Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*******

Kim Thông Anh huỷ hôn với Tô Mị, Tô gia chỉ trích gã vô tình vô nghĩa, nhưng giờ gã tiền đồ sáng lạng, Tô gia cũng không làm gì nổi, chỉ có thể oán hận tự nhận mình không may.

Gã tăng thêm vài dây chuyền sản xuất công nghệ sinh học cho công ty để giảm chi phí, lượng tiêu thụ cũng rất tốt, rất nhanh chiếm một vị trí trong thị trường đồ uống bổ dưỡng.

Lại ngay tại lúc này, Chu Đống Lan đệ đơn xin từ chức.

Chu Đống Lan tự mình tới gặp gã, sắc mặt hơi có tiều tụy nói: "Tớ đã giúp cậu, hiện giờ nơi này không còn việc tớ có thể làm, tớ phải đi."

Nghiên cứu của Chu Đống Lan với sản phẩm là sự trợ giúp cực lớn, sinh kĩ công ty có thể làm tốt như vậy, đại bộ phận đều là nhờ thành tựu nghiên cứu của Chu Đống Lan.

"Giúp tôi thêm một thời gian ngắn nữa đi." Kim Thông Anh ly khai chỗ ngồi, đi về phía Chu Đống Lan, Chu Đống Lan là bằng hữu duy nhất gã có thể tín nhiệm.

Chu Đống Lan cười khổ: "Không, tớ sẽ không tiếp tục ở lại đây, tớ muốn đến công ty Kim Nhan, cho dù với việc kinh doanh tớ cái gì cũng đều không hiểu, nhưng giờ Kim Nhan đang cần người hỗ trợ."

Kim Thông Anh đình chỉ cước bộ, Chu Đống Lan nhìn thẳng gã, Chu Đống Lan là người nhiệt tình hào sảng, những lời vừa nói hoàn toàn phù hợp với cá tính cậu chàng, cậu chàng không có nói dối Kim Thông Anh, cho dù ngôn từ sắc bén, lại nghe như than thở.

"Tớ chưa bao từng hoài nghi cậu, Thông Anh, bởi vì chúng ta là bạn tốt, tốt nhất, nhưng mấy ngày này tớ cứ không ngừng tự hỏi, thậm chí đi tìm tư liệu đến đối chiếu, tôi đã phát hiện ra sự thật —— cậu phá huỷ công ty cha mình, muốn dồn Kim Nhan vào chỗ chết, thậm chí nửa đêm chạy tới phòng Kim Nhan..."

Dừng lại như đang chờ đợi Kim Thông Anh phủ nhận, nhưng Kim Thông Anh lại ngậm miệng im thít, tương đương cam chịu, hốc mắt Chu Đống Lan đã ướt, cậu chàng là muốn Kim Thông Anh phủ nhận, chứng minh tất cả đều là mình suy nghĩ lung tung, chứng minh mình không có nhìn lầm con người Kim Thông Anh, là cậu chàng muốn tin tưởng Kim Thông Anh.

"Thông Anh, tớ chỉ nghĩ cậu là cá tính quái gở, khó lấy lòng, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ cậu âm hiểm, đáng sợ như vậy, cậu không phải Kim Thông Anh tớ nhận thức ở trong trường."

Kim Thông Anh gian nan mở miệng, chỉ có với Chu Đống Lan, gã mới có thể đào tâm đào phế.

"Tôi không giống cậu lớn lên trong gia đình hạnh phúc, Đống Lan, mẹ tôi tự sát khi tôi 9 tuổi, nguyên nhân chính là bố tôi ngoại tình với mẹ Kim Nhan, bà chịu không nổi loại sỉ nhục này, bà muốn tôi cũng không được quên loại sỉ nhục cùng thống khổ này, suốt hai mươi năm qua tôi chưa từng quên được."

"Sỉ nhục cùng thống khổ?" Chu Đống Lan không dám tin gã lại thốt ra mấy lời này, "Cậu gây cho Kim Nhan mới là sỉ nhục cùng thống khổ, cậu có biết truyền hình phê bình em ấy như thế nào không? Cậu có biết cổ đông mắng em ấy khó nghe ra sao không? Cậu có biết em ấy bởi vì tiểu cổ đông ôm hận mà bị thương nằm viện không? Cậu làm cho tôi cảm thấy lạnh tâm, Thông Anh, bất luận như thế nào, đó không phải lỗi của Kim Nhan, cậu không chỉ lăng trì tâm Kim Nhan, còn..."

Giống như nghe ra hàm ý mà Chu Đống Lan không nói ra được, Kim Thông Anh đáp lời, "Đó là Kim Nhan cam tâm tình nguyện."

"Cậu sao có thể lãnh tĩnh nói ra loại lời làm người muốn dựng tóc gáy như vậy?" Chu Đống Lan rốt cuộc không nghe lọt tai nữa, "Cậu có thấy em ấy gầy thành bộ dáng gì không? Cậu có thấy ánh mắt em ấy có bao nhiêu bi thương không? Tớ biết các cậu không phải anh em ruột, nhưng cậu như thế là không phân trắng đen."

"Vậy cậu muốn tôi phải làm như thế nào?"

Kim Thông Anh bạo phát, quãng thời gian này mất ngủ, nhưng gã biết mình làm đúng, điều gã làm có thể khiến cho người mẹ đã mất ngậm cười mà yên nghỉ, chỉ là tâm gã lại một mảnh trống rỗng, giống như tâm bị đào ra một khoảng không tịch mịch chỉ toàn những gió lạnh thổi qua, giống như gã đang đứng trên đỉnh một vách núi cao vô biên vô hạn, xung quanh đều vực sâu không đáy phủ đầy sương mù hắc ám, tiến không được, lui cũng không xong.

"Đúng, tôi xâm phạm Kim Nhan, tôi thậm chí còn làm bộ cái gì cũng không biết, nhưng Kim Nhan cũng đâu có chống cự, nếu hắn chống cự, chúng tôi cũng sẽ không đi đến kết cục hôm nay, đây là lỗi của Kim Nhan, không phải tôi sai." Lúc trước chỉ cần Kim Nhan chống cự, bọn họ cũng không sẽ có thống khổ hôm nay.

"Lời nói đáng xấu hổ như vậy cậu cũng nói ra được, Kim Thông Anh, là tôi nhìn lầm cậu, tôi nghĩ cậu chỉ là cao ngạo độc đoán, giờ nghe ra có vẻ cậu đúng là đồ cặn bã!"

"Tôi là cặn bã thì sao, chẳng lẽ cậu muốn nói với tôi, tâm tư cậu với Kim Nhan là thuần khiết, sẽ không có ý nghĩ không an phận với hắn?"

"Câm mồm, Kim Thông Anh, tôi nghe xong thật chỉ muốn ói!"

Chu Đống Lan tức giận lao tới vung một quyền, Kim Thông Anh lại tặng cậu chàng cả hai nắm đấm, đánh cho mắt Chu Đống Lan đều sưng lên, khớp xương Kim Thông Anh cũng trở nên sung huyết, đau đớn từ các lóng tay truyền đến lại không bằng co rút dồn dập trong tâm gã, có lẽ Chu Đống Lan mới là người thích hợp nhất cho Kim Nhan, nếu gã thực lòng muốn tốt cho Kim Nhan, nên để cho Kim Nhan đến được kết cục tốt đẹp này.

"Cậu đi an ủi hắn mau, lúc hắn đang ở thế khốn cùng như vậy, hẳn thực dễ dàng thành công đi."

Chu Đống Lan lắc đầu, "Chính cậu tự xem xem lúc cậu nói những lời này thì biểu tình thống khổ khó chịu thế nào, tôi giờ thông cảm với cậu, Kim Thông Anh, bây giờ tôi mới có thể hiểu tại sao Kim Nhan lại hận không được cậu, lời nói và biểu tình của cậu không ăn khớp với nhau."

"Kim Thông Anh tôi biết không phải tên ngốc không quả quyết như vậy, cũng không phải tên đàn ông thị phi không phân như vậy, cậu rõ ràng biết đó là ân oán thế hệ trước, cùng Kim Nhan hoàn toàn không quan hệ, cậu muốn em ấy, muốn đến mức không thể nhịn nổi. Việc cậu luôn luôn oán hận cha cậu không cho cậu về nhà, khi còn sống đều đuổi cậu đi, nghĩ theo góc độ khác chính là, cậu hận cha không cho cậu về nhà cùng Kim Nhan một chỗ, cậu sợ Kim Nhan bị người khác cướp đi, thời gian du học không thấy em ấy càng dài, cậu lại càng sợ hãi, kỳ thật cậu mới là người rất muốn Kim Nhan, không phải tôi."

Lời Chu Đống Lan như một cơn gió lạnh, thẳng tắp xoáy vào tâm Kim Thông Anh, Chu Đống Lan nhổ ra một búng máu.

"Tôi đã sớm cảm thấy cậu rất kỳ quái, cậu không chịu giới thiệu Kim Nhan cho tôi biết, hễ nói đến Kim Nhan sắc mặt liền đại biến, mỗi lần tôi cùng Kim Nhan nói chuyện, cậu không bao giờ bày ra sắc mặt tốt hòng khiến em ấy mau rời đi, đó căn bản là lòng ghen tị phát tác, Thông Anh, cậu đừng lừa mình dối người nữa, đến tôi cũng còn không nhìn nổi."

"Sự tình không phải như cậu vừa nói." Người Kim Thông Anh cứng còng, gã không thể thừa nhận.

"Sự tình chính là như tôi nói, tự cậu không muốn thừa nhận mà thôi, cá tính quái gở như cậu, vì cái gì cả cha và mẹ đều đã qua đời mà cậu còn muốn ở cùng một chỗ với Kim Nhan, nếu là người không vừa mắt cậu, cậu đã sớm trăm phương nghìn kế tách ra ở riêng, lúc tôi đến nhà cậu liền cảm thấy điểm này rất kỳ quái, rõ ràng khẩu khí oán hận Kim Nhan như thế, nhưng cậu lại chưa từng đề cập đến việc ra ngoài ở."

"Bởi vì đó là nhà của tôi, Kim Nhan không xứng ở lại nơi đó." Gã thốt lên một câu mà đến chính gã cũng khó mà tin nổi.

"Đó là để cậu dễ dàng nửa đêm đi tìm em ấy, Thông Anh, chính cậu thừa nhận đi, nếu cậu còn không thừa nhận, rất nhanh, với sự tốt đẹp và dung mạo của mình, Kim Nhan sẽ bị người khác cướp đi, đây là cậu muốn sao?"

Kim Nhan nằm trong lòng nam nhân khác, hai tay vòng qua cổ nam nhân, nhẹ giọng yêu kiều, lúc hoạt cảnh này phác ra trong đầu, toàn thân gã dâng lên một cỗ phẫn nộ cùng không cam lòng khó có thể hình dung, nhưng đột nhiên một cỗ cảm giác còn mãnh liệt hơn ập đến —— dặn dò của mẹ khi lâm chung, muốn gã tuyệt đối không thể tha thứ đôi mẹ con ti tiện kia, gã chẳng lẽ lại có thể mềm lòng ư?

"Tôi không thể, cậu vẫn không hiểu à? Tôi không thể!" Tâm phòng bị của Kim Thông Anh vỡ nát, gã nói ra vướng mắc ở chỗ sâu nhất, thống khổ nhất trong tâm, "Nếu tôi cùng Kim Nhan một chỗ, cái chết của mẹ tôi sẽ thành cái gì, bà vĩnh viễn sẽ không tha thứ tôi."

Có thể làm cho Kim Thông Anh lộ ra vẻ đau khổ như vậy, chứng tỏ đó chính là lời tự đáy lòng gã, cũng là khúc mắc gim sâu trong tim gã.

"Tớ có xem qua thông tin trên báo, mẹ cậu lúc sau tình trạng tinh thần không tốt lắm, những lời bà nói với cậu là trong trạng thái không bình thường, cậu lại để những lời đó ràng buộc cả đời sao? Thông Anh, cậu là người thông minh, cậu nên biết làm như thế nào mới là đúng."

Sau đó Kim Thông Anh đờ ra không nói thật lâu, cuối cùng Chu Đống Lan ly khai, tình bạn chân thành cậu chàng dành cho Kim Thông Anh cũng chỉ có thể giúp gã đến nước này, còn lại, phải do Kim Thông Anh tự mình nghĩ thông suốt.

Cậu chàng tin tưởng với trí tuệ của Kim Thông Anh, tất sẽ tự mình nghĩ thông suốt.

Chu Đống Lan tạm rời cương vị công tác không bao lâu, Kim Thông Anh nhận được văn kiện từ luật sư đại diện của Kim Nhan, gã không biết nội dung là gì, nhưng nhìn thấy tên Kim Nhan vẫn làm cho tâm gã run lên, gã xé mở văn kiện, bên trong là văn bản Kim Nhan đem một tỷ kia vô điều kiện chuyển nhượng cho gã, cuối cùng còn kèm một bức thư tay của Kim Nhan, ngắn gọn chỉ có một dòng.

Anh không nợ gì em, em không có tư cách nhận một tỷ này.

Gã đem một dòng ngắn ngủn kia, nhìn vô số lần.

Gã biết Kim Nhan trọng chỉnh công ty cần nhất là tiền, nhưng cậu lại đem khoản tiền này trả cho gã, giống như lời cậu lúc trước, chỉ cần gã nói một câu, cậu nguyện ý đem tiền mà Kim Nghĩa Nhật cho cậu vô điều kiện trả lại gã, những lời đó tuyệt không phải nói dối.

Gã đem thư nhét vào nơi tận cùng của ngăn kéo, không nghe không xem, nhưng cái khoảng không trong đáy lòng càng lúc càng lớn, cuồng phong thổi qua cũng càng ngày càng lạnh, gã ở trên thương trường nghe đủ loại tin tức về cách xử lý công ty của Kim Nhan, tuy rằng cùng nước ngoài nhanh chóng đoạn tuyệt là cách tốn kém nhất, nhưng cũng là cách tốt nhất, qua điểm này có thể thấy Kim Nhan quả thật có quyết đoán cùng tầm nhìn xa.

Nếu là gã cũng sẽ làm như vậy, trong ngắn hạn quả thật tổn thất rất lớn, nhưng trong dài hạn lại là cách ít tổn thất nhất với công ty. Việc này nếu do gã làm, dư luận có thể sẽ nói gã có quyết tâm phá phủ trầm chu (*), nhưng với một Kim Nhan chưa được biết tới trên thương trường, có thể sẽ bị phê bình đến tối tăm mặt mũi, đây là chỗ khó khăn nhất của Kim Nhan.

(*) Phá phủ trầm chu – 破斧沉舟: đập nồi dìm thuyền, là một thành ngữ xuất phát từ điển tích Hạng Vũ sai quân dìm hết chiến thuyền, đập vỡ nồi niêu, đốt sạch doanh trại, chỉ đem theo lương thực đủ ăn ba ngày mà lao vào một trận quyết chiến, nhằm khiến binh sĩ hiểu đây là trận chiến chỉ có đường lui, không có đường lùi mà quyết tâm chiến thắng. Về sau thành ngữ này được dùng để chỉ khi người ta muốn quyết một trận tử chiến.

Gã trằn trọc khi nghe nói Kim Nhan đi khắp nơi gõ cửa tìm kiếm tài chính, đã có nguồn tài chính mới rót vào nhưng vẫn không đủ bổ khuyết chỗ hổng, gã dùng phương pháp không để người biết thông qua bên thứ ba thêm vào một tỷ hai tiền vốn, dùng phương thức mà người đầu tư không lộ diện, toàn bộ quá trình đầu tư đều qua đại lý mà trao đổi với Kim Nhan.

Vào ngày giỗ của mẹ, gã ôm một bó hoa bách hợp mẹ mình thích nhất đi đến nơi để tro cốt, tại đó đã đặt một bó bách hợp, Kim Nhan đang chắp tay bái trước bài vị.

"Ngươi tới làm gì?" Gã trầm giọng hỏi Kim Nhan.

Kim Nhan quay đầu nhìn gã, qua hơn nửa năm không gặp, Kim Nhan nhìn qua có hơi gầy, nhưng so với trước kia thì tốt hơn nhiều, xem ra tăng cường tài chính quả thật giảm bớt gánh nặng trên vai.

"Em nghĩ hôm nay tới đây hẳn là có thể nhìn thấy anh."

Trong chốn thanh u thỉnh thoảng điểm vài tiếng chim hót, Kim Thông Anh đặt bó hoa xuống, cũng chắp tay mà bái, Kim Nhan ở một bên chờ gã, làm tâm gã xao động bất an, gã không biết Kim Nhan tới có mục đích gì, nhưng cậu đứng cách gã không xa, gió lạnh thoảng qua mang theo mùi thơm cơ thể cậu, làm cho mũi gã không ngừng tham luyến hít vào mùi hương này.

Đầu ngón tay gã hơi hơi run rẩy, cơ hồ không thể bình tĩnh, gã đang ở trước mặt mẹ, vậy mà Kim Nhan chỉ cần đứng ở cạnh bên, lại làm cho gã thất thố như thế, này khiến gã cảm thấy thật khủng bố.

Gã có thể cảm thấy chính mình đang hướng tới cán cân hủy diệt, những cô độc, bất an cùng thống khổ bao năm qua, còn có oán hận của người mẹ đã sớm qua đời, những tra tấn và cừu hận đó chẳng lẽ không đủ cảnh tỉnh cho mình.

Gã mê luyến mùi hương trên cơ thể Kim Nhan, vài năm chiếm hữu được thân thể cậu kia chính là những thời khắc tâm hồn gã được yên bình nhất, ngược lại với hiện tại, sau khi cố ý phá huỷ công ty do cha mình Kim Nghĩa Nhật lưu lại, dồn Kim Nhan vào đường cùng nhận hết thế nhân thóa mạ, nhưng khi nhìn thấy Kim Nhan ở đây, gã đầu óc hỗn loạn, thể xác và tinh thần cùng phát run.

"Thông Anh ca, nhìn anh thật tiều tụy, công việc mới mệt nhọc như vậy sao?"

Mấy ngày nay gã ngủ thật sự ít, cơ hồ không thể đi vào giấc ngủ, phải tự ép mình uống thuốc ngủ để đi vào giấc ngủ, Kim Nhan duỗi tay, khuôn mặt cậu dường như lập loè phát sáng, loé lên rực rỡ khiến gã gần như không thể nhìn thẳng, tựa như đây mới là hình dạng chân thực của cậu.

Ngay cả bị thế nhân phỉ nhổ, cậu vẫn kiên trì đứng ở công ty tiền phương chịu mọi trách nhiệm, ngay cả biết hết thảy đều là gã trả thù, cậu cũng không nói với bên ngoài một phân một ly sự thật nào, nếu gã có thể khách quan đánh giá, gã cũng sẽ nói chính mình không xứng với Kim Nhan.

"Đống Lan hẳn là đến chỗ ngươi rồi đi?" Gã bức chính mình nói chuyện, "Cậu ấy thực rất thích hợp với ngươi, cha mẹ cậu ấy tính tình phóng khoáng, cậu ta tính cách lại hào sảng..."

Gã không nói tiếp nổi, bởi vì Kim Nhan vẫn chăm chú nhìn gã, khiến toàn bộ đầu óc gã chỉ còn lại toàn là cảnh gã nửa đêm mò đến giường Kim Nhan, Kim Nhan dùng hai tay ôm ấp gã, tràn đầy nâng niu yêu chiều, chỉ có cảm thụ nhiệt độ từ hai tay của Kim Nhan, gã mới có thể bình tĩnh say ngủ, cũng mới có thể làm cho nôn nóng bạo động trong lòng gã yên tĩnh xuống, cả đêm ngon giấc.

"Một tỷ hai đầu tư, kim chủ không tiết lộ lai lịch." Kim Nhan nói nhỏ: "Nhưng em phi thường biết ơn."

"Có kẻ ngu ngốc dám đầu tư một tỷ hai vào một tay mơ như ngươi, hắn thật là đần a!"

Gã rốt cục biết cậu vì cái gì đến đây, cậu đã biết bút tiễn kia là do mình đầu tư.

Gã không có thừa nhận, xoay người vội vã bước ra ngoài, Kim Nhan ở phía sau cũng nhanh chóng tăng cước bộ, gã thở gấp, máu điên cuồng vọt lên đầu, gã muốn trốn, trốn càng xa càng tốt.

Nhưng dù gã có thể chạy trốn tới hòn đảo cô lập ở tận cùng thế giới, cũng trốn tránh không được sự tưởng niệm Kim Nhan của mình, rồi lại tự oán hận chính mình có loại tâm tình này, thứ cảm giác này làm cho gã muốn điên lên.

Kim Nhan giữ chặt tay gã, làm cho gã ngừng lại, gã quay đầu nhìn về phía Kim Nhan, ánh mặt trời chiếu lên khiến làn da Kim Nhan trông như là trong suốt, xinh đẹp đến chói mắt.

"Trả thù em đi, đem hận thù của mẹ anh đối với mẹ con em tất cả tính lên người em đi!"

"Ngươi ở đây nói cái quỷ gì thế?"

Kim Nhan không có ngậm miệng, cậu kéo tay gã áp vào má mình, "Em cảm thấy Thông Anh ca nói rất đúng, em và anh không có cảm tình, giống như anh nói, là bác sĩ tâm lý giải thích chính xác, có lẽ là ở sâu trong đáy lòng anh ẩn giấu cảm xúc muốn trả thù mẹ con em, nhưng là nên trả thù như thế nào mới có thể đạt kết cục nghiêm trọng nhất, thương tổn em, chính là thương tổn mẹ em, cũng có thể đủ cho mẹ anh trên trời có linh thiêng được yên nghỉ, càng có thể cho anh được phát tiết oán hận, cho nên mỗi tối anh mới tới tìm em."

Ngón tay gã cơ hồ đã phát run, ngón tay chạm vào da thịt nhuyễn nộn mà ấm áp, khiến kí ức về da thịt non mềm đã từng chạm tới trong bóng đêm đen đặc không chút ánh sáng dần dần thức tỉnh, mị hoặc lý trí gã, dần dần ăn mòn tự chủ bạc nhược của gã —— Kim Nhan đáng yêu xinh đẹp vặn vẹo thân mình, toàn tâm toàn ý nghênh hợp gã, mà gã thực hưởng thụ, tham lam, cuồng bạo chinh phục da thịt mềm mại bên dưới.

"Anh không thương em, cũng không thích em, anh không có lỗi với mẹ mình, anh đã làm những việc nên làm."

"Im, im mồm." Thanh âm gã vụn vỡ, hoàn toàn không còn nghe ra khẩu khí của một Kim Thông Anh cao cao tại thượng.

Kim Nhan ách thanh thì thầm: "Chúng ta không phải bởi vì yêu nhau mới cùng một chỗ, là bởi vì oán hận mới cùng một chỗ."

"Im mồm, Kim Nhan!" Gã gắng gượng tỏ vẻ, cố làm cho âm điệu nghe như bình thường.

Kim Nhan gắt gao túm tay gã, giọng nói đã không còn giữ được bình tĩnh mà tràn đầy đau thương: "Trở lại bên em, coi như mỗi một lần đều là trả thù, anh không có tình cảm gì với em, chỉ có em đối với anh dần dần không thể tự kềm chế, đây không phải cách trả thù tốt nhất sao?"

"Im mồm, im mồm, im mồm!" Gã cuồng bạo hất tay Kim Nhan ra, nhưng không thể hất đi nhiệt khí cùng ấm áp mà cậu lưu lại trên tay gã.

"Mẹ anh sẽ không trách cứ anh bởi vì trả thù mà theo em cùng một chỗ." Mắt Kim Nhan đã phiếm đầy nước mắt, nhưng sự kiên định trong ánh mắt lại không hề dao động, đây chính là Kim Nhan."Thông Anh ca, anh là bởi vì hận em, mới có thể làm chuyện đó với em."

Tình cảm và sự xinh đẹp loé lên trong mâu trung của cậu gần như khiến Kim Thông Anh muốn sụp đổ, gã sợ có được Kim Nhan, cho nên trăm phương nghìn kế tự lừa chính mình, lại càng sợ người khác có được Kim Nhan, cho dù là bạn tốt như Chu Đống Lan, gã cũng không có thể chịu được cậu chàng với Kim Nhan cùng một chỗ, nhưng gã vẫn cố nói ra lời dối lòng.

"Đi tìm Đống Lan, cậu ấy mới có thể thương ngươi."

Kim Nhan gần như ngã vào vòng tay gã, run rẩy hé đôi môi đỏ mọng hướng gã thổ lộ nỗi nhớ nhung không thể khống chế.

"Anh có thể không cần nói với em lời ngon tiếng ngọt, cả đời đều có thể nói anh hận em, nhưng hãy để cho em với anh cùng một chỗ, không có anh, em không có cách nào sinh tồn, trong đầu em tất cả đều là anh, lại tiếp tục xâm phạm em, tước đoạt toàn bộ nhân sinh của em cho đến tận khi em chết, để cho vận mệnh của chúng ta vĩnh viễn gắn bó cùng một chỗ."

Tay gã đã nắm chặt đến mức vặn vẹo, xúc động mãnh liệt làm cho gã muốn ôm Kim Nhan, kia xương quai xanh mỏng manh gầy đến trơ ra, gã dùng đầu lưỡi mạnh mẽ mút lấy.

"Anh là bởi vì thập phần oán hận em mới cùng em phát sinh quan hệ, Thông Anh ca, đây là nguyền rủa của mẹ anh, làm cho em cả đời không thể ly khai anh, cả đời chỉ có thể yêu anh, cho nên anh cùng em phát sinh quan hệ, chính là để lăng nhục em mà thôi, chỉ cần anh nghĩ như vậy thì tốt rồi." Nước mắt nóng bỏng bi thương, giống như những hạt trân châu mượt mà nhẹ nhàng chảy xuống.

Nước mắt Kim Nhan như thiêu đốt ngực áo sơmi của gã, sưởi ấm trái tim lãnh khốc đã lâu chưa có chân chính của gã, gã níu tóc Kim Nhan, làm cho mặt cậu hướng lên trên, gã điên cuồng tìm kiếm đầu lưỡi cậu, hấp thu ấm áp trên môi cậu, làm cho ngực mình không còn lạnh lẽo nữa.

Toàn bộ thế giới đều sụp đổ, bản thân gã cũng tan vỡ, cả người gã nóng lên, gã cường hôn, Kim Nhan dâng ra đầu lưỡi cho gã chiếm đoạt.

Nhưng là còn chưa đủ, tuyệt không đủ, môi gã di chuyển xuống, cắn lên cổ Kim Nhan, nước mắt Kim Nhan rơi xuống, hương vị mằn mặn như những đốm lửa kết tinh, thiêu đốt đôi môi gã.

Thời gian dài quan hệ trong bóng đêm quan hệ, hôm nay được bạo phơi dưới ánh nắng mặt trời, Kim Nhan mở hai hàng lông mi rướm lệ, chớp lại chớp, ánh sáng xinh đẹp trong mắt cậu chỉ vì một người là gã mà nở rộ, ánh mắt rực rỡ như vậy, khiến cho trong ngực gã trướng đầy cảm giác hoảng hốt cùng thương tiếc vô danh.

Rõ ràng không nên có được, gã lại vẫn chịu không nổi hấp dẫn đi đụng chạm, sau đó đem người trước mắt thành chiếm hữu của mình.

"Em..." Gã ách thanh, giống biển chết không có một ngọn sóng, "Em cùng tôi một chỗ, tôi có thể sẽ tùy thời vứt bỏ em, cũng có thể lại hãm hại em, ngay cả người như ba ba, đều đã đoán được tôi sẽ phá huỷ công ty, khiến em không xu dính túi, em sẽ hối hận quyết định hôm nay."

Kim Nhan nước mắt và nụ cười cơ hồ cùng nở rộ, "Em chỉ cần có anh trong cuộc đời sẽ không hối hận."

Khi một tỷ hai kia dùng phương thức mập mờ che giấu nguồn gốc tiến đến, Kim Nhan cũng đã hiểu được nội tâm mâu thuẫn cùng thống khổ của Kim Thông Anh, cậu không thể mất đi Kim Thông Anh, Kim Thông Anh cũng không có thể mất đi cậu, nhưng y ở dưới áp lực bởi cái chết của mẹ, lựa chọn không thể có được cậu.

Y là con của mẹ y, giống như chính mình là con của mẹ mình, bọn họ đều có lập trường của mình, cũng vĩnh viễn không thể quên rằng thân phận đối phương sẽ mang đến ảnh hưởng tiêu cực gì.

Giống như di ngôn cuối cùng của Kim Nghĩa Nhật với cậu trước khi nhắm mắt ——

"A Nhan, Thông Anh cá tính âm trầm rất giống ta, nó gần như chính là phiên bản của ta, cũng bởi vì như thế, ta có thể lý giải nó đang suy nghĩ cái kế hoạch đáng sợ gì, cũng có thể hiểu..." Kim Nghĩa Nhật thở hổn hển hấp khí nói: "Cũng có thể hiểu nó vì cái gì bị con hấp dẫn, giống như ta bị mẹ con hấp dẫn thôi."

Trong mấy năm qua, ông đã muốn chân chính trở thành cha cậu, cậu tại bên giường bệnh của Kim Nghĩa Nhật quỳ xuống, từ lâu về trước, Kim Nghĩa Nhật đã không còn nhắc lại với cậu những chuyện có liên quan việc Kim Thông Anh đến phòng cậu, đây vẫn là bí mật không hề tuyên bố ra giữa bọn họ, nhưng trước lúc lâm chung, ông lại đề cập tới vấn đề này.

"Trước khi gặp được mẹ con, ta vẫn cảm thấy thực cô độc, giống như người độc hành trên đường, ta không quen cùng người khác thân mật, cũng học không được việc đó, nhưng mẹ con lại dạy được cho ta, làm cho cuộc đời ta không còn chỉ có âm u cùng cô độc, nàng làm cho đời này của ta thật sự rất khoái nhạc, cho nên ta muốn đem đứa con tối trọng yếu của ta phó thác cho con, nó bị mẹ nó tẩy não, cảm giác cô độc của nó nhất định khắc sâu hơn so với ta, ta không có cách nào thay đổi nó, có thể thay đổi nó chỉ sợ chỉ có con, nhưng đây nhất định là một con đường phi thường gian khổ khó chịu đựng, ta biết con sẽ thực vất vả..."

Kim Nghĩa Nhật nắm chặt tay cậu, tựa như đang giao phó cho cậu việc tối trọng yếu trong cuộc đời, bởi vì cho dù có khó giao tiếp với nhau như thế nào, bọn họ vẫn là cha con huyết mạch tương liên, ông với Kim Thông Anh có yêu thương, lại vẫn thiếu y rất nhiều.

"Xin đừng bỏ rơi nó, ta tại trong di chúc sẽ dùng hết khả năng giúp con, cho nên xin con đừng bỏ rơi Thông Anh đáng thương cô độc giữa dày vò và cừu hận, thứ tốt đẹp nhất ta có thể để lại cho nó chính là con, ta hy vọng nó có thể trải qua những ngày khoái hoạt giống như ta."

Cậu lệ nóng doanh tròng đồng ý, cả đời này, cậu cũng không có thể mất đi Kim Thông Anh, cha Kim Nghĩa Nhật chính là đồng thời đưa cho cậu lễ vật đẹp nhất trong nhân sinh, đứa con thân sinh của mình, Kim Thông Anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top