Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Six - Sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bộ ba nghe thấy giọng nói của một thiên thần.

Cảnh báo: Flashback - Có yếu tố kỳ thị đồng tính/xúc phạm.

\

Sammy giật mình tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng Buddy trèo ra khỏi võng, âm thầm rời khỏi phòng ngủ. Henry vẫn đang say giấc nồng, nhưng anh đã quên tháo kính khi ngủ. Nếu để kính như thế sẽ không thoải mái được. Gõ những ngón tay trái của mình, hắn suy nghĩ một cách trầm tư. Có lẽ hắn có thể gỡ chiếc kính ra mà không làm dính mực lên Henry hay đánh thức anh. Chậm rãi nhấc tay phải lên, tên người mực dùng ngón cái và ngón trỏ giữ lấy gọng kính-

Một tiếng gừ nhỏ khiến gã người mực rùng mình, hắn quay đầu nhìn về phía cánh cửa phòng, trông thấy con sói đã đứng đó tự bao giờ.

Boris- Buddy đang trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt giương to. Tai cậu hướng về phía trước để thám thính, cánh tay giơ lên như sẵn sàng tóm lấy bất cứ vật gì để đánh trả nếu có chuyện gì xảy ra. Cậu ta một tay với lấy lon súp gần bên và giữ chặt nó trong tay, trông giống như cầu thủ chuẩn bị ném bóng.

Nhưng Sammy đã hiểu ý của con sói. Hắn thận trọng lấy chiếc kính ra khỏi khuôn mặt của Henry và đặt chúng lên cũi. Người đàn ông trong giấc ngủ vô thức rên rỉ vài tiếng và nằm nghiêng người lại, khiến cho Sammy giật mình ngã ngửa về phía sau, té lộn nhào. Buddy không thể trách hắn được sau màn vụng về đó!

Vai của Buddy khẽ rung lên cười thầm, Sammy muốn phản kháng lại nhưng... hắn không thể.

Con sói ấy khiến hắn lo ngại. Không phải vì dáng vẻ hoàn hảo hay tính tình câm lặng của nó. Nếu phải nói, chính cảm giác quen thuộc từ con sói cao gầy ấy khiến hắn khó chịu.

Nhưng đã đến nước này, hắn phải tra hỏi cho bằng được về quá khứ của mình. Hi vọng rằng khi bước vào chỗ ngồi, ít nhất hắn sẽ làm Buddy nhẹ nhõm đôi chút.

Buddy ngồi xuống, điệu bộ thư giãn và quan sát hắn. Cậu ta vừa gõ tay vừa rung đùi theo một nhịp điệu có vẻ quen thuộc với mình cậu.

Trùng hợp thay, Sammy cũng có thói quen tương tự với những ngón tay của hắn. "Liệu tôi có thể ngồi chung?"

Con sói gật đầu, hạ bàn tay đeo găng xuống. Cậu ta nghiêng đầu và hít một hơi.

Sammy ngồi vào, khoanh tay và ngồi thẳng người. Hắn chợt nhận ra bản thân không biết nên bắt đầu từ đâu. "Tôi... cậu... cậu có biết tôi không?"

Con sói thẫn người và chớp mắt. Đôi lông mày mực của cậu nhíu lại, và cậu gật đầu. Sau đó cậu chỉ vào Sammy rồi chỉ vào chính mình.

"Daniel Lewek. Tôi biết mình đã làm điều gì đó với cậu. Tôi biết mình đã làm gì đó." Người đàn ông mực lẩm bẩm. "Nhưng tôi không thể nhớ được là chuyện gì. Nghĩ lại-" hắn giơ tay về phía con sói, chĩa ngón út của mình ra- "Về ngón tay này- Tôi đã cắt bỏ chúng từ lâu. Nhưng kể từ khi Henry xuất hiện, chúng đã mọc trở lại."

Con sói gật đầu, đôi mắt mở to.

"Tôi không biết là bằng cách nào, nhưng nó đã hiệu nghiệm. Càng đồng hành với Henry, tôi càng trở về... là chính mình." Hắn thở dài, khoanh tay lên bàn. "Tôi... tôi cần biết mình đã gây ra chuyện gì với cậu. Tôi chỉ không thể nhớ được đã xảy ra chuyện gì." Hắn nhíu mày đằng sau mặt nạ. "Nhưng nếu cậu không thể nói, tôi không biết chúng ta sẽ giãi bày thế nào."

Buddy Boris cau mày, sau đó quay người về giá kệ phía sau. Cậu ta cầm lấy một sấp giấy và trải đều chúng trên bàn. Chìa bàn tay đeo găng về phía Sammy, cậu dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt giấy.

"Cậu... đã viết ra hết?"

Một cái gật đầu nhanh chóng đáp về phía hắn. Buddy đưa sấp giấy cho tên người mực và ngồi xuống, khoanh tay trước ngực.

Nhận lấy sấp giấy trong tay, tránh không làm lem mực, Sammy bắt đầu đọc.

Hắn đọc về việc Buddy đã chứng kiến Sammy suýt chết chìm trong mực, quằn quại thoi thóp trên sàn khi thứ mực ấy nuốt chửng lấy hắn. Cách mà hắn hành xử như một tên khốn, ngày càng cộc cằn và khó tính hơn bởi thứ mực đã xâm lấn tâm trí hắn. Những lần Buddy bắt gặp hắn lấy cắp những lọ mực để uống. Và Sammy Lawrence, kẻ đã bị mực làm cho mất trí, đã bắt cóc và hiến tế đồng nghiệp của mình như thế nào. Buddy trốn thoát được là nhờ một cô gái tên Dot, và chiếc máy chiếu bị vứt đi. Buddy, một cậu nhóc mười bảy tuổi còn quá trẻ để chứng kiến khung cảnh địa ngục ấy, đã hy sinh bản thân để cứu Dot.

...và cách tên Joey vui mừng khôn xiết khi trông thấy Buddy tiến vào cỗ máy và trở ra thành một Boris hoàn hảo.

Sammy đặt xấp giấy lên bàn và khoanh tay. Hài hước thật, việc hắn góp phần vào cái chết của một cậu thiếu niên lại không làm hắn sầu não như những sự kiện khác.  "Tôi... có thể hiểu vì sao cậu căm ghét tôi. Chuyện này... tôi xin lỗi. Tuy không thể giải quyết được gì, nhưng tôi thành thật xin lỗi."

Buddy hơi nhăn nhó và càu nhàu chỉ vào gã người mực. Cậu dừng lại và đưa tay ra phía sau để lấy thêm một tờ giấy trắng và một cây bút máy. Nếu là nhiều năm về trước cây bút chắc hẳn sẽ còn dùng tốt, nhưng Buddy quyết định viết bằng những nét rộng, nhẹ nhàng để giữ cho ngòi bút không bị gãy. Cậu ta nheo mắt nhìn dòng chữ và đưa cho Sammy xem với một cái gật đầu ưng ý.

MỰC ĐÃ LÀM ÔNG HOÁ ĐIÊN VÀ GIỜ CẢ HAI TA ĐỀU CHUNG HOÀN CẢNH NHƯNG JOEY ĐÃ GÂY RA TẤT CẢ MỌI CHUYỆN NÊN TÔI KHÔNG CHẮC NỮA.

Hắn từ tốn gật đầu. Điều đó đúng.

Buddy lấy lại tờ giấy và viết thêm vài nét chữ lớn nguệch ngoạc. Kiểm tra lại nội dung của mình, cậu nhóc đẩy tờ giấy lại cho Sammy.

HENRY LÀ NGƯỜI TỐT NẾU CHÚ ẤY THÍCH ÔNG THÌ ÔNG ĐÃ LÀM VIỆC GÌ ĐÓ TỐT NÊN TÔI ĐOÁN CHÚNG TA CÓ THỂ CỐ GẮNG HỢP TÁC VÌ CHÚ ẤY.

...Sammy có thể chấp nhận điều đó.  Buddy lấy lại tờ giấy một lần nữa và lật ngược lại. Lần này lời nhắn thứ ba của cậu nhóc ngắn hơn so với trước đó.

HỨA LÀ ÔNG SẼ KHÔNG BẮT TRÓI TÔI

Sammy phụt cười.  "Í-ít ra cậu cũng có khiếu hài hước thật. Nhưng không. Không, tôi sẽ không bắt trói ai hết."

Buddy mỉm cười và gật đầu, rồi hướng người về phía cánh cửa phòng ngủ.

Henry, với mái tóc rối bù và cặp kính trên tay, nở một nụ cười với cả hai.  "Mừng là hai người đã làm hòa với nhau."  Đeo kính vào, anh rướn người vươn vai. "Vậy, hôm nay chúng ta sẽ làm gì?"

Tên người mực nghiêng đầu thắc mắc. "Ý cậu là sao?"

"Chúng ta có thể khởi hành ngay bây giờ hoặc trong vài ngày nữa. Tùy ý anh."

Tùy ý... hắn? Gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, tên người mực đắn đo suy nghĩ.  "Thời gian lâu nhất cậu ở đây được là bao lâu?"

"Kỷ lục là ba tuần."

Buddy gật đầu đồng tình. Họ đã chơi bài rất nhiều trong khoảng thời gian đó.

"Và ngắn nhất?"

"Qua một đêm." Henry nhăn mặt và ngáp dài. "Kết cục vẫn như nhau cho dù chúng ta có ở đây bao lâu đi chăng nữa."

"Kết cục như thế nào?"

"Trong khi tôi hâm một ít súp cho Buddy, cậu nhóc sẽ trả tôi cần gạt cửa, sau đó chúng ta sẽ đi đến..." Nơi một thiên thần đã xé xác con sói của anh.  "Khu Toys."

"Khoan đã." Hắn chỉ vào cánh cửa rồi nhanh chóng hạ tay xuống.  "Cái tay cầm..." Hắn quay sang Buddy phía đối diện mình, con sói cười nhếch mép và tiếp tục giả vờ im lặng . "Quả là con sói thông minh." Ánh nhìn của hắn chuyển sang Henry, người đang thu dọn các lon súp cho vào nồi đặt trên bếp.

Tiếng nồi súp sôi ùng ục vang lên. Henry quay sang bàn ăn nơi đã có hai người ngồi và lấy ra nhiều bát và một cái muôi. "Buddy sẽ trả lại tay cầm cho đến khi cậu ta được cho ăn ." Anh chưa bao giờ hết ngạc nhiên về tốc độ hâm nóng của món súp. Anh múc một ít vào tô và cẩn thận đưa cho Buddy.

Sammy gật đầu. "Một lần nữa, quả là con sói thông minh." Hắn liếc nhìn cái bát được đặt ngay trước mặt mình. "Không, cảm ơn."

"Súp nóng ăn sẽ ngon hơn. Tin tôi."

"Cậu cũng nên ăn một ít."

"Tôi chưa đói." Không khi anh vẫn còn nghĩ đến việc Buddy sẽ từ chối ở lại phía sau.

"Tôi cũng vậy, cừu nhỏ." Không nếu việc đó đồng nghĩa hắn phải tháo mặt nạ ra.

Buddy cười thầm trong lòng. Cậu vừa ăn vừa coi màn giằng co giữa hai người. Trong một ngụm ngắn cậu đã ăn sạch bát của mình và quay sang nhấc chiếc hộp dụng cụ chứa cần gạt lên.

Henry cầm lấy và mở nắp. "Cơ hội cuối cùng cho món súp."

Tên người mực chế giễu và quay người khỏi cái bát trước mặt... rồi hắn liếc nhìn về con sói đối diện. "Buddy có vẻ cần được cứu đói lần hai đấy, cừu nhỏ."

Cơn khó chịu dâng lên trong người Henry, sự kiên nhẫn của Henry đến đây là cùng. "Mm. Tốt thôi. Buddy, nhóc có thể ăn nốt."

Quai hàm của Sammy há hốc vì sốc, mực dần ứ đọng trong cổ họng và hắn nuốt xuống. Có lẽ lần sau hắn sẽ phải cứng rắn hơn nếu muốn Henry ăn.

Cần gạt cửa đã có, Henry cau mày. Chính là nó. Khu Toys, ả thiên thần, và rồi... anh không biết nữa. Vòng lặp này rất khác. Anh đã quen với việc biết trước điều gì sẽ xảy đến. "Nếu tất cả sẽ cùng nhau ra ngoài, trước tiên có một số việc chúng ta cần bàn trước." Anh xoa bóp ngón cái lên các đốt ngón tay. Nỗi đau âm ỉ hình thành trong mắt anh.

"Phải rồi. Sao không bắt đầu từ việc cậu lại trì hoãn."

Henry xoay người và nhướng mày nhìn tên người mực vừa bất ngờ đứng dậy. "Tôi không-"

Và sau đó Buddy cũng nhún vai đồng tình với Sammy. Con sói đứng lên nhưng chừa cho Sammy một khoảng trống.

Thôi được. Là anh đang trì hoãn. "Vấn đề là..." Anh thở dài và tập trung nhìn về Buddy. "Cậu biết sẽ có chuyện gì xảy ra. Vụ rơi thang máy đó." Anh mỉm cười, có chút hy vọng rằng lần này chú sói sẽ chịu ở lại. "Nếu được cậu có thể ở lại đây?"

Nhưng con sói lắc đầu. Bước đi nhanh chóng trên sàn, cậu đặt bàn tay đeo găng lên vai Henry.

Người họa sĩ nhìn cậu một cách buồn bã. "Nhưng... Buddy. Nhóc biết chuyện gì sẽ xảy ra mà."

Buddy tiếp tục gật đầu.

"Cậu có thể tránh được điều đó!"

Sammy đứng lùi lại và quan sát, cảm thấy nhức nhối trong lòng vì bị gạt ra cuộc nói chuyện của Henry.

Lắc đầu, con sói lại vỗ về Henry. Cậu càu nhàu và bất lực vì không thể cất giọng nói được. Cậu ra hiệu cho người đàn ông, chỉ vào giữa cả hai trước khi siết chặt hai tay vào nhau.

Người họa sĩ thở dài và nhặt chiếc rìu đặt cạnh cửa. "Được rồi. Ta đi thôi." Anh kéo cần gạt lên và tất cả cùng tiến vào bóng tối.

Bóng tối, ánh đèn pin soi rọi, cảm giác quen thuộc nhưng không thoải mái.

Tiếng bước chân dồn dập phía trên thu hút sự chú ý của ba người. Henry nhìn con sói trước mặt. "Nhóc có nghe thấy nó không?"

Buddy nhìn chằm chằm.

"Vâng. Tôi cũng vậy. Sammy, anh có ý kiến gì không?"

"Tốt hơn là cậu không nên biết, Henry."

"Anh đã gọi tên thật của tôi, vậy phải có gì đó nghiêm trọng."

Tên người mực chật miệng phía sau anh, mỉa mai nói. "Có khi tôi nên gọi cậu là Stein."

"Hoặc, anh không nên thì hơn."

"Tốt thôi, cừu nhỏ của tôi."

Ở phía trước, Buddy ôm bụng cười thầm. Đèn đã được bật sáng, cả ba tiến lại gần cánh cửa. Buddy bước về phía lỗ thông hơi trên bức tường gần đó. Cậu ta ngước nhìn về Henry và Sammy, trước khi giơ ngón cái lên và kéo nắp lỗ thông hơi ra. Chú sói kéo nắp đóng lại phía sau, và âm thanh cơ thể to lớn của cậu di chuyển trong ống thông hơi nhanh chóng xa dần.

Cảm nhận thấy ánh nhìn đằng sau lưng mình, Henry nhìn về Sammy. "Cậu ấy sẽ quay trở lại. Cậu ta cần phải mở cửa."

Sammy bước tới đứng cạnh người đàn ông. "Chúng ta đang đến đâu?"

"Chà, cuối nơi này sẽ dẫn đến Phòng Đồ Chơi. Anh đã từng đến đó chưa?"

"Là nơi Thiên Thần Sa Ngã cai trị. Cô ta luôn hát những bài hát cũ bằng âm giai thứ chỉ để chọc tức những ai biết nó đã bị hát sai. Phải là những giai điệu vui tươi cho những bộ hoạt hình vui vẻ..." Và để làm hài lòng chúa tế của chúng ta, một phần suy nghĩ trong hắn thốt lên. Tên ngôn sứ nhún vai và hướng mặt nạ về phía Henry. "Tốt nhất là cậu nên tránh xa cô ta hết mức có thể."

Henry điều chỉnh chiếc rìu. "Anh... không cần phải đi cùng tôi nếu không thấy thoải mái."

Khuôn mặt mang mặt nạ Bendy áp sáp gần người họa sĩ, gần như che lấp tầm nhìn anh. "Bỏ qua vấn đề thoải mái của tôi, tôi đã hứa sẽ không bỏ rơi cậu."

"Anh còn hứa sẽ gọi tên tôi."

Sammy lùi lại. "Tôi không hề, cừu nhỏ."

Cánh cửa được mở ra. Đón chào họ là khuôn mặt rạng rỡ của Bendy, in trên những tấm áp phích dán rải rác khắp tường. Họ bước vào, Henry lướt nhìn qua và Sammy theo sát phía sau.

Phòng đồ chơi vẫn y như cũ. Rộng lớn, với trần nhà cao. Nơi này vẫn còn sót lại những cỗ máy bị rò rỉ mực. Những chiếc ghế bị ném gãy nằm rải rác xung quanh. Một bãi chiến trường dựng nên bởi cơn thịnh nộ từ ả thiên thần. Tuy nhiên, không có ích gì khi nán lại nơi này. Henry đã học được từ những vòng lặp trước, à, vào vòng lặp thứ năm mươi, rằng anh có thể loanh quanh bao lâu tùy thích trong khi tiếng hát đáng quan ngại vang lên và đi đến phòng thay đồ đã bị phong tỏa.

Nhắc đến tiếng hát đáng quan ngại ấy... nó đây rồi. Henry quay đầu về phía xà nhà, khó chịu trước âm thanh ngân nga vọng ra từ trên cao.

Nhưng Sammy lại cứng đờ như đá, chiếc mặt nạ của hắn ngước lên xà nhà phía trên giống như Henry. Nhưng khác với Henry, cánh tay của hắn bỗng trở nên run rẩy. "Cừu nhỏ, tôi nghĩ rằng-"

"-lược phổ nhạc có thể để lát sau. Tôi có một vấn đề chỉ có cậu mới giải quyết được!"

Gã nheo mắt nhìn người đàn ông phía sau bàn làm việc. "Vấn đề gì? Nếu lại là về cái máy bơm chết tiệt đó-"

Tên giám đốc bật ra một tiếng cười gượng gạo. "Ồ không, không phải chuyện đó đâu! Tôi có vấn đề với một người bên bộ phận cậu, nhưng tôi muốn hỏi cậu trước về vấn đề đó để xem chúng ta có thể tìm ra cách giải quyết không."

"Thôi được." Sammy đặt tập tài liệu chứa bản phổ lên bàn và khoanh tay sau lưng. Linh tính mách bảo anh đây không phải là việc bình thường. Không có chuyện gì bình thường khi nhắc đến tên Joey cả.

Tên đạo diễn thở dài đầy kịch tính như hắn vẫn thường làm trước khi nói đến những chuyện nhỏ nhặt tựa như lông vũ. Đặt ngón tay lên bàn, Joey cuối cùng cũng đi vào vấn đề. "Sillyvision và Joey Drew Studios đang trên đà phát triển. Sự tăng trưởng đó đồng nghĩa với việc phải xây dựng một hình ảnh đúng nghĩa để nói lên phương châm đúng đắn của chúng ta. Chúng ta ở đây là để giải trí khán giả! Chúng ta ở đây là để mua vui! Chúng ta sáng tác nội dung lành mạnh cho mọi lứa tuổi để họ có thể nhấc chân lên xem các nhân vật nhỏ yêu quý của chúng ta nhảy múa, ca hát và có khoảng thời gian vui vẻ!" Hắn chỉ tay vào Sammy với một nụ cười không tài nào lọt vào mắt anh. "Đôi khi, có một số người không phù hợp với tiêu chuẩn đó, nhưng tôi tin việc nói ra mọi thứ sẽ chấm dứt vấn đề!"

"Tôi không hiểu ý ngài."

Joey Drew trừng mắt nhìn Sammy. "Nào, Sammy, tôi nghĩ là cậu biết đấy."

"Tôi không." Gã biết.

Nụ cười cổ điển của Joey quay trở lại, toe toét và ác ý hơn. "Chúng ta đang cố giữ cho mọi thứ thân thiện với gia đình, thứ gì đó thú vị cho mọi lứa tuổi!" Joey cúi đầu, lườm Sammy một cách giận dữ rồi xua tay. "Vậy nên, có một nhân viên đồng tính ở đây sẽ không phù hợp chút nào, cậu có nghĩ vậy không?"

Nếu y là người mới và không còn quá quen thuộc với trò tào lao này, tên nhạc sĩ đó hẳn giờ sẽ đang run rẩy. Nhưng tiếc rằng Sammy đã khắc sâu lần thừa nước đục thả câu ấy của hắn từ rất lâu về trước. "Không biết ngài nghe tin đó từ đâu ra, Joey, nhưng tôi không nghĩ ngài là người tọc mạch đến thế. Tôi không quan tâm người ta sống như thế nào, miễn là họ làm tốt công việc của mình. Thế theo ngài nghĩ là ai?"

Có vẻ như quí ngài Drew không thích điều đó! Má của người đàn ông đỏ bừng lên và cố né tránh lời buộc tội. "Lawrence, cậu biết mà."

Gã chế giễu. "Tôi chỉ biết mình được gọi lên đây để bàn về tổng phổ của Sent From Above chứ không phải đời sống riêng tư của nhân viên."

"Cậu biết quá rõ đó là ai, và tôi muốn nói với cậu rằng tôi sẽ không chấp nhập điều đó! Ai đó bên bộ phận âm nhạc-"

"Nếu là chuyện bên bộ phận tôi, thưa ông Drew-" Gã đàn ông tóc vàng khoanh tay trước tên đàn ông thấp lùn kia- "Vậy hãy để tôi xử lý. Mấy bài hát hoạt hình ngớ ngẩn đó đâu thể tự dưng mà có được."

"Tôi không thích thái độ của cậu, Samuel."

"Ồ, rõ ràng là tôi không ưa gì ông, Drew ạ." Nụ cười của gã dần chuyển sang chế nhạo. "Ông không có lịch hẹn trưa để đi sao? Ông đã viết hẳn cả một bản ghi nhớ vào tuần trước, vậy chắc việc đó còn quan trọng hơn vụ săn phù thủy này. Đâu thể để các nhà đầu tư quý giá của ông chờ đợi được."

Joey đập tay xuống bàn và quát lớn, "Coi chừng tôi sa thải cậu bây giờ, Lawrence! Tôi sẽ đưa cậu vào danh sách đen của mọi công ty điện ảnh trong danh sách! Sẽ không ai đi thuê một tên-"

Đôi mắt xanh pha lê ấy bỗng chốc trở nên sắc lạnh khi Sammy tiến sát gần hắn. "Và ông sẽ không bao giờ kiếm được tên giám đốc âm nhạc nào đủ bướng bỉnh hoặc đủ tài năng để giải quyết đống rắc rối tồi tệ của ông nếu ông sa thải tôi." Một nụ cười sắc như dao nở ngang trên khuôn mặt anh ta. "Trừ khi ông muốn nhắc lại mọi chuyện đã diễn ra như thế nào sau khi Henry rời đi. Ông cần thuê bao nhiêu người để thay thế cậu ta một lần nữa?

Joey chế nhạo, run lên vì giận dữ, nhưng rồi hắng giọng và nhún vai. "Tốt nhất hãy tập trung vào vấn đề âm nhạc của cậu, Sammy." Hắn quay lưng lại với người nhạc sĩ và chỉnh tề cà vạt, dùng tấm kính đóng khung ảnh chân dung của mình làm gương soi. Hắn đưa tay vuốt tóc, chuốt cho chúng vào nếp. "Đâu thể để cấp dưới của cậu nghĩ rằng cậu đang lười biếng được."

Y bỏ đi mà không nói thêm một lời nào. Không cần thiết; Cả hai đều biết kết cục sẽ đi về đâu nếu một trong hai bên cứ tiếp tục lấn tới. Sẽ không bao giờ là bại trận nếu y có thể bỏ đi lành lặn.

Tuy nhiên... hành động cần làm tiếp theo. Bảo vệ chính mình. Hay làm việc quần quật như một con chó trung thành của Joey. Sammy Lawrence quyết định rằng lời mời đi ăn tối của Susie là một ý tưởng tuyệt vời. Mẹ kiếp, thay vì phải làm việc cực nhọc, tại sao không kiếm cho mình thêm một chai rượu ngon! Sammy biết cách làm cho phụ nữ hạnh phúc! Gã chỉ ước mình cũng thích phụ nữ như cách họ thích mình để gã có thể ngừng thắc mắc tại sao phải mất nhiều thời gian để đáp lại tình cảm đó. Ôi chà, theo như những gì y nghĩ lúc này, Susie Campbell sẽ là người giúp y thẳng tính trở lại.

Sammy thở dốc vấp ngã về phía trước sau khi nỗi đau và kí ức ùa về đã kết thúc. Hắn đưa một tay lên và siết chặt một bên đầu gối của mình bằng tay kia. "Tôi biết bài hát này."

Henry nhíu mày và nhấc chiếc rìu lên. "Mọi người đều biết bài hát đó."

Hắn xoay người về phía người đàn ông đối diện, căng thẳng đến mức chỉ một động tác sai cũng đủ khiến hắn ngã lộn nhào. "Tôi đã viết bài hát đó. Nó là dành tặng cho Susie, nhưng đó... đó còn không phải là giọng hát của cô ấy-" Những mảnh ký ức nhỏ khoét sâu vào tâm trí hắn hết lần này đến lần khác. "Hắn đã thay thế cô ấy. Cô ấy chỉ mới tham gia lồng tiếng được ba tập phim trước khi bị thay thế!" Sammy nghiến răng và vịn lấy một thanh ống gần đó. "Susie đã đổ lỗi tôi về tất cả mọi chuyện! Nhưng sao tôi biết được Joey đã chơi khăm trò gì!" Giọng hắn gào lên thảm khiết và đập đầu vào chiếc máy đồ chơi gần bên. "Thằng khốn đó dụ dỗ cô ấy nhưng rốt cuộc người nói dối lại là tôi!" Hắn tiếp tục đập đầu vào thanh ống.

"Sammy!" Henry níu giữ dây đeo và vai của người đàn ông. "Sammy, thôi ngay."

Tên ngôn sứ dễ dàng vùng ra và tiếp tục làm đau mình. Những ngón tay đầy mực của hắn để lại những vết lõm trên lớp da đầu mực mềm mại và hắn hét lên. Cơ thể bất động khi những ký ức xảy ra với Susie ùa về.

Ngay lúc đó Henry chớp lấy cơ hội và tóm lấy người đàn ông cao ấy, và cả hai cùng ngã xuống đất. Sammy tuy sức lực mạnh hơn nhưng Henry lại rất bướng bỉnh và nặng hơn gã.

"Không phải là lỗi của tôi mà chính hắn đã lừa dối cô ấy!" Sammy đạp chân điên cuồng và kêu lên "Buông tôi ra!"

Henry càu nhàu khi cú đá khiến phổi anh khó thở. "Chỉ-nếu như anh không làm đau mình nữa!"

"Buông ra!"

"Đừng đánh nữa!"

"Henry!" Hắn quằn quại, nhưng người họa sĩ rất mạnh mẽ. "Được rồi! Thả tôi ra!"

Anh làm theo, và Sammy ngã nhào về phía trước bằng một cú tiếp đất nặng nề.

Henry, cả thân trước đã dính đầy mực, vẫn giữ nguyên không di chuyển. May là Sammy đã không bỏ chạy, phản ứng của hắn đã quá rõ ràng. Cái tiếng vo ve đó đã khuấy động kí ức nào bên trong hắn vậy?

Gã người mực chống người bằng một tay và khuỷu tay. Hắn siết chặt tay đến mức da thịt kêu răng rắc. Nhưng lồng ngực Sammy... đang phập phồng. Hắn không còn phổi để thở, nhưng phản ứng con người hắn cứ như đã quay trở lại. "Tôi... đã lợi dụng cô ấy để che giấu phần con người đáng ghét bên trong." Cô ta không phải là người phụ nữ đầu tiên hắn từng lợi dụng. "Cô nàng không quan tâm. Sự quan tâm của tôi đã mang lại cho cô ấy niềm vui." Đầu hắn cúi xuống cho đến khi sừng của chiếc mặt nạ chạm xuống sàn. "Cho đến khi Joey trao cho cô ấy thứ gì đó quan trọng hơn." Joey không cần phải giả tạo những điều mà Susie muốn thành hiện thực. Bởi Sammy đã làm thế phần của hắn. "Tên Joey... đã dụ cô ấy đến đây. Hắn nói rằng chỉ có cô ấy mới có thể mang sức sống vào Alice Angel." Hắn lăn người sang một bên và khập khiễng ngồi dậy. "Tôi không tận mắt chứng kiến. Nhưng tôi đã nghe thấy. Mọi thứ. Một giọng nói đẹp đẽ đến vậy sẽ không bao giờ hét lên như thế." Hắn thu chân mình vào. "Đó không còn là Susie Campbell nữa." Hắn nhớ đến nữ diễn viên lồng tiếng sôi nổi và đầy sự nghiệp ấy. Cách mà cô nàng quyến rũ khi để mắt tới ai hoặc thứ gì đó. "Đó thậm chí không còn là giọng nói của cô ấy."

Henry ngồi xuống và lắng nghe, khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng. Anh gật đầu, trong khi lớp mực trên áo và da anh đã khô thành một lớp keo dính và ngứa ngáy. "Joey đã dụ được bao nhiêu người tới đây?"

"Quá nhiều."

Người hoạ sĩ ấy cau mày, nhưng không phải với Sammy.

"Nếu cậu đã biết tôi gây ra chuyện gì với Buddy, tôi tự hỏi..."

Henry nhìn Sammy qua cặp kính. "Tự hỏi điều gì?"

"Không biết cậu đã nghĩ gì khi đọc những  gì con sói ấy viết." Sammy từ từ quay chiếc mặt nạ của mình về phía anh, giọng nói trở nên nhỏ đi. "Làm sao cậu có thể chấp nhận ở cùng phòng với một kẻ như tôi."

Ôi. "Sammy. Tôi đã quen biết anh từ trước khi nơi này hóa thành địa ngục. Còn cái gã mực vừa mới ném mình vào chiếc máy đó ư? Đó đâu phải là anh mà tôi biết." Thấy tên người mực không trả lời, Henry thở dài. "Tôi muốn anh bạn của tôi quay trở lại."

Câu nói ấy như thúc giục hắn ngồi dậy. Sammy cố gắng dùng đôi chân dài của mình để đứng vững. Hắn lăn người về phía trước, vì không có xương nên chỉ có thể di chuyển theo cách khó khăn ấy. Sau đó hắn vịn người xuống Henry. Nếu Henry đã sẵn sàng giữ hắn lại để hắn không làm hại chính mình, vậy việc giúp hắn một tay có lẽ sẽ ổn. Lớp vỏ đen như mực của hắn không làm người họa sĩ ấy né tránh. Hắn cảm thấy... thật tốt.

Henry nắm lấy tay hắn, anh hoảng hốt không phải vì sự ẩm ướt, trơn bóng của mực mà vì bàn tay lạnh lẽo ấy. Giống như anh đang chạm vào một lòng chảo thép và chỉ cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay mình đang truyền nhiệt cho nó. Làm thế quái nào mà Sammy lại không thấy lạnh khi chỉ mang mỗi quần? Anh gạt suy nghĩ đó sang một bên và đứng dậy. "Cố lên." Anh cười buồn bã. "Chúng ta có hẹn với một thiên thần."

Gã người mực đùa lại. "Đợi tôi chỉnh chu lại mặt nạ của mình trước đã."

/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top