Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Onze - Mười một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ... hãy nói lời tạm biệt.

[Note của tác giả]

Sẽ có một thông báo, và một món quà nhỏ ở cuối chap. :)

\

"Cậu đã đúng về việc cả hai ta sẽ không ngồi vừa."

"Có khi đi một mình sẽ đáng sợ hơn?"

Sammy đùa cợt. "Với hai người trên một chuyến đi, người kia chỉ việc ôm lấy người còn lại nếu thấy sợ. Tôi còn nghĩ đó là mục đích của việc xây nên mấy ngôi nhà ma ám!"

Henry bật cười. "Vậy họ xây thêm đường hầm tình yêu để làm gì?"

Gã nhạc sĩ thở dài khó chịu. "Cậu nói phải."

"Và giờ, cuộc hành trình mới thực sự bắt đầu. Hãy tiến vào trong và coi như tất cả chỉ là cơn ác mộng với ngươi."

Khuôn mặt mang mặt nạ Bendy ấy hướng về nơi giọng nói vừa phát ra. "Tôi có từng nói với cậu rằng cô ta có thể nghe thấy những gì chúng ta nói không? Cái lần chúng ta trò chuyện ở tầng dưới."

"Anh chưa... nhưng thật tốt khi biết được." Henry leo lên xe và kéo thanh ngang xuống. Anh quay sang Sammy và nhìn gã qua cặp kính khi chiếc xe bắt đầu cất bánh trên đường ray. "Khi đến sảnh chính, anh nhớ phải nhảy ra khỏi xe và chuẩn bị chiến đấu."

"Được rồi. Ngay sau cậu." Sự chán nản trong giọng nói của Henry làm hắn bồn chồn.

Không quá lâu để ả thiên thần sa ngã cất tiếng. "Thật nực cười. Khi mọi thứ có thể sụp đổ trong phúc chốc như thế. Vốn dĩ chúng ta không quyền kiểm soát số phận của mình tại xưởng vẽ. Ngươi sẽ luôn là con rối của ai đó, hoặc là kẻ thâu tóm tất cả trong tay. Còn ta chỉ muốn những gì đã được hứa hẹn với mình. Ta chỉ muốn trở nên hoàn mĩ! Ngươi chắc cũng hiểu rõ." Cô ta dừng lại và thủ thỉ vào micro của mình. "Henry... Tại sao ngươi lại ở đây? Với tên giả mạo, giáo đồ sa ngã ấy? Tất cả chúng ta đều nóng lòng muốn biết được. Ngươi có tận hưởng nỗi kinh hoàng khi bị đày xuống địa ngục không? Nếu đúng là vậy... Đừng nôn nóng. Ta có một bất ngờ..."

Dù đã cố gắng tự trấn an bản thân hay nhìn thấy khung cảnh ấy hàng trăm lần đi nữa, anh cảm thấy mình vẫn chưa sẵn sàng để đối mặt. Trong khi đó, chiếc xe cứ chậm rãi chạy dọc theo đường ray, cho đến khi tiến gần đến một cánh cửa đôi phía trước. Đầu mũi xe đẩy cánh cửa mở vào, và bao trùm lên người anh là một bóng đen.

Đôi bàn tay đeo găng trắng khổng lồ xuất hiện và giữ lấy đầu mui xe. Con thú to lớn ngả người về phía trước, lộ ra đôi mắt khâu chữ X, với cái đầu của Buddy bị giữ trong chiếc lồng. Cậu ta giờ đã bị mù, cơ thể cồng kềnh và không còn ý thức.

"Ôi, Buddy. Tha lỗi cho tôi."

"Hn... r..." Con thú tội nghiệp dừng lại và chìa bàn tay khổng lồ của mình ra, trước khi nhấc chiếc xe lên và ném đi.

Ngay khi Henry ngã nhào ra khỏi xe cũng là lúc Sammy vừa nhảy ra khỏi xe hắn. "Henry!" Hắn điên cuồng chạy về phía trước nhưng ngừng lại khi nhận thấy Brute đang tiến tới cả hai.

Một tiếng cười khúc khích tàn nhẫn vang lên giữa không trung. "Ha ha ha! Hãy gặp gỡ Boris phiên bản mới và tối tân hơn! Ta đã lấy những gì ta muốn, và đổi lại, ta đã cho nó nhiều hơn thế! Lần này, sẽ không còn Ink Demon, sẽ không còn lối thoát nào cho ngươi. Boris, mau xé xác chúng ra! Xé chúng không toàn thây!"

"Chúa ơi." Không một lời cảnh báo nào cho hắn biết chuyện gì đã xảy ra với Buddy. Hắn kìm nén nỗi bàng hoàng và đỡ Henry đứng dậy bằng cánh tay trên của mình.

Henry tay giữ lấy cây rìu, đôi mắt đờ đẫn. "Tôi ghét chuyện này. Tôi ghét cô ta." Anh bước khỏi vòng tay của gã người mực nhưng ánh mắt vẫn hướng về Brute. "Cậu ta chạy rất nhanh, và sẽ quăng đồ vật đi khắp nơi. Anh nhớ đừng đến gần cậu ta." Vừa dứt lời, con thú hung ác đã ngửa đầu ra sau và gầm lên một tiếng, trước khi nó cúi người xuống và phóng về phía họ.

Sammy ngay lập tức nấp sau một cái thùng.

Buddy đâm sầm vào bức tường đối diện, tiếng va chạm khiến Henry phải nheo mắt nhìn lại. Nhận thấy cơ hội, người họa sĩ liền chém một nhát vào lưng Buddy.

Nhưng Brute bất ngờ vồ lấy và ném anh sang phía bên kia căn phòng, khiến anh ngã gục xuống sàn, xương sườn đau nhói âm ỉ. Anh đã đánh rơi mất cây rìu trong lúc bị quăng vào tường, còn giờ nằm đây bất động, cảm thấy mọi thứ tối dần đi trong tầm mắt. Chỉ nếu như không phải do cái lưng già trở chứng này.

Sammy giữ chặt cây rìu bằng hai tay và hắn lấy đà, vung lưỡi rìu về phía trước.

Con thú lảo đảo lùi về phía sau và ôm lấy ngực mình. Mực từ ngực nó trào ra phía trước, và con thú thở hổn hển.

Nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của con thú sau đó, Henry đứng dậy và bắt đầu tháo chạy. Anh chỉ còn cách Sammy khoảng vài bước chân trước khi Brute lao nhanh về phía trước và đưa hai tay đập mạnh xuống sàn.

Cú rung chuyển khiến Sammy vấp ngã, và hắn lùi ra sau.

"Sammy! Cậu ta đang hướng về phía chiếc xe!" Henry gọi lớn khi chộp lấy cây rìu của mình gần chỗ bao cát. Anh xoay người lại và vừa kịp lúc nhìn thấy chuyện gì đang diễn ra; Sammy vội đứng dậy và chạy về phía anh, còn nhân bản hung bạo đang nhấc chiếc xe ra khỏi đường ray và phát ra tiếng gầm gừ.

Sau đó Brute Buddy xoay người, nâng chiếc xe lên chiếc lồng trên đầu mình. Con thú đứng im một lúc, hai tay giữ chặt chiếc xe. Bỗng cơ thể cậu ta lắc lư dữ dội, mực liên tục trào ra từ miệng, tay run rẩy giữ chặt chiếc xe. Đôi mắt mù ấy nhìn về Henry và phát ra những tiếng kêu rên rỉ, mực phun trào từ ngực ngày một nhiều hơn. Một tiếng rên rỉ khác lại vang lên, và cậu ta cụp tai ra sau, hàm dưới cựa quậy nói. "Hn...r...m...bd..."

Nếu Henry còn sức để khóc, có lẽ lúc này anh đã suy sụp. "Buddy."

Sammy đảo mắt nhìn cả hai. "Cậu ta còn nhớ?"

Henry chỉ có thể gật đầu.

Buddy thả rơi chiếc xe và nó vỡ tung trên mặt đất. Cậu tập tễnh bước đến gần Henry và ngã xuống, với hai tay đeo găng chống xuống sàn. Chân của cậu ta quỳ xuống, để lộ khớp xương nhô ra ngoài.

"Ngươi đang làm gì thế? Giết chúng! Giết chúng đi, Boris!" Ả thiên thần sa ngã hét lên từ nơi ẩn náu của mình.

Đầu của Buddy giật sang một bên, và cậu đứng dậy, giương nắm đấm lên kèm theo tiếng gầm rú làm rung chuyển cả khu vực. Nhưng cậu không tấn công Henry, hay chuyển sang đuổi theo Sammy. Con thú cố gắng nói với anh. "Nnt... brs..." Miệng của cậu ta mấp mở, trào ra một ngụm mực. Sau đó con quái vật không mở miệng nữa.

Tiếng hét của người phụ nữ vang lên khiến cho ánh sáng cả khu vực chập chờn. "Giết chúng đi, ngươi đang lãng phí các bộ phận của ta!"

Nhưng con thú không giết họ.

Buddy lảo đảo lùi lại, mực vẫn tiếp tục phun ra từ ngực cậu. Con thú bước về phía sau và ngã người, không cục cựa. Cậu ta gầm lên và thọc những ngón tay to lớn của mình vào cái lỗ đang phun trào mực trên ngực.

"Buddy-" Nhưng Sammy đã ôm chặt lấy Henry và không có ý định buông anh.

"Đừng." Sammy thì thầm. "Chúng ta không biết được mực của Angel có thể làm gì."

Henry nghiến răng, nghẹn ngào trong cổ họng. "Tôi xin lỗi, Buddy." Anh cúi đầu chờ đợi, hy vọng nỗi đau của Buddy sẽ nhanh chóng qua đi.

Con sói lại gầm lên, mực trào ra từ miệng, và cậu ta đưa hai tay chạm vào cái lỗ trên ngực mình. Bằng một tiếng rắc kéo dài, ướt át và ghê rợn, Buddy xé toạc khung xương sườn của mình và cơ thể cậu ngã về phía sau.

"Không! Con sói vô dụng!" Ả thiên thần sa ngã hét lên, giọng cô ta vang lên đồng thời từ loa và nơi trốn của mình.

Cơ thể trương phồng của Buddy nhanh chóng bị bao trùm bởi lớp mực đen, và thân xác của cậu tan vào vũng mực.

Lúc này Sammy mới buông tay khỏi Henry, tay còn lại của hắn tựa vào lưng anh. Hắn không hiểu những gì mình vừa chứng kiến, và từ cái nhìn trống rỗng của Henry hướng về phía vũng mực, hắn càng không hiểu được.

Ở cánh cửa nơi Buddy bước ra, xuất hiện bóng dáng chạy tới và Sammy cầm rìu lao ra phía trước, che chắn Henry.

Ả thiên thần sa ngã hét lên khiến ánh sáng trên trần nhà chập chờn liên tục, đôi tay của cô ta giương ra vồ lấy bọn họ nhưng rồi há hốc miệng.

Một nhát kiếm đâm xuyên qua xương ức cô ta từ phía sau, và người phụ nữ đó bất động vì sốc.

"Sammy." Giọng của Henry khàn khàn và khó thể nghe thấy, nhưng anh vẫn gắng sức nói. "Mau lùi lại."

Hắn làm theo, cả hai tay nắm chặt chiếc rìu khi đứng trước mặt Henry.

Thiên thần vặn vẹo ngã xuống khi lưỡi kiếm được rút lại, và cô ta phát ra một tiếng kêu nhỏ, đầy đau đớn trước khi gục sang một bên, đôi mắt nhắm nghiền vĩnh viễn.

Đứng ở đó, một người cầm thanh dao và một người cầm tẩu thuốc khác, không ai khác chính là Allison và Tom.

Đôi mắt của Allison mở to và trở nên bối rối, cô chĩa lưỡi kiếm về phía Sammy. "Anh đang làm gì ở đây?"

Sammy ngửa đầu ra sau và duỗi vai. "Tôi có cùng câu hỏi tương tự với cô."

Tom trừng mắt nhìn hắn từ nơi anh ta đang đứng và đập mạnh chiếc ống tẩu vào lòng bàn tay mình, một cách quen thuộc.

"Xin chào," Henry xen vào. Anh bước ra từ sau Sammy và đưa tay lên giảng hòa, anh tiếp tục nói. "Chúng tôi không muốn đánh nhau ở đây."

Allison nheo mắt nhìn. "Sẽ không có ẩu đả, nếu anh đi cùng chúng tôi."

Sammy khom vai, nâng chiếc rìu lên. "Không đời nào."

"Sammy, mọi thứ phải diễn ra như thế."

Hắn giật mình quay sang người họa sĩ. "Tôi sẽ không trở thành tù nhân và cả cậu cũng vậy, cừu nhỏ."

"Chỉ riêng mỗi anh ta." Người phụ nữ nghiêng đầu về Henry, ánh mắt cô lạnh lùng quan sát Sammy. "Còn anh là tay sai của Ink Demon. Giáo đồ của hắn."

Henry, tay vẫn đang giơ lên can ngăn, nhìn Sammy một cách buồn bã. "Làm ơn đừng đánh nhau." Anh không muốn nghĩ đến việc thanh kiếm của cô có thể làm gì với Sammy, hay chiếc rìu của Sammy có thể làm gì với cô ấy... hay Tom có thể làm gì nếu tình huống trở nên nghiêm trọng. "Ta hãy cứ làm theo những gì cô ấy nói."

Gã người mực lắc đầu và bước về phía trước. "Không. Khó khăn lắm tôi mới tìm được cậu!

"Sẽ không sao hết. Chúng ta đã sắp hoàn thành chặng đường. Ta có thể thử lại vòng lặp mới."

Thế nhưng Allison đưa kiếm lên và chặn Sammy lại bằng lưỡi kiếm kề sát vào cổ họng hắn. "Anh đứng quá gần rồi."

Bây giờ hắn mới thật sự nổi giận trước cô. "Quá gần? Tôi nghĩ là không, Angel ạ!"

Lông mày của cô nhíu lại hơi cau. "Tôi không phải là Angel."

"Sammy." Giọng nói của Henry vang lên và thu hút sự chú ý của tên ngôn sứ. "Xin anh. Mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Trong một khoảnh khắc, anh nhận thấy vẻ bối rối của con sói và thiên thần khi họ đưa mắt nhìn nhau. Tom đập mạnh chiếc tẩu vào lòng bàn tay, và Allison nhíu mày với đôi mắt mở to.

Sammy càu nhàu khi cuộc chia ly phải diễn ra, hắn đành cúi đầu xuống. Phải một lúc sau, gã ngôn sứ mới miễn cưỡng gật đầu và lùi lại. "Được thôi." Hắm chĩa chiếc rìu về phía ba người họ, ánh mắt không rời lấy Henry. "Nếu các người dám làm hại cậu ta, Ink Demon sẽ là mối lo lắng đầu tiên của các người." Hắn quay đi và tiến đến cửa ra, đi xuống một con đường mòn cho đến khi khuất dạng.

/

Nhiều ngày trôi qua, Henry vẫn không tìm thấy dấu hiệu thay đổi nào ở Allison và Tom. Không có gì thay đổi ngoài vài khoảng lặng kéo dài, hay đôi lúc Tom tỏ thái độ đe dọa với anh chậm hơn so với thông thường.

"Tôi biết anh đang nhìn tôi. Chỉ là nó... có hơi rùng rợn."

Cho đến một ngày, khi Henry tỉnh giấc và nhìn thấy thiên thần có sừng đang viết lên tường, anh đứng dậy khỏi giường. Được rồi, dụng cụ kính lúp sắp xuất hiện. Cảm thấy lưng vẫn đau nhói như thường lệ, người họa sĩ tựa khuỷu tay vào khoảng trống khá lớn giữa tấm ván. "Vậy cô chính là người đã viết những dòng chữ lên bức tường."

"Tất cả chúng tôi đều viết. Đối với những linh hồn khốn khổ dưới đây, đó là cách duy nhất để họ cầu cứu. Nhưng anh sẽ không muốn chạm vào thứ mực ấy quá lâu. Chúng có thể kiểm soát tâm trí anh... Lôi kéo anh xuống vực thẳm mực." Allison quay người và chăm chú nhìn Henry. Bàn tay cầm bút của cô dừng viết. "Tại sao anh lại đi cùng tên ngôn sứ?"

Henry khẽ mừng rỡ. Allison đã tự mình thay đổi khuôn mẫu. Sau bao lần thuyết phục và dẫn dắt cô ấy không thành, cuối cùng nó đã xảy ra... và đó là sau khi anh và Sammy bước vào căn nhà ma ám ấy. Giờ là lúc để tận dụng cơ hội. "Anh ta là bạn tôi. Anh ta đã giúp đỡ tôi trên chặng đường."

Cô tập trung trở lại vào công việc của mình và có chút căng thẳng khi nói. "Tên giáo đồ đó không phải là loại người anh nên kết bạn. Hắn nghĩ Ink Demon là một vị thần có thể lý luận được, thay vì là một con thú."

"Anh ta đã từng, nhưng giờ đã không còn nữa. Tôi tin anh ta."

Allison trầm ngâm suy nghĩ. "Vậy thì hắn phải tin rằng anh sẽ có ích cho Ink Demon khi còn sống hơn là chết đi. Như tôi đã nói, tên ngôn sứ ấy không phải là loại người anh nên kết bạn. Tôi đã thấy những gì hắn làm với những linh hồn lạc lối và searcher ngoài kia. Chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi anh phạm phải sai lầm và hắn sẽ hiến tế anh cho Ink Demon."

Lời nghi ngờ của cô không sai nhưng người đàn ông vẫn kiễn nhẫn nhìn cô. "Xin hãy tin tôi. Anh ta sẽ không làm thế."

Giọng của người phụ nữ trầm xuống và thẳng thừng nói. "Hắn sẽ làm thế."

Henry cau mày nhìn sau lưng cô. "Ít nhất thì anh ta cũng không nhốt tôi vào buồng giam."

Bàn tay đang viết của cô dừng lại, chiếc bút theo tay cô trượt xuống, để lại một vệt đen dài trên tường. "Để tôi cho anh xem một thứ... Lúc trước, khi tôi đang vạch bản đồ ở những tầng trên... Tôi tình cờ phát hiện có thứ gì đó phản chiếu trên một tấm kính." Với tay về phía bên phải, Allison nhặt dụng cụ kính lúp ra khỏi chiếc ghế. "Tôi giơ tấm kính lên, nhìn xuyên qua nó và bức tường phía sau tôi hiện ra một dòng chữ ẩn! Nó nằm ngay đó, ngay trong tầm mắt tôi rõ ràng! Thế là tôi tiếp tục kiểm tra xung quanh...và tìm thấy nhiều dòng chữ như thế ở khắp nơi trong xưởng vẽ! Nhưng anh không thể nhìn thấy chúng bằng mắt thường. Mà chỉ có thể thông qua tấm kính này! Hãy nhìn xem!"

Bản chất thật thà của cô ấy quả thật dễ mến, nếu như anh không biết rằng tính cách đó đã khiến cô gặp rắc rối hàng trăm lần. Henry cầm lấy dụng cụ và hơ nó về phía cô. Trên đầu cô lở lửng một vòng hào quang, và bức tường phía sau cô xuất hiện dòng chữ ẩn, nội dung ghi rằng CÔ TA SẼ ĐỂ CẬU CHẾT.

Như thể nó muốn nhắc nhở anh.

\

"Tôi xin lỗi." Giọng nói nghẹn ngào của Allison vang lên không kém phần đau đớn, mặc dù cô và Tom đã quyết định rời đi và bỏ mặc anh trong buồng giam.

Tại sao cô ấy không bao giờ cầm theo dụng cụ kính lúp? Henry không thể nghĩ ra được khi anh nhét chiếc kính lúp vào túi quần. Nhưng anh biết cách để thoát khỏi buồng giam. Anh chỉ hy vọng mình sẽ không phải thò tay vào bồn cầu. Nhưng cũng đáng để có vũ khí.

Thêm một điều kỳ lạ nữa, đã không một tên searcher nào xuất hiện trên đường anh tới chỗ chiếc xuồng. Khi anh đến nơi, chiếc xuồng đầu tiên đã tiến sâu vào cuối đường hầm cùng với bóng dáng của Allison và Tom. Làm thế nào họ đi nhanh hơn anh, lại thêm một điều khác mà anh nghĩ không thể giải thích được.

Henry cho chiếc xuồng chạy và chuẩn bị tinh thần giáp mặt với bàn tay khổng lồ. Anh đơn thuần để chiếc xuồng đi theo con đường đã được định sẵn, như lần đi tàu trong ngôi nhà ma ám. Nó cũng giải thích phần nào về việc chúng luôn đến cùng một đích. Nhưng... về bàn tay khổng lồ. Trong số những con quái vật anh từng đối đầu, bàn tay khổng lồ đó là thứ bí ẩn nhất. Nó có phải chỉ là một bàn tay? Hay gắn liền với một ai đó? Nhưng là của ai? Bằng cách nào?

Anh sẽ phải hỏi Sammy về điều này.

Sau vài phút động cơ xuồng quay bánh, Lost Harbor đã hiện ra trong tầm mắt. Bên trái anh là một tên fisher đang ngồi chăm chú thả câu. Chiếc xuồng tấp vào bến và khung cảnh ngôi làng vẫn trống trải như mọi khi. Henry tiến đến sân trống giữa khu cư trú và ngoảnh đầu nhìn lại khi có âm thanh phát ra từ đằng sau. Chiếc xuồng ấy luôn chìm xuống hồ mỗi khi anh lên bờ. Rốt cuộc ai đã tạo ra những thứ dễ hỏng như thế? Thêm một điều nữa để anh tìm hiểu.

"Ah, cậu đây rồi."

Henry quay người về phía giọng nói, trông thấy Sammy Lawrence bước ra từ tòa nhà mà trước kia hắn thường lao ra, với cây rìu đặt qua một bên vai.

Người họa sĩ ấy mỉm cười mệt mỏi. "Sammy."

Gã ngôn sứ ngẩng cao đầu, dang tay về phía anh. "Chú cừu nhỏ của tôi đã quay về với gã chăn cừa."

Người họa sĩ giấu đi vẻ nhăn mặt của mình. Đi được vài ngày, và Sammy đã thoái lui đến mức này. Coi như anh sẽ ghi nhớ cho vòng lặp tiếp theo. "Để làm rõ tình hình vừa qua, thời gian tôi ở bên họ lần nào cũng như nhau."

"Thật tốt khi biết được." Y hơi xụ mặt, mặt nạ vẫn hướng về phía Henry. "Khi tôi nhìn thấy ả thiên thần có sừng và con sói của cô ta chạy qua đây mà không có cậu, tôi đã lo sợ điều tồi tệ nhất đã xảy ra. Đặc biệt là với cơn thịnh nộ của Ink Demon vừa sôi sục cách đây không lâu." Hắn giơ bàn tay còn lại của mình lên và cẩn thận đặt nó lên vai Henry. "Tôi mừng vì cậu vẫn còn nguyên vẹn, cừu nhỏ."

Henry gật đầu, điều chỉnh gọng kính của mình. "Họ chạy đi đâu rồi?"

Sammy rút tay khỏi anh, hai tay cầm rìu. "Ngay đường hầm phía trên. Để làm gì?"

"Chà, thông thường, đây là lúc anh sẽ cố giết tôi."

Sammy càu nhàu, thốt lên một tiếng. "Đừng gợi tôi về chuyện cũ."

"Quá muộn rồi... nhưng đợi đã. Trên đường đến đây tôi không thấy tên searcher nào."

"Tốt. Tôi có nói rõ rằng-"

"Henry!" Allison gọi lớn, cô giơ thanh kiếm lên và thủ sẵn nhưng vẫn giữ chúng ở một khoảng cách nhất định. Tom chạy đến từ đằng sau cô, chiếc rìu của anh ta đã cầm sẵn trên tay. Họ đến từ phía sau một dãy tòa nhà. "Thật may cho anh vì chúng tôi đang ở khu vực lân cận."

Huh. Những lời nói thông thường của cô ấy, giờ đã theo một trật tự mới. Được rồi, việc trở lại nơi ẩn náu không phải là chuyện may rủi. Mọi thứ đang tiến triển tốt. Anh bước đến và đứng trước Sammy. "Tôi tự hỏi cô đã đi đâu."

"Tôi đã ở đây. Ink Demon hiếm khi bén mảng đến khu vực này... "Nụ cười của Allison nhạt dần, ánh mắt lo lắng của cô dè chừng gã người mực phía sau Henry. "Henry, anh nói rằng anh... tin tưởng hắn?"

Sammy xua tay về phía cô nàng. "Thảo nào tôi cứ hay nghe ai đó nói xấu mình." Chỉ nếu như... hắn còn tai để nghe.

Tom ở phía sau Allison liếc hắn một cái.

"Đúng vậy. Anh ấy đứng về phía chúng ta. Tôi hứa. Và với nơi chúng ta sắp đến, chúng ta cần anh ấy."

Gã người mực nghiêng đầu, ngón tay hơi siết vào cán rìu. Chúng ta cần anh ấy. Là Henry tin tưởng hắn. Điều đó khiến hắn cảm thấy mọi thứ trước kia đã trống trải thế nào khi không một ai muốn hắn ở đây.

Thiên thần có sừng cau mày, đưa mắt nhìn xuống suy ngẫm. "Thôi được." Cô chạy đến cổng và cắt sạch những sợi dây, bước sang một bên và nhìn về người họa sĩ. "Có lẽ tốt nhất chúng ta hãy đi cùng nhau từ giờ. Henry? Liệu anh có thể dẫn đường?"

Henry băng qua những tấm ván mà anh biết chúng sẽ gãy vụn ngay tức khắc và chuẩn bị cho cú rơi sắp tới.

Cú rơi không lấy mạng anh. Nhưng đâu đó trong thâm tâm, anh muốn điều ấy xảy ra.

"Henry!"

Những mảnh vụn của gỗ và hạt bụi rơi xuống sau anh. Cú tiếp đất với anh không thật sự đau đến mức như, để xem nào, như lúc ngã từ trên giường xuống đất, nhưng nó đủ khiến anh khó thở. Anh lăn mình khỏi vũng mực và đờ đẫn ngồi dậy.

Có ai đó đã nhảy theo anh. Người đó đáp xuống cùng tiếng bịch nặng nề của đôi ủng và anh ngước lên, nhận ra chiếc mặt nạ Bendy cũ nát, quen thuộc ấy.

Henry chớp mắt nhìn.

Sammy đứng thẳng người, đưa chiếc mặt nạ Bendy ấy nhìn xuống Henry. "Sự kiên cường của cậu quả làm tôi khiếp sợ." Sammy đưa tay đỡ Henry đứng dậy.

Henry gật đầu và nắm lấy bàn tay đưa ra, anh càu nhàu đứng dậy. "Tôi cũng vậy. Cứ tưởng anh sẽ tan thành mực ngay khi chạm vào mực."

"Tôi cứng rắn hơn vẻ ngoài của mình nhiều... và những cuộc chia ly này dần khiến tôi bực mình."

Henry tiếp tục tiến về phía khu quản lý. "Tôi đồng tình. Được rồi, ngay phía trước sẽ xuất hiện vài bản sao băng đồ tể, và chúng ta sẽ cần in đúng loại ống dẫn để rút mực nước. Sau đó là căn hầm."

"Mọi thứ càng tẻ nhạt về sau hơn, tôi đoán."

"Ý tôi là, tôi sẽ phải đối đầu với Ink Demon sau khi băng qua dòng sông mực. Điều này nghe chắc sẽ thú vị hơn với anh."

"Thế mà, cậu trông có vẻ kiệt sức khi nhắc tới chúng."

"Ai mà không chứ?" Henry khẽ cười. "Anh có thể đợi trong gian buồng nếu muốn?"

"Và để cậu tự lo liệu ư? Tôi nghĩ là không, cừu nhỏ của tôi."

"Chúng ta càng đến nơi sớm, Allison và Tom sẽ xuất hiện sớm hơn."

Sammy giơ rìu lên. "Ngay sau cậu."

/

Quả thật nó nhàm chán. Mọi việc tiến triển nhanh hơn anh dự tính. Xem ra có thêm một tay giúp đỡ cũng có ích.

Nhưng chuyện gì xảy ra tiếp theo? Henry chỉ biết anh sắp chán ngán tới nơi với The End (Phần Kết).

Căn hầm phim không còn gây ấn tượng như ban đầu, nhưng nơi mà nó dẫn đến mới là điều anh bận tâm.

Sammy lấy ra một cuộn phim cũ trên tay, kiểm tra nhãn của chúng. "Mm. Tôi không thích lần tổng phổ cho tập này. Tôi vẫn còn nhớ rõ." Hắn ném cuộn phim vào chiếc hộp phía sau. "Thành thật mà nói, bọn họ lạm dụng bộ đồng quá nhiều."

"Anh không thích bộ đồng?"

Những ngón tay đầy mực của hắn lang thang trên dây đàn cello bị vứt bỏ. Tuy lệch âm, nhưng nó vẫn có thể chơi được. "Nó có cách chơi riêng, nhưng chơi đàn vẫn là thế mạnh của tôi." Hắn tiến lại gần anh với giọng điệu nhếch mép. "Thật ra, tính cả thứ đó và đàn dương cầm."

"Còn đàn banjo?"

Sammy nghiêng đầu. "Là tình đầu của tôi. Chỉ là, à, đừng nói cho đàn piano biết."

Henry mỉm cười với hắn. Người đàn ông cáu kỉnh này chính là Sammy mà anh biết. Những cuộc trò chuyện nho nhỏ như này đã giúp anh nhớ lại lý do tại sao anh vẫn chưa từ bỏ việc được tự do hoàn toàn.

Henry soi chiếc kính lúp lên tường. CON QUỶ ĐÃ LẤY NÓ. "Anh muốn nhìn chứ?"

"Nó làm được gì?"

"Ai đó đã viết lên tường, nhưng anh chỉ có thể nhìn thấy chúng qua thứ này." Henry đưa dụng cụ kính lúp cho Sammy.

"Tôi nghĩ... đây không phải lúc."

"Có thể tôi sẽ không có nó ở vòng lặp tiếp theo."

"Không sao với tôi."

Henry nhún vai và cất dụng cụ nhìn vào túi sau. "Ở vòng lặp tiếp theo, tôi sẽ gặp anh ở khu âm nhạc."

"Tốt hơn là cậu nên giữ lời, cừu nhỏ."

Cả hai người họ quay lại khi nghe thấy tiếng bước chân từ đằng sau, và nhận ra đó là Allison và Tom. "Có vẻ như những gì còn sót lại ở đây đã bị lấy đi từ lâu..." cô cất lời, trước khi quay trở lại nhìn Henry.

Về phần Sammy, y giật mình trước tiếng bước chân và hạ tay xuống. Hắn nhét chiếc rìu vào đai quần của mình sau một lúc xử lý bọn nhân bản. "Làm sao cô xuống được đây?"

Henry cười khẩy. Đó là câu anh định nói.

Allison nhìn Sammy và bật cười, tay đặt sang một bên hông. "Mang theo dây thừng cũng có lợi ích của nó . Anh nên thử."

"Mọi người đã tập hợp đầy đủ." Henry nhìn quanh nhóm một lượt với vẻ mặt kiên quyết. "Ink Demon đang nắm giữ một thứ mà chúng ta cần... Tôi sẽ truy lùng nó."

"Đến hang ổ của hắn? Anh có điên không?"

Sammy gật đầu với thiên thần có sừng. "Tôi phải đồng tình. Điều này hết sức điên rồ, cừu nhỏ."

Cô gật đầu với Sammy, đôi môi sẫm màu nhoẻn cười. "Ít nhất thì chúng ta cũng đồng ý một chuyện. Có lẽ ở gần đây có con đường... có thể là qua cánh cửa đó. Nhưng sẽ không dễ dàng để mở nó ra. Tôi sẽ cần ba bánh răng, một cái xà beng... hmm... cần một lực ngang bằng để cậy cánh cửa ấy..."

Tom sải bước qua họ và dùng nắm đấm cơ khí của mình mở tung cánh cửa.

"Hử. Ừm, có lẽ cách đó cũng có tác dụng."

Bốn người họ bước vào khu vực, đi dọc theo những hành lang mà Henry đã nhìn thấy hàng trăm lần. Chợt, có bàn tay vòng qua giữ lấy cánh tay Henry và anh dừng lại. Sammy đang đứng bên cạnh anh, tay còn lại đưa ra để ra hiệu con sói và thiên thần ở phía sau.

"Hắn đang ở gần."

Bên ngoài những bức kính, các mảng mực đã bắt đầu nổi lên và chảy xuống tường.

Allison nói nhỏ sau lưng họ. "Đừng gây tiếng động."

Con quỷ mực khập khiễng bước vào tầm nhìn. Nó không dừng lại khi di chuyển khắp xung quanh phòng, nhưng một lúc đã trôi qua, Henry chợt nghĩ con quái vật không biết bọn họ đang ở đó. Nếu Sammy nói đúng thì con quái vật có khi đã biết nhưng nó không quan tâm. Cả nhóm tiếp tục di chuyển khi con quỷ đã biến mất. Xa xa trong bóng tối, cỗ máy mực khổng lồ hiện ra trước mắt họ.

Allison chạy về phía trước để nhìn rõ hơn. "Wow! Tôi chưa bao giờ thấy thứ này trước đây! Nhưng tôi không thấy con đường nào xung quanh... chẳng có thứ gì để đóng bè."

"Chúng ta có thể lội qua được?"

Thiên thần có sừng lắc đầu buồn bã. "Chúng tôi không thể... Cơ thể chúng tôi không còn như anh, Henry. Nếu chúng tôi đi vào đó, thì... giống như anh thả một giọt nước giữa đại dương và nó sẽ biến mất hoàn toàn.

"Cô ấy nói đúng... không ai muốn quay trở về The Ink." Mặt nạ của Sammy vẫn cúi xuống, tay trái đặt sang một bên và gõ gõ điệu cađri.

Henry nhìn về Allison. "Vậy thì tôi đoán mọi chuyện còn lại tùy thuộc vào mình... nhưng tôi còn không biết mình phải làm gì."

Đôi mắt giương to đầy hy vọng của cô khóa chặt vào anh. "Anh ở đây là có lý do, Henry. Mọi thứ luôn có lý do của nó! Ngay cả khi anh không thể hiểu được. Đây là lúc... để anh giải thoát chúng tôi!"

Đành vậy. Bắt đầu lại lần nữa, anh nghĩ. Trước khi bước xuống khỏi bờ, anh quay sang nhìn người nhạc sĩ. "Sammy?"

Gã người mực chậm rãi gật đầu. "Hẹn gặp cậu lúc đó, Henry."

Người họa sĩ gật đầu đáp lại và tiến vào dòng mực. Anh quay người về phía lối cửa bên dưới cỗ máy và bỏ xa khỏi nhóm. Ít nhất bây giờ, anh biết mình cần làm gì khi vòng lặp tiếp theo bắt đầu. Nếu vòng lặp này đã có những thay đổi nhất định, có lẽ anh đang đi đúng hướng.

Anh chỉ mong rằng mọi chuyện diễn ra đúng như thế.

\

.

.

.

Joey, chống khuỷu tay, đưa tay về phía cánh cửa trên tường. "Henry, hãy đến thăm xưởng vẽ cũ. Có thứ này tôi muốn cho cậu xem."

Cánh cửa xưởng vẽ được mở ra, và anh trông thấy những dòng mực nhỏ giọt xuống ở cánh trái và một thước phim đang được chiếu ở phía xa hành lang. Những tấm áp phích xỉn màu dán dọc khắp tường, và hành lang kéo dài sang bên trái.

Như bị phù phép, không thể dừng bản thân tiến về phía trước, Henry nói. "Được rồi Joey. Tôi đến rồi đây. Để xem liệu cậu muốn cho tôi thấy thứ gì." Cánh cửa liền khép lại sau lưng anh. Và như mọi khi. Phép thuật đã bị phá vỡ, Henry có thể tự do di chuyển một lần nữa.

Người họa sĩ hít một hơi thật lâu và đứng vững. Anh vẫn chưa tiến gần hơn đến việc tìm ra giải pháp toàn bộ cho chuyện này. Henry tựa người vào tường và lấy tay xoa mặt, rồi che miệng. Được rồi. Đây sẽ là vòng lặp hai trăm bảy mươi sáu, với một số tiến triển đã đạt được và chưa có hồi kết.

Anh chỉ hy vọng ngay cuối con đường này sẽ không có điều gì bất ngờ ập đến.

Có thứ gì đó ấn vào lưng dưới của anh và vướng vào túi quần. Henry cau mày và đưa tay ra sau để lấy nó ra. Đôi mắt anh mở to khi nhìn vào nó và thấy được những vết khắc sáng rực trên bức tường đối diện. Dụng cụ kính lúp trong tay anh bỗng dưng nhẹ đi, cú sốc quá lớn khiến tay anh lạnh đi và rối bời trong suy nghĩ.

Hai trăm bảy mươi bảy vòng lặp và Dụng cụ kính lúp, thứ mà anh đã để mất sau khi vòng lặp thứ hai kết thúc, đã quay về trong tay anh.

Nhưng sao nó lại ở đây?

/

[Note của tác giả]

Được rồi! Vậy là Act One đã hoàn thành! Trong lúc đó cho phép tôi được vắng mặt một thời gian. Tuần tới sẽ không có chap mới, vì tôi sẽ cần viết phần còn lại của câu chuyện và khoảng thời gian trên sẽ giúp tôi hoàn thành nó. Và bây giờ, món quà đó đây! Tôi đã vẽ Henry mà tôi hình dung cho tất cả các bạn! Xin hãy chiêm ngưỡng chiếc grandpa dịu dàng này!

[Note của người dịch]

Mọi người hãy lên thả tim cho tranh tác giả trên tumblr nhé ><

Link tranh: https://www.tumblr.com/backlitrabbit/623499834922516480/soft-grandpa-got-redrawn-and-here-i-am-forgetting?source=share

Nhân tiện dịch xong Act One mình sẽ beta lại các chương nên sẽ không ra chap mới một thời gian. Cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc bản dịch này! Đừng ngại thả bình luận vì chúng sẽ là nguồn động lực to lớn cho mình rất nhiều đấy◝(●˙꒳˙●)◜

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top