Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*******

Gã lại mơ giấc mộng kia!

Mỗi lần quay về nghỉ đông và nghỉ hè đều mơ thấy khôn cùng mộng xuân.

Ngay từ đầu đã không phải mộng xuân, chính là gã mê mẩn nhìn ngắm khuôn mặt một người.

Từ cấp 2 Kim Nhan đã trổ mã phi thường đáng yêu, hai má phấn phấn nộn nộn hồng hào, đôi mắt đen linh động, tuy còn nét trẻ con vẫn không mờ nhạt vẻ đáng yêu mê người, mới chỉ học cấp 2 cũng đã khiến vô số người qua đường xa lạ phải dừng lại ngắm nhìn.

Luôn luôn có những nhóm học sinh ở phụ cận trường học chặn đường cậu, kiếm cớ cùng cậu nói chuyện. Kim Nhan có một người bạn thân ở cấp 2, có vài lần thậm chí còn sờ sờ mái tóc mềm mượt của cậu, Kim Nhan luôn cười né tránh, gã đứng ở góc nhà hẻo lánh nhìn thấy tất cả.

Có một lần Kim Nhan mang bạn học về nhà ôn thi, cậu có vẻ mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, cái tên bạn học kia cúi đầu hôn Kim Nhan đang ngủ. Một khắc kia, gã không cách nào diễn tả cảm giác đó, nhưng huyết áp gã tăng vọt, lý trí cơ hồ muốn đứt phựt. Lúc sau gã chờ ở trên đường, dần nam sinh kia một trận nhừ tử, còn uy hiếp nó không được tái tiếp cận Kim Nhan.

Nhưng đi một tên, lại còn có thể đến một tên khác, những người đó đều muốn bính bính hai má cùng mái tóc của Kim Nhan, khiến gã không áp chế nổi cuồng nộ trong lòng, không biết chính mình nên làm cái gì, gã chỉ biết là gã không muốn để người khác chạm vào Kim Nhan, kể cả biết là loại cảm giác này dị thường, dị thường đến chính gã cũng vô pháp giải thích.

Gã bắt đầu nửa đêm đi đến phòng Kim Nhan, ban đầu chỉ là xem mà thôi, gã không có dũng khí đụng vào, thế nhưng Kim Nhan nửa đêm tỉnh lại, nhìn thấy gã đứng ở bên giường lại cũng không kinh hô.

Gã bắt đầu vuốt tóc Kim Nhan, sờ sờ hai má nộn nộn như trẻ sơ sinh của cậu, tiếp theo gã bò lên cùng Kim Nhan đồng giường, Kim Nhan cũng không cự tuyệt, không bao lâu sau, gã do dự vươn tay cởi quần áo Kim Nhan, Kim Nhan chỉ thở dốc vì kinh ngạc, khẽ run run nhìn gã, mặc gã cởi quần áo cậu, vuốt ve làn da mềm mại của cậu.

Cuối cùng chỉ cần gã tới phòng, Kim Nhan sẽ chủ động cởi quần áo. Khi bị cha đuổi ra nước ngoài du học, gã thật lo lắng không thôi, Kim Nhan lên trung học, trổ mã xinh đẹp như hoa, khiến lo lắng trong lòng gã càng sâu, gã muốn về nhà, nhưng có khẩn cầu Kim Nghĩa Nhật thế nào, ông cũng chưa từng dao động.

Gã chỉ có thể trở về vào nghỉ đông và nghỉ hè, mỗi lần gã nhất định phải đến phòng Kim Nhan, xác nhận da thịt xinh đẹp của Kim Nhan không bị nam nhân nào chạm qua, xác nhận khàn khàn rên rỉ của cậu chỉ vì gã mà cất lên.

"Thông Anh ca, em rất nhớ anh."

Chỉ có nghe được thủ thỉ trên giường của Kim Nhan, tâm tình luống cuống bạo động của gã mới có thể bình tĩnh trở lại, sau đó nhiệt tình thoả mãn khát cầu thân thể.

Gã nhớ rõ những giấc mộng đó, chỉ là lý trí gã chưa bao giờ chịu thừa nhận.

Đó là mộng, là mộng xuân mà mỗi nam nhân khi trưởng thành đều trải qua!

Gã cứ như vậy lừa gạt chính mình.

Kim Thông Anh trải qua sinh hoạt đầy bất ổn, nôn nóng bứt rứt thầm lặng ăn mòn tâm linh gã, làm cho gã ban đêm mất ngủ, thậm chí khơi cho gã một nỗi sợ hãi sâu sắc, gã đã không chỉ một lần thức dậy phát hiện chính mình ngủ trong gian phòng trống của Kim Nhan. Về sau gã đến nhà cũng không dám quay về, phải thuê khách sạn ở bên ngoài, tránh cho bản thân làm ra mấy hành vi thác loạn.

Khi gã nhận được điện thoại từ Trịnh Phúc Yến, kinh ngạc nghe trình bày ngắn gọn của Trịnh Phúc Yến, hiển nhiên là rất không muốn cùng gã đối thoại.

"Cái gì? Ông nói có bản di chúc thứ ba?" Gã quả thực không thể tin được lời Trịnh Phúc Yến.

Luật sư phụ thân vẫn tin cậy cũng tìm tới cửa, báo cho biết xác thực có bản di chúc thứ ba, cần luật sư, Trịnh Phúc Yến, Kim Nhan cùng gã có mặt, mới có thể công bố nội dung.

Bọn họ hẹn ở nhà Trịnh Phúc Yến công bố bản di chúc thứ ba này, Kim Nhan đã sớm chờ ở đó, gã là người đến cuối cùng.

Tóc Kim Nhan cắt ngắn hơn trước kia một chút, tuy rằng không có gầy trơ xương như khi công ty mới vừa phát sinh sự tình, nhưng cậu vẫn thực gầy, lúc trông thấy gã, nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi.

Gã thấy Kim Nhan thì nhìn chằm chằm không chuyển mắt, dường như còn ngửi được hương hoa hồng cùng mê điệt hương trên gối đầu kia, còn có gã đang trên chiếc giường kia, làm loại sự tình hèn hạ như dã thú đang vạn phần cơ khát.

"Đây là phần di chúc cuối cùng Kim Nghĩa Nhật, cũng chính là cha ngươi lưu lại, điều kiện thành lập phân di chúc này phi thường khắc nghiệt, tổng cộng phải thỏa mãn ba điều kiện mới có thể thực thi, thứ nhất là Kim Thông Anh rời khỏi công ty, hơn nữa công ty gặp phải đại biến; thứ hai Kim Nhan bán đi quyền tài sản đại trạch, không ở cùng Kim Thông Anh; thứ ba công ty gần như đóng cửa, quyền sở hữu tài sản phần lớn thuộc về Kim Nhan thì mới có thể thành lập."

Kim Thông Anh ách thanh hỏi: "Ý chỉ của phân di chúc này là gì?"

Trịnh Phúc Yến lãnh đạm nhìn gã, "Một khoản tiền lớn ở nước ngoài, trong vòng mười năm nếu ba điều kiện trên không đạt thành, khoản tiền trên sẽ quyên cho các tổ chức phúc lợi xã hội, bằng không..."

"Bằng không làm sao? Còn kim ngạch cụ thể rốt cuộc bao nhiêu?" Kim Thông Anh đã chịu đủ ánh mắt lão, từ lúc bắt đầu, Trịnh Phúc Yến chính là dùng ánh mắt nhìn gián để nhìn gã.

"Kim ngạch cụ thể một tỷ, người hưởng Kim Nhan."

Mặt Kim Thông Anh biến sắc, một cỗ hận ý ùn ùn trào lên, phụ thân Kim Nghĩa Nhật yêu thương Kim Nhan như thế, vì Kim Nhan làm vạn toàn bảo hiểm, bảo đảm cậu cả đời tiền tài vô lo, vĩnh viễn khoái hoạt hạnh phúc.

"Cha tôi khi còn sống đoán được phải không?" Gã oán hận hỏi.

Trịnh Phúc Yến lạnh lùng nói: "Đúng, ông ấy có kèm theo một bức thư ngắn, ông ấy đoán được ngươi có thể cố ý phá công ty, hơn nữa mượn việc rời công ty để thoát trách nhiệm, bức Kim Nhan bán đại trạch, làm cho công ty gần như đóng cửa, khoản tiền này là muốn để Kim Nhan lại lần nữa trọng chỉnh công ty."

Gã chuyển hướng Kim Nhan, tâm tình tiêu cực rối rắm khiến cho gã u uất cuồng tiếu, "Đáng chết! Kim Nhan, ngươi thật cao hứng đi, cha ta yêu thương ngươi như vậy, ông không để cho ngươi phát sinh bất cứ chuyện bất hạnh gì, thật giống như ngươi cùng ông có quan hệ không trong sáng vậy."

"Câm mồm, Kim Thông Anh, chú ý thái độ của ngươi, phân di chúc này còn có điều kiện ràng buộc."

Trịnh Phúc Yến quẳng cho Kim Thông Anh một xấp giấy, Kim Nhan im lặng ngồi xuống, hai tay nắm vào nhau, giống như biết đó là cái gì.

Trịnh Phúc Yến lạnh lùng nói: "Tiền này là phí bảo mật cho Kim Nhan, điều kiện chính là Kim Nhan vĩnh viễn không được nói với người khác ngươi làm chuyện gì, nếu nói lộ ra, sẽ tước bỏ mọi tài sản kế thừa của nó. Là ngươi làm chuyện không minh bạch, không phải cha ngươi, bắt đầu từ cấp 2, ngươi đã tới phòng Kim Nhan xâm phạm nó, cha ngươi biết tất cả việc này."

"Nói nhăng nói cuội!" Đó là mộng, không phải sự thật, gã còn đang cãi cố trong lòng.

Trịnh Phúc Yến chỉ vào xấp giấy đã quăng cho gã, "Cha ngươi từng mời người làm đánh giá tâm lý cho ngươi, chính ngươi biết chữ, từ từ xem đi!"

Kim Thông Anh mở xấp giấy ra, mỗi một trang đều viết ý kiến đánh giá của bác sĩ tâm lý. Khi ở cấp 2, phụ thân Kim Nghĩa Nhật quả thật từng tìm vài người đến cùng gã nói chuyện, gã cho là mẹ Kim Nhan giở trò quỷ, tuy rằng mặt ngoài phối hợp, nhưng hận ý trong đáy lòng chưa từng có giảm bớt.

Gã mở tiếp đến trang ghi kết luận gã bị bệnh mộng du, sẽ tìm tới một căn phòng đã định trước, dù có đổi phòng cho Kim Nhan cũng không tác dụng gì, gã sẽ đi tìm Kim Nhan, sau đó xâm phạm cậu. Cha từng đưa Kim Nhan ra nước ngoài du học một tháng, nhưng một tháng này trạng thái tinh thần của Kim Thông Anh càng ngày càng nóng nẩy, hơn nữa chỉ cần là lúc có lý trí, sẽ quên chuyện đã làm khi mộng du.

Kim Thông Anh miệng khô lưỡi đắng nhìn đống báo cáo, cuối cùng thuyết minh có thể do gã lúc nhỏ thấy mẹ chết thảm, thuộc loại tâm lý bị chấn thương vì ý muốn trả thù.

"Ngươi theo từ năm ba cấp 2 bắt đầu đến phòng Kim Nhan, để Kim Nhan đổi phòng cũng vô dụng, ngươi sẽ tìm được Kim Nhan, nếu không tìm được Kim Nhan phát tiết tính dục, tính tình của ngươi liền nóng nảy thiếu kiên nhẫn, hoàn toàn không tập trung tinh thần, cha ngươi cuối cùng an bài chuyển phòng bọn họ xuống dưới lầu, trên lầu chỉ còn ngươi cùng Kim Nhan, thuận tiện cho ngươi xâm phạm Kim Nhan, từ khi Kim Nhan bắt đầu cấp 2 ngươi đã liên tục làm loại chuyện này."

"Vớ vẩn, khi tôi năm ba, Kim Nhan đã năm nhất, chẳng lẽ hắn sẽ không phản kháng, sẽ không kêu la sao?"

"Kim Nhan là con riêng, mẹ nó rất yêu cha ngươi, lý do nó chấp nhận có lẽ là để cha ngươi không đuổi mẹ con họ ra khỏi Kim gia."

"Khó tin quá, đừng nói nghe tốt đẹp như vậy."

Kim Thông Anh chuyển hướng Kim Nhan, sự trầm mặc của Kim Nhan chỉ làm cho lửa giận của gã càng thêm bùng cháy. Giờ phút này chỉ trích Kim Nhan, dễ dàng hơn là tự trách mình.

"Kim Nhan, ngươi vì cái gì không thừa nhận là ngươi câu dẫn ta? Là ngươi thừa dịp ta ý thức mơ hồ, khiến cho ta đối với ngươi làm loại sự tình này, ngươi chính là loại người làm ra được loại chuyện hèn hạ này, không cần ở một bên làm bộ ngươi có bao nhiêu thanh thuần đáng thương, làm bộ này với ta vô ích."

Trịnh Phúc Yến tức giận đến cả người phát run, lão chỉ vào Kim Thông Anh, tên hỗn đản này thế nhưng còn dám hùng dũng cưỡng từ đoạt lý, quả thực là cặn bã.

"Ngươi tên lang tâm cẩu phế, tới lúc này rồi, còn nói được những lời khốn nạn đó!"

Kim Nhan hai tay nắm lại, cất giọng trầm thấp khàn khàn, nếu cậu tự vấn tâm mình, có lẽ những việc này đều do cậu khởi xướng.

"Thông Anh ca nói không sai, tôi có cơ hội kêu lên, cũng có cơ hội nói với ba mẹ chuyện này, nhưng tôi không hề nói, thậm chí khi ba ba an bài Thông Anh ca xuất ngoại du học, tôi phi thường thống khổ. Tôi hết sức yêu thích Thông Anh ca, khi anh ấy đến phòng, tôi không có chút nào miễn cưỡng, thậm chí còn cảm thấy vô cùng cao hứng, bởi vì trong thực tế, anh ấy sẽ không thèm liếc tôi một cái."

Nghe tự bạch của cậu, Trịnh Phúc Yến tức đến đỏ mặt. "Cháu có biết cháu đang nói gì không? Kim Nhan? Người nầy rõ ràng xem cháu như là..."

Ngữ điệu Kim Nhan càng thêm chậm rãi, như thể có nỗi bi thống khó chịu đựng, nhưng khi cậu ngẩng khuôn mặt trắng nõn lên lại phi thường kiên định, đây là con đường cậu chọn, vĩnh viễn cũng sẽ không hối hận.

"Cháu biết cháu đang nói cái gì, Thông Anh ca không có tội, có tội chính là cháu, anh ấy thần trí không rõ ràng, nhưng cháu thần trí rất rõ ràng, cháu chờ mong anh ấy quay về nghỉ đông và nghỉ hè, cháu biết Thông Anh ca chỉ có lúc xung quanh tối đen mới có thể đến phòng cháu, cháu liền đem rèm kéo lại, cháu hiểu rõ Thông Anh ca đang làm cái gì, nhưng đó không phải cường bạo, cũng không phải xâm phạm, hết thảy đều là cháu cam tâm tình nguyện, kỳ thật ba ba không cần lưu chỗ tiền đó cho cháu, Thông Anh ca không có bắt buộc cháu, ba ba không cần vì anh ấy chuộc tội."

Trịnh Phúc Yến uất đến mím chặt miệng, ngực Kim Thông Anh chấn động, giờ phút này trên khuôn mặt mong manh gầy yếu của Kim Nhan là ánh mắt kiên định không sợ hãi, tuyệt đẹp tựa như ánh sao độc nhất vô nhị sáng rực trong đêm, cậu thanh nhã nhẹ nhàng lại phát ra quang mang rực rỡ mạnh mẽ như thế, làm cho gã kinh sợ hạ mắt không nói gì.

Kim Nhan lại lần nữa lên tiếng, tuy sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn kiên định nói ra lời.

"Nhưng cháu không nghĩ đánh giá của bác sĩ tâm lý với Thông Anh ca là đúng, cháu nghĩ là, Thông Anh ca thực thích cháu, lại bởi vì chuyện thế hệ trước, lý trí không cho phép anh ấy thích cháu, khiến tình cảm cùng lý trí đối lập, nên ban ngày, lý trí còn có thể áp đảo tình cảm, khi tới ban đêm, lúc không thể áp chế..."

"Câm mồm! Kim Nhan, câm mồm!"

Cảnh tượng khi mẹ qua đời lại lần nữa hiện lên, bà muốn gã vĩnh viễn không được quên sỉ nhục hai mẹ con phải chịu, cho nên gã không thể chấp nhận mẹ con Kim Nhan vào nhà, càng không thể chấp nhận tình cảm khác thường của chính mình với Kim Nhan.

Những cô độc cùng cừu hận này, ngập tràn linh hồn gã, những lời mẹ nguyền rủa lúc lâm chung thời thời khắc khắc vang vọng trong đầu gã, nên giao triền trong đêm đen kia chỉ có thể là mộng cảnh!

Nước mắt lướt qua hai má Kim Nhan, dù chưa bao giờ cùng Kim Thông Anh nói qua chuyện có liên quan mẹ gã, nhưng yêu hận tình cừu của thế hệ trước lại điều khiển cuộc đời Kim Thông Anh, làm cho gã cũng vì thế mà oán hận cậu, chẳng lẽ không có cách giải quyết sao?

"Vì cái gì chúng ta không thử xem? Thông Anh ca, chỉ cần anh đồng ý quên cừu hận, dù chỉ là một chút, chúng ta đều có thể..."

Kim Thông Anh gầm lên: "Không có khả năng, ta đối với ngươi không có cái loại cảm tình đó! Bác sĩ tâm lý nói mới là đúng, sâu trong tình cảm của ta là muốn trả thù mẹ con các ngươi, nhưng là nên trả thù như thế nào mới có thể gây thương tổn lớn nhất, chính là thương tổn ngươi, nhất định sẽ làm tình cảm của ba ba cùng mẹ ngươi trục trặc, ta thấy giải thích như vậy mới hợp tình hợp lý."

Lời tàn nhẫn như thế, nghe ra thật có vẻ là gã không muốn thừa nhận sự thật.

"Đừng nói như vậy, dù đó là sự thật, cũng đừng nói ra." Kim Nhan bi thống nói: "Em muốn anh lại ôm em, mấy ngày em rời khỏi đại trạch, anh có đến phòng tìm em không? Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, em tuyệt không bán đi quyền sở hữu nhà đất, em nhớ anh, rất nhớ anh."

Trịnh Phúc Yến hốc mắt ươn ướt, "Đừng nữa nói, A Nhan, kẻ giảo hoạt như Kim Thông Anh, hôm nay cháu nói với hắn những lời này, về sau hắn sẽ lấy đó làm nhược điểm công kích cháu."

Kim Thông Anh tâm lung lay sắp đổ, tựa như con thuyền đang lay lắt dập dềnh trong cuồng phong bạo vũ, một câu "Nhớ anh" kia đâm xuyên sương mù cừu hận đỏ rực trong đầu, mang đến gió xuân nhẹ nhàng phảng phất hương hoa dìu dịu.

Mỗi một lần gã từ nước ngoài về nhà, lo lắng tiến vào phòng Kim Nhan, chỉ có trong lúc giao triền, nghe được câu nhớ anh này của cậu, tâm tình nôn nóng bất an không yên ở nước ngoài của gã mới có thể trầm tĩnh xuống, mới có thể đủ xác định người dưới thân vẫn là của mình.

Nhưng gã phải làm sao để thừa nhận kiện sự này?

Gã không thể thừa nhận! Lời trăng trối của mẹ còn văng vẳng bên tai, bà muốn gã oán hận hai mẹ con đã làm bà thành người phụ nữ thê thảm như thế, gã lại từ khi đứa con của người phụ nữ kia lên cấp 2, đã không thể tự kềm chế bị hấp dẫn, khẩn cấp da thịt thân cận, lúc đang du học nước ngoài không thấy được cậu, liền thời thời khắc khắc lo lắng không thôi, lo sợ —— gã vô cùng sợ, sợ mất đi.

Sợ mất đi, nhưng gã lại càng sợ có được, gã sợ hãi mình không đạt được kỳ vọng của mẹ, gã sợ gã thật sự hận không được mẹ con Kim Nhan, mà ánh mắt ôm hận mà chết của mẹ, giống như hiện về lên án gã yếu đuối, làm cho bà thất vọng.

Mà trên thế gian này, trừ gã ra làm gì còn ai nhớ tới mẹ gã, chẳng lẽ ngay cả gã cũng muốn bỏ mặc bà?

Cho nên gã không thể yếu đuối, không thể!

Bởi vậy gã nói ra những lời công kích, "Ngươi điên rồi sao? Kim Nhan, ta là người đã đính hôn, bạn gái của ta là phụ nữ chân chính, không phải loại đồng tính luyến ái nam không ra nam nữ không ra nữ như ngươi!"

"Đủ rồi, Kim Thông Anh, ngươi rốt cuộc muốn tổn thương Kim Nhan tới trình độ nào." Trịnh Phúc Yến ngăn gã.

Nhưng Kim Nhan luôn có thể không sợ lớp áo giáp lạnh lẽo do gã dùng hàn băng tích thành, từng bước tới gần gã, khiến gã từ từ đầu hàng, tựa như khi xưa bước vào văn phòng gã dũng cảm chiến đấu giành lễ động thổ.

"Vì cái gì chúng ta không thử xem? Thông Anh ca, như lời anh nói trên xe đó, chúng ta có thể thử xem sao, em không tin anh một chút trí nhớ đều không có, mười mấy năm qua chúng ta cùng một chỗ vô số lần, em không muốn anh cùng một chỗ với người phụ nữ kia."

Kim Nhan xông lên bất ngờ, Kim Thông Anh trở tay không kịp, bốn phiến môi tiếp xúc, chóp mũi gã ngửi được mùi hương hoà trộn giữa hoa hồng và mê điệt hương kia, tim bỗng chốc đập dồn, khí huyết như nghịch lưu, da đầu tê dại, ngón tay liền phát run, gã nhớ ra rồi.

Trong căn phòng giơ tay không thấy ngón kia, người dưới thân mềm mại quyến rũ mà nóng bỏng rên rỉ, mà gã thì ra sức khai phá nơi tư mật của cậu, bộ vị ấm áp, mềm mại kia gắt gao giữ chặt bộ vị cuồng nhiệt kích động của gã, đem lại khoái cảm ngập đầu, với từng câu ái ngữ an ủi nội tâm tịch mịch cô độc như hoang mạc của gã, khiến gã cứ như vậy trầm luân, hy vọng mộng cảnh này vĩnh viễn tiếp tục.

Đáy lòng gã tựa như có quỷ đói thét gào muốn thưởng thức làn da tinh tế nhẵn nhụi của đối phương, hung hăng cắn xuống như muốn lưu lại ấn ký của mình, không cho phép bất luận kẻ nào đoạt đi Kim Nhan.

Cảm giác khủng hoảng cùng oán hận nhanh chóng ập đến, gã đang làm cái gì? Gã vì cái gì cùng con của người đàn bà kia hôn môi nhưng lại không thấy phản cảm? Mẹ con Kim Nhan hủy diệt mẹ gã, khiến bà tự sát, đoạt đi cha gã khiến cha đẩy gã ra khỏi cuộc đời mình, gã lại...

Gã hung hăng đẩy cậu ra, dùng sức chà môi."Ngươi thật là ghê tởm, Kim Nhan!"

Kim Nhan bị Kim Thông Anh dùng sức đẩy, văng mạnh vào cánh tủ rồi nặng nề ngã xuống, Trịnh Phúc Yến tức giận hét một tiếng, vội vàng đến đỡ Kim Nhan dậy, trong mắt Kim Nhan ngập tràn nước mắt và tuyệt vọng khôn cùng, giống như tia hy vọng cuối cùng đã bị ánh mắt chán ghét của Kim Thông Anh đốt thành tro.

"Anh không có cảm giác sao? Thông Anh ca, anh một chút cũng không nhớ ra sao?"

Kim Thông Anh không chút do dự nói dối, "Cảm giác của ta chỉ có ghê tởm, ngươi đã hiểu chưa?"

Không thể tiếp tục ở đây, gã xoay người rồi đi ra ngoài, dùng sức sát môi, nhưng không thể sát đi xúc cảm vừa rồi, lại càng sát không đi mùi hương vấn vương nơi chóp mũi.

Từ nay về sau, gã không còn có thể trấn áp được con quỷ đói khát kêu gào trong tâm nữa.

Gã về ở đại trạch, bước trên cầu thang cô quạnh lạnh lùng đến phòng Kim Nhan, trong phòng đã được nữ giúp việc theo giờ dọn dẹp lại sạch sẽ, gã nằm sấp trên giường, đem mặt vùi vào áo gối còn lưu hương, nhắm mắt từ từ hồi tưởng mộng xuân vô biên trong mỗi lần nghỉ đông và nghỉ hè.

Gã không thể có được, cho nên chỉ có thể lựa chọn mất đi.

Gã dường như thấy được mẹ mình thỏa mãn lộ ra nụ cười diễm lệ đỏ tươi như máu, nói gã thật không có làm cho bà thất vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top