Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*******

"Ha ha ha!"

Tiếng cười sang sảng xuyên thấu đến tận chân trời, Kim Thông Anh khuôn mặt luôn luôn lãnh khốc cũng nhịn không được có vài phần nhu hòa, ở trước mặt gã là một nam nhân mặc đồ thể thao cao giọng cười lớn, hai người họ đã uống hết một ly bia, Chu Đống Lan đang dùng thứ tiếng Trung lơ lớ để nói chuyện.

"Tớ cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới cậu sẽ mời tớ vào công ty cậu làm việc."

Kim Thông Anh ở giữa quán bar phong cách Mỹ lại đội mũ sùm sụp che mặt, gã không muốn thu hút sự chú ý, nhưng là ngồi cùng Chu Đống Lan tác phong cởi mở kiểu Mỹ, vừa hào sảng lại vui vẻ rộn ràng, không có khả năng không thu hút, đành hy vọng trong quán bar sẽ không có người nhận ra gã.

Gã nguyên bản muốn mời cậu chàng đến một chỗ tiếp khách riêng tư, nhưng Chu Đống Lan lại thích đến quán bar náo nhiệt ồn ào, hơn nữa bằng hữu có thể cùng gã uống rượu như vậy, cũng chỉ có Chu Đống Lan một người, hai người xem như tri âm, hơn nữa sau khi uống quá một chầu rượu, tâm tình gã đích xác thoải mái, thậm chí có loại cảm giác thư thái thả lỏng.

Gã nhún nhún vai, Chu Đống Lan cùng gã ngành học bất đồng, nhưng hai người sau khi tốt nghiệp vẫn là hảo bằng hữu, một kẻ làm buôn bán kinh doanh, một người nghiên cứu sinh hóa thực phẩm, mà Chu Đống Lan hiện đã là giáo sư có địa vị ở đại học danh tiếng nước ngoài.

"Vị trí đó đang thiếu người, có lẽ cậu sẽ có hứng thú, bởi vì tôi gần đây đang muốn xâm nhập vào lĩnh vực công nghệ sinh học, nếu một giáo sư nổi danh như cậu cũng nguyện ý gia nhập, thì giá trị của công ty tôi mới mở nhất định sẽ tăng lên."

"Không thành vấn đề, cậu nói một câu, tớ nhất định sẽ tham gia, cái gì cũng được." Chu Đống Lan chớp mắt nhìn gã, thần bí cười cười, thấp giọng trêu chọc: "Cô bạn gái xinh đẹp nhất trần đời của cậu giờ đang ở nơi nào? Có thể mang lại đây giới thiệu không?"

Đây chính là loại chuyện đời tư nhảm nhí mà bọn họ hay tranh thủ dò hỏi, Kim Thông Anh bị cậu chàng hỏi đến không biết phải làm thế nào, cái chủ đề đời tư nhảm nhí này không biết rốt cuộc phải hỏi qua bao nhiêu lần, Chu Đống Lan mới có thể buông tha cho.

"Nếu có người như vậy, tôi cam đoan cậu sẽ là người đầu tiên được biết."

Ngoắc ngoắc ngón tay, Chu Đống Lan cho tới bây giờ cũng không tin lời gã nói. "Bớt giả dối đi, giấu diếm nhiều năm như vậy, cũng nên lộ ra một chút thông tin đi, tớ biết tính cậu thích giữ bí mật chuyện riêng tư, nhưng ít nhất có thể nói ra cái tên chứ, bằng không thì họ cũng được, tối thiểu cũng phải là số đo ba vòng đấy nhé."

Nói đến đoạn cuối, cậu chàng còn dùng khuỷu tay huých Kim Thông Anh một cái, cười đến thập phần đen tối, Kim Thông Anh vừa buồn cười vừa tức giận, nhưng là cũng chỉ có tên bạn tốt này, mới có thể làm cho gã thoải mái thể hiện tâm tình bản thân.

"Tôi đến tột cùng phải nói rõ ràng bao nhiêu lần, không có người như vậy, tôi là một kẻ nhàm chán vậy đó, ngay cả tự bản thân tôi cũng không biết rằng mình có thể yêu thương ai đó được không?"

Chu Đống Lan cười to, cười đến gập cả người, Kim Thông Anh có thể lừa gạt người khác, nhưng là không có khả năng lừa gạt mình, y cho dù không phải giun trong bụng gã, nhưng là Kim Thông Anh lúc ở trường biểu hiện quá mức rõ ràng, y tuyệt đối sẽ không tin lời nói dối này, y chỉ đoán rằng do Kim Thông Anh thân thế đặc biệt, thực coi tình nhân này như bảo bối, không muốn bên ngoài biết được, cho nên ngay cả bạn tốt như y cũng che dấu.

"Ngươi lại ở đây gạt người, hàng năm nghỉ đông và nghỉ hè đều vội vội vàng vàng về nước, khi ở nước ngoài càng gần đến cuối kỳ học tính tình cậu lại càng cáu bẳn khó chịu, nghỉ xong quay về đi học thì tâm tình lại trở nên phơi phới, cậu nhất định là quay về Đài Loan gặp tình nhân, tớ sẽ không nhầm đâu, tớ chỉ vừa thấy là biết cậu đã phát tiết được không ít tinh trùng, cho nên tâm tình mới bay bổng như đi trên mây thế chứ."

"Hết thảy đều là cậu tự mình ảo tưởng! Tôi xác thực từng có nữ nhân, bởi vì tôi cũng là nam nhân bình thường, nhưng tôi không có bạn gái lâu năm, cũng không có hôn thê đính ước, trong giai đoạn hiện tại này là không có khả năng, trừ phi..."

Chu Đống Lan nghe gã thao thao bất tuyệt xong, hứng thú bừng bừng truy vấn gã: "Trừ phi cái gì?"

Kim Thông Anh sắc mặt nháy mắt trầm xuống, "Trừ phi là nữ nhân có lợi cho tiền đồ của tôi."

"Oh my God! Cậu nói nghe thật khủng khiếp, Thông Anh, cậu là người tốt, nhưng là có đôi khi cậu nói chuyện khủng khiếp còn hơn cảnh giết người trong phim kinh dị a! Tình yêu không thể dùng lợi ích mà cân đo đong đếm được, một ngày nào đó, cậu sẽ gặp một người khiến thần hồn điên đảo, thầm nghĩ đó là người phụ nữ tuyệt vời để cùng cậu đi hết cuộc đời."

"Tôi cũng không giống cậu thường ở đây mơ mộng, này không phù hợp cá tính của tôi, tôi với việc này không có ảo tưởng, bởi vì tôi không có khờ dại như cậu."

"Đúng vậy, cậu thường cười tớ khờ dại, nhưng không phải khờ dại, ngọt ngào thường đi cùng với tình yêu sao? Tớ thích kiểu suy nghĩ của tớ, không thích lối suy nghĩ của cậu, tuy là không thích suy nghĩ của cậu, nhưng tớ sẽ cố để thấu hiểu, được không?"

Kim Thông Anh thân thế hiển hách như thế, kỳ thật Chu Đống Lan chỉ cần lên mạng nhập tên gã, sẽ có được bí sử gia tộc Kim Thông Anh, nhưng Chu Đống Lan chưa bao giờ gõ qua một chữ, tựa như Kim Thông Anh cũng chưa bao giờ nói với cậu chàng về bất cứ chuyện gì của Kim gia, vì bọn họ đều cẩn thủ giới tuyến này, mới có thể là bạn tốt đến giờ.

Hai người đem đề tài từ việc tư trở lại việc công.

"Cậu đã đồng ý, vậy tôi sẽ thỉnh chuyên viên thảo hợp đồng cho cậu, nhưng chắc cũng có vài điều khoản chưa rõ ràng, cậu xem qua trước đi."

Kim Thông Anh xuất ra một tập điều khoản quyền lợi cho Chu Đống Lan do chính gã lập, lại bị Chu Đống Lan lấy ly bia chặn lại, cậu chàng tễ mi lộng nhãn nói: "Uống, hôm nay cậu phải uống tới không say không về, còn có, cậu nói một câu, bằng hữu ta đây rất có nghĩa khí lập tức quay về Đài Loan, giờ tớ không chỗ ngủ, phải để cho tớ ngủ lại nhà cậu, chớ nói câu không được."

Kim Thông Anh cá tính nghiêm cẩn, vẫn muốn cố rút tài liệu ra, lại bị Chu Đống Lan vo thành một đoàn vứt trên mặt đất.

"Uống mau! Cậu có thấy phiền hay không a, về sau cậu làm lão bản của tớ, phải có chừng mực, tớ cũng không chắc còn cơ hội chè chén với cậu điên cuồng như này, tóm lại giờ là chúc mừng tớ trở về Đài Loan giúp cậu, cậu uống hay không uống?"

Kim Thông Anh không có biện pháp lắc đầu, phương thức để cho lão bằng hữu duy nhất cao hứng, đương nhiên chỉ có một.

"Đương nhiên là cạn chén!"

Mấy ly bia không ngừng nốc vào, làm cho Chu Đống Lan cao hứng không thôi, y cười ha hả, hai người chuốc nhau qua lại một lúc liền uống đến điên cuồng, uống đến mức Kim Thông Anh cười ha hả đầy ngớ ngẩn như lần đầu tiên say bí tỉ ở đại học, gã không biết chính mình đã làm cái việc ngốc nghếch gì, nhưng là khi quẹt thẻ thanh toán thì vượt quá mức gã dự đoán rất rất nhiều, hơn nữa mọi người trong quán bar đều hướng bọn họ cười, mỗi người trên tay đều có một ly rượu, xem ra là gã đã mời toàn bộ quán bar uống rồi.

Bọn họ vẫy tắc xi về nhà trên đường còn vui vẻ ca hát, mà gã cùng Chu Đống Lan sau khi xuống xe, ý thức mơ hồ nên suýt nữa ở tại đại môn nhà mình đi tiểu, vẫn là quản gia mặt tái xanh tái xám nhỏ giọng can ngăn, mời bọn họ đi vào, bọn họ mới tay nắm tay cùng nhau tiến vào.
"Quá tuyệt vời, Thông Anh, nhà cậu ở khu nhà cao cấp a, lại còn có quản gia!" Chu Đống Lan líu cả lưỡi, phát âm đã không nghe ra là tiếng Trung nữa rồi.

Kim Thông Anh tùy ý xua xua tay, gã đầu vựng huyễn mơ hồ, ngay cả trước mắt là ai gã đều phân không rõ.

"Chẳng qua là mấy gian phòng ở cũ, ta ngại phiền toái mới không bán đi, bất quá cũng rất khó bán, một nửa quyền sở hữu tài sản ở trên tay đứa con của hồ ly tinh kia."

Chu Đống Lan cũng uống đến hai mắt mê mang lớn tiếng đáp lại, dù cậu chàng chưa từng đi thăm dò thân thế Kim Thông Anh, nhưng từ lời ra tiếng vào nghe được, cậu chàng loáng thoáng cũng có thể từ thái độ Kim Thông Anh biết trong nhà quả thật có người làm cho gã cực độ chán ghét.

"Đứa con hồ ly tinh là ai? Sao tớ không có nghe cậu nói qua."

Kim Thông Anh chỉ vào căn phòng trên lầu, "Cái đứa con đáng ghét của hồ ly tinh ngủ ở nơi đó."

Chu Đống Lan lôi kéo tay hắn, hì hì ngây ngô cười nói: "Con của hồ ly tinh là người xấu đi, tớ giúp cậu loại bỏ người xấu, đi, chúng ta hai anh hùng chính nghĩa, nhất định có thể đả đảo người xấu, ít nhất... ít nhất chúng ta cũng phải cho giường hắn ngâm nước tiểu."

"Nói đúng lắm, đi!" Kim Thông Anh cũng đồng ý thét to.

"Đại thiếu gia, kính nhờ các vị không cần tranh cãi ầm ĩ, đã hơn hai giờ sáng rồi, nhị thiếu gia đang ngủ."

Tổng quản thấy tình huống có vẻ càng ngày càng huyên náo, ông vội vàng ngăn cản, nhưng làm sao có thể ngăn cản được hai thanh niên nam tử đang say khướt, hơn nữa hai người này đều cao to khoẻ mạnh, lại không thể kêu bảo an đem thiếu gia nhà mình đánh đuổi ra, ông liều mạng ngăn cản, nhưng Kim Thông Anh cùng Chu Đống Lan dễ dàng gạt ông ra, bước lên cầu thang.

Hai nam nhân say đến mức tìm không được tay nắm cửa, ở trong không trung sờ soạng hồi lâu đều sờ không tới, vẫn là Kim Nhan nghe tiếng ồn ào bên ngoài mới rời giường mở cửa.

Trong nháy mắt cửa mở ra, hắn nhìn thấy Kim Thông Anh đứng trước cửa phòng, giật mình không thốt nên lời, hai người duy trì cục diện mặt trăng mặt trời đã nhiều năm như vậy, càng đừng nói là nhìn thấy một Kim Thông Anh say đến rối tinh rối mù.

"Cánh cửa tự động mở, có tiên nữ hảo tâm giúp chúng ta mở, tớ cảm thấy mình giống như là cô bé lọ lem trong Cinderella." Chu Đống Lan vẻ mặt ngáo ngơ cười không ngừng, nhưng lại sống chết nhìn chăm chú Kim Nhan và tấm tắc không ngớt: "Thật là một tiên nữ xinh đẹp."

Kim Thông Anh cúi người cười như điên, "Bộ dáng của cậu có thể gọi cô bé lọ lem sao? Không cần khiến tôi cười chết chứ." Cười xong, gã nhìn chung quanh phòng, nhưng kỳ thật ánh mắt gã nhìn ra đều là vài cái bóng dáng mờ ảo, cơn say làm cho hắn căn bản không thể nhìn rõ hình ảnh trong phòng."Đúng rồi, phòng này chính là nơi ở của con trai hồ ly tinh."

Chu Đống Lan cũng dường như nhớ tới mục đích vào đây, "Được, chúng ta phải đi tiểu, phải ở trên giường con trai hồ ly tinh đi tiểu." Hắn đẩy Kim Nhan ra cười nói: "Hảo tâm tiên nữ, nàng ở bên cạnh chờ một chút, chúng ta phải đi tiểu."

Hai nam nhân đem phòng hắn trở thành WC, quản gia gấp đến độ giơ chân, Kim Nhan chính mắt thấy là Kim Thông Anh vốn tuyệt không bao giờ làm hành vi kỳ cục, kinh ngạc đến nói không nên lời, mà hai người kia xả xong một bụng nước tiểu, nghiêng đầu liền lăn ra mê man trên mặt đất, kệ quản gia như thế nào kêu, bọn họ cũng không động đậy.

Quản gia gấp đến độ vã mồ hôi, tuy rằng phục vụ lâu dài ông biết những điều khó nói của gia đình này, cũng biết hai vị thiếu gia bất hòa, nhưng ít nhất người lý trí tối thượng như Kim Thông Anh chưa bao giờ làm ra chuyện ngớ ngẩn như vậy, mà từ trước đến nay Kim Nhan cá tính ôn hoà lại tao nhã lịch sự, chưa từng gặp qua loại khiêu khích giống hôm nay như vậy, tuy không bạo lực lại làm cho người ta không biết nên khóc hay nên cười.

"Nhan thiếu gia, tôi cho tới bây giờ chưa thấy qua đại thiếu gia say thành như vậy, hơn nữa cậu ấy khi trở về liền kéo theo nam nhân này, tôi căn bản không biết anh ta là ai."

Kim Nhan duy trì phong thái lịch sự lễ độ nói: "Không sao đâu, trước gọi người đổi chăn đệm, gối đầu đi."

"Vâng, vâng." Gấp đến độ mụ đầu quản gia nhất thời cũng không có chủ ý, ông vội vã đi ra ngoài, vội vàng đi gọi những người hầu còn tỉnh đến xử lý việc này.

Ngồi xổm xuống nghiêng người, Kim Nhan quan sát Chu Đống Lan, nam nhân này anh tuấn, cường tráng, làn da phơi nắng đến ngăm đen, hàm răng trắng lại thập phần sáng bóng như tuyết, hắn không biết nam nhân này là ai, nhưng hắn biết Kim Thông Anh nếu không phải thập phần tín nhiệm anh ta, người tự chủ vô cùng cao như gã, tuyệt đối không có khả năng cùng người này uống thành cái dạng này.

Hắn ôm lấy ngực, này nam nhân mà Kim Thông Anh vô điều kiện tín nhiệm, gã có thể ở trước mặt anh ta mất đi cảnh giác, thậm chí hai người uống rượu say đến làm ra trò hề, đây đại biểu cho Kim Thông Anh xem anh ta là người tối trọng yếu, mà hắn lại ngay cả anh ta họ gì cũng không biết.

Ánh mắt hắn chậm rãi chuyển hướng Kim Thông Anh, hơi thở tất cả đều ngạnh trong cổ họng, hắn thật lâu không có được nhìn người thật gần như vậy, hắn chỉ nhìn Kim Thông Anh trên ảnh chụp, những hình ảnh đầy màu sắc về Kim Thông Anh trên tạp chí, cơ hội quan khán gần như vậy, trong ấn tượng của hắn là hoàn toàn không có.

Hắn thong thả vươn đầu ngón tay, lại phát hiện ngón tay đang run rẩy, hắn nắm chặt tay còn lại, mới có thể ngăn lại sự run rẩy không ngừng của ngón tay mình, mà bởi vì quá mức khát vọng, khi đầu ngón tay chạm vào da mặt Kim Thông Anh, truyền tới xúc cảm giống như bị điện giật, khiến hắn cả người run lên.

"Thông, Thông Anh ca."

Hắn nhẹ giọng nỉ non, tuy rằng biết rõ gã sẽ không có phản ứng, hắn vẫn lấy tay vuốt dọc hai gò má của gã hướng dần về phía bờ môi dày, điều này hơi thở hắn trở nên dồn dập, vị đạo trên môi Kim Thông Anh khêu gợi hắn, làm hắn nhẹ miết xuống, Kim Thông Anh tựa như chịu kích thích nên hé cánh môi dày, gã nhe răng trông bộ dáng có điểm giống mỉm cười, nhưng hắn không biết đó có phải mỉm cười hay không, bởi vì hắn chưa bao giờ được thấy Kim Thông Anh tươi cười.

Hiện tại không có bất luận kẻ nào ở đây, Kim Thông Anh cũng say, sẽ không ai biết hắn làm cái gì, liền ngay cả Kim Thông Anh cũng sẽ không biết.

Hắn thong thả cúi đầu, ngón tay đi xuống nhẹ vỗ về lồng ngực Kim Thông Anh, cho dù cách lớp quần áo, hắn cũng biết phiến ngực này có bao nhiêu dày rộng, cánh tay gã là cỡ nào hữu lực.

Hắn tựa như đứa trẻ to xác thèm khát trái cấm mà cúi người xuống, ngay cả biết tư vị cấm kỵ này, sau khi thưởng thức sẽ làm cho mình rơi vào vực sâu không đáy, hắn cũng không có biện pháp khống chế bản thân làm thiêu thân lao đầu vào lửa, bị lửa nóng thiêu rụi.

Ngay từ khi hắn nhìn thấy Kim Thông Anh lần đầu tiên, loại cấm kỵ cảm tình này đã tựa như một đốm lửa, ở trong lòng hắn dấy lên một ngọn lửa, mấy năm nay ngọn lửa này càng đốt càng vượng, khiến hắn càng lún sâu, không thể thoát ra.

Môi áp môi tư vị làm cho hắn cơ hồ đồng dạng say, Kim Thông Anh hoàn toàn không có phản ứng, trên môi cũng chỉ có mùi rượu nồng nặc, nhưng là tâm hắn tựa như đã thoát ra khỏi lồng ngực, không bao giờ... còn thuộc về hắn nữa, mà lại thuộc về người hắn không nên coi trọng, người hắn yêu, lại chính là nam nhân chưa bao giờ thèm quay đầu liếc hắn một cái.

"Thực xin lỗi, Nhan thiếu gia, tôi đã bảo bọn họ chuẩn bị ổn thoả một phòng khác cho cậu rồi."

Quản gia thở hổn hển chạy vào, Kim Nhan lập tức đứng thẳng dậy, quay người lại, bình ổn nhịp tim cùng khuôn mặt ửng đỏ, cố gắng đè thấp thanh âm thở dốc.

"Hảo, vậy tôi tới phòng đó ngủ, ông cũng đi ngủ đi, hai kẻ say rượu này thì đắp tạm thêm cái chăn, chờ ngày mai tỉnh rượu lại nói chuyện sau."

"Vâng, Nhan thiếu gia."

Quản gia đắp cho Chu Đống Lan, Kim Thông Anh cái chăn, Kim Nhan đến phòng khác ngủ, chuyện này mới viên mãn kết thúc.

"Đầu đau quá..."

Tiếng chuông di động đánh thức Kim Thông Anh, đầu của gã tựa như có bảy tám cái trống lớn đang gõ, lại thêm tiếng chuông di động làm cho đầu của gã càng đau.

"Alo?" Hắn lầm bầm mở miệng.

"Tổng tài, ngài còn chưa tới công ty, nhưng sáng nay ngài có một buổi họp quan trọng..." Thư ký chưa nói xong gã liền nhảy dựng lên, nhưng là đột ngột vận động mạnh, đầu liền đau đến làm gã rên rỉ một tiếng rồi lập tức ngồi xuống, vừa ngồi xuống dưới, đã ngửi thấy mùi nước tiểu khai nồng, gã mắng: "Cái quỷ gì vậy, như thế nào thối như vậy?"

"Sao cơ ạ? Tổng tài?" Thư ký đầu dây bên kia há hốc mồm nghe gã trả lời.

Gã đau đầu muốn chết, nhắm mắt rồi lại mở ra, cảnh trí trước mắt hoàn toàn bất đồng với phòng ngủ của gã mọi ngày, gã hiện tại hoàn toàn không thể tư duy, chỉ muốn lại nằm xuống hảo hảo nghỉ ngơi.

Gã dùng thanh âm khàn khàn giải quyết vấn đề trước mắt, "Hội nghị dời đến sau buổi trưa, tôi sẽ đến văn phòng muộn."

Gã không có nằm xuống, sau khi nhắm mắt lại nghỉ ngơi năm phút đồng hồ, lại lần nữa mở mắt, gã xác định mình hẳn là đang ở một gian phòng trong nhà của mình, nhưng gã không nhớ rõ mình đã từng tới gian phòng này lần nào chưa.

Vách tường trang trí giản dị, bàn ghế thiết kế đơn giản nhưng đều làm từ gỗ tự nhiên, rất có gu thẩm mỹ, gã cùng Chu Đống Lan bán nằm trên mặt đất, hai tay vắt trên một cái giường, trên giường bốc ra mùi nước tiểu, xem ra hai người đã say đến đem nơi này trở thành WC.

"Này, Đống Lan, dậy đi."

Chu Đống Lan tựa hồ đau đầu không thua gì gã, cậu chàng ôm đầu bò dậy, sau khi thấy rõ cảnh vật chung quanh còn tán dương: "Cậu thật là có thẩm mỹ, hay là thiết kế sư giúp cậu chọn? Cái bàn này là đồ cổ Châu Âu phải không?" Còn không có nói xong, Chu Đống Lan hít cái mũi, "Đây là cái mùi gì? Giống như mùi WC, bồn cầu WC nhà cậu hỏng rồi sao?"

Kim Thông Anh nhu nhu cái trán đau đớn, "Đây là một phòng trong nhà của tôi, tôi chỉ dùng có phòng mình cùng thư phòng, các phòng còn lại tôi chưa tiến vào bao giờ, nhưng chắc hẳn là ba tôi sẽ không ở từng cái phòng trống đều đặt đồ cổ."

Kim Thông Anh thanh âm đột nhiên đình chỉ, ở phía bên kia cái giường có một cái bàn nhỏ cũng kiểu cách đơn giản, trên bàn bày ảnh thời thơ ấu của một gia đình, Chu Đống Lan cũng rên rỉ đứng lên, đi hướng cái bàn, cầm lấy ảnh chụp, cậu chàng liền nở nụ cười.

"Tớ xem cậu say đến mụ mị, ngay cả phòng mình đều nhớ không nổi, này trên bàn rõ ràng bày chính là ảnh gia đình cậu, ôi, mẹ cậu thật xinh đẹp, cậu trước đây bộ dạng thật đáng yêu a, thật không giống bây giờ."

Kim Thông Anh khí tức cứng lại, trừng mắt oán hận nhìn ảnh chụp trên bàn, toàn bộ khóe miệng mím lại nghiêm khắc, "Kia không phải tôi, cũng không phải mẹ tôi."

"Như thế nào không phải, đây là ba cậu a, ba cậu nổi danh như vậy, tớ ít nhất đã xem qua ảnh đăng trên tạp chí, tớ lúc ấy còn nghĩ cậu với ba cậu có vẻ không giống nhau lắm."

Chu Đống Lan đột nhiên im miệng, bởi vì biểu tình trên mặt Kim Thông Anh chuyển sang lãnh khốc, là hàn lệ biểu tình y cho tới bây giờ chưa từng thấy quá, đủ để khiến người run rẩy, gã đang dùng ánh mắt hung ác như muốn giết người nhìn chằm chằm người trong ảnh chụp, kia không phải cách nhìn chăm chú vào ảnh người thân, mà là nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ thù.

Vì giật mình, Chu Đống Lan bỗng nhiên nhớ tới vài chuyện đã nói đêm qua, "Chờ một chút, chúng ta ngày hôm qua nói muốn đi tìm con trai hồ ly tinh, sau đó thì sao? Chúng ta lên lầu làm cái gì?"

"Hai vị tiểu lên chăn của tôi."

Thanh nhã thanh âm tựa như tia sáng mặt trời xuyên qua sương mù buổi sớm mai, Chu Đống Lan chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, rõ ràng không có bật đèn, rèm cửa vẫn đang duy trì trạng thái buông rủ, nhưng chỉ với sự xuất hiện của người đang ôm hoa đứng ở cửa, tựa hồ gian phòng chỉ trong một thoáng đã tràn đầy không khí trong lành cùng hương hoa tinh khiết.

"Oh my God!"

Bởi thị giác bị chấn động mãnh liệt làm cho kẻ mau mồm mau miệng như Chu Đống Lan hoàn toàn nói không ra lời, thật giống như nhìn thấy cảnh đẹp không thể dùng ngôn ngữ miêu tả, mới có thể làm cho cậu chàng trầm mặc, chỉ có thể phát ra tiếng tấm tắc tán thưởng.

Bất đồng với Kim Thông Anh nam tính khí khái thì mỹ nam tử đang đứng ở cửa, tóc để không phải quá dài, nhưng phần đuôi của mái tóc đang xoã ra đó lại hơi loăn xoăn bồng bềnh, làm lòng người sinh xúc động muốn dùng đầu ngón tay âu yếm, dưới vành mắt hai mí động lòng người, là ánh mắt xinh đẹp nhu hòa, hắc bạch phân minh, vừa có nét trẻ thơ, rồi lại giống như cất giấu vô số bí mật.

Bên dưới chóp mũi cao thẳng, là đôi môi phấn nộn đỏ mọng, đang hơi hơi loan lên, tựa như đang cười, lại giống nụ hoa xinh đẹp đang hé nở, loại hoa hồng đẹp nhất thế giới, có khi so ra còn kém đôi môi đỏ mọng mềm mại động lòng người kia.

Chu Đống Lan nhìn chằm chằm Kim Nhan, lập tức đỏ mặt nhìn về cái giường bị tưới đầy nước tiểu, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Kim Thông Anh, Kim Thông Anh ngồi dưới đất, tuy rằng mặt ngoài duy trì bình tĩnh, nhưng khi ánh mắt gã chuyển hướng vết ố trên giường, cổ mơ hồ có ửng lên sắc đỏ, hiển nhiên giờ phút này cũng đang từ từ nhớ lại hành động ấu trĩ mất kiểm soát đêm qua, dáng vẻ hận không thể đâm đầu chết.

"Hoan nghênh anh đến Kim gia, bữa sáng đã sẵn sàng, tùy thời có thể xuống lầu dùng, ừm..." Bởi vì không biết tính danh y, Kim Nhan hơi hơi lộ ra thần sắc buồn rầu, rồi đạm cười khẽ vén vài sợi tóc loà xoà.

Chu Đống Lan vội vã mở miệng, thẳng lưng ưỡn ngực, đời này của y chưa từng duỗi thẳng xương cốt đến như vậy."Tôi gọi là Chu Đống Lan, bằng hữu tốt nhất của Kim Thông Anh."

Nhìn phía bãi nước tiểu trên giường, Chu Đống Lan trong đời lần đầu tiên mặt đỏ đến như vậy, cậu chàng nửa đêm đem nước tiểu tưới lên giường người lạ, hơn nữa người này lại là người đẹp nhất mà cậu chàng từng thấy qua.

"À ừm, đêm qua chúng tôi say, không biết mình đang làm cái gì, tôi sẽ trả phí giặt tẩy."

Lời Chu Đống Lan làm cho Kim Nhan bật cười, "Không cần đưa phí giặt tẩy đâu, để người hầu trong nhà tẩy là được rồi, không có nghiêm trọng như vậy. Hoan nghênh anh tới nhà chơi, Chu tiên sinh, tôi bảo quản gia đưa cà phê lại đây để các anh uống cho tỉnh táo."

Kim Nhan đem hoa cắm vào bình rồi sửa sang lại cho đẹp, khi hắn đi qua, Chu Đống Lan còn có thể ngửi thấy hương hoa động lòng người, hắn vừa khuất sau cánh cửa, Chu Đống Lan lập tức lôi kéo Kim Thông Anh hỏi, trên mặt loé sáng hưng phấn tựa như thấy kỳ tích mê hoặc lòng người.

"Trời ơi, mỹ nhân này là ai? Em ấy ở trong nhà cậu ư, tớ rốt cục có thể hiểu tại sao mỗi lần nghỉ cậu liền vội vã về nước, nếu có một mỹ nhân dường này ở trong nhà tớ, tớ ngay cửa cũng không bước ra nửa bước chứ đừng nói là đến trường, sẽ xin ở nhà tự học."

Kim Thông Anh sắc mặt toàn bộ tối sầm xuống, gã lạnh lùng gạt tay Chu Đống Lan ra, một cỗ cảm giác bất mãn không hiểu sao lại mạnh mẽ trào lên, đối với khen ngợi của Chu Đống Lan dành cho Kim Nhan như thế, gã đúng là rất mất hứng, cái loại mất hứng sâu sắc này, cũng thực bất thường, nhưng sao bất thường thế này, gã không thể giải thích.

"Cậu điên rồi sao? Không phải chỉ là một nam nhân bình thường thôi sao, cái gì mỹ nhân? Mắt cậu có bệnh sao?"

"Tớ... Mắt tớ có bệnh?" Chu Đống Lan không thể tin được, "Tuy rằng mỗi thằng đàn ông có khẩu vị khác nhau (*), nhưng người này thì rõ ràng là... Trời ạ, tớ không biết nên hình dung thế nào, không biết phải nói gì, nhưng tớ muốn ở lại nhà cậu, tớ nhất định phải ở lại nhà cậu, muốn tớ vào công ty cậu, cái gì cũng có thể không cần, ngay cả tiền tớ đều có thể không cần, chỉ cần cho tớ ở lại nhà cậu là được rồi."
(*) Câu gốc là "Thanh thái la bặc các hữu nhân ái", nghĩa là món ngon với người này nhưng lại là thuốc độc cho kẻ khác, cũng có thể hiểu là cùng một sự vật mỗi người đánh giá khác nhau.

Đối với hảo cảm cậu chàng dành cho Kim Nhan, lập tức làm cho Kim Thông Anh trầm giọng, "Cậu phát điên cái gì, ở nhà của tôi làm gì, tôi đã giúp cậu thuê phòng tốt ở vùng náo nhiệt nhất Đài Bắc rồi."

"Không cần, cậu ấy ở nhà cậu đúng không, tớ đây cũng muốn ở nhà cậu, còn có hai người rốt cuộc là quan hệ gì? Nói rõ ràng một chút, nói càng rõ ràng càng tốt, chờ một chút, nếu cậu ấy là nguyên nhân cậu mỗi học kỳ đều vội vã về nhà, tớ đây vẫn là nên có chuẩn bị tinh thần, đáng giận, mình muốn biết đáp án, nhưng là lại có điểm sợ đáp án mình không thể chấp nhận." Cậu chàng bắt đầu lo âu vô cùng thì thào tự nói.

Kim Thông Anh sắc mặt càng thêm âm trầm, cái cảm giác không vui đè nặng như một đám bùn lầy làm tim gã như bị bóp nghẹt, có vẻ miễn cưỡng giải thích, giống như là không muốn Chu Đống Lan cùng Kim Nhan thân cận.

"Tôi cho cậu biết hắn là ai, là hắn phá tan nhà của tôi, làm hại mẹ tôi tự sát, câu dẫn ba tôi, là con trai hồ ly tinh thủ đoạn bỉ ổi gì cũng đều dùng được, như vậy cậu biết mối quan hệ giữa hắn và tôi là gì rồi chứ! Trên danh nghĩa là huynh đệ, trên thực tế, là cừu nhân."

Có nghĩ đi rồi nghĩ lại, cũng vô pháp cho rằng đứa con của hồ ly tinh cùng nam nhân cười rộ lên nhu hòa ngọt ngào, giống như ánh mặt trời ấm áp kia là cùng một người.

Chu Đống Lan đứng sững tại chỗ, tạm thời nói không ra lời, trên tay y còn nắm khung hình, trong ảnh chụp có một nam một nữ thể hiện như vợ chồng, nhưng chỉ có một tiểu hài tử, Kim Thông Anh nói người kia không phải gã, cho nên ảnh này không phải gia đình Kim Thông Anh, mà nam nhân trong ảnh, y có thể xác định là cha Kim Thông Anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top