Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tay của Châu Kha Vũ rất to, những ngón tay thon dài bao trọn lấy bàn tay lạnh lẽo của Lưu Vũ, cùng anh bước đi thật chậm trên con phố vắng người qua. Dường như không một ai muốn khoảng thời gian này trôi đi, mỗi bước chân đều rất từ tốn, rất chậm rãi.

Lưu Vũ có hơi say. Anh cảm thấy gương mặt mình nóng bừng, trong bụng lạo xạo như có hàng ngàn con bướm đang bay lượn. Một cảm giác thật khó để diễn tả.

Một cảm giác mà anh chưa bao giờ biết đến.

Châu Kha Vũ dường như cũng có rất nhiều suy tư, cậu im lặng chẳng nói gì. Chỉ có đôi tay vẫn luôn siết chặt lấy tay của Lưu Vũ, cho tới khi đã đến trước chỗ gửi xe mới nhẹ nhàng buông ra.

"Đợi ở đây nhé."

"Ừm." Lưu Vũ ngoan ngoãn gật đầu cái rụp. Hai má ửng hồng trông đến đáng yêu.

Châu Kha Vũ mỉm cười, bàn tay bất giác đưa lên xoa đầu anh. Sau đó lại thấy xấu hổ vì hành động của mình, vội vàng rụt lại sau đó bước nhanh vào bên trong.

Lưu Vũ ngơ cả người, mãi một lúc sau mới chầm chậm đưa tay lên, đụng vào mái tóc nơi ai đó vừa chạm đến. Tay của Kha Vũ, thật ấm.

Đứng ngốc được vài phút thì Châu Kha Vũ đã chạy xe đến bên cạnh anh. Cậu cẩn thận nghiêng xe qua một bên để Lưu Vũ leo lên, nhưng lại khiến anh nghĩ hành động này là cố tình trêu chọc mình. Bực bội nhéo cậu một cái.

"Đồ đáng ghét."

Châu Kha Vũ nhăn mặt xoa chỗ vừa bị nhéo đau điếng, cái người này lúc thì như mèo con, lúc thì dữ như hổ ấy. Đau chết đi được.

"Đã có ý tốt còn bị đánh, làm ơn mắc oán."

Lưu Vũ lè lưỡi, ai bảo cậu cứ ỷ mình cao ráo, trông thấy ghét.

Cả hai đã yên vị trên xe nhưng Châu Kha Vũ vẫn chưa có nổ máy, cậu quay người gỡ cái ba lô trên lưng xuống, lục lọi một lúc rồi lôi ra một cái khăn choàng màu đỏ.

Quay ra phía sau, quấn nó lên cổ của Lưu Vũ. Lớp khăn dày đến mức che kín cả nửa mặt của anh, chỉ lộ ra mỗi hai con mắt tròn ngơ ngác nhìn người trước mặt.

Châu Kha Vũ dường như lúc nào cũng nghĩ Lưu Vũ mỏng manh đến mức chịu lạnh một chút là sẽ vỡ tan ngay ấy. Cậu dùng mọi phương thức, cứ thế tự nhiên mà sưởi ấm cho anh.

Từ cơ thể đến cả trái tim.

"Cái mặt anh trắng bệch ra rồi kìa. Người gì mà chịu lạnh kém quá đi mất."

Lưu Vũ không đáp lời, thầm hít lấy mùi hương xả vải dễ chịu từ chiếc khăn len dày sụ ở trên cổ của mình.

"Về thôi."

"Đợi chút."

"Hửm?"

Châu Kha Vũ còn chưa kịp quay đầu đã thấy cái khăn len kia được quấn nhẹ lên cổ của mình. Nhưng chỉ có một nửa thôi, nửa còn lại vẫn ở trên cần cổ mảnh mai của người nào đó.

Họ, đang choàng chung một chiếc khăn.

Châu Kha Vũ chắc chắn rằng cái tiếng thịch thịch này không phải do bước chân của người đi đường vọng lại đâu. Mà là trái tim cậu đang đập điên cuồng đây này.

Vì để có thể choàng khăn lên cho cậu mà Lưu Vũ ngồi sát lại hơn. Châu Kha Vũ có thể cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ phía sau, hơi ấm khiến tấm lưng to rộng của cậu trở nên tê rần.

"Lạnh đó."

Lưu Vũ say rồi, có chút không ý thức được hành động của mình.

Anh chỉ thấy Châu Kha Vũ trông cũng rất lạnh, nhưng bản thân cũng không muốn bị lạnh. Vừa hay cái khăn này lại to và dài, vậy thì chúng ta quấn chung vậy.

Nếu anh say, thì tôi say cùng anh.

Châu Kha Vũ nắm lấy bàn tay của Lưu Vũ đang đặt hờ trên eo mình, kéo anh lại sát hơn. Sau đó nhét đôi tay đó vào túi áo hoodie to rộng của cậu, "Ôm chặt vào. Anh ngã là tôi không kéo lại kịp đâu."

"Ừm."

Lưu Vũ sợ ngã đau lắm. Đôi tay ở trong túi áo liền siết chặt lấy eo của người phía trước.

Hai cơ thể ấm nóng chạm vào nhau, xua tan mọi cái giá rét của mùa đông.

Thế này thì có gió to đến mấy Lưu Vũ cũng chẳng lạnh nữa. Vì có Châu Kha Vũ chắn cho cả rồi.

Thì ra người đang say lại có thể đáng yêu đến như vậy. Nghe lời một cách ngốc nghếch.

Châu Kha Vũ chỉnh lại tư thế một chút sau đó vặn tay ga lao vút đi. Khóe miệng mãi vẫn không thể hạ xuống.

Không biết là do đoạn đường này quá ngắn, hay là thời gian trôi qua quá nhanh mà chỉ trong chốc lát họ đã về đến trước nhà Lưu Vũ. Châu Kha Vũ có chút tiếc nuối, biết thế ban nãy chạy chậm hơn một chút, cảm nhận nhiều hơn một chút...

"Kha Vũ, trả nè."

Giọng nói của Lưu Vũ cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ của cậu. Anh quấn nửa chiếc khăn còn lại lên cổ Châu Kha Vũ, sau đó vịn vào vai cậu mà trèo xuống xe.

"Bai bai. Đi cẩn thận nha nhóc đáng ghét."

Lưu Vũ giơ tay vẫy vẫy, vừa quay vào đã thấy cái mũ áo hoodie của mình bị kéo ngược lại.

"Đồ ngốc, đưa nón đây đã."

"Ò, quên mất."

Châu Kha Vũ vươn tay tháo nón cho Lưu Vũ, chỉnh lại mái tóc bị cái mũ làm cho rối tung của anh. Tóc Lưu Vũ mềm mại hơn nhiều so với mọi chàng trai khác mà Châu Kha Vũ biết, chạm vào đặc biệt thích, cứ có cảm giác không muốn rời đi.

"A..." Lưu Vũ bất chợt kêu lên một tiếng, cúi đầu lần mò trong cái túi bao tử của mình. Lôi ra một chiếc khăn tay màu xanh được gấp gọn gàng, "Trả cho cậu, đã giặt thơm rồi đấy nhé."

Châu Kha Vũ nhận lấy, không rõ vì sao lại đưa lên mũi hít nhẹ. Chiếc khăn này thoang thoảng mùi nước xả vải cậu hay dùng, xen lẫn mùi hoa oải hương khô thơm nhẹ, còn có... mùi của Lưu Vũ.

"Đã bảo là thơm mà còn không tin." Lưu Vũ dẩu môi ra tỏ vẻ giận dỗi khi nhìn thấy hành động của Châu Kha Vũ. Anh cứ nghĩ rằng cậu làm thế là vì không tin mình.

Châu Kha Vũ bất giác đưa tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của anh. Cậu không biết hôm nay mình lấy can đảm ở đâu ra mà cứ làm mấy cái hành động quá phận thế này. Nhưng tâm trí lẫn trái tim đều thôi thúc cậu, không có cách nào cưỡng lại được.

Thôi thì, cứ đổ cho rượu đi.

"Đau."

Lưu Vũ đánh vào cái tay càn quấy kia. Nhăn mặt.

"Lại đây."

Châu Kha Vũ vẫn ngồi yên trên xe, ngoắc tay nhẹ một cái.

Lưu Vũ hừ mũi, nghĩ anh là thú cưng à?

Trong đầu nghĩ như thế, mà cuối cùng vẫn nghe lời bước đến. Lưu Vũ cảm giác như mình bị thuần hóa mất rồi.

Châu Kha Vũ gọi anh đến gần xong lại chẳng nói gì, ánh mắt quét một lượt trên gương mặt trắng trẻo với những đường nét thanh tú nhẹ nhàng. Dừng lại ở đôi môi châu hồng nhuận, chốc chốc lại thở ra từng làn khói vì cái lạnh mùa đông.

Cậu bất chợt có một suy nghĩ không hề an phận.

Một suy nghĩ mà cậu đối với ai cũng chưa từng nghĩ đến. Kể cả người mà cậu nghĩ là mình thích, Viên Viên.

Châu Kha Vũ đột nhiên ghé sát đến, khuôn mặt điển trai trong chốc lát đã cận kề ngay phía trước. Gần đến mức Lưu Vũ có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm thoang thoảng vị bạc hà thanh mát của cậu.

Cái cảm giác rộn ràng ban nãy lại ùa tới.

Lưu Vũ nhắm chặt mắt lại. Cái gương mặt kia không thể nhìn lâu được, nó khiến anh mất bình tĩnh, tay chân luống cuống.

Châu Kha Vũ muốn làm gì?

Ngay lúc anh cảm giác được đôi môi của ai đó đang ở ngay trước cánh môi của mình, thì hơi ấm đó đột ngột chuyển hướng sang bên phải của Lưu Vũ. Một cái gì đó mềm mại, ấm nóng chạm thật nhẹ vào tai anh.

Như thể chuồn chuồn lướt nước, vụt qua rất nhanh. Nhưng cái dư âm của cái chạm lướt qua đó vẫn còn vương lại, khiến đôi tai anh đỏ lừ.

"Good night, soulmate."

Nhột quá. Tự dưng thì thầm vào tai người ta.

Lưu Vũ rùng mình, lùi lại vài bước, cáu kỉnh đánh cái bụp vào người Châu Kha Vũ.

"Nói thì nói thẳng, thì thầm cái gì. Còn sợ ai nghe thấy cậu nói à?"

Châu Kha Vũ bật cười, gạt trống xe lên, vẫy tay ý bảo Lưu Vũ mau trở vào nhà. Vặn tay ga rời khỏi con phố yên bình với những ánh đèn vàng heo hắt.

Đúng đó.

Chỉ nói cho mình anh nghe thôi.





*tác giả:

Tận 3 chap mới hẹn hò xong thì biết bao giờ mới yêu đây =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top