Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ra khỏi những con hẻm như mê cung, đến điểm hiện ra. Bastian nheo mắt nhìn con phố xa lạ. Hai bên con phố chật hẹp, nơi một chiếc xe ngựa vừa đủ để đi qua, các cửa hàng san sát nhau. Chủ yếu là các quán rượu và ổ cờ bạc, hoặc rạp chiếu phim với những tấm áp phích tục tĩu. Đó là một cảnh quan giống như thế giới chỉ tồn tại cho niềm vui. 

"Cậu đang làm gì đấy? Đi thôi, Bastian."

Khuôn mặt của Lucas von Ewald tràn đầy mong đợi khi anh ấy vỗ vai Bastian. Lucas- Con trai duy nhất của Bá tước Ewald, người đứng đầu Thượng viện. Bastian không thể không mỉm cười trước sự nhiệt tình trên khuôn mặt của đồng minh tốt nhất của mình từ học viện quân sự. Chỉ cần nhếch nhẹ khóe môi, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt anh ta đã thay đổi ngay lập tức. Bastian đi theo nhóm đã dẫn đường với Lucas. Đích đến của họ là sòng bạc ở cuối con đường. Đó là tòa nhà có bề ngoài ổn nhất trên con phố này, nhưng nó chẳng là gì so với câu lạc bộ xã hội mà anh đã hay lui tới vào thời gian trước.

"Nơi này có niềm vui độc đáo của riêng nó. Cậu sẽ sớm thấy thôi"
Viên sĩ quan bắt gặp ánh mắt của Bastian nói với một nụ cười ranh mãnh. Erich - con trai cả của một gia đình Faber thịnh vượng trong lĩnh vực kinh doanh thép, là một mối liên hệ khác không thể bỏ qua. Bastian mỉm cười và cũng vui vẻ đồng ý. Anh không hề muốn hủy hoại danh tiếng của mình bằng những trò vớ vẩn lệch lạc ở trên những con đường kiểu này, nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ ngu ngốc chống đối bằng cách giả vờ đứng trên những mục tiêu như vậy. Hành động khôn ngoan nhất sẽ là chơi theo và sau đó đứng dậy vào thời điểm thích hợp.

"Cuối cùng anh cũng đến! Tôi đã bắt đầu lo lắng vì đã không gặp anh trong một thời gian dài." -Một người đàn ông trung niên, có lẽ là chủ sòng bạc, chào đón họ với vẻ vui mừng thái quá. Đó là một sự hiếu khách rõ ràng được thúc đẩy chỉ bởi biết họ sẽ chi bao nhiêu tiền ở đây tối nay.

"Người này là......."- Ánh mắt của ông ta, xem xét các sĩ quan, dừng lại trên khuôn mặt của Bastian.

"Đây là Đại úy Klauswitz, một cái tên chắc hẳn ông đã thấy trên báo."- Lucas, lập tức uống cạn ly, giới thiệu Bastian một cách đầy tự hào. Người đàn ông chớp đôi mắt mở to của mình, ngay sau đó đã thốt lên một tiếng vui mừng.

"Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp người anh hùng bảo vệ vùng biển của đế quốc ở đây! Thật vinh dự, thưa chỉ huy."

Sau một loạt lời khen ngợi, ông ta tặng rượu whisky hảo hạng và một hộp xì gà.
Không giống như các sĩ quan vui mừng trước sự hiếu khách, khuôn mặt của Bastian không biểu lộ cảm xúc. Anh uống rượu, hút thuốc và trò chuyện mà không có bất kỳ sự đầu tư cảm xúc nào vào bất kỳ sự phấn khích nào xung quanh.
Thật khó để tìm thấy sự nhiệt tình hơn, nhưng ngay cả trong khoảnh khắc đó, đôi môi anh vẫn không mất đi nụ cười tươi như vẽ. Đó là một loại thói quen mà cơ thể anh ghi nhớ mà không hề hay biết. Đàn bà, cờ bạc, những bê bối bẩn thỉu trong bóng tối. Các chủ đề khác nhau hoàn toàn khác với khi họ ở câu lạc bộ xã hội với những cuộc trò chuyện và tranh luận phức tạp trôi qua nhanh chóng trong tiếng cười. Bastian chủ yếu là lắng nghe. Đôi khi, anh ấy trả lời một cách thích hợp, nhưng ngay cả điều đó cũng không đi chệch khỏi phạm vi của những câu trả lời ngắn hoặc tiếng cười nhẹ.

"Tầng hai đã sẵn sàng, các quý ông."- Người chủ bước nhanh đến gần và cúi đầu.
Các sĩ quan, những người đã ngừng trò chuyện vào thời điểm đó, sẵn sàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi của họ. Dù ai cũng đã uống khá nhiều rượu nhưng họ di chuyển với khí thế và sức sống mãnh liệt của những người lính trẻ.

----

"Một lần nữa! Làm ơn làm ơn! Chỉ cần cho tôi một cơ hội nữa"
Ngay khi họ bước vào hành lang trên tầng hai dẫn đến phòng thẻ VIP, họ nghe thấy một tiếng cầu xin giống như một tiếng hét. Một người đàn ông lớn tuổi bị kéo ra khỏi phòng đánh bài bình thường đang cầu xin lính canh.
Ánh mắt của các sĩ quan dừng bước đồng loạt hướng về phía náo động. Người đàn ông lúc này đang quỳ gối trên tấm thảm ở hành lang để cầu xin. Anh ta là một con nghiện cờ bạc , người không thể rời bàn ngay cả khi thua hết tiền cược.
Bastian, người đã ngừng chú ý đến những chuyện vặt vãnh, nhấc cổ tay áo đồng phục lên và xem đồng hồ. Sau bữa tối tại Bộ Hải quân, uống rượu tại một câu lạc bộ xã hội, và bây giờ, thời gian đã gần đến nửa đêm. Sau khi thu dọn quần áo, Bastian xua tan mệt mỏi bằng cách từ từ mở đôi mắt nhắm nghiền. Chính vào lúc đó, người đàn ông lúc nãy lại bắt đầu náo loạn.

"Cho tôi vào! Tôi vẫn còn tiền cược!"
"À, vâng. Có phải vậy không, công tước ăn mày? Vậy, hãy cho tôi xem số tiền đặt cược của ông đi."
 Như thể điều này chưa từng xảy ra trước đây, các lính canh chế giễu với khuôn mặt uể oải.
"Cái đó... cái đó, vâng! Con gái tôi! Tôi sẽ đặt cược con gái của tôi!"


Người đàn ông hất tay lính canh và kêu lên đắc thắng.

"Tất cả các ngươi đều biết con gái tôi xinh đẹp tuyệt vời như thế nào, phải không? So với con bé, tiền cược chẳng là gì cả ".

Ngay cả khi những người lính canh tặc lưỡi không nói nên lời, người đàn ông vẫn tiếp tục đi lang thang trong phòng chơi bài, say sưa nói. Khi Bastian quan sát, một tiếng cười xen lẫn tiếng thở dài bật ra giữa môi anh, và Erich, con trai của gia đình Faber bước ra.

"Chào. Ông có định chịu trách nhiệm về những gì ông vừa nói không?"- Anh ta chỉ vào chiếc bàn và sải bước về phía người cha sắp bán con gái mình trong cơn mê cờ bạc.
"Ông có sẵn sàng từ bỏ con gái mình để lấy một bát khoai tây chiên không?"

Ông ta nhìn lại đống hỗn độn trên bàn trong phòng chơi bài và quay lại đối mặt với Erich.
"...... Vâng, vâng, tất nhiên! Ở thủ đô này, không, tôi có thể tự hào nói rằng con gái tôi là người phụ nữ xinh đẹp nhất trong đế quốc này."

Người đàn ông nuốt nước bọt khô khốc hét lớn.
"Tôi nghĩ trò cá cược này sẽ rất vui.  Các cậu thì sao?"- Erich Faber nói với vẻ mặt khá thích thú. Các sĩ quan liếc nhìn nhau rồi đáp lại bằng cách lén lút quay về phía phòng chơi bài nơi anh đang ngồi.
Bastian xem vở kịch với đôi mắt bình thản như trong đêm sâu. Có vẻ như cuối cùng anh cũng hiểu được sức hấp dẫn khiến con cái của những gia đình danh giá trở thành khách quen của những sòng bạc hạng ba này.

"Hãy đến nhanh lên, Bastian!"
Cả nhóm ngồi quanh bàn chơi bài bắt đầu gọi tên anh, thúc giục anh. Người cha đã bán được con gái thành công cũng đang nhìn anh với ánh mắt lấp lánh.
Bastian đi về phía đó với một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt. Ngay khi chiếc ghế cuối cùng được lấp đầy, trò chơi bắt đầu.


Bastian kiểm tra các lá bài của mình với một điếu xì gà trong miệng, cân nhắc các lựa chọn. Mặc dù kết quả không như anh mong muốn, nhưng đó không phải là một ván bài tệ.***

Tiếng chuông báo nửa đêm thấm đẫm sự tĩnh mịch của đêm sâu.

Odette dừng đôi tay đang siêng năng dệt ren và ngẩng đầu lên. Tira, người khăng khăng muốn giúp đỡ, đang ngủ say khi nằm sấp trên bàn. Odette khẽ thở dài và sắp xếp công việc của mình. Cô gói ghém tấm màn và sợi bông còn dang dở, đồng thời xoa bóp đôi bàn tay đau nhức vì cầm kim cả ngày. Trong bầu trời đêm đầu xuân có thể nhìn thấy qua những tấm rèm bạc màu, một vầng trăng tròn trắng đang lơ lửng.

"Tira."- Cô vỗ nhẹ vào vai em gái và gọi tên, khiến Tira tròn mắt ngạc nhiên.
"Cha vẫn chưa về sao?"- Tira, người đang nhìn xung quanh với khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ, kêu lên.
"Nếu có chuyện gì xảy ra với ông ấy thì sao?"
"Đừng lo. Ông ấy sẽ ổn thôi. đừng quá lo lắng" .

Sau khi giúp Tira bình tĩnh, Odette dẫn Tira, người đang khó có thể buông bỏ sự lo lắng, đi về phía phòng ngủ. Căn phòng mà hai chị em ngủ chung hướng về phía bắc, nhìn ra dòng sông chảy qua thành phố. Tầm nhìn ra sông Prater xinh đẹp và cây cầu rút thật tuyệt, nhưng vào một ngày lộng gió như hôm nay, họ phải chịu đựng tiếng kêu cọt kẹt của những khung cửa sổ cũ kỹ.

"Nghe ghê quá. Nó giống như tiếng của 1 con ma đang khóc ấy."
Sau khi rửa mặt, Tira lầm bầm ủ rũ. Đôi má ửng đỏ của cô lấp lánh dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn.
Odette nhẹ nhàng vuốt ve đôi má lạnh giá của em gái mình bằng bàn tay đang nóng lên do ma sát.


Cho đến năm ngoái, họ vẫn có thể sống trong một ngôi nhà có nước nóng, nhưng cha của họ gặp khó khăn về tiền bạc và ông phải tìm một căn nhà thuê rẻ hơn. Tuy nhiên, nhờ vào số tiền trợ cấp của gia đình hoàng gia mà họ mới có thể thuê được tầng cao nhất của một tòa nhà cũ ở ngoại ô thành phố. điều tồi tệ nhất là đã có thể họ bị bỏ lại trên đường, Odette thấy ngay cả tiếng ồn khủng khiếp đó cũng quá đỗi ngọt ngào.

"Đi ngủ thôi." - Odette, người đã trao cho Tira một nụ hôn ngắn, ra lệnh.
"Em không phải là một đứa trẻ." - Tira ngoan ngoãn nằm xuống giường trong khi vặn lại chị với giọng điệu không bằng lòng.
 Không lâu sau, Odette bắt đầu nghe thấy tiếng ngáy trầm của em gái. Tắt đèn , Odette lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ. Đầu tiên, cô đặt thức ăn mà cô để lại cho cha mình trên bàn ăn và đóng cửa lại. Sau khi lập danh sách tỉ mỉ những thứ cần thiết hàng ngày cần mua bằng số tiền bán đăng ten ngày mai, đêm càng sâu. Cô mệt đến mức chỉ muốn quăng mình lên giường ngay lập tức, nhưng Odette vẫn không quên tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ đồ ngủ cũ đã phơi nắng và chải tóc cẩn thận. Trong mọi trường hợp, con người tối thiểu không nên đánh mất phẩm giá, mẹ cô thường nói, như một thói quen của bà. Điều đó cũng tương tự ngay cả sau khi cô ấy rơi vào một vị trí tồi tệ đến mức không còn được gọi là quý tộc nữa. Cho dù một ngày nào đó họ trở về chốn cũ. Mẹ cô, người đã nuôi dưỡng niềm hy vọng giống như niềm tin của cô, đã qua đời mà không thể thoát khỏi thực tế khốn khổ của mình. Mặc dù đã mơ hồ dự đoán rằng cuộc sống của chính mình cũng sẽ như vậy, nhưng Odette vẫn không muốn xóa bỏ những dấu vết của quá khứ đã ăn sâu trong mình. Nói cách khác, đó là di sản cuối cùng mà mẹ cô để lại. Odette siết chặt khóa cửa sổ, kéo rèm và nằm xuống cạnh Tira. Khi cô nhắm mắt lại trong khi ôm đứa em gái đang vùi đầu vào lòng mình trong giấc ngủ, hôm nay, không có gì đặc biệt, cảm thấy rất mãn nguyện.Đó là một đêm đã mang đến cho cô một chút hy vọng trong truyện cổ tích rằng những ngày yên bình này sẽ tiếp tục mãi mãi.

***


Đó là một sự may mắn khó chịu.

Bastian thất thần nhìn xuống bàn. Bốn lá bài cùng số. Dù anh có nhìn họ bao nhiêu lần đi chăng nữa thì đó vẫn là một chiến thắng không thể nhầm lẫn.


"Số năm! Tôi nghĩ Đại úy Klauswitz đã giành được người phụ nữ đẹp nhất đế quốc!"
"Gì. Chẳng phải mang nữ thần chiến thắng vào bộ bài là phạm lỗi sao?"

Nhóm xác nhận người chiến thắng trong trò chơi bắt đầu cổ vũ. Như thể họ đã hoàn toàn quên đi thất bại của mình. Chỉ đắm chìm trong niềm vui kích thích của tình huống này. Bastian phủi tàn thuốc trong điếu xì gà dài của mình, xoa xoa vầng trán đang đau nhói. Chiến thắng hoàn hảo trong bàn cờ bạc thông thường là một sự xấu hổ.

"Có phải Công tước ăn mày đang nhìn con rể của mình không?"
"Nào, bây giờ ông phải trả tiền cược của mình!"
Những người xem xung quanh họ bắt đầu thúc giục với tiếng la ó nhỏ.
Bastian nhìn ông già ngồi đối diện với ánh mắt chế giễu lạnh lùng. Ông lão nửa mê nửa tỉnh, mở to hai mắt. Mồ hôi lạnh chảy dài trên khuôn mặt đỏ bừng của anh xuống mu bàn tay gầy guộc.
"Không thể nào...... Cái đó, không thể nào..."- Ông bắt đầu loay hoay với đôi tay giờ đã vô dụng của mình, toàn thân run rẩy. Bastian đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Anh ấy đã nghĩ đến việc rời khỏi nơi này trước khi dính líu đến con gái của một người đàn ông thảm hại như vậy, nhưng cả nhóm dường như không muốn để anh ấy đi.

"Cậu đi đâu? Cậu phải nhận được tiền cược đã!"
"Đúng vậy, Bastian. Đây là quyền lợi chính đáng của anh."

Các sĩ quan đang giữ chặt Bastian gọi lính canh.

"Tôi muốn ông ấy mang đến món cược mà ông ấy đã hứa."Đôi mắt của người bảo vệ rung lên trước những lời ra lệnh của Erich.
Ông lão cuối cùng cũng tỉnh lại bắt đầu khóc và cầu xin lòng thương xót, nhưng sự phấn khích của những người xem ngày càng tăng lên.
"Lập tức đi đòi nợ."- Khi nghe tin, người chủ chạy đến và ra lệnh nghiêm khắc.
Người bảo vệ thở dài thườn thượt và cuối cùng rời sòng bạc để đi đón người phụ nữ.
Bastian ngả người ra sau ghế và hít một hơi thật sâu làn khói từ điếu xì gà của mình. Đó là một chiến thắng khiến anh cảm thấy khá bẩn thỉu, nhưng anh không buồn bày tỏ điều đó. Cọc tiền vứt đi nào. Sự lựa chọn này sẽ mang lại cho anh lợi nhuận lớn nhất là lặng lẽ trả lại tiền sau khi ông ta đã thích nghi với bầu không khí này trước. Bastian bật ra một tiếng thở dài yếu ớt, khó chịu cùng với khói xì gà của anh. Qua làn khói mờ mịt, anh có thể nhìn thấy người cha đã bán con gái mình cho anh. Người đàn ông được gọi là ăn mày Duke đang khóc như một đứa trẻ.

***


--hết chap 1--
Tớ type sai đoạn nào mọi người nhớ comment nhé :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top