.

- "Mau cút qua chỗ khác cho tao!!!!"

Sự hỗn loạn diễn ra trong chớp mắt, ai nấy đều quan tâm đến an nguy bản thân mà xô đẩy lẫn nhau chạy trốn. Từ trong đám đông, một cô bé bị lạc mất người nhà đứng ngơ ngác tìm kiếm hình bóng của bố mẹ, đáy mắt cô bé hiện lên nhiều hơn vài tia hoảng sợ. Tên cướp dường như không thể để ý đến quá nhiều chuyện xung quanh, chỉ cần ai cản đường, hắn tức khắc sẽ loại bỏ. Mũi dao mỗi lúc một sắc lạnh nhắm đến đối tượng nhỏ bé trước mặt, cho dù hắn không cố ý làm ai bị thương thì vũ khí cũng không có mắt.

Khi nguy hiểm đang cận kề trong gang tấc, đôi mắt thơ ngây kia cũng sắp dâng lên hàng tuyến lệ sợ hãi, gã thanh niên vẻ mặt mang đầy sát khí chỉ còn cách cô bé ba bước chân. Đột nhiên, từ phía sau, cổ áo hắn bị nắm chặt. Theo quán tính, hắn xoay người phản kháng, Lalisa thuận thế né đòn vung dao ngay tức khắc. Gã thanh niên dường như mất hết lý trí, hắn điên cuồng chém dao về phía cô, Lisa bắt buộc lui về sau vài bước nhưng đứa bé kia vẫn còn ở đấy. Vì lẽ đó, cô không thể mạo hiểm để con bé bị thương, trong phút chốc lơ là lưỡi dao vô tình chỉ còn cách cô vài centimet. Lisa dùng cổ tay đỡ lấy lực sát thương từ kẻ cướp, chiếc áo da bị cắt qua rách một đường. Quan sát thấy thế phòng bị của hắn đã hơi buông lỏng, lúc này cô thuận tiện đá mạnh vào cổ chân khiến hắn bất ngờ mất thăng bằng. Lalisa nhanh chóng áp sát một bên người, dùng thế võ khóa chặt lấy tay đang cầm vũ khí, bẻ ngược ra sau lưng đoạt lại dao nhọn. Thể lực của nam nhân rất khỏe mạnh vì thế dù bị khóa một tay nhưng hắn vẫn có thể ngoan cố vùng vẫy, cô đương nhiên không thể đế hắn thoát thân dễ dàng. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Lisa lập tức ra đòn trực tiếp vào khuỷu gối khiến hắn đau đớn quỳ rạp hai chân, tay còn lại còn đang quờ quạng cũng bị cô khống chế bẻ ngược.

Bấy giờ bảo an tại khu trung tâm mới xuất hiện. Sự việc chỉ diễn ra trong chớp nhoáng nên mọi người đều còn bàng hoàng chưa thể định thần, người phụ nữ bị cướp ví đã nhận được tài sản của mình. Lalisa giao tên cướp cho đội ngũ an ninh rồi tiến lại gần đứa bé khi nãy, cô quan tâm cất giọng hỏi han...

- "Cô bé, cháu không sao chứ?"

- "Cháu...cháu không sao, nhưng cháu bị lạc mất bố mẹ rồi...hức."

- "Sẽ ổn thôi, cô sẽ tìm bố mẹ cho cháu được chứ?"

Giọng nói bé gái run run, tròng mắt cứ long lanh giọt nước đang muốn trực trào, Lisa ôn nhu xoa đầu trấn an.

- "Lisa, cô có sao không?"

Từ phía sau, một thanh âm quen thuộc vang lên mang đầy sự bất an cùng lo lắng, Park Chaeyoung chạy đến bên cạnh, ánh mắt nàng chứa đựng vài tia khẩn trương.

- "Tôi không sao đâu." - Cô đáp.

- "Lúc nãy tên kia đã tấn công cô, hình như cô bị thương rồi."

- "Ah! Phải rồi, tay của tôi..." - Lalisa ý thức được bản thân cũng đã bị trúng một nhát dao, vội nâng cổ tay, máu đã thấm ướt một vùng quanh vạt áo.

- "Xem này, rõ ràng bị chém như thế còn bảo không có chuyện gì sao? Cũng may nhờ áo khoác nên vùng thương tổn được giảm bớt rồi."

Park Chaeyoung vừa luyên thuyên vừa lấy khăn tay quấn quanh miệng vết thương nhằm cầm máu tạm thời, vài ba người xung quanh cũng nhanh chóng tìm hộp cứu thương đem sang. Lalisa ngoan ngoãn đứng yên để nàng tùy ý xử lý toàn bộ, khóe môi chợt hơi cong lên.

- "Cô bây giờ là đang lo lắng cho tôi ư?"

- "Tôi đang lo không có người xách hết đống đồ kia về thôi." - Nàng bình tĩnh đáp.

- "Thật lòng mà nói có phải lúc nãy trông tôi rất ngầu không?"

Nàng liếc mắt một cái xong lại cúi đầu tập trung vào việc sơ cứu...

- "Ừm. Nhìn cũng tạm được."

Park Chaeyoung ngoài miệng tỏ vẻ miễn cưỡng thừa nhận, nhưng thực tâm đánh giá của nàng về cô sau sự việc ban nãy đã thay đổi ít nhiều. Tuy nhiên, trong lúc sơ cứu vết thương Chaeyoung lại vô tình phát hiện điều kỳ lạ. Nàng hơi khựng lại động tác, sự chú ý di dời đến vị trí khác trên cánh tay. Lalisa nhận ra biểu hiện khác thường, cô nghi hoặc hỏi.

- "Sao vậy? Có chuyện gì à?"

- "Cô...vết hằn này....làm sao mà có?"

- "Từ khi sinh ra đã có rồi." - Lisa trả lời.

- "Sinh ra đã có? Vậy từ đó đến nay chỗ này không xuất hiện điều gì kỳ lạ sao?" - Park Chaeyoung khẩn trương.

- "Ừm, không có gì cả. Vẫn rất bình thường."

Sắc mặt nàng tối lại trông thấy, nàng không ngờ trên đời này lại có nhiều chuyện trùng hợp đến vậy. Chaeyoung luôn nghĩ chỉ có bản thân từ khi sinh ra mới mang ấn vết đặc biệt này nhưng hôm nay, người đang ở trước mặt nàng cũng có một ấn vết y hệt chỉ khác nó nằm bên tay trái. Rốt cuộc trên thế gian này có bao nhiêu trường hợp tương tự như nàng nữa? Biết đâu một ngày đẹp trời nào đó, Park Chaeyoung nàng sẽ lại gặp một người xa lạ mang trên mình vết hằn giống nàng thì sao? Thế nhưng chuyện trùng hợp này lại chỉ giống nhau có một nửa, rõ ràng mỗi mình nàng mới bị vết hằn kia hành hạ cơn đau nhức thôi nhỉ? Cũng phải, trường hợp người giống người ở đời đâu thiếu gì. Nàng lại lầm tưởng người ta vô tình giống mình một chút thì cũng sẽ bị bệnh như nàng. Buồn cười thật!

Lisa kể từ câu hỏi kia đã luôn quan sát sắc thái Park Chaeyoung, cô nhận thấy rõ từng biến đổi trên cơ mặt nàng, biểu cảm của cô chợt trở nên thâm sâu vô thường. Chaeyoung khôi phục lại cảm xúc, cẩn thận hoàn thành băng bó vết thương rồi mới thở nhẹ tiếp tục nói.

- "Thật ra tôi cũng có một dấu hằn giống cô nhưng ở bên phải." - Nàng vén tay áo để lộ ra cổ tay trắng nõn, trên đó còn in sâu một vệt dài như vết sẹo có thể trông thấy rất rõ.

- "Quả thật rất giống. Cô vì bị tai nạn nên mới có hay từ khi sinh ra đã xuất hiện như tôi?" - Lalisa ngờ vực hỏi lại.

- "Cùng trường hợp với cô, sinh ra đã có rồi."

Cô nhìn chăm chú vào cổ tay nàng, bàn tay vô thức định đưa lên chạm đến nơi khác biệt đó, chợt xa xa kia có hai bóng người vội vàng chạy tới. Nét luống cuống trên gương mặt họ khiến cả Lisa và Chaeyoung phải tập trung chú ý. Người phụ nữ rất nhanh ôm chầm lấy cô bé đang đứng cạnh Lisa, nước mắt từ bao giờ đã tuông trào không ngăn nổi.

- "Shin Ae, mẹ xin lỗi! Có phải con đã hoảng sợ lắm không?"

- "Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ rơi Shin Ae nữa, Shin Ae sợ lắm...."- Cô bé mếu máo siết chặt lấy cổ áo của mẹ.

- "Mẹ biết rồi, mẹ hứa từ nay về sau sẽ không để bé con của mẹ một mình nữa."

Lisa nhận ra đây có lẽ là phụ huynh của bé gái kia, cô định mở lời nói gì đó thì người đàn ông đứng cạnh đã nhanh hơn cất tiếng.

- "Thật sự cám ơn cô, nếu không nhờ cô cứu giúp kịp thời chỉ e Shin Ae nhà tôi đã xảy ra chuyện."

- "Đây là việc nên làm mà. Mong hai người từ nay về sau nên trông coi con trẻ cẩn thận hơn, tránh để xảy ra sự việc đáng tiếc."

- "Vâng, tất cả là lỗi do chúng tôi bất cẩn bị đám đông hỗn loạn chen lấn nên nhất thời lạc mất con gái. Vết thương của cô, chúng tôi sẽ lo liệu chu đáo thay lời cảm tạ." - Nam nhân bối rối gãi đầu, cứ liên tục cúi người tỏ vẻ hối lỗi.

- "Mọi người không sao là tốt rồi, không cần khách sáo như vậy."

Lalisa khua tay từ chối lời đề nghị của anh ta, cô quay về phía Chaeyoung ra hiệu nên rời khỏi, nàng gật đầu cùng cô mau chóng ly khai. Mấy sự kiện kỳ lạ kể từ khi Lisa xuất hiện thường xuyên xảy ra, điều này thật khiến Park Chaeyoung mang trong mình cỗ phức tạp, khó giãi bày. Nàng âm thầm nhìn cô đánh giá rồi lại bất đắc dĩ lắc đầu hòng xua tan mọi suy nghĩ mông lung, mơ hồ. Mấy chuyện kia hẳn là trùng hợp mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top