Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 3

(xin lỗi đến giờ mình mới up nổi 1 chap mới, rốt cuộc cũng có thể quay lại.....mình sẽ cố gắng siêng năng hơn -_-)

---------------------------

Trí Nghiên đột nhiên có chút muốn cười, mặc dù đã cố gắng nhịn xuống nhưng khóe môi vẫn không kiềm được mà kéo lên, nàng nhìn cái con người đang lẽo đẽo đi theo nàng mà vẫn tỏ ra bộ dạng như lẽ đương nhiên kia mà lắc đầu. Chẳng hiểu sao ai đó mới mấy khắc trước còn thản nhiên chúc nàng đi chơi vui vẻ mà mấy khắc sau đã đuổi theo nàng nói muốn đi dạo du thuyền cho biết như vậy nữa. Gì ấy nhỉ, trong thời khắc nàng nhìn thấy Ân Tĩnh gãi gãi đầu cười nói muốn đi cùng, bỗng dưng khiến tâm nàng khẽ động, lòng lại thoải mái ko ít, à thì...buổi du thuyền hôm nay cũng không tệ đi.

Nhìn người đi bên cạnh đang cong cong khóe miệng, Ân Tĩnh liền liếc nàng một cái rồi bĩu môi, trong lòng không ngừng la hét nếu muốn cười nàng thì cứ cười đi, cần gì phải cố nhịn như vậy. Nhưng nhìn thấy tâm trạng của người kia dường như tốt hơn khi nãy lúc nàng chúc nàng ấy đi chơi vui vẻ với Lục công tử kia thì Ân Tĩnh lại bất giác mỉm cười, nàng cũng chẳng biết mình cười vì điều gì, có lẽ nụ cười của người bên cạnh vô cùng rạng rỡ, khiến nàng cũng đột nhiên cảm thấy vui theo. Thôi kệ đi, nàng ấy vui cũng tốt, là một tinh linh rộng lượng, nàng sẽ không chấp nàng ấy.

Mỗi người một suy nghĩ, rất nhanh đã đến nơi, bờ sông tấp nập người qua lại, không khí thanh mát xen lẫn nhộn nhịp, xa xa có người đang hát, tiếng hát trong trẻo cao vút. Trí Nghiên cùng Ân Tĩnh sánh vai nhau bước đi, trái với sự hào hứng của Ân Tĩnh khi nhìn sự náo nhiệt nơi đây, Trí Nghiên chỉ khẽ cúi đầu im lặng, nhưng mắt vẫn không ngừng nhìn về phía Ân Tĩnh. Chẳng hiểu sao, ánh sáng lúc này phủ lên khiến gương mặt của Ân Tĩnh càng động lòng người, đôi mắt mở to ngây ngô nhìn khắp nơi, nụ cười nữa miệng quen thuộc mang theo nắng ấm khiến Trí Nghiên cảm thấy mặt mình có chút nóng bừng.

Tuy nhiên, gương mặt thanh tú, đôi mắt đẹp với lông mi dài cong vút, giữa đôi lông mày mang theo nét ôn nhu cùng màu môi hồng nhuận, dáng người thanh mảnh, cử chỉ tuy có chút tùy hứng nhưng vẫn mang theo sự nhẹ nhàng kia khiến Trí Nghiên lầm tưởng rằng người nọ là một nữ nhân, phải.... người kia...chẳng hề có khí tức của một nam nhân, nếu như không phải vì khuôn ngực phẳng lì, lại đang mặc nam trang thì thật sự...thật sự là..... Suy nghĩ này khiến Trí Nghiên vô cùng hốt hoảng, nàng có chút không dám tin, tâm không khỏi cảm thấy sợ hãi với suy nghĩ của chính mình.

Ân Tĩnh bất chợt nhìn sang Trí Nghiên, lúc này thấy nàng ấy đang nhíu mày, chiếc khăn tay cũng bị nàng ấy nắm chặt khiến nó cho chút nhăn nhúm đến khó coi, dường như nàng ấy đang suy nghĩ điều gì, gương mặt có lúc nhu hòa, một lát lại hoảng hốt nên theo thói quen khẽ cắn nhẹ môi khiến Ân Tĩnh đột nhiên dừng lại, đưa tay chạm vào môi người kia, quan tâm nói:

" Không nên cắn môi như vậy, sẽ dễ bị thương"

Trí Nghiên có chút giật mình vì cử chỉ đột ngột của Ân Tĩnh, ngước mắt nhìn người kia đang ôn nhu cười với mình, trong lòng lại hẫng một nhịp, nhưng điều ấy lại càng khiến nàng rối loạn hơn, bất giác run rẩy gọi:

" Ân Tĩnh, ngươi...."

" Hửm? Ta làm sao?" – Ân Tĩnh cũng tự ngạc nhiên với hành động của mình, trong lòng thoáng chút bối rối, ngại ngùng rụt tay về, khẽ ho nhẹ một tiếng, nghiêng đầu nhìn Trí Nghiên hỏi.

" Ngươi..."

" Phác tiểu thư"

Một thanh âm đột ngột cắt ngang câu nói sắp sửa thốt ra của Trí Nghiên, cả hai xoay đầu nhìn về hướng giọng nói phát ra liền nhìn thấy một nam nhân mặc y phục hắc sắc đang từng bước tiền về phía hai người họ, phía sau còn có thêm hai hộ vệ. Càng đến gần, Trí Nghiên càng nhìn rõ hơn người kia, tuấn tú phong độ, thân người cao lớn uy vũ, làn da ngâm đen mạnh mẽ đặc trưng của người chinh chiến nhiều năm, so với Ân Tĩnh và nàng còn muốn cao hơn rất nhiều, càng không có gì là vẻ thư sinh như Ân Tĩnh khiến nàng có chút không thuận mắt. Mà khoan, tại sao nàng lại đem người này đi so sánh với Ân Tĩnh chứ, không được a~.

" Cho hỏi, người là Lục công tử?"

" Tại hạ chính là Lục Khang"

" Lục công tử, nghe danh đã lâu, thật vinh hạnh cho tiểu nữ"

" Phác tiểu thư chê cười, ta mới là người nên cảm thấy vinh hạnh khi có thể mời tiểu thư đi du ngoạn Tây hồ lần này"

Ân Tĩnh nhìn hai người khách sáo chào hỏi, trong lòng không biết sao lại dâng lên một cỗ không thoải mái, gương mặt cũng vì thế mà trở nên âm trầm không ít, nàng nhìn Lục Khang, càng nhìn càng không vừa mắt, càng nhìn càng muốn đá hắn bay xa mấy chục trượng cho bỏ ghét, nhất là khi Phác bà chằn mặt lạnh kia lại còn cười với hắn nữa chứ, thật bực bội mà. Nhưng mà....nàng vì sao lại cảm thấy khó chịu như vậy chứ?

Lục Khang ngay lần đầu nhìn thấy Trí Nghiên đã như bị lấy mất hồn phách, từ trước đến nay đều là người khác ngưỡng mộ hắn, nữ nhân vây quanh hắn cũng không thiếu, nhưng hắn vẫn chưa từng để tâm đến ai, nay vừa nhìn thấy Trí Nghiên, hắn lại như rơi vào mê chú của nàng. Cử chỉ ôn hòa là mang vài phần lạnh lùng xa cách, đôi mắt phượng xinh đẹp, môi hồng nhẹ nở nụ cười như gió xuân khiến hắn không kìm được muốn lấy lòng nàng. Mãi đến tận lúc đoàn người bước dần đến bên một chiếc thuyền xa hoa to lớn, Lục Khang mới phát hiện ngoài tì nữ của Trí Nghiên vẫn còn một người nữa đi theo nàng.

" A, cho hỏi, vị này là....?"

" Vị này là đồng hương của ta, tên Hàm Ân Tĩnh, hắn từ một nơi rất xa đến kinh thành, chưa từng được Tây hồ ngắm cảnh bao giờ nên ta mới dẫn hắn theo, mong công tử không ngại ta tự chủ trương"

" Không ngại...không ngại...bằng hữu của tiểu thư cũng là bằng hữu của ta, Lục mỗ ra mắt Hàm huynh đệ"

Ân Tĩnh vốn không thích người này chút nào, cái gì mà bằng hữu của Trí Nghiên thì là bằng hữu của hắn, Lục Khang hắn nghĩ hắn và Phác bà chằn là gì chứ....là gì hả? Nàng càng lúc càng không ưa hắn rồi, hừ.

Trí Nghiên nhìn thấy Ân Tĩnh không có ý định đáp lễ, còn ngước mắt không có hảo cảm nhìn Lục Khang khiến hắn có chút bối rối không biết làm thế nào, nhìn vẻ mặt vừa có chút cáu kỉnh lại ngông cuồng của Ân Tĩnh khiến nàng vừa bực vừa buồn cười, nhưng cũng không thể làm Lục công tử người ta mất mặt được, nên nàng nhẹ nhàng dùng khủy tay khẽ thúc vào tay người kia, ánh mắt cảnh cáo như muốn nói – " ngươi không được làm loạn"

" Lục công tử hảo"

Ân Tĩnh nhận được ánh mắt của Trí Nghiên, dù không cam tâm nhưng cũng đành phải cúi người đáp lễ người kia, trong bụng không chỉ là một cỗ nộ khí không tên mà còn có uất ức, Phác bà chằn...ngươi sao lại bênh vực hắn chứ.

Đoàn người cùng nhau bước lên du thuyền, chiếc thuyền xa hoa bắt đầu rời bến, từng chút từng chút tiến ra giữa hồ, mặt nước hồ tĩnh lặng êm ả. Đứng trên thuyền, Trí Nghiên phóng tầm mắt nhìn về phía bờ xa, bất giác lại khiến nàng thầm thở dài trong lòng, thật ra nàng luôn là một người khao khát tự do, nhưng vì cha nàng là thừa tướng đương triều, lại vì nàng là một nữ tử, trong thời đại lễ tiết quấn quanh, nàng chỉ có thể ở quanh quẩn trong phủ, hằng ngày phải luyện tập cầm kỳ thi họa, lễ giáo...

" Phác tiểu thư đang có điều phiền muộn sao?" – Lục Khang từ lúc nào đã đứng bên cạnh Trí Nghiên, ân cần hỏi. Hắn từ lúc lên thuyền vẫn chưa từng rời mắt khỏi nàng, một cái nhíu mày hay thở dài hắn đều thu vào trong mắt.

" Không có, ta chỉ cảm thán Tây hồ quả nhiên rất đẹp, thanh bình"

" Ở đây vào các dịp lễ đều có ngâm thơ đối ẩm nữa, vô cùng nhộn nhịp"

" Vậy sao? Ta luôn chỉ ở trong phủ nên thật sự chưa từng được nhìn qua" – Trí Nghiên khẽ cười đáp lời.

" Nếu...nếu vậy, hội hoa đăng sắp tới, liệu ta có thể lại mời Phác tiểu thư...." – Lục Khang biết cơ hội của hắn đến rồi, bèn không chần chừ ngỏ lời.

" Đương nhiên không được" – Ân Tĩnh không biết từ đâu chen vào, cắt lời của Lục Khang. Thật ra nàng nãy giờ vẫn luôn quan sát hai người, thấy cả hai cứ ta ta ngươi ngươi mà nàng không thể vừa mắt nổi.

Trí Nghiên nghiêng đầu nhìn Ân Tĩnh đang đến gần, sau đó như vô ý chen vào giữa nàng và Lục Khang, chắn trước mặt nàng nhìn Lục Khang, nở nụ cười khách sáo:

" Tại hạ và Trí Nghiên đã định cùng nhau đi lễ phật vào ngày đó, thế nên chắc không thể đáp ứng Lục công tử rồi"

Lục Khang nghe Ân Tĩnh nói bèn bất giác đưa mắt nhìn Trí Nghiên, tìm chút hi vọng từ nàng, nhưng đáp lại chỉ là nụ cười cùng vẻ mặt có chút tạ lỗi nhìn hắn như xác nhận những điều Ân Tĩnh nói.

Lục Khang biết Ân Tĩnh không ưa hắn, từ lúc gặp mặt đã biết, hắn thật sự cũng không thích nam nhân này, quá sức tuấn mỹ, gầy yếu chẳng ra dáng nam nhân tí nào, lại còn dáng vẻ ngông cuồng, chẳng giống như các văn nhân bình thường, nhưng hết lần này đến lần khác Trí Nghiên vẫn một mực dung túng, cả cách xưng hô thân thiết kia nữa, khiến cho Lục Khang có chút tự hỏi, rốt cuộc họ là quan hệ gì?

" A...đã vậy...là ta đường đột rồi, ta..ta đi vào trong chuẩn bị chút thức ăn cho mọi người" – Lục Khang khẽ ho một tiếng rồi bỏ đi vào trong.

Ân Tĩnh nhìn thấy dáng vẻ uất ức lại quẫn bách của người kia mà không nhịn được nở nụ cười đắc ý, trong lòng hả hê không ít vì phá được chuyện tốt của hắn. Tính dụ dỗ Phác bà chằn của nàng hả, đâu có dễ chứ.

" Ngươi nha, ta có hẹn đi lễ phật vói ngươi sao?" – Trí Nghiên thấy nụ cười đáng ghét kia liền giơ ngón tay đẩy trán của Ân Tĩnh, giả bộ tức giận nói.

" Trước không có thì bây giờ có, quyết định vậy ha" – Ân Tĩnh bị đẩy cũng không tức giận, chụp lấy ngón tay của Trí Nghiên, cười hề hề đáp.

" Chỉ biết làm loạn" – Trí Nghiên bối rối rút ngón tay lại, ra vẻ không quan tâm trách cứ rồi xoay người tiếp tục ngắm cảnh, nhưng trong lòng thật ra đã loạn thành một mảng, hơi ấm từ bàn tay kia khiến nàng ngượng muốn chết a~.

Buổi du ngoạn bởi vì sự xuất hiện của Ân Tĩnh mà dường như xáo trộn hết thảy, Lục Khang tuy tức giận muốn chết nhưng cũng chỉ dành nuốt xuống, hắn biết không thể ngay lập tức chiếm được lòng của mỹ nhân, còn nghĩ là Trí Nghiên đưa Ân Tĩnh đi theo chỉ là muốn thử lòng hắn. Thế nên hắn vẫn không định từ bỏ, dù sao hắn cũng đường đường lại đại tướng quân, hắn không tin sẽ còn ai tốt hơn hắn cho sự lựa chọn của Trí Nghiên.

Nhưng hắn quên mất rồi, rằng bên cạnh Trí Nghiên còn có một Ân Tĩnh không để cho hắn toại nguyện nha.

" Phác bà chằn, người thấy tên Lục Khang kia thế nào?" – Ân Tĩnh chống cằm nhìn Trí Nghiên đang cúi đầu đọc sách hỏi.

" Hửm, thế nào là thế nào? Ta cảm thấy nam nhân có công danh là tốt, thế thôi" – Trí Nghiên ngồi ở ghế bên cạnh, cách Ân Tĩnh chiếc bàn nhỏ, dường như không để ý câu hỏi của Ân Tĩnh, chỉ khẽ nhướng mày rồi lại tiếp tục chăm chú vào sách.

" Ta không phải hỏi điều này" – Ân Tĩnh bĩu môi nhìn Trí Nghiên lầm bầm.

Hàng mi dài cong vút, chiếc mũi cao kiêu hãnh với đôi môi đỏ thắm, ánh nén hắt vào khuôn mặt nghiêng nghiêng của Trí Nghiên càng làm toát lên vẻ đẹp của nàng, Ân Tĩnh giống như bị mê hoặc, cứ nhìn nàng mãi...

Rồi bất giác, Ân Tĩnh cảm thấy cứ như thế này thật tốt, khoảng cách giữa các nàng lúc này thật gần, đến nổi nàng còn ngửi được cả mùi hương của Trí Nghiên nữa, thật thơm...A, nàng đang suy nghĩ biến thái gì vậy, trời ạ, nàng bị điên rồi, tất cả là tại nữ nhân trước mắt này.

" Này Phác bà chằn, ngươi đúng là đồ yêu nghiệt"

" Gì, đột nhiên lại mắng ta, ngươi bị điên cái gì?" – Trí Nghiên ngẩn đầu, có chút khó hiểu lẫn bực bội nói, bỗng dưng bị nói là yêu nghiệt, ai mà vui cho nổi chứ.

" Hừ"

" Ngươi nên đi bắt mạch hốt thuốc đi, để lâu mất công lại cắn ta"

" Ngươi dám nói ta là cẩu"

" Ta không có nói nha" – Trí Nghiên cười đắc ý nói.

" Hừ, Phác bà chằn, ta cắn chết ngươi" – Ân Tĩnh nói rồi làm hành động săn tay áo, muốn nhào tới.

" A, cứu người a~"

Trí Nghiên đứng dậy bỏ chạy, Ân Tĩnh phía sau đuổi theo, cứ như vậy lại bắt đầu trò đuổi bắt như hài tử. Dường như, chỉ cần cả hai bên cạnh nhau, ngày tháng qua đi đối với họ đã không còn tẻ nhạt như trước đây nữa...tâm và tâm lại ngày càng gần nhau. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top