Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cinq - Năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên ngôn sứ gặp gỡ con sói.

[Cảnh báo - Có yếu tố tự tử [flashback]]

/

Công việc gác canh có vẻ không nhàm chán như hắn nghĩ. Sự yên tĩnh tạm lắng trong xưởng vẽ không phải là điều hiếm gặp, nhưng có tiếng đàn banjo yên bình vang lên quả thật khác. Và Sammy sẽ không lãng phí việc lấy lại những ngón tay của mình. Bản nhạc In the Pines trôi đi nhẹ nhàng, We Shall Overcome ngân nga êm dịu, và Careless Love Blues khiến gã người mực thở dài vì những lý do không rõ. Khi Sammy chơi đến bản Brass Willows được nửa chừng thì hắn khựng lại. Những ngón tay hắn lướt qua đầu và chạm nhẹ vào gáy cổ. Có ai đó đang ở gần... nhưng hắn càng cảnh giác hơn vì hắn không biết chính xác là ai hay thứ gì đang ở gần.

Sâu bên trong hắn, bám rễ như những dây thường xuân xoắn lại, hắn cảm nhận được sự hiện diện của Ink Demon... không ở ngoài hành lang. Con quái vật vẫn ở dưới hầm, có thể đang nghỉ ngơi. Không nghe thấy tiếng càu nhàu hay gầm gừ nào phát ra từ bên ngoài, hắn có thể dám chắc rằng kẻ ngoài kia không phải là mồi nhử của bọn đồ tể. Ngoài ra, trong các vòng lặp trước đây khi hắn theo dõi Henry, bọn chúng sẽ không xuất hiện ở các tầng phía dưới. Đứng nghiêm người, Sammy dang vai nói. "Lộ diện đi."

Một lon súp thịt xông khói được thả xuống sàn nhà và lăn đến cửa gian buồng.

Sammy nghiêng đầu nhìn, không rời mắt khỏi bóng đen ló dạng phía cuối hành lang.

Cái lon va vào gian buồng, vô tình đánh thức Henry từ bên trong. Sammy bước về phía kẻ xâm nhập. Hắn đặt cây đàn banjo ra sau lưng và rút chiếc rìu ra khỏi thắt lưng.

Người họa sĩ tỉnh giấc bước ra khỏi gian buồng. Anh cúi người nhặt lon súp lên và hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Tôi đoán, đó là một món đồ lễ để cầu hòa." Sammy nâng lưỡi rìu lên, đập vào lòng bàn tay mình với tiếng bịch lớn.

Người đàn ông lùn cau mày trước âm thanh ấy khi anh vòng qua gã người mực. "Cậu có thể ra ngoài được rồi. Chúng tôi sẽ không làm hại cậu." Dù sao, anh đã biết đó là ai. Còn ai có thể chào hỏi bằng một lon súp nữa?

Sammy quay sang nhìn Henry, hạ giọng nói. "Cừu nhỏ, chúng có thể làm hại cậu."

Henry phì cười. Giá như Sammy biết.

Chậm rãi, cậu ta cụp tai lại và tỏ vẻ bối rối, Buddy Boris bước ra từ trong góc khuất.

Không chần chừ, Henry bước nhanh qua Sammy và mỉm cười với chú sói. "Chào, Buddy." Nụ cười của anh dần vụt tắt khi anh nhìn chằm chằm vào đối phương thông qua đôi kính. "Nhóc có nhớ tôi chút nào không?"

Buddy chỉ nhìn, và thốt ra hai tiếng gừ nhỏ. Hành động ấy hệt như lúc cậu ta bị biến thành bản sao hung bạo. Đó là tiếng động duy nhất cậu ta thực sự có thể phát ra. Chú sói mỉm cười vẫy tay rồi chỉ vào hộp súp.

Henry khúc khích cười và gật đầu. "Phải rồi. Nhóc muốn lấy lại thứ này à, Buddy?"

Con sói lắc đầu và lấy bàn tay đeo găng chỉ vào người họa sĩ, rồi vỗ nhẹ vào bụng mình.

"Cảm ơn nhé." Henry mở can súp, nhưng rồi đưa cho Sammy.

Buộc lại chiếc rìu, gã người mực lắc đầu. "Tôi không cần."

"Anh chắc chứ?" Tên người mực ấy phải ăn vào một lúc nào đó, phải không?

Sammy gật đầu và tiến lại gần con sói. Con sói lùi lại một bước, đầu nghiêng sang một bên. Hắn... có biết Boris. Hắn đã trông thấy những bản sao bị cắt xén đến hàng trăm lần, nhưng thứ này? Nó thật hoàn hảo và quen thuộc đến mức khiến hắn cảm thấy buồn nôn. Giống như hắn đã làm một việc gì hèn hạ nhưng không thể nhớ được là việc nào. "Cậu gọi con sói này là gì? Buddy?"

Con sói gật đầu trả lời thay cho Henry, nhưng ánh mắt vẫn dè chừng Sammy.

Thật kỳ lạ, khi bị một chú sói nhỏ dễ thương đề phòng mình đến thế. Chà... Nói nhỏ thì cũng không hẳn. Con sói ấy cao ngang bằng Sammy, nếu chưa tính đến đôi tai vểnh.

Henry phá vỡ cái nhìn dò xét giữa hai bên bằng cách ném lon súp rỗng xuống sàn nhà. "Được rồi, Buddy. Hãy dẫn đường cho chúng tôi."

Tên người mực nghiên đầu nhìn Henry một cách bối rối. Buddy cũng có cái nhìn tương tự.

"Về nơi trú ẩn an toàn?" Henry gợi nhớ cho chú sói. Buddy dường như có vấn đề về trí nhớ, tuy vậy bọn họ vẫn luôn tìm được nơi trú ẩn kịp lúc. 

Con sói chớp mắt và chỉ vào Sammy.

"Anh ta cũng sẽ đi theo."

Con sói đưa tay ra bắt gã người mực, nhưng hắn lùi lại ra sau.

"Vâng, tôi chắc chắn."

Con sói nháy mắt trong ngờ vực, nhún vai, rồi đi dọc theo hành lang.

Henry không theo sau ngay. Thay vào đó, anh giơ tay với lấy chiếc rìu bên hông Sammy. "Tôi sẽ lấy lại thứ này."

"Được thôi."

Anh nhăn mặt, lông mày nhíu lại với nhau. "Buddy không nguy hiểm, nhưng cậu ta không biết rõ về anh." Không phải anh không để ý. Tuy Buddy hiếm khi biểu lộ sự khó chịu, nhưng anh biết cậu nhóc cảm thấy không thoải mái khi có Sammy đi cùng. "Việc anh cầm rìu sẽ không giúp cậu ta tin tưởng anh."

"Sói không tin vào kẻ chăn cừu. Bản chất của chúng là không tin tưởng tôi cũng như bản chất của tôi là bảo vệ bầy cừu."

"Vậy thì hãy tin vào con cừu, tôi đoán vậy." Anh chú ý đến chuyển động phía trước, và vẫy tay chào lại con sói lúc này đang đứng nép ở góc tường với khuôn mặt khó chịu.

Sammy thở dài và đưa chiếc rìu cho Henry. Chú sói ở góc tường ngó lại một lúc trước khi quay trở về công việc dẫn đường của mình.

\

Nhìn chung nơi trú ẩn an toàn không chật chội cũng không rộng rãi. Nơi này có vài căn phòng, thậm chí có cả một phòng tắm, một bếp lò để nấu nướng, và một số đồ nội thất khác.

Nhưng ít ra, nó vẫn sáng sủa và an toàn. Tốt hơn nhiều so với khu xưởng vẽ cũ tối trong trí tưởng tượng của hắn. Bộ ba vào trong chưa đầy một phút thì bản sao Boris đã với lấy chiếc mũ cứng sáng màu và túi đưa thư treo trên cây đinh gần đó. Cậu ta phát ra một tiếng gừ nhỏ, giơ ngón cái lên và rời đi. Cánh cửa khép lại sau lưng cậu, kêu lên vài tiếng cót két và thanh chốt nhanh chóng rơi xuống.

Chà, nói về tiệc chào mừng. " Con sói ấy luôn rời đi nhanh như vậy ư?"

Người họa sĩ lấy tay xoa gáy và ngượng ngùng cười. "Ừm thì, giờ cậu ta sẽ phải nuôi ba người thay vì hai người như trước kia." Henry ngồi vào bàn. "Buddy không bao giờ cho tôi đi cùng cậu ta để tìm thức ăn."

Sammy nghiêng đầu. "Vậy cậu làm gì khi con sói đi vắng?"

"Đọc sách. Vẽ tranh. Nghe nhạc. Xếp bài. Ngủ." Vô vàn cách giải trí khác!

"...và con sói ấy sẽ luôn quay lại?"

Henry mỉm cười dịu dàng. "Luôn là vậy." Nụ cười của anh phai đi. "Nhưng... tôi luôn để lọt mất cậu ta. Ý tôi là, về sau."

"Tôi có nhận thấy sự vắng mặt của con sói đó." Sammy nghiêng người về phía trước nhưng không quá sát gần anh. "Chính xác thì chuyện gì đã xả-"

Đôi mắt thẫn thờ ấy ngước lên trừng hắn. "Tôi không muốn nói về chuyện đó." Vẫn chưa.

Sammy lùi lại, bất giác giơ tay lên che chắn trước giọng điệu thay đổi đột ngột của anh. Hắn phải tự nhắc nhở với bản thân rằng Henry không phải là Bendy. Henry sẽ không trừng phạt hắn vì đã đặt câu hỏi. Nắm được vấn đề, hắn cố gắng hết sức lãng tránh câu chuyện. "Có vẻ như tôi đã đặt nhiều câu hỏi cho cậu... nhưng cậu thì dường như không có câu hỏi nào cho tôi, nếu có."

"Càng tò mò càng hại chính mình, Sammy. Tôi không biết phải hỏi anh điều gì."

Gã người mực nghiêng đầu sang hướng khác. "Đôi khi việc thỏa mãn cơn tò mò không phải là điều xấu. Nếu chúng ta đã đồng hành cùng nhau, cậu cũng nên đặt câu hỏi."

"Nếu tôi không có thì sao?"

"Cậu vừa hỏi một câu đấy, cừu nhỏ." Tiếng cười khẩy của hắn vang lên phía dưới mặt nạ.

Điều đó đã khơi dậy chút tò mò trong anh. "Sao anh có thể nhìn khi đeo mặt nạ?"

"Vậy cậu làm thế nào để nhìn nếu không mang kính?"

Ồ, hóa ra đây là trò họ đang chơi ư. Nếu đã vậy, được rồi. "Tôi không còn cách nào khác."

Tên ngôn sứ đứng thẳng người lên, quên kiềm chế đi cử chỉ của mình. "Càng thêm lý do để tôi dẫn dắt cậu, cừu nhỏ của tôi ạ."

Điều đó khiến Henry có chút rùng mình e sợ. Anh muốn biết nguyên nhân nào đã kích động bản tính tín ngưỡng ấy ở Sammy. Có điều anh không thích khía cạnh đó của Sammy, nhưng tốt hơn hết nên quay trở về vấn đề hiện tại. "Câu hỏi tiếp theo. Làm thế nào để anh làm quen với cơ thể hiện tại?"

Ánh nhìn của Sammy trở nên đăm chiêu sau chiếc mặt nạ. "Với rất nhiều khó khăn."

"Anh có muốn nghỉ ngơi không? Nếu muốn anh có thể ngồi xuống."

Cậu ta... thật tử tế. Sammy ngồi xuống và quan sát Henry. Hắn không biết tại sao bản thân lại thích nhìn anh, nhưng hắn vẫn làm thế.

"Thoải mái hơn chứ?"

"Rất nhiều."

Người họa sĩ gật đầu. "Khi nào mệt, anh có thể nằm trên giường."

Hắn hừ một cái. "Không cần thiết."

"Cứ nói thế đi." Anh lặng lẽ chế giễu. Một ý nghĩ lo lắng khuấy động trong lòng anh. "Mà anh còn khả năng ngủ không?"

Người nhạc sĩ dựa vào tường. "Không phải cách cậu thường làm. Không còn nữa."

"Còn thức ăn thì sao?" Anh giơ một tay lên. "Và đừng nói là anh không cần."

Sammy hơi nghiêng đầu khi dựa vào tường. "Nếu tôi ăn, cậu có thể ngừng thắc mắc về cơ thể tôi được không?"

Anh liền đưa hai tay lên giảng hoà. "Tuy anh nói hãy cứ đặt câu hỏi, nhưng nếu tôi khiến anh khó chịu thì tôi sẽ dừng lại. Anh không cần thiết phải trả lời nếu bản thân không muốn.

Điều đó... thật tuyệt khi nghe điều đó. "Tôi không thấy khó chịu. Chỉ đơn giản là tôi..." Hắn gõ ngón tay theo bốn nhịp, cảm thấy vui mừng vì có đủ ngón tay. "Không thích bị gợi nhớ về việc thứ mực ấy đã thay đổi cơ thể của mình như thế nào."

Henry chớp mắt. "Đấy gọi là khó chịu."

"Ah." Sammy cầm lấy lon súp và kéo nắp lon lên. Hắn sững người, nhìn vào thứ chất lỏng đen bên trong. Hắn đã từng ăn nó trước đây, nhưng đó là khi không có ai quan sát hắn.

"Có giúp ích gì không nếu tôi bịt mắt lại?" Henry tặc lưỡi đề nghị.

Sammy đặt lon súp xuống và nhìn Henry bằng ánh nhìn vô hình nhưng có thể cảm nhận được. "Làm sao cậu có thể nhìn thấy tôi nếu cậu che mắt lại?"

"Giống như cách anh nhìn thấy được gì bên dưới chiếc mặt nạ đó." Sau đó anh tháo kính ra. "Được rồi tiếp tục đi."

"Không có chúng thì cậu sẽ không nhìn thấy gì?"

Henry cười khúc khích trước câu hỏi. "Có lẽ thế."

Gã đàn ông mực quan sát anh thêm một lúc nữa, trước khi hắn cẩn thận đẩy chiếc mặt nạ của mình lên vừa đủ để lộ một rãnh khe, hay có thể coi là miệng của hắn. Sau một vài ngụm, hắn đã ăn hết lon súp. "Đừng... thắc mắc tại sao tôi làm được điều đó nếu không có miệng." Lòng tự trọng của hắn thật khó mà còn nguyên vẹn lúc này. Nhưng giờ hắn nên làm gì với cái lon?

Henry đưa tay nhận lấy lon súp rỗng, anh để ý cách Sammy đưa nó cho anh cẩn thận như thế nào. Buồn cười thay, trước đó tên người mực vẫn chạm vào anh khi hắn đỡ anh khỏi sàn nhà. Quăng lon súp rỗng vào thùng rác phía sau, anh quay lại nhìn Sammy. Rồi anh chợt nhớ mình đã tháo kính ra và nhanh chóng đeo lại. "Buddy sẽ không quay lại trong một thời gian nữa. Cậu ta thường đi khoảng một giờ."

"Không còn câu hỏi nào cho tôi ư?"

"Không phải bây giờ. Nhưng... nếu anh có câu hỏi, tôi sẵn lòng trả lời."

"Tôi không có", Sammy dài giọng, tựa cằm vào lòng bàn tay đang mở. Henry cười khúc khích và Sammy cảm thấy bản thân đang mỉm cười... à, giá mà hắn có thể. "Thật ra thì... tại sao cậu lại gọi bản sao ấy là Buddy?"

Henry có lẽ sẽ nao núng nếu giọng điệu của Sammy trở nên bớt ôn hòa hơn. Người họa sĩ thở dài. "Đó chính là tên của cậu ta.. Đã từng." Lông mày anh nhíu lại và nhìn Sammy qua cặp kính. "Cậu ta đã viết nó ra. Về lý do cậu ta trở thành một bản sao. Tôi vẫn không biết mọi chuyện diễn ra như thế nào, nhưng... tên thật của cậu ta là Daniel Lewek. Buddy là biệt danh của cậu ấy."

Sammy gật đầu. Thật đáng buồn, cái tên đó không gợi nhớ cho hắn điều gì. Có thứ gì đó cứng và vuông vức cấn vào túi áo liền quần của hắn, và hắn cúi đầu nhìn. Là cuốn sổ phác thảo. Món đồ nhỏ nhặt đã giúp họ ngồi đối diện nhau như bây giờ."Ồ!" Hắn kéo nó ra mà không cần phô trương nhiều. "Đây chính là thứ đã gợi lại ký ức xa xưa nhất của tôi về cậu." Làm thế nào nó vẫn ở trong túi của hắn sau nhiều vòng lặp như vậy?

Người họa sĩ mỉm cười trìu mến nhìn cuốn sách nhỏ. Anh tìm thấy những khuôn mặt quen thuộc và ngây thơ bên trong cuốn sổ. "Tôi đã không nhìn thấy những bản phác thảo này trong nhiều thập kỷ." Vẫn còn rất nhiều trang trống. Một trong những thói quen tồi tệ nhất của anh đó là vẽ cuốn sổ dở dang giữa chừng và quên bén về chúng. Henry nở một nụ cười. "Cảm ơn anh, Sammy."

Gã người mực quay đi, không phải vì xấu hổ hay ngượng ngùng mà vì ... điều khác. Một cảm xúc không tên, thoáng qua trong phút chốc . "Đúng hơn tôi nên cảm ơn cậu, Henry. Nhờ cuốn sổ nhỏ đó đã giúp tôi nhớ lại một số điều nhỏ nhặt trong quá khứ của mình."

"Liệu việc nhìn lại có tác dụng gì không?" Henry đưa lại cuốn sách nhỏ, ánh mắt tràn đầy hy vọng.

Sammy cầm lấy cuốn sổ và lật ra. Một lúc sau, hắn thở dài và đưa nó lại. "Không nhiều."

Henry lật sang một trang trống. "Nhưng cũng đáng để thử." Anh nhặt một mẩu bút chì từ chiếc cốc gần đó.

Sammy kéo cây đàn banjo ra khỏi lưng và để thoải mái vào lòng mình. "...có lẽ."

Cứ như thế, mọi thứ vẫn tiếp diễn. Tiếng bút chì phát thảo trên giấy của Henry và tiếng đàn banjo nhẹ nhàng ngân lên là âm thanh duy nhất vang vọng trong không gian nhỏ hẹp ấy.

Đối với Sammy, điều đó mang lại cho hắn cảm giác... an toàn.

/

Buddy đã quay trở về, súp đầy trong túi xách của cậu. Theo như suy đoán của Henry, con sói ấy đã phải mất ít nhất một ngày hoặc lâu hơn để kiếm thức ăn. Sau khi Sammy đánh bại hai người họ qua vài ván bài poker và chơi một số bản nhạc sôi động của mình, bộ ba đã hoàn toàn kiệt sức.

Sammy từ chối nằm trên chiếc cũi. Tuy Henry đã nài nỉ nhưng Sammy vẫn cứng đầu. Hắn thích việc Henry cho phép hắn được từ chối, rằng việc hắn từ chối không phải thù địch anh. Tuy vậy, cuộc sống mới này thật... khó khăn. Nhất là việc hắn không được phép tán dương anh. Làm sao hắn có thể đối diện Henry, người đã là ngọn hải đăng soi sáng trong địa ngục mực này, mà không cảm tạ anh?

Trọng trách đã được giao phó lên hắn, theo như ý nguyện của The Ink, hắn đã được định đoạt là ngôn sứ ngay khi sống sót trở về từ vực thẳm mực. Ink Demon chưa bao giờ cất tiếng, nhưng Sammy luôn biết Ngài ấy sẽ là người giải thoát bọn họ. Ngài ấy như một đức tin không bao giờ lay chuyển. Ngài ấy chính là kẻ quyết định sự tự do của những searcher và linh hồn lạc lối tại nơi đây. Sammy, ngôn sứ của Ink Demon, trước kia  đã từng làm việc dưới trướng của tên sáng tạo giả mạo Joey Drew.

Và rồi Henry xuất hiện và chỉ trong một ngày đã đối xử tốt với hắn hơn bất kỳ ai trong suốt mười bốn năm qua.

Hắn nhận ra rằng thứ mực và con quỷ đó mang lại cho hắn không phải là tình yêu. Sammy thậm chí chưa biết tình yêu là gì khi hắn còn là con người, nhưng sau khi ở bên Henry chưa đầy một ngày, hắn dần cảm thấy tình yêu không phải đâu xa. Nó không phải là những cơn phẫn nộ uất ức, chỉ đơn thuần là sự ấm áp... nhưng sự thôi thúc vẫn còn đó trong hắn. Những lời thì thầm của mực không bao giờ tan biến đi.

Cảm giác thôi thúc muốn quỳ gối và cúi đầu trước anh. Cảm giác thôi thúc hắn phải hát lên những lời ca và kêu gọi những linh hồn lạc lối trở về con đường của chúng. Rằng người đàn ông đang yên giấc trên chiếc giường kia, chính là vị cứu tinh của những linh hồn lạc lối trong địa ngục mực này... nhưng Henry đã bảo hắn việc làm ấy là không cần thiết. Sammy liếc nhìn người đàn ông nằm ngủ bên tay phải mình. Hắn đã chọn ngồi gần chiếc cũi, nhưng đủ xa để không chạm vào anh... tránh xâm phạm ngoài ý muốn.

Hắn đã từng nghe ở đâu đó, cả trước khi xưởng vẽ được thành lập, rằng nỗi sợ khiến con người ta yêu. Sammy không chắc điều đó đúng đến mức nào. Hắn không sợ Henry, người đang ngủ yên bình bên cạnh hắn, như thể tên người mực ấy chưa từng hiến tế hay đánh đập anh vô số lần. Ôi tuyệt. Là hắn đã nhìn anh nãy giờ.

Sammy tựa đầu vào bức tường phía sau. Gã nhạc sĩ ấy-

-thở dài và đặt bút xuống. Việc lược phổ nhạc phải để lát sau vậy. Dụi đôi mắt mệt mỏi của mình bằng ngón trỏ và ngón cái, gã cố gắng hết sức kiên nhẫn đón tiếp chàng trai trẻ ngoài cửa. "Lại là chuyện gì?"

Wally thôi đập mạnh vào cửa. Chiếc chìa khóa đeo bên hông chàng trai kêu leng keng, điều này khiến gã tóc vàng thêm phần khó chịu.

"Tôi không thể thuyết phục ông Cohen cho tôi vào văn phòng của ông ấy." Cậu ta không để Sammy kịp nói một lời nào. "Đã muộn rồi và giờ này lẽ ra ông ấy phải về nhà, nhưng đèn vẫn còn bật sáng! V-và tôi không thấy ông ấy rời đi."

"Cậu đã thử gõ cửa chưa?" Gã dài giọng hỏi, nhìn Wally với ánh mắt dò xét. Thế quái thế nào mà nửa số người này lại nghĩ mười giờ đêm là trễ? Làm sao ai có thể ngủ được vào cái giờ đèn dầu được đốt sáng nhiều nhất vào buổi tối?

"Vâng." Cậu gác cổng lê bước và mò mẫm chìa khóa. "Nhưng không ai trả lời. Ông Drew dặn tôi không thể bỏ qua phòng chỉ vì có người đuổi tôi đi. Tôi có thể hơi nhiều lời, nhưng dọn dẹp là công việc tôi được trả tiền."

Sammy đứng dậy. "Thế là cậu đi làm phiền tôi."

"Còn ngài hét vào mặt mọi người. Thì không tính."

Người đàn ông trung niên càu nhàu và đi xuống hành lang. Anh ta không thân với... bất kỳ ai ngoại trừ Susie kể từ khi Henry rời đi, nhưng anh rất khắt khe với Wally vì tên nhóc đó không bao giờ nhún nhường khi thất bại. Cậu ta cứ cười toe toét và bắt đầu làm những việc... giống như người họa sĩ truyện tranh nào đó mà anh từng biết. "Để tôi xem. Cậu có chìa khóa của anh ấy không?"

Wally đưa chùm chìa khóa, lấy ra chiếc chìa khóa bằng đồng.

"Được rồi." Sammy cầm lấy chìa khóa trong lúc họ đang trên đường đi đến Ban quản lý. "Nhưng nếu chuyện này không có gì to tát, cậu nợ tôi một tách cà phê."

"Được thôi. Nhưng nếu có gì xảy ra, ngài phải bao lại tôi." Họ dừng lại trước văn phòng của Grant và đèn thực sự vẫn còn bật sáng. "Không biết là gì, nhưng nhất định phải có! Chẳng hạn như món bánh rán, hay chổi quét mới, hoặc-"

"Wally," Sammy gắt giọng. Cánh cửa đã bị khóa trái, nhưng người đàn ông tóc vàng lo lắng về điều khác. Không có âm thanh nào phát ra từ đằng sau cánh cửa. Không có tiếng gõ từ máy đánh chữ, tiếng bấm những con số trên máy tính, thậm chí không một tiếng thở dài hay một tiếng ngáy ngủ nào phát ra. "Tôi muốn cậu tránh xa khỏi căn phòng."

Cậu trai tóc đỏ chớp mắt. "Sao cơ?"

"Cứ ở yên đó." Sammy mở khóa cửa bằng cách vặn chặt chìa khóa và tay nắm. Tiếng cửa kêu cót két chậm rãi trong hợp âm B chói tai. Một hỗn tạp âm có tổ chức. Bên phải anh là một dòng chữ nguệch ngoạc được viết bằng mực lên tường phía trên bàn làm việc, nửa vô nghĩa, nửa dễ đọc.  ĐỂ MẤT  $48,128. THỜI GIAN LÀ VÀNG BẠC. VÀ JOEY GIẢI THÍCH NHƯ THẾ NÀO. HẮN ĐỔ TỘI.  Những con số mà Sammy biết là quá lớn để có thể coi là điều tốt. Anh chậm rãi quay sang tủ đựng hồ sơ nơi Grant thường xuất hiện.

Grant không xuất hiện bên cạnh tủ hồ sơ. Grant đang treo lơ lửng trên trần nhà.

"Chúa ơi!" Gã nhạc sĩ lao ra khỏi phòng và đóng sầm cửa lại sau lưng. Tim anh đập nhanh đến mức con tim như muốn thoát khỏi lồng ngực. Đôi mắt hoảng loạng dán chặt vào Wally, cậu ta đã nghe theo và đang đứng yên một chỗ. Anh đưa ngón tay run rẩy chỉ vào chàng trai trẻ đang giật mình nhìn anh. "Wally, ở yên đó. Khóa cửa lại. Đừng để ai vào."

"Có chuyện gì? Sammy!"

Sammy phóng nhanh đến hành lang cuối xưởng vẽ. Anh chạy lên cầu thang dẫn tới văn phòng của Joey và mở tung cửa. Người đàn ông đó dường như không bao giờ trở về nhà, một kẻ tham công tiếc việc và mơ mộng trong thế giới của riêng mình.

Không lấy làm bối rối, Joey ngước lên nhìn với nụ cười quá đỗi quen thuộc. "Sammy!" Nụ cười thường trực của hắn bỗng chốc tắt đi trước cái nhìn của gã nhạc sĩ dành cho hắn. "Là chuyện gì?"

Người đàn ông mảnh khảnh hít một hơi. "Grant chết rồi."

Joey nhảy ra khỏi ghế và chay vụt qua Sammy. "Bao lâu?"

"Không biết! Wally đang cố gắng vào để dọn dẹp-" Anh ngừng nói khi nhảy xuống nấc thang cuối cùng để bắt kịp hắn- "Cậu ta đến gặp tôi khi Grant không trả lời khi gõ cửa!" Tạ ơn trời là tên nhóc đó đã không tự mình mở cửa!

Bọn họ đến nơi và trông thấy cánh cửa phòng của Grant đã hé mở một nửa, Wally đang dựa người vào bức tường đối diện. Dáng vẻ thô lỗ đã biến mất khỏi cơ thể cậu ta, thay vào đó là biểu cảm khủng khiếp và mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt. Wally không rời mắt khỏi cánh cửa, kể cả khi hai người kia đã đến gần.

Joey xông vào phòng và thốt lên, "Chết tiệt!" trước khi lao ra ngoài, đóng sầm cửa lại và ấn lưng vào đó. "Chúa ơi... chuyện này..." Tên giám đốc che miệng để thở chậm lại. Chưa bao giờ hắn trông xanh xao đến thế.

Sammy cảm thấy cổ mình như nóng bừng lên, nhưng bàn tay anh vẫn lạnh buốt như băng. "Wally, chẳng phải tôi đã nói là không-"

Miệng cậu gác cổng run lên, sụt sịt mũi. "Tôi phắn đây." Cậu trai kéo chiếc mũ xuống mái tóc xoăn, lảng tránh ánh nhìn và quay người bỏ đi. Tiếng động duy nhất cậu ta để lại là âm thanh chìa khóa bị quăng vào sọt rác.

"Wally!" Tim Sammy đập thình thịch trong lồng ngực, từ từ hạ xuống khi các giác quan adrenaline của anh đã hạ nhiệt trở lại. Grant đã chết. Wally có thể sẽ không quay lại làm việc. Còn Joey đã-

Joey nhìn chằm chằm vào gã nhạc sĩ, lấy tay vỗ mạnh vào vai anh. "Sammy. Tôi muốn cậu về nhà trong đêm. Tôi sẽ giải quyết việc này."

"Joey, cảnh sát sẽ muốn có lời khai-"

Bàn tay hắn siết chặt vai anh, ngón tay bấu chặt đến mức có thể để lại vết bầm trên da. "Tôi sẽ giải quyết vụ này. Còn giờ cậu hãy về nhà đi." Hắn vỗ vai Sammy và cố định anh bằng một nụ cười không tài nào lọt vào mắt. "Và đừng kể cho bất kì ai biết về vụ việc xảy ra ngày hôm nay. Rõ chứ?"

Gã người mực bừng tỉnh khỏi ký ức cũ ghê tởm với tiếng thở hổn hển trong gian phòng. Hắn cảm giác như những ngón tay sắc nhọn ấy vừa chạm vào vai hắn. Đã mấy chục năm trôi qua, nhưng cảm giác như thể Joey mới thật sự buông thả hắn. "Chuyện gì." Grant Cohen đang treo lơ lửng trên trần nhà. Grant Cohen, người đàn ông dễ xúc động phụ trách mảng tài chính của xưởng vẽ, đã tự sát vì để mất 50 nghìn đô la.

Và Joey đã... ôi chúa ơi. Sammy đưa tay che miệng và hắn ghét bàn tay run rẩy của mình.

"Sammy."

Hắn ghét việc mình nhảy cẫng lên như thế, nhưng hắn không ghét Henry vì đã khiến hắn giật mình.

Người họa sĩ ngồi dậy, chống tay và khoanh hai tay lại. Anh nheo mắt trước khi đeo kính vào. "Có chuyện gì? Con quái vật đang ở gần ư?"

Gã người mực lắc đầu với Henry và nhanh chóng kéo mặt nạ xuống. Henry không cần phải nhìn thấy những gì nằm bên dưới mặt nạ hắn, ngay cả khi cậu ta đã không may mắn trông thấy nó rất nhiều lần trước kia. Nhưng Henry không đáng phải gặp ác mộng. "Grant."

Henry cau mày. "Tôi không biết rõ về anh ấy. Có chuyện gì xảy ra ư?"

"...đã treo cổ tự vẫn. Tôi tìm thấy anh ta như thế."

Henry điều chỉnh tư thế ngồi của mình và chập choạng nhìn trong bóng tối. "Tôi rất tiếc. Phải có lý do gì cho việc này không?"

Bàn tay Sammy mò mẫm trong không trung, lần theo vệt chữ còn sót lại trên tường. "Thời gian là vàng bạc. Hắn đổ tội. Bên kiểm ngân đã để mất bốn mươi tám nghìn một trăm hai mươi tám đô la." Tay Sammy buông xuống và gã người mực nhìn chằm chằm vào hư không. "Joey đúng là sáng suốt khi đổ lỗi lên Grant về toàn bộ số tiền đã mất. Bày ra cả một màn kịch cho việc đó. Và Joey đã giải thích như thế nào? Joey cho biết, Grant đã ẳm trọn số tiền và cao chạy xa bay. Vịn cớ vào tên của một người đã chết để bảo vệ cho cái thân của hắn." Những lời lẽ hắn phun ra đều trở nên cay đắng.

Henry biết về dòng chữ này... nhưng đoạn băng chứa những lời nói kinh khủng bên cạnh lại khiến anh đặt ra một câu hỏi khác. "Nếu Joey nói anh ta đã bỏ trốn, thì thi thể đã về đâu?"

"Tôi...không biết." Nhưng hắn biết. Trong tiềm thức, hắn biết những thí nghiệm của Joey với cỗ máy mực ngày càng quái đản và tàn ác hơn. Về việc thứ gì được tạo ra từ cỗ máy sau khi bỏ một cái xác không hồn vào... hắn không muốn nghĩ về điều đó. Hắn không muốn biết. Sammy lê bước và duỗi chân trái ra, chân phải vẫn gập lại. "Hãy ngủ tiếp đi, cừu nhỏ. Gã chăn cừu của cậu vẫn ổn."

Người họa sĩ ném cho hắn một cái nhìn thẳng thừng. "Anh chắc chứ?"

Sammy không đáp lại.

Giả vờ ngủ hay cố gắng thiếp đi, Henry không chắc chắn. Nhưng anh biết Buddy nằm trên chiếc võng đối diện anh vẫn đang quan sát, đôi mắt giương to trong bóng tối. Henry giơ ngón tay cái lên ra hiệu và ngửa người nằm xuống. Vào sáng mai, họ có thể tiếp tục nói chuyện.

\

[Note của người dịch]

- Daniel Lewek là tên con người thật của Buddy Boris và là nhân vật chính trong bản novel (mọi người có thể tìm đọc tiểu sử của Daniel Lewek trên Batim Wiki để biết rõ chuyện gì xảy ra trong novel)

- Về Grant Cohen: Cohen trước kia là người kiểm ngân trong xưởng vẽ. Do có tính thích đi đây đi đó nên trong một lần đi dạo, Cohen đã vô tình nhìn thấy thí nghiệm của Joey. Ông ấy đã nhìn thấy một vài thứ khủng khiếp và quyết định giữ im lặng. Thế nhưng bằng cách nào đó Joey đã biết được, và ổng trả đũa Cohen bằng cách ép Cohen làm việc quá sức, thậm chí khiến Cohen tự sát. Sau cái chết của Cohen, Joey đã dùng linh hồn của Cohen tạo thành một sinh vật mực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top