Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Huit - Tám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bộ ba có việc phải làm.

\

"Nào, mau bước ra khỏi lồng sắc của ngươi. Ngoài kia có cả thế giới méo mó đang chờ đợi ngươi."

Như mọi lần, chỉ trong chớp mắt Buddy đã xuất phát. Dường như cậu nhóc đang muốn kết thúc mọi chuyện càng sớm càng tốt.

Henry thở dài và đi về phía cầu thang. "Bắt đầu thôi. Đến lúc tên chạy việc này phục vụ quí cô kia."

Sammy nghiêng đầu. "Tên chạy việc? Đó là cách cô ta gọi cậu?"

"Chuẩn." Cả hai bước qua cánh cửa kép và đi xuống con đường dẫn đến một cảnh tượng hãi hùng sắp tới. "Cô ta sẽ có một bài phát biểu nhỏ và lắm chuyện khác."

"Tôi nhận thấy có sự khó chịu ở đây, cừu nhỏ."

"Nếu anh phải đi quanh các tầng dưới của xưởng vẽ chỉ để thu thập các bộ phận cho cô ta, anh sẽ cảm thấy nó khó chịu như thế nào."

Sammy nhún vai và theo sát phía sau. "Ra vậy..." Bước chân hắn dần chậm lại khi trông thấy khung cảnh trước mắt. Hàng chục bản sao Boris, bị mổ xẻ và lột da, như những con ếch bị moi ruột trong phòng thí nghiệm, treo đầy rẫy khắp nơi. Mặc cho hắn đã nhiều lần chứng kiến vô số cảnh tượng rùng rợn, đâu đó trong tâm trí hắn vẫn cảm thấy tình huống này là quá vô vọng để cứu chữa.

Đã từng. Cho đến khi Henry xuất hiện.

Buddy dừng lại trước một bản sao gần bên, đôi mắt hoạt hình của cậu lo lắng nhìn vào cái xác. Cậu biết mình đã từng đến đây. Mọi thứ quen thuộc tựa như một giấc mơ và cậu không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra, nhưng cậu nhóc biết những bản sao đáng thương này là một lời cảnh báo. Một dấu hiệu để nhắc nhở cậu phải mau rời khỏi và trốn đi trước khi quá muộn. Ý nghĩ ấy hấp dẫn vô cùng, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc Henry sẽ chỉ còn một mình với tên ngôn sứ kia. Henry có thể hợp tác với tên ngôn sứ ấy nếu điều đó giúp ích cho người đàn ông, nhưng cậu thà chịu đựng một ngày không có súp để ăn còn hơn để hai người ở lại một mình.

"Hãy nhìn xung quanh đi. Phải hi sinh rất nhiều bọn chúng mới khiến ta trở nên xinh đẹp như bây giờ. Bất cứ thứ gì kém hoàn hảo hơn đều bị bỏ lại phía sau. Ta phải làm thế. Là cô ta đã buộc ta."

Henry bước lên những tấm ván dẫn sang căn phòng kế tiếp, liếc nhìn Sammy qua vai. "Anh có thể ở lại với Buddy hoặc đi với tôi."

Gã người mực tiến về phía vũng mực đằng trước và lấy đà nhảy sang phía bên kia, đáp xuống nơi giao nhau của tấm ván. Hắn chặn đường đi của Henry.

"Anh muốn dẫn đầu ư?"

"Có lẽ." Dứt lời, hắn xoay người và hướng tới dãy cửa tiếp theo, sải từng bước dài và nhanh chóng.

Ngạc nhiên trước phản ứng của y, Henry lấy tay điều chỉnh cặp kính của mình. Nếu không phải hắn có ý gì khác, anh sẽ tạm cho rằng Sammy đang thể hiện với anh. "Thôi được. Đằng kia là một bản ghi âm khác của Susie. Tôi không muốn anh ngã xuống như lần trước nên anh có thể bỏ qua?"

Lần này Sammy không nhìn vào cuộn băng và cứ thế đi ngang qua. "Đã ghi nhận. Tôi đã tiếp thu quá đủ thông tin về Susie trong ngày hôm nay."

Cánh cửa phía trước mở ra và Sammy tiến vào trong mà không chần chừ.

Henry quay lại nhìn về Buddy. Cậu sói khẽ giật mình và vẫy tay đáp lại về phía bọn họ, một tay cầm chắc chiếc tẩu Gent trong tay.

Được rồi. Buddy vẫn ổn. Chỉ là vẫn ổn ở hiện tại. Có lẽ anh có thể bảo vệ cậu ta lành lặn bằng một cách nào đó. Nếu xét qua vòng lặp này và cách mọi thứ diễn ra gần như suôn sẻ-

"Henry." Giọng của gã nhạc sĩ điềm tĩnh dò hỏi, đưa chiếc mặt nạ sứt mẻ của mình nhìn về phía anh.

Người họa sĩ xua tan suy nghĩ vừa rồi và điều chỉnh cán rìu trên tay. "Được rồi." Đây không phải là lúc để trì hoãn.

Đi qua nhiều cánh cửa và lối đi khác nhau, cuối cùng ả thiên thần vặn vẹo đã xuất hiện với dáng đứng đầy kiêu hãnh trong phòng giải phẫu. Bên cạnh cô ta là một sinh vật mực bị trói vào chiếc bàn dựng đứng, như những bản sao Boris ngoài kia.

Ả thiên thần chuyển sự chú ý của mình sang hai người họ, đôi ngươi mất cân đối của cô ta liếc nhìn qua lại giữa cả hai trước khi ngân nga suy nghĩ. "Hm. Bây giờ chúng ta sẽ đến với câu hỏi chính... Liệu ta có nên giết ngươi?... Ta có nên xé xác ngươi ra thành trăm mảnh cho đến khi hả dạ không? Tất nhiên cái giá phải trả cho vẻ đẹp thật khó lường. Bởi một người con gái phải biết chọn lựa sao cho đúng?" Bản sao của Băng Đồ Tể đang bị trói càu nhàu khi ả thiên thần cao giọng về phía nó. "Lấy ví dụ như con quái vật gớm ghiếc này! Nó dám bén mảng vào đây... Bôi trét thứ mực ô uế của nó tới tận cửa nhà ta! Nó đã có thể chạm vào ta! Nó đã có thể kéo ta trở về cái nơi ấy!! Ngươi có biết cảm giác đó như thế nào không? Khi phải sống trong vực thẳm tối tăm ấy? Chỉ toàn những tiếng vo ve, la hét! Khi mà tâm trí của ngươi vỡ vụn, trôi nổi... như... như những con cá cảnh trong bể! Lần đầu khi ta được sinh ra từ lòng mực, ta đã mang hình dáng của một con sên quằn quại, rên rỉ, không một chút hình thù."

Cô ta dần dịu cơn giận dữ của mình xuống và chĩa ánh nhìn về phía Sammy. "Ngươi thì quá rõ về tất cả chuyện này phải không, tên ngôn sứ sa ngã kia? Nhưng vào lần thứ hai... chà... Ta đã được tái sinh thành một thiên thần! Ta sẽ không để con quỷ ấy chạm vào mình nữa. Và giờ ta đang rất gần với sự hoàn hảo ấy. Gần như... hoàn hảo. Đúng rồi. Ta sẽ tha cho ngươi. Tạm thời lúc này. Chưa hết... Ta thậm chí sẽ giúp ngươi cất cánh và thoát khỏi nơi này sớm thôi. Nếu ngươi có thể làm một vài việc nho nhỏ, cỏn con cho ta trước tiên. Mau quay trở lại thang máy, tên chạy việc của ta. Chúng ta có việc phải làm!" Cánh cửa cuốn bằng sắt tự động đóng lại, và tiếng hét của sinh vật tội nghiệp vang lên sau đó.

Sammy hắng giọng. "Có vẻ như... cậu đã sai khi bảo cô ta nói ít."

"Nghe đi nghe lại hàng trăm lần... toàn bộ sự việc đều như nhau." Henry thở dài và quay trở lại con đường họ vừa đi. "Tất cả những chuyện này đều diễn ra như thế."

"Cừu nhỏ, có chuyện gì khiến cậu bận tâm ư?" Điều gì khiến cậu ta phiền muộn hơn những chuyện kia.

Henry nhìn lại qua vai mình với khuôn mặt cau có. "Anh hãy tự mình nghĩ đi, còn rất nhiều thứ ta phải xem xét."

... được rồi. Henry đang tỏ ra hoài nghi và bực tức. Hắn có thể làm quen với việc này, miễn là hắn nhớ rằng Henry không phải là Bendy. Henry sẽ không trừng phạt hắn. "Có phải là về nhiệm vụ sắp tới? Hay kết cục sau đó?"

"Là kết cục."

"Cái nào?"

Henry dừng bước, quai hàm của anh cứng lại và đưa đôi mắt màu hạt dẻ nhìn xuống dòng mực chảy siết bên dưới tấm ván. "Những phần tôi thu thập cho cô ta sẽ biến cậu ta-" anh nghiêng đầu hướng về phía con sói bên kia mặt hồ mực- "Thành nhân bản hung bạo. Và, tôi không có cách nào tránh được kết cục đó nếu không thể khiến cậu ta trốn đi trước khi sự cố ấy xảy đến."

"... Tôi rất tiếc."

"Không phải lỗi của anh."

"Theo một nghĩa nào đó, vẫn là lỗi của tôi. Đôi bàn tay này của tôi vốn không chỉ bị vấy bẩn bởi mực."

Henry quyết định thay đổi chủ đề khi cảm giác nghẹn ở thực quản dâng lên. "Tôi chợt nhớ ra vài điều. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh rơi xuống dưới? Trước đó tôi có đề cập, nhưng anh không cần phải trả lời."

"Câu hỏi hay. Tôi không được ổn định như Malice Angel nên..." Sammy đưa một ngón tay lên khóe miệng mặt nạ. "... tôi đoán mình có thể nhảy xuống dưới xem sao."

"Xin đừng."

"Không, không, tôi cá là mình có thể bơi ếch sang bên kia mà không bị tan rã."

"Thật lòng. Đừng." Anh phì cười trước ý tưởng điên rồ ấy.

Ngón trỏ và ngón cái của tay trái hắn gõ nhẹ vào cán rìu trong khi tay phải tiếp tục chỉ vào. " Mm. Được thôi. Nhưng tôi có thể đảm bảo với cậu về khả năng bơi lội xuất sắc của mình. Nếu tôi không lầm." Nghĩ lại thì, tên ngôn sứ không rõ kiếp trước hắn có biết bơi hay không... nhưng hắn dám chắc một điều hắn rất thích tắm biển! "Tốt nhất ta không nên mạo hiểm." Hắn có thể mất đi ngón tay nếu sơ suất. Cả hai người họ cùng băng qua hồ mực và tiến ra ngoài. Buddy vui vẻ đi theo họ về phía thang máy.

Khi đã thoát khỏi thánh địa trong của thiên thần sa ngã, cánh cửa liền đóng sầm lại sau họ và giọng nói của người phụ nữ vang lên. "Cỗ máy của ta đang đói. Hãy thu thập cho ta một số phụ tùng thay thế." Chiếc máy phân phát đồ hoạt động trở lại và nhả ra một cái cờ lê, như mọi khi.

Sammy cầm lấy chiếc cờ lê và xoay nó trong tay. Hắn có thể sử dụng thứ này hiệu quả hơn chiếc tẩu Gent kia. Có lẽ việc Buddy có vũ khí sẽ giúp Henry an tâm hơn.

Henry vươn vai và tiến vào thang máy. "Cô ta cần ba bánh răng cưa. Tôi biết chúng ở đâu." Cánh cửa thang máy đóng lại và bọn họ lên đường. Việc tìm kiếm các bánh răng ở tầng K sẽ là nhiệm vụ dễ dàng, nhưng ả thiên thần thì không thích để yên cho bọn họ. Có vẻ cô ta đã lâu không có những khán giả có não để nghe hiểu những gì cô ta nói xuyên suốt chuyến thang máy.

"Ngươi đã gặp hắn chưa? Ink Demon? Bọn chúng nói rằng hắn có thể nghe thấy tất cả mọi thứ. Mọi tiếng cọt kẹt của sàn nhà. Mọi tiếng giấy xào xạc. Nếu ta là ngươi, ta sẽ không chạy nhanh như thế, bởi ngươi sẽ không bao giờ biết được thứ gì sẽ thu hút hắn."

"...điều đó có đúng không?" Henry bất chợt hỏi, quay sang Sammy. "Anh nói rằng anh có thể cảm nhận được con quái vật, nhưng liệu những gì cô ta nói có đúng?"

Sammy ngọ nguậy đầu ngón tay còn lại, cố gắng diễn đạt suy nghĩ trong đầu. "Chuyện đó... nửa đúng nửa không. Ngài ấy có thể nghe thấy mọi thứ, nhưng hầu hết không quan tâm đến chúng. Nếu cậu phải nghe tiếng la hét từ những con đập và dòng mực chảy siết trong suốt hàng chục năm trời, tự khắc tai cậu sẽ bão hòa với chúng. Mấu chốt là ở mức độ âm thanh. Chỉ cần hành động một cách âm thầm, ngài ấy sẽ không quan tâm cậu đang làm gì." Hắn nhún vai trả lời khi cả hai bước ra khỏi thang máy.

"Và đó là lý do anh có thể chơi đàn banjo bên ngoài gian buồng?"

"... Có lẽ."

"Tôi thích tiếng đàn khi ấy. Nó giúp tôi chìm vào giấc ngủ." Tuy cơ thể của người đàn ông đó đã phủ đầy mực, Sammy Lawrence vẫn luôn là một con người tài năng.

"Tôi có thể chơi đàn bất cứ lúc nào cậu muốn." Hắn khựng lại trước tiếng gào của một bản sao đang lao về phía họ. Xác định vũ khí trên tay kẻ địch, tên người mực lao vào mục tiêu với chiếc cờ lê giơ cao và đánh gục nó. Con quái vật tan chảy ngay khi hắn nhấc vũ khí ra khỏi mặt đất. "Đã hạ gục một mục tiêu."

Henry đi ngang qua gã và nhặt lấy chiếc răng cưa nằm trên sàn. "Mảnh cuối cùng đang ở khu sau." Người họa sĩ thầm nghĩ, sẽ tốt hơn nếu anh không đề cập đến việc ả thiên thần sa ngã sẽ nói gì về Sammy ngay bây giờ. Nếu là ở một vòng lặp khác, khi không có Sammy ở đây để giúp đỡ, anh sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn trước thay đổi đột ngột này. Thiên thần sa ngã ấy hầu như đã thể hiện rõ một điều, tuy không hoàn toàn, rằng mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của cô ta, nhưng cách mà cô ta dành sự chú ý đến Sammy, cho đến bây giờ anh mới nhận ra. Hay nói đúng hơn, cách mà cô ta phớt lờ hắn, vì trong suốt vòng lặp này cô ta đã không kể về việc gã ngôn sứ là một tên dối trá.

Anh dùng ngón cái bật mở nắp hộp; miếng răng cưa đang nằm yên một chỗ như thường lệ.

Nhưng điều anh không ngờ ngay sau đó, có một tên searcher nhảy ra từ vũng mực kế bên và đánh vào đầu gối khiến anh ngã khuỵu xuống sàn. Henry kêu lên một tiếng rồi ngã ra sau. Vết mực bắn vào má làm anh nao núng trước khi kịp nhận ra tên searcher đang lao tới và đấm thẳng vào xương ức của mình. Henry thở một cách nặng nề, vùng trả lại bằng một nhát rìu, nhưng cú đánh thứ ba từ tên searcher đã trúng vào hộp sọ của anh, khiến cho thị lực của anh tối kịt trong một khoảnh khắc.

Điều khiến anh lo sợ không phải là đường hầm phía trước. Vào lần chết đầu tiên, anh không cảm thấy nó đến nỗi đáng sợ. Ngược lại, nó mang lại cho anh một cảm giác bình yên,giống như một làn sóng nhẹ nhàng thoảng qua, làm tan biến mọi mệt mỏi trong cơ thể. Những tiếng thì thầm vọng ra từ mực, dần dà đã trở thành âm thanh quen thuộc. Và cả ánh sáng tại cuối con đường, luôn sáng rực tựa như mặt trời. Đường hầm đó chưa bao giờ làm anh lo sợ.

Điều khiến anh lo sợ chính là sau khi hồi sinh, anh sẽ phải tỉnh dậy và trở lại cái nơi đã mình đã bỏ mạng. Anh sẽ không có cơ hội để hồi phục, không có thời gian để dừng lại và thở một hơi.

Nhưng lần này, thứ chào đón anh sau khi tỉnh dậy là tấm lưng của Sammy.

"Lui ra! Lui ra!" Tên ngôn sứ gầm lên, tư thế đứng vững che chắn cho người họa sĩ bị thương giữa hai chân mình. Hắn vung chiếc rìu và hướng lưỡi rìu về phía tên searcher đang rúi lui nhanh chóng. "Thử lại lần nữa đi và đích thân ta sẽ dẫn ngươi đến gặp Ink Demon!" Chân hắn đạp mạnh vào vũng mực, làm cho mực bắn lên và dính lên khắp bức tường. Hắn quay sang nhìn những vũng mực sủi bọt ở các góc khác. "Điều này cũng áp dụng cho bọn bây! Và cho tất cả những kẻ khác! Chúng ta không được phép làm hại người đàn ông này! Hãy nhớ rằng, hắn là của ta!"

Henry vẫn nằm trên sàn, cúi người đứng lên một cách vụng về nhưng anh không còn cảm thấy bị thương nặng như trước. "Sammy."

Khuôn mặt mang mặt nạ Bendy sững sờ quay ra đằng sau. "Cừu nhỏ, cậu đã tỉnh." Hắn chậm rãi lui ra và đặt ngón tay lên cán rìu.

"Tôi đã gục bao lâu rồi?"

Hắn im lặng suy nghĩ trước khi trả lời. "Tôi không rõ. Đủ lâu để tôi nghĩ rằng cậu sẽ không tỉnh lại."

Henry ngả người về phía trước và từ từ đứng dậy. "Chúng ta hãy quay về. Tôi đã thu thập đủ các mảnh."

Sammy gật đầu và đi về phía cầu thang, tay vẫn giữ chặt cây rìu.

Henry nhướn mày. "Tôi có thể lấy lại nó được không?"

"Không."

"Anh nghiêm túc ư."

"Rất nghiêm túc." Gã ngôn sứ lê bước xuống cầu thang, vai khom xuống trong khi tiếp tục nói. "Tôi rời mắt khỏi cậu đúng một giây và cậu liền để cho bản thân bị giết. Không, cừu nhỏ của tôi, yêu cầu ấy tôi không chấp thuận."

Người đàn ông lớn tuổi thở dài và theo hắn vào thang máy. "Anh đúng là gã chăn cừu tốt, Sammy, nhưng tôi không phải không có khả năng tự vệ. Tên searcher đó đã tìm thấy tôi. Và chuyện xảy ra như thế."

"Đi mà khắc sâu chuyện đó vào hộp sọ đã nứt của cậu."

Lông mày anh hơi nhướn lên. Đúng là anh cảm thấy có gì đó nứt ra, nhưng anh không nghĩ nó nghiêm trọng đến thế. Điều này cũng giải thích cho cơn nóng giận của Sammy.

Gã ngôn sứ trở nên căng thẳng, tay siết chặt cây rìu. "Tha lỗi cho tôi nếu tôi có tỏ ra khó chịu trước vết thương của cậu." Giọng điệu của y có phần nóng nảy, giống như lần bộc phát ở Lost Harbor. "Nếu có thể ngăn được, tôi sẽ không để việc đó xảy ra một lần nữa."

Henry cau mày và bấm nút lên tầng Chín. "Tôi đã từng trải qua những chuyện này. Tên searcher đó không phải mới mẻ gì. Tôi chỉ bất ngờ vì chúng hiếm khi xuất hiện ở đây."

Một tiếng rung vang lên và thang máy bắt đầu di chuyển. Sammy quay người đối diện với Henry. "Mới mẻ hay không-" hắn đập đầu rìu vào bàn tay- "Tôi sẽ không đứng nhìn."

Người họa sĩ thở dài một tiếng. "Chiếc tẩu ở đâu?"

Buddy, người đang đứng ở đằng sau bịt tai và quan sát mọi chuyện, liền vỗ nhẹ vào vai Henry. Cậu giơ chiếc tẩu ra bằng tay còn lại. Một chiếc cờ lê khác thò ra từ túi áo khoác của cậu nhóc.

"Cảm ơn." Anh chuyển sự chú ý sang Sammy.

Sammy vẫn biểu lộ vẻ căng thẳng, ngước nhìn ra những bức tường chạy dọc bên ngoài thang máy.

/

Ống tiêm có thể coi là món vũ khí tệ nhất trong tất cả, nhưng ít ra có nó còn hơn không có gì. Anh phải thuyết phục Sammy nhiều lần thì y mới chịu tránh xa và để anh hành động theo ý mình. Henry không phải không hiểu mong muốn bảo vệ của hắn, nhưng anh có thể tự mình giải quyết được. Anh đã làm điều này hàng trăm lần trước đây.

Tuy nhiên, xét đến cái nhìn giận dữ của Sammy sau lưng anh? Có vẻ như tên người mực không hài lòng. Nhưng với Henry, tiến độ sẽ chỉ chậm lại nếu Sammy cứ tiếp tục xua đuổi bọn searcher mỗi khi chúng đến gần.

"Đã xong." Anh đặt ống tiêm đã bơm đầy vào thùng và chờ mệnh lệnh tiếp theo của thiên thần. Việc chờ đợi không kéo dài lâu.

"Ta sẽ nói ngắn gọn. Hãy tìm nơi có bản mạch điều khiển van. Xoay các bánh nhỏ. Sau đó mang lõi điện đến cho ta. Đừng khiến ta phải hối hận vì đã tha cho ngươi. Bởi ta có thể thay đổi ý định bất cứ lúc nào."

Lại là cái pít-tông. Để không làm mất mặt thiên thần và khiến cô ta đổi ý, anh cầm lấy nó và đi về phía cầu thang. Trước cái nhìn bối rối của Sammy, anh vẫy nhẹ cây pít-tông. "Thứ này dùng để làm gì ư? Nó cho anh biết cô ta có khiếu hài hước đến cỡ nào." Anh nhăn mày nhìn dụng cụ trên tay rồi bước vào thang máy. "Tôi chỉ không hiểu trò đùa đó."

"Mm. Giờ ta làm gì?"

"Đến lõi năng lượng. Tầng P." Anh không quay lại đối diện với Sammy mà liếc nhìn y qua khóe mắt. Anh cảm thấy mình có thể đọc vị được gã người mực đôi chút, ngay cả sau một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy. "Anh có muốn sử dụng cây rìu đó không?"

"... Có lẽ."

Anh nhấn nút và thang máy bắt đầu di chuyển. "Vậy thì theo tôi. Ngoài kia luôn có những tên searcher và đám bản sao Băng Đồ Tể đang rình rập muốn tấn công tôi."

"Rất sẵn lòng." Hắn nhấc chiếc rìu lên và đặt lưỡi rìu qua vai.

Thang máy đến nơi và Buddy, như mọi khi, ở lại phía sau. Cậu nhóc chưa bao giờ rời thang máy. Sammy hiểu được điều đó; ít nhiều cậu ta sẽ tránh được nguy hiểm, bảo tồn mạng sống của mình khi còn có thể.

Gã người mực ra khỏi thang máy trước, rìu đã cầm sẵn trong tay. Sammy hy vọng việc đi trước Henry sẽ khiến lũ searcher có cơ hội suy nghĩ lại trước khi tấn công bọn họ.

Nhưng hi vọng ấy đã trở nên vô nghĩa ngay khi một sinh vật từ vũng mực trồi lên và bò tới gần.

"Lui lại!" Hắn la lên, giơ chiếc rìu.

Tên searcher dừng lại, phát ra những tiếng kêu ngắt quản.

Sammy đạp chân vào sinh vật tội nghiệp ấy. "Ta đã nói trở lại vũng mực của ngươi!"

Tên searcher rít lên và bò về lại vũng nước của mình. Ai mà ngờ sinh vật mực ấy cũng có thể liếc xéo?

"Huh." Henry kề sát vai với Sammy. "Không ngờ chúng có thể hiểu anh nói gì." Trước kia, chúng chủ yếu chỉ nhìn chằm chằm vào anh mỗi khi anh cố gắng bắt chuyện. Anh tiến về phía nơi có ba thanh ống nước và xoay bánh van trên đó, chẳng mấy chốc, tấm ốp bên hông đã mở ra. Người họa sĩ rút ra phần lõi và đưa cho Sammy xem. "Anh có ý tưởng gì không?"

"Một số có thể." Hai người họ rẽ vào góc cua và bắt gặp một vũng mực sủi bọt khác. Sammy dùng cán rìu chọc vào vũng mực. Khi không thấy có thứ gì xuất hiện, họ tiếp tục di chuyển. "Hầu hết bọn chúng đều không thể nói. Dù sao cậu đã có cố gắng, cừu nhỏ của tôi." Tiếng động từ trong sảnh liền thu hút sự chú ý của gã. Một bản sao Băng Đồ Tể khác đang loạng choạng bước ra khỏi ngưỡng cửa và gầm gừ lao về phía họ. Tiếng răng của nó kêu lạch cạch khi tiến lại gần.

Người họa sĩ đằng sau gã người mực vòng lên phía trước và đưa ống tẩu lên. "Là Striker. Tôi xử lý được nó." Henry giương ống Gent và vung xuống, một phát, hai phát, ba phát, rồi một tiếng phịch. Sau đó chẳng còn gì ngoài vũng mực đen và lõi năng lượng nằm trên sàn. Anh nhoẻn miệng cười, nhìn về phía Sammy qua vai. "Được rồi đấy."

"Striker à."

Người họa sĩ xoay sang nhìn Sammy và cảm thấy bối rối.

"Cậu đặt tên cho chúng?

Henry ngượng ngùng cười và cúi xuống nhặt lấy lõi năng lượng. "Vì không có gì nhiều để làm ở đây." Ngay khi vừa nhấc lõi lên, anh chợt nghiến răng rít lên một tiếng và sững người lại.

Sammy sát lại gần anh trong giây lát. "Cậu ổn chứ?"

"Nng... ừm. Không thể tốt hơn." Anh gượng cười nhưng nụ cười dần trở nên tái nhợt khi anh đứng lên, tay giữ lấy lõi năng lượng. "Lưng tôi khá tệ. Nó đã bị như vậy kể từ hồi chiến tranh."

"Cậu đã... tham gia vào chiến tranh?" Hắn không biết vì sao bản thân lại bất ngờ trước điều đó. Rất nhiều thanh niên trai tráng đã đi nhập ngũ, nhưng Henry không phải là dạng người sẽ xông pha ở tiền tuyến.

Người đàn ông ấy quan sát Sammy qua cặp kính. "Anh nhớ gì về cuộc chiến không?"

"Về chuyện đó thì tôi chỉ nhớ việc mình không thể nhập ngũ. Lý do quá già."

"Heh. Còn tôi bị điều đi vì vừa đủ trẻ." Cơn đau nhói ở lưng bắt đầu trở nên âm ỉ, nhưng Henry tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra. "Lõi cuối cùng ở hướng này."

Bộ đôi hoàn thành nhiệm vụ trong im lặng và trở về thang máy. Buddy vẫy tay chào khi trông thấy họ quay trở lại

Sammy đưa một tay sang Henry, lòng bàn tay mở rộng.

"Vâng?"

"Để tôi cầm hộ chúng giúp cậu."

Anh phớt lờ. "Tôi ổn."

"Henry."

"Tôi không sao." Dù vậy, lưng anh đang đau như búa bổ.

Sammy xòe rộng các ngón tay, đầu nghiên sang một bên. "Cứ đưa chúng cho tôi. Tôi có túi."

"Tôi cũng có!"

"Của tôi... to hơn," hắn lưỡng lự đáp.

Buddy cười thầm trong góc.

"Lạy chúa." Anh bật cười với gã người mực và chuyền lõi cho y. Nếu điều đó khiến Sammy cảm thấy an tâm hơn thì anh không thấy có lý do gì để từ chối.

Giọng nói của thiên thần vang lên, kêu lách tách trong tiếng loa khi thang máy đáp xuống tầng của cô ta. "Hai ngươi quả là một bộ đôi khá hữu dụng, nhỉ?" Giọng điệu chế nhạo của cô ta dần hạ xuống trong cổ họng. "Mặc dù vậy, ai cũng biết kẻ nào làm tốt hơn, phải không?"

Vai của gã người mực rũ xuống, chiếc mặt nạ sứt mẻ quay sang Henry. "Luôn có thứ để nói, nhất là câu vừa rồi."

Người họa sĩ mỉm cười yếu ớt. "Ồ, cô ta sẽ nói nhiều hơn khi chỉ có mình tôi."

Sammy cười nhạt. "Đang muốn chia rẽ chúng ta, cừu nhỏ ạ." Những ngón tay của hắn gõ vào cán rìu. "Cô nàng ấy, Susie... cô ta từng làm trò đó thường xuyên, vì nghĩ sẽ giúp ích cho sự nghiệp của mình. Cô ta không nghĩ rằng ai cũng biết khi nào cô ta đang đùa giỡn họ."

"Nghe có vẻ rắc rối."

Gã người mực ngửa đầu ra sau, vai buông thả. "Rắc rối một cách phiền phức, Henry ạ."

Cửa thang máy mở ra và cả hai hướng tới cửa của Thiên thần. Sammy bỏ các lõi vào thùng và xoay khớp vai một cái. Không biết tiếp theo Malice Angel sẽ muốn gì ở bọn họ?

Henry nhìn gã người mực một lúc lâu. Anh vừa sực nhớ ra nhiệm vụ tiếp theo sẽ diễn ra như thế nào. "Có lẽ lần này anh sẽ muốn ở trong thang máy."

Sammy chống tay một bên hông và nghiêng đầu nhìn anh. "Henry, tôi bắt đầu nghĩ cậu đang muốn hù dọa tôi."

"Tôi không có. Nhưng..." Lông mày anh nhíu lại, và anh điều chỉnh tư thế cầm trên cây rìu mới kiếm được. "Cứ thoải mái ở lại với Buddy nếu anh muốn."

Ả thiên thần sa ngã đưa ra yêu cầu tiếp theo của mình. "Ngươi có nhìn thấy những con quỷ đang mỉm cười ấy không? Sao chúng ta không thử đập vỡ hết chúng? Vừa hay ta có một món đồ khiến việc này trở nên thú vị hơn."

Tên ngôn sứ rùng mình. "...Ah. Bảo sao." Hắn đưa mắt nhìn về Henry.

"Đó là lý do tôi đề nghị anh ở lại."

Sammy ngước xuống chiếc rìu hắn đang cầm. "Chà... ở dưới đây, tất cả chúng ta đều là tội đồ." Và hắn nhớ lại khoảnh khắc cuối cùng, khi Ink Demon đã không chút do dự đá văng hắn vào góc phòng. Hắn quyết định lùng sục khắp nơi để tìm những miếng cát tông. "Có tất cả bao nhiêu cái?"

"Mười lăm."

Hắn xoay món vũ khí trong tay và nắm chặt nó, trông hứng khởi nhưng đáp lại bằng giọng tiếc nuối. "Thế thì, tiến hành thôi."

Và nếu Henry không lầm, anh cảm thấy Sammy đang tàn sát những miếng cát tông ấy một cách không thương tiếc.

Họ phá hủy chúng khá nhanh, chỉ còn sót lại một miếng cát tông bên cạnh một trạm buồng thần kỳ ở Heavenly Toys. Henry cau có nhìn về phía miếng bìa. "Đừng bỏ chạy." Nói xong, anh vung rìu và phá vỡ miếng bìa in hình con quỷ với nụ cười rạng rỡ bằng một nhát.

"Sao tôi phải làm thế, cừu nhỏ?"

"À, giờ thì vui rồi! Ồ! Nhưng ta quên mất một chuyện... Hắn ghét ta làm thế. Ta sẽ trốn đi nếu ta là ngươi."

Sammy nhìn chằm chằm vào cái loa gần đó. "A. Đó là lý do tại sao."

Henry nắm lấy cánh tay Sammy và kéo hắn đến trạm buồng thần kỳ ở góc tường. "Ta phải trốn vào."

Sammy khóa chặt chân và phản đối kịch liệt. "Sẽ không đủ chỗ cho-"

"Cứ vào đi." Henry đẩy Sammy vào giang buồng và theo sau. Hắn buộc phải ngồi thẳng lưng để đủ chỗ cho cả hai. Chật chội thật, nhưng giữ được cái mạng!

Sammy dang rộng chân ra để Henry có đủ chỗ ngồi sau khi đóng cửa lại. Lời cảm ơn của hắn là phần lưng của con người ấy áp sát vào ngực mình. Hắn giật mình khi có thể cảm nhận được nhịp tim yếu ớt nhưng nhanh chóng của người đàn ông đó.

Henry ngó qua vai, một tay siết chặt cửa lại. "Đằng sau anh có ổn không? Có ngộp thở quá không?"

"Ổn." Với hai chân dang rộng và cẳng tay tựa vào góc buồng, điều này với hắn không có gì khó xử cả. Hắn gõ gõ ngón trỏ một cách vu vơ, cố gắng không để ý đến hơi ấm của cơ thể đang tựa vào người mình, mà tập trung vào con quái vật rình rập gần đó. Hắn có thể cảm nhận được từng bước đi chậm chạp, nặng nề của nó đang tiến vào khu đồ chơi. "Khoan đã, còn Buddy thì sao?"

"Nó không bao giờ đuổi theo Buddy. Con quái vật có đang gần đó không?" Từ bên ngoài, những vòm đen xung quanh bắt đầu lan ra khắp các bức tường. Những vệt mực chảy dài trên tường như những gợn sóng có thể nhìn thấy thông qua khe cửa. "À thôi."

Nếu là trong hoàn cảnh khác, có lẽ Sammy sẽ cười lớn.

/

[Note của người dịch]

Một fanart của chap này giúp mọi người có thể hình dung Henry & Sammy ngồi trong gian buồng như thế nào.

Artist: @inkyvendingmachine (tumblr)
Link: https://www.tumblr.com/inkyvendingmachine/640457483313381376/oh-hey-remember-that-part-of-la-vie-en-noir-in?source=share

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top