Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

bắt cóc

BẮT CÓC – angst version.

Author:

OKAMI + NGUYỆT TỬ.

Writer:

OKAMI

Disclaimer

: They belong to each others.

Genres:

bloody, angst khúc giữa, pink khúc cuối.

Pairing:

YunJae, YooSu, 1 chút Kimin. Khách mời: SUJU.

Status:

long fic

Rating:

PG – 13

A/N:

Đây là fic đôi. Mời mọi người tìm đọc pink version của fic này do Nguyệt Tử viết.

Yunho oppa

Đây là fic đôi viết với NT, nên em chẳng có gì nhắn nhủ với anh hết.

Em không hiểu sao em là fan anh nữa… viết pov của Chunnie, Jae, Susu thì rất hứng thú, viết khí thế…. đến pov của Min thì hơi mệt… phần pov của anh thì em rị mọ mấy ngày trời mới viết =)). Người gì đâu lý trí wá chán ngắt, chả bít vít gì hết.

************************

PHẦN MỘT:Đỏ. Đỏ thẫm.

Người anh đỏ thẫm máu.

Tôi nghe tiếng anh thét lên đau đớn. Tôi nghe từng tiếng cuả những cú đấm cứ liên tục đập vào người anh.

Tôi nghe anh kêu tên tôi. Đầy đau xót!

Rồi…

Tôi thấy mình ngồi đó, nhìn anh. Nhìn bọn chúng đánh tới tấp vào anh.

Vô cảm.

Tôi hoàn toàn chẳng có một cảm xúc nào. Hoàn toàn vô cảm.

Và cứ thế, chúng cứ đánh anh. Tôi cứ nhìn thản nhiên. Cho đến khi giọng anh lạc hẳn, nhỏ dần và im bặt.

Trong đầu tôi, tiếng anh gọi tên mình vẫn vang lên dai dẳng.

Còn tôi thì vẫn vậy. Vô cảm!

__________ Jaejoong’s POV _____________

“Aaaaaa!” tôi bật dậy, người ướt đẫm mồ hôi và thở hổn hển.

Ác mộng. Đó là ác mộng. Tôi mơ thấy Yunho bị một đám người bắt và đánh đập tàn nhẫn. Yunho gào lên những tiếng đau đớn, xen kẽ vào đó là những âm vang tên tôi.

Nhưng đó không phải là một ác mộng. Cho đến khi tôi thấy được bản mặt của mình trong mơ. Tôi ngồi đó, nhìn Yunho bị đánh. Nhưng vô cảm. Hoàn toàn vô cảm. Cái gương mặt không chút sợ sệt hay lo lắng của mình làm tôi phát nôn. Trong mơ, tôi hầu như lạnh lùng với nỗi đau thể xác của anh và tự chìm đắm vào suy nghĩ riêng của bản thân.

Thật ghê tởm!

“Hyung!” một tiếng nói khẽ vang lên làm tôi giật bắn “Hyung mơ thấy ác mộng hả?”

“Min?” tôi ngạc nhiên khi thấy Min đứng ở cửa phòng mình “Em làm gì ở đây?”

“Em hả? Em kêu hyung dậy.” Min cười.

“Gì?” tôi bắt đầu lo lắng “Yunho đâu? Bình thường là Yunho kêu mà!” tôi nhớ đến giấc mơ ban nãy và cảm thấy như tim mình sắp biến mất.

“Còn sớm, mọi người vẫn ngủ mà.” Min bước lại ngồi lên giường cạnh tôi “Tự nhiên em muốn nói chuyện với hyung thôi. Em không ngủ được.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nói với Min vẻ trách cứ:

“Trời ạ, thế thì về phòng cố ngủ đi. Mai được nghỉ một ngày, phải tranh thủ chứ!”

“Nhưng mà…” Min thở dài và chui vào trong chăn với tôi rồi nằm xuống nói “em ngủ không được.”

“Nhớ nhà hả? Em lớn rồi đó nha!” tôi nhẹ nhàng hỏi lại, đồng thời xích người sang một bên cho Min nằm.

“Không…” Min ậm ừ “em mơ thấy ác mộng.”

Tôi lại giật thót. Tôi nhìn Min, không hỏi gì, chờ Min tự nói. Trời vẫn còn đang mờ mờ tối. Ánh đèn ngủ hắt vào mặt Min khiến tôi nhìn rõ hơn vẻ bất an trên mặt cậu ấy. Changmin của tôi lớn lên đã rất kiên cường và nam tính, thế mà giờ đây chỉ vì một cơn ác mộng mà phải chạy qua phòng tôi ngủ. Nhớ lại thời gian khi mới vừa debut, cậu ấy vẫn thường chạy qua phòng tôi và khóc nhớ nhà.

“Em…” tiếng của Min vang lên kéo tôi về thực tại “em không hiểu sao mà lại nằm mơ thấy hyung bị một đám người lạ mặt bắt. Rồi em thấy hyung bị đánh ghê lắm. Bị đánh nhiều thật là nhiều.”

Tôi sững sờ. Cái gì đang xảy ra thế này? Tôi và Min đã mơ một giấc mơ gần như giống nhau.

“Thôi nào, mơ thôi mà!” tôi lên tiếng trấn an.

“Nhưng đó không phải là điều đáng sợ,” giọng nói của Min vẫn đều đều vang lên, còn tôi thì chỉ muốn đuổi cậu ấy ra ngoài để khỏi phải nghe khúc sau “điều đáng sợ là…” Min vẫn tiếp tục nói, mặt tôi bắt đầu cau lại “em có mặt ở đó. Em nhìn hyung, và em không làm gì hết. Em chỉ nhìn thôi. Em thậm chí thấy được mặt mình đang lạnh băng, Nhìn vô cảm, chẳng khóc than gì, cứ như thể đang đuổi theo một dòng ý nghĩ nào đó vậy.”

Tôi im lặng. Im lặng vi sợ. Tôi không hiểu có một cảm giác gì đó len lỏi trong đầu tôi. Và tôi đang sợ. Tôi nhìn Min thật lâu rồi nhẹ nhàng nói:

“Thôi, ngủ một chút đi Min. Hyung vẫn ở đây, đã bị bắt đâu! Ngủ thôi, hyung buồn ngủ lại rồi!”

Và mặc cho Min có phản ứng thế nào đi nữa, tôi thả mình xuống và nhắm nghiền mắt lại. Nhưng tôi không ngủ được, cho đến khi hơi thở của Min đều dần. Tôi lại chìm vào giấc ngủ say.

********************************

“Hyung, dậy đi, có thư của fan nè!” lại là Min lay tôi dạy.

“Sớm mà Min.” tôi vẫn nhắm nghiền mắt và dụi đầu vào chăn.

“Dậy với em đi. Dậy một mình chán quá!” Min vẫn tiếp tục lải nhải.

Tôi miễn cưỡng ngồi dậy và bước vào phòng tắm. Trời vẫn còn sớm chán. Nắng mai vừa nhú ra một chút xíu thôi.

Một lát sau, tôi và Min ngồi trên giường cùng đọc thư của fan.

“Hyung, coi nè!” Min lôi trong đống thư từ ra một lá thư bằng giấy đen tuyền “Hết trò rồi viết vào giấy đen, bộ muốn tụi mình đọc cho đui hay sao ấy.” Min cằn nhằn.

“Min!” tôi nạt nhẹ “Đừng có nói về fan như vậy. Họ đang làm mọi thứ vì tụi mình đó, cái gì cũng phải biết trân trọng chứ.” Tôi vừa nói vừa mở lá thư ra xem.

“Rồi, em biết hyung quý fan mà. Em cũng quý chứ bộ, mà quý theo kiểu của em thôi.” Min cười xòa trong khi tôi đang liếc xéo.

Tôi đọc lá thư. Có mùi thơm của hoa lài đang tỏa ra từ lá thư màu đen, những dòng chữ nắn nót và uốn luợn đầy nữ tính được viết rất cẩn thận bằng bút nhũ.

“Min à…” tôi kêu Min sau khi đọc hết bức thư “em xem nè, có một fan của couple Joongshim đang bị máu trắng, cô ấy sắp chết rồi, địa chỉ cũng không quá xa…”

“Không!” không đợi tôi nói hết câu, Min đang gạt ngay “Hyung có biết là từ ngày đóng Vacation xong, Yunho hyung bị gửi đến hàng tá thư có máu trắng, ung thư với bạch cầu không? Toàn là thư của fan đòi hỏi ta đến thăm. Hàng tá cô bị ung thư với máu trắng, đi thăm hết thì cũng vừa lúc người ta vào bệnh viện thăm mình đó.”

“Min, sao em nhẫn tâm quá vậy?” tôi nhăn mặt.

“Nhẫn tâm cái gì?” Min phẩy tay “Em nói thật thôi mà. Em cũng thương fan, nhưng em khác hyung. Cái gì cũng có mức độ của nó thôi, em ghét những ai bịa chuyện ra lắm, biết không?”

“Lỡ cô này bị thật thì sao? Em đọc thư thử đi…” tôi lại nài nỉ.

“Thôi thôi,” Min lại phẩy tay “đã viết thì phải giả bộ viết cho giống chứ. Không lẽ bị bệnh mà suốt ngày tươi cười trong thư, vậy đọc xong hyung có thèm tới không?”

“Không phải mà!” tôi gắt lên “Đừng có đánh giá bậy bạ chứ. Em cứ đọc thử đi mà!”

Thấy tôi gắt lên, Min có vẻ xuôi xuôi, cậu ấy thở dài và cầm lá thư lên đọc.

Tôi muốn Min đọc lá thư ấy không phải vì tôi thấy nó quá thương tâm, mà vì nó làm cho tôi có cảm giác rất thật. Trong thư không hề có một câu oán than, không hề có một lời kêu gọi chúng tôi đến thăm, chỉ có một lời nhắn nhủ. Lời lẽ trong thư khá tình cảm nhưng lại có vẻ mạnh mẽ. Đó là điều làm tôi ấn tượng.

“Cái này…” Min lúc này đã đọc xong thư, ngẩng lên nhìn tôi và nói “có khúc này nghe tội quá, nó bình thường thôi, nhưng nghe tội quá!”

“Em không đòi hỏi gì ở các oppa, em hiểu các oppa đã quá mệt mỏi với những gì xảy ra xung quanh. Em chỉ mong, nếu có thể, mỗi lần đi ngang địa chỉ nhà em, hai oppa sẽ nhớ rằng: À, tại ngôi nhà này, mình đã có một fan khi còn sống rất cuồng nhiệt. Em chỉ cần vậy thôi! Sống tồt và đừng để bị bệnh nhé, Joongshim!”

Tôi mỉm cười khi lá thư có chút lay động đến Min. Nhưng…

“Rồi,” đột nhiên cậu nói “nhận xét và phê bình xong! Đọc lá thư kế nào!”

“Min à!” tôi la lên bất mãn “Chán em quá, hôm nay dù sao cũng nghỉ, em không đi thì hyung đi.” Và tôi bực bội đứng dậy thay đồ.

“Hyung!” Min nhăn nhó kêu tôi, nhưng tôi quyết không quay mặt lại nhìn.

Min im lặng và thở dài.

Mặc kệ em!

Tôi vùng vằng bước ra đến cửa phòng thì bỗng nhiên Min nói to:

“Hyung, em đi! Em đi là được chứ gì, em về phòng thay đồ đã. Đợi một chút, không được đi trước đó nha.” Rồi cậu ấy chạy về phòng, lắc đầu khi tôi toét miệng cười và vuốt tóc.

__________ end of Jaejoong’s POV _____________

__________ Changmin’s POV _____________

Tôi phát mệt với cái tính cả tin của Jaejoong hyung. Giấc mơ ban nãy vẫn không thôi ám ảnh tôi, thế mà bây giờ hyung ấy lại đòi bước ra đường một mình. Tôi mà không đi theo, lỡ như xảy ra chuyện gì chắc tôi phải nhảy xuống sông tự vẫn thì may ra tội được rửa đôi chút.

Tôi vội vã thay đồ rồi ghi lại mảnh giấy nhỏ để trên giường mình cho Yunho hyung. Dù rằng tôi biết trước sẽ nghe ca cẩm lẫn la mắng khi trở về, nhưng mà đi đâu thì cũng phải để lại giấy.

Sau khi viết nguệch ngoạc vài chữ cho Yunho hyung, tôi lập tức bay ra ngoài, vì nếu không nhanh, Jaejoong hyung đi một mình thì tôi chết mất.

“Lâu quá đó nha!” Jaejoong hyung vờ nhăn mặt lại.

Tôi chỉ mỉm cười và đi theo.

Trời vừa sáng. Nắng nhẹ thật dễ chịu. Jaejoong hyung lái xe, còn tôi thì ngồi bên cạnh im như thóc.

“Nhìn em chán ngắt!” Jaejoong hyung vừa lái xe vừa quay sang nhìn tôi bĩu môi.

“Ừ, kệ em, em thế đó!” tôi càu nhàu.

Em sẽ không chán ngắt nếu hyung không lỳ bướng thế này! Chẳng ra dáng hyung gì hết.

Chiếc xe dừng trước một căn nhà nhỏ xinh ở ven thành phố. Ngôi nhà trông thật đơn giản.

“Tới rồi!” Jaejoong hyung cười.

Có gì để cười đâu, tôi đang lo muốn chết đây.

“Hyung ngồi trên xe đi. Em đi bấm chuông cho.” Tôi đề nghị.

“Sao thế?” hyung mở to mắt nhìn tôi.

“Để an toàn, hyung đừng hỏi nhiều mà, cứ ngồi trên xe nghe không? Không thì em về đó!”

“Được, thôi được, hyung ngồi đây!” Jaejoong hyung lại bĩu môi “Đồ khó tính!”

Tôi mở cửa xe bước ra và ngoái đầu lại dặn:

“Đừng có tắt máy xe. Đẩy kính xe lên hết đi!”

“Rồi rồi! Ông cụ non à!” hyung vừa làm theo lời tôi vừa càu nhàu.

Sau khi yên tâm rằng Jaejoong hyung đã an toàn trong chiếc xe cửa kính đóng chặt và động cơ vẫn đang nổ, có thể chạy bất kỳ lúc nào thì tôi mới đến bấm chuông.

Căn nhà ấy có một khu vườn thật nhỏ phía trước. Tôi đẩy cánh cổng đóng hờ và băng qua khu vườn. Vườn thật đẹp, những mảng xanh, hồng, tím chen vào nhau và nhìn thật nên thơ.

Tôi tiến đến cửa trong và gõ cửa, tôi không thấy cái chuông nằm chỗ nào hết.

Cộc cộc cộc.

Cửa xịch mở, một người thanh niên khoảng 25, 26 gì đó bước ra mở cửa. Anh ta sững lại nhìn tôi.

“À…” tôi lên tiếng “tôi là Shim Changmin, tôi đọc thư của…”

“Vâng vâng, tôi hiểu rồi!” người thanh niên ấy mỉm cười và cắt lời tôi “Không ngờ rằng đến sớm thế này.”

Tôi mỉm cười cho có lệ.

“Ai vậy hyung?” từ trong nhà một giọng nam khác vang lên.

“Shim Changmin.” Người thanh niên mở cửa cho tôi trả lời.

Và bỗng nhiên…

“Bốp!”

Tôi thấy mình lãnh trọn một cú đá vào bụng. Loạng choạng, tôi té về phía sau.

Người ấy ngay lập tức thay đổi sắc mặt, anh ta đanh lại và nói:

“Tụi tao chờ mày lâu rồi, Shim Changmin!” và hét lớn “Tụi bây, ra bắt Jaejoong.”

Từ trong nhà 4 người đang chạy ra. Tôi bật dậy và đấm một cú vào mặt hắn rồi hét lên:

“HYUNG, CHẠY! CHẠY MAU!”

Tôi không rõ Jaejoong hyung có nghe mình hay không, chỉ biết tôi thấy mình lại một lần nữa bị dính một cú đá vào người. Rồi không hiểu từ đâu ra, hắn chụp vào mũi tôi một cái khăn tay sặc mùi… một mùi gì đó tôi không biết, chỉ biết chân tay tôi dại đi, và người tôi mềm nhũn.

Hyung, chạy đi!

Tôi lả đi, hắn thả tôi cho rớt xuống đất. Tôi thấy loáng thoáng bóng Jaejoong hyung đang ra khỏi xe và lao về phía tôi hét lớn:

“MIN! MIN! CHANGMIN!”

Mắt tôi nhòe dần, mùi đất nồng xộc vào mũi tôi. Và tôi chẳng còn thấy gì nữa.

Hyung, đồ ngốc. Đã bảo là chạy đi mà. Đồ ngốc…!

__________ end of Changmin’s POV _____________

__________ Yunho’s  POV _____________

Nhìn vào căn phòng một cách khẽ khàng, tôi thở phào khi thấy Chunnie vẫn nằm đó và say ngủ.

Đêm qua, tôi mơ một cơn ác mộng…

“Dậy mau! Con sâu ngủ kia!” tôi rền rỉ và kéo chăn Chunnie còn nó thì nhất quyết giựt chăn lại rồi tiếp tục ngủ.

“Đồ lười biếng, dậy!” tôi bắt đầu giở chiêu rủa xả “Đồ vô dụng, dậy!”

Hoàn toàn không ăn thua.

“Hôm nay được nghỉ mà hyung!” Chunnie ngái ngủ trả lời tôi rồi tiếp tục cuộn mình trong chăn “Còn sớm mà, sao kêu sớm vậy!”

“Nhưng vẫn phải dậy sớm, có việc để làm chứ nào phải rảnh rang đâu!” tôi bực mình “Và tại vì hyung dậy sớm nên em cũng phải dậy sớm!”

Cái công việc lôi thành viên dậy mỗi sáng này lúc nào cũng phá hỏng cảm giác một buổi sáng đẹp và thanh bình của tôi. Tôi nóng lên và đạp Yoochun một phát.

Nào, nào, nhìn nó kìa. Nó không thèm phản ứng, cứ thế mà theo đà đạp của tôi rồi lăn phịch xuống đất. Mặc kệ đau hay không, nó vẫn ngủ tiếp.

“Aissssshh, cái thằng này!” tôi tự vò đầu mình.

Bỗng nhiên, ngoài cửa vọng lên một giọng nói rất tỉnh táo với âm lượng vừa đủ nghe:

“Đồ mít ướt, dậy đi!” Junsu vừa dựa lưng vào cửa phòng vừa tỉnh bơ nói.

Ngay lập tức, Chunnie bật dậy và hét lớn:

“Ai mít ướt hả?”

Junsu vẫn rất thản nhiên, nhìn tôi nói:

“Đó, dậy rồi đó, mai mốt cứ để em kêu cho, hyung!” và thủng thẳng bỏ ra ngoài, để lại một tràng cười… đặc trưng.

Tôi phì cười và cũng đi ra:

“Nhớ dọn giường!”

Chunnie cáu kỉnh đóng sập cửa lại và làu bàu cái thứ gì đó, trong khi tôi trở sang phòng Changmin. Ban nãy, như thường lệ, khi tôi kêu Jaejoong dậy thì thấy cậu ta đã biến đi đâu mất, chắc là tranh thủ ngày nghỉ, lại rong rêu đi dạo đâu đó. Thật không chịu được!

Phòng Changmin cũng im lìm, tôi gõ cửa mãi mà không có tiếng ai trả lời, bình thường nó sẽ đi ra mở cửa cho tôi rồi vào ngủ tiếp. Lúc đó thì tôi chỉ việc lay vài cái là nó tỉnh.

“Min đi rồi hyung à!”

“Đi đâu?” tôi ngạc nhiên hỏi Junsu khi cậu ấy nói tôi biết rằng trong phòng chẳng có ai.

“Em không rõ, ban nãy dậy sớm em thấy Min đi với Jaejoong hyung ra ngoài rồi! Em nghĩ là hyung ấy rủ nó đi chợ nên em không kêu.”

“Ừ, cám ơn em, chắc cả hai cũng sắp về!”

“Junsu!” tiếng Chunnie vọng từ dưới nhà, nghe giọng thì chắc rằng đã tỉnh hẳn.

“Gì?” Junsu và tôi bước xuống.

“Ồ, cậu ở đây từ hôm qua đến giờ hả?” Chunnie lo lắng hỏi.

“Anh bị cái giống gì thế? Tôi vừa kêu anh dậy xong tức thì!” Junsu phá lên cười.

“À…” Chunnie ậm ừ một lúc rồi quay sang chọc Junsu “lại giọng cười thấy ghê.”

“Anh muốn ăn đòn à?” Junsu nhướn mắt lên nhìn.

“Thôi nào cả hai, hâm đồ ăn trong lò xong chưa Chunnie?” tôi đứng ra can hai đứa nhóc và hỏi.

“Rồi đây! Chán, Jaejoong hyung không có ở đây, phải tự hâm đồ ăn, chán!” Chunnie vừa lấy đồ ăn sáng trong lò viba ra vừa than thở.

“Có ăn là may rồi, đừng có rên rỉ nữa!” Junsu cắt ngang.

Và mọi người bắt đầu bữa sáng.

Im lặng.

Yên ắng đến lạ thường.

Tôi thì vẫn đang thở phào nhìn Chunnie và tự cảm thấy mình thật may mắn khi Chunnie vẫn ngồi đây. Giấc mơ đêm qua quả thật là một cơn ác mộng.

Còn Chunnie thì không hiểu sao hôm nay nó trầm ngâm quá sức, bình thường thì tôi sẽ cười phá lên cái sự bắng nhắng của nó và Jaejoong. Nhưng hôm nay Jaejoong chưa về, còn Chunnie thì im ắng đến khó chịu. Chunnie chỉ ngồi cặm cụi ăn và chìm vào suy nghĩ.

“Này hai người!” lại là Junsu cất tiếng nói đầu tiên “Sao hôm nay im lặng quá vậy? Yunho hyung thì hiểu được là vì không có Jaejoong hyung, nhưng mà đến cậu cũng câm như hến thế này thì trời đất sắp sụp rồi!” Junsu vừa nói vừa phẩy cái muỗng về phía Chunnie.

Tôi phì cười.

“À, để kể hai người nghe cái này, thấy ghê lắm!” Junsu lại nói “Hôm qua em nằm mơ thấy ác mộng.”

Giọng Junsu thật điềm nhiên và ngây thơ, ấy vậy mà tôi tưởng như có sấm sét đâu đây.

“Keng!”

“Xin lỗi!” Chunnie bối rối nhặt cái muỗng mình vừa làm rớt, mặt tái xanh.

“Anh sao vậy?” Junsu lo lắng hỏi.

“Không sao, cậu cứ nói đi!” Chunnie mỉm cười.

“Ừ, thế này” Junsu ngây thơ lại tiếp tục trở về đề tài giấc mơ “em tự nhiên mơ thấy bé Min bị một đám người bắt, đánh đập đến gần chết. Máu me bê bết luôn, ghê quá trời!”

Ngay lúc đó, tôi không hề nhận ra rằng cả mình cả Chunnie đang siết chặt cái muỗng trên tay, còn Junsu thì vẫn nói như thể đang kể một câu chuyện vui:

“Nhưng khúc đó thì chẳng có gì để nói, cái đáng nói là lúc đó em thấy được mặt của mình. Ghê lắm, mặt lạnh băng hà. Lạnh và không có chút xíu cảm xúc nào hết, thật không hiểu nổi, nếu như ngoài đời thật thì chắc em đã gào đến đứt họng rồi. Mặt em hoàn toàn vô cảm đó hyung!” Junsu nói, nhìn tôi và lắc đầu.

Im lặng.

Tôi im lặng.

“Sao không nói gì đi trời? Hai người hôm nay làm sao vậy?” Junsu ngả người ra phía sau khi chờ đợi mãi mà không thấy chút biểu cảm nào trên mặt tôi.

“Hyung…” tôi đành phải lên tiếng “hyung…”

“Junsu!” đột nhiên giọng của Chunnie cắt ngang “Tối qua, tôi vừa nằm mơ một giấc mơ y chang như thế, chỉ có điều người bị đánh là cậu, và tôi nhìn cậu một cách vô cảm.” giọng Chunnie trầm xuống và nhỏ dần, đượm đầy vẻ tội lỗi.

Junsu đứng bật dậy và mở to miệng nhìn Chunnie. Tay siết chặt. Tôi nghĩ, mình cần phải nói rõ và giải quyết mọi chuyện. Tôi lên tiếng:

“Hyung đã mơ y như thế với Chunnie!”

Và bây giờ thì cả hai đứa đều trợn tròn mắt nhìn tôi. Tôi khẽ cau mày.

Trong một thoáng, cảm giác bất an đột nhiên xâm chiếm lấy suy nghĩ của tôi. Tôi đứng bật dậy nhìn hai thành viên trước mặt mình thật lâu. Rồi không ai bảo ai, chúng tôi lập tức hối hả phóng thẳng lên lầu và đạp cửa phòng Changmin.

Không một bóng người. Nhưng tôi hoàn toàn không nghĩ rằng Changmin và Jaejoong đang đi chợ cùng nhau.

“Yunho hyung à!” Chunnie và Junsu vào trước tôi, cả hai đang đứng trước giường Changmin, nhìn thẳng xuống và kêu tên tôi đầy vẻ lo lắng.

Tôi chạy đến, mảnh giấy trên giường đập vào mắt tôi. Và tôi vội vàng chộp lấy mảnh giấy rồi đọc ngấu nghiến.

Sợ. Tôi đang sợ. Một cảm giác vô hình nào đó cứ chiếm lấy tôi. Và thật sự rằng tôi đang rất bất an.

Nét chữ nguệch ngoạc của Min đang đi vào trong đầu tôi từng chữ một. Tai tôi ù đi, và mặt tôi nóng bừng lên vì giận.

__________ end of Yunho’s POV _____________

__________ Junsu’s POV _____________

Nhìn cái mặt đỏ lựng của hyung thì tôi dám chắc hyung ấy đang rất giận dữ. Thì cứ nghĩ xem, Jaejoong hyung bỏ ra ngoài thăm fan một cách tự tiện thì chớ, còn lôi Changmin đi theo. Mà Min như thế cũng không ngăn Jaejoong hyung lại nữa.

“Thật không thể tin được. Cứ tưởng Min sẽ ngăn cái tính bồng bột của Jae lại, ai ngờ…” Yunho hyung thở dài, hyung ấy từ giận dữ đã chuyển sang chán nản.

“Cũng may là Min đi với Jaejoong hyung, có chuyện gì thì chắc cũng không đến nỗi, Min sẽ nhanh trí giải quyết.” Chunnie gật gù.

“Phải, may là đi với Min, còn đi với cậu thì có chuyện gì xảy ra, chắc Jaejoong hyung sẽ phải đem xác cậu về.” tôi chọc Chunnie mong sao tình hình sẽ bớt căng thẳng hơn.

Nhưng không…

“Junsu!” Yunho hyung cau mày “Đừng nói thế. Hyung biết em chỉ giỡn thôi, nhưng lúc này, sau một cơn ác mộng kỳ dị của tụi mình, hyung không có tâm trạng để nghe em đùa vậy đâu.”

“Dạ… em xin lỗi!” tôi tiu nghỉu.

Ngay lúc đó, điện thoại của Yunho hyung vang lên. Điệp khúc của bản Lovin’ you nhẹ nhàng cất lên bởi tiếng hát của Jaejoong hyung, nghe thật ngọt ngào.

“Lovin’ you tsuinadeta kimi no te ga

Lovin’ you hanarete yuku…”

“Sao hyung tắt máy? Số lạ hả?” tôi hỏi khi thấy Yunho hyung bấm nút tắt.

Yunho hyung gật đầu. Đến lúc này thì điện thoại của Chunnie lại reo. Bài hát Forever Love với khúc đầu tiên vang lên giọng của tôi. Tôi khẽ mỉm cười. Anh ấy là một người ngọt ngào.

“Matsugu futari wo terashita

Yuuyake kirameiteru

Ima made kanjita koto nai kurai

Mune no fukaku ga atsui.”

“Số lạ thì tắt máy đi!” tôi nhắc, không để ý gì nhiều đến sắc mặt cả hai người. Tôi hiểu ai cũng lo lắng cho Changmin và Jaejoong hyung.

“Để nghe!” Chunnie cười “Không phải lúc nào giọng của cậu cũng dịu thế này với tôi.”

Tôi hơi đỏ mặt, Chunnie là một kẻ thích chọc phá người khác. Nhưng anh ấy vẫn rất dễ thương.

Điện thoại của Chunnie vừa ngưng reo sau một hồi lâu không bắt máy. Lần này thì tôi thật sự ngạc nhiên khi đến điện thoại mình reo lên.

Tôi để ý thấy Yunho hyung và Chunnie hơi cau mày. Cả hai lập tức mở điện thoại ra và so sánh số vừa gọi. Sắc mặt của cả hai đột nhiên chuyển biến. Tay tôi vô tình đụng phải nút nhận cuộc gọi.

“Chết!” tôi la lên “Em lỡ nhấn nhận rồi.”

Tiếng la của tôi vừa dứt thì lập tức Chunnie đưa tay và giựt lấy cái điện thoại trên tay tôi.

“Ai?” giọng Chunnie vang lên, trầm và đục hẳn, nghe như thể đang đe dọa ai đó, như thể chuẩn bị lâm vào trận chiến vậy.

“Sao vậy hyung?” tôi nhìn Yunho hyung và thì thầm.

“Trùng số.” Yunho hyung trả lời rất ngắn gọn, mắt vẫn theo dõi từng biểu cảm tha đổi trên gương mặt của Chunnie.

Còn Chunnie, anh ấy vừa nghe điện thoại mặt vừa nghiêm lại. Chẳng nói tiếng nào, chẳng thèm ậm ừ lấy nửa câu. Mặt điềm nhiên và có chút tỏ vẻ khinh bỉ.

“Cúp máy rồi!” Chunnie tắt máy và nhìn tôi, sự căng thẳng của Yunho hyung cùng Chunnie làm tôi căng thẳng theo, tôi nhận thấy mình hơi nhíu mày lại.

“Tóm lại là sao?” Yunho hyung nheo mắt nhìn Chunnie chờ đợi.

Anh ấy trả tôi điện thoại và nhăn mặt nói:

“Một tên điên nào đó nói là nó đang giữ Jaejoong hyung và ChangMin, nó yêu cầu cả ba chúng ta bí mật ra gặp, nếu không Jaejoong hyung và Min khó bảo toàn tính mạng.”

Tôi đã định phá lên cười, nhưng nhớ đến sự nghiêm túc từ sáng đến giờ của Yunho hyung nên thôi, nén cười lại và nhìn Yunho hyung chờ đợi. Hyung ấy rõ ràng là đang rất bực mình:

“Một trò đùa rẻ tiền.”

“Em nghĩ nó thấy cả hai ra khỏi nhà với nhau sáng nay nên kiếm chuyện lừa bịp tụi mình thôi.” Tôi lên tiếng.

“Nhưng sao lại biết số điện thoại của tụi mình nhỉ?” Yunho hyung hỏi bâng quơ, vừa tỏ vẻ bực mình vừa đượm vẻ lo lắng.

“Hyung đừng lo, em nghĩ là crazy fans thôi, dạo này crazy fans ghê lắm.” Chunnie nhún vai nói.

Chunnie vừa dứt lời thì lập tức điện thoại của Yunho hyung lại reo lên. Lần này là một tiếng chuông đặc biệt mà tôi biết, nó chỉ reo lên khi Jaejoong hyung gọi đến.

Yunho hyung không chần chừ, lập tức bắt máy, mặt cau lại và miệng mở sẵn như thể tiếng nói đầu tiên vừa vang lên từ đầu dây bên kia xong là hyung ấy lập tức hét toáng ra vậy.

Nhưng rồi chuyện không phải thế. Từ vẻ bực mình, gương mặt của hyung lập tức tái đi, mắt mở to và mặt đầy vẻ lo lắng. Rồi thì hyung ấy đanh mặt lại, mày vẫn nhíu và bật chế độ loud speaker cho chúng tôi nghe rõ.

“BÂY GIỜ THÌ TIN CHƯA HẢ LŨ ĐẦN? ĐẾN ĐỊA CHỈ TRONG LÁ THƯ MÀU ĐEN TRONG PHÒNG JAEJOONG ĐI. TỤI BÂY MÀ KHÔNG ĐẾN ĐÂY NGAY THÌ TAO KHÔNG ĐẢM BẢO BẤT KỲ THỨ GÌ ĐÂU, RÕ CHƯA?”

Tút. Tút. Tút.

“Hắn cúp máy rồi!” Chunnie lên tiếng, giọng vô cùng điềm tĩnh, làm thế nào mà cậu ta có thể điềm tĩnh đến vậy chứ.

“AAAAA!” tôi hét lên, ngã phịch xuống giường của Min “Cái… cái gì thế này?”

Mắt tôi thì vẫn trợn ngược lên, Chunnie thì im lặng, mặt không chút biểu cảm. Còn Yunho hyung, hyung ấy vẫn đanh mặt lại và trán thì nhăn lại.

“Bình tĩnh nào!” Yunho hyung lên tiếng trấn an tôi và Chunnie “Có thể đây là trò đùa của hai người.”

“Em không nghĩ thế!” Chunnie trả lời “Jaejoong hyung thì có thể, nhưng nếu có Min đi theo, em không nghĩ Min đồng ý cho hyung ấy làm vậy.”

“Anh im đi!” tôi rít lên khi thấy Chunnie nói ra những lời lẽ như vậy, chẳng khác gì thêm dầu vào lửa.

“Không” Yunho xua tay “không sao, Chunnie nói đúng. Chúng không yêu cầu ta phải đem theo tiền bạc hay bất kỳ thứ gì. Thế này chắc hẳn là…”

“Crazy fans?” tôi cắt ngang lời hyung.

“Tôi nghĩ là anti – fans thì hợp lý hơn.” Chunnie lại chen vào một câu làm tôi điên tiết.

“Tóm lại, ta sẽ phải ra gặp chúng.” Yunho hyung nói.

“Sao không báo cảnh sát hả hyung?” tôi khẽ cau mày hỏi.

“Không được” Yunho hyung lắc đầu “ta vẫn chưa biết đây có phải là trò đùa không, nhỡ như không có gì xảy ra, thì danh tiếng chúng ta đi về đâu chứ!”

Yunho hyung càng lúc càng cau mày chặt hơn. Tôi nghĩ danh tiếng của DBSK quả là thứ đáng để cân nhắc với sự an toàn của Jaejoong hyung. Trưởng nhóm có nỗi khổ của trưởng nhóm, tôi hiểu vậy, và không đề nghị thêm điều gì làm phiền đến suy nghĩ của hyung.

Bây giờ thì tôi thấy được Chunnie bắt đầu hơi run. Cậu ấy đã không thể kiềm chế mình quá lâu.

“Thôi” tôi cố nói một vài câu để Chunnie yên tâm “dù là ai đi nữa thì chúng không có mục đích tiền bạc. Ta phải giải quyết nhanh, vì nếu có gì xảy ra cho cả hai, bọn chúng cùng lắm là ở tù vài năm, nhưng hai người ấy thì…” tôi bắt đầu suy nghĩ xem câu nói của mình có thật sự làm cho Chunnie yên tâm hơn không.

“Dù sao, điều duy nhất ta có thể làm là đi đến đó!” Yunho hyung khổ sở nói “Dù sao… dù sao thì như vậy năm người chúng ta vẫn ở bên nhau!”

__________ end of Junsu’s POV _____________

__________ Yoochun’s POV _____________

Tôi ngạc nhiên vì sự bình tĩnh của Junsu, lúc đầu cậu ta có hét lên thật, nhưng sau đó thì vô cùng bình tĩnh để tiếp chuyện với Yunho hyung. Còn tôi, ban đầu, tôi sợ đến cứng người, chẳng thể tỏ ra vẻ mặt gì cả. Còn khi đã hết sợ thì cơ thể tôi tự nhiên run lên. Thật không hiểu nổi!

Tôi đang lái xe chở Yunho hyung và Junsu đến nơi hẹn. Junsu thì ngồi đàng sau, im thin thít, cậu ta có vẻ như không muốn nói nữa. Còn Yunho hyung thì đang ngồi bên cạnh tôi, đọc đi đọc lại mảnh thư màu đen và siết nó chặt đến mức khi hyung ấy thả tay ra thì tờ giấy đã nhem nhuốc và nhăn dúm lại, không thể nhìn ra hình dạng gì nữa.

Yunho hyung là một trưởng nhóm, hyung ấy có khí chất riêng của mình, và không ít lần tôi nể sợ hyung. Những lúc hyung cười tươi, ai cũng cảm thấy thoải mái, những lúc hyung lo lắng và giận dữ, ai cũng cảm thấy nghẹt thở. Và tôi đang lâm vào trường hợp thứ hai. Không, tệ hơn.

Chưa lần nào tôi thấy hyung ấy thế này, mặt hyung đanh lại, mắt nhìn thẳng, sắc lẻm và vô hồn. Nhớ cái ngày xa xưa mà Lee So Man đòi thay một thành viên của nhóm, hyung ấy cũng có vẻ mặt gần gần giống vậy. Ngày ấy, mặt của hyung cũng đanh lại, nghiêm túc, và đôi mắt trở nên sắc lẻm, nhưng rất khác với bây giờ. Tôi nhìn hyung và cảm thấy sợ. Yunho hyung của chúng tôi, đang có chút gì đó.. nguy hiểm.

“Hyung à” tôi lên tiếng “đến nơi rồi sao nữa?”

“Tới đó rồi tính!” Yunho hyung trả lời tôi bằng một giọng nhẹ nhàng nhưng lạnh giá.

Tôi rùng mình và tiếp tục lái xe.

“Đừng lo” có vẻ như hyung cảm thấy áy náy khi làm tôi bất an, hyung ấy lại nói “hyung đã để lại giấy cho quản lý. Tệ lắm là sáng hôm sau sẽ có người biết chúng ta ở đâu. Sẽ ổn thôi!”

Ổn? Tôi mong là vậy. Tôi liếc lên chiếc kiếng chiếu hậu và nhìn Junsu, cậu ấy im lặng nhìn lại tôi trong chiếc gương. Khẽ mỉm cười!

Tôi thấy mình cũng đang mỉm cười. Junsu, cậu ấy có nụ cười làm người ta thật sự yên tâm. Hạnh phúc của tôi là có thể thấy cậu ấy cười hàng ngày.

Nhưng… tôi đột nhiên nhớ lại giấc mơ của mình đêm qua. Vì nó mà tôi thức trắng đêm, đến trời gần sáng mới lim dim được một chút. Tôi không thể nào quên được cảnh tượng đó, Junsu bị đánh rất dã man, còn tôi chỉ ngồi đó và nhìn. Gương mặt tôi lạnh băng, không một chút cảm xúc, không một chút xót xa. Cứ như thể tôi đang mải đuổi theo những suy nghĩ riêng của mình vậy.

Cái sự lạnh lùng trong mơ làm tôi phát bệnh. Và tôi đã cảm thấy yên tâm biết bao khi Junsu cất tiếng gọi tôi sáng nay. Và tôi chỉ thở phào khi thật sự thấy cậu ấy bình yên. Vậy mà… vậy mà giờ đây tôi đang lái xe đưa cậu ấy đến chỗ nguy hiểm.

Điều kỳ lạ là cả 3 chúng tôi đều mơ gần giống nhau. Không rõ Jaejoong hyung và Changmin thì sao nhưng tôi biết giấc mơ ấy ám ảnh cả 3 chúng tôi rất nhiều. Junsu, cậu ấy im lặng, nhưng nhìn đi, trán cậu ấy hơi nhăn lại và gương mặt tỏ vẻ lo rắng thấy rõ, có đượm chút gì sợ sệt.

Yunho hyung vẫn vậy, hyung vẫn lạnh băng, nhưng thoáng trong gương mặt lạnh giá của hyung, sự lo sợ vẫn phảng phất đâu đó.

Và tôi hiểu mình cũng thế. Một giấc mơ chúng tôi không hề mong đợi. Nó xuất hiện đột ngột như muốn thông báo điều gì đó. Vậy mà, điều đó đang tới và chúng tôi chẳng ai tránh được.

“Ngưng đi, tới rồi!” Yunho hyung lên tiếng kéo tôi về thực tại. Tôi thắng xe và nhìn quanh.

Đây là một nơi ven thành phố, hoang vắng và gần như chẳng có ai. Trước mặt tôi, một căn nhà nhỏ xinh nằm ngay ngắn bên vệ đường với khu vườn đầy sắc hoa tươi.

Chúng tôi cùng bước xuống xe và cẩn thận đẩy cổng bước vào trong, băng ngang khu vườn xinh xắn. Không thấy chuông, Yunho hyung bước lên trên bậc thềm và gõ cửa.

Một lúc lâu sau, cửa xịch mở, một thanh niên cao ráo bước ra nhếch mép nhìn bọn tôi cười nói:

“Nhanh nhỉ! Vào đi, đừng cố làm gì cả, một thằng vì chống cự đã bị bất tỉnh nằm phía sau rồi.” và hắn đẩy cửa rộng hơn cho chúng tôi vào trong.

Bị đánh ư? Tôi hoảng hốt, khẽ nhìn Yunho hyung, cầu trời không phải là Jaejoong hyung bị đánh, kẻo Yunho hyung lại nổi giận lên thì khốn.

Yunho hyung vào trước, rồi đến Junsu, tôi đi sau cùng, giả bộ đi thật chậm và quay về phía sau ngó nghiêng mong rằng có ai đó đi ngang và thấy mình.

“Đừng hy vọng, mày có nhìn tới tối cũng không có ma nào thấy đâu.” Hắn nhếch mép cười khi thấy bộ dạng của tôi.

Căn hộ khá bình thường như bao căn hộ khác, cũng gọn gàng và xinh xắn.

“Jaejoong và Changmin đâu?” Yunho hyung lên tiếng.

“Cừ từ từ, sớm muộn gì cũng gặp thôi.” Hắn vừa nói vừa dẫn bọn tôi đi lên lầu.

“Các anh muốn gì ở chúng tôi?” Yunho hyung lại lên tiếng “Nếu là tiền thì…”

Tên bắt cóc quay lại và trừng mắt:

“Nếu là tiền thì bọn tao cũng không có thiếu đâu!” rồi tiếp tục đi.

Yunho hyung không nói nữa, im lặng và nheo mắt nhìn hắn. Tôi cảm thấy ai đó đang giựt tay áo mình.

Junsu!

Cậu ấy khẽ cau mày và hất đầu chỉ cho tôi gương mặt của Yunho hyung.

Gương mặt ấy không một chút sợ hãi, đanh sắc lại và ngẩng cao, tỏ vẻ bất cần đời.

Hyung đang rất giận.

Tên bắt cóc nhốt chúng tôi vào một phòng ngủ và ra ngoài. Cả ba chúng tôi chờ hai người còn lại trong lo lắng và sợ hãi. Ấy là tôi đoán thế, nhưng cứ thử nhìn Yunho hyung mà xem, không một chút cảm xúc.

Cửa xịch mở, dáng người cao cao quen thuộc của Min bước vào, cả ba chúng tôi lập tức đứng dậy. Theo sau đó là Jaejoong hyung.

“Yunho!” Jaejoong hyung kêu lên khi thấy Yunho hyung và chạy tới.

Hai người ôm nhau thật lâu, chẳng thèm để ý đến xung quanh và bỗng nhiên Yunho hyung đẩy khẽ Jaejoong hyung ra nhìn chăm chú.

“Cái gì đây?” Yunho hyung hỏi, giọng run run như đang kiềm chế dữ dội lắm.

“Ừm…” Jaejoong hyung đỏ mặt và quay đi che vết bầm trên khóe miệng.

“CÁI GÌ ĐÂY?” Yunho hyung quát lên. Tôi giật bắn người.

“Tao đánh đó!” một trong những tên bắt cóc đứng ngay cửa và chen vào.

Yunho hyung lập tức quay lại và đứng phắt dậy. Tim tôi như muốn rớt ra ngoài, hyung ấy định làm gì?

“Mày đánh hả?” không còn vẻ lịch sự ban đầu, Yunho hyung hỏi hắn.

Hắn không trả lời, nhếch mép cười.

Cái gì đến đã đến. Trong lúc mọi người chưa kịp phản ứng thì Yunho hyung đã lao vào tên bắt cóc nhanh như chớp.

Tôi trợn tròn mắt và chỉ kịp hét lên:

“Hyung, đừng!”

Nhưng mọi thứ đã quá trễ.

__________ end of Yoochun’s POV _____________

PHẦN HAI:

Trở về vài giờ trước…

__________ Jaejoong’s POV _____________

Min làm sao vậy? Min của hyung làm sao thế? Bọn kia vừa làm gì mà Min lại gục xuống thế kia?

Tôi thấy một đám thanh niên đang từ trong nhà bước ra. Còn Min thì lại gục xuống đất. Không kịp suy nghĩ, tôi lập tức mở cửa xe và chạy ra, hét lớn:

“MIN! MIN! CHANGMIN!”

Tôi vẫn gào lên trong khi đám người đó đột nhiên bu lấy và bắt tôi lại.

“Bỏ ra, tụi bây làm gì Minnie của tao, lũ khốn!” tôi hét vào mặt bọn chúng.

“Im đi!” một tên la lên và tìm cách khống chế tôi.

“Cút đi!” tôi lại gào lên và đạp vào bụng một tên gần đó.

“Bốp!”

Hắn đấm tôi một cú ngay miệng và tiếp tục lôi tôi đi. Tôi vẫn gào lên:

“MIN À! MIN!”

“Im đi, không thì tao đánh chết nó!” tên đứng gần Min nhất hét lên “Cứ câm miệng lại rồi đi theo tao thì không ai bị gì cả!”

Thế là tôi đành im và không la hét thêm. Tôi ngoan ngoãn theo bọn chúng vào nhà. Chúng lôi Min đi xềnh xệch trên mặt đất chẳng có một chút xót thương nào. Chúng dẫn tôi lên gác, đi qua hai căn phòng và thảy Min vào đó.

“Ở đó mà chăm thằng em của mày đi!” một tên hất hàm bảo tôi.

Chẳng cần các người nói tôi cũng vào!

Đó là một phòng ngủ, tôi đặt Min lên giường và tìm khăn đắp cho Min. Sau khi nhìn một lượt quanh phòng, tôi ngồi xuống chiếc ghế gần đó và chờ đợi Min tỉnh dậy.

………………..

Nửa tiếng sau…

Min vẫn chưa tỉnh, em thở đều như thể đang ngủ vậy. Ừ, em đang ngủ thật mà. Em ngủ sâu quá, thuốc mê kéo dài thế này, thật đáng sợ.

Tại tôi, tất cả là tại tôi.

……………….

Một tiếng rồi, sao em chưa tỉnh lại hả Min?

Tôi bắt đầu không thể ngồi yên. Tôi bước đến và lay nhẹ em. Em vẫn không tỉnh!

Cái thứ thuốc đó có thật là thuốc mê không vậy? Có thật là thuốc mê không? Hơi thở em hình như đang yếu dần đi.

Min à, em đừng chết!

Tôi bắt đầu khóc. Tôi sợ. Giấc mơ đêm qua, giấc mơ đó gần như là một lời cảnh báo với tôi, vậy mà vẫn không tránh được. Mọi chuyện xảy ra thế này, đều là tại cái tính bồng bột của mình. Phải chi tôi chín chắn hơn, thì mọi chuyện đã không có gì.

“Min à!” mắt tôi đẫm nước, nhìn Min ngủ thật say và chẳng muốn tỉnh lại, tôi sợ “Dậy đi Min!”

Em vẫn nằm đó, chẳng hề động đậy.

“Min à!” tôi khóc nấc lên “Đừng chết! Hyung xin lỗi, lần sau hyung sẽ nghe lời em… Min à… dậy đi em, đừng bỏ hyung một mình. Đừng làm hyung sợ!”

Rồi tôi níu lấy áo em lay mạnh. Tôi khóc và níu áo em giựt giựt. Em không tỉnh.

Tôi gục đầu vào ngực em và khóc.

“Dậy đi! Làm ơn dậy đi Min! Đừng chết! Đừng bỏ hyung một mình!”

Tôi siết chặt em lại như thể em sẽ ra đi thật sự vậy.

“MIN ƠI! ĐỪNG CHẾT MÀ MIN ƠI!” tôi gào lên trong tiếng nấc, tay vẫn ôm em thật chặt, còn đầu thì gục hẳn vào ngực em.

Tôi sẽ đánh đổi mọi thứ để Min tỉnh lại. Tôi sẽ…

“Hyung à!”

Tôi giật bắn người và nhỏm dậy khi nghe tiếng em. Em đang dần mở mắt. Tay đưa lên bóp bóp trán.

“Min, em chưa chết sao?” tôi mừng rỡ kêu lên, đưa tay chùi nước mắt và kéo kéo người em như không tin vào sự việc trước mắt.

“Chết gì mà chết, thuốc mê thôi mà hyung!” Min ngồi dậy.

“Tại hyung thấy hơn một tiếng rồi mà em vẫn chưa tỉnh nên…”

“Hyung đừng có lo nhảm nhí nữa, thuốc mê thì tùy liều lượng mà ngất lâu hay mau chứ.” Min phẩy tay vẻ chán nản “Lau nước mắt đi kìa, em bảo hyung chạy đi cơ mà.”

“Chạy hả?” tôi nín khóc và trở về trạng thái cũ “Chạy cái gì mà chạy, em bị như thế, hyung chạy sao được, nhảm nhí!” đến lượt tôi la Min.

“Thì ít ra cũng có một người chạy thoát mà báo cảnh sát chứ.”

“Hyung không cần, lỡ hyung chạy, chúng giết em thì sao?”

“Thôi, không nói với hyung nữa, tụi mình đang ở chỗ nào trong nhà vậy? Thuốc mê này nhức đầu quá chịu không nổi.” Min có vẻ không muốn tranh cãi với tôi nữa, em nhanh chóng chuyển đề tài, tay bóp trán.

Tôi chưa kịp trả lời thì đúng lúc đó thì cửa xịch mở, hai tên bước vào và nói:

“Đi!”

“Đi đâu?” tôi hỏi lại.

“Đừng hỏi nhiều, đi gặp bạn mày. Ba thằng kia đang chờ để thấy mặt tụi bây nãy giờ.”

“Yunho đã tới đây sao?” Tôi buột miệng hỏi.

“Đến hết rồi. Ra mau!” một tên bực mình khi thấy tôi hỏi quá nhiều.

Và thế là bọn tôi đi theo hai tên đó qua phòng bên cạnh. Tôi sắp gặp Yunho. Sợ. Tôi đang rất sợ.

__________ end of Jaejoong’s POV _____________

__________ Changmin’s POV _____________

Gương mặt của Jaejoong hyung đang rất lo lắng, chắc hẳn là lo cho Yunho hyung rồi. Hai tên kia mở cửa phòng bên cạnh ra và thô bạo đẩy chúng tôi vào.

Sau một hồi Yunho hyung và Jaejoong hyung ôm nhau nhận mặt thì vết thương trên mặt Jaejoong hyung đã gây ra một sự khó chịu.

Sau một tràng “cái gì đây” của Yunho hyung thì ẩu đả bắt đầu. Nhìn thấy Jaejoong hyung bị thương, Yunho hyung lúc nào cũng khùng lên. Rất ít khi hyung ấy giận, trừ những việc làm tổn hại đến Jaejoong hyung. Điều này làm tôi hứng thú, và tôi không hành động gì, chỉ đứng nhích vào trong nhìn.

Tiếng của Chunnie hyung vừa hét lên mong ngăn Yunho hyung lại được vang ra thì đã thấy người của Yunho hyung bay đến trước. Dù chúng tôi là ca sĩ đi chăng nữa, nhưng riêng Yunho hyung, anh ấy từng đoạt giải cao trong cuộc thi Hapkido toàn quốc, thì tôi nghĩ chuyện sẽ chẳng đến nỗi nào.

Hyung ấy bay đến trước và thực hiện cú đá 360 độ quen thuộc, trúng ngay mặt tên vừa nói. Hắn loạng choạng. Tên kia thấy thế liền lập tức xông vào, tung ramột cú đấm vào mặt hyung.

Né kịp. Hyung vòng người ra sau lưng hắn và đưa tay lên chặt từ trên xuống. Tên này không phải là tay vừa, hắn đỡ được cú chặt đồng thời lên gối vào bụng hyung. Hyung đỡ được cú lên gối xong lập tức tung một cú đá hậu ra sau để tránh bị đòn từ tên ban nãy. Tên đằng sau chụp được chân hyung và bẻ ngoặt lại. Yunho hyung cuộn người theo chiều bẻ của hắn và tiếp đất an toàn, đồng thời đạp một cú thật mạnh vào mặt tên đó.

Tên kia thủ thế, nhấc chân và tiến về phía trước tung đá lên mặt hyung. Quá bất ngờ, hyung không đỡ được. Loạng choạng lùi về phía sau một lúc, hyung lại phóng người đến trước. Tên này lại đá một lần nữa nhưng nhanh như chớp, hyung lập tức chụp được chân hắn và áp sát người lại gần rồi tung hàng lọat cú đấm vào mặt hắn.

“Bốp!”

Một tiếng động chói tai vang lên. Trong lúc mải mê đấu với tên giỏi võ thì hyung bị tên đàng sau đập vào lưng bằng một cái ghế gần đó. Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, chúng tôi thậm chí không kịp chạy đến.

Từ cửa ùa vào hai tên khác và chúng chĩa súng thẳng vào bọn tôi, không thể nhúc nhích.

Yunho hyung giờ đây đã bị khống chế hoàn toàn. Tên cầm cái ghế lại tiếp tục đập vào lưng hyung ấy thật mạnh và ngay sau đó là đà vào bụng hyung. Tên còn lại giữ hyung lại và đè đầu hyung ấy xuống đất.

Tất cả mọi chuyện lại xảy ra quá bất ngờ. Tôi thậm chí không kịp nhướn mắt lên còn Junsu hyung thì cũng không kịp bỏ Yoochun hyung ra khi ôm cản hyung ấy lại từ ban nãy.

Một bóng người vụt qua.

Jaejoong hyung đã phóng người đến trước, bất kể một cây súng đang chĩa thẳng vào mình. Hyung ấy chạy đến và dồn sức tung một cú đá vào người tên đang đè đầu Yunho hyung xuống đất. Hắn trúng đòn bất ngờ bèn thả Yunho hyung ra và ôm lấy chỗ vừa bị đá.

“Bỏ bàn tay dơ bẩn của mày ra khỏi cậu ấy!” Jaejoong hyung đanh giọng lại và gằn từng tiếng một.

Bọn bắt cóc có vẻ không lường được trước tình huống. Chúng ngẩn ra một lúc sau khi Jaejoong hyung đỡ Yunho hyung dậy rồi mới hành động. Tên còn lại vẫn cầm cái ghế liền bỏ ghế ra và chạy đến giựt Jaejoong hyung ra khỏi Yunho hyung.

“Muốn chết hả?” hắn gầm lên.

Jaejoong hyung không phải là người có võ thuật nên dễ dàng bị khống chế, thậm chí một tên cầm súng đã chĩa hẳn cây súng vào hyung.

Nhưng chẳng tỏ ra một chút sợ hãi, hyung ấy hất mặt lên và nhìn chăm chăm vào mắt của tên cầm súng.

“Bắn đi! Tụi bây giỏi thì bắn đi!” hyung ấy lên giọng thách thức. Thật dại dột! Lỡ chúng bắn thật thì sao.

Nhưng trái với lo lắng của tôi, chúng đã không bắn.

“Thấy chưa!” Jaejoong hyung cười phá lên “Tụi bây có dám bắn đâu!”

Tức mình, tên đang giữ hyung lập tức đấm một cú vào bụng hyung và hét lên:

“Câm miệng cho tao!”

“Không câm thì sao, ngon thì đánh tiếp đi!” mặt của Jaejoong hyung vẫn không tỏa ra một chút sợ hãi, gương mặt lỳ lợm đối đầu với bọn bắt cóc làm tôi thấy sợ. Không khôn ngoan chút nào.

Hyung ấy cần mềm mỏng một chút, vậy thì sẽ dễ dàng hơn. Và bọn kia cũng thích nghe lời cơ mà. Tên giữ hyung không chịu nổi kiểu xách mé của hyung, hắn đưa tay lên và định đấm thêm một cú nữa.

“KHOAN!” một giọng nói lạ vang lên từ cửa.

Một tên nào đó khác nữa, tôi chưa gặp bao giờ, xấu xí và mắt híp bước vào.

“Ai cho tụi bây đánh người mà không có lệnh của tao hả?”

“Đại ca, thằng này nó…” tên giữ Jaejoong bực bội nói.

“Câm!” tên được gọi là đại ca hét lên “bỏ nó ra!”

“Nhưng mà…” tên kia có vẻ lưỡng lự.

“Tao bảo bỏ ra!” tên thủ lĩnh gằn giọng.

Và hắn bỏ Jaejoong hyung ra. Jaejoong hyung chạy lại chỗ Yunho hyung và đứng sát rạt hyung ấy.

“Lý do tụi tao bắt bọn bây, tao có thể nói luôn” tên thủ lĩnh quay sang chúng tôi nói “một trong những kẻ ở đây, trừ Jaejoong, đã làm tổn thương tao. Nhờ ơn tụi bây, em trai tao đã chết trong tức tưởi.”

Bọn tôi sững sờ, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng không một ai lên tiếng hỏi.

Tên thủ lĩnh quay lại nhìn đồng bọn và ra lệnh:

“Nhốt chung nguy hiểm lắm, tách ra, tụi bây đưa thằng này và thằng này qua phòng bên cạnh.” Hắn chỉ Yunho hyung và Chunnie hyung rồi nói “Jaejoong sẽ đi với tao.”

Và không để chúng tôi nói một lời nào, hắn tiếp tục hỏi:

“Tụi bây được quyền chọn thông qua giữa 2 phòng, nghe hoặc nói, bên này nghe thì bên kia sẽ không được nghe. Còn bên này nói thì bên kia sẽ nghe được nhưng không nói được. Chọn đi!”

Nghe? Nói? Chọn cái nào bây giờ? Tôi nhìn Yunho hyung ngầm hỏi. Hyung ấy khẽ mỉm cười.

Được, em hiểu.

“Nghe!” tôi lên tiếng. Tôi sẽ chờ đợi chỉ thị hành động của hyung.

Tên thủ lĩnh chẳng thèm gật đầu lấy một lần, lôi mọi người đi, bỏ lại tôi và Junsu hyung trong căn phòng này. Im ắng quá. Junsu hyung nhìn tôi thở dài. Chẳng biết mọi người sẽ ra sao, nhất là Jaejoong hyung. Hyung ấy bị nhốt riêng, thật nguy hiểm.

__________ end of Changmin’s POV _____________

__________ Yunho’s  POV _____________

Bọn bắt cóc thô bạo đẩy tôi và Chunnie vào căn phòng bên cạnh. Căn phòng này khác hẳn so với phòng ngủ ban nãy, phải gọi là trống trơn, không giường, không bàn, không ghế, chẳng có một thứ gì. Thật không biết chúng định làm gì Jaejoong mà nhốt cậu ấy riêng ra như thế. Lo lắng quá đi!

À, tiện nhắc đến lo lắng, tôi mới sực nhớ ra còn một người cần sự quan tâm ở đây.

“Này, em sao rồi?” tôi hỏi Chunnie, cậu ta đang ngồi một chỗ và run lên.

“Em ổn!” Chunnie trả lời tôi, mặt tái xanh.

“Ổn thật không?” tôi hỏi lại đầy vẻ nghi ngờ và ngồi xuống đất cạnh Chunnie.

“Em ổn mà, hyung sao rồi?” Chunnie nhẹ giọng hỏi tôi.

“Hyung có sao đâu, bị đánh nhẹ thôi mà!” tôi thật là đồ dối người không ngượng miệng.

“Hyung nói dối!” Chunnie nói thẳng “Đau lắm phải không?”

Tôi chỉ biết cười trừ.

“Em… ban nãy đã không chạy ra cứu hyung.” Chunnie lại tiếp tục “Lúc ấy Junsu ôm em chặt cứng.”

“Hyung hiểu mà, có sao đâu, nhiều khi chạy ra hyung lại giận đấy, nguy hiểm biết không!”

“Không không, không phải chuyện đó.” Chunnie có vẻ đã bình tĩnh, cậu ngồi thẳng dậy và xua tay “Cái chính là em đã quá sợ. Em sợ bọn bắt cóc là một, nhưng điều đó không nhiều. Em sợ nhiều là lúc nghĩ đến giấc mơ của em, lỡ như bọn chúng đánh Junsu thì sao…”

“Được rồi, hiểu mà, hyung hiểu hết!” tôi trấn an Chunnie.

“Em thật là hèn nhát!” Chunnie lại nói.

“Chunnie, đừng nói nữa, không nên nói vậy. Em đã xử sự và sợ rất đúng, hyung cũng sẽ như em thôi. Hơn nữa, tụi mình nói gì ở đây hẳn là bọn chúng cũng nghe được, đừng để chúng lấn át bọn mình. Được không?” tôi nhìn Chunnie và nói thật rõ ràng từng tiếng một.

Chunnie nhìn tôi một lúc lâu gật đầu mỉm cười. Cậu ấy có vẻ đã lấy lại được tinh thần và trở nên tươi hơn so với ban nãy. Chunnie hét lớn:

“Hai người kia có nghe thấy gì không? Nếu nghe thấy thì đập vào tường nhé! Còn không nghe thấy thì có thể không làm gì cả!”

Tôi phì cười. Và hai chúng tôi im lặng chờ tín hiệu.

“Ầm ầm!”

Vách tường khẽ vang lên.

“Kiểu đập này chắc của Changmin!” Chunnie nháy mắt với tôi rồi lại hét lên “nếu nghe rõ thì đập thêm 1 cái nữa, nếu không rõ thì đập 2 cái, còn nếu quá to thì 3 cái.”

“Ầm ầm ầm!”

Ba tiếng đập vang lên làm tôi và Chunnie đều bật cười. Vậy là xác định được tín hiệu đi rõ, nói bình thường cũng đủ nghe. Chúng tôi sau đó quy định với nhau rằng: ừ/ vâng/ đúng/ đồng ý sẽ đập 1 cái, phía phủ định còn lại sẽ đập 2 cái. Chỉ cần nhiêu đó trước đã. Chúng tôi phải chờ tình hình thế nào rồi mới tính tiếp được.

Chunnie đang lo nói gì đó với Junsu tôi không rõ, cứ để cậu ấy nói cho quên sợ. Chunnie là người đa cảm, dễ bị tổn thương, không nên gây sức ép cho cậu ấy quá nhiều.

Tôi chỉ lo cho Jaejoong. Tên thủ lĩnh nói rằng chúng tôi đã làm tổn thương hắn và làm em trai hắn chết. Loại bỏ giả thiết chúng tôi giết người, còn lại hai giả thiết về fans và quá khứ.

Xét về quá khứ, có thể ai đó trong chúng tôi đã gây thù oán và vô tình gây ra cái chết của em trai hắn. Trừ tôi và Jaejoong ra, vì hắn nói Jaejoong không làm gì hắn tổn thương, thì hắn chắc sẽ tạm thời không làm hại đến Jaejoong. Còn bản thân tôi đảm bảo chẳng dính dáng gì đến tên này.

“Này, mọi người, cứ nhớ thử xem có ai gây thù chuốc oán với tên vừa rồi không?” tôi quyết định không nghĩ nữa và hỏi thẳng.

“Em không có à! Junsu phải không?” Chunnie nhún vai.

Bên kia tường vang lên hai tiếng đập:

“Ầm ầm.”

“Changmin?” tôi hỏi tiếp.

“Ầm ầm.”

Đấy, có ai làm gì hắn đâu. Tôi lại im lặng và nghĩ ngợi. Chiếc nhẫn trên ngón út vẫn nằm đó, im lìm và chờ đợi.

Jae đang đợi tôi. Vậy mà tôi ngồi đây và chỉ biết thở dài. Có lẽ Jae sẽ bình yên. Có lẽ…

Chunnie dường như đang mệt mỏi, nó dựa vào góc tường và hơi lim dim. Thôi, cứ để nó ngủ. Còn tôi thì lại chìm vào suy nghĩ.

Cảm giác chỉ được nói chứ không được nghe cũng là một sự sợ hãi.

Bỗng, cửa xịch mở. Một tên bước vào và cầm theo một xô nước. Trước khi tôi kịp phản ứng bất kỳ điều gì, hắn đã tạt hẳn cả xô nước lạnh xuống người Chunnie làm nó giật bắn người:

“AAAAA” nó hét lên vì lạnh.

“Tụi bây làm cái gì vậy?” tôi đứng dậy nghiêm mặt.

“Tạt nước! Tụi bây tưởng đây là khách sạn sao mà muốn ngủ thì ngủ hả?” hắn nhếch mép cười khinh bỉ rồi chọi xô nước vào người Chunnie. Nó không kịp né, cạnh xô sượt trúng trán Chunnie, để lại một lằn máu.

Giấc mơ đó hiện lên trong óc tôi. Nhưng đây không phải là mơ. Tôi không thể chỉ đứng nhìn.

Không thể nhịn hơn, tôi cau mày bước tới:

“Khốn kiếp!”

“Hyung, đừng!” Chunnie hét lên và nhảy đến ôm ngang hông chặn tôi lại. Không có Jae ở đây, tôi gần như mất bình tĩnh hoàn toàn.

Nghe tiếng động, một tên khác từ ngoài bước vào và chĩa súng vào tôi không nói gì.

“Đừng mà hyung!” giọng Chunnie gần như sắp khóc.

Tên bước vào trước cười hềnh hệch rồi đấm thẳng vào mặt tôi và tiếp tục phá lên cười. Cú đấm mạnh làm tôi té ngửa ra sau, Chunnie đang ôm lấy hông tôi, mất đà té theo.

“Đồ vô dụng, hahaha! Tụi bây ở đây, rốt cuộc cũng chỉ để tao đánh cho sướng tay thôi. Lũ ngu!” hắn mạt sát một tràng rồi ra ngoài đóng sập cửa lại.

“Hyung đừng gây với bọn nó mà!” Chunnie đỡ tôi dậy và mếu.

“Lũ chết tiệt!” tôi gầm gừ, đưa tay lên chùi vết máu ở khóe miệng.

“Ầm ầm ầm ầm!”

bỗng tôi nhớ ra còn Changmin và Junsu ở phòng bên cạnh. Tràng đập tường đầy hối thúc và lo lắng cứ liên tục vang lên.

“Junsu, Min, mấy hyung không sao rồi!” tôi lên tiếng trước.

Chunnie mặt vẫn tái mét, nhìn tôi và như thể chuẩn bị chực trào ra khóc.

“Đừng khóc!” tôi nói “Không sao đâu!”

Bên kia vẫn đập tường.

“Junsu đập hả?” tôi hỏi.

“Ầm!”

“Chunnie, em nói một tiếng cho Junsu yên tâm đi.” Tôi khều Chunnie.

Tay

nó siết chặt tay tôi, mắt mở to nhìn vào bức tường trắng trước mặt và hít một hơi thật sâu.

“Chunnie không sao!” bằng tất cả sức lực, Chunnie nói lớn, giọng vững vàng và không hề run “Chunnie chưa khóc! Junsu yên tâm.”

Tiếng đập tường chấm dứt. Tôi thở phào. Chunnie thở phào. Nó hít một hơi thật sâu.

Khóc rồi. Vậy là nó khóc rồi. Tôi cười thật nhẹ và đưa tay lên lau nước mắt cho Chunnie. Ôm nó vào lòng rồi thì thầm:

“Không sao rồi! Không sao rồi! Khóc nhỏ thôi, thật nhỏ thôi!”

__________ end of Yunho’s POV _____________

__________ Junsu’s POV _____________

Chunnie giả dối. Tôi có thể tưởng tượng được anh đang vùi mặt vào lòng Yunho hyung để tránh tiếng nấc quá to làm tôi lo lắng. Vậy mà nói là không sao.

Tôi ngồi trên giường, tay siết chặt, chưa lần nào tôi cảm thấy mình bất lực đến vậy. Anh dễ khóc, còn tôi thì không thể ở bên cạnh anh. Anh đang sợ, và tôi thì ngồi đây, nhìn vào bức tường trắng toát một cách vô dụng.

“Hyung à!” Min vỗ vai tôi “Đừng lo, bên đó có Yunho hyung mà!”

Tôi ngước lên nhìn Min và khẽ cười: “Ừ, không lo.”

<<Này, hai đứa!>> giọng Yunho hyung vang lên từ loa <<Tại sao bọn chúng lại muốn bắt mình nhỉ?>>

<<Em nghĩ…>> lần này thì Chunnie lên tiếng, giọng anh vẫn rõ và vững, chắc im lặng nãy giờ đã khóc xong rồi <<em chỉ phỏng đoán thôi, có khi nào bọn này là một lũ biến thái không? Tức là nhiều khi chỉ vì chúng ganh tị sắc đẹp của chúng ta thôi. Bây giờ giả sử nè, Junsu, cậu nhìn vào poster hình của tôi, cậu sẽ khùng lên và nghĩ rằng “Tại sao lại bất công đến thế, tại sao hắn thì quá đẹp còn mình thì lại có ngoại hình thế này?” đúng không…>>

Không đợi anh nói hết câu, tôi chạy lại và đập vào tường một tràng 3,4 cái.

“Giỡn mặt với mình hay sao vậy?” tôi nhăn nhó và trở về giường ngồi.

Bên kia vang lên tiếng cười sảng khoái của Chunnie.

“Hyung, dù là nhảm nhí, nhưng em thấy cũng có khả năng đó!” Min nói.

Tôi mở to mắt nhìn em chờ giải thích.

<<Thật ra>> giọng của Yunho hyung lại vang lên trước khi Min nói <<hyung nghĩ Chunnie nói đúng, có thể bọn chúng ghen tị điều gì đó chẳng hạn. Ví dụ như việc chúng ta ở cạnh Jaejoong. Chúng đối xử với Jaejoong rất tốt, nhưng lại chẳng xem chúng ta ra gì.>>

“Có thể lắm!” Min nghe chăm chú từng lời của Yunho hyung và kết luận “Nhưng như vậy cũng không đến nỗi, bọn chúng sẽ không ngược đãi Jaejoong hyung nhiều như tụi mình, vậy thì đỡ lo hơn.”

<<Junsu này!>> giọng của Chunnie lại cất lên từ loa <<Nhớ Junsu quá!>>

Bực anh quá đi! Giờ này mà còn giỡn được à? Giờ này mà còn tán tỉnh được à?

<<Junsu!>> anh lại nói <<An toàn nhé em!>> giọng anh thật nhẹ, thì thầm và đượm vẻ lo sợ.

Anh đang sợ cho tôi. Anh chẳng biết thân mình gì hết, anh mới là kẻ đáng lo. Tôi mỉm cười và đập một tiếng vào tường với ý bảo anh yên tâm. Tôi sẽ không sao. Chỉ cần anh không khóc là tôi thoải mái rồi, chẳng cần gì nhiều đâu.

Thời gian cứ thế trôi dần đi. Từ sáng không ăn uống gì, tôi cảm thấy hơi chóng mặt. Còn Min thì đang nằm trên giường, thở dài và rên rỉ:

“Em nghĩ mình sẽ chết đói trước khi bị giết.”

“Bậy bạ!” tôi phì cười và trách Min ăn nói không đúng lúc.

Rồi tất cả lại chìm trong im lặng. Chỉ còn một vài tiếng hát khe khẽ kiểu chọc cười của Chunnie ở phòng bên cạnh. Tôi cũng chẳng cười nổi. Không rõ vì đói hay vì lo sợ. Tôi chỉ cảm thấy bất an.

“Két!!!”

một tiếng động vang lên làm tôi giật bắn. Cửa phòng vừa hé mở. Min ngồi nhỏm dậy. Bốn tên bước vào, trong đó có kẻ được bọn chúng gọi là đại ca. Hắn vào trước, ngước lên nhìn camera gắn ở cửa phòng và nói: “Jaejoong, nhìn đi!” hắn gằn giọng.

Ba tên còn lại lập tức chạy lại và đè Min xuống.

“Cái gì vậy?” tôi đứng bật dậy “Mấy người làm gì vậy?”

“Câm mồm!” tên thủ lĩnh quát tôi “Không cần phải hét lên đâu, bây giờ thì tao đang cho tụi ở phòng bên cũng có thể nghe thấy đây. Cứ từ từ mà nói.”

<<Chuyện gì vậy, Junsu? Junsu!>> giọng Chunnie hốt hoảng hét lên.

Tôi không đủ sức trả lời anh. Tôi nhào vào và đánh bọn chúng tới tấp. Min cũng đang chống trả quyết liệt.

“Thả Min ra!” tôi gào lên và đạp một cước vào bụng tên gần nhất.

Hắn né được, chụp chân tôi lại và quăng ra xa. Tôi mất đà té xuống nhưng lại lập tức đứng dậy.

“Lũ khốn chúng bây!” thấy tôi té, Min gào lên rồi xông vào đánh loạn xạ.

<<Junsu! Min! Hai người sao rồi?>> giọng của Chunnie và Yunho hyung vang lên hối hả. Tường vang lên ầm ầm những tiếng đập.

“Đứng im!” hắn hét lên và rút súng ra chĩa thẳng vào đầu Min “Mày đứng im đó, không thì tao bắn ngay lập tức!” tên thủ lĩnh gằn giọng với tôi.

“Đừng…!” giọng tôi lạc hẳn đi “Làm ơn… đừng!” và đứng chết trân tại chỗ.

Bọn chúng hai người đã ép được Min. Chúng đè đầu Min dí sát mặt đất một cách tàn bạo rồi đá thốc vào bụng em liên tục.

“Làm ơn…” tôi lại gào lên “Đừng giết Min!”

Giấc mơ của tôi…

“Cút đi!” tôi gào lên với chính mình “Giấc mơ khốn kiếp, cút đi!”

Bọn bắt cóc chẳng hề đoái hoài đến những gì tôi thét lên.

<<Junsu! Bình tĩnh đi Junsu!>> giọng anh vang lên, nhưng chẳng hề bình tĩnh chút nào. Anh đang nấc.

<<Junsu! Bình tĩnh, đừng làm gì dại dột!>> Yunho hyung cũng lên tiếng <Thở đều vào, Junsu!>>

Máu… tôi nằm mơ thấy người em toàn máu.

Em nhìn tôi đầy bi thương và như thể muốn hét lên. Em có phải đang gọi tên tôi không? Tôi không nghe thấy gì cả.

Tĩnh quá! Xung quanh tĩnh đến khó chịu. Tai tôi ù đi vì cái im lặng khủng khiếp này.

Và gương mặt tôi vô cảm.

“CÚT! GIẤC MƠ CHẾT TIỆT! CÚT!” tôi gào lên.

Gương mặt của chính mình không một chút cảm xúc hiện ra trong óc tôi, nó rõ như thể không bao giờ được rõ hơn. Và nó còn có vẻ gì thách thức.

Tôi thấy má của mình ướt sũng nước. Tôi đang khóc.

Khóc. Tôi khóc. Như vậy, đâu phải là vô cảm đâu, phải không? Phải không Chunnie? Phải không Min? Tôi không vô cảm, đúng không?

Không một người nào giữ chân tôi lại. Vậy mà tôi không dám nhích đến dù chỉ một milimét. Cây súng đen trên tay tên thủ lĩnh dí sát đầu Min và trừng mắt nhìn tôi đe dọa.

Rồi hai tên kia đè Min ngửa lên và bóp miệng em. Min giãy giụa, mím chặt môi. Chúng đánh em. Chúng đánh em nhiều quá. Máu đang chảy ra từ vết thương trên trán, bụng em cũng sẫm máu. Và chúng bịt mũi em lại, bóp họng em há ra.

__________ end of Junsu’s POV _____________

__________ Yoochun’s POV _____________

Có điều gì đó không ổn đang diễn ra. Người tôi run lên đầy sợ hãi. Nước mắt tôi trào ra khi nghe tiếng Junsu gào lên:

<<DỪNG LẠI ĐI! LÀM ƠN!>>

Yunho hyung đang tìm cách phá cửa. Hyung ấy đang đạp cửa thật mạnh. Hình như là thế. Không, tôi không đủ bình tĩnh để xem chuyện gì đang xảy ra.

“Junsu!” Tôi gào lên. Em không trả lời tôi.

<<Mày nói lời gì cuối cùng đi!>> tiếng cười bệnh hoạn của tên thủ lĩnh phá lên đầy thích thú.

<<ĐỒ CHÓ!>> tôi nghe tiếng Min hét lên và có vẻ như em vừa phun nước bọt vào mặt hắn.

“Thằng khốn!” hắn đánh Min, tôi nghe được tiếng hắn đánh Min.

Min cười. Min đang cười. Em cười sằng sặc và đầy khoái trá. Sao em có thể cười cơ chứ!

“Tụi bây làm gì? Khốn kiếp, tụi bây đang làm gì?” tôi nghe tiếng Yunho hyung gào lên và đập thật mạnh vào tường.

“Junsu… Junsu!!” tôi dùng hết sức dộng lên tường và nấc lên “Min ơi! Min!”

Tai tôi ù đi. Những tiếng quát nạt, những tiếng ầm ầm hòa lại, hỗn loạn.

<<Jaejoong…>> tên thủ lĩnh lên tiếng <<Em từng nói rằng, em thích giọng hát của thằng nhóc này, phải không?>> rồi hắn lại phá lên cười ác độc.

<<Thích phải không?>> hắn lại nói <<Thích…!>>

Tôi không thể thấy. Tôi không thấy được chuyện gì đang diễn ra. Tôi không thấy được. Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra ở phòng bên đó.

“MIN ƠI! MIN ƠI!” tôi và Yunho hyung cùng hét lên.

“Tụi bây dám làm gì Min, tao sẽ giết tụi bây!” Yunho hyung gào lên “Tao sẽ giết lũ chúng mày!”

Tên thủ lĩnh cười phá lên đầy chế nhạo.

<<ĐỪNG!>> giọng Junsu thét lên và lạc đi <<Đừng đổ cái thứ nước đó vào miệng Min.>> em thét lên.

Tiếng của đánh đập. Tiếng gào khóc của Junsu. Và tiếng cười của Min. Em vẫn còn đang cười. Em cười điên dại.

Tôi không biết chuyện gì cả. Tôi gục xuống và khóc nấc lên. Tay tôi đập vào tường đến chảy máu. Tôi chẳng thể làm gì được. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy mình thật sự vô dụng đến vậy.

Tiếng Min cười. Rồi tôi nghe tiếng em ho. Tiếng Min gào lên lẫn trong tiếng nấc của Junsu.

<<AAAAAAAAAAA>> Min đang hét. Em la lên đầy đau đớn.

Tiếng giãy giụa và ẩu đả. Loảng xoảng.

<<AAAAAAAAAAA>> giọng em đục hẳn đi. Em vẫn còn gào lên.

Tiếng Min gào lên buốt đến tận óc, nó xoáy thẳng vào tim tôi và vặn vẹo con người tôi đến khổ sở.

<<AAAAAAAAAAA>> giọng em khàn dần. Em vẫn còn đang hét lên đầy cố gắng và đau đớn.

Tôi đưa tay bịt tai lại và dụi đầu vào chân. Min! Min!

“AAAAAA!” tôi không chịu được. Tôi hét lên và khóc đến nghẹn “Min! MIN! MIN!”

Yunho hyung, hyung ấy đang ôm lấy tôi. Chặt cứng. Người hyung ấy run lên, chúng tôi ôm nhau thật chặt và tay siết đến chảy máu.

<<AAAAAAAAAAAA>> em vẫn la.

“AAAAAAAA!” tôi cũng gào lên theo. Đau, không biết ở đâu, nhưng đau lắm.

Yunho hyung không gào lên, chỉ ôm lấy tôi thật chặt và gầm gừ những tiếng gì đó đầy thù hận. Tôi cắn chặt môi đến bật máu.

<<AAAA>> em vẫn còn gào lên, nhưng giọng em khàn đi và đục hẳn, chỉ còn là những quãng hét đứt đoạn.

<<Min! Min!>> giọng Junsu lại vang lên trong làn nước mắt.

……………………..

Tĩnh. Im lặng đến đáng sợ. Tôi dụi hẳn mặt mình vào vai Yunho hyung và cố không gào lên. Tôi thấy vai mình cũng ướt, người hyung vẫn còn run bần bật.

Junsu không la lên nữa. Min cũng vậy. Em đã không còn hét lên từ rất lâu rồi.

Tôi tự hỏi, có bao giờ tôi còn được nghe tiếng em kêu một lần ”Hyung” nữa hay không!

Tôi tự hỏi, có bao giờ Junsu còn nhìn tôi và cười được nữa hay không.

Tôi tự hỏi, có bao giờ tôi sẽ lại được than phiền vì chất giọng cao vô chừng của Min nữa hay không.

Có lẽ là… không bao giờ nữa.

“Két!!!”

một âm thanh tởm lợm bỗng vang lên ở ngoài cửa. Cửa phòng đầy kiên cố mà Yunho hyung đã dùng hết sức mình đạp mãi không ra đang nhích dần.

Yunho hyung lập tức buông tôi ra và đứng dậy. Tôi cũng ngưng khóc quay người lại nhìn. Bọn chúng 4 tên bạo ngược đang nhìn chúng tôi đầy vẻ thách thức.

Cửa được khóa. Trong phòng hiện giờ có Yunho hyung và tôi, cùng 4 tên bắt cóc chết tiệt.

”Tụi bây đã làm gì Min?” Yunho hyung hỏi, giọng đanh lại và sắc bén.

”Jaejoong nói rằng thích giọng hát của Min.” tên thủ lĩnh cười cười ”nhưng tao ghét điều đó. Tao chỉ làm những gì tao ghét biến mất thôi.” hắn nhếch mép lên cười, đôi mắt của hắn xếch lên theo ”Yên tâm, không phải thuốc độc chết người đâu. Chỉ là nó chẳng thể nói được nữa thôi.”

Yunho hyung không rít lên chửi bọn chúng như thường lệ. Hyung siết chặt tay và nhìn chúng đầy căm hận. Và lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi hiểu thế nào gọi là ”sát khí”.

Yunho hyung không nói một lời nào, chỉ đứng nhìn vào gương mặt đắc thắng của tên thủ lĩnh và đanh mắt lại. Đôi mắt phúc hậu hàng ngày biến mất, mắt của hyung bây giờ chẳng khác nào một con dã thú bị thương. Đầy oán hận và liều lĩnh.

”Tao có để lại nước và đồ ăn cho bọn chúng. Nhưng tao không nghĩ là thằng Min còn nuốt được thứ gì!” tên thủ lĩnh lại nói và phá lên tràng cười độc ác của hắn.

Tôi thấy Yunho hyung đang nhếch mép cười. Tôi đảm bảo rằng hyung ấy đang cười, nhưng gương mặt vô cảm. Nước mắt cũng đã khô, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng. Và thứ mà tôi định hình nó là ”sát khí”.

”Tao đã nói rằng…” Yunho hyung bắt đầu lên tiếng ”Tao sẽ giết tụi bây nếu như làm tổn thương Min.” hyung nói, chậm rãi, từ tốn, giọng khô khốc.

”Mày nghĩ mày có khả năng đó hả?” tên thủ lĩnh nhếch mép cười.

”Tại sao không? Tại vì tao là một ca sĩ à?” hyung trả lời, thở hắt ra đầy khinh bỉ, tay thả lỏng và đút vào túi quần. Một phong thái đĩnh đạc và điềm tĩnh đến đáng sợ ”Hay tại vì tụi bây có vũ khí, còn tao thì không?”

Không phải một mình tôi cảm nhận được sự nguy hiểm tỏa ra từ người hyung, bọn bắt cóc cũng thế. Và chúng không cười nhạo nữa. Mặt chúng nghiêm lại, thủ thế.

”Jaejoong nói” tên thủ lĩnh chen vào ”Jaejoong thích cách nhảy của mày. Thích nhìn mày lúc nhảy. Còn tao thì không. Nhảy bằng gì hả Yunho? Bằng chân phải không?” hắn nhếch mép lên, mắt tóe lửa.

Và bỗng nhiên, nhanh như chớp, hắn lướt tới. Tôi không kịp thấy gì hết. Chỉ biết rằng Yunho hyung vẫn đứng im, không một chút cử động. Tên thủ lĩnh quay trở về phía cửa.

”Đánh gãy chân nó cho tao!” hắn ra lệnh.

Mặt Yunho hyung nổi lên một lằn máu mảnh, tên thủ lĩnh đút con dao vào túi và trước khi bước ra cửa, hắn quay lại nói:

”Tao muốn mày sống, và không phá hủy hết gương mặt của mày. Vì tao muốn hàng ngày mày nhìn vào gương, mày sẽ thấy gương mặt của mày ở đó, và đôi chân của mày ở đó, hoàn toàn vô dụng.” rồi hắn lại cười phá lên bệnh hoạn.

Cánh cửa phòng đóng sập lại. Tiếng ổ khóa được tra vào nghe lách cách.

Trong căn phòng trống trơn này còn lại 5 người, Yunho hyung, tôi và 3 tên bắt cóc có vũ khí.

<<Mọi người sao rồi? Hyung? Chunnie?>> giọng Junsu lo lắng vang lên.

“Min sao rồi?” Yunho hyung hỏi.

<<Min ngất rồi! Em đang cho Min ngủ và đắp khăn cho Min.>> giọng Junsu nghẹn đi <<Mọi người bên đó làm sao rồi? Có ổn không?>>

”Ổn!” tôi buột miệng ”Rất ổn!” và nhận thấy mình đã ngưng khóc, mặt cũng đanh lại, vô cảm, miệng khẽ nhếch lên, nhìn chăm chăm vào 3 tên bắt cóc.

__________ end of Yoochun’s POV _____________

PHẦN BA:

__________ Jaejoong’s POV _____________

Tôi không biết tại sao chỉ có mỗi mình tôi là bị nhốt riêng. Bọn bắt cóc đưa tôi xuống tầng dưới, đi qua một cánh cửa bí mật và đẩy tôi vào một gian phòng. Rộng rãi, đầy đủ tiện nghi, trước mặt tôi là hai màn hình phẳng lớn đang chiếu trực tiếp diễn biến xảy ra ở hai căn phòng nhốt mọi người.

Ừ, điều đó có nghĩa rằng tôi thấy được cảnh Chunnie bị tạt nước, thấy được cảnh chúng nhạo báng Yunho, nghe rõ từng lời của họ nói. Ai cũng lo cho tôi.

“Tại sao các người làm vậy?” tôi hỏi tên thủ lĩnh “Bọn tôi đã làm gì anh?”

“Ta sẽ không làm gì em cả, cứ ở đây đi!” hắn không trả lời.

Tôi không hỏi nữa, cũng không thèm nhìn đến mặt hắn. Tôi lên giường và nằm ngủ. Mọi người vẫn yên bình. Tôi sẽ ngủ một chút để lấy sức tìm cách thoát ra. Có vẻ như tôi đang rất được thiên vị, hắn không cho ai ngủ cả, trừ tôi. Hắn chẳng để đồ ăn cho ai cả, trừ tôi.

Rồi tôi nhanh chóng chìm vào giấc mơ của mình. Tôi mơ thấy anh, Yunho. Tôi lại mơ thấy anh. Anh khẽ cười nhìn tôi, rồi quay mặt bỏ đi. Tôi đã hét tên anh và chạy lại. Nhưng anh đi rồi, anh đi xa lắm. Và tôi lạc trong một màu trắng xóa nào đó, một mình, đầy sợ hãi.

“Yunho!” tôi nghe tiếng mình khẽ kêu tên anh “Yunho…!”

“Ầm!”

Bỗng tôi giật bắn người bởi tiếng động vừa xảy ra. Tiếng động đó kéo tôi trở về thế giới thực. Tên thủ lĩnh vừa đá một cái ghế vào tường. Tôi ngồi dậy và nhìn hắn.

“Ngủ mà cũng kêu tên hắn à?” tên đại ca gằn giọng bước lại gần tôi. Tôi tự nhích ra một chút “Hắn có cái gì để em yêu đến vậy?”

“Tất cả!” tôi nhếch mép cười khiêu khích “Tất cả những thứ thuộc về Yunho tôi đều yêu hết.”

“Mù quáng!” hắn khẽ nói “Mù quáng… giống như ta yêu em vậy. Dù rằng em trai ta cũng đã chết vì sự mù quáng này.” Rồi hắn phá lên cười.

Tôi không nói. Hắn có vẻ đang rất kìm chế cơn giận của mình. Hắn không đụng vào người tôi. Hắn chỉ đứng lên và nói:

“Em từng nói rằng em thích giọng hát của Changmin và cách nhảy của Yunho đúng không?”

Tôi vẫn không trả lời. Hắn cũng không thèm cần đến câu trả lời của tôi. Hắn nói lớn:

“Tụi bây trói Jaejoong lại.” 3 người từ ngoài bước vào, hắn lại nói “Trói chặt vào, trói lên giường ấy, để khỏi phải đi lung tung. Jaejoong, ta chỉ muốn cho em thấy một vài thứ thôi.”

Tôi chợt hiểu ra.

“Đừng!” tôi gào lên “Làm ơn! Đừng…!”

“Trói lại.” hắn ra lệnh một lần nữa và bước ra ngoài. Còn tôi thì bị trói chặt trên giường, ngồi dựa vào đầu giường, và mắt nhìn thẳng lên màn hình.

………………………..

Min của tôi! Min của tôi.

Tên khốn đó định cho Min uống cái gì?

”Đừng!” tôi hét lên dù biết rằng chẳng ai nghe thấy cả. Mắt tôi nhòe đi và mọng nước.

<<AAAAAAAAAAAAA>> tiếng em gào lên xoáy thẳng vào tim tôi.

”MIN!” tôi kêu tên em trong tuyệt vọng.

Tôi nghe tiếng cười điên dại của Min, tôi nghe tiếng khóc của Junsu, tôi nghe tiếng gào của Chunnie, và tôi thấy anh im lặng đầy giận dữ. Còn tôi ở đây, gào khóc, không một ai thấy.

Tất cả mọi người ở trước mắt tôi, bị hành hạ và đánh đập. Còn tôi thì an toàn trong một căn phòng bí mật nào đó, tuyệt nhiên không có một vết xước trên người.

Em lại cười phá lên, vừa thách thức, vừa man dại và đầy tính cuồng loạn. Giọng của em nhỏ dần, đục dần. Chất giọng cao vút của em gần như biến mất.

<<AAAAAAAAAAA>> tiếng em gào lên không một chút thanh sắc, khàn đặc và đứt quãng.

”MIN ƠI! MIN!” tôi hét lên và gần như cũng lạc giọng đi.

Đầu óc tôi choáng váng khi tiếng em dứt hẳn. Rồi Junsu chạy đến bên em, em ngất đi. Tôi khóc. Tôi gào lên những tiếng gì đó mà thấy mình đang khóc đến gần như kiệt sức.

Vậy đó, em mất đi lẽ sống của mình vì tôi. Em mất đi hầu như mọi thứ vì tôi. Còn tôi thì ngồi đây, bị trói, nhưng an toàn.

”KHỐN KIẾP!” tôi hét lên ”Một lũ chết tiệt, cởi trói mau!” tôi gào lên đầy giận dữ. Tôi giãy giụa. Dây trói siết chặt vào tay tôi và hằn lên những đường vằn vện.

Tên khốn ấy hắn đang đi qua phòng của anh và Chunnie.

Tại sao?

”Tại sao? Tại sao các người làm vậy?” tôi thét lên ”Bọn tôi đã làm gì? Nói đi và tôi sẽ sửa lỗi. Nói đi. Lũ khốn kiếp các người mở miệng ra nói đi. Và dừng ngay lại cái trò tàn độc này!” tôi gào lên.

Không ai thèm trả lời tôi cả. Không ai.

Hắn đang đến phòng của Yunho.

Hắn vừa lướt con dao sượt ngang mặt anh. Bây giờ là một vết xước, rồi sẽ gì nữa đây.

<< Tao muốn mày sống, và không phá hủy hết gương mặt của mày. Vì tao muốn hàng ngày mày nhìn vào gương, mày sẽ thấy gương mặt của mày ở đó, và đôi chân của mày ở đó, hoàn toàn vô dụng.>> tên thủ lĩnh nói, mắt nhìn thẳng vào màn hình camera.

Tôi thấy khó thở.

Đỏ thẫm. Máu. Người anh đầy những máu. Mắt anh mở to đầy giận dữ. Anh nhìn tôi. Và tôi không có một phản ứng nào.

Máu…

Vô cảm.

”CÚT ĐI TRỜI ƠI!” giấc mơ quỷ quái đó lại hiện lên như in trong đầu tôi và tôi thét lên, cảm tưởng như cuống họng của mình sắp đứt ra.

”AAAAAAAA! ĐỪNG!” tôi gào lên. Không ai nghe thấy cả. Dù có nghe đi nữa thì cũng không ai đến. Không ai ngăn chúng lại.

Chúng biến Chunnie của tôi thành con người gì thế này? Cậu vừa trả lời Junsu bằng một giọng lạnh băng và gương mặt hoàn toàn khác. Ba người của chúng ở lại trong phòng và tay cầm vũ khí chuẩn bị xông vào đánh.

Yunho, anh ấy vừa cười. Nụ cười tỏa ra không còn ấm áp như ngày nào, nó lạnh và sắc. Phải, sắc lẻm.

<<Chát!>> ngọn dây roi của tên thứ nhất vừa bất ngờ quất mạnh vào chân anh.

Tim tôi nhói lên.

<<Hyung!>> Chunnie hét lên và lập tức xông vào. Trận ẩu đả bắt đầu.

Anh nhanh tay chụp roi lại và nhấc chân và tung một cước vào người tên vừa quất roi. Ba tên một lúc xông vào tả xung hữu đột. Chunnie cũng bay lên và thực hiện một cú đá 360 độ. Cậu không còn bị té như trong gameshow. Mắt của Yunho và Chunnie giờ đây gần như có cùng một sắc thái. Lạnh lùng và hiếu chiến.

Chunnie hét lên một tiếng và đánh tới tấp vào một tên. Hắn có vẻ như chỉ muốn giữ chân Chunnie lại để hai tên còn lại hoàn thành nhiệm vụ với Yunho. Một mình Chunnie một tên, còn Yunho thì phải chống trả với hai tên dữ dằn có vũ khí.

Những tiếng gào thét đầy lo lắng của Junsu y hệt như lúc xảy ra hỗn loạn bên phòng của Min thì Chunnie khóc lên vậy. Ai cũng sợ những điều ở phòng bên cạnh, khi mà mình không hiểu được chuyện gì xảy ra. Còn tôi, tôi không chỉ có sợ.

Tôi thấy tất cả.

Tôi nghe tất cả.

Nhưng tất cả đó, không một ai biết đến tôi.

”Yunho!” tôi không gào lên nữa, mắt chăm chăm theo dõi màn hình và khẽ gọi tên anh.

Cuộc ẩu đả diễn ra y như những gì trong giấc mơ tôi thấy, chỉ là không có Chunnie. Bọn chúng đều là những kẻ có nghề, cách chúng ra đòn cũng giống như cách anh ra đòn vậy. Chắc chắn và đầy kỹ thuật. Chưa kể đến chúng chiếm lợi thế về số đông.

Chunnie giờ đây cũng trở nên mệt mỏi, gương mặt cậu nói lên điều đó, cậu bị dính đòn liên tục. Và máu cũng bắt đầu chảy ra.

Tôi thấy mình đang khóc. Khóc nhiều lắm. Min vừa bị hành hạ xong, giờ thì đến Yunho, tôi thấy miệng mình đắng nghét.

Bất thần,

”YUNHO!” tôi hét lên trong vô thức.

Bọn chúng đã giữ được anh và một tên vừa dùng gậy đập hết sức lên chân anh.

<<AAA>> anh gào lên đau đớn, giọng anh khàn hẳn.

<<Hyung!>> Chunnie hét lên.

Tên cầm roi quất tới tấp lên người anh, hằn lên những vết máu đỏ thẫm. Tôi chỉ có thể mở to mắt nhìn.

”YUNHO!” và liên tục kêu tên anh trong vô vọng.

Anh gục xuống, tôi nghe được cả tiếng xương gãy. Hay là do tôi tưởng tượng quá mức?

<<AA>> anh gào lên, nhưng giọng nhỏ lại như thể đang cố giữ cơn đau cho mình vậy.

Mỗi lần anh gào lên là một lần tim tôi nhói. Đau quặn.

<<AA…>> anh lại cố không hét lên, mặt nhăn lại và mắt đỏ ngầu.

<<Hyung!>> Chunnie trở về con người cũ, cậu khóc thét lên và đánh đấm loạn xạ cố xông tới. Nhưng tên đang giữ cậu không phải tay vừa, hắn không để cậu tiến thêm một bước nào cả.

Anh rướn người lên và đấm vào bụng tên đứng gần nhất, tên còn lại lập tức lấy roi và quất tới tấp.

Tôi khóc đến khản cổ, tôi gào đến không còn thở được, miệng đắng nghét. Một chân anh mềm nhũn. Tên bắt cóc cầm dao và đâm phập xuống cái chân vừa bị gãy rồi rạch một đường sâu hoắm. Và ngay lúc đó, ngay lúc con dao rạch một đường trên chân anh, mắt anh đỏ ngầu, miệng thì mím chặt không một tiếng kêu, lúc đó tôi đã hiểu được một điều.

Giấc mơ của tôi, đang trở thành hiện thực.

************************************

Máu, người anh hằn lên những vết roi tàn độc.

Máu, khóe miệng anh rỉ ra thứ chất lỏng màu đỏ.

Máu, chân anh máu chảy ròng ròng và ướt sũng sàn từ vết dao.

Và máu, đôi mắt anh đỏ ngầu, những mạch máu nổi lên đầy hận thù.

Đau, tôi thấy chân anh đau.

Đau, tôi thấy nét mặt anh đau.

Nhưng đau, tôi không đau.

Phải, giấc mơ đang tái diễn trước mắt tôi, rõ và thật.

Không một cảm giác đau. Tôi thấy mặt mình ướt nước mắt từ ban nãy, nhưng mắt thì khô ran. Tôi không còn khóc nữa. Mắt tôi đờ đẫn nhìn chăm chăm vào màn hình.

Gương mặt anh nhăn lại tỏ vẻ đau đớn, tôi không kêu la nữa. Máu trải đầy xung quanh anh, tôi không khóc nữa.

Vô cảm. Gương mặt tôi không còn một cảm xúc nào cả, đanh lại và nhìn thẳng lên màn hình. Lạnh băng!

Anh và Chunnie đều nén tiếng gào lên. Còn mặt tôi thì như thể là một kẻ vô tâm nhìn những chuyện chẳng liên quan đến mình.

Tôi nhếch mép cười. Chúng vẫn đánh anh và tôi thì nhếch mép cười. Không còn giãy giụa nữa, tôi ngồi dựa ra sau và hít một hơi thật dài. Đau khổ nhiều quá sẽ mệt người, không nên như thế. Không nên!

Tôi nhận thấy mình lại nhếch mép cười. Tôi nhớ lại lời của Chunnie ban nãy:

”Ổn! Rất ổn!”

Thay đổi, một cái gì đó đang thay đổi. Nhưng thế thì tốt, nó giúp tôi biết được mình cần phải làm gì.

Một lần nữa, tôi thấy mình lại nhếch mép cười.

__________ end of Jaejoong’s POV _____________

__________ Changmin’s POV _____________

Tôi tỉnh dậy và thấy mình đang nằm trên giường, Junsu hyung gục đầu ngồi bên cạnh tôi và vai rung lên, khóc rưng rức. Chiếc khăn lạnh đắp trên trán và cổ tôi cũng đã nguội dần.

Đau. Tôi mở mắt ra nhìn căn phòng, nó gợi nhớ lại thời khắc ban nãy, thời khắc mà tôi vừa uống cái thứ hình như là acid loãng kia. Lũ khốn kiếp đó đổ vào miệng tôi một loại acid.

Tôi nhớ rằng mình trước đó có chửi một câu và nhổ vào mặt tên đại ca một bãi nước bọt. Lúc ấy tôi thấy mình thật khoái chí. Và rồi cái thứ nước gớm tởm kia đổ vào họng tôi.

Tôi nhớ rõ rằng mình đã cười. Tôi cười điên dại. Chẳng có gì mắc cười cả. Thế nhưng, tôi biết rằng rồi đây tôi sẽ không thể hát, không thể nói, thậm chí không thể cười được nữa. Và tôi muốn được sử dụng thanh quản của mình lần cuối.

Tôi đã phân vân giữa việc chọn hát hay nói. Hoặc là hát một bài, hoặc là nói thật nhiều. Rồi thì tôi chọn cười.

Hát? Thời điểm lúc đó tôi còn tâm trí đâu mà nghĩ ra bài gì. Nói? Nói gì thì được? Chửi tôi đã chửi rồi, thêm nữa chỉ bẩn miệng. Nói lời yêu thương? Tôi nói với ai? Ai nghe được? Chẳng ai đủ can đảm nghe cả, tôi dám chắc điều đó. Nói ra thì người ta càng thương cảm, càng đau khổ, mà nhất là Chunnie hyung, hyung ấy sẽ khóc ngất đi mất.

Cười. Tôi chọn biểu cảm ít xuất hiện trước ống kính nhất. Tôi chọn biểu cảm mà tôi không mấy hứng thú lắm trong cuộc đời còn nói được của mình. Lần đầu tiên, tôi cười như điên như dại trước một tình huống chẳng ai nhếch mép lên cười được.

Cảm giác thật thoải mái, như thể tôi cười giùm những lần đùa vui của nhóm, mà đáng ra tôi nên tham gia và cười góp thành tiếng chứ không chỉ nhoẻn miệng.

Giọt acid đầu tiên đổ vào họng tôi cháy bỏng. Rát và khô ran. Tôi gần như muốn nôn ra tất cả. Đau đến muốn xé toạc cổ họng mình ra. Tôi nhận thấy mình đang gào lên những tiếng vô định. Tôi là một người cảm âm tốt, và dễ dàng nhận thấy âm vực trong tiếng hét của tôi đục dần. Nó khàn đi, không còn trong và vút nữa. Đục, trầm, khàn. Những đoạn hơi dài bị ngắn đi, đứt quãng.

Tôi thấy mình vẫn còn hét lên. Nhưng tôi không nghe thấy gì cả. Tôi thấy mình vẫn gào lên. Gào đến tưởng chừng như nổ tung cả thanh quản, nhưng không một tiếng động phát ra. Xung quanh ầm ĩ. Và tôi cảm nhận rõ hơn bao giờ hết việc tôi mãi mãi không thể hát nữa.

Lần đầu tiên, tôi cảm thấy sống mũi mình cay cay, rồi mắt tôi cũng cay xè. Tôi đập tay vào tường, úp mặt vào tường tỏ vẻ đau đớn. Đau thật! Đau vì tôi thấy rằng mắt mình đang mọng nước. Khi viễn cảnh tôi không thể hát nữa vẽ ra trước mắt mồn một, thì là lúc con người tôi trở nên vô cùng yếu đuối. Tôi đã khóc. Nhưng mặt tôi vẫn úp vào tường và nhanh chóng được tôi lau khô. Nếu để cho Junsu hyung thấy tôi khóc, hyung ấy sẽ chịu không nổi.

Bọn chúng còn qua phòng của Yunho hyung, phải để hyung ấy bình tĩnh đối phó. Tôi đã mém bật cười với chính mình. Giờ phút này, kẻ đáng thương nhất là tôi, vậy mà tôi đã nghĩ đến mọi người. Còn có cả Jaejoong hyung, hyung ấy đang thấy tôi. Tôi không được để hyung ấy hoang mang quá nhiều.

Và không một ai biết rằng, Changmin đã khóc.

Tôi sợ mình không thể giữ lâu hơn, và cơn đau cổ họng kéo dài quá mức tôi sẽ kiệt sức mà chết. Hoặc tệ hơn chết vì suy sụp tinh thần. Và tôi quyết định mình sẽ ngất.

Tôi đã ngất thật. Khi tôi tự giải phóng tất cả cảm giác của mình, thì tôi ngất. Và không biết đã bao lâu, bây giờ tôi đang mở mắt nhìn thẳng lên trần nhà. Phòng bên cạnh đầy hỗn loạn.

Đau! Cổ họng tôi rát đến muốn khóc. Đau! Như thể đang có lửa đốt vậy, bỏng, cháy đen cái thanh quản mà tôi từng tự hào.

“Min! Em tỉnh!” Junsu hyung đã thấy tôi tỉnh, hyung ấy vội lau nước mắt và hấp tấp đổi khăn chườm cho tôi.

“Em ăn được không?” hyung ấy lo lắng.

Lắc đầu.

“Em… uống được không?” hyung ấy đưa cho tôi một ly nước mát.

Tôi cầm lấy và đưa lên miệng. Tôi uống. Lưỡi tôi cảm giác được vị nước. Nước trôi qua lưỡi và đi xuống cổ họng tôi.

Sặc.

Không uống được. Tôi lập tức ói hết ra. Không hẳn là ói. Không hẳn là sặc. Tôi không biết mình nên gọi nó là gì.

Nước vẫn trôi qua cổ họng tôi, nhưng tôi không cảm nhận được. Cứ như thể nó vẫn bị chặn lại và không trôi đi vậy. Ho. Tôi không ho được. Nôn, tôi cũng không nôn được. Không một thứ gì làm cho thanh quản tôi rung trở lại. Nó cứng đơ, và tôi thì không nuốt được một thứ gì.

”Em sao rồi Min?” Junsu hyung lo lắng hỏi khi tôi nôn hết mọi thứ ra.

”Không sao!”

tôi nói… nhưng… không nghe tiếng. À, tôi đã quên rằng mình không thể nói được nữa. Tôi vội xua tay bảo hyung yên tâm, và nhận thấy mình đang mỉm cười cay đắng.

<<A>> một tiếng kêu đau đớn khẽ vang lên từ phòng bên kia. Tiếng của Yunho hyung.

Junsu kể sơ cho tôi nghe những chuyện vừa xảy ra trong nước mắt. Thấy tôi tỉnh lại bình yên mà không tỏ ra quá đau đớn, hyung cũng yên tâm phần nào. Theo tình hình thì Yunho hyung có vẻ bị gãy chân còn Chunnie hyung thì chưa sao. Tóm lại, cả hai đều bị thương khá nặng.

Tôi  không rõ Jaejoong hyung sẽ ra sao đây khi nhìn thấy chúng tôi thế này, hyung ấy chắc đã ngất rồi vì không chịu nổi.

Tiếng ồn ào phòng bên cạnh vẫn chưa dứt. Tiếng của Yunho hyung la lên, tiếng của Chunnie hyung gào thét và những tiếng đánh đập ẩu đả. Tôi thì vô dụng ngồi đây và cả thân mình cũng lo chưa xong. Rồi đến cả gào thét cho các hyung cũng không được. Hóa ra, giờ tôi mới biết bị câm bất lợi đến chừng nào.

Và đau đến chừng nào.

<<Yunho!>> bỗng trên loa vang lên tiếng của tên đại ca <<Chân mày sao rồi? Tốt không? Quà của tao có giá trị chứ hả? Tao có vài thứ muốn mày nghe thử.>>

<<Câm đi, đồ bệnh hoạn!>> tiếng của Yunho hyung vang lên trong đau đớn và khinh bỉ.

<<Mày sẽ làm sao nếu như cái chân vô dụng của mày còn đau, mà người mày yêu thì bị nguy hiểm hả?>> giọng hắn đều đều vang lên mà như thể ai đó đang đánh tôi vậy, chúng định làm gì Jaejoong?

<<Mày làm gì Jae?>> Yunho hyung gào lên.

<<Làm gì à, chẳng làm gì cả. Tao đang trói Jaejoong rất chặt ở trên giường. Nhấn mạnh là ở trên giường nhé. Và tao muốn làm gì thì làm. Không bạo lực, yên tâm.>> tên thủ lĩnh cười phá lên độc ác.

<<Thằng khốn, mày dám đụng đến Jae, tao sẽ giết mày!>> Yunho hyung lại gào lên.

<<Giết tao? Với cái thân què quặt đó à? Làm được thì cố lên nhé! Và bây giờ tao bắt đầu món quà cho mày đây. Tao chuẩn bị vào phòng của Jae đấy, Yunho.>>

Hắn im một lúc lâu, rồi bỗng nhiên tôi nghe giọng Jaejoong hyung vút lên.

<<Cút! Đồ khốn! Đừng đụng vào người tôi!>>

<<Jae!>> Yunho hyung hét lên.

Bất thường, có điều gì đó bất thường. Giọng của Jaejoong hyung không phải là sợ hãi, mà là bực bội. Tôi biết hyung là người kiên cường, nhưng không phải là người vô cảm đến mức đó. Giọng của hyung đanh lại và dứt khoát, giống như đang ra lệnh hơn là van xin.

Jaejoong hyung, hyung ấy hình như đã thay đổi rồi. Chuyện gì đó đã làm hyung ấy thay đổi rồi.

__________ end of Changmin’s POV _____________

__________ Yunho’s  POV _____________

Tôi bị gãy một chân, đau đến hoa cả mắt. Đó là điều tôi nhận thức được hiện giờ, thật chỉ muốn ngất đi cho rồi. Như vậy sẽ không thấy đau nữa. Nhưng sao có thể như thế chứ. Chunnie đang bị đánh. Tôi cũng đang bị đánh.

Tôi không cảm thấy đau nhiều như trong giấc mơ, vì ít ra tôi không vô cảm, và hoàn toàn ở thế bất đắc dĩ không thể chạy ra cứu. Bản thân tôi còn lo chưa xong cơ mà.

Nhưng tôi chỉ muốn chết cho xong, chân tôi không còn cảm giác nữa, chúng đánh tôi, mùi máu xộc vào mũi, nuốt xuống tận cổ họng. Cảm giác nghèn nghẹn thật khó chịu.

“AAAAA” tôi kêu lên khe khẽ, cố gắng không đế ý đến cái chân gãy, tôi gần như hoàn toàn mất hết sức lực và nằm im chịu trận cho chúng đánh. Chunnie đang khóc và vùng vẫy, còn tôi thì chẳng làm gì cả, nằm im. Chúng đánh chán sẽ thôi.

Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ chẳng phản kháng làm gì cho đến khi tên thủ lĩnh nói nhảm nhí vài câu, rồi tôi nghe thấy giọng Jae:

<<Cút! Đồ khốn! Đừng đụng vào người tôi!>>

“Jae!” tôi hét lên.

Bọn chúng làm cái quái gì với Jaejoong vậy? Jae đang hét lên, đúng là vậy, nhưng không phải là một giọng sợ hãi. Jae không sợ. Giọng của Jae đang rất bực mình, đanh lại, dứt khoát, như thể đang ra lệnh vậy.

<<Đồ khốn!>>

<<Bốp!>>

<<Bị trói mà đạp cũng mạnh nhỉ!>> tiếng của tên thủ lĩnh cười khằng khặc.

<<Cút ra!>> giọng Jae gằn lên dữ dội.

“Jae! Jae!” tôi gào lên, đồng thời cố nhích người đến camera.

“Nằm im, ở đó không nghe mày nói gì đâu!” một tên đạp vào bụng tôi.

Tôi lại cố gắng lồm cồm bò dậy.

<<Đồ bệnh hoạn, cút ra!>> giọng Jae gằn lên và giận dữ.

<<Haha!>>

<<Yunho! Yunho!>> Jae gào tên tôi.

“Jae! Jae!” tôi thấy mắt mình nhoè đi. Giọng của em như thể xé nát tôi ra làm trăm mảnh vậy “JAE!”

<<Cứ kêu tên nó đi.>> giọng tên kia vang lên <<nó đang nghe đấy, kêu cho vui nào! Hahaha!>>

<<Yunho đang nghe?>> giọng Jae ngỡ ngàng <<Yunho>> Jae lại gào lên <<tôi không sao! Tìm cách trốn đi, đừng lo cho tôi! Không sao, Yunho!>>

<<Không sao à? Để cho mày nghe thử xem có sao không, Yunho!>>

“Jae!” giọng tôi nghẹn lại, bất lực.

<<Yunho, vững vàng lên, hắn chẳng làm gì tôi hết, hắn cố ý làm cho cậu suy sụp tinh thần thôi. Hắn chẳng làm được gì tôi hết! Tôi là của cậu rồi! Yunho, tìm cách trốn đi!>> Jae lại gào lên những tiếng đứt đoạn trong cuộc ẩu đả.

<<Rẹt!>>

Tiếng gì đó rách bươm.

“JAE!” tôi hét lên “JAE ƠI!”

Rồi như thể trời đất nhoà đi bởi nước mắt của tôi. Jae hoàn toàn không an toàn như tôi nghĩ, em vì tôi mà bị liên luỵ.

“AAAAAAAA!!!” tôi gào lên và liên tục dộng tay xuống sàn “AAAAAAAA!”

Tai tôi ù đi bởi những tiếng đá thốc vào bụng của chúng, rồi tiếng hét “hyung” của Chunnie, và cả tiếng đập tường hối hả của phòng bên cạnh. Tai tôi gần như không nghe được gì cả. Trời đất đảo lộn.

Phải rồi, trời đất đã hỗn loạn thế này thì việc gì cũng có thể xảy ra. Tôi hầu như quên hẳn cơn đau chân. Hai tên tiếp tục đánh tôi tới tấp.

Tôi thóp người lại khi một tên đá vào bụng tôi, cong mình, tôi chụp lấy chân của hắn và giựt mạnh. Mất đà, hắn té ngả vào người tên còn lại, rồi cùng lăn ra sàn. Tôi lồm cồm bò dậy vơ đại một tên và đấm tới tấp vào mặt.

Tôi không cảm giác được gì nhiều ngoài mùi máu tanh đang xộc lên mũi kích thích tôi ghê gớm. Điều duy nhất tôi muốn bây giờ là đánh cho thoả tay. Hoặc… giết hết.

“Hyung!” giọng Chunnie kêu lên khi tên còn lại đứng dậy và quất roi vào lưng tôi để lại một lằn máu đau điếng.

Tôi thấy bóng người Chunnie lao tới, nhưng tên thứ 3 lập tức giơ gậy lên và tát thẳng vào mặt Chunnie. Chunnie ngã sấp xuống sàn, máu chảy ra như muốn ướt áo.

“AA!” cậu khẽ rên.

Máu của Chunnie đập vào mắt làm tôi điên tiết. Tôi buông tên đang đánh ra và không hiểu sức mạnh từ đâu, tôi đứng dậy được, phóng người về phía tên cầm gậy.

Một cái nhún người,  tôi đáp thẳng lên người hắn, nhấc chỏ và đẩy thẳng vào mặt rồi lập tức tước gậy. Giấc mơ sẽ không lập lại ở hiện thực.

“Mày dám đánh thành viên của nhóm tao hả!” tôi gầm lên như một con dã thú bị thương.

Rồi không để hắn nói câu nào, tôi cầm cây gậy và đánh tới tấp vào người hắn.

“Chát!” một ngọn roi lại quất trúng làm tôi bất giác buông tên đang đánh ra.

“Hyung!” lần này thì Chunnie hét lên và cậu nhảy đến tên cầm roi tung một liên hoàn cước lên bụng hắn.

Bất ngờ, hắn không kịp đỡ đòn và té ngửa ra sau. Tên đấu với tôi lập tức cầm gậy lên và ném vào lưng Chunnie. Bị tấn công bất ngờ, Chunnie lúng túng và bị tên còn lại đấm vào mặt bật ra sau.

Tôi lập tức quay lại, nhìn tên ở sau lưng mình một cách vô cảm rồi khẽ nhếch mép cười.

“Đừng bao giờ đụng đến thành viên của tao!” tôi gằn giọng và lập tức thúc chỏ vào mặt hắn, đồng thời lên gối làm hắn phải gập người xuống vì đau.

Hoàn toàn quên đi cái đau ở chân bị gãy, tôi quỳ xuống và nắm đầu hắn dộng mạnh xuống sàn, máu lan ra, nhanh tay mò lấy con dao ở lưng quần hắn.

“Bọn bây nhìn đi!” tôi hét lên cho hai tên còn lại nghe thấy và không chần chừ, lập tức đâm thẳng con dao lên ngực hắn. Máu bắn phụt lên ướt cả một bên mặt tôi. Hắn tắt thở ngay sau đó. Giữ con dao trên tay, tôi ấn mạnh và kéo một đường dài trên cơ thể hắn như bọn chúng đã làm với chân tôi.

Chunnie sững sờ nhìn tôi. Tiếng đập tường cũng chấm dứt, mọi người đều im lặng. Gương mặt tôi vô cảm, nhếch mép cười.

“Đồ khốn! Mày dám!” một trong hai tên còn lại trở nên bấn loạn và hét lên, hắn rút súng ra chĩa thẳng vào tôi.

Súng! Tôi đã quên mất rằng chúng có súng!

Trong tích tắc, Chunnie nhún người và xoay một vòng 520 độ đá thẳng vào mặt tên cầm súng. Cây súng văng về phía cậu, Chunnie lập tức chộp lấy cây súng đang trượt trên sàn rồi bóp cò kêu ken két, nhắm thẳng vào tên vừa bị té.

“ĐOÀNG!”

Tiếng súng của Chunnie vang lên một cách dứt khoát và vô tình. Máu lại vọt lấm tấm lên tay Chunnie. Mặt cậu cũng vô cảm.

“Chát!”

Bất ngờ, ngọn roi của tên còn lại quất mạnh vào tay cậu khiến Chunnie phải rơi súng. Tay cậu lại hằn máu. Tên còn lại rút ra một khẩu súng khác chĩa thẳng vào Chunnie và hét lớn, nước mắt chảy ra:

“Bọn bây đi ra góc tường, cút hết ra góc tường cho tao.”

Tôi và Chunnie nhẹ nhàng bước về phía góc tường. Còn hắn thì một tay liên tục lau nước mắt, một tay cầm súng run run chĩa vào tôi và người thì dần lùi ra phía cửa.

“Đồ giết người!” hắn lầm bầm trong miệng.

Tôi và Chunnie lập tức bật cười khinh bỉ.

Tên đó lùi ra đến cửa, run rẩy mở cửa phòng và chạy biến ra ngoài, khoá chặt cửa lại.

Vậy là, tôi và Chunnie đã giết một người. Trong phòng còn lại tôi, Chunnie và hai xác chết đẫm máu. Mặt cả tôi và Chunnie đều trở nên vô cảm, miệng thì chỉ chực chờ để nhếch lên một nụ cười khinh bỉ.

Jae à! Anh không sao. Anh sẽ trốn ra, và đưa em an toàn trở về.

Tôi lại khẽ cười.

__________ end of Yunho’s POV _____________

__________ Junsu’s POV _____________

Tuy không thể thấy nhưng tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng được những gì đã xảy ra ở phòng bên cạnh.

Tôi ngồi phịch xuống đất và liên tục đập tay vào tuờng, mắt uớt đẫm nước. Min cũng vậy, em ngồi phịch xuống đất, và đập tay vào tường một cách vô thức. Thẫn thờ!

Không ai trong chúng tôi tin được rằng, sẽ có người chết. Mà Yunho hyung và Chunnie đã giết người. Tay đã vấy máu, vậy mà tôi còn nghe tiếng hai người ấy khẽ cười. Cười ư? Sao lại cười? Vì đã giết người ư?

<<Hai người bên kia đừng lo gì cả, mọi chuyện ổn!>> giọng Yunho hyung vang lên, vẫn ấm áp như bình thường, nhưng một cái gì đó đã thay đổi rồi.

<<Hyung ngồi đó đi, em xem thử trên người bọn này có gì xài được không. Băng bó cho hyung trước đã, áo tụi nó có vài chỗ xài được.>> giọng Chunnie thản nhiên vang lên.

Hai người vừa giết xong hai mạng sống, mà lại có thể nói năng điềm tĩnh đến vậy sao? Lại còn lục lọi thân thể người chết nữa chứ!

<<Hai người bên đó đợi một chút, băng bó, cố định chỗ gãy chân cho hyung đã!>> giọng Chunnie lại thản nhiên vang lên, anh không còn là một Chunnie dễ khóc như trước rồi, còn tôi thì lại khóc nhiều hơn ai hết.

Cảm giác bất lực là thứ cảm giác tệ hại nhất mà tôi từng trải qua.

<<Bên này còn hai con dao, một cái roi, một cây gậy, một dây thắt lưng và vài thứ linh tinh, có vẻ xài cũng tốt!>> giọng anh lại nhẹ nhàng nói.

<<Bây giờ hyung mới thấy đau!>> Yunho hyung khẽ nói, giọng đùa cợt.

<<Ừm, hyung ngồi yên một chỗ đi. Em lôi mấy cái xác ra góc kia.>>

<<Ừm, được rồi,>> Yunho hyung nói <<Junsu, Changmin, hai người có sao không?>>

Ầm ầm.

Tôi đập hai tiếng báo hiệu vẫn ổn.

<<Chúng ta phải tìm cách trốn khỏi đây!>> giọng Yunho hyung vang lên, lạnh băng <<Changmin, em không sao chứ? Nhận lệnh được chứ?>>

Ầm.

Min đập mạnh một tiếng dứt khoát.

<<Tốt!>> Yunho hyung lại nói <<Hyung sẽ nghĩ cách. Bây giờ để hyung yên lặng một chút, đau quá!>> giọng hyung nhẹ nhàng.

Tôi thở dài nhìn Min, Min khẽ cười nhìn tôi như đang trấn an. Tôi thật tệ, tôi gần như là người lành lặn duy nhất ở đây, vậy mà phải để cho Min – người chịu đựng nỗi đau nãy giờ an ủi.

“Hyung không sao Min à!” tôi cười thật tươi để Min yên tâm, tôi phải cứng rắn lên “Cổ họng em sao rồi? Còn đau không?”

Min khẽ gật đầu.

“Lên giường ngồi đi, phải giữ sức khỏe!” tôi đứng dậy và đến đỡ Min lên giường.

Rót một ly nước mát khác cho Min, tôi khẽ hỏi:

“Em uống thử xem được không? Chúng không cho mình ăn thì phải uống một chút nước. Nếu uống được thì tốt!”

Min cười và nhận ly nước từ tay tôi. Em ái ngại nhìn ly nước một lúc lâu và khẽ nhấp một ngụm thật nhỏ. Tôi như nín thở chờ thử xem em có uống được không, mắt tôi chăm chăm theo dõi từng biểu cảm trên mặt em.

Không có gì xảy ra cả. Em lại nhấp thêm một ngụm rất nhỏ nữa. Rồi một ngụm lớn hơn.

Khẽ nhăn mặt. Tim tôi thót lại.

“Sao rồi Min?” tôi lo lắng hỏi.

Em im lặng, nhắm mắt một lúc lâu rồi nhìn tôi mỉm cười gật đầu. Và một cách từ từ, cứ thế thật lâu, em lại uống được một ngụm nước. Một lần một ngụm nước trôi khỏi cổ em, tôi lại thở ra thật nhẹ nhõm. Uống được nước, như vậy sẽ tốt hơn. Cũng may, trong phòng ngủ này có một phòng vệ sinh nhỏ xíu, thế sẽ tiện cho em giải thoát chất acid loãng khỏi người.

<<Em ngủ một chút!>> giọng anh vang lên <<Tuy là chúng còn 3 người, nhưng em không nghĩ thằng nào dám bước vào đây nữa đâu!>>

<<Ừ, hyung và em thay phiên nhau ngủ!>> Yunho hyung lên tiếng đồng tình.

<<Hay hyung ngủ trước đi, hyung bị thương nặng quá!>> giọng Chunnie lo lắng.

<<Không, hyung chưa ngủ được, em ngủ trước đi!>>  giọng Yunho hyung kiến quyết và tỏ ra tỉnh táo.

<<Thôi được rồi, em ngủ đây!>> thế là Chunnie đành nói vậy <<Junsu, Changmin, hai người tranh thủ ngủ đi nhé, lấy sức. Junsu, tôi ngủ đây!>>

Phòng bên im lặng. Tôi và Changmin nhìn nhau một lúc rồi cũng nằm xuống giường nhắm mắt.

__________ end of Junsu’s POV _____________

__________ Yoochun’s POV _____________

Tôi vươn vai tỉnh giấc, nhìn đồng hồ, thế là tôi cũng ngủ được 5,6 tiếng gì đó yên bình. Cất con dao giữ trong lúc ngủ vào thắt lưng, tôi nhìn sang Yunho hyung, hyung ấy ngủ từ đời nào. Thế mà nhất quyết đòi canh tôi ngủ cho bằng được. Lúc nào cũng vậy, hyung ấy cũng tỏ ra mình là một nhóm trưởng gương mẫu và chăm sóc mọi người, như vậy thử hỏi sao không có áp lực cơ chứ. Gương mặt tuy mệt mỏi, nhưng vẫn sắc lẻm. Gương mặt của hyung làm tôi nhớ đến những bài báo khen hyung ấy có bá khí, rồi chụp một loạt hình.

Không, mấy người phải thấy hyung ấy lúc này. Cái này mới gọi là bá khí, một khí chất không nể sợ một ai, và hoàn toàn có thể trấn áp mọi kẻ thù dù là đang ngủ.

Không, không phải. Tôi nghĩ cái này phải gọi là “sát khí”. Đúng vậy, nó là sát khí.

Không một ai bước vào phòng chúng tôi kể cả khi chúng tôi ngủ. Nhìn hai xác chết ở góc phòng, tôi nhếch mép cười. Hoá ra hai xác chết cũng có lợi. Giấc ngủ của chúng tôi ngon hơn cũng nhờ thế.

Để cho hyung ngủ một lúc, hyung ấy bị thương nặng quá. Còn Junsu và Changmin, chẳng biết ra sao, tôi cũng không dám hỏi. Phải để cho hyung và mọi người ngủ.

Phòng này thì tôi dám chắc bọn chúng chẳng có gan vào nữa đâu. Mà chúng không vào thì làm sao thoát ra được? Chỉ còn trông cậy vào phòng bên kia mà thôi. Chúng tôi bị nhốt ở đây mấy ngày rồi nhỉ? Hai ngày chưa? Chẳng biết, bị đánh đập dữ quá, tôi quên mất khái niệm về thời gian.

Để xem, chúng có 5 tên, 2 đã nằm đây, còn lại 3. Không tính tên thủ lĩnh luôn ở phòng Jaejoong hyung thì còn lại hai tên. Chia ra 2 trường hợp, một là sẽ có hai tên canh ở đây, hai là sẽ có một tên ở đây, một tên ở chỗ khác.

Theo logic, chúng sẽ phải dàn lực lượng cho đều, không để hai tên ở đây được. À, nhưng biết đâu chúng không thông minh như mình thì sao? Chắc không đến nỗi, tên đại ca dù sao cũng là một kẻ gian xảo. Lần đầu tiên tôi mong chúng thông minh một chút mà dàn lực lượng ra mỏng hơn.

Mảnh giấy hyung để lại không rõ có ai thấy chưa, nếu có thì cảnh sát phải đến chứ, nếu như chúng tôi đi quá lâu thế này. Hay ở ngoài vẫn chưa lâu? Trời ạ, rối quá!

Tóm lại, phải tìm cách cho chúng vào phòng bên kia, tạo cơ hội để một người thoát ra ngoài. Ai nhỉ? Cá heo của tôi! Chỉ có thể là Junsu, người ít bị thương nhất. Nghĩ đến đây, tôi khẽ thở ra, may mà chúng không hành hạ Junsu. Chúng dám làm gì Junsu như làm với chúng tôi thì tôi chắc chắn sẽ giết sạch bọn này.

Rồi, để xem, Junsu thoát ra, còn bọn tôi sẽ tìm Jaejoong hyung. Nhất định là cảnh sát sẽ tới. Nhưng… làm cách nào để nói cho phòng bên kia biết mà không để chúng hiểu chứ.

Ầm ầm ầm.

Một loạt tiếng đập tường vang lên làm tôi giật bắn, kiểu đập của Junsu.

“Gì? Khẽ chứ, hyung đang ngủ!” tôi nói.

“Dậy rồi!” Yunho hyung vươn vai trả lời tôi với giọng ngái ngủ.

“Chẹp, người gì mà dễ tỉnh thế kia?” tôi càu nhàu.

“Không sao” hyung nhìn đồng hồ “hyung cũng ngủ được 4,5 tiếng gì đó.”

Thế là chỉ ngủ sau tôi khoảng một tiếng, hay thật. Ai đã đòi canh cho tôi chứ?

“Hai đứa có sao không? Có ai làm gì không?” Hyung hỏi.

Ầm ầm.

Không ai làm gì cả thế thì tốt. Tôi ghé tai hyung và nói nhỏ những gì tôi nghĩ nãy giờ. Hyung gật đầu và suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Min, em có sao không? Cổ họng còn đau không?”

Ầm ầm.

“Hai đứa bình tĩnh lại nhé, bây giờ mình chưa thoát ra được, cứ thư giãn, đừng căng thẳng quá mức. Tụi mình chơi một trò chơi thư giãn đi!”

“Được đó!” tôi ủng hộ “Em ham chơi mà.” nếu chơi trò chơi thì Junsu và Min sẽ cảm thấy an tâm hơn.

“Junsu, Changmin, hai đứa đều thẩm âm tốt, vậy chơi trò chơi đoán bài hát nhé, Hyung và Chunnie sẽ hát, hai đứa đoán. Nếu đoán được thì đập một cái, không thì hai cái. Lấy giấy bút ra ghi lại tên bài hát và lời của đoạn được hát, sau đó thì hyung sẽ tìm cách để nhận biết xem hai đứa đoán đúng không. Chơi nhé!” giọng hyung rất nhẹ nhàng.

Ầm.

Có vẻ tôi không hiểu được Yunho hyung. Tôi cảm thấy nếu chơi một trò gì đó làm hai người kia yên tâm hơn, thì hyung lại không nghĩ vậy. Mặt hyung chìm đắm vào những suy nghĩ gì đó rất lâu, chốc chốc lại khẽ cau mày. Tôi lặng thinh theo, chờ đợi hyung lên tiếng.

Đột nhiên hyung nói:

”Nhớ lấy giấy ghi lời bài hát nhé! Bài đầu tiên dành cho Changmin!” rồi hyung ấy kéo tôi lại nói nhỏ, dặn dò hát những gì ”Nhớ bài When I first kissed you của Min chứ? Em hát 4 câu, từ chỗ ”cái đồng hồ” nhé!”

Tôi không hiểu, nhưng vẫn làm theo. Húng hắng ho vài tiếng và hát:

”The clock struck one

The night still very young

In the city that never sleeps

Then a whirlwind blew”

“Có cần nghe lại không?” Yunho hyung lên tiếng.

Ầm ầm.

“Vậy tiếp nhé!” Yunho hyung mỉm cười và hát:

“I’m overflowing from this troublesome game, how to gain without fighting…

I sneak away from this blockage, runaway to freedom”

“A, em biết bài này!” – tôi reo lên.

“Đương nhiên là phải biết rồi!” hyung bật cười “Khúc này em hát mà! Đoạn ban nãy hyung hát dành cho Junsu.”

Tôi nheo mắt, nhìn hyung một lúc lâu rồi kề sát hỏi:

“Hyung gửi thông điệp hả?” và nhận được một cái khẽ gật đầu đầy ý nhị, rồi tôi nói to “Bài này để em hát, dành cho Junsu.”

“1 chance How is your current situation?

2 steps Will you move right away?”

Đoạn:

“24-7 to go I gotta be

The firmly closed door

If you’re going to break that rule

Fly away like that laugh”

Và đoạn:

“High time Get ur groovin’on

I’m OK zero Go,

You’ve now begun to move”

“Thôi rồi, lỡ hát phần điệp khúc mất rồi!” tôi giả vờ kêu lên tiếc nuối “Nhưng thôi kệ, cứ đoán đi ha, cũng quan trọng lắm đó.”

“Cố lên mà đoán nhé, chỉ nhiêu đó thôi, khi nào nghĩ ra câu trả lời thì đập tường báo hyung biết. Đừng tưởng dễ, không dễ đâu, suy nghĩ cho kỹ vào.” – Yunho hyung bóng gió.

“Ừ, nghĩ cho kỹ vào, khi nào nghĩ ra đập tường, còn 1 bài nữa dành cho Junsu đây!” tôi cười.

__________ end of Yoochun’s POV _____________

PHẦN BỐN:

__________ Jaejoong’s POV _____________

Cả tôi lẫn hắn đều sững sờ nhìn chăm chăm vào màn hình, hắn không làm gì tôi nữa, cái áo rách bươm nhưng tôi chẳng quan tâm.

Qua màn hình, tôi vẫn cảm nhận được anh, tôi chưa bao giờ nghĩ đến anh sẽ phản ứng dữ dội đến vậy.

Vậy là anh đã giết người. Tay anh vấy máu, mặt không biến sắc. Những tên khốn này đã làm anh trở thành người như vậy. Chúng làm gì Yunho của tôi thế này? Anh thay đổi, tôi thay đổi, Min thay đổi, Chunnie thay đổi. Junsu, may rằng tôi thấy cậu ta vẫn không sao. Nếu sau này thoát ra cả 5 người đều có vấn đề thì không được, ít ra phải còn 1 người bình thường. Mong là anh hiểu điều đó, tìm cách cho Junsu thoát ra trước.

Cửa xịch mở, tên thủ lĩnh bước vào nhìn tôi. Hắn khẽ cười rồi tiến đến chỗ micro, bật loa lên và nói cho mọi người nghe.

“Bọn bây khá nhỉ! Nổi loạn à? Vẫn còn hứng hát hò, chơi trò chơi cơ đấy, thế thì cứ tận hưởng đi. Liệu hồn đừng tìm cách trốn. Thông báo cho biết, tao không dọa đâu, nhà này cài hai quả bom. Cứ trốn ra đi, rồi sẽ nổ banh xác cả lũ.”

“Bom?” tôi ngạc nhiên “Tại sao phải cần bom?”

“Đề phòng cảnh sát thôi.” Hắn quay lại nhìn tôi, vẫn chưa tắt mic “Jaejoong cứ ở đây, sẽ an toàn.” Hắn tiến đền gần và nhìn tôi thật lâu “Jaejoong sẽ không bị gì hết.”

“Lỡ tôi trốn bị nổ banh xác thì sao?” tôi gạ hỏi.

“Không trốn làm sao nổ được?” hắn phẩy tay.

“Lỡ mấy người quên chỗ đặt làm nó nổ thì sao?” tôi lại tiếp tục dò hỏi.

“Làm sao quên được? Chỗ dễ nhớ mà, một cái ở cửa sổ trước, một cái ở…” rồi hắn cũng nhận ra mình bị lừa, im bặt, nheo mắt nhìn tôi “Em cố ý à?”

“Cố ý làm gì?” tôi tròn mắt nhìn hắn, trán hơi cau lại tỏ vẻ không hiểu.

Hắn không nói gì, bước lại tắt loa và nói tiếp:

“Không có gì! Một quả bom nữa ở cửa sau.” Hắn nhìn tôi, mắt sắc lẻm.

“Ồ!” tôi giả bộ ngạc nhiên “Đặt nhiều vậy, lỡ nó nổ thật thì chết hết à?”

“Cũng tốt!” hắn nhếch mép cười.

“Anh làm sao vậy? Tôi làm gì sai?”

“Jaejoong không làm gì sai cả!” hắn ngồi phịch xuống giường và bắt đầu kể “Nhưng em trai tôi đã chết, vì thất tình với em. Đó là khoảng thời gian rất đẹp, khi tôi và nó ngày ngày chơi đùa với nhau, cùng thích em. Rồi thằng nhóc dại dột ấy quyết định viết cho em một bức thư tỏ tình. Mọi chuyện cũng từ đấy!”

“Anh thật mắc cười, em trai anh tỏ tình với tôi, tôi có làm gì đâu mà cậu ta phải chết!”

“Có lẽ lá thư không đến được tay em mà đến tay một thành viên nào đó trong nhóm. Hắn viết thư trả lời em trai tôi bằng một giọng láo xược và xúc phạm. Giọng văn dứt khoát như vậy, chắc hẳn là của Changmin hoặc Yunho. Tôi lại nghĩ là của Yunho, hắn yêu em, phải không?”

“Sao anh lại nghĩ thế? Không có lá thư tỏ tình nào tôi không biết cả! Tôi biết chuyện này rất nhạy cảm nên luôn đích thân trả lời những bức thư dạng đó với giọng nhẹ nhàng. Anh đừng đổ oan cho Yunho, anh ấy không bao giờ giấu diếm tôi chuyện gì.”

“Rầm!”

tôi giật bắn khi hắn đập bàn.

“Yunho, Yunho, lúc nào cũng Yunho, nghe phát mệt tai! Chứ em nghĩ tôi rảnh rỗi đi làm những trò này không mục đích à?” hắn đứng bật dậy, bước về phía tủ lục lọi một lúc rồi lôi ra một phong bì thư, thảy đến trước mặt tôi và gằn giọng “Em đọc đi, xem thử tôi có phải là kẻ hành động không mục đích hay không?”

Tôi lồm cồm bò đến cầm lá thư lên xem, phong bì đã cũ, nhàu nát, ngạc nhiên là khi gửi vẫn còn đóng hẳn dấu của SM Town, bên trong có cả dấu tên của tôi nữa chứ. Thời gian gửi đã một năm về trước, lâu thật lâu rồi. Tôi mở thư ra xem, nét chữ này khá giống chữ của tôi, chỉ là khá giống thôi. Trong thư dùng những lời lẽ rất quá đáng, xúc phạm nhân phẩm và miệt thị người được hồi âm. Nào là chê bai những người đồng tính, nào là vô văn hóa, nào là “tôi yêu Yunho mất rồi, anh biến đi cho khuất mắt”, nào là…. Rất nhiều câu chữ đọc vào là nóng cả mặt.

Tôi ngẩng lên nhìn hắn lắc đầu:

“Tôi hoàn toàn không biết có một lá thư được gửi đi thế này! Nhưng những lời lẽ kiểu giống vậy, Yunho hay Changmin không viết ra được đâu.”

“Khỏi bênh vực, vô ích!” hắn lạnh lùng.

“Thật chẳng biết lý lẽ gì hết, tôi cam đoan không phải hai người đó viết!” tôi cáu, nhưng chẳng ăn thua, hắn không thèm nhìn đến tôi nữa, bỏ ra góc phòng và đeo headfone vào nghe nhạc.

Thôi, lỡ rồi thì chỉ còn tìm cách giải quyết chứ sao. Tôi lật qua lật lại lá thư và suy nghĩ. Lá thư này đúng là được gửi từ SM Town, nhưng chắc chắn không ai trong nhóm viết cả. Thời gian gửi là một năm trước, để coi, khoảng thời gian này, bọn tôi còn người viết thư cũ.

Người viết thư cũ!

Trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ, rất có thể là người phụ trách viết thư đã viết. Ấy nhưng mà… Họ viết rất đàng hoàng, có lý do nào lại làm cho fan tức giận đến vậy? Một sự cố gì chăng?

Tôi cau mày suy nghĩ. Sự cố? Một năm trước có gì xảy ra với đội viết thư không nhỉ? Một năm trước…

Thay người!

Trong nhóm phụ trách viết thư có một người chuyển công tác. Để xem, tôi nhớ rằng anh ta bị thất tình sao đó, và gây sự với tất cả mọi người, cho đến khi nhóm trưởng chịu không nổi đuổi đi. Có thể là hắn. Tên đó bỏ đi, không sống ở nơi cũ nữa và đi đâu đó. Hình như là thế.

Được, khi nào thoát ra khỏi đây, tôi sẽ tìm cho ra xem có phải hắn viết không. Và nếu thật sự tên đó viết bức thư này, thì xem ra, tôi có kẻ để trút giận rồi.

Mân mê lá thư trên tay, nghĩ đến chuyện tìm ra hung thủ và trút giận, tôi khẽ nhoẻn miệng cười hạnh phúc. Ừ, thật sự rất hạnh phúc.

__________ end of Jaejoong’s POV _____________

__________ Changmin’s POV _____________

Lúc đầu tôi đã nghĩ các hyung thật biết lo cho cảm xúc của chúng tôi khi đề nghị chơi một trò chơi, chắc hẳn rằng họ đang sợ chúng tôi bị áp lực. Tôi vui vẻ tham gia trò chơi, cho đến khi Junsu hyung buột miệng ra câu:

“Hát gì mà cà giựt thế này? Trong 1 bài mà đến 3 đoạn, lại chẳng hát cho hết nhạc, cứ ngưng ở giữa là sao chứ!”

Lúc hyung vừa nói xong câu ấy thì tôi khẽ giật mình. Bên cạnh đó, tôi mong muốn được cứu, lập tức nghĩ đến cảnh sát, và tiếng còi, tôi mong rằng mình sẽ nghe được một tiếng còi, điều đó làm tôi nhớ đến một trong những lời bài hát ban nãy.

Yunho hyung liên tục nói để ý đến lời bài hát. Sao hai người đó chỉ chọn những bài tiếng Nhật mà hát nhỉ, đoán thì dễ, nhưng ghi ra lời là một điều khó, thông thường chúng tôi chỉ nhớ lời khúc mình hát thôi.

Tôi mặc cho Junsu hyung cười đắc thắng với trò chơi dễ ẹc, lôi giấy bút ra và viết. Bài đầu tiên thì tôi nhớ lời, nó rõ ràng là When I Fist Kissed You của tôi solo.

Solo. Từ đó nổi lên trong đầu tôi khẽ khiến tim đau nhói. Lắc đầu một cái thật mạnh để xua đi những ý nghĩ bi quan, tôi tiếp tục cặm cụi viết lời bài hát.

Để xem, tại sao những bài dành cho Junsu hyung lại nhiều hơn dành cho tôi? Junsu hyung thấy tôi có vẻ quá chăm chú liền giúp đỡ tôi ghi ra lời bài hát sang tiếng Anh. Tại sao họ lại hát tiếng Nhật? Thông điệp chăng?

Bài thứ hai Yunho hyung hát là Runaway, còn 3 đoạn cuối của Chunnie hyung rõ ràng là High Time, nhưng tôi gần như không thể nhớ lời. Junsu hyung thì khác, hyung ấy ghi ra lời ro ro như thể nó nằm sẵn tất cả trong đầu hyung ấy vậy. Kể cả lời hyung ấy không hát mà vẫn nhớ, thật rảnh rỗi! Vâng, nhờ sự rảnh rỗi đó mà tôi đã hiểu được hai người kia muốn gì.

Tôi viết suy nghĩ của mình ra giấy đưa cho hyung:

“Hyung, họ nói tụi mình tìm cách trốn đi đó. Rõ ràng là nói em tìm cách giúp hyung trốn đi.”

“Không, hyung không đi một mình đâu!”

– Junsu hyung cau mặt viết lại.

“Hyung nghe em nói, chỉ mỗi hyung là còn đủ sức để chạy, tụi nó có đặt bom, hyung nhớ không, chạy ra báo cảnh sát vị trí bom, tụi em sẽ tìm quả bom còn lại và Jaejoong hyung. Em chạy ra ngoài không được, còn tìm Jaejoong hyung nữa, Yunho hyung thì bị gãy chân, còn Chunnie hyung phải ở lại đỡ Yunho hyung chứ!”

“Hyung không muốn bỏ ai một mình hết!”

“Hyung, chạy ra ngoài báo cảnh sát đi, tụi em hứa tìm Jaejoong hyung và ra an toàn!”

Junsu hyung ngồi thẫn thờ một lúc, suy nghĩ rồi viết:

“Được, hyung chạy ra, nhớ ra sớm đó. Em nợ hyung $50, ra mà trả, đừng có quỵt là không xong với hyung đâu!”

“Yên tâm, ra đến nơi em sẽ trả hyung $50,5 luôn.”

Chúng tôi khẽ nhìn nhau cười và đập vài tiếng vào tường.

<<Xong hả? Tìm ra lời giải thật sự chưa?>> giọng Yunho hyung vang lên.

Ầm.

<<Vậy 2 đứa tự giải quyết ha, Chunnie muốn hát nè!>> Yunho hyung nhẹ nhàng nói.

<<Susu, hát cho nghe 1 bài nè! Bài duy nhất không phải solo mà Chunnie thuộc đây!>> – giọng Chunnie hyung vang lên thật ấm.

Hyung ấy gọi Junsu hyung là Susu. Mặt Junsu hyung đang đỏ bừng vì bối rối. Và mặt hyung càng đỏ hơn khi giọng Chunnie hyung cất lên bài Yakusoku. Giọng hyung trầm hơn mọi hơn, ấm hơn và tràn đầy cảm xúc. Nhẹ nhàng hát, nhẹ nhàng ngân, và nhẹ nhàng ngấm sâu vào lòng người nghe.

Mọi người im lặng nghe, cho đến khi điệp khúc vang lên, khúc của Jaejoong hyung nhẹ nhàng cất lên từ chất giọng trầm đục của Chunnie hyung thì Junsu hyung bắt đầu run người lên. Cả đời đi hát, thật hiếm khi ai đó (trừ Jaejoong hyung) trong nhóm khóc vì lời bài hát, vậy mà giờ đây hyung đang nấc lên. Hôm nay Junsu hyung khóc nhiều hơn bình thường.

“I’ll be close to you, protecting you

The promise(s) we’ll make,

We’ll make them come true”

Junsu hyung cau mày lại và nấc lên từng tiếng đứt quãng.

“Hareta hi mo ame no hi mo

Soba ni ite mamoru kara

Futari de kawasu

Yakusoku kanaeteyuku”

Câu cuối cùng của bài hát chấm dứt, tất cả đều lắng đọng. Lâu thật lâu, Junsu hyung vẫn đang cố không khóc, bên kia cũng chẳng nói gì. Tất cả đều im lặng. Cho đến khi giọng Chunnie hyung vang lên:

<<Hay không?>>

Ầm ầm.

Junsu đập mạnh hai tiếng vào tường một cách giận dỗi. Bên kia giọng Chunnie hyung cười phá lên:

<<Nên cảm thấy hay chứ, biết đâu lần này là lần cuối Chunnie hát cho Susu nghe thì sao?>>

Junsu hyung lập tức đứng dậy cầm cái ghế phang mạnh vào tường mấy cái liền, mặt cau lại.

<<Đùa ấy mà!>> giọng Chunnie hyung hốt hoảng trả lời <<Mai mốt sẽ hát hoài cho Susu nghe, nhưng Susu hứa sẽ hát cho Chunnie nghe mỗi ngày chứ? Yakusoku neh!>>

Ẩm.

Junsu hyung lại đỏ mặt đập nhẹ vào tường. Hai người này thăng tiến cấp độ sến ngang ngửa YunJae rồi. Tôi nghĩ đến đó và im lặng mỉm cười nhìn Junsu hyung. Thật tuyệt, hyung không bị tổn thương quá nhiều. Vậy là tốt rồi!

__________ end of Changmin’s POV _____________

__________ Yunho’s  POV _____________

“Yakusoku neh!” giọng Chunnie vang lên đầy cay đắng, đôi mắt vô hồn. Chỉ mới vài giờ đồng hồ trước đây, tôi còn phải ôm nó vào lòng và dặn dò “khóc nhỏ thôi”.

Thay đổi, mọi thứ thay đổi, kể cả tôi, kể cả em. Ban nãy giọng em vang lên, và mơ hồ đâu đó tôi cảm nhận được rằng cả em cũng không giống như trước. Tôi thật vô dụng, chỉ biết ngồi đây và cầu nguyện rằng em an toàn. Mong là như vậy.

Jaejoong của tôi rất kiên cường, chắc hẳn sẽ chẳng có gì làm em sợ đâu. Biết đâu, tên thủ lĩnh kia sẽ bị em đánh cho vài đấm. Biết đâu… ừ, biết đâu.

Tôi không ý thức được mình đã ở đây bao lâu, khái niệm thời gian hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại mệt mỏi và vô vọng. Chân tôi lại đau, đau buốt, thà rằng nó chẳng có cảm giác gì chứ cứ như thế này mãi, tôi hoàn toàn không muốn một chút nào hết. Mệt mỏi. Và đau. Miễn cưỡng thì có thể lết đi được một chút, nhưng tốt nhất nên hạn chế, vì tôi phải để sức cứ Jae.

“Hyung!” Chunnie đến gần tôi và nói nhỏ “Hình như em nghe thấy tiếng còi cảnh sát!”

Tôi nhướn mắt lên nhìn ngạc nhiên và chăm chú lắng nghe. Quả thật tôi có loáng thoáng nghe thấy tiếng còi cảnh sát, tai tôi và Chunnie khá thính.

“Min à!” tôi gọi lớn.

“High time Get ur groovin’on

I’m OK zero Go,

You’ve now begun to move”

Giọng hát của Chunnie vang lên nối tiếp giọng tôi.

Ầm.

Bên kia đáp lại một tiếng đồng ý rồi tất cả lại chìm vào yên lặng, tôi thắc mắc không biết tụi nó sẽ làm cách nào trốn ra đây. Tệ lắm vẫn còn một đứa đang canh cửa.

Tôi và Chunnie im lặng chờ đợi, thật lâu, thật lâu. Rồi những tiếng động mạnh bạo vang lên, tiếng ai đó đập vào cửa.

Tôi nghe tiếng Junsu gào lên những thứ gì đó, giọng nghẹn nước mắt và đầy khẩn cấp. Mặt Chunnie hiện nay cau lại, biểu hiện đầy xúc cảm nhất từ khi nó giết người đến giờ. Tay Chunnie nắm chặt con dao trong tay, người run lên bần bật, hơi thở gấp gáp.

Có ẩu đả, ẩu đả lâu lắm, tôi đoán chừng phải mất cả 15 phút chứ không ít. Bỗng nhiên, tiếng của Junsu đột nhiên thét lên.

“Junsu?” Chunnie không kiềm được lo lắng buột miệng lên tiếng.

Tất cả lại rơi vào tĩnh lặng. Im lặng, mọi thứ đều yên ắng đên ngột ngạt, cho đến khi cửa phòng chúng tôi bật một tiếng “cạch” và xịch mở. Chunnie lập tức rút dao ra và đứng dậy thủ thế. Một dáng người cao cao bước vào.

“Min!” Chunnie khẽ kêu.

Changmin bước vào một cách điềm nhiên và bình tĩnh, nhoẻn miệng cười với chúng tôi rồi chạy lại ôm. Ba chúng tôi ôm nhau thật chặt, tay tôi và Chunnie liên tục vò vò mái tóc dày cộm của Changmin, tự nhủ thầm rằng mình quá may mắn khi vẫn còn nhìn thấy được nhau.

“Em còn nói được không?” tôi nhẹ nhàng hỏi và nhận được một cái lắc đầu cũng nhẹ tênh.

“Vậy em có bị thương chỗ nào khác không?” Chunnie hỏi tiếp, chúng tôi để ý thấy trên người nó có vài vết máu mới đọng.

Nó vạch tay áo xuống để lộ một vết dao dài rồi xua tay ý bảo không sao. Chunnie lập tức xé vai áo xuống và băng lại cho nó.

“Sao em lấy được chìa? Sao qua đây được?” tôi hỏi trong khi Chunnie băng bó cho Min.

Min không trả lời, chỉ mỉm cười.

“Junsu? Susu sao rồi?” Chunnie lên tiếng, nó có vẻ như hết nhịn nổi “Chạy được chưa?”

Min lại mỉm cười gật đầu, nó cười nhiều hơn trước đây. Một lúc sau, Min và Chunnie cùng đỡ tôi ra khỏi phòng. Ở cửa phòng bên cạnh, cửa mở toang, và một xác người với con dao cắm sâu lút cán ngay bụng chễm chệ nằm trước cửa.

Vậy là… không chỉ có tôi và Chunnie trở thành kẻ giết người. Xem ra, chỉ còn mỗi Junsu và Jaejoong là tay chưa dính máu.

“Được rồi, cùng đi tìm cho ra 2 tên còn lại và Jae!” tôi lên tiếng “Tụi mình cần biết chỗ quả bom còn lại.”

“Uhm, đi tìm Jaejoong hyung trước!” Chunnie đồng tình.

Chunnie chạy đi tìm trước, còn Min đỡ tôi theo sau, xuống cầu thang đang trở thành một gánh nặng với tôi. Đôi lúc bị trượt một bậc thang, Min lập tức khẽ cau đôi lông mày đầy biểu cảm của nó và giữ tôi chặt hơn, rồi nó nhướn mắt nhìn tôi như thể hỏi xem tôi có sao không. Chỉ khi nào tôi lắc đầu và lại mỉm cười thì nó mới mỉm cười lại và tiếp tục dìu tôi xuống cầu thang.

Gương mặt của Min như thể được đổi với Chunnie vậy, nó trở nên biểu cảm nhiều hơn, và tự nhiên hơn.

Sau một hồi vất vả, chúng tôi đã xuống đến nơi. Chunnie nói rằng bên trong nhà bếp còn một thứ có vẻ là cánh cửa, không mở được, có khả năng đó là cửa dẫn đến phòng đang giam Jaejoong. Cánh cửa đó, nó giống như một nắp dẫn đến đường hầm hơn. Và lúc này thì mọi người đều nghe được tiếng còi cảnh sát vang lên inh ỏi.

Chunnie cầm ghế đập mạnh vào cánh cửa nhỏ đầy kiên cố kia và hét lên:

“Jaejoong hyung!”

<<Cuối cùng thì cảnh sát cũng đến!>> giọng tên thủ lĩnh bỗng vang lên, hắn lắp loa ở khắp nơi <<Cứ để tụi nó vào đi, chết chung cả lũ cho vui!>>

“Có dặn Junsu về mấy quả bom chưa?” tôi lo lắng hỏi Min và yên tâm khi thấy Min gật đầu.

Bỗng nhiên, cánh cửa xịch mở. Tên thủ lĩnh đang cầm dao kề sát cổ Jae lồm cồm bước ra, bên cạnh còn một tên giơ súng lên chĩa thẳng vào bọn tôi.

“Bọn bây tránh ra, không thì chết chung thật đấy, tao đang giữ kíp nổ.” tên thủ lĩnh đe doạ “Cảnh sát chắc hẳn đang gỡ quả bom ở cửa sỗ trước nhỉ, còn 1 quả ở cửa sau đấy, bất kỳ đứa nào đủ can đảm thì chạy ra nói đi.” vừa nói, hắn vừa kề sát con dao vào cổ Jae hơn để chứng minh rằng hắn không đùa giỡn “Quả bom này có liên kết đến tầng trên đấy, nó mà nổ, căn nhà này không chóng thì chày sẽ sập thôi.”

Tôi im lặng. Tất cả im lặng để quan sát. Tôi hiểu rằng cảm giác của chúng tôi bây giờ đã không còn ờ trạng thái sợ hãi nữa, đương nhiên không tính đến Jae của tôi.

Rồi bất chợt chúng tôi phát hiện một vài bóng cảnh sát qua cửa sổ phía sau bếp đang nhẹ nhàng tiến. Hắn cũng thấy. Hắn lôi Jae đi xềnh xệch, ra đến cửa bếp và bắt đầu hắn kích hoạt quả bom.

ẦM. ẦM. ẦM.

Hàng loạt tiếng nổ vang lên liên hoàn. Căn nhà rung lên dữ dội. Lửa lan ra khắp nơi, chúng tôi gần như hoàn toàn kẹt trong biển lửa. Hắn cũng không còn giữ Jae nữa, chỉ kéo tay Jae chạy khỏi chỗ nguy hiểm. Hắn yêu Jae sao? Không đợi Jae giựt tay lại và chạy về phía tôi, tôi tiến về phía trước với đôi chân không còn nguyên vẹn và thủ thế đấm thẳng vào mặt tên thủ lĩnh làm hắn té sấp xuống đập mặt lên sàn.

Ít nhất thì tôi cũng làm được điều gì đó cho em, chứ không phải là một kẻ vô dụng với đôi chân khập khiễng. Em là của tôi.

“Hyung, coi chừng!” giọng Chunnie ở phía trước bỗng gào lên.

“ĐOÀNG!”

tiếng súng vô tình vang lên. Sững sờ.

__________ end of Yunho’s POV _____________

Trở về trước lúc Junsu trốn thoát…

__________ Junsu’s POV _____________

“Kịch bản là thế hả?” tôi khẽ hỏi lại Min.

Min gật đầu và viết vào tờ giấy:

“Vấn đề là hyung có giả khóc được không thôi.”

Tôi khẽ mỉm cười:

“Đó là điều duy nhất hyung có thể làm. Sau này thoát khỏi đây, kỹ thuật diễn xuất của hyung sẽ tiến bộ cho xem, nhất là phần khóc lóc.”

Min xem ra vẫn chưa tin lắm:“Chắc không đó?”

“Không tìn thì hyung cho em xem.” Tôi trả lời và lập tức xịu mặt xuống.

Phải, điều duy nhất thay đổi tôi là điều này. Nếu như Junsu tôi trước đây chẳng bao giờ biết đến nước mắt là gì thì bây giờ, tôi sẽ sử dụng nó như vũ khí riêng của mình.

Tôi mím môi và bật khóc một cách dễ dàng, nước mắt cứ thế tuôn ra.

Min trợn mắt nhìn tôi một lúc lâu rồi viết:

“Xem ra, hyung đi đóng phim được rồi. Nhưng em nhìn vào là biết hyung khóc thật hay giả đó!”

“Không phải ai cũng biết mà!” tôi mỉm cười trấn an Min “Bắt đầu thôi!”

Min gật đầu và bắt đầu kịch bản. Em bước đến lấy ly nước trên bàn và nhấp một ngụm nhỏ, cố tình quay mặt về phía camera. Rồi đột nhiên em buông tay, cái ly đầy nước rơi xuống vỡ toang. Bây giờ, đến đất diễn của tôi. Tôi lập tức đứng dậy và chạy lại phía Min, cũng quay mặt về phía camera:

“Min, em sao vậy?” tôi hỏi với giọng lo lắng.

Min không trả lời, khuỵu xuống và đưa tay lên siết lấy cổ áo, tay kia đập đập xuống đất một cách đau đớn.

“Min ơi, Min ơi!” tôi bắt đầu khóc “Em làm sao vậy Min? Min ơi!” tôi gào lên.

Em gục xuống như một cái cây bị đốn, rồi mắt em nhắm nghiền, mặt vẫn quay về phía camera, và không biết làm cách nào đó, em đã làm cho miệng của mình sùi bọt mép ra chút đỉnh, trắng trắng, đục đục. Tôi hơi hoảng. Không biết em bị thật hay diễn nữa.

Tôi gào lên.

“AI ĐÓ LÀM ƠN ĐẾN ĐÂY ĐI!” tôi lao về phía cửa và đập vào cửa liên tục, khóc lóc thảm thiết “AI ĐÓ, MỞ CỬA RA, MIN CHẾT MẤT, MIN SẼ CHẾT MẤT! LÀM ƠN!”

Rồi tôi lại chạy như bay về phía em ôm chặt lấy cơ thể đang mềm nhũn ra và gục đầu vào khóc. Tôi trở nên gần như hoảng thật sự khi thấy em không còn thở nữa. Min à, em diễn hay bị cái gì thật vậy? Tôi bắt đầu khóc thật.

“Min ơi, Min ơi, đừng làm hyung sợ!” tôi lại khóc lóc và gào lên.

“Mở cửa ra đi!” tôi quay về phía camera và gáo thét “Làm ơn cứu Min đi!”

Tôi đập cửa một cách điên cuồng. Không một chút động tĩnh, không lẽ mình tính sai sao Min. Lỡ như em bị gì đó thật thì sao?

Tôi sợ hãi và luống cuống tìm cái ghế gần đấy đập mạnh vào cửa, gào lên:

“MỞ CỬA RA, ĐỒ CHẾT TIỆT! MIN SẮP CHẾT RỒI!” tôi khóc gần như lả người đi, tay vẫn cầm ghế đập mạnh vào cánh cửa đầy kiên cố.

<<IM ĐI THÌ TAO CHO NGƯỜI XUỐNG MỞ CỬA!>> giọng của tên thủ lĩnh bất chợt vang lên trong phòng tôi.

Tôi lập tức ngưng ngay hành động đập phá, chạy lại phía Min và ôm em, tiếp tục khóc. Cúi gập người để ôm em, quay người che camera. Ngay lúc đó, Min mở mắt và khẽ mỉm cười với tôi.

Thở phào, em làm tôi sợ hết hồn.

Tiếng lạch cạch ngoài cửa vang lên. Min lập tức lại nhắm mắt, và tôi thì tiếp tục khóc.

Một tên bước vào, cầm theo cây súng chĩa vào tôi. Tôi buông em ra và quỳ xuống nhìn hắn:

“Làm ơn đưa Min đi bệnh viện đi, tôi van anh, làm ơn!” tôi cầu xin.

“Im đi!” hắn gắt và thận trọng tiến về phía Min xem xét. Miệng em vẫn còn bọt mép và không một chút hô hấp. Người biết bơi hình như nín thở giỏi hơn thì phải.

Hắn vừa cuối xuống để nhìn Min cho rõ thì tôi lập tức dùng ghế đập mạnh vào đầu hắn khiến hắn ngã ra, chắc là bất tỉnh rồi. Min đứng dậy và chùi mép.

“Em làm sao hay quá vậy?” tôi tò mò hỏi.

Min mỉm cười đưa cho tôi tuýp kem đánh răng nhỏ trong phòng tắm, tôi quên mất đây là một phòng ngủ bình thường, thứ gì cũng có.

“Ban nãy em làm hyung sợ hết hồn!” tôi giận.

“Hyung diễn dở ẹc, giả tạo quá trời, em phải làm cho thiệt chứ sao.”

Em hí hoáy viết vội vào tờ giấy.

Tôi phì cười, và bất chợt liếc lên khúc trên khi Min ghi ra kế hoạch cho tôi. Lúc này thì tôi gần như phục Min thật, những gì xảy ra hầu hết đều nằm trong kế hoạch của em, trừ việc… tôi diễn dở.

“Hyung cứ gào khóc nhiều vào, tên thủ lĩnh sẽ thấy, rồi Jaejoong hyung sẽ thấy, thế nào cũng năn nỉ tên thủ lĩnh mở cửa cho tụi mình à. Hắn yêu Jaejoong hyung mà, nếu không phải thì hắn cũng rầt nghe lời Jaejoong hyung, mà Jaejoong hyung thì sẽ lải nhải bên tai hắn đến khi nào hắn chịu mở cửa thì thôi à. Vấn đề là hyung có diễn được không kìa.”

Tôi bật cười khi đọc đến câu cuối. Bỗng Min đột nhiên đẩy tôi té chúi nhủi về phía trước.

Tên bắt cóc có vẻ đã tỉnh lại… hoặc là hắn chỉ giả bộ chờ thời cơ, hắn đang cầm một con dao, và con dao đó cắm phập vào tay Min, chắc hẳn em đã đỡ cho tôi khi nãy.

Hắn lao đến rút lại con dao, đồng thời kéo một đường trên tay em. Nhưng cùng lúc đó, hắn cũng bị dính một cú đá của Min. Mắt em hằn lên những lằn đỏ như một con dã thú, vật lộn với hắn không chút nương tay. Min bây giờ như một tên cuồng sát, tên bắt cóc có lẽ cũng thấy vậy, hắn chuyển đối tượng, không đấu với Min nữa mà chuẩn bị uy hiếp tôi.

Con dao sượt đến, tôi né sang một bên, tay tôi cũng bị dính một đường dao, đồng thời đấm vào mặt hắn. Loạng choạng, hắn té về phía sau, lồm cồm bò chạy ra ngoài cửa. Ban đầu, Min không định đuổi theo, nhưng khi em thấy tay tôi cũng bị chảy máu, và vết thương khá sâu thì mặt em đanh lại, lập tức phóng về phía tên bắt cóc.

Phản xạ của Min khá tốt, chỉ trong tích tắc, em đã áp sát hắn và tước đuợc con dao. Tôi cũng tham chiến. Tên này khá khoẻ, hắn đối chọi với cả hai chúng tôi. Rồi bất thần, tôi thấy máu bắn phụt lên mặt mình.

“AAAA!” tôi thét lên. Con dao trên tay Min cắm sâu vào bụng hắn. Hắn mở tròn mắt và rên la những tiếng gì đó không rõ, tay chân quờ quạng đấm lung tung.

Min nhìn hắn với đôi mắt sắc lẻm và ấn con dao sâu hơn. Tôi ngỡ ngàng nhìn em, còn em thì mặt không chút biến sắc.

Tên bắt cóc đã tắt thở và gục xuống.

“T.. tại sao…?” tôi run rẩy hỏi.

Min lạnh lùng chỉ vào vết thương trên vai tôi và đứng dậy chỉ tay về phía cửa, miệng như muốn nói “chạy nhanh lên”. Tôi cũng đứng dậy, quẹt nước mắt, ôm Min thật chặt.

“Ra an toàn nha, hứa với hyung nha!” tôi thì thầm vào tai Min. Giờ đây tôi chẳng hiểu ai là hyung của ai nữa, Min vỗ vỗ tay lên đầu tôi an ủi.

Tôi đẩy Min ra và nói: “Dong Bang Shin Ki fighting!”

Min mỉm cười nhìn tôi, đưa tay làm dấu hiệu fighting rồi xua xua tay bảo tôi chạy đi cho lẹ. Tôi không chần chừ, quay đi và chạy như bay xuống cầu thang. Bỏ Min lại với cái xác. Vậy là 3 trong số 5 người chúng tôi đã trở thành kẻ giết người. Jaejoong hyung, mong rằng anh sẽ không phải giết ai. Tôi chạy ra đến ngoài cửa, không còn ai canh nữa. Quả bom trên cửa sổ phía trước tích tắc.

Điện thoại. Tôi không có điện thoại. Trời đất, làm sao tôi có thể quên thứ quan trọng đến vậy chứ? Tôi lại không thể quay vào trong.

Chạy, đó là cách duy nhất. Tôi chạy đi, lao băng băng trên con đường nhựa. Tôi không nhớ mình chạy bao xa, bao lâu, chỉ thấy người tôi mệt nhoài, thì cũng là lúc một dàn xe cảnh sát từ đâu tiến đến. Tôi lao ra giữa đường và quơ tay, gào lên. Chiếc xe đi đầu tiến đến gần tôi, ngưng lại, một bóng người hấp tấp chạy ra, Rồi những chiếc xe khác dừng lại, hàng loạt người đổ ra khỏi xe chạy như bay về phía tôi. Và tôi thấy rằng người đầu tiên chạy đến bên tôi là HyukJae.

“HyukJae, mọi người còn kẹt trong đó, mọi người còn…” tôi lập tức gào lên, hấp tấp.

“Được rồi, được rồi, có cảnh sát đây!” HyukJae trấn an tôi.

“Chunnie, còn Jaejoong hyung, còn…” tôi vẫn quơ tay chân loạng xạ, lo lắng nói.

HyukJae không biết làm thế nào để ngăn tôi lại, liền đấm tôi một cái. Ngã lăn ra đường, tôi dần dần ý thức lại, bình tĩnh hơn.

“Hey!” tôi mỉm cười nhìn người bạn thân nhất của mình.

“Hey con khỉ!” nó gắt lên, trong khi chính nó mới là con khỉ “Lên xe, mau! Làm tôi lo lắng, tôi sẽ giết cậu.” rồi nó kéo tôi đi xềnh xệch.

“Đừng hấp tấp quá, đau nó.” Heechul hyung đã đến nơi, cằn nhằn sự thô bạo của HyukJae, rồi một vài thành viên của Super Junior chạy đến đỡ tôi về phía xe.

“Mọi người sao rồi? Sao rồi?” Jeongsoo hyung lo lắng hỏi.

“Còn kẹt trong đó.” Tôi bắt đầu nói khi yên vị trên xe, và kể cho mọi người những thông tin cần thiết trước, về quả bom, về tình trạng căn nhà.

“Minnie sao?” một giọng nói trầm ngang vang lên từ phía sau xe làm tôi giật bắn.

Tôi quay lại nhìn, và thề rằng những người trong xe đang rất may mắn khi thấy được gương mặt lo lắng thật sự – chứ không phải diễn xuất – của Kibum.

“Min…” tôi bỗng ngượng miệng, sao Kibum có thể gọi Min là Minnie nhỉ, tôi cứ tưởng trừ Jaejoong hyung ra thì chẳng ai dám gọi vậy hết.

Tôi dần dần kể lại một cách tỉ mỉ mọi chuyện, và tôi đau biết bao khi kể đến khúc Min bị uống thứ nước acid loãng đó. Xe cảnh sát đã đến nơi, bao vây căn nhà.

Câu chuyện kết thúc, biểu hiện lo lắng và giận dữ đều túc trực trên mặt mọi người. Riêng Heechul hyung thì vô cùng giận dữ.

“Thằng khốn nào dám làm gãy chân Yunho, tôi sẽ giết hắn.” hyung ấy rít lên.

“Chết rồi còn gì!” Donghae hyung đột nhiên nói nhỏ, nhưng giọng cũng đầy phẫn uất.

Hankyung hyung đang ôm Heechul hyung và vỗ về, mong rằng hyung ấy sẽ bớt giận đi một chút.

“Không sao!” giọng trầm của Kibum vang lên, lạnh tanh và đầy nguy hiểm “Còn thằng nào thì giết thằng đó.”

“Được, quyết định vậy đi!” giọng của Heechul hyung và Donghae hyung cùng lúc vang lên dứt khoát.

“Bình tĩnh đi mọi người! Chuyện đâu có đó mà!” Jeong Soo hyung xoa dịu mọi người.

“Làm sao để vậy được chứ! Cứ giết sạch đi!” Youngwoon hyung giận dữ.

“Phải, giết hết!” bây giờ thì giọng của Siwon đồng tình làm tôi rợn gáy.

“Đừng nói nữa, Junsu sợ kìa!” giọng HyukJae lên tiếng can ngăn, tôi nãy giờ vẫn đang dựa người vào nó.

Donghae hyung đến gần tôi nói khẽ, cố bông đùa để tôi cảm thấy thoải mái hơn:

“Nè, hyung cho em mượn HyukJae một lát thôi nha, tí nữa em phải về với Chunnie của em đó.”

“Về với Chunnie? Mong là được vậy…” tôi cay đắng nói, dù biết rằng hyung ấy đang an ủi tôi.

“Này!” giọng Yesung hyung vang lên “Cấm nói năng xui xẻo, em phải tin chứ!”

Tôi cúi đầu và lại dựa vào người thằng bạn thân.

“Mọi người đừng nói chuyện giết chóc nữa!” Shindong hyung nhẹ nhàng nói.

“Đúng vậy!” Kyuhyun nói “Junsu hyung đã bị ám ảnh lắm rồi đó.”

“Ừ, mình chờ cảnh sát cứu họ thôi.” Ryeowook an ủi tôi.

“Phải rồi!” cuối cùng thì Hankyung hyung cũng lên tiếng “Đừng giết ai hết. Đánh tàn phế thôi.” Hyung nói một câu thôi, mà tôi nghĩ thà như hyung ấy cứ ôm Heechul hyung đi cho rồi.

Câu nói của Hankyung hyung được mọi người hưởng ứng nhiệt liệt. Cái xôm tụ của Suju làm tôi cảm thấy mình đang ở nhà, và thật an toàn, bên cạnh đó cũng làm tôi bớt lo lắng phần nào.

Đột nhiên, một loạt tiếng nổ vang lên. Gì thế này? Kíp nổ đàng trước đã được tháo, như vậy chắc hẳn ngòi nổ còn lại đã được kích hoạt. Tôi tung cái chăn đang quấn trên người mình và chạy về phía căn nhà.

HyukJae giựt tôi lại và ghì chặt. Căn nhà đang bốc cháy, ngay trước mắt tôi, lửa nổi lên phừng phừng.

Chưa một ai bước ra khỏi căn nhà.

__________ end of Junsu’s POV _____________

__________ Yoochun’s POV _____________

“Hyung, coi chừng!” tôi hét lên khi thấy tên bắt cóc kia đang lên cò, chĩa súng vào Yunho hyung. Tôi và Min đứng tuốt ở cửa, không quá xa, nhưng không kịp chạy lại.

“ĐOÀNG!”

mọi chuyện diễn ra trước khi tôi kịp phản ứng. Mọi người đều quay lại nhìn. Tôi trợn tròn mắt nhìn.

Tên bắt cóc gục xuống. Viên đạn xuyên thẳng qua đầu. Nòng súng vẫn còn bốc khói. Gương mặt Jaejoong hyung thẫn thờ, buông cây súng ra và khuỵu xuống. Người run lên.

“Jae!”

“Jaejoong!”

Cả Yunho hyung lên tên thủ lĩnh gào lên và chạy lại phía Jaejoong hyung. Nhưng tên thủ lĩnh đã bị Min tung một cước ngay hạ bộ.

Tôi sững sờ nhìn Jaejoong hyung, tại sao? Tại sao? Đã có 3 người trong chúng tôi tay vấy máu, như vậy chưa đủ hay sao? Người Jaejoong hyung đang run lên bần bật. Khi Yunho hyung đến nơi, thì Jaejoong hyung ôm chầm lấy Yunho hyung và oà khóc:

“Tôi… giết người! Tôi giết người!”

Tiếng khóc của Jaejoong hyung vang lên từng đoạn đứt quãng, làm tôi cũng thấy đau. Mặt Min cau lại, còn Yunho hyung thì vẫn ôm Jaejoong hyung vỗ về.

“Đi thôi!” tôi sốt ruột giục hai người còn Min thì chạy lại đỡ Yunho hyung một cách thô bạo và kéo đi.

Căn nhà bắt đầu sập. Chúng tôi chạy ra được phía cửa ngoài thì đột nhiên Jaejoong hyung hét lên:

“Tên thủ lĩnh đâu?”

“Kẹt bên trong rồi, kệ hắn!” giọng Yunho hyung trầm tĩnh đáp.

“Không!” Jaejoong hyung cau mặt, gào lên “Làm sao để hắn chết như thế được!”

“Bỏ đi, ra đến cửa rồi nè hyung à!” tôi bực mình gắt lên vì sự chộn rộn của Jaejoong hyung.

“Không, hyung phải…” Jaejoong hyung gào lên, nhưng đã bị tôi kéo mạnh tay theo.

“Min, đỡ Yunho hyung ra trước đi!” tôi nói.

Min gật đầu, và mặc kệ Yunho hyung có gào thét tên Jaejoong hyung hay không, nó thô bạo kéo Yunho hyung ra khỏi đám lửa. Hai người đã thoát.

“Đi nào!” tôi cũng trở nên thô bạo với Jaejoong hyung, giựt mạnh hyung ấy và lôi xềnh xệch đi.

“Thôi, hyung tự đi!” Jaejoong hyung mềm giọng và theo tôi ra ngoài.

Bên ngoài cửa là một vài nhân viên cảnh sát và cứu hoả đứng chờ sẵn để cấp cứu cho chúng tôi.

Tôi đã quên mất rằng cả đời mình chưa gặp một ai lỳ lợm bằng Jaejoong hyung. Khi hai nhận viên cảnh sát vừa vây lấy tôi trước thì lập tức Jaejoong hyung vùng tay ra và xông thẳng trở lại đám lửa rừng rực.

“JAE!” Yunho hyung từ phía xa gào lên, vừa bất lực, vừa giận dữ cố gắng chạy lại căn nhà.

“Cứu hyung!” tôi cũng gào lên và vùng ra khỏi vòng tay của cảnh sát nhưng tôi gần như đã kiệt sức. dễ dàng bị trấn áp.

Ngọn lửa phừng lên, bọn tôi bị kéo ra xa khỏi căn nhà, tôi thấy rằng mình được vây quanh bởi Suju và một loạt những nhân viên cảnh sát đứng chắn bảo vệ. Tai tôi loáng thoáng tiếng của mọi người kêu tên của Jaejoong hyung, tôi nghe cả giọng của mình cũng lạc đi kêu tên hyung.

Ngọn lửa sáng rực cả bàu trời đêm. Và trong ánh sáng dữ tợn ấy, tôi mơ hồ thấy ai đó đang bước ra, lôi theo một người nữa.

Trước khi ngất đi, tôi nghe được tiếng Junsu khóc:

“May quá, hyung ấy thoát rồi! Thoát rồi Chunnie ơi!”

Em gọi tôi là Chunnie.

__________ end of Yoochun’s POV _____________

PHẦN NĂM:

__________ Junsu’s POV _____________

Mọi chuyện rốt cuộc đã trôi qua, không yên bình, nhưng không có gì quá tệ hại. Người ta thấy 4 xác chết trong căn nhà bị thiêu cháy đó. Và tôi được biết trong một lúc lỡ tay, Jaejoong hyung đã bắn chết một tên để cứu Yunho hyung.

Tôi là người duy nhất tay không vấy máu. Trước đây, tôi được gọi là Angel Junsu. Xem ra, mọi người nhất quyết giữ biệt danh đó lại. Tôi không thoải mái chút nào với ý nghĩ rằng tôi là kẻ bình thường duy nhất. Tôi không chịu được cái tên Angel đó, thật mỉa mai, Angel được sinh ra trong biển máu mà là Angel sao?

Nhưng, có vẻ như điều này làm mọi người thoải mái. 4 người họ cảm thấy thanh thản khi biết rằng tôi không giết ai hết, tôi vẫn là con người trong sạch. Họ cảm thấy hạnh phúc vì đã bảo vệ được tôi. Tôi yếu ớt đến thế sao?

Nhưng có một điều tôi tự hào, rằng tôi là kẻ duy nhất làm 4 người đó cười được. Họ nói rằng, tôi là chỗ bình yên duy nhất để họ dựa dẫm vào. Rằng tôi phải tự giữ lấy thân mình yên bình, rằng họ sẽ chết mất nếu tôi không còn là Angel của họ.

Chúng tôi không bị truy cứu về tội giết người, tất cả đều là tự vệ. Nhưng khi khai báo, chúng tôi quyết định nói rằng không ai giết ai cả. Bọn chúng tự lục đục nội bộ với nhau. Không có nhân chứng, không có vật chứng, tất cả đều bị thiêu rụi, và chúng tôi là nạn nhân, đương nhiên lời chúng tôi hoàn toàn đáng tin.

Tên thủ lĩnh gần như bị trầm cảm, hắn nhận hết mọi tội lỗi, không khai ra điều gì chệch choạc, lãnh án tù chung thân.

Dong Bang Shin Ki chấm dứt sự nghiệp ca hát, nhưng không tan rã. Chúng tôi sống cùng nhau trong một căn nhà ở trung tâm Seoul. Jaejoong hyung không muốn sống ẩn dật, hyung ấy nói không ai làm gì sai để phải trốn chui trốn nhủi cả. Và fans của chúng tôi hầu như không làm phiền bao giờ. Định kỳ hàng tháng, Cassiopeia gửi tất cả quà thiệp chúc sức khoẻ đến nhà chúng tôi. Không một fans nào làm phiền, và dù chúng tôi không hát nữa, nhưng Cassiopeia vẫn hoạt động mạnh.

Cass tham gia đều các buổi diễn của Suju, và một số buổi diễn của nghệ sĩ trong SM Town. Đôi khi, trong đống quà họ gửi đến, tôi thấy một vài món được ký tên: “E.L.F”. Chúng tôi sống không khác trước mấy, trong nhà hầu hết vẫn là đồ fans tặng.

Thỉnh thoảng, Suju từng thành viên cũng đến thăm chúng tôi và đem quà tặng, chúng tôi gần như chẳng phải mua thứ gì. Suju là những người ngoài hiếm hoi được chúng tôi đón tiếp một cách vui vẻ thật lòng.

Giấc mơ ngày ấy, không bao giờ tôi quên được, nó cứ âm ỉ lẩn quẩn trong đầu tôi. Tôi thấy em bị đánh, còn tôi thì thật vô dụng. Tôi thấy em bị hành hạ dã man, bằng thứ acid đó, tôi vẫn chỉ biết ngồi khóc. Khóc và khóc. Chưa một giây nào tôi quên rằng cuộc đời và tương lai của Min đã biến mất chỉ vì tôi. Chưa một lần nào tôi dám bỏ đi hình ảnh Min giết người, cũng chỉ vì tôi. Tất cả là vì tôi. Một kẻ vô dụng. Và bây giờ vẫn vậy, vô dụng trong mọi việc, chỉ còn cách cố cười để tất cả yên tâm. Cười, vui vẻ, là điều duy nhất tôi có thể làm cho mọi người. Đó là điều duy nhất tôi làm được để mọi người sống hạnh phúc bên nhau. Và thật sự như thế…

Mọi người đều sống vui vẻ với nhau. Tươi cười với nhau.

Chỉ với nhau mà thôi.

__________ end of Junsu’s POV _____________

__________ Yoochun’s POV _____________

Đã hai năm trôi qua kể từ cái ngày đáng sợ đó. Chúng tôi sống khá thoải mái ở bên nhau.

Susu của tôi vẫn là Angel, đó là may mắn nhất trong chuyện này. Mọi người đều hạnh phúc khi biết rằng Susu vẫn chưa giết người. Bản thân tôi biết mình thay đổi, nhưng chẳng hề gì, tôi không thấy tội lỗi khi giết hắn.

Chúng tôi khai không đúng sự thật với cảnh sát, chủ ý là cùa Yunho hyung. Hyung ấy nói:

“Không cần rước thêm phiền phức, chẳng ai biết gì hết, cứ nói vậy đi!”

Hyung thay đổi nhiều hơn tôi nghĩ, Yunho hyung trước đây thông minh và quyết đoán, nhưng không thủ đoạn. Còn bây giờ, hyung ấy bảo rằng có thể bất chấp thủ đoạn để tất cả được bình yên. Tôi không rõ điều đó là đúng hay sai. Vì chính tôi cũng đang rối loạn trong mớ bòng bong về lương tâm con người.

Giết người. Tội lỗi, tôi không thấy vậy. Nhưng… một thứ gì đó nhen nhóm trong lòng và tôi cũng tự tạo lấy lớp băng riêng. Tôi nhớ rằng mình đã mất gần nửa năm để ngủ ngon với việc tôi đã cướp đi một mạng sống. Con người của tôi trước nay vẫn không phải là kẻ mạnh mẽ. Tôi yếu đuối, khi khóc, có Jaejoong hyung dỗ dành, khi giận, có Junsu chạy theo an ủi, khi thất vọng, có Yunho hyung vỗ vai động viên, và khi mệt mỏi, có Changmin dễ thương giả vờ để quên đồ ăn trước cửa phòng ngủ cho tôi. Bây giờ vẫn thế, mọi thứ vẫn thế, nhưng… tôi không khóc nữa, tôi không thất vọng hay giận dữ nhiều nữa, kể cả mệt mỏi cũng không biểu lộ. Tôi gần như trở thành một cái xác không hồn.

Tôi nghĩ hẳn mình đã tắt thở tự kiếp nào nếu không có mọi người ở bên, và không có nụ cười của em. Dù rằng đôi lúc nụ cười ấy nở ra thật miễn cưỡng. Junsu của tôi, em an toàn, thế là được.

Tuy chúng tôi không đi hát nữa nhưng cuộc sống cũng không chật vật. Không hiểu sao Cass vẫn gửi quà đều, đôi khi còn có quà của ELF. Đấy là chưa tính tới qùa từ Suju và các nghệ sĩ khác. Ban đầu, tôi hơi khó chịu khi sống kiểu này. Nhưng Jaejoong hyung thì cứ ai cho gì là nhận hết, riết rồi tôi cũng thấy quen.

Hai năm, đủ để vết thương lòng làm sẹo mờ trong mỗi người. Hai năm, đủ để chữa trị tạm thời được cổ họng Min và đôi chân của Yunho hyung.

Bây giờ, Min đã nói được, không hát được nữa, nhưng vẫn nói tốt. Còn Yunho hyung thì đã đi đứng bình thường, chỉ là không thể nhảy.

Nhưng chúng tôi không phải là những kẻ sống trong quá khứ, đôi khi cả 5 người đem đĩa ngày trước chúng tôi diễn ra xem và cười phá lên vui vẻ. Chọc cười nhau, thỉnh thoảng chêm vào những câu nói tiếc nuối, nhưng không ai có ý buồn bã. Chẳng có gì để buồn bã, khi chúng tôi ở cạnh nhau. Sống cùng nhau, ăn cùng nhau, và ngày ngày được thấy mặt nhau. Và chỉ cười khi có nhau.

Mãi mãi ở bên nhau.

__________ end of Yoochun’s POV _____________

__________ Yunho’s POV _____________

Giả dối. Chúng tôi cười với người khác giả dối, trừ một vài người đặc biệt như Suju, còn lại đều là xã giao giả tạo. Sống khép kín hơn, nhưng không sao, chúng tôi đang sống cùng nhau, vậy là tốt.

Thật mắc cười khi chúng tôi quyết định sống cùng nhau thì Min đề nghị:

“Yunho hyung làm chủ gia đình!”

lúc này nó vẫn chưa nói được, phải viết giấy, tôi vẫn còn giữ tờ giấy ấy.

Mắc cười hơn nữa khi Jae của tôi ngồi phịch xuống đất nhè ra:

“Hyung muốn làm chủ gia đình!”

Chúng tôi cười phá lên, và thế là sống cùng nhau. Cương vị chủ gia đình đương nhiên không thể giao cho Jae.

Jae, em thay đổi rồi. Bề ngoài thì không, nhưng tâm hồn thì có, tôi không rõ lắm điều gì, nhưng mơ hồ nhận thấy em không còn một tâm hồn trong vắt như ngà xưa tôi vẫn nghĩ. Tôi nghĩ rằng, qua chuyện vừa rồi, ai cũng thay đổi. Em hay đi ra ngoài nhiều, và trở về thì đã khá khuya. Em bảo em cần tìm một vài thứ.

Mỗi lần Jae bước ra khỏi nhà, dáng vẻ dứt khoát mau lẹ đấy làm tôi liên tưởng đến một con người khác hẳn, mạnh mẽ, kiên cường và giả dối. Nhưng dù sao, nếu có chuyện gì xảy ra với em thì tất cả là lỗi của tôi. Ngày ấy, tôi chỉ là một kẻ vô dụng, ngay cả bảo vệ em tôi còn không thể. Nhưng điều đó bây giờ sẽ thay đổi, dù bất kỳ thủ đoạn nào, tôi vẫn sẽ là người bảo vệ em, ôm em trong tay.

Có lẽ không ai ngờ rằng Jung Yunho liên kết với thế giới ngầm Hàn Quốc. Tôi cũng không ngờ nữa là, nhưng đó là một trong những cách bảo vệ tất cả những người tôi yêu thương.

Heechul hyung rất hay đến nhà chúng tôi chơi, với lý do “thăm Yunho”, nhưng sau khi chào hỏi tôi được vài câu thì lại:

“Jae đâu? Hyung qua phòng nó chơi nha!”

Tôi chỉ sợ hyung ấy dụ dỗ Jae làm gì bậy bạ, nhớ ngày trước nhận Jae từ đồn cảnh sát, bên cạnh thấy mặt hyung ấy cười toe không chút hối lỗi, tôi tự cảm thấy chán nản.

Chân khi trở trời vẫn nhức, nhưng không sao. Tôi vẫn sống bình thường, đi làm được. Tuy fans và mọi người tặng quà nhiều, nhưng mỗi chúng tôi đều có việc làm riêng.

Junsu – chốn bình yên của tất cả chúng tôi – vẫn đi hát, ấy là Chunnie và mọi người phải vừa đe doạ, vừa năn nỉ, vừa lạy lục thì nó mới chịu đi hát. Nó nhất quyết không hát mà không đủ năm người, rồi nhìn Min ái ngại. Đến khi Min nói 1 câu dứt khoát thì nó mới bắt đầu lung lay, rồi dần dần cũng thuyết phục được.

“Em không hát được, Yunho hyung không nhảy được, Jaejoong hyung và Chunnie hyung sức khoẻ yếu. Ai cũng có vấn đề. Không ai đi làm được, hyung khoẻ nhất mà không đi làm, thì cả đám chết đói à? Mà hát là cách nhanh nhất và nhiều tiền nhất nữa.” Min tàn nhẫn nói như vậy.

“Hay em thích làm trong host club?” Chunnie chêm vào một câu chọc quê.

Và cứ thế, chúng tôi phải đợi Junsu chịu hát rồi mới đi làm. Mà nó cũng chỉ hát ở những quán bar, phòng trà nhỏ vào buổi tối. Buổi sáng thì nó làm việc khác, test game. Một công ty game đã mời nó test thử các bản beta game. Thật sung sướng! Đôi khi tôi cũng được chơi ké.

Chunnie và tôi thì đi đóng phim. Ban đầu có đóng chung vài phim với Kibum và Heechul hyung, nhưng sau chúng tôi tách ra và đóng riêng, tránh gây phiền phức cho họ. Thỉnh thoảng cả 5 chúng tôi được mời làm người mẫu hình, tạp chí.

Còn Min thì chính thức tham gia thế giới người mẫu, thân hình nó quá chuẩn.

Riêng Jae của tôi, có vẻ là nhàn hạ nhất, vì em bảo em thích làm đầu bếp, và trở thành đầu bếp học việc trong một quán ăn Trung Hoa nổi tiếng. Làm việc rất chăm chỉ, vừa có lương vừa được học thêm món mới. Nhưng, như tôi đã nói, đôi khi em xử sự không bình thường, bảo là đi tìm gì đó. Nhưng tôi không muốn đào quá sâu, cứ thế này là được. Hơn nữa, dù em làm gì tôi cũng ủng hộ, và quan trọng hơn là hiện giờ tôi không bị khuyết tật gì nhiều, không bao giờ để tình trạng tôi không thể bảo vệ em xảy ra lần nữa.

Chúng tôi 5 người, mãi mãi sống với nhau. Thế là được.

__________ end of Yunho’s POV _____________

__________ Changmin’s POV _____________

Tôi chẳng muốn kể gì cho ai biết cả, mọi chuyện diễn ra bình thường, tuy tôi sống chung với mọi người, nhưng lâu lâu vẫn về thăm nhà. Chỉ có điều, không hiểu vì sao mà Kibum cứ đến nhà tôi miết. Anh ta đến, tặng quà (đặc biệt là đồ ăn) rồi nói những câu khó hiểu. Có lần, tôi hỏi thẳng:

“Thích tôi hay sao vậy?”

“Ủa? Thì đúng vậy mà!” anh tỉnh bơ trả lời và nhìn tôi. Tôi không thích ánh nhìn đó, làm tôi rợn cả người, cứ như thể anh ta chuẩn bị ăn sống tôi đến nơi vậy.

“Đến đây chi hoài vậy?”

“Vô tình quá, đến đây an ủi cậu mà!” Anh ta lăn ra giường tôi, nói.

“Không cần, tôi đâu có giống kẻ yếu ớt cần đựơc an ủi.”

“Nhưng tôi giống!” Anh cười nham nhở và ôm ghì lấy tôi “Tôi qua đây cho cậu an ủi, tội nghiệp tôi lắm. Người tôi yêu bị mất giọng.”

Tôi đỏ mặt, chửi rủa vài câu và đẩy anh ta ra. Nhưng Kibum là hạng siêu lỳ, chỉ thua Jaejoong hyung. Thôi, dẹp anh ta sang một bên, tiện thể nhắc về Jaejoong hyung phải nói luôn.

Ngày ngày sau giờ học việc của hyung ấy, tôi phát hiện ra hyung ấy đang dự tính một điều gì đó. Rồi tôi cũng hiểu ra. Hyung ấy thay đổi nhiều hơn tôi nghĩ, là người thay đổi nhiều nhất trong số chúng tôi.

Trả thù.

Hyung ấy giấu cả nhà, khi tôi phát hiện ra, hyung ấy cau mặt và nói:

“Đừng cho Yunho biết được không em?”

Tôi im lặng. Im lâu lắm, đắn đo không biết làm thế nào là đúng. Rồi tôi trả lời theo bản thân tôi mong muốn:

“Dù sao thì hyung cũng cần một người phụ che giấu Yunho hyung, hyung ấy sắc sảo lắm, hyung coi chừng đó. Cần gì thì nói em.” nhếch mép cười, rồi tôi bỏ về phòng ngủ, loáng thoáng nghe tiếng Jaejoong hyung cám ơn mình.

Chẳng có gì quan trọng, chỉ là hơi bất ngờ khi tôi phát hiện ra trong vụ này còn có sự giúp đỡ của Heechul hyung. Thật khó lường!

Trả thù, đôi lúc tôi nghĩ giết một người như vậy có đủ để trả thù cho giọng hát của tôi chưa. Rồi tôi nhận ra chẳng có gì là đủ, mọi thứ đã xảy ra, giọng hát của tôi biến mất, để lại một tiếng nói thều thào và khó nghe. Mỗi lúc nghe lại bài hát của tôi ngày xưa, bất giác tôi thấy mình phì cười, rồi thì nước mắt chảy ra mà không hề biết. Tôi ngỡ rằng mình không tiếc nuối, vì khi xem đĩa chung với mọi người, tôi chẳng có cảm giác gì cả. Tôi đã sai.

Tiếc nuối. Tiếc chứ! Tôi đã từng tự tin vào bản thân hơn bất cứ ai. Nhớ hoài cái ngày tôi suýt đánh một tên thực tập sinh và gào lên về việc tôi là người tài năng. Nhớ hoài cái ngày có người mời tôi hát trong Thế vận hội Olympic vì thích thú với giọng hát cao chót vót của tôi. Nhớ hoài… nhớ hoài những ngày đó.

Nhưng thôi, hiện tại là hiện tại. Tôi đang làm người mẫu, chán, thế giới nghệ sĩ lúc nào cũng vậy. Nhưng có tiền nhiều, vậy là đủ để mọi người sống với nhau. Thế được rồi.

Thật may rằng Junsu hyung vẫn là Angel. Dù chuyện gì xảy ra đi nữa, chỉ cần 5 chúng tôi ở bên nhau là được.

Cười cho nhau.

Sống cùng nhau.

Và chết cùng nhau.

__________ end of Changmin’s POV _____________

__________ Jaejoong’s POV _____________

“Hyung có địa chỉ nè Jae!” tin nhắn của Heechul hyung làm tôi hấp tấp chạy đến nhà hyung ấy khi vừa xong việc ở nhà hàng.

Nhận tin và cám ơn Heechul hyung, tôi mỉm cười bước ra cửa, Heechul hyung bế con Heebum chạy theo nói:

“Jae, khi nào thực hiện thì nhớ cho hyung phụ một tay nhe!”

“Miễn đừng cho Hankyung biết, thì sao em cũng chiều!”

“Không biết được đâu!” Heechul vuốt ve con Heebum và cười.

Tôi đang cầm trên tay một địa chỉ nhà. Thông tin cuối cùng cần có, sau hai năm trời lặn lội tìm kiếm.

Hướng thẳng đến nhà lao quen thuộc, tôi mỉm cười với cai ngục và ngồi chờ được gặp phạm nhân. Tôi biết rằng hắn họ Shin. Tên họ Shin đó thất thểu bước ra, và lại dúm dó khi thấy mặt tôi. Biểu hiện thật hay. Hai năm trời, ngày nào tôi cũng được thấy biểu hiện này.

Lần đầu tiên, để xem, tôi nhớ lần đầu tiên gặp hắn trong tù, hắn chưa có biểu hiện này. Ngày ấy, tôi nhìn hắn thật lâu và nói:

“Anh khoẻ không? Tôi khoẻ, khoẻ lắm, mọi chuyện cũng lo hết rồi.”

Hắn ta im lặng thật lâu, rồi hỏi nhỏ tôi:

“Em vô tình giết người vậy, có bị ám ảnh không?”

“Ồ, anh vẫn quan tâm à!” tôi cười thật tươi trả lời hắn “Vô tình?” tôi hạ giọng thật nhỏ, chỉ đủ hắn nghe “Sao anh nghĩ là tôi vô tình? Chậc, đáng ra tôi nên đi đóng phim cơ, à, anh thích không, tôi diễn lại cái cảnh run run ấy nhé!”

Và không chờ hắn trả lời, tôi lập tức diễn lại cảnh khi tôi cầm súng bắn tên kia, rớt súng, rồi người run lên, khuỵu xuống, mắt đờ đẫn và bật khóc:

“Tôi… giết người!”

“Sao? Hay không?” tôi mỉm cười, lấy khăn giấy lau nước mắt “Mai mốt thích tôi diễn lại mấy lần cứ nói, tôi không chán đâu.” Và cười phá lên, màn kịch đó đủ để bảo vệ Yunho của tôi khỏi chứng shock khi thấy người yêu mình thay đổi quá nhanh. Với anh, tôi vẫn chỉ là một con mèo con.

Bây giờ thì đến lượt hắn run bần bật. Tôi lôi ra một cái gương nhỏ và chỉnh lại tóc tai, mặt mũi sau đợt diễn ban nãy, tóc hơi bù xù, nhưng không sao, vẫn đẹp chán.

“Tôi vẫn đẹp, phải không?” tôi mỉm cười hỏi hắn “Đẹp nên anh mới yêu chứ gì. Nên em của anh mới yêu chứ gì. Ngoài việc thấy tôi đẹp ra, các người còn có biết gì về tôi để mà yêu đâu. Anh yên tâm, tôi sẽ giữ gìn sắc đẹp của mình, cho anh ngắm hàng ngày.”

Đó là ngày đầu tiên tôi vào thăm hắn.

Bây giờ đã là hai năm, ngày nào tôi cũng thăm hắn cả. Tốn cũng bộn tiền đút lót cho cai ngục không ghi âm lại những cuộc nói chuyện của tôi, và dặn dò không cho tên họ Shin đó tự tử. À, bậy, nói vậy không đúng, phải nói là để cho hắn tự tử nửa chừng rồi cứu mới đúng.

Theo như tôi nhớ thì khoảng một tháng sau khi hàng ngày tôi đến tỉ tê với hắn, ngày hôm sau, cai ngục báo tôi biết hắn đã tìm cách tự tử, hắn định đập đầu vào tường. Như căn dặn của tôi, cai ngục để hắn làm, và rồi khi hắn sắp chết đến nơi thì cứu hắn.

“Anh tưởng trốn tôi dễ thế à?” tôi hỏi hắn khi nhìn thấy miếng băng trắng quấn trên đầu “Tại sao anh hành hạ bọn tôi như thế, đặc biệt là Yunho và Minnie, mà lại chết một cách yên bình được? Anh nghĩ xem, ngày đó tôi liều mình cứu anh khỏi đống lửa là vì cái gì? Vì giờ phút chờ thấy anh chết dần chết mòn đây, giờ thì tôi đã hiểu lý do anh cười khoái trá khi đánh gãy chân Yunho hay đổ acid vào miệng Minnie.” rồi tôi cười thật sảng khoái “Vâng, thật sự rất thích thú!”

Sau đó, có vài lần hắn thắt dây treo cổ, cai ngục cũng chờ một lát và cứu hắn xuống. Rồi hắn định cắn lưỡi, nhưng gần như đều bị nhét khăn vào miệng. Hắn tuyệt thực, cai ngục giúp tôi bơm trứng sống vào họng hắn duy trì sự sống. Và còn vô vàn thứ nữa tôi không tiện nói ra.

Tôi vẫn ngày ngày đến thăm hắn. Tỉ tê về em trai hắn, về Yunho, về mọi thứ, về cả kế hoạch trả thù sắp tới của tôi.

Và hôm nay, sau hai năm trời bị tôi hành hạ, hắn trở nên một kẻ tâm thần. Cứ mỗi lần gặp tôi, hắn lại run lên bần bật, người giựt giựt, mắt láo liên và gào khóc.

“Shin à!” tôi nhẹ nhàng nói “Tôi tìm được địa chỉ của hắn rồi, anh yên tâm, hôm nay tôi tới giải thoát cho anh đây! Ngoan nào!” tôi mỉm cười “Hôm nay tôi cố ý mặc thật đẹp cho anh thấy đấy!”

Hắn vẫn run lên bần bật và kêu khóc thảm thiết.

“Đừng sợ, tôi tìm ra thú tiêu khiển mới rồi!” và tôi lấy từ túi xách ra một viên thuốc chuột đặt lên bàn “Tặng anh này! Cám ơn đã nói chuyện với tôi suốt hai năm qua nhé! Tôi lựa cho anh một viên thuốc chuột này, biết vì sao không? Anh uống cái này vào, sẽ không thấy tôi nữa, mà anh sẽ bị giống Min giả chết hồi đó đó, sùi chút bọt mép, bụng đau một tí, nhưng rồi sẽ qua thôi. Chào anh nhé! Anh chơi với viên thuốc vui nhé!”

Tôi lại mỉm cười, đẩy viên thuốc về phía hắn và đứng dậy. Ngay khi tôi bỏ ra ngoài, hắn lập tức chộp lấy viên thuốc và nhét vào miệng nuốt chửng bằng một vẻ háo hức nhất mà tôi từng thấy. Thật vui!

Hình ảnh sau đó sẽ gớm lắm, nên tôi không đứng lại nhìn, đưa cho tên cai ngục một số tiền nữa cám ơn và bỏ ra ngoài. Trời hôm nay đẹp quá!

Bước về phía công viên, có một đám người đang chờ sẵn ở đó, tôi mỉm cười chào bọn chúng, lũ mafia.

Lục lọi trong túi xách một hồi, tôi tìm ra một số tiền khác đưa cho chúng và hình của tên cai ngục, dặn dò:

“Đừng giết người nha, chỉ cần cho hắn im lặng là được.” rồi tôi bỏ đi.

Trở về nhà, đem theo một vài món ăn tôi vừa học được vào bếp, thấy Junsu và Minnie đang cãi nhau về món kim chi hầm của Chunnie.

“Món thấy gớm mà ăn gì, em ăn nữa là khỏi nói đó!” Junsu giận dữ đòi đổ đi.

“Không, hyung mắc cười quá à, em thấy bình thường, em ăn được thì để em ăn đi mà!” Minnie đang giằng lại hộp kim chi và la theo.

Chunnie thì ngồi trên bàn ăn, mặt méo xệch, còn Yunho của tôi thì cười phá ra không ngớt, có lúc gục mặt xuống bàn, vai rung lên.

“Nè, thôi, Minnie, bỏ đi, hyung làm món khác cho ăn.” Tôi lên tiếng.

Ngay lập tức, Minnie hí hửng kêu lên:

“A, Jaejoong hyung về, thôi, Junsu hyung đổ đi cũng được.” nó thật phũ phàng với Chunnie.

Kính coong.

Chuông cửa reo, và một giây sau thì một vài người bước vào không cần đợi chúng tôi ra mở cửa: Suju.

“Ăn với!” Heechul hyung khá hí hửng, vẫn ôm chặt con Heebum.

“Anh xê ra cho tôi!” Minnie gào lên, đỏ mặt khi thấy Bummie đang tiến đến gần.

“Con khỉ kia, cái đó là đồ bỏ đi, ăn làm gì vậy!” Junsu la lên hốt hoảng khi thấy HyukJae định bốc một miếng kim chi hầm của Chunnie. Donghae thì cười sằng sặc.

Suju đông quá, choáng cả phòng ăn. Ồn ào. Hôm nay là ngày họp mặt của Suju và chúng tôi mà.

“Sao rồi?” Heechul hyung kéo tôi ra một góc hỏi.

“Em giải thoát cho hắn rồi!” tôi mỉm cười.

“Ừ, mai đi kiểm tra tên kia hen!”

“Em đi một mình, hyung à! Khi nào bắt đầu kế hoạch em gọi cho hyung sau.” tôi phì cười khi thấy gương mặt háo hức của Heechul hyung.

Chúng tôi đang sống rất hạnh phúc. Gia đình chúng tôi gồm 5 người, và 5 chúng tôi có 13 người bạn thân.

Chỉ cần vậy thôi, khi chúng tôi ở bên nhau, mãi mãi. Vậy là hạnh phúc rồi!

__________ end of Jaejoong’s POV _____________

Một buổi sáng thanh khiết, trong và đẹp. Thật tuyệt.

Jaejoong leo lên xe và phóng đi. Cậu đã mất hai năm để điều tra ra tên viết thư của SM ngày trước, hắn chuyển đến Mỹ một thời gian và bây giờ đã trở lại Hàn Quốc.

Chỉ vì thất tình mà viết một lá thư lăng mạ người khác là tội lớn. Mà làm cho những người Jaejoong yêu bị tổn thương là tội lớn hơn. Nhưng… có nên tha thứ không nhỉ? Lỡ như hắn đang bị đói khổ thì sao? Lỡ hắn cô đơn thì sao?

Jaejoong lo lắng khi nghĩ đến việc người đó đang cô đơn một mình và buồn bã. Không, chắc không, tư liệu báo cáo là hắn có gia đình rồi cơ mà. Mong là không sao. Cậu lo lắng đến cắn chặt môi, tay lái run lên bần bật.

Cậu dè dặt dừng xe trước một căn biệt thự nhỏ xinh ở ngoại ô. Khu này yên bình và thanh khiết quá. Tuyệt thật! Jaejoong hít một hơi dài, cậu cũng muốn có một căn nhà như thế, cho tuần trăng mật của cậu và Yunho, sau đó sẽ chuyển nhượng cho Chunnie và Junsu, kế đến có thể là Bummie và Minnie…

“Anh yêu, lấy giùm em cái chảo!” giọng một người phụ nữ vọng ra cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

“Lẹ lên bố ơi, hôm nay là ngày đầu tiên con đi làm đó!” giọng một thanh niên nối tiếp.

Họ nói gì đó với nhau, và cười phá lên. Một gia đình vui vẻ và hạnh phúc.

Jaejoong thở phào, mỉm cười thật tươi:

“Tuyệt quá! Họ đang rất hạnh phúc! Tuyệt quá!”

Họ hạnh phúc như Dong Bang Shin Ki trước ngày bị bắt cóc vậy, hạnh phúc và không hề biết chuyện gì sẽ xảy đến.

“Tuyệt quá!” cậu lặp lại lời mình một cách háo hức “Thật may là họ rất hạnh phúc!”

Câu lấy điện thoại ra gọi cho Heechul hyung:

“Hyung à, em thấy rồi, may quá hyung ơi, bọn họ rất hạnh phúc, y như bọn em ngày trước vậy!”

<<Tốt! Chừng nào bắt đầu? Mai?>>

“Không, trưa nay! Hyung à, hôm nay em mời hyung uống nhé, em vui quá!”

<<Được! Hyung chờ em!>>

Cậu cúp máy, hít một hơi dài nữa truớc khi trở về xe.

“Người viết thư của tôi ơi” Jaejoong nhoẻn miệng cười “Cám ơn anh lắm, cám ơn vì đã sống hạnh phúc.”

Hôm nay là một buổi sáng trong lành và vô cùng thanh khiết. Rất thanh khiết.

THE END.

TP. HCM

22h – 7.6.2008

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: