Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*******

Kim Nhan chưa bao giờ được cả việc công và việc tư thuận buồm xuôi gió như vậy, thuận lợi đến cậu cảm thấy hai tháng vừa qua quả thực là tháng may mắn của cậu, cậu cùng Kim Thông Anh thảo luận nhiều hơn, thậm chí có vài công sự Kim Thông Anh còn có thể hỏi ý kiến cậu, bọn họ cũng bắt đầu cùng tham dự vài sự kiện công cộng.

Vốn dĩ một vài tờ báo lá cải vẫn hay tung tin việc bọn họ không hợp, hiện tại bọn họ cùng tiến cùng xuất, lại cũng trở thành một chủ đề để đề cập sôi nổi.

Cậu cùng Kim Thông Anh công khai tham gia mấy bữa tiệc của vài nhân vật nổi tiếng, tuy rằng cậu đã cẩn thận che dấu, nhưng khi ở trong dạ tiệc nhìn thấy Kim Thông Anh tây trang thẳng thớm, phong thái anh tuấn vô cùng, thì ánh mắt liền không thể ly khai gã, anh tuấn của gã làm cho cậu đình chỉ hô hấp, thậm chí làm cho cậu tràn ngập tự hào.

Càng đừng nói việc Kim Thông Anh tự mình giới thiệu cậu với vài khách hàng trọng yếu, cậu biết việc này không đáng kể, nhưng là có thể được Kim Thông Anh đối xử tôn trọng với cậu, tâm cậu đã nhảy nhót giống con chim nhỏ đang giang cánh bay lượn giữa không trung, tin tưởng cho dù mình bay về phía mặt trời, cũng sẽ không bị nướng cho cháy cánh.

Cậu không có hỏi vì cái gì thái độ Kim Thông Anh với cậu thay đổi, Kim Thông Anh lại biết được cậu có thắc mắc nên gã giải thích: "Bởi vì biểu hiện của ngươi ở lễ động thổ làm cho ta rất tin ngươi có thực lực, mà nội cử bất tỵ thân (*), không phải càng biểu hiện ta là người công chính sao."

(*) đây là xuất phát từ một câu danh ngôn Trung Quốc – 外举不避仇,内举不避亲 "Ngoại cử bất tỵ cừu, nội cử bất tỵ thân" (chọn người ngoài chớ kiêng kẻ thù, chọn người trong chớ kiêng người thân), chỉ người làm việc công bằng, nghiêm minh thì không cần e ngại gì cả.

"À, Thông Anh ca, cám ơn anh." Cậu có chút cảm động.

"Ngươi từ từ chơi, ta có một chút việc."

Duy nhất tiếc nuối là Kim Thông Anh thường thường chỉ cùng cậu nói đến một nửa liền tiêu thất bóng dáng, nhưng thế này đã là quãng thời gian quan hệ tốt nhất giữa cậu cùng Kim Thông Anh, cậu bị hạnh phúc giật đến u mê đầu óc, cho nên khi Chu Đống Lan nói với cậu cậu chàng đã biết người yêu của Kim Thông Anh là ai, cậu thiếu chút nữa kinh ngạc đến nhảy dựng, không phải gian tình giữa bọn họ bị lộ chứ, mà trong khoảng thời gian này, Chu Đống Lan thường lén hẹn cậu nên hai người đã trở nên khá thân quen, giao tình cũng tới mức có thể không giấu Chu Đống Lan cái gì.

"Anh đang nói cái gì? Đống Lan ca?"

Chu Đống Lan rốt cục do thám được đáp án của bí mật nên cậu chàng vui vẻ muốn chết, cuối cùng bí mật của Kim Thông Anh đã bị phơi bày dưới ánh mặt trời, che giấu không được hắn.

"Tôi biết tình nhân làm Kim Thông Anh vội vã quay về Đài Loan là ai rồi." Cậu chàng khi nói còn tỏ ra thần bí hề hề.

Kim Nhan uống một ngụm hồng trà đậm đặc, một bên dựng thẳng tai lắng nghe, cậu biết Chu Đống Lan là bạn tốt nhất của Kim Thông Anh, biết đâu Kim Thông Anh đột nhiên nhớ được sự tình trong phòng cậu, hơn nữa còn nói với Chu Đống Lan, mặt cậu đỏ bừng gục đầu xuống hỏi: "Anh ấy nói sao?"

"Căn bản là không cần cậu ta nói, là tôi nhìn thấy. Có một buổi tối khi tôi đang tìm chỗ ăn, lại thấy biển số xe phía trước đúng là cái Kim Thông Anh thường đi, tôi liền gọi điện thoại cho cậu ta. Không ngờ cậu ta dường như là bên cạnh có người, thái độ có vẻ không muốn nói chuyện với tôi, thấy cậu ta thần bí như vậy, làm tôi tò mò, cho nên liền vụng trộm đi theo cậu ta."

Kim Nhan ngẩng đầu lên, cậu cảm thấy câu chuyện có gì đó không đúng, Chu Đống Lan tiểu lực chụp bàn, lời nói càng thêm vẻ được xem trò vui.

"Tôi chỉ muốn xem cậu ta đang làm cái quỷ gì nên đi theo xe cậu ta, kết quả thấy cậu ta dẫn một cô gái đi nhà hàng cao cấp, tôi liền lập tức theo vào nhà hàng, gọi phục vụ thêm cho tôi một ghế ở cái bàn đó. Tôi không mời mà đến làm cho Kim Thông Anh tức đến phùng mang trợn mắt, nhưng lại không có biện pháp với tôi, ha hả, hơn nữa cậu ta trước mặt cô gái kia tỏ ra thật ôn nhu săn sóc, làm tôi thiếu chút nữa cười rụng cả răng."

"Anh... Anh đang nói cái gì a?" Kim Nhan tựa như nghe không hiểu toàn bộ chuyện này, bởi vì nhân vật trong câu chuyện không có khả năng là Kim Thông Anh.

Chu Đống Lan càng nói càng hăng, chuyện hôm đó thiếu chút nữa liền cười chết cậu chàng, không thể tưởng được một Kim Thông Anh luôn luôn âm trầm lại ở trước mặt cô gái kia tỏ vẻ thanh niên hoạt bát vui vẻ, còn đóng giả như thật, nếu không phải cậu chàng nhận thức Kim Thông Anh đã lâu, nhất định cũng sẽ bị lừa, Kim Thông Anh vì để cưa cẩm cô gái này, thật đúng là không từ thủ đoạn đóng giả làm thanh niên đầy hứa hẹn, nhất định là sợ bộ dáng âm trầm của mình sẽ hù chết đối phương.

"Kim Thông Anh còn lại phải tâm không cam lòng không nguyện giới thiệu với tôi, nói cô gái kia là vị hôn thê của cậu ta, họ Tô."

Kim Nhan đứng lên, suýt chút nữa làm đổ bàn, Chu Đống Lan liền im bặt, chỉ thấy Kim Nhan sắc mặt xanh trắng, hơi thở dồn dập.

"Vị hôn thê? Tôi... tôi chưa từng nghe qua, đây nhất định là nhầm lẫn."

"Là Kim Thông Anh tự mình giới thiệu, cậu ta sẽ không ngay cả mình có hôn thê hay không đều nhầm đi!"

Tuy rằng cảm thấy thái độ Kim Nhan rất kỳ quái, hơn nữa kỳ quái quá mức bình thường, nhưng Chu Đống Lan chỉ cảm thấy là cậu đang kinh ngạc, trong lúc nhất thời còn không kịp phản ứng, cậu chàng tưởng Kim Nhan nghĩ cậu chàng đang nói dối, bởi vậy tường thuật về lúc đó càng thêm chi tiết.

"Cô gái kia đích thực rất được, trang điểm có hơi đậm, nhưng dáng người rất đẹp, tôi thấy cô ấy một thân hàng hiệu đeo kim cương, hẳn con nhà có tiền, cùng Kim Thông Anh xem như môn đăng hộ đối."

"Thực xin lỗi, em đi trước, Đống Lan ca, em bỗng nhiên nhớ tới còn có việc phải làm gấp, em muốn về nhà trước."

"Em không thoải mái sao? Kim Nhan, muốn tôi đưa em về không?"

Thấy cậu sắc mặt trắng bệch, thoạt nhìn giống như thật sự rất không thoải mái, rõ ràng vừa rồi lúc ăn cơm cậu trông vẫn còn ổn, không phải là thức ăn có vấn đề đi?

"Không, không cần, em có lái xe đến."

Kim Nhan cước bộ lảo đảo rời khỏi nhà ăn, chìa khóa cầm không chắc rơi xuống nền bê tông, cậu lần tìm thật lâu dưới gầm xe vẫn tìm không thấy, buồn khổ công tâm khóc đi ra, nước mắt từng giọt tích lại trên mặt đất, hắn khóc nấc lên, đến khi chạm được vào chìa khoá cậu liền mở cửa xe ngồi xuống ghế lái, đóng cửa lại khóc đến trong lòng trống rỗng mới thôi.

Chu Đống Lan không phải người nói dối, Kim Thông Anh cũng sẽ không lấy chuyện hôn thê ra vui đùa, với Kim Thông Anh niên kỉ, nhân phẩm, tài trí, có bạn gái hay vị hôn thê đều không phải chuyện khó tưởng tượng.

Cậu không muốn nghĩ cũng không muốn tin tưởng, gần đây trong yến hội, Kim Thông Anh thường thường cứ có điện thoại xong liền biến mất, ăn mặc bắt đầu trẻ trung hơn, kiểu tóc cũng có đặc biệt đi cắt lại, hết thảy đều cũng có dấu hiệu, chính là cậu chỉ cần thấy Kim Thông Anh mỉm cười với cậu, thì cái gì cũng không để ý cũng không quan tâm, chỉ biết say mê trong niềm vui sướng.

Kim Nhan biết chuyện này phải hỏi ai để càng xác định, cậu ôm ấp tâm tình bất an, lau khô nước mắt về nhà, khi quản gia đưa một tách hồng trà loại cậu thích, cậu cố lấy dũng khí, run giọng hỏi: "Đại thiếu gia có bạn gái sao?"

Cậu tin tưởng bất luận trong nhà này xảy ra chuyện gì, quản gia đều biết được, lúc trước cũng là ông cảm thấy Kim Thông Anh không thích hợp, mới báo cho Kim Nghĩa Nhật chuyện Kim Thông Anh bị mộng du, mà ông luôn đứng về phía Kim Nhan, cho nên dù Kim Nghĩa Nhật đã qua đời, quản gia vẫn ở lại đây làm việc.

"Vâng, cậu ấy đã mang về hai lần, một tiểu thư phi thường xinh đẹp, đại thiếu gia giới thiệu là vị hôn thê của cậu ấy." Quản gia đem hồng trà đổ đầy tách, hạ mắt nhìn mặt nước, thanh âm ách trầm nói ra.

Nói cũng chưa phải nói hết, nhưng là đã đủ, Kim Nhan thống khổ đem hai tay bưng mặt, đây là một cuộc tình không có hồi báo, cậu sớm nên biết, gần đây Kim Thông Anh chuyển biến không phải bởi vì cậu biểu hiện tốt trong lễ động thổ, mà là có người xông vào cuộc sống của gã, gây cho gã bất đồng biến hóa, tình yêu mềm hoá phòng vệ của gã khiến gã dần dần buông phòng tâm, nguyện ý cùng cái huynh đệ vốn trước nay hận thấu xương hòa hảo.

Làm cho gã thay đổi không phải cậu, là một người phụ nữ! Đáp án này tuy rằng tàn khốc, nhưng lại là đáp án duy nhất.

"Đây là chuyện đã bao lâu?"

Quản gia thấp giọng trả lời: "Được một tuần."

Bả vai Kim Nhan run rẩy, cậu luôn si ngốc chờ Kim Thông Anh đến, mỗi một lần gặp gỡ ban đêm đều làm cho tim cậu đập nhanh hơn, cũng làm cho cậu nhiệt huyết dâng trào, cho dù đây là một đoạn cảm tình sẽ không được cho phép cùng thừa nhận vào ban ngày, nhưng chỉ cần vào ban đêm được ôm lấy cơ thể ấm áp của Kim Thông Anh, sẽ khiến cho cậu cam nguyện thừa nhận hết thảy thống khổ.

"Tôi muốn hảo hảo nghỉ ngơi một chút, sáng mai đừng tới gọi tôi, tôi cần chút thời gian hảo hảo suy nghĩ."

Cậu bước lên cầu thang, quản gia chỉ thấp giọng nói chữ được. Kim Nhan không biết quản gia biết tới trình độ nào, nhưng cậu hiện tại không lòng dạ nào che dấu bi thương cùng cõi lòng tan nát của mình, cậu vào phòng, yên lặng ngồi ở trên giường, hồi tưởng lại tất thảy đã trải qua cùng Kim Thông Anh.

Bàn tay to cực nóng của cậu lướt qua da thịt mình, lại giống như không thoả mãn mà cứ gắng sức tiến lên, cậu xuống giường, kéo rèm, ngọn đèn bên ngoài liền soi rọi vào trong, về sau không bao giờ... nữa cần đóng rèm, cũng không còn có bí mật ban đêm.

Có thể làm cho người không nhiều chuyện như quản gia nói ra Kim Thông Anh mang cô gái kia về hai lần, mà người từ trước đến nay vốn không mang nữ nhân về nhà như Kim Thông Anh lại cho nàng bước vào cửa nhà, cũng đại biểu hết thảy đã xác định.

Cậu yên lặng nhắm hai mắt lại, mặc cho nước mắt nóng hổi lướt qua khuôn mặt tái nhợt của mình, một đường chảy xuống, thẳng đến cổ chỉ còn cảm giác lạnh lẽo vô vọng.

Cậu hận không được Kim Thông Anh, giống như lời cậu nói với Kim Thông Anh, bất luận như thế nào, cậu không thể tưởng tượng chính mình có ngày sẽ hận gã, cho dù cảnh ngộ hiện tại bi thảm như thế, cậu cũng không hận gã được.

Hết thảy nên oán trách là chính mình chìm đắm trong bể tình, cuồng dại ảo tưởng cậu cùng với Kim Thông Anh sẽ có ngày cùng một chỗ.

Khi thấy di chúc của Kim Nghĩa Nhật, khi cậu ký xuống tên mình, cũng không có phẫn nộ cùng không cam lòng mà Trịnh Phúc Yến vẫn nghĩ, cậu thậm chí cảm tạ Kim Nghĩa Nhật, làm cho cậu sau khi cha mẹ cùng tạ thế, còn có cớ ở lại nhà này, làm cho cậu có cái cớ tiếp tục dệt tương lai tương sáng có cậu cùng với Kim Thông Anh, có lẽ ba ba đã cảm giác tâm tình của cậu, mới vì cậu làm an bài như vậy.

Ít nhất tài sản của ba ba sẽ làm cậu cùng Kim Thông Anh cả đời này đều cột vào nhau, nếu bọn họ không có huyết thống quan hệ, thì còn có tiền tài quan hệ, chỉ cần tầng quan hệ này không đứt, cậu vĩnh viễn sẽ ghim được một dấu trong tim Kim Thông Anh.

Không có tình yêu, đã không có huyết thống, ít nhất bọn họ còn có cùng một công ty.

*****

Sát nhập so với trong tưởng tượng tiến hành nhanh hơn, khi hai đại công ty sát nhập, phóng viên ào ào phỏng vấn, liên tục lên bìa tạp chí, cổ phiếu cuồng tăng, hết thảy phát sinh trong hai tháng mới vừa sát nhập cơ hồ đều là tin vui.

Sau đó rất nhanh tình huống đột ngột chuyển biến, công nhân công ty ở Mỹ bãi công, dây chuyền sản xuất bên Mỹ sản xuất ra sản phẩm linh kiện tổ hợp có vấn đề, phải thu về, còn bị người tiêu dùng kiện lên toà án, đang lúc kiện tụng, lại lộ ra vấn đề thâm hụt tài chính nghiêm trọng từ phía công ty cùng sát nhập, tính toán ra, số thua lỗ đã vượt quá một nửa số vốn của công ty mẹ.

Tình hình lạc quan chỉ duy trì có hai tháng, ngay sau đó cổ phiếu cuồng giảm, cổ đông liên tục chửi mắng trong cuộc họp cổ đông, đại cổ đông lại mở hội nghị khẩn cấp, phóng viên tựa như cá mập ngửi được mùi máu chen chúc đầy cửa công ty, Kim Nhan phải lén lút đi làm bằng cửa sau.

Một tạp chí lá cải nổi danh thậm chí còn đăng một bài dài mười trang, nói Kim Nhan mới là độc thủ phía sau màn sát nhập, căn cứ tin tức từ chỗ tin cậy, nói cậu thông đồng một tay thương trường lão làng đã về hưu, cùng bên Mỹ Quốc giật dây, cường thế chủ đạo việc sát nhập, mục đích cuối cùng chính là đuổi Kim Thông Anh đi.

Hai người nói là huynh đệ, kì thực không có huyết thống, càng đừng nói là có tình huynh đệ. Vì mẹ Kim Nhan, Kim Nghĩa Nhật còn trục xuất đứa con thân sinh của mình, ra sức sủng ái Kim Nhan, khiến cho Kim Nhan tuổi còn trẻ đã muốn ăn nhàn cơm phú nhị đại (ý là làm thiếu gia nhà giàu ăn chơi không phải làm gì).

Tạp chí lại miêu tả Kim Nhan ở trong công ty không có thực quyền, bởi vậy phẫn hận đầy bụng, ở công ty công tác đã nhiều năm, lại sự kiện trọng yếu nhất đã làm chỉ có một lễ động thổ, càng có thể thấy được là vô năng.

Ân oán tình cừu của thế hệ trước, yêu hận gút mắt lại bị moi ra tràn ngập các trang báo, so sánh Kim Nghĩa Nhật cùng vợ đầu và vợ hai, thâm cung bí sử trong nhà giàu có, mọi loại bịa đặt, phỉ báng, đồn đại hại người đều có, để suy ra chuyện huynh đệ bọn họ không hợp.

Kim Thông Anh sau khi sự kiện kia bùng nổ nửa tháng liền tổ chức họp báo, ngắn gọn thông báo mình thực hiện giao dịch thất bại, để chịu trách nhiệm nên sẽ không còn ở lại công ty nữa.

Cổ phiếu công ty sau tuyên bố của Kim Thông Anh liên tục ba ngày đều giảm chạm đáy, không ngừng có người bán tháo, thậm chí chính phủ phải can thiệp mới có thể ngừng tụt giảm.

Công ty lòng người hoảng sợ, ai có thể đều bỏ đi, hơn phân nửa văn phòng giờ trống trơn hiu quạnh, đại cổ đông lại rao bán cổ phiếu trong tay giá thấp hòng hút người mua, cho rằng công ty này không có Kim Thông Anh vốn đã không có tương lai, huống chi hiện tại nợ nần chồng chất, vấn đề thật nghiêm trọng.

Mọi oán hận chỉ trích đều bài sơn đảo hải hướng tới Kim Nhan, có người dẫn chương trình danh tiếng còn không chút khách khí trong một tiết mục TV nói thẳng là Kim Nhan sai lầm, cho rằng cậu muốn thay thế Kim Thông Anh thật là một trò cười lố bịch.

Theo lời đồn đại, trăm người nói ta sai thì thành ta sai (*), Kim Nhan biến thành người chịu trách nhiệm cho đại hoạ này, đại cổ đông trực tiếp yêu cầu cậu phải mua lại cổ phiếu trong tay, hơn nữa còn phải mua giá cao hơn so với thị trường rất nhiều, bằng không sẽ khiến công ty phá sản.

(*) câu gốc ở đây là 三人市虎 – tam nhân thị hổ: ý là có đến ba người bảo có hổ thì dù không nhìn thấy con hổ cũng sẽ tin là có hổ.

Chu Đống Lan căn bản là không thể liên lạc với Kim Nhan, nhưng chỉ từ dung nhan tiều tuỵ của Kim Nhan trên TV, việc này nhất định so với TV, báo chí đưa tin còn tồi tệ hơn, người duy nhất hiện giờ cậu chàng có thể tìm được chính là Kim Thông Anh.

Kim Thông Anh chỉ đạo cậu chàng nghiên cứu một loại đồ uống dưỡng nhan nào đó đã sẵn sàng để bán ra, hơn nữa tìm người mẫu đại diện nóng bỏng nhất, lượng tiêu thụ vô cùng lớn, thậm chí ở trên phương diện đồ uống dưỡng nhan, đã muốn vượt qua cả thương hiệu nổi tiếng nhất, gã vào công ty công nghệ sinh học này, hơn nữa lại trở thành chấp hành tổng giám đốc, khiến cho các nguồn tiền điên cuồng muốn đầu tư cho gã.

"Thông Anh, rốt cuộc chuyện sát nhập là thế nào?"

Kim Thông Anh thần thái sáng láng, gã dùng cơm cùng với Chu Đống Lan, chỉ khinh miêu đạm tả nói: "Chúng tôi bị công ty nước ngoài lừa, cho nên mới dùng khoản tiền kếch xù và điều khoản bất lợi, cùng họ ký hạ kế hoạch sát nhập."

"Vậy cậu vì cái gì lại tại thời điểm khó khăn như vậy rời khỏi công ty?"

Kim Thông Anh một hơi uống hết nửa ly vang đỏ, nhân sinh của gã chưa từng có những ngày khoái trá như hai tháng này, mỗi một ngày gã đều muốn cao giọng cuồng tiếu, nhất là nhìn đến tiết mục tài chính và kinh tế trên TV ác ý phê bình Kim Nhan, thậm chí nói vài lời bịa đặt sinh động như thật, đám phóng viên đó căn bản là cao thủ moi móc, ngồi xem hết thảy khiến tâm gã cực sướng.

"Tôi làm chuyện sai lầm, phải bị xử phạt, cho nên tự từ chức rời đi, này có cái gì không đúng sao?"

Này không có gì không đúng, nhưng Chu Đống Lan nghe vào thấy có điểm không thích hợp, hơn nữa nếu Kim Thông Anh thật sự phạm sai lầm, với lòng tự trọng cao ngất của gã, tuyệt không mặt mày hớn hở ngồi ở chỗ này uống rượu ngon ăn đồ tốt, mà gã nhất định đang cố gắng gấp bội để sửa bỏ sai lầm.

Cậu chàng đầu có điểm nghi ngờ, chưa kịp nói ra lời phản bác, đã thấy trong nhà hàng có người nổi giận đùng đùng hướng bàn bọn họ mà đến, cậu chàng không biết người tới là ai.

Người tới một đầu tóc bạc, sắc mặt dữ tợn, rõ ràng tức tới cực điểm, lão vung quải trượng trong tay, chỉ vào Kim Thông Anh, Kim Thông Anh con ngươi trầm xuống, nhưng không có bất kỳ động tác gì.

Trịnh Phúc Yến cũng không nhịn được nữa, cha con nhà này tất cả đều âm hiểm cặn bã đê tiện, ai dính líu tới bọn họ, liền bị dính một thân bẩn thỉu.

"Ngươi với cha ngươi giống nhau, đều do chó nuôi dưỡng! Kim Thông Anh, ngươi một chiêu này quá độc ác, chúng ta đều bị ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay, ngươi đã sớm biết công ty kia có vấn đề, cũng đã sớm biết ta cùng công ty kia có quan hệ, cũng hiểu được Kim Nhan sẽ vì công ty của Kim Nghĩa Nhật đến cầu ta..."

"Trịnh lão tiên sinh, tôi không hiểu ông đang nói cái gì, ông đây là đang ác ý phỉ báng tôi cố ý phá huỷ công ty của cha tôi sao? Tôi là kẻ ác độc không khôn ngoan như vậy sao, phá huỷ công ty cha tôi, tôi là muốn hít gió Tây Bắc (*) sao?"

(*) 喝西北风 (hát Tây Bắc phong): ý chỉ là sống bằng không khí, sống nghèo khổ đói khát.

Trịnh Phúc Yến với khẩu khí đường hoàng không nhận sai của gã tràn ngập tức giận, "Ngươi hãy chấm dứt việc đó! Ta tất cả đều đã biết, ngươi đã sớm lén thành lập một công ty công nghệ sinh học khác, không đủ vốn, ngươi còn phải đi tán tỉnh con gái một nhà ngân hàng, vay tiền từ chỗ bọn họ, ngươi căn bản là sớm có dự mưu vứt bỏ công ty cha ngươi, kẻ mặt người dạ thú, heo chó không bằng như ngươi, Kim Nhan theo di chúc được cầm đại bộ phận cổ phiếu tất cả là bởi vì ngươi thiếu nó!"

"Mặc kệ ông nói như thế nào, Trịnh lão tiên sinh, tóm lại hiện tại không ai tin tưởng lời của ông nói." Gã hơi dừng lại, ngữ khí có ý ám chỉ, "Hơn nữa tôi tin thời sự nhất định rất muốn biết ai là người giật dây việc công ty sát nhập, cần tôi đóng giả nạn nhân, nói cho đại chúng người giật dây là ai chăng? Đến lúc đó không chỉ là tổ tông tám đời nhà ông sẽ bị đào ra phê phán, liền ngay cả mấy cái tiểu công ty do con ông lập ra kia, cũng sẽ bị lôi ra nói, đến lúc đó cổ đông lòng mang bất mãn có thể làm ra chuyện gì, không phải việc tôi có thể khống chế."

Gã nói một câu vừa ẩn hàm trào phúng, vừa thật sự có tính uy hiếp, làm mặt Trịnh Phúc Yến trướng đến đỏ bừng, lão cho dù có yêu thương Kim Nhan đến thế nào, cũng không có thể không để ý tiền đồ của con mình, lại càng không thể làm bọn họ sa lầy trong nguy hiểm.

Có một lượng lớn cổ đông nhỏ chịu tổn thất lần này đã manh nha bày tỏ trên TV muốn tìm hắc đạo đến xử lý Kim Nhan, tình nguyện dùng tiền bán cổ phiếu để làm việc này, còn hơn để Kim Nhan đem này đó cổ phiếu biến thành giấy vụn.

"Ngươi tâm đủ ngoan, Kim Thông Anh, không hổ là gien di truyền của cha ngươi Kim Nghĩa Nhật, hổ phụ vô khuyển tử, mẹ con Kim Nhan nếu biết trước, tuyệt đối không dám dây vào cha con nhà ngươi, các ngươi đều là hạng lang tâm cẩu phế, mà ngươi đúng là đồ bệnh tâm thần, chỉ có bệnh tâm thần mới có thể làm ra loại sự tình này, ngươi cho là hủy diệt công ty cha ngươi, chính là hủy diệt người nắm đại bộ phận cổ phần Kim Nhan sao?"

Kim Thông Anh hoàn toàn không để ý tới lão, lạnh lùng trả lời: "Trịnh Phúc Yến, ông muốn mắng cũng nên có chừng mực, tôi đang cùng bằng hữu dùng cơm, ông có thể nhanh một chút rời đi, tôi không rảnh nghe một lão già hết thời lảm nhảm, có thể khiến tôi đối với ông luôn dễ dàng tha thứ, là bởi vì nể tình năm mới cha tôi luôn mang tôi đi nhà ông chúc mừng, ông cũng là nhân chứng di chúc cho ông ấy, thể hiện ông là người cha tôi tín nhiệm nhất."

Làm nhân chứng di chúc cho Kim Nghĩa Nhật chỉ càng làm cho lão phỉ nhổ Kim Nghĩa Nhật mà thôi.

"Trừ bỏ luật sư và Kim Nhan, ta chính là người duy nhất biết cha ngươi Kim Nghĩa Nhật đang làm cái trò quỷ gì. Kim Thông Anh, không cần ngươi hiện tại hủy diệt Kim Nhan, Kim Nhan từ sớm đã bị ngươi bị hủy, cha ngươi nhất thanh nhị sở, ta khẩn cầu trời xanh, cho bệnh tâm thần của ngươi nhanh chóng tái phát, đợi lúc ngươi lại hủy hoại người khác, bị đưa ra toà sẽ vạch trần ngươi là kẻ mặt người dạ thú, mà lúc đó sẽ không còn có người cha lấy tay che trời thay ngươi che dấu xấu xa, cũng không có người nhẫn nhục chịu đựng như Kim Nhan vậy." Lão hung hăng mắng nốt: "Ta sẽ chờ xem ngươi có kết cục gì, cho dù ta chết, cũng sẽ mở to hai mắt chờ xem!"

Trịnh Phúc Yến lửa giận khó tiêu rời đi, cái tâm tình thật tốt gần đây của Kim Thông Anh đã bị hủy sạch không còn một mảnh, tất cả mọi người trong nhà hàng đều nhìn gã, liền ngay cả Chu Đống Lan cũng là vẻ mặt do dự nhìn gã.

"Ông ấy nói chính là sự thật ư? Thông Anh?"

Kim Thông Anh không kiên nhẫn vặc: "Chuyện gì là thật?"

"Ông ấy nói cậu cố ý hủy diệt công ty cha mình, cố ý hãm hại Kim Nhan là thật sao?"

Kim Thông Anh không trả lời thẳng vào vấn đề, "Cậu nhận thức tôi nhiều năm như vậy, cho rằng tôi sẽ làm loại chuyện ngớ ngẩn đó sao?"

Chu Đống Lan do dự, "Tớ không biết, gần đây cậu thoạt nhìn tâm tình rất tốt, hơn nữa lúc cậu cùng đối phương tranh cãi vừa rồi, biểu tình có điểm đáng sợ."

"Đống Lan, trên thực tế là Kim Nhan muốn hủy diệt tôi, từ sau khi mẹ nó vào nhà, nó cùng mẹ không ngừng ở bên tai cha tôi rót lời mê hoặc, xúi bẩy cha đuổi tôi đi. Cậu có thể tưởng tượng không? Vừa khai giảng cao trung không bao lâu, khi đó tôi vẫn còn nhỏ, cha gọi tôi vào thư phòng, hung hăng tát tôi một cái, sau đó ngay câu đầu tiên nói cho tôi biết: 『 ta đã làm tốt thủ tục ở trường học nước ngoài cho ngươi, ngươi lập tức cút ra nước ngoài, chỉ được về vào nghỉ đông và nghỉ hè, ngươi cũng không được gọi điện thoại liên lạc, ngươi sống hay chết ta không muốn biết 』."

Chu Đống Lan nhìn bạn tốt khó có lần thổ lộ cõi lòng, Kim Thông Anh đau đớn tiếp: "Cha tôi không phải người dễ thân cận, tôi biết hồ ly tinh kia làm cho ông rất hạnh phúc, nhưng Kim Nhan không phải con ruột ông ấy, là tôi, vậy mà ông ấy đối xử tôi ra sao, hung hăng tát tôi một cái, bảo tôi cút ra nước ngoài, nói tôi sống hay chết ông ấy đều không quản, tôi đến tột cùng phạm vào sai lầm tày trời gì để ông ấy phải đối tôi như vậy?"

Chu Đống Lan trầm mặc, Kim Thông Anh buông xuống đồ ăn, "Mặc kệ thành tích tôi bao nhiêu vĩ đại, mặc kệ tôi biểu hiện bao nhiêu cho cha xem, khi tôi trở về vào nghỉ đông và nghỉ hè, ông cũng rất ít cùng tôi trò chuyện, cũng không cho tôi cùng mẹ con hồ ly tinh kia tiếp xúc, xem tôi như mầm bệnh nguy hiểm!"

"Đủ rồi, Thông Anh, chúng ta là bạn tốt cả đời, vĩnh viễn đều là thế."

Chu Đống Lan không đành lòng nghe tiếp, cầm tay Kim Thông Anh, Kim Thông Anh cũng nắm lại tay cậu chàng, gã cơ mặt giật giật hỏi: "Cậu ở phía tôi, hay là phía Kim Nhan?"

"Vớ vẩn, cậu là bạn tốt của tớ a, nhưng tớ cũng không chán ghét Kim Nhan được."

"Tôi muốn cậu chán ghét nó, Đống Lan, tựa như tôi vô cùng vô cùng chán ghét nó."

Chu Đống Lan dưới áp lực này gật đầu, nhưng trong lòng nhịn không được một trận lưỡng lự, nhớ tới sắc mặt tiều tuỵ của Kim Nhan gần đây trên mặt báo, khuôn mặt xinh đẹp như vậy cơ hồ chỉ còn khung xương, còn khi cậu nhìn về phía màn ảnh, trong đôi mắt ẩn sâu đầy bi thương cùng thống khổ, giống như quá thống khổ nói không nên lời, lại có nhiều tâm sự không thể diễn đạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top