Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chuông điện thoại cá nhân của Neuvillette vang lên, phá tan bầu không khí thư giãn của căn phòng tránh nắng mà gã thường dùng để nghỉ ngơi sau một ngày làm việc dài, làm cho gã không khỏi phát ra tiếng gầm gừ khó chịu. Neuvillette nhăn mày, đặt ly nước xuống mặt kính của chiếc bàn trà bên cạnh rồi dụi mắt, mệt mỏi nhìn xem tên người gọi là ai với tâm trạng muốn mặc kệ tiếng kêu inh ỏi đáng ghét ấy. Gã đang chờ Wriothesley trả lời, song đã vài ngày rồi gã không thấy gọi lại, cho nên gã cũng không hy vọng điều gì quá nhiều. Dù sao khu vực ấy cũng quá là nguy hiểm, Wriothesley dẫu có lên bờ được thì cũng có vô số những mối đe dọa khác đang ẩn mình chực chờ chàng trai. Song khi nhìn cái tên hiện lên trên máy, gã ngạc nhiên khi đó lại chính là Wriothesley gọi điện, cho nên Neuvillette cũng vài phần rất phấn chấn khi thấy dấu hiệu còn sống sót của chàng trai, mau chóng nhấc máy:

"Alo?"

Giữa một rừng những âm thanh hỗn độn của thiên nhiên, một giọng nói khàn khàn khẽ vang lên. Giọng nói bên kia rất nhẹ, thiếu sức, và lại có đôi chút lưỡng lự:

"Ngài Neuvillette. Là Wriothesley đây."

Đến lúc này khi được nghe giọng chàng trai, gã mới tạm thời thở phào nhẹ nhõm, biết rằng cậu ta ít nhất vẫn còn sống sau mấy ngày trời không liên lạc.

"Cậu mới lên bờ sao?" Neuvillette ngả người vào ghế, gác chân đầy thư giãn, ngước nhìn ra bên ngoài như thể đang rất ngóng chờ.

Wriothesley khẽ đáp ở bên kia đầu dây, xung quanh rộ lên cái ồn ào của tiếng côn trùng kêu:

"Không. Tôi đã ở trên bờ từ hôm qua, nhưng vì không có sóng nên giờ mới gọi được cho ngài."

Neuvillette gật gù, hỏi tiếp: "Cậu đang ở đâu?"

Wriothesley thở dài một tiếng, trong lúc đó có lẽ đang nhìn xung quanh để xem xem có đặc điểm nào nhận biết được nơi đó không. "Tôi nghĩ là Viện Khoa Học..."

Nơi đó chịu sự kiểm soát của Corse Milieu do được Corse Milieu đầu tư chính về cơ sở vật chất, xây dựng cũng như vung tiền cho các tinh hoa về khoa học kỹ thuật và vật lý làm dự án nghiên cứu chuyên sâu, song cũng vì tính chất đặc thù của nó là một khu nghiên cứu khoa học lớn của quốc gia, cho nên gã không thể cho Wriothesley vào được. Cùng lắm thì gã có thể nhờ một người nào đó đưa đồ ăn đường dài cho cậu ta, song gã cũng không có liên hệ nào mà sẵn sàng thực hiện một mong muốn cá nhân của gã cả, cho nên gã đành nói:

"Vậy cậu tìm chỗ nghỉ ngơi đi. Viện Khoa Học tuy sẽ không rộng mở, nhưng ít nhất sẽ có những khu đổ nát còn trú ẩn được. Đồ ăn và việc tìm đường về thì chắc cậu phải tự lo rồi, tôi xin lỗi."

Nói vậy với Wriothesley xong, gã cũng cảm thấy khá bất an do bản thân không thể giúp gì cho chàng trai trẻ được. Vốn dĩ gã cũng đang ở trong diện rất dễ bị phát hiện vì những hoạt động khác thường, nên gã cũng coi như đang bị bó hết tay chân, không thể dang tay cưu mang Wriothesley vào thời điểm này, nên chủ yếu đều phải tự nhờ vào khả năng của chàng trai mà thôi.

"Nếu cậu cảm thấy khả thi, cậu có thể tìm cách xin vào trong Viện, chắc hẳn nếu cậu tự xin hoặc gây sự chú ý cho họ thì sẽ dễ hơn là tôi xin."

"Tôi nghĩ là tôi có thể tự túc được. Dù gì tôi cũng từng đi săn, kiếm thịt chim và hoa quả cũng khá dễ."

Thông tin này khiến Neuvillette có thêm một chút ấn tượng về khả năng của chàng trai mà bản thân mới gặp hai lần. "Cậu định săn bằng gì?"

"Dễ thôi, tôi cướp súng, hoặc cùng lắm thì là dùng ná cao su tự chế."

Gã không biết phải làm gì thêm ngoài việc tin tưởng vào khả năng của Wriothesley.

"Vậy mong là cậu sẽ về được thành phố sớm. Giữ sức khoẻ nhé."

"..."

Thấy đầu dây bên kia quá im lặng, mà chỉ có tiếng của rừng rú xì xào phía đằng xa, Neuvillette đâm khó hiểu, vừa định "alo" gọi thử thì Wriothesley đã lên tiếng trước:

"Vậy thôi sao?"

"Ý cậu là gì?" Neuvillette nhíu mày, không rõ là câu nói vừa rồi có ý khiêu khích gã hay không do gã không biết tông giọng nhỏ nhẹ mà bình thản ấy là như thế nào.

"Tôi muốn hỏi là ngài... không có nhiệm vụ gì khác sao?"

Giọng Wriothesley dịu lại thành một tiếng thủ thỉ, gần như đang ngượng nghịu và bối rối.

Gã thấy thái độ của Wriothesley khá thú vị vì sự khác biệt giữa cách ăn nói và ngoại hình của cậu ta, nên đã không kìm được tiếng khúc khích, nhưng ngay sau đó gã vội chỉnh tề lại biểu cảm vì nhận ra như vậy rất không hợp hoàn cảnh, hắng giọng hỏi:

"Nếu cậu nói vậy, nghĩa là cậu chấp thuận sẽ trung thành với tôi?"

Neuvillette tỏ ra nghiêm túc, và gã luôn luôn muốn cho người khác được lựa chọn xem nên tin hay không tin, nên đeo đuổi hay nên tránh xa. Đây không phải là một câu chuyện đùa vui, và Wriothesley cũng biết điều đó.

"... Tôi vẫn muốn xem xét." Đó là câu trả lời mà gã đã đoán được từ trước.

"Cậu cứ việc xem xét, thời gian còn nhiều. Nhiệm vụ duy nhất từ tôi trên danh nghĩa là đối tác tương lai chỉ có việc cậu tìm chỗ nghỉ ngơi và quay trở lại thành phố, vậy thôi."

"..."

Thấy đầu dây bên kia không tắt máy, cũng không lên tiếng, Neuvillette liền hỏi:

"Cậu còn chuyện gì sao?"

"Tôi..." Tiếng Wriothesley ngân dài đầy phân vân. Gã kiên nhẫn chờ, bởi cậu ta nghe như thể đang muốn ra quyết định với lời ngỏ của gã. Song cuối cùng khi Wriothesley còn chưa kịp nói thì giọng Furina ở bên ngoài đã đột ngột vang lên:

"Neuvillette! Tôi cần phải nói chuyện với anh!"

Gã giật mình, vừa ngồi thẳng lại để chuẩn bị đón tiếp Furina thì Wriothesley đầu dây bên kia đã cười khúc khích, dường như đã nghe thấy tiếng của cô gái.

"À thôi, không có gì thưa ngài. Xin thứ lỗi vì đã làm phiền."

Gã không truy hỏi nữa vì không có thời gian, nên cũng chỉ nói khẽ:

"Nếu còn chuyện gì, cứ việc nhắn tin cho tôi, đừng ngần ngại."

Wriothesley cam đoan:

"Tôi sẽ cố quay trở lại thành phố sớm nhất có thể thưa ngài."

Neuvillette vô thức gật đầu, dọn dẹp lại mặt bàn cho gọn gàng, trong lúc đó nói: "Ừm. Nghỉ ngơi đi."

Wriothesley biết đó là thay cho lời tạm biệt, nên chỉ lẩm bẩm đáp lại rồi cúp máy. Gã liền thở dài, vuốt mặt một lần để lấy lại sự nghiêm trang rồi gọi ra ngoài:

"Vào đi."

Ngay lúc đó, Furina liền đẩy cửa ló mặt vào, nhưng cô ta chỉ đứng ở bên ngoài mà thôi, vừa hí hửng vừa mập mờ, hỏi một câu:

"Anh vừa nói chuyện với người đó à?"

Gã nhướn mày. "Người đó?"

"Anh biết đấy... crush? Người yêu thứ hai?"

"Tôi vừa nói chuyện với đối tác tương lai. Tôi làm gì có tâm trạng để yêu đương vớ vẩn?"

"Giọng điệu của anh rất là ân cần nha, rất khác với vẻ bình thường." Furina thò ngón trỏ ra, ngoắc nhoắc như thể rất thông thái, làm gã càng thấy khó hiểu.

"Tôi vốn đối xử với người quen như vậy mà?"

"Ây, thôi bỏ đi."

Furina xua tay, giậm chân bước hẳn vào phòng, đi qua cả bộ sofa để đập tay cái uỳnh lên mặt bàn của gã một cách thô lỗ, làm gã có chút giật mình. Neuvillette nhíu mày khi quan sát hành động này của Furina, cảm thấy khó hiểu tại sao cô lại ứng xử thiếu tôn trọng và thiếu ý tứ đến vậy.

"Theo anh, ngành luật có thật sự hợp với tôi không?" Cô ta hỏi với đôi mắt hai màu dính chặt lấy gã, một sự quyết tâm kỳ lạ bỗng bùng cháy trong hai con ngươi giọt nước của Furina.

Neuvillette nhướn mày khó hiểu, đan tay và hỏi ngược lại:

"Vì sao cô lại cảm thấy rằng nó không hợp cô?"

"Tại vì tôi nghĩ rằng giữa việc làm diễn viên và làm luật sư, thì làm diễn viên vẫn..."

Furina đắn đo, lảng vảng xung quanh bàn tiếp khách của gã rồi tìm đến sofa, nghịch mái tóc trắng của mình để tự giúp bản thân bớt căng thẳng hơn. Gã nhìn chòng chọc vào cô gái đang dần yên vị trên sofa của mình, đăm chiêu.

Furina có mấy thứ tài năng xuất chúng, đó là tài phán đoán, sự cảm thông lớn và khả năng diễn kịch tuyệt vời. Hiện tại, nếu đã muốn làm người thừa kế chức vị của Egeria hay làm cánh tay phải xuất chúng của nàng, thì Furina tất nhiên phải theo học ngành luật, chính trị, kinh tế hoặc quản lý. Song cô ta dường như không hề có hứng thú với những việc đó, cũng chẳng có vẻ gì là muốn hỗ trợ chị gái mình trong việc quản lý toàn bộ các nhánh gia đình lớn trong Corse Milieu.

"Vậy là cô vẫn muốn theo nghệ thuật biểu diễn?"

Gã nghĩ là cũng được thôi, Fontaine dù gì cũng là một quốc gia quá là nổi bật về ngành điện ảnh, sân khấu và thời trang, ngành âm nhạc cũng cạnh tranh ngang ngửa với Snezhnaya, tại sao lại không để Corse Milieu vươn tầm với sang một ngành giải trí đồ sộ như vậy để tạo thêm tầm ảnh hưởng, đồng thời có thêm nhiều cơ hội và lợi nhuận hơn nữa để gia cố địa vị và quyền lực?

Song nếu đứng trên cương vị là một người "anh trai", gã cảm thấy rằng Furina quá trẻ và còn non nớt trong những việc tranh giành củng cố quyền lực như vậy, và bản thân việc gia cố định vị ấy cũng quá mức bẩn thỉu và phóng túng. Gã cho rằng Furina chưa đủ sẵn sàng.

Furina nhún vai, tựa hẳn vào chiếc đệm phía sau và vân vê đuôi tóc trắng của mình, ậm ừ đôi chút.

"... Anh có thể..."

Cô gái định nói tiếp, song lại thôi vì cũng không biết cấu trúc lại thành một câu nói như thế nào cho được. Neuvillette kiên nhẫn chờ, để rồi tới một khoảng thời gian sau, Furina bỏ cuộc với công việc tìm kiếm ngôn từ của mình, thẳng thắn hỏi gã:

"Anh thấy tôi nên như thế nào?"

Neuvillette nghĩ rằng thay vì nhìn nhận vấn đề một cách quá sâu và cố gắng tìm mối liên kết giữa ngành học và hoạt động xã hội đen, thì gã nên tiếp cận với quan điểm của một người quen, với quan điểm tư vấn chung chung hơn.

Do đó, gã phất tay, bình thản đáp một câu muôn thuở: "Quan điểm của tôi là nếu cô theo đuổi được ngành nào lâu dài thì hẵng chọn ngành đó."

"Vậy-"

Furina chưa kịp nói thành câu thì bỗng cánh cửa phòng bị mở tung ra, va vào tường và tạo ra âm thanh đanh thép, làm cả hai người ở bên trong đều giật mình ngoái lại. Đứng trước cửa phòng gã chính là Egeria, đi cùng một toán hiến binh được trang bị sẵn súng ống, tất cả đều chĩa vào Neuvillette bên trong. Nhìn thấy cảnh ấy, Furina liền bủn rủn tay chân, hoảng hốt quay lại nhìn gã, không hiểu đang có chuyện gì xảy ra.

"Furina, đi ra ngoài."

Egeria gằn giọng, làm Furina hoảng loạn đến ngớ ngẩn, đứng phắt dậy.

"Hả?"

"Đi ra ngoài." Egeria lặp lại, rồi chờ không nổi, liền xông vào kéo Furina ra ngoài, ẩn cô ta khỏi phòng rồi đóng chặt cửa, khóa trong ngay tức khắc. Toán hiến binh ngay lập tức khống chế hai tay Neuvillette, áp cả người gã lên tường làm cho gã kêu lên một tiếng the thé vì đau. Egeria sau khi đuổi được Furina đi liền quay lại, bước từ từ tới Neuvillette, sau đó ngồi xuống ghế của gã một cách thản nhiên, khoanh tay và gác chân. Nàng ta nghiêm nghị nhìn gã, vẻ ân cần giả tạo giờ đã không còn.

"Neuvillette, vì sao cậu lại phản bội lại Corse Milieu?"

Gã hơi đau vai nên giãy dụa đôi chút, phớt lờ thái độ của Egeria, chỉ nhìn nàng ta chằm chằm, không thể hiện gì ra mặt.

"Trả lời tôi."

Thấy Neuvillette cứng đầu không chịu nói, Egeria cũng không muốn chơi đuổi bắt vờn nhau, nên rất cáu kỉnh đứng bật dậy, áp sát và tóm lấy cổ gã, siết lấy siết để, ép gáy gã nhấn vào tường.

"Cậu biết bản thân mình đang ở trong tình huống nào mà phải không?"

Theo bản năng, gã rụt cổ lại, gồng người để chống chịu lại áp lực trên cổ mình, nhưng mới giãy dụa một chút thôi, gã lại bị hai hiến binh áp lại vào tường. Móng tay nhọn hoắt của Egeria đâm vào cổ gã, khiến gã cứng người, thở yếu ớt, song vẫn chỉ nhìn Egeria với một ánh mắt cương quyết.

"Kiril Veles đã gửi cho tôi xấp tài liệu chứng minh được những gì cậu đã làm trong kế hoạch của anh ta. Vì thế, tôi yêu cầu cậu cho tôi biết vì sao cậu lại quyết định phản bội lại Corse Milieu."

Nghe giọng điệu như đã nắm thóp được mình của Egeria mà máu gã lạnh cóng. Neuvillette trừng mắt, bỗng chốc nín thở.

Trước mọi cú rơi mạnh mẽ nhất, dù có đạt được đến vận tốc nào đi chăng nữa để vươn tới đỉnh cao, thì mọi vật đều phải lâm vào cảnh bị chững giữa không trung.

Đây là khoảng chững trước khi gã nhận ra mình sẽ rơi một cú đầy chết chóc.

Gã đã đoán được ngay, gã đã biết, sau tất cả những gì Kiril đã làm, gã đã biết rất rõ âm mưu của Kiril. Neuvillette chỉ là một con tốt bị vứt bỏ sau khi đã hết tác dụng mà thôi, mọi cống hiến, mọi sự cứu giúp, mọi sự nhún nhường và mọi nghĩa tình đều vô dụng.

Kiril rốt cuộc vì sao lại chọn đúng lúc này chứ? Cớ gì lại lật mặt với gã, cớ gì lại còn muốn lôi gã vào bãi bùn? Vì sao lại phải tàn độc với nhau như thế? Vì sao phải theo đuổi mục tiêu kỳ lạ kia một cách mù quáng đến vậy?

Neuvillette không thể hiểu nổi vì lý do gì mà gã bị cuốn vào mớ hỗn độn này, cũng không thể tin được là Kiril sẽ lợi dụng mình như thế, để rồi ngay lập tức lật mặt khi gã không còn hữu dụng nữa.

Tuy gã nghĩ rằng bản thân đã nắm chắc về những gì bản thân gây ra và đã sẵn sàng nhận sự trừng phạt thích đáng, song không ngờ Kiril lại chính là kẻ đẩy gã đến rìa vực thẳm, để rồi gã ngã mà trong tâm mãi khắc ghi, rằng Kiril là một kẻ khốn nạn, một tên phản bội.

Nỗi hận thù sẽ cùng gã mà tồn tại cho đến khi Kiril trả giá cho những gì y làm hôm nay.

Neuvillette thở ra, dường như đã không còn muốn sống trong thực tại nữa rồi. Gã cay đắng nói, dường như chỉ là lấy lệ:

"Kẻ phản bội ở đây không phải tôi. Đừng có đánh đồng tôi với cậu ta."

Egeria, nửa với cơn giận, nửa với tâm trạng rối bời, không nhận ra sự mơ màng trong con mắt gã, chỉ nhướng mày, đáp lại:

"Kiril khai rằng cậu có ý định phản bội lại Corse Milieu, và cậu có tham gia vào kế hoạch của y. Cậu không có lý do gì để trốn tránh cả."

Nghe đến đó, tâm trí gã chợt bừng tỉnh, có chút khó tin. Gã cười khẩy giễu cợt, giọng có chút khàn hỏi lại: "Cô còn tin cả một tên tội phạm như cậu ta ư?"

Nàng ta mạnh mẽ hất cằm, mọi vẻ đẹp quyền quý đều phô trương hết ra trước mặt gã, song gã vẫn bắt gặp cái nhăn mày, cái mím môi, cái đảo mắt lúng túng. Nàng ta tuyên bố:

"Mọi bằng chứng để xác minh cho xấp tài liệu ấy đều có, cậu chớ cãi. Mọi hành động cậu làm tuy nhỏ, nhưng lại dẫn đến một cái kết lớn hơn, đủ để chứng tỏ rằng cậu là đồng lõa của Kiril. Kiril dù nói dối hay nói thật, thì bằng chứng vẫn luôn ở đó."

Neuvillette nheo mắt, thều thào nói:

"Tôi bị cậu ta phản bội. Cô có tin không?"

"Tôi không tin." Nàng cương quyết, và rốt cuộc chỉ nhận lại được một cái cười mỉa mai nữa của gã.

"Vậy thì tôi chẳng có gì để nói với cô cả."

Egeria bực mình gắt lên, móng tay nhọn đã bấu ra máu trên cổ gã:

"Cậu đang trốn tránh vấn đề."

"Tôi không trốn tránh, tôi đang nói sự thật. Tôi bị phản bội. Cô đừng tự mình kết luận hành vi của người khác."

Gã giãy dụa, hạ giọng và trừng mắt nhìn nàng ta. Egeria phát cáu, nhưng vẫn cố nuốt xuống, quyết định lùi một bước để nhường nhịn.

"Tôi hỏi cậu dựa trên danh nghĩa là một người chị. Cậu thật sự đã nghĩ gì khi làm vậy?"

Neuvillette đảo mắt, cảm thấy cái chiêu trò này của Egeria đã quá là xưa rồi, nên chỉ bình thản đáp với vẻ chán ngán:

"Tôi đã muốn giúp đỡ Kiril dưới danh nghĩa là người thân cận."

"Vì sao?"

"Câu hỏi thừa thãi."

Egeria thu tay lại, hít thở một vài lần để làm nguôi đi sự tức giận bên trong.

"Vậy vì sao cậu lại không can thiệp vào họ nữa? Vì sao cậu không rời đi cùng họ luôn?"

Cái nàng nhận lại cũng là một cái tặc lưỡi đầy thái độ của Neuvillette:

"Tôi không có nhu cầu can thiệp vào bất cứ thứ gì họ làm. Tôi đang cố gắng giúp đỡ Kiril. Tôi làm gì có lý do gì để rời đi? Tôi đâu có biết gì về kế hoạch rời đi này đâu? Đây mới là nơi tôi thuộc về."

Egeria nhịn quá đủ rồi, nàng ta rõ là không bao giờ chấp nhận thái độ thô lỗ và thiếu tôn trọng như vậy, cũng không muốn người khác giấu diếm sự thật. Nàng ta cần một câu trả lời thẳng thắn, đầy đủ và hợp lý, nhưng Neuvillette - tính cách gã với Furina và với Egeria là hai tính cách hoàn toàn khác nhau, nên tất nhiên gã không bao giờ thỏa hiệp để cho nàng một câu trả lời như ý.

"Rốt cuộc là cậu đã nghĩ gì vậy? Tham gia vào kế hoạch của bọn phản động, thái độ giấu diếm khi tra hỏi, thông tin mâu thuẫn với nhau. Nếu ngay từ đầu cậu không muốn can thiệp vào kế hoạch của họ, vậy thì tại sao cậu vẫn làm?"

Neuvillette cũng không nhường, khó chịu đáp:

"Cô còn không hiểu chỗ nào nữa? Câu trả lời của tôi đúng trên mặt chữ, chỉ có vậy thôi."

Egeria đảo mắt, cảm thấy rằng sự cứng đầu của gã quả là khó chữa, mà cứ "chơi đùa" với gã thì vừa tốn thời gian, vừa dễ rơi vào những cái bẫy mà gã đặt ra. Nàng đành phải hít thở một lúc, dành thời gian ra ngẫm nghĩ.

"Vậy chuyện Kiril phản bội cậu là thật? Và cậu không hề biết chút gì về kế hoạch của hắn?"

"Phải, tôi không biết rõ mục đích của cậu ta là gì. Và tôi cho rằng những gì tôi làm đều là những điều quá nhỏ nhặt với ý nghĩ rằng tôi đang hỗ trợ một người bạn. Tôi đúng là có làm những việc đó, nhưng lý do thật sự là gì thì tôi chưa bao giờ được biết."

Egeria thu tay đỡ trán, im lặng nghĩ ngợi đôi chút. Lần này nàng ta bỗng chợt nắm bắt được một điểm yếu để nỗ lực chứng minh rằng Neuvillette có tội:

"Nếu cậu nói vậy, thì thứ nhất, khi Kiril được công bố là đã bị bắt, vì sao cậu không thú thật ngay? Vả lại, là do cậu quá ngốc nghếch và thờ ơ nên mới không biết, hay là do Kiril thật sự chưa bao giờ tiết lộ cho cậu biết về kế hoạch của anh ta?"

Neuvillette nhướn mày.

"Cô muốn nói gì?"

Egeria cậy móng để lau đi các vết máu bên dưới móng tay, thản nhiên đáp:

"Với những người khác bị bắt và xử chết trong Corse Milieu, ai cũng đã biết rõ kế hoạch của Kiril, chỉ có mỗi cậu là không biết chút gì thôi."

Neuvillette có chút bồn chồn, song gã cố gắng không thể hiện ra, tránh lộ tẩy hết mọi thứ. Egeria tiếp với giọng điệu quá đỗi bình tĩnh:

"Pétain cũng là người trung thành với Corse Milieu, vậy mà vì nhận hối lộ cùng việc bị tẩy não, nên ông ta đã điều động một lượng lớn Hiến Binh của chúng ta sang để phục vụ dưới sự kiểm soát của nhóm phản động. Tôi đã xử chết ông ta rồi."

Một tin sốc nữa khiến gã choáng váng đầu óc, cơn giận đang nguôi đi lại chợt bùng lên như vừa được thêm than thêm gỗ. Neuvillette cáu đến nổi gân xanh, gầm lên với nàng:

"Xử chết?! Loại người vô ơn bạc nghĩa! Cô có thể tù chung thân ông ta, nhưng cớ gì lại phải giết ông ta như vậy?!"

Egeria giật mình khi thấy phản ứng ấy, liền nghiêm nghị định lên giọng:

"Cậu-"

"Cô có biết Pétain là người hầu cận trung thành nhất của cha mẹ tôi không? Ông ta cũng là ân nhân của cô lẫn của cả Corse Milieu này đấy cô biết không hả?!"

Neuvillette quẫy mạnh, đã rút được một tay ra rồi thì lại bị tóm về, bị dọng vào tường thành một cú đau đớn. Egeria gằn giọng, đáp lại gã:

"Tôi không quan tâm! Ông ta dám phản bội lại Corse Milieu, dù có là ai cũng không tha! Lòng trung thành của ông ta đã sụp đổ, ông ta không còn giá trị gì nữa."

Gã bức xúc đến mức khó thở.

"Thế khi cô phạm tội của Hội Đồng năm đó khi mới lên, họ có tha thứ cho cô không?! Cô có biết năm ấy Remus lên thống trị để trấn an dân chúng, rốt cuộc là do ai đã sắp xếp không?! Để rồi sau này cô thoát ngục, lên làm thủ lĩnh của Corse Milieu, cô có biết ai là người đã đưa cô lên không hả?!"

"Tôi-"

"Cô cũng có biết động cơ thực sự của Kiril là gì đâu, vì sao hành động gấp gáp như vậy? Kể cả khi đã mất lòng tin vào Pétain, thì cô vẫn còn phải phán xét ông ta trên cương vị là Chánh Án nữa, đâu thể như vậy được?!"

Egeria cũng không nhịn được mà hét lên: "Tôi có lý do riêng!"

"Lý do riêng đấy là gì? Cô không hề nhắc đến việc ông ta có chống lại mình trực tiếp, vậy lý do riêng kia, chẳng lẽ là do cô bốc đồng xét xử để ông ta chết? Cứ tự cho là mình công bằng lắm, hoá ra cô cũng chỉ là một kẻ vô ơn! Cứ nói là tôn vinh lòng trung thành lắm, rốt cuộc cũng chỉ là nói bâng quơ!"

Nàng ta mặt đỏ bừng lên, bỏ hết mọi sự quý phái và nhã nhặn đi để vung tay, cho gã một cái tát, làm bên má kia đỏ ửng và rát bỏng.

"Vì sao cậu luôn đối xử như vậy với tôi? Vì sao cậu cứ phải cay nghiệt đến thế? Vì sao cậu không bao giờ coi tôi là gia đình? Cậu không thể vì danh nghĩa là em trai mà đối xử tử tế hơn được sao?"

Gã thở hồng hộc, lại một lần nữa vùng vẫy, mắt gã đỏ ngầu như một con thú điên dại.

"Cô mà đối xử với ân nhân của mình như vậy, thì cô cũng cay nghiệt kém gì tôi? Cô còn muốn chơi trò gia đình đến bao giờ nữa? Cô chưa bao giờ thể hiện một chút tình cảm và sự yêu thương vô điều kiện nào với em gái cô, với chính Furina chứ đừng nói là tôi! Cô nghĩ cô xứng đáng được coi là người trong gia đình sao? Cô đã cướp hết mọi thứ mà tôi vốn có rồi, đừng giả vờ thánh thiện nữa!"

Nói ra những lời ấy, mắt gã cay xè, những thứ hỗn loạn trong cơ thể cứ như giọt nước tràn ly, đồng loạt ộc hết ra ngoài theo tuyến nước mắt. Gã vừa tức giận vừa đau đớn, không tài nào kiểm soát được những gì cơ thể đáng lẽ đã có thể khống chế.

"Nơi này vốn dĩ thuộc về dòng tộc của tôi, quyền kiểm soát thuộc về chúng tôi, các hoạt động và làm ăn cũng là của chúng tôi! Cô chẳng biết chút gì về ơn và thù, cũng chẳng hiểu gì về luật lệ và phép tắc nơi đây. Rốt cuộc lý do gì mà cô lại xứng đáng được làm kẻ đứng đầu Corse Milieu?"

Gã nói, xong nước mắt chảy ra ồ ạt, đầu lưỡi mặn chát cái hương vị của thứ dung dịch cơ thể đáng ghét này.

"Đây vốn dĩ không phải là nơi để cô thực hiện tội ác. Đây là nơi để những người như tôi trốn khỏi sự đàn áp từ những người như cô."

Gã biết mọi thứ giờ đã nằm trong lịch sử bị buộc phải lãng quên, nhưng Egeria - con người tuy sáng láng và nhân từ, rốt cuộc cũng vẫn là một tên tội phạm, lật đổ sự cai trị của người bản địa để trở thành chủ nhân mới của Corse Milieu, áp đặt những luật lệ mới để biến một nơi tị nạn của người bản địa thành ổ tội phạm lúc nhúc những thứ dơ bẩn. Như vậy mà vẫn gọi bản thân là biểu tượng của Công Lý sao?

"Việc đàn áp là không thể tránh khỏi, nhưng tôi không hề làm mạnh tay tới vậy." Egeria cố gắng bao biện, nhưng Neuvillette vốn đã nhìn thấu.

"Cô sẽ không hiểu được thế nào là mạnh tay cho đến khi cô phải trải qua nó."

Nàng ta khoanh tay, muốn thỏa hiệp:

"Cậu vẫn luôn căm thù chúng tôi, nhưng rốt cuộc vì sao vẫn cứ phải bám víu lấy sự hận thù đó? Vì sao cậu không thể buông tha được?"

Gã lườm nàng, gằn giọng: "Cả đời này tôi sẽ không quên kẻ đã cướp hết mọi thứ từ tay tôi."

"Tôi không hề cướp từ cậu!" Egeria chối, nhưng đã bị Neuvillette chặn lại những lời bao biện vô nghĩa:

"Vậy tại sao cha mẹ tôi phải chết? Tại sao cô lại đuổi người bản địa khỏi đây? Tại sao tôi lại phải phục vụ cô như một con chó? Tại sao bạn bè, người thân cận của tôi lại phải chết trong khi cái Công Lý khốn nạn của cô đã có thể cứu họ? Đến cả thánh vật của người Fontaine bản địa cô cũng cướp đấy! Cô nói xem, tại sao hả?!"

"Ngậm miệng lại cho tôi!"

Egeria hét lên, và trong thoáng bốc đồng ấy, nàng rút súng, nhấn nòng súng lạnh ngắt vào thẳng trán gã, ngón tay run run đặt lên cò.

Gã có thể nhìn thấy mồ hôi túa ra khắp làn da được phủ một lớp kem dưỡng và kem chống nắng kia, những cái co rút của cơ tay, và sự chần chừ khi đôi lúc lại muốn kéo cò, đôi khi lại không.

Nhưng chẳng có điều gì xảy ra.

Gã biết rất rõ Egeria sẽ vì lòng nhân từ mà không dám bắn. Nhưng cũng vì Egeria không dám mà gã càng thấy tức giận, cảm thấy thật nực cười trước kẻ được coi là vừa nhân từ, vừa tàn độc kia. Egeria quyết đoán bao nhiêu khi xử chết Pétain, thì bây giờ nàng ta chần chừ bấy nhiêu. Chỉ nhờ vào hành động này thôi mà gã biết rằng Egeria đã hối hận và chột dạ, và điều đó làm máu gã sôi lên không ngớt.

"Cô còn chờ cái gì nữa? Muốn giết thì giết đi. Để xem nếu không có tôi thì cô sẽ sống được đến bao giờ."

Egeria nhắm mắt, đôi tay ngày càng run rẩy dữ dội hơn, hơi thở thất thường. Nàng ta không dám, nên Neuvillette hạ giọng, có chút chèn ép:

"Nào, còn chờ gì nữa?! Còn muốn chần chừ nữa sao?!"

Vị Chánh Án Tối Cao của tổ chức xã hội đen lớn bậc nhất Fontaine mang tên Corse Milieu vậy mà lại mở bừng mắt, và bỗng hạ súng.

"Cô -"

Một vệt trắng lướt qua mắt gã trước khi một tiếng nổ choáng váng vang lên bên tai. Gã nhắm mắt lại, và một cảm giác đau buốt nổ ra từ giữa bàn chân trái, đau đến mức gã không thể nuốt lại tiếng gào thảm thiết. Tay gã cào vào tường đến chảy máu, tay còn lại bấu lấy bả vai của Hiến Binh mà cào cấu, nước mắt giàn dụa chảy xuống như nước mưa nặng hạt. Trong cơn quay cuồng của cơn đau, nỗi hận thù, sự phẫn nộ và mong ước được bỏ cuộc, gã chỉ thấy cổ mình đau nhói, để rồi một câu nói mơ màng bước vào tâm trí như đòn đánh cuối cùng lật đổ ý thức của mình:

"Cậu... sẽ không được quay trở lại đây nữa. Cậu sẽ bị trục xuất khỏi Corse Milieu."

———

Neuvillette thấy bản thân đang đứng giữa đường phố đông đúc, ngay giữa ngã tư của một nơi quen thuộc.

Đây là Inazuma, một ngã tư người người qua lại, xe cộ ùn ùn chờ nhau để được đi, đèn giao thông cũng nhấp nháy ánh đèn đỏ như bị lỗi.

Gã cất bước, nhưng khi đáp chân xuống mặt đường xe đi, gã chợt nghe thấy tiếng người vang vọng phía xa. Để rồi từ trên trời, vô vàn lá thư dính máu rơi xuống thành một biển lổn nhổn trắng đỏ, và trước cổng thành, bỗng có một chàng trai xuất hiện.

Neuvillette hoảng hốt muốn chạy đến như thể đuổi theo một người đang trên bờ vực của cái chết, song dưới lòng chân gã đau buốt như giẫm phải kim, gã ngã xuống dòng "nước" đầy thư máu, rồi mọi thứ đều đen kịt.

Choàng tỉnh ở một nơi trắng xóa, gã ngửi thấy cái mùi có chút tanh tanh đắng đắng, có chút hoá chất công nghiệp mà thường bắt gặp ở bệnh viện, liền run rẩy chạm vào tim để xem bản thân liệu đã chuẩn bị vỡ ngực chưa. Mãi một hồi sau, gã mới cảm thấy bình tĩnh lại.

Từ trần nhà khi lướt mắt xuống giữa hai chân, gã trông thấy một người bệnh khác đang nằm gác chân, bên chân ấy bị bó bột và phải treo lên với một mảnh vải trắng. Gã nhận ra mình mới tỉnh dậy trong một bệnh viện xa lạ, bên cạnh là những bệnh nhân khác cũng trong tình trạng tương tự như mình. Đây rõ ràng không phải là bệnh viện tư, mà là bệnh viện công của Fontaine.

Neuvillette bấm chuông gọi y tá, rồi ngồi thẳng lại, đầu óc trống rỗng lạ thường. Gã có chút lo sợ vì thân phận của mình, song lại cố chấp tự nhủ rằng gã dù có là ai thì cũng chỉ là một bệnh nhân trong mắt họ mà thôi, nên đừng quá căng thẳng.

Gã cũng mới nhận ra hai chiếc va li quen thuộc của mình đã nằm ở bên cạnh, chắc trong đó cũng phải có hai ba chiếc giày da của gã nữa. Cũng may là Egeria còn đủ nhân từ để cho gã một cơ hội sống sót ở bên ngoài xã hội với đồ đạc cá nhân còn nguyên vẹn.

Dựa theo mọi thứ mà y tá giải thích với gã, thì người đưa gã đến đây là một nhóm ba người, trong đó có một quý cô tóc trắng được búi lên, ăn mặc sang trọng - người gã đinh ninh là Egeria, và nói với họ rằng họ sẽ chi trả hết tiền trị liệu, nhưng sẽ không để lại liên hệ, và gã muốn làm gì thì làm sau khi chân được chữa trị xong.

Gã nghe vậy mới chợt nghĩ, Egeria có khi nào đang chột dạ hay không? Có khi nào nàng ta đang muốn "trả nợ" gã vì những gì nàng ta đã gây ra không? Hay hành động này vốn chỉ bắt nguồn từ sự nhân từ của nàng mà thôi?

Cả ngày hôm đó gã chỉ biết ngủ và chờ được kiểm tra và bôi thuốc cho vết thương mà thôi, gã không có bụng ăn bất cứ thứ gì khác ngoài súp và cháo. Những ngày hôm sau là một vòng lặp chán ngắt, gã cố giết thời gian bằng cách dùng máy tính để chỉnh sửa hồ sơ tìm việc, xoá đi những gì gã đang nắm giữ về Corse Milieu mà không còn giá trị nữa như lịch họp hành, các thông tin tội phạm, các ghi chép và các bộ luật đang được xem xét chỉnh sửa. Ngoài ra, gã cũng dành nhiều thời gian để vẽ vời hơn, lúc nào được phép đi lại, gã cũng sẽ đi tìm những phong cảnh trong bệnh viện để ngồi vẽ mấy tiếng đồng hồ không ngừng. Gã cố gắng khiến bản thân cảm thấy bận rộn và quay cuồng trong công việc để nhanh chóng xua đi những suy nghĩ quá tiêu cực về những gì vừa mới diễn ra, và cũng vì thế mà chỉ chưa đầy ba tuần sau khi vào bệnh viện, vết thương của gã đã được cắt chỉ và chờ để được ra viện.

Nhưng điều đó cũng có nghĩa là gã sẽ mất đi nguồn thức ăn miễn phí cùng với nơi ở ổn định mà gã đã bắt đầu làm quen trong vòng ba tuần vừa qua.

Neuvillette chỉ còn lại vài chục triệu Mora trong tay cùng hai chiếc va li lớn và một chiếc ba lô đựng dụng cụ hằng ngày, cho nên gã không khỏi cảm thấy máu mình sôi sục trong lửa bỏng, lại đi kèm với những nỗi lo âu như làn khói mãi không dứt cái cảm giác ghê tởm của nó.

Gã không chết, nhưng gã vẫn phải chịu sự nhục nhã của việc bị trục xuất khỏi chính ngôi nhà của mình bởi một người hoàn toàn không cùng chung huyết thống. Một nỗi nhục mà từ trước đến giờ những người đồng hương của gã vẫn đều phải chịu. Dù vẫn luôn muốn rời đi, nhưng phải chịu gièm pha, chịu rời đi tay không và chịu bị ép buộc như vậy, gã không thể nào đành lòng.

Neuvillette siết chặt bàn tay, cả cơ thể run lên bần bật.

Gã hận Egeria, hận từ sâu thẳm trong đáy lòng. Gã hận đến run rẩy, gã hận đến nước mắt chảy dài trên gò má, để rồi gã choàng tỉnh, nỗ lực giấu đi sự đau đớn trong lòng.

Những gì nàng ta đã làm vẫn còn khắc sâu trong tâm trí gã. Dưới tay nàng đều là những xác chết, những thứ nhem nhuốc của chất kích thích, tiền bẩn, súng ống, gái điếm và vô vàn những thứ đáng ghê tởm khác.

Vì sao Egeria lại biến Corse Milieu thành một tổ chức tội phạm? Vì sao những nơi khác cũng trở thành các tổ chức tội phạm?

Đó liệu có phải là chủ đích của Hội Đồng hay không?

Gã nhớ về những điều cha mẹ từng làm, gã nhớ những khoảng thời gian cha mẹ còn chăm chút dạy dỗ gã về cuộc đời, nhớ về những khoảnh khắc mà gã cảm thấy hạnh phúc nhất. Giờ đây nó bỗng vỡ tan tành như tấm kính mỏng manh, rồi biến mất như chưa hề tồn tại.

Nàng ta vẫn luôn lấy đi mọi thứ của gã. Vốn dĩ vẫn luôn như vậy kể từ khi Egeria và Furina đặt chân tới căn nhà kia.

Gã thấy bản thân chìm trong một thứ bóng tối buốt giá, còn phía trên kia là Egeria lạnh lùng nhìn xuống.

Không biết gã đã đứng đó bao lâu, nhưng bất chợt điện thoại gã rung lên một hồi chuông inh ỏi, khiến gã giật mình, tâm trí bị kéo về hiện thực.

Đó là một dòng tin nhắn kỳ lạ từ Furina.

"Tại sao chị tôi lại đuổi anh đi chứ? Tôi không hiểu nổi..."

Thế rồi Furina còn định viết thêm gì đó nhưng thôi, màn hình bỗng thay đổi, và ở bên dưới chỗ mà đáng lẽ đã có thể dùng bàn phím trả lời lại, lúc này chỉ hiện ra một câu đơn giản:

"Bạn không thể nhắn tin với người dùng này."

Gã bị block rồi.

Neuvillette thở dài, cất điện thoại rồi bắt đầu nghĩ về việc tiếp theo mình cần phải làm.

Nơi đây chính là "Con thuyền" Poisson. Một nơi không quá gần, nhưng vẫn rất dễ tiếp cận đồng minh lớn nhất nhì của Corse Milieu - Bộ phận điều tra đặc biệt Spina di Rosula, bởi rất rõ ràng, đây chính là địa bàn làm ăn của họ.

Gã đặt tạm một phòng nhỏ tại khách sạn cấp thấp - bởi gã biết Egeria sẽ không chỉ dừng lại ở việc trục xuất gã, mà còn ngăn không cho gã sử dụng những dịch vụ xa hoa dưới cái tên Neuvillette - rồi sau đó lập tức đi tìm thuê nhà ở bên ngoài. Gã không muốn để bản thân thua cuộc trước những gì gã đang đối mặt, nên gã cũng không có thời gian ngẫm nghĩ về số phận của mình để rồi suy sụp về nó.

Ngay sau đó, gã liền nghĩ xem nên làm gì để kiếm tiền. Neuvillette vốn dĩ không khét tiếng bằng Egeria bởi gã chỉ là cái bóng của nàng, nên gã có nhiều lựa chọn sống hơn rất nhiều khi phần lớn đám đông không hề biết đến gã.

Neuvillette có vài lựa chọn: Một, là làm tạm thời tại quán bar của quý ngài Callas, trong lúc đó gã sẽ phải xác định mục tiêu lâu dài rồi chọn một nghề mới, với nguy cơ rất cao bị phát hiện bởi người của Corse Milieu; Hai, gã sẽ tìm việc để sống như một người bình thường - theo đuổi mục tiêu của chính gã, nhưng sẽ có nhiều nguy cơ bị từ chối vì gã là người bản địa; Hoặc ba, gã sẽ tham gia vào tổ chức mà Apep nhắc đến, rồi nhúng tay trực tiếp vào những chuyện tội phạm mà gã vốn ghét cay ghét đắng.

Nếu lý trí gã phân tích tình huống như này, gã chắc chắn sẽ chọn lựa chọn thứ ba vì sự an toàn và đảm bảo, nhưng gã không muốn nhúng tay vào giết chóc, không muốn trở thành kẻ xử trảm.

Gã có một trái tim quá đỗi yếu ớt, và gã phải áp đảo sự yếu ớt đó với lý trí.

Thế nhưng trái tim lại thôi thúc gã lựa chọn con đường thứ ba, trong khi đó lý trí lại lạc lõng và mơ hồ.

Không được, gã không muốn nghe theo những gì bản năng nhất. Gã cần phải lý luận, gã muốn bản thân phải lựa chọn đúng đắn.

Vì thế, gã quyết định làm cả hai lựa chọn đầu tiên.

Trước tiên, gã không được thua cuộc, và thứ hai, gã phải đảm bảo rằng gã có thể sống sót được dẫu có phải chờ đợi tới khi Corse Milieu sụp đổ.

Gã không thể quan tâm về việc gã sẽ phải chịu đựng ách thống trị của những kẻ xâm lăng như thế nào, cũng chẳng quan tâm nếu như bản thân phải lởn vởn quanh khu vực của Corse Milieu như một con thiêu thân.

Gã thà làm những việc như thế, còn hơn là đi ngược lại với những quy tắc và công lý của nhân loại.

Neuvillette dành cả ngày hôm đó để tìm đủ các loại công việc trên mạng để có thể kiếm được một công việc nào đó ổn định. Gã đồng loạt gửi, nỗ lực làm tăng khả năng được trúng tuyển công việc hơn.

Ngay sau đó, gã liền liên hệ với ngài Callas, hạ mình xin được vào ban nhạc của quán Spina di Rosula, nhằm giữ chỗ và để cho gã có được một nguồn thu nhập tạm thời trước. Mọi thứ bây giờ phải nhanh chóng và nặng tính cạnh tranh, nếu không thì cũng sẽ như thể gã đang tụt lại trong đường đua sống còn.

Khi cái nỗi lo lắng của việc tìm kiếm nguồn tiền để sống còn đã dần lắng xuống, Neuvillette mới mệt mỏi ngước mắt ra phía bên ngoài cửa sổ.

Mới thế thôi mà gã đã bỏ qua cả bữa tối. Sự hốt hoảng, đi kèm theo đó là sự vội vàng và bất an đã khuấy đảo gã lên như một cơn bão. Gã đành phải gập máy tính và lấy tiền ra để đi mua đồ ăn bỏ bụng cho đỡ đói, tránh để bản thân kiệt quệ.

Trong siêu thị, gã chỉ mới bước vào thôi đã bị vô số ánh nhìn ghim chặt lấy. Neuvillette thấy lạ, song cố gắng không để tâm, nhưng khi có một người phụ nữ định đi qua mình, gã thấy cô ta chợt tăng tốc, vút qua vai gã như thể không muốn chạm mặt vậy. Những người khác cũng hệt như thế, ai cũng lảng tránh gã như thể gã là một con thú đáng sợ.

Thấy không thoải mái, gã gấp gáp tự tính tiền rồi rời đi, cố gắng tránh né mọi ánh nhìn của những người xung quanh.

Gã đang bị kỳ thị sao? Chỉ vì gã là người bản địa?

Ở những quán hàng khác cũng vậy, gã đi mua nước đóng chai thôi cũng bị chủ cửa hàng gấp gáp xua đuổi, đến mức tiền trả lại cũng còn bị thừa nữa.

Gã về nhà trong sự khó hiểu và có chút gì đó là bực bội, liền thử kiểm tra trên mạng về những định kiến liên quan đến người bản địa.

Nhưng rốt cuộc, người bản địa sống một cuộc đời ẩn nấp dưới đáy xã hội, còn lại đều đã gần như diệt vong cả, vậy thì cớ gì lại có nhiều người kỳ thị đến vậy? Chẳng lẽ là do định kiến từ Natlan do đang trong giai đoạn có thù hằn với nhau? Hay thật sự là do người bản địa có địa vị thấp kém nên mới bị xua đuổi?

Neuvillette cảm thấy tuy bản thân đều có những điểm khá tương đồng với người Natlan "tiến hóa", nhưng rốt cuộc, sự khác biệt về ngoại hình vẫn là một trời một vực, làm sao có thể so sánh được với những "kẻ đến sau"? Còn người bản địa, dù gì cũng là ẩn nấp và tránh tương tác, nên đâu có khả năng nào là bị kỳ thị vì ít xuất hiện đâu?

Gã không cam lòng, nhưng cũng chẳng biết phải làm gì, nên liền mặc kệ và bước vào phòng tắm, chuẩn bị đi ngủ.

Sáng hôm sau, gã đeo kính râm lên để che đi mắt của mình, thầm mong rằng khi che đi con mắt đặc trưng của người bản địa thì sẽ có ít người kỳ thị hơn ở bên ngoài.

Neuvillette ra chợ lớn để mua đồ ăn có sẵn, liền thấy được ngay tác dụng của kính râm. Không còn ai nhìn gã như một con quái vật nữa, cũng chẳng có ai phản ứng gì khác biệt.

Gã mua được một số thức ăn có vẻ đảm bảo và lành mạnh, liền định quay gót trở về nhà, nhưng rồi lại nhớ ra rằng bây giờ mình chẳng còn công việc gì khác. Nên vì thế, gã lang thang khắp nơi quanh các con phố và ngóc ngách, cuối cùng dừng lại ở một góc vắng người của công viên gần với nghĩa trang lớn, bắt đầu dùng bữa sáng của mình.

Hai chiếc bánh mì kẹp có chút ướt và bở, nhưng được cái là nhiều nước sốt, kèm theo đó là súp bí đỏ và nước trắng đóng chai, gã cũng chẳng thể đòi hỏi gì thêm.

Một hồi lâu khi vừa ngồi vừa nghĩ vẩn vơ, bỗng có một giọng nói nhỏ nhẹ và thanh mảnh ở ngay bên cạnh gã cất lên:

"Monsieur Neuvillette?"

Gã giật mình và có chút hoảng loạn, vội vàng tìm kiếm chủ nhân giọng nói ấy, thì chợt thấy một cô bé Melusine trắng - hồng với mái tóc vàng đang đứng ở bên cạnh, mắt xanh nhìn chằm chằm vào gã.

"Đúng là ngài rồi!"

Cô bé reo lên, sự ngây thơ ấy khiến cho Neuvillette cũng từ từ thả lỏng người ra. Melusine thì không thể nào làm hại gã được, nên gã ngừng ăn, mỉm cười và ân cần hỏi.

"Em là...?"

Cô bé Melusine vòng ra trước mặt gã với dáng vẻ tự tin, rồi vẫy tay chào:

"Em là Élodie ạ! Em làm ở quán bar Spina di Rosula của ngài Callas."

Neuvillette mở bừng mắt, thiếu chút nữa đã bất ngờ tới đơ người: "Ồ, vậy em tới đây là để..."

Élodie nhảy cẫng lên, rồi nhanh chóng lục túi lôi ra một tờ giấy ghi rõ "Giấy mời" cho gã xem.

"Em tới đây để đưa thư mời cho ngài từ Spina di Rosula để làm việc ạ!"

Neuvillette đứng dậy nhận lấy giấy mời làm việc, bắt tay cô bé và thậm chí còn không kìm lại được mong muốn xoa đầu Élodie.

"Cảm ơn em. Nếu chúng ta còn tiếp tục làm việc với nhau, thì em không cần gọi tôi là Monsieur đâu."

Élodie gật đầu: "Dạ vâng. Em có thể hỏi ngài một chuyện cá nhân được không ạ?"

"Được, em cứ hỏi." Gã dìu cô bé ngồi lên trên ghế, rồi ngồi xuống bên cạnh. Élodie lại tìm trong túi, rồi đưa ra một tấm ảnh polaroid đã hơi phai màu in, chắc cũng đã được vài năm rồi. Trên đó là ảnh của Élodie và một Melusine khác, nhưng điểm đặc biệt chính là Melusine kia có hình dáng giống hệt con người tới 90%.

"Ngài đã bao giờ thấy một Melusine khác trông như thế này, tên là Sigewinne chưa ạ?"

Gã nhẹ nhàng mượn từ cô bé tấm ảnh, săm soi thật kỹ về dáng vẻ để lục lọi trong ký ức. Thế nhưng vì gã cũng chưa gặp quá nhiều Melusine, cho nên gã cũng đành bó tay, lắc đầu bảo:

"Xin lỗi em, tôi chưa bao giờ thấy ai trông như vậy..."

Neuvillette thấy nhói trong lòng khi Élodie thở dài, mắt cụp xuống nặng nề.

"Vậy sao..."

"Tôi cũng chẳng còn quyền lực hay mối quan hệ hữu dụng nào để có thể cùng tìm người cho em cả, nên xin em thứ lỗi."

Nghe gã thành thật nói vậy, Élodie vội vàng lắc đầu đáp:

"Không không, đó không phải là lỗi của ngài! Em... em đã tìm Sigewinne một tháng nay rồi. Nhà bạn ấy trống không, mà cũng không hề có một lời thông báo nào về việc chuyển đi hay gì cả..."

Gã nhướng mày: "Nhà Sigewinne trống không nghĩa là không có ai ở, hay là không có đồ đạc gì?"

"Dạ, không có ai ở ạ..."

"Hay bạn ấy chỉ đơn giản là đi chơi lâu ngày thôi?"

"Bình thường nếu có đi chơi đâu, bạn ấy cũng sẽ kể với em, nhưng lần này thì bạn ý không hề nói gì cả..." Élodie nhún vai, nên gã đành chống cằm nghĩ ngợi.

"Vậy thì cũng rất đáng lo... Em có liên lạc được với những người gần gũi với bạn ấy không?"

"Em có hỏi, nhưng họ cũng không biết nữa ạ..."

"Nếu vậy, thật sự đây là một vụ mất tích kỳ lạ... Em có báo cảnh sát không?"

"Em có báo, nhưng họ chỉ bảo với em là lúc báo cho cảnh sát thì cũng đã muộn rồi, những dấu vết và bằng chứng đều đã biến mất. Họ không thấy có điểm gì kỳ lạ cả..."

Neuvillette quan sát Élodie một lát với ánh mắt dịu dàng và có chút lo lắng, rồi cũng đan hai tay vào nhau.

".... Tiếc rằng tôi đã mất đi mọi mối quan hệ cần thiết để tìm người cho em... Tôi xin lỗi."

Élodie cười buồn, ánh nhìn xa xăm.

"Không sao đâu thưa ngài! Dù sao chúng em cũng là bạn thân của nhau, chắc chắn bạn ấy sẽ bình yên quay về với em mà thôi."

Neuvillette nhìn Élodie một hồi lâu, bỗng có một mong muốn lớn lao là cùng tìm người giúp cô bé cho dù trong tay chẳng còn gì khác có ích cho việc này. Gã là một người có những mối liên kết đặc biệt với các Melusine, và các Melusine cũng đã từng trải qua những sự gièm pha và kỳ thị không đáng có, cho nên sự giúp đỡ của một người thấu hiểu được các Melusine vẫn là rất quan trọng.

Song vì không có chút chứng cứ nào, vả lại thời gian cũng đã trôi qua khá lâu, cho nên gã cũng chỉ biết nói:

"Nếu vậy... Cảm ơn em vì đã cất công đến tìm tôi."

"Không có gì ạ, ngài có thể tới Spina di Rosula bất cứ lúc nào với lá thư này, chúng em luôn chào đón ngài!"

Trông thấy nụ cười rạng rỡ đã quay trở lại gương mặt cô bé, gã cũng không kìm được cái cười mỉm, gật đầu:

"Cảm ơn em rất nhiều."

Élodie vung vẩy chân, rồi nhảy tót xuống đất, sau đó nhún nhảy xoay người lại để rồi cúi người, lễ phép chào:

"Tạm biệt ngài, em phải về để tiếp tục dọn dẹp ạ!"

Gã lại đứng dậy, hơi cúi người xuống để vẫy tay đáp lại lời chào của Élodie.

"Tạm biệt. Tôi sẽ tới Spina di Rosula ngày mai."

Cô bé Melusine nhiệt tình vẫy tay với gã rồi rời đi với những bước chân tung tăng, trong khi đó, gã lại gác chân im lặng ăn nốt miếng bánh trong tay, không biết nên suy nghĩ về điều gì nữa. Hôm nay có khá nhiều thông tin cần phải tiêu hóa, nhưng gã vẫn không thể nào động não được. Một khi gã đã tiến vào trạng thái chững về áp lực, cảm xúc và thói quen, thì gã sẽ không còn có tham vọng gì khác, cho nên sẽ rất dễ rơi vào thứ gã ghét nhất - sự trì trệ.

Cả sáng đó, gã lang thang khắp nơi trong sự vội vã. Gã cố tìm kiếm một thứ gì đó trong vô thức, cố gắng khiến cho bản thân cảm thấy rằng mình bận rộn, để rồi gã dừng chân lại trước một cửa hàng đông người.

Đó là một siêu thị tiện lợi lớn, nhưng bên trong lại rất hỗn loạn, có vài người trung niên vội vã rời đi, còn lại những người bên trong đều đang túm tụm lại nhìn đám lùm xùm ở giữa sảnh.

Có những tiếng gào thét đau đớn bên trong đó, và có những tiếng trầm trồ, xen lẫn giữa đó là những tiếng cười hả hê.

Neuvillette nghe thấy tiếng gào thét ấy rất quen tai, liền tiến vào trong xem như thế nào.

Đám đông cách khá xa nhóm ẩu đả ở giữa, nhưng vẫn còn muốn quay phim chụp ảnh để làm thoả mãn nhu cầu được trải nghiệm những điều mới mẻ giữa đời thường vô vị. Neuvillette chen qua những người đang ngồi chồm hổm mà quay phim, cuối cùng mới trông thấy được hiện trường.

Các dãy bày biện sản phẩm tiện ích rất xô lệch, có lẽ là do vật nhau và xô đẩy mà thành ra như vậy. Có vài món đồ đóng gói rơi vãi lung tung và bị đè bẹp, song cũng không phải là quá nghiêm trọng.

Gã nhìn về phía nhóm ẩu đả, chợt thấy một nhóm cả nam lẫn nữ đang tranh giành nhau đánh túi bụi vào hai cái đốm màu xanh và hồng...

Neuvillette dừng lại mọi dòng suy nghĩ, lập tức lao đến chính giữa. Gã giằng những người phụ nữ đang đứng phía sau ra, rồi nhanh chóng đánh vào gáy của hai người đàn ông đang đứng ở hai bên của gã. Cuối cùng, khi những người còn lại đều đồng loạt hét lên, ba người đứng gần nhất với nhóm Melusine quay lại định xem chuyện gì đang xảy ra, thì đã thấy gã đứng ngay sau lưng.

"Cái gì thế này?!"

Một tên hét lên, liền bị gã đẩy ra xa, loạng choạng ngã dập mông xuống.

Gã nhíu mày, mau chóng chắn trước hai cô bé Melusine đang nằm co ro dưới đất và nói với đám người kia:

"Các người là người bị thiệt hay không, dù sao cũng phải tuân theo nguyên tắc của xã hội. Nơi công cộng không phải là nơi để các người sử dụng vũ lực."

Một tên chỉ tay vào gã, hét lên:

"Vậy anh nghĩ xen chân vào chuyện của người khác có phải là vi phạm nguyên tắc xã hội không?"

"Vậy việc bảo vệ người quen là đang 'chen chân' vào chuyện của anh sao? Nếu vậy thì tôi xin thứ lỗi, nhưng tôi yêu cầu anh giải thích cho tôi vì sao anh lại đánh bạn tôi."

Đám người này túm tụm lại với nhau, bao che cho đồng đội, và dìu những người đang ngã trên mặt đất lên. Người ăn mặc trông bảnh bao nhất - với một nùi những thứ trang sức linh tinh hàng nhái mua ở đâu đó trong chợ cấp thấp - bẻ cổ răng rắc và tiến lên một bước.

"Chúng nó vu khống tôi! Cái thứ khốn nạn này, rõ ràng tôi không hề làm gì, vậy mà chúng nó bỗng dưng nói rằng tôi vừa giết người!"

Neuvillette nheo nheo mắt. Gã biết Melusine có khả năng trông thấy vết máu đã bị giặt cũng như những thứ kinh tởm khác của con người, song chính gã cũng đang thấy được một vài vết máu sót lại trên áo người này. Như vậy chắc hẳn gã đã không nhìn nhầm rồi.

"Thứ khốn nạn? Hai cô bé này nói hoàn toàn là chính xác, cổ áo anh vẫn còn dính máu, vậy nếu đó không phải là do anh vừa có hành vi bạo lực làm tổn thương người khác, thì cho tôi hỏi đó là máu của ai? Máu của chính anh cũng không thể có hình dáng như vậy được."

Những kẻ này câm lặng, nhìn nhau với vẻ như đã bị phát hiện, sau đó cùng đồng loạt lôi dao găm ra, đứng vây quanh gã thành vòng tròn. Neuvillette quan sát mà thấy có chút ngờ vực, tự hỏi liệu lũ người này thật sự có phải là băng đảng của một kẻ ngu dốt nào đó không, hay chỉ là lũ giết người tay mơ.

Đám đông nhất thời trầm trồ xì xào, có một vài người cũng chạy đi mất, nhưng vẫn không có ai dám đứng ra để giải quyết cả. Nơi này còn chẳng có bảo vệ để mà xử lý, còn cái đám quản lý và nhân viên đều là một lũ ăn hại.

Neuvillette thở dài, nghĩ rằng mình sẽ lại phải tốn thêm tiền đi mua đồ tự băng bó vết thương rồi. Gã không phải là người đánh nhau giỏi gì cho cam, nhưng nếu như gã có thể cầm lấy một con dao ở đây, nếu như có thể có một khẩu súng ở đây...

Gã trông thấy có ai đó định lùi lại, chuẩn bị cho nhát đâm đầu tiên.

Vì tạo thành vòng tròn, nên cách hữu hiệu nhất chính là thoát khỏi vòng vây. Khi họ vung dao đến, gã quỳ sụp xuống, lách qua chân họ và ngay lập tức đã có thể bỏ lại vòng bao vây hỗn loạn. Hai Melusine tuy bị dính ở trong, nhưng do lợi thế về chiều cao, hai cô bé cũng lách qua được chân họ để trốn thoát.

"Chạy đi, gọi cảnh sát đến đây!"

Gã vội vàng gọi với theo trước khi phải đứng dậy để đối mặt với lũ giết người trước mặt.

Chưa kịp yên tâm cho hai cô bé Melusine chạy đi, chợt đã có hai người phụ nữ trong nhóm định tách ra để đuổi theo. Neuvillette đành vội vàng chặn đường họ lại, nắm lấy tóc của cả hai cô gái rồi dập đầu hai người vào nhau, khiến cho cả hai cùng bất tỉnh ngã nhào xuống như những chiếc que bị thả cho rơi. Gã quay lại, liền hơi nghiêng người tránh đi con dao đang đâm tới, sau đó cho kẻ cầm dao ấy một cú đấm vào mặt, rồi xô hắn vào cô gái đang lao đến phía sau. Gã còn không kịp thở, thì hai kẻ còn lại đã lao đến, bám lấy tay gã như những con đỉa khát máu và dai dẳng mặc cho gã có cố vùng vẫy đến đâu.

Neuvillette vùng vằng được một hồi, bỗng dưng trượt chân, ngã ngửa về phía sau, liền vô thức bám vào hai cánh tay đang giữ chặt mình, kéo theo hai tên đàn ông ở đằng sau mình cùng nằm kềnh ra sàn. Ba tên đàn ông lăn lộn trên mặt sàn, cố bám víu lấy nhau như thể muốn lấy lại mặt mũi của bản thân sau cú ngã mất mặt ấy. Một tên đã thoát ra được, liền cáu kỉnh đạp vào bụng gã một cái, làm gã gần như nôn hết cả bữa sáng ra, cơn đau tê dại làm gã không thể thở nổi.

Lúc đó, trong cơn choáng váng, gã nghe thấy tiếng ủng nặng nề từ phía cửa vào.

"Các đối tượng hãy nhanh chóng dừng hết lại hành vi bạo lực đi!"

Mấy ông cảnh sát do Élodie gọi cuối cùng cũng tới, họ liền bám lấy tên vừa mới đứng dậy đó và còng tay lại, trong lúc đó cũng tóm chặt gã và tên bên cạnh, tất cả đều bị khống chế.

"Khoan đã! Anh ấy đã bảo vệ chúng tôi mà!"

Một trong các vị cảnh sát đó lắc đầu, đáp lại sự bất bình của Élodie:

"Xin lỗi cô bé, nhưng miễn là có hành vi bạo lực là chúng tôi phải đưa đi xử lý."

Một ả giết người nghe thấy cảnh sát nói vậy, liền la lên:

"Phải đấy, đưa nó đi đi! Dám đánh cả phụ nữ cơ đấy!"

Mấy tên bị còng như được mùa liền nhao nhao tố cáo gã. Neuvillette bực mình nhưng giữ im lặng để không đổ thêm dầu vào lửa, bởi rõ ràng những người phụ nữ ấy là người có hành vi bạo lực nguy hiểm, nếu đã đe doạ đến tính mạng, thì cớ gì cứ phải xem xét tới giới tính?

"Yên lặng!"

Mặc cho sự cố gắng của các vị cảnh sát trong việc làm cho bọn sát nhân ngậm miệng, họ vẫn không ngừng kêu ca la hét chửi bậy đến đau đầu. Các quý vị cảnh sát giải hết từng người một đi, Élodie đi theo sau gã đến tận đồn cảnh sát, bởi cô bé khai bản thân là nạn nhân và có bằng chứng là một vài vết thương do dao chém phải, cho nên cũng được đi theo để xử lý mâu thuẫn.

Khi đến đồn an ninh ở gần đó, cảnh sát cũng do áp lực từ phía của Élodie và cô bé Melusine còn lại mà phải cử người đi điều tra về vụ án giết người liên quan tới đám người cầm dao vừa rồi, còn Neuvillette thì phải trả một lượng tiền phạt nho nhỏ do vẫn là gây mất trật tự nơi công cộng. Thay vì quay trở về, Neuvillette quyết định ở lại để hỗ trợ cho Élodie xử lý nốt vụ giết người, bởi lẽ khi rời khỏi Corse Milieu, gã đã cảm thấy rằng bản thân quá rảnh rỗi, cho nên cũng không cần thiết phải trở về khách sạn bây giờ.

Mà cũng vì nhất quyết ở lại mà gã mới được biết về kết quả của cuộc điều tra giết người ấy trong vòng vài tiếng sau, trong lúc tất cả những người khác chuẩn bị rời đồn đi ăn trưa.

Một sĩ quan cảnh sát nữ đưa cho Élodie một tấm hình chụp nơi tìm thấy thi thể, và sau đó nói khẽ:

"Nạn nhân là Pierre-Marie Santucci, được xác định là tử vong do trúng đạn vào tim, sau đó được các đối tượng mới bắt giữ kia chặt xác để phi tang. Khả năng cao kẻ giết người chính là kẻ chủ mưu của chúng."

Gã chỉ cần nghe thấy cái tên ấy thôi đã cứng đơ cả người, mắt mở to, đôi tay siết chặt làm nhàu cả tay áo.

Trong chiếc ảnh ấy, nơi chụp cách nhà kho tra tấn của Giáo Đoàn Vực Sâu một khoảng không xa; đồng thời cách mà những kẻ giết người này hành động cũng rất hoang dại và ngu ngốc, song điều khiến gã nhận ra mọi thứ chính là sự liên quan giữa Santucci và Vực Sâu. Một bên cố gắng làm bật gốc bên còn lại, cho nên cũng sẽ trở thành kẻ đầu tiên bị nhắm đến.

Vậy Apep đã nói đúng.

"Cuộc chiến đã bắt đầu rồi sao?"

Không còn nghi ngờ gì nữa, cuộc chiến đã bắt đầu rồi.

————

2/6/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top