Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vừa nãy Tiểu Bảo bảo đi hộ nó, là thay nó chơi tàu lượn siêu tốc sao?" Lúc này Tiêu Chiến mới ngộ ra.

"Ừ, nó muốn chơi nhưng không được nên muốn chúng ta chơi giúp." Vương Nhất Bác bình tĩnh giải thích.

Đợi đã nào. Nó có nói là "chúng ta" đâu. Ngay từ đầu nó chỉ nhờ ngài thôi đó, ngài Vương ạ.

Nhìn thấu sự ngờ vực của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác bổ sung một câu: "Tiểu Bảo thích cậu như thế, có lẽ sau này nó cũng sẽ xin cậu hoàn thành tâm nguyện giúp đấy."

Tiêu Chiến: Nghe có vẻ không dễ chịu tí nào.

Cả hai đứng ở lối soát vé chờ lên tàu, Vương Nhất Bác bỗng hỏi thêm: "Thầy Tiêu sợ ngồi tàu này à?"

Tiêu Chiến vặn lại: "Nếu tôi bảo có sợ thì ngài Vương đây sẽ cho tôi rút lui hả?"

Vương Nhất Bác đáp: "Không đâu."

Tiêu Chiến nhủ thầm, bá đạo quá thể.

Ai ngờ Vương Nhất Bác lại tiếp tục: "Bởi vì tôi cũng sợ."

???

Tiêu Chiến còn đang nghi ngờ mình có nghe nhầm không thì hai người đã phải theo đoàn lên tàu. Lúc nói ra câu kia, biểu cảm Vương Nhất Bác không hề thay đổi, nhìn kiểu gì cũng không nhận ra anh đang lo lắng được. Tiêu Chiến khá nghi ngờ mình lại bị Vương Nhất Bác áp đặt.

Cũng may là Tiêu Chiến không sợ. Trái lại cậu còn rất hứng thú với những trò chơi theo hơi hướm mạo hiểm kích thích như thế này, hơn nữa cậu còn từng trải nghiệm chúng rất nhiều lần. Đội ngũ nhân viên đi dọc theo thân tàu lượn kiểm tra dây an toàn, thận trọng chút một xem khách đã thắt chặt dây hay chưa, đồng thời nhẹ nhàng nhắc nhở mọi người một số điểm cần hết sức lưu ý. Tiêu Chiến chăm chú lắng nghe, rồi quay sang nhìn Vương Nhất Bác ở bên cạnh. Cậu phát hiện mắt Vương Nhất Bác đang khép hờ, thoạt nhìn hơi hồi hộp.

Chiếc tàu từ từ trượt về trước theo đường ray, Vương Nhất Bác đột nhiên mở mắt ra, Tiêu Chiến không tìm thấy nét bất thường nào từ ánh mắt ấy. Cậu thở phào nhẹ nhõm, quay đi chuyên tâm quan sát quỹ đạo của tàu.

Tàu lượn siêu tốc ở Thành phố Ninh nổi danh vì quỹ đạo đi dài và nhiều vòng lộn ngược, tốc độ thả tàu rất nhanh và đột ngột. Theo kinh nghiệm của Tiêu Chiến, nếu tàu vọt thẳng cùng chiều với cơ thể thì chẳng có gì đáng sợ, coi như ta đang ngồi trên tàu cao tốc đi quá tốc độ thôi. Nhưng nếu đường đi ngược lại với hướng ban đầu của thân thể, từ không trung lộn ngược bổ nhào xuống dưới, cho dù là người không sợ ngồi tàu lượn cũng cảm thấy cơ thể nhộn nhạo, cồn cào.

Bây giờ bọn họ đang lao trên quãng đường đầu tiên của tàu. Đường ray rất bằng phẳng, vận tốc chuyển từ thấp lên cao để người chơi từ từ thích nghi dần với nhịp độ này. Lúc này tâm trạng của Tiêu Chiến rất bình thản, thậm chí còn nhìn xuyên qua những khe hở giữa các toa tàu để ngắm phong cảnh dưới chân.

Khi tàu lượn leo đến đỉnh cao nhất, Tiêu Chiến có cảm giác vô cùng sảng khoái, thế rồi bỗng thấy bàn tay đau nhói lên. Ngón tay cậu vốn dĩ đặt thả lỏng tại vị trí trước chỗ ngồi, thế mà bây giờ lại bị Vương Nhất Bác tóm chặt lấy.

Ở khúc lao dốc đầu tiên của tàu, Tiêu Chiến không nhìn xuống mà quay đầu nhìn người bên cạnh. Vương Nhất Bác tái nhợt mặt mày, mắt nhắm nghiền, lông mi run nhè nhẹ. Anh nắm chặt tay Tiêu Chiến, lòng bàn tay túa đẫm mồ hôi. Biểu cảm này xuất hiện trên mặt Vương Nhất Bác, xem ra anh không chỉ sợ mức bình thường.

Tiếng hét của Tiêu Chiến vang lên giữa tiếng gió rít bên tai. Tiêu Chiến sợ Vương Nhất Bác không nghe rõ nên cố gắng dồn sức gào to: "Ngài Vương, đoạn này đi qua nhanh thôi, anh cứ nhắm mắt lại đi, chạy hết tôi sẽ gọi!"

Tất nhiên là Vương Nhất Bác không dám hé mắt rồi.

Các ngón tay Tiêu Chiến rất mảnh dẻ, khớp nối rõ ràng, khi nắm lại thấy khá mềm mại. Toàn bộ sự chú ý của Vương Nhất Bác được tập trung ở các ngón tay của Tiêu Chiến, điều này làm cho sự khó chịu trong lòng anh dần dịu đi. Trong quá trình chơi, tàu cứ leo lên lộn xuống như thế mất năm lần.

Đặc biệt là quãng cuối, tàu lượn vút lên như một con rồng siêu dài, người chơi ở giữa bị đảo xóc nảy không ngừng. Tay Vương Nhất Bác luôn luôn không rời khỏi tay Tiêu Chiến.

Cuối cùng tàu lượn siêu tốc cũng dừng lại, các nhân viên tiến tới kiểm tra trạng thái tinh thần của hành khách, Tiêu Chiến tức thì thấy hơi lo lắng nhìn về phía Vương Nhất Bác. Nhưng nhìn qua thì chỉ có vầng trán và tóc mái hơi ướt mồ hôi, còn sắc mặt của Vương Nhất Bác đã khôi phục vẻ điềm tĩnh như mọi ngày.

Cởi đai an toàn xong, Vương Nhất Bác đứng dậy trước. Tiêu Chiến quan tâm đến trạng thái của Vương Nhất Bác, nhỡ đâu Vương Nhất Bác trong ngoài bất nhất, nhìn thì trấn tĩnh nhưng lúc xuống lại ngã nhào từ trên xe xuống đất thì sao.

May là không...

Tiêu Chiến xoa nắn cổ tay, bám theo Vương Nhất Bác xuống tàu. Hiện giờ cậu mới cảm nhận được Vương Nhất Bác dùng bao nhiêu sức khi túm lấy tay cậu. Vương Nhất Bác dừng bước trước lối ra, Tiêu Chiến lập tức tiến hai bước, tới sát cạnh Vương Nhất Bác hỏi nhỏ:

"Sao vậy? Ngài Vương, anh buồn nôn à? Cần tôi đưa anh đến nhà vệ sinh không?"

Vương Nhất Bác chậm rãi quay đầu liếc cậu. Tiêu Chiến bèn đưa ngay bàn tay lên bịt miệng. Ánh mắt Vương Nhất Bác trượt xuống quan sát bàn tay của Tiêu Chiến. Vì Tiêu Chiến mải mát xa tay nên chưa kịp che đi, trên mu bàn tay còn vương lại một mảnh đỏ hồng do bị Vương Nhất Bác tóm.

"Đau không?" Vương Nhất Bác khẽ hỏi.

"Vẫn ổn, không đau." Tiêu Chiến lắc đầu, giấu tay ra đằng sau.

Cậu cho rằng Vương Nhất Bác bấy giờ đang khá xấu hổ vì hành vi thất thố hồi nãy, vậy nên cậu cố gắng không đề cập đến những chuyện xảy ra khi chơi tàu. Thế mà Vương Nhất Bác hình như chẳng kiêng dè tí nào, khi đi ra ngoài, Vương Nhất Bác chủ động nói đến nó.

"Tôi mắc chứng sợ độ cao nhẹ." Vương Nhất Bác tâm sự.

"Hả." Tiêu Chiến hơi lo lắng, "Có chứng sợ độ cao mà anh còn chơi tàu lượn siêu tốc nữa."

"Đừng lo." Vương Nhất Bác lại nói, "Tiểu Bảo muốn xem tôi chơi."

Nghe xong những câu này, Tiêu Chiến đứng sững người mất một lúc lâu. Cậu nhìn Vương Nhất Bác đi qua chỗ Ôn Bình và Tiểu Bảo đứng chờ, Tiểu Bảo vui vẻ lao tới nhào vào lòng cha. Nhìn từ sườn mặt của Vương Nhất Bác thì có thể thấy anh đang khẽ mỉm cười, là nụ cười khiến người ta thấy thoải mái yên lòng.

Buổi chơi tàu hôm ấy khiến Tiêu Chiến thay đổi cách nhìn về Vương Nhất Bác rất nhiều. Không có gì phải nghi ngờ, Vương Nhất Bác là một người mạnh mẽ, lợi hại, điềm tĩnh, nhưng vì những người anh yêu quý quan tâm, anh có thể để lộ ra khía cạnh lo lắng, sợ hãi, hoang mang, yếu ớt của mình. Cho dù ở mặt nào đi chăng nữa, Tiêu Chiến cũng cảm thấy đó là một người rất chân thực, hiếm có khó tìm. Thậm chí cậu còn nảy sinh suy nghĩ muốn bảo vệ người này.

Tiêu Chiến tự cảm thấy mình đang nằm mơ giữa ban ngày. Hiện tại năng lực của cậu không hơn nổi Vương Nhất Bác, hơn nữa Vương Nhất Bác đâu cần sự bảo vệ từ cậu chứ. Dù thế thì mấy việc kiểu cùng chơi tàu lượn siêu tốc này Tiêu Chiến vẫn tình nguyện, vả lại đảm bảo cậu sẽ làm siêu, siêu tốt.

Nhưng mà Tiêu Chiến chờ mãi đến khi tháng nghỉ hè thứ hai kết thúc cũng không hề thấy Vương Nhất Bác lâm vào tình trạng cần nắm tay cậu để lấy lại bình tĩnh.

Trước khi kì nghỉ hè kết thúc, Tiêu Chiến hoàn thành hết bài tập nên định trả laptop cho Vương Nhất Bác. Lúc ấy Vương Nhất Bác đang rũ mắt ngồi đọc sách bên cửa sổ sát đất ở phòng khách, anh liếc mắt nhìn máy tính rồi dời sang Tiêu Chiến, hỏi:

"Cậu có chắc sau này không cần dùng tới nó nữa không?"

"Khi nào khai giảng tôi có thể dùng laptop của tôi rồi." Tiêu Chiến nói với vẻ ngượng ngùng: "Lần này vì bạn tôi không có chỗ về trong kỳ nghỉ nên mới qua nhà tôi ở nhờ, nên tôi mới không có máy để sử dụng thôi."

"Qua ngày tựu trường cậu sẽ quay về sống ở nhà mình à?" Vương Nhất Bác từ tốn hỏi.

Tiêu Chiến ngạc nhiên: "Lúc đó Tiểu Bảo cũng đi học lại rồi, ban ngày tôi có thể gặp nó ở nhà trẻ, buổi tối tôi không nhất thiết phải ở bên nó."

Vương Nhất Bác nhắc nhở cậu: "Hợp đồng quy định thời gian là từ năm giờ chiều đến mười giờ tối."

Tiêu Chiến ngẫm một chốc, đáp: "Vậy đợi Tiểu Bảo ngủ tôi sẽ về nhà, tôi còn làm bài nữa."

Vương Nhất Bác im lặng nhìn cậu. Dường như Tiêu Chiến đã phát hiện ra chút mất hứng từ ánh mắt của Vương Nhất Bác, thế là cậu giải thích một câu: "Nơi này hơi xa trường học, tôi sợ sẽ đi học muộn ca sáng."

Vương Nhất Bác cụp mắt, trầm giọng nhắc lại điều khoản giao kèo: "bên A có thể cung cấp phương tiện di chuyển khi bên B ra ngoài, nếu cần thì bên A sẽ sắp xếp tài xế cho bên B."

Tiêu Chiến sững sờ, xua xua tay: "Vậy phiền Ôn Bình lắm, bình thường anh ấy cũng đã làm tài xế cho anh rồi."

Vương Nhất Bác gật đầu: "Tôi hiểu rồi."

Tiêu Chiến cảm thấy mọi vấn đề đều đã được đàm phán ổn thỏa, vì vậy cậu sắp xếp hành lý luôn, định dọn ra khỏi Vương gia. Khi cậu đang thu xếp tư trang, dì Hạ đến nhìn mấy lần, nghe giọng là biết dì không nỡ chút nào.

"Dì Hạ, cháu còn tới nữa mà, chắc mỗi tối sẽ tới trông em rồi dỗ ngủ, chỉ là không nghỉ qua đêm ở đây thôi."Tiêu Chiến cười nói.

"Vì sao ngày nào cũng phải qua mà không ở lại sống tại đây?"

Tiêu Chiến giải thích chuyện cậu cần đi học tiếp. Tuy rằng dì Hạ thấy rất tiếc nhưng cũng đành chấp nhận. Trái lại, Tiểu Bảo lại không thấy kích động khi biết Tiêu Chiến sắp rời đi. Có lẽ là vì Tiêu Chiến đã dặn dò báo tin cho cậu bé từ trước. Tiểu Bảo biết mình sẽ được gặp Tiêu Chiến hàng ngày ở nhà trẻ, sau đó Tiêu Chiến còn về nhà cùng bé nên khá hài lòng rồi.

Còn việc Tiêu Chiến dọn đi, Tiểu Bảo vẫn chưa hình thành khái niệm cụ thể về vấn đề này.

Mấy ngày nay Vương Nhất Bác bận bù đầu, đến ngày Tiêu Chiến xách va li kéo ra khỏi biệt thự thì anh mới phong trần mệt mỏi trở về.

Thấy vali phía sau Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác quay sang bảo Ôn Bình: "Cậu lái xe tới sân bay đón Lăng Sơ về công ty đi."

Ôn Bình lập tức nhận lệnh rời đi.

Vương Nhất Bác lại nói với Tiêu Chiến: "Chúng ta đi thôi."

Tiêu Chiến không hiểu rõ câu này có ý gì nhưng vẫn gật đầu, lễ phép nói đã làm phiền anh rồi.

Vương Nhất Bác lái một chiếc ô tô khác đi ra. Tiêu Chiến nhận ra Vương Nhất Bác muốn đích thân đưa mình về, nhanh nhẹn kéo hành lý ra đặt vào cốp xe, sau đó ngồi lại vào ghế phó lái.

"Cảm ơn ngài, ngài Vương." Cậu ngồi lên xe, lặp lại.

Vương Nhất Bác không ừ hử gì cả. Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác tới nhà trọ của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến chỉ đường cho anh suốt cả lộ trình. Tới dưới chân nhà trọ, Vương Nhất Bác dừng xe, hạ cửa kính xuống nhìn ngắm tòa nhà dân sinh đang xuống cấp, khá tồi tàn.

"Tôi lên nhà trước đây." Tiêu Chiến tháo dây an toàn, "Ngài Vương có rảnh thì mời ngài thì lên chơi một lát."

Vương Nhất Bác nghe hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Khoảng cách từ nhà cậu tới trường cũng khá xa."

Tiêu Chiến ngạc nhiên: "Đúng vậy, nhưng có tàu điện ngầm, cũng tiện lắm."

Vương Nhất Bác nhíu mày, chắc là vì nhớ đến việc quanh khu nhà anh vẫn chưa có tuyến tàu điện ngầm chạy qua. Tiêu Chiến sắp sửa nói lời tạm biệt, Vương Nhất Bác mới lại mở miệng:

"Buổi sáng tôi sẽ chở cậu đến trường, điều kiện là cậu phải dậy sớm nửa tiếng, có được không?"

Tiêu Chiến há hốc miệng: "Ơ?"

"Lần trước cậu bảo sợ phiền Ôn Bình..." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến kinh ngạc gật đầu: "Đúng vậy."

"Thế nên tôi sẽ đưa đón cậu." Vương Nhất Bác tiếp tục, "Tôi không ngại phiền."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top