Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chiêu thức được triệu hồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau dấu chấm hỏi, Hạ Dương đã thật sự nhấn chìm cơn đau 3 năm của Trương Quýnh Mẫn - một thằng ngốc trong tình yêu. Chính xác là vậy.

Hạ Dương hỏi thăm cuộc sống của cậu, Quýnh Mẫn tin rằng nếu cậu ta hỏi câu cuối cùng:
"Anh Mẫn đã ăn gì chưa? Có muốn nốc chút gì đó không? Klack Klack"

Anh sẽ nhảy lên đi tìm đồ để mặc mà đi uống liền, nhặm thứ mồi như thịt nướng, nhấm nháp hớp bia cho qua đi cơn mùa đông này. Nhưng có lẽ, mùa đông đã ướp đi trái tim của Hạ Dương, cậu ta cũng chẳng ừ hử gì sau những lời nhắn dài dòng của anh.

Chuyện tình nên chôn vào dĩ vãng được rồi.

Mùa đông đến thì mọi nhân viên trong công ty Quýnh Mẫn đều trùm cái chăn chứa đầy tuyết đến công ty, mỗi bước đi đều chẳng dám hở một tấc da tấc thịt. Chỉ riêng thằng nhõi Từ Tân, bộ phận IT mặc áo sơ mi đơn giản tròng thêm cái áo gilê, cậu Tân mặc y hệt như thể kiếp trước cậu là gấu đông ở Bắc Cực vậy.

Quýnh Mẫn đến trễ, Từ Tân từ đâu ló ra xin chào buổi sáng. Anh điếng người, từ chân đến đầu đều lạnh nên cũng chẳng ngờ đầu mình lại có vấn đề, bốp cho Từ Tân một phát vào đầu. Có lẽ là điểm yếu, Từ Tân đứng nghệch như một kẻ đần.

Suốt cả ngày, chẳng thấy Từ Tân lảng vảng tại bộ phận Marketing, Quýnh Mẫn nhận ra mình có chút sơ ý khi đánh mạnh vào đầu nhóc đó rồi, dẫu sao người ta cũng chẳng làm gì mà mình đã động thủ. Chưa kịp bình tâm suy nghĩ cách cứu, tiếng chuông tan làm reo lên. Nhân viên đổ ào ra khỏi công ty, phần người nháo nhào ra quán nhậu, phần chỉ muốn thoát khỏi thực tại của tư bản. Són đi són lại, còn anh cùng Từ Tân ở thang máy, Quýnh Mẫn dè dặt đưa hai ngón tay ra hiiiiii ra dấu: "Xin chào, tôi là đứa đểu vì đã táng đầu cậu vào ban sáng, cậu tha thứ cho tôi nha".

Với chỉ số EQ không cao, Quýnh Mẫn tự tin từng đấy nhận thức thì Từ Tân sẽ hiểu mình nói gì, đúng thật, cậu ta chẳng hiểu.

Quýnh Mẫn hết cách đành xài chiêu ăn thịt nướng giữa trời tuyết. Từ Tân như thông suốt chiêu thức của người người với nhau, điềm nhiên đáp:
"Được, em đi cùng anh"

Lời nói tuôn ra, Từ Tân cảm giác như chính mình là người được nhận lời xin lỗi nhưng không phải là người vui nhất mà chính xác là người đang đẩy đẩy kéo kéo cậu trước màn tuyết dày đặc của Bắc Kinh.

Ngồi thì cũng đã ngồi rồi, Quýnh Mẫn gọi hẳn hai dĩa thịt nướng. Nốc từng ngụm bia, bản thân như quên đi chút chuyện đời thường.

Quán thịt nướng này là có hơi xa công ty, mặc dù quán khá xập xề, lại chẳng ấm áp gì cho cam, nhưng nó có lẽ là quán ngon nhất mà anh đã từng đi ăn cùng Hạ Dương. Lúc đầu, anh còn e ngại bởi nhìn từ bên ngoài nhưng nhấm vài miếng thịt lại quên béng đi mất.
Nay Từ Tân là người thứ hai trong vòng tròn quan hệ được anh dẫn đi ăn tại đây.

Từ Tân chỉ ăn được vài miếng, nửa thời gian ngồi lướt nhìn màn hình điện thoại, lâu lâu lại chen chân vài câu.

"Anh thích đi ăn thịt nướng lắm à?"

"Yeah sure, nhưng tôi vẫn thích lòng xào hơn"

Từ Tân thắc mắc thế sao anh không gọi lòng xào lên luôn
"Tôi sợ cậu không ăn được mà"

Nghe thế, Từ Tân liền kêu bà chủ mang thêm dĩa lòng xào, nhưng lại bị Quýnh Mẫn ngăn lại, gõ lên ngón tay, dòng điện cứ thế lại xẹt qua hai người, Từ Tân lại tiếp tục bất động.

Này là lần thứ hai Từ Tân bị ngơ nữa rồi.

Nốc được 3 ly bia, giọng của Quýnh Mẫn kể chuyện lại bắt đầu xuất hiện dấu hiệu lè nhè, ồm ồm giống hệt mấy chú U30, kể sự đời cho đứa con bé bỏng của mình.

Quýnh Mẫn rất thích mấy câu chuyện về cuộc sống. Mẩu tin tức trên truyền hình được cậu nghe qua hay những câu nói hay, giờ đây, được xả cùng Từ Tân. Cuộc trò chuyện cứ thế trôi qua êm đềm, anh nói cậu nghe, anh hỏi cậu trả lời.

Đột ngột, Quýnh Mẫn đứng phắt dậy, cơn lũ trong người đã vùng vẫy kêu gọi cậu gạt cái bờ đê ra mau.
Từ Tân thấy đàn anh vùng vẫy như chim én muốn bay về tổ, giọng lè nhè cậu chẳng hiểu ảnh nói gì thì càng hoảng, mấy thằng khứa bạn cậu thì cậu còn nhét người ta về nhà để vợ hay bạn gái họ tự chăm lo còn Quýnh Mẫn là đàn anh ở công ty, đơn giản họ chỉ một bữa bia bọt thì biết nhà đâu mà lần?

Quýnh Mẫn phát huy hết tiềm năng suốt 12 năm học sinh cùng 4 năm Đại học ở mảng ngôn ngữ, giao tiếp cùng Từ Tân, giục cậu nhanh nhanh đi về.

Từ Tân lái xe chở Quýnh Mẫn về nhà mình, dù sao nhà của anh cũng phải đi chuyến xe buýt 10 phút lận. Sợ anh lại chẳng kịp mà đi.

Ông bà ta có câu đại khái là phàm những chuyện trên đời lại bớt quan trọng hơn khi ta mắc vệ sinh. Và thật sự bây giờ Quýnh Mẫn mới thấm được câu nói đấy.

Về đến nhà, anh không khách sáo mà phi thẳng vào nhà, tìm nơi. Mất một lúc mới tìm được phòng vệ sinh cho khách.

Khi ra ngoài đã thấy Từ Tân chuẩn bị ly trà thảo mộc cùng các loại trái cây, mời Quýnh Mẫn ngồi xuống dùng chung. Mắt Quýnh Mẫn cũng đã ríu đi, chẳng ham hồ gì đối với thứ này, nhưng cơn đau đầu cứ bộc phát từ nãy đến giờ đành dùng chút mà dựa vào ghế salon xem tivi.

Cứ thế đôi mắt của anh cứ nhắm dần, Từ Tân bước đến một cách nhẹ nhàng, vón vén lấy chăn đắp cho anh. Cậu dọn dẹp đống đồ bừa bãi trên bàn rồi trở về phòng.

Mùa đông của Bắc Kinh lại khiến ta thao thức nữa rồi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top