Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Trois - Ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên ngôn sứ đã phạm phải một sai lầm.

/

Hắn đã thất bại.

Hắn biết vì hắn đã tỉnh dậy trong căn phòng ở Lost Harbor, như mọi khi sau mỗi vòng lặp thất bại.

Đã là vòng lặp thứ 275 đối với Henry, nhưng là vòng lặp thứ 50 đối với Sammy. Hai mươi lăm lần tên ngôn sứ ấy cố gắng giúp đỡ người hoạ sĩ.

Vẫn bị mắc kẹt trong xưởng vẽ. Vẫn trong thân xác bằng mực. Vẫn căn phòng bốn bức tường này.

Sammy rất... bức bối vì tất cả điều đó. Phát hiện ra hắn đang ở trong một vòng lặp là chưa đủ. Hỗ trợ tên họa sĩ là chưa đủ. Hắn còn có thể làm gì khác? Hắn còn có thể cho gì hơn nữa?

Gã càu nhàu và nhấc mình ra khỏi chiếc cũi vừa nằm ngủ. Đã đến lúc phải lục lọi kí ức để xem lần này hắn đã phạm phải sai lầm nào.

Co duỗi bàn tay để lấy lại cảm giác, hắn gõ nhẹ đầu ngón tay theo một nhịp điệu quen thuộc. Cẩn thận chạm từng ngón vào nhau. Ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út... đến ngón út. Bối rối, Sammy nhìn xuống. Hắn sững sờ nhìn vào tay mình và run rẩy khi thấy chúng còn nguyên vẹn. Ngón út của hắn đã mọc trở lại. Nhưng, bằng cách nào?

Hắn đã không làm gì mới trên suốt chặng đường theo sát Henry! Đứng lên, hắn lấy một ít giấy và một cây bút sắc từ chiếc bàn cũ kỹ rồi ngồi lên một cái thùng gần đó.

Được rồi. Đến lúc giải quyết vấn đề. Nếu viết ra, có khi hắn sẽ phân tích ra chỗ mình đã thất bại. Tại sao chỉ mất một ngón? Tại sao chỉ một ngón mà không phải tất cả các ngón?

Sammy vạch ra những gì hắn biết được. Henry sẽ bước vào phòng thu. Tên đó luôn rơi xuống sàn. Có thứ gì đó sẽ hạ gục Henry. Henry sẽ xuất hiện trở lại trong giây lát, giống như ai đó đã quay ngược cuộn phim đời thực để xóa đi dấu vết cuộc tàn sát trước đó. Đến Alice, lạc mất bản sao Boris, công viên giải trí, giao chiến với nhân bản, Allison và Tom, Sammy không tấn công Henry mà chuyển sang giúp đỡ, Henry băng qua phía bên kia dòng sông mực cho đến khi khuất khỏi tầm mắt hắn, và...

Sammy sẽ tỉnh dậy trong căn phòng nhỏ này. Hắn tựa cằm vào lòng bàn tay, gõ bút suy nghĩ.

Hắn chưa thử thứ gì? Giúp Henry bằng cách giữ chân bọn searcher và những linh hồn lạc lối kia là chưa đủ? Gã ngôn sứ thở dài rũ rượi. Ngần ấy mà vẫn không đủ. Giờ thế nào? Lần này hắn phải làm gì để phụng sự cho chúa tể hắn? Giúp Henry rồi giúp Bendy... nhưng...

Chúa tể hắn là thứ duy nhất dường như không thay đổi, bất kể bọn họ có làm gì đi chăng nữa. Dù Sammy có quan sát Henry từ trong bóng tối hay theo sau để đảm bảo anh ta không rơi xuống hố, Bendy vẫn luôn... là ngài ấy. Chúa tể của hắn, Ink Demon, ngoại trừ những tiếng gầm gừ, rên rỉ khó giải thích được và cách ngài ấy bước đi khập khiễng. Không một thứ gì hắn hoặc Henry đã làm có thể xoa dịu Bendy. Không một ai có thể vượt qua và thay đổi bất kì điều gì liên quan đến con quái vật hai sừng ấy. Nụ cười của ngài ấy không bao giờ tắt, cơn thịnh nộ của ngài ấy không bao giờ nguôi.

Chẳng có tác dụng gì... và điều đó khiến Sammy sôi sục trong lòng. Những nắm đấm vô khớp không ngừng lao vào hắn, cổ hắn bị bóp gãy bởi móng vuốt sắc nhọn trong đau đớn. Hắn đã cho, và cho đi để rồi... quay trở lại Lost Harbor.

Trong đầu hắn dấy lên một suy nghĩ rùng mình. Hắn đã phải chịu đựng sự thương xót của con quỷ đó bao lâu rồi? Hắn đã hiến dâng bao nhiêu để rồi không nhận lại được gì? Có khi... ôi chúa ơi, Bendy có biết những gì Sammy đã làm vì ngài ấy không? Bao sự hy sinh! Bao nhiêu bài hát! Những ngón tay của hắn có lúc bị chặt đứt và ném vào vòng tròn triệu hồi chỉ để không nhận được gì! Chẳng còn gì ngoài hai bàn tay cụt lủn, không thể chơi những nhạc cụ mà hắn yêu thích, không thể tạo ra những bản nhạc xoa dịu chúa tể hắn.

Sammy gõ nhẹ đầu bút lên mặt giấy, đôi mày nhíu lại. Ý nghĩ đó chợt đến với hắn, những lời thì thầm của mực nhanh chóng bị xua tan đi và lóe lên trong tâm trí mù mịt của gã một ý nghĩ đáng buồn.

Nếu Henry đến đây để giúp Bendy, vậy tại sao Bendy lại muốn hãm hại Henry?

Vẫn tỉnh táo, Sammy nghiến chặt răng và đẩy mặt nạ lên để nhéo sống mũi. Hay, những gì còn lại của cái mũi. Việc Bendy tấn công Henry thật vô nghĩa khi Henry đang cố gắng tìm cách giải cứu bọn họ. Vấn đề không phải là đây ư? Không phải để giúp Bendy giải phóng bọn họ? Ngài ấy sao có thể tàn nhẫn đến thế? Chẳng phải tự do là điều Bendy mong mỏi sao? Trừ khi...

Cơn nhói xuyên qua đầu gã người mực khi cố nhớ lại. Những mảnh vỡ kí ức về cái chết trong quá khứ- bị Tom lấy rìu chém vào đầu. Tên vận hành phòng chiếu xé hắn ra làm đôi. Bendy đẩy hắn vào tường-

Khoan đã nào. Sammy rít lên đau đớn và dùng hai tay ôm lấy đầu, báu chặt cây bút. Lưng hắn khom xuống khi hồi tưởng lại mọi thứ, tê cứng nhưng vẫn cảm nhận được từng phút giây và chuyển động.

"Bị phản bội! Bị bỏ rơi" Hắn vung chiếc rìu điên cuồng vào bóng đen phía trước. "Tao đã tin mày! Tao cho mày tất cả mọi thứ... và mày bỏ mặc tao đến mục nát!... Tại sao? TẠI SAO!?"

Bóng đen ấy né tránh và đánh trả bằng một cái ống nước. "Đến đây mà nếm cây rìu của tao!"

Hắn vung vẩy điên cuồng, sải bước dài đuổi theo, liên tục gào thét."Hắn nói rằng hắn sẽ cứu tao. Hắn nói hắn sẽ thả tao ra! Và giờ tao chẳng còn gì! KHÔNG CÒN GÌ!"

Thanh ống nước va vào làm vỡ mặt nạ Bendy. Sammy vội che mặt lại ngay khi mặt nạ bị vỡ, nỗi xấu hổ và kinh hoàng như kéo căng sợi dây tỉnh táo trong hắn. "KHÔNG! Đừng nhìn! Tránh ra!"

Nhưng hình dáng đó tiến lại quá gần và Sammy túm lấy cổ họng đối phương. "HA! Ngài lừa dối tôi. Ngài nói tôi sẽ được tự do ư. Chà, giờ thì để tôi giải thoát cho ngài." Hắn ném hình dạng đó xuống đất, và giơ cây rìu lên. "Giải thoát cái đầu ấy khỏi cổ mày! Sheep, sheep, sheep... giờ ngủ đã...điểm."

Trong khoảnh khắc hắn hạ lưỡi rìu xuống và ai đó đâm một nhát vào đầu hắn, thứ Sammy nhìn thấy không phải hình dáng Bendy phủ đen, gầy gò nằm trên mặt đất, mà là Henry, hai tay giơ lên che chắn. Một tiếng sét vang lên trước khi nhấn chìm gã vào hố sâu mực.

Tên giáo đồ thở hổn hển, miệng há hốc và hít một hơi thật sâu đến mức căng phồng lồng ngực. Cơn đau dần dịu xuống thành trận tê buốt âm ỉ khi sự mơ hồ cuối cùng cũng đã sáng tỏ, một ký ức cũ hơn những ký ức mà hắn vừa trải nghiệm hiện ra.. Bendy nghiền nát và bỏ rơi hắn trơ trọi trong căn phòng nơi Sammy hiến tế Henry. Lặp đi lặp lại. Hàng trăm lần như thể đó chỉ là một trò chơi.

Hai tay hắn thôi ôm đầu khi sự thật phũ phàng hiện lên trong tâm trí.

Có khi nào... Bendy không muốn một ai tự do? Mà muốn giam giữ mọi người trong Địa ngục máu này. Để làm gì? Tiêu khiển? Giải trí?

Có khi nào... Bendy thích tra tấn hắn? Ngôn sứ của hắn? Một sinh vật sẽ không dám đánh trả lại?

Nhưng Henry... Henry rất nhân từ. Sammy đã nhìn thấy lòng tốt đó khi quan sát từ trong bóng tối. Một người đàn ông có giọng nói nhẹ nhàng, hài hước và sẵn lòng giúp đỡ. Luôn tìm kiếm những linh hồn lạc lối và cố gắng mang nhân tính trở lại với chúng, ngay cả khi chúng nhìn chằm chằm với đôi mắt thê lương và không nói gì. Người hoạ sĩ ấy đã làm mọi cách để tìm cách tiếp cận những kẻ gần như đã bị mực kiểm soát. Hi sinh tất cả những gì anh ta có để giải phóng họ-

Sammy đánh rơi cây bút của mình.

Sao hắn có thể mù quáng đến thế? Trong cái chốn địa ngục toàn mực này mà Sammy, một ngôn sứ, lại không nhìn ra sự thật?

Bendy vốn không quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra với hắn. Ngài ấy chưa một lần. Và không thể.

Nhưng Henry... Ở bên Henry càng lâu, đầu óc hắn càng sáng suốt hơn. Càng dễ dàng suy nghĩ về những lời thì thầm khắc nghiệt của mực. Tuy hắn chỉ trao đổi với Henry khi người đàn ông đó gặp nguy hiểm, khi Bendy đang đến gần, khi họ gặp nhau lần đầu trong một vòng lặp mới để xem xét những gì đã xảy ra mà gã ngôn sứ không thể nhìn ra. Henry luôn bình tĩnh trong mọi lời nói, không bao giờ cao giọng, không bao giờ ra tay hay chỉ trích gã, không-

Không như Bendy.

Sammy tựa trán lên các đốt ngón tay và lặng lẽ khóc trong căn phòng nhỏ tối tăm.

Cái dáng vẻ chết tiệt này. Hắn còn không được đặc quyền cho khả năng khóc.

Sao hắn có thể phạm sai lầm đến thế?

Gỡ mặt nạ xuống và để cho đầu óc tỉnh táo một lúc, Sammy lên đường đến phòng thu nhạc.

/

Việc Sammy không nói gì sau cuộn băng đầu tiên mang lại cho Henry dự cảm không lành. Anh lo rằng điều này cuối cùng đã xảy ra, Sammy đã bỏ cuộc và giờ đang quay lại phục kích anh bằng cái xẻng hốt rác. Liệu có được coi là phục kích nếu anh đã lường trước điều đó?

Tuy nhiên, sự im lặng này hoàn toàn mới. Đồng nghĩa với việc chiếc rìu đã được thủ sẵn trên tay ngay khi Henry bước vào khu âm nhạc. Anh sẽ không để hắn có cơ hội. Dù Sammy có ý định trúc giận lên anh hay trải qua nhiều vòng lặp đã khiến hắn hoá điên, Henry vẫn muốn đề phòng hơn không.

"Henry."

Người họa sĩ quay lại và bắt gặp Sammy ở tầng trệt. Nhìn vào cánh tay ở hai bên gã, không tay nào của hắn cầm theo cái xẻng hốt rác đáng sợ. Mà anh còn chưa kịp phát đoạn băng ở khu thánh địa! "Sammy."

"Là tôi." Sammy nhìn chằm chằm vào người đàn ông và đan tay này vào tay kia. "Bây giờ cậu đang ở vòng lặp nào?"

Henry nheo mắt suy nghĩ. "Hai trăm bảy mươi lăm. Anh đang ở bao nhiêu?"

"Không quan trọng." Sammy giơ tay lên, các ngón tay xòe rộng. "Tuy nhiên, con số này." Hắn đưa ra con số bằng cả hai tay. Nếu còn có miệng, có lẽ giờ hắn đang cười khoái chí.

Henry chớp mắt vì sốc. Những ngón tay bị cụt ấy không hề thay đổi vào cái lần đầu anh gặp Sammy. "Mười ngón?"

"Là mười ngón tất cả." Sammy gật đầu và dang rộng đôi tay ra trước người đàn ông. "Lấy lại được hai ngón tay còn hơn những gì tôi đã phải chịu đựng trong suốt hàng chục năm dưới trướng con quỷ mực. Mọi lời cầu nguyện của tôi đều bị phớt lờ. Mọi lời cầu xin của tôi đều bị khước từ. Thứ mực này đã làm mù gã chăn cừu, nhưng giờ hắn đã tìm thấy ánh sáng trong đêm tối để biết được đâu là ai!" Hai tay vẫn dang rộng, tên ngôn sứ quỳ xuống. "Chính cậu sẽ là người giải phóng chúng tôi." Lòng bàn tay hắn đập mạnh xuống sàn. "Thưa ngài, tôi thật mù quáng!"

"Sammy..." Ôi, điều này sai rồi. Giờ anh đã bị xem là một vị thần như chính con quỷ Bendy. "Không, Sammy. Nào, đứng dậy đi." Anh ra hiệu bằng tay còn lại, nhưng Sammy vẫn úp mặt xuống sàn. Henry đưa tay vuốt tóc thở mạnh một hơi. "Sammy."

Đầu của gã đeo mặt nạ ngước lên. "Thưa ngài-"

Henry quỳ xuống, một tay giữ vững chiếc rìu. Nếu anh để chuyện này đi xa hơn, bọn họ có thể sẽ không bao giờ tiến triển được gì."Không. Sammy, đây là sự thật. Tôi không phải là chúa. Tôi chỉ là một người đàn ông bị mắc kẹt trong một thế giới mà cả chúa cũng không thể hiểu được. Tôi cũng lạc lối như anh." Anh đứng dậy và chìa tay trái ra cho gã người mực nằm trên sàn. "Nhưng nếu có thể, tôi muốn chúng ta hãy cùng nhau giải quyết việc này."

"Nếu?" Sammy chậm rãi liếc nhìn từ gò mặt Henry đến bàn tay chìa ra. Lời nói của anh không hề sai, nhưng hắn vẫn cười khúc khích lạnh lùng. "Ngài nói mình không phải là một vị thần, nhưng ngài đã tạo ra Bendy. Ngài không phải là một vị thần, nhưng sự hiện diện của ngài đã khôi phục lại một phần con người trong tôi sau khi đi theo con đường của ngài. Ngài không phải là một vị thần, nhưng ngài lại trở về từ cõi chết hết lần này đến lần khác?" Nỗi kinh hoàng khi nhìn thấy Henry bị đánh gục, khi thời gian đóng băng và tua ngược đưa hắn trở về thời điểm ban đầu, tất cả vẫn còn đó trong tâm trí hỗn loạn của hắn. "Ngài chính là đấng sáng tạo."

Henry thả tay xuống, hất chiếc rìu qua một bên vai. "Tôi không hề tạo ra thứ mà anh gọi  là Bendy. Đó là ý của Joey. Bây giờ thứ đó có thể là Bendy, nhưng... không phải là Bendy mà tôi tạo ra," anh lặng lẽ kết thúc và đứng dậy. "Và tôi không kiểm soát việc quay trở lại. Tôi không kiểm soát bất kỳ điều gì trong chuyện này."

Sammy không nói gì. Hắn thậm chí còn không nhúc nhích.

Người họa sĩ thở dài. "Nghe này. Anh có thể đi với tôi ngay bây giờ, hoặc ở vòng lặp tiếp theo, hoặc không. Tôi không thể giúp anh nếu anh coi tôi là một thứ gì đó không phải là tôi. Hãy suy nghĩ cho kỹ, nhưng tôi không thể đợi mãi được, Sammy Lawrence." Anh quay người rời khỏi khu âm nhạc. Không nghe thấy tiếng bước chân theo sau, Henry đã làm như ở hàng trăm vòng lặp trước; cứ tiếp tục.

/

Một điều tốt khi Sammy không cố gắng hiến tế anh nữa? Không còn xuất hiện Ink Demon để chạy trốn trong thời điểm hiện tại. Nhưng điều tệ hơn khi không phải chạy khỏi Ink Demon? Phải mất nhiều thời gian để xác định vị trí của Buddy Boris.

Henry hy vọng rằng Buddy đang trốn sau  bức tường như cậu nhóc thường làm trước khi vòng lặp thay đổi, nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Mặc dù không phải ngẫu nhiên, nhưng sẽ khó để tìm thấy cậu ta. Sammy vẫn đi theo một con đường điên rồ, nhưng Buddy chọn cách chiến đấu để sống sót giống như Henry. Tuy nhiên sống sót không có nghĩa sẽ tránh khỏi những sự kiện nhất định, khi một trong số chúng là cái chết.

Có thể phải mất vài ngày trước khi anh thực sự tìm thấy bản sao. Hẳn là do lời nguyền của vòng lặp. Trên bức tường nơi Buddy thường đứng trước đó, Henry tìm thấy một phong ấn giống như cái mà anh đã thức dậy rất nhiều lần. Và anh chưa quen với việc bị ngã. Người họa sĩ nghiêng người lại gần. Nó được vẽ bằng phấn? Nơi này kiếm ở đâu ra phấn?

"Tôi sẽ không chạm vào thứ đó đâu, cừu nhỏ."

Henry xoay người, thủ sẵn cây rìu và bắt gặp Sammy đứng cách đó chưa đầy ba thước. Anh thở ra một tiếng rên rỉ khi gã người mực đến gần. "Anh muốn ăn một phát rìu vào đầu không?"

"Ừm, còn quá sớm cho việc đó." Gã đặt một ngón tay đầy mực vào chiếc rìu và ấn nó xuống. "Có điều những phong ấn kia không an toàn với một kẻ như cậu. Nhất là với... con người. Cậu phải là một con quái vật như tôi, chỉ một cú chạm là có thể trôi qua mực để đến đích mình chọn, còn cậu? Giọng nói của hắn dần mất đi vẻ hài hước. "Chà, sẽ không ai muốn biết xúc xích người được tạo ra bằng cách nào."

"Oh."

"Vì cậu có vẻ thích làm những chuyện mạo hiểm," Sammy nghiêng đầu qua một bên. "Tôi sẽ dẫn đầu."

"Đến nơi nào? Tôi đang tìm Boris."

"Con sói ấy sẽ xuất hiện. Lần nào chẳng vậy, phải không, ông bạn?"

Ông? Sammy gần như đã về thâm niên so với Henry kể từ ngày họ gặp nhau! "Giờ tôi là người hay là cừu?"

Anh có thể cảm thấy nụ cười mỉa mai của Sammy khi hắn đáp lại. "Cậu đoán xem."

Người họa sĩ hít một hơi và điều chỉnh chiếc rìu tựa vào vai mình. "Được rồi. Anh muốn đi cùng tôi? Được thôi. Nhưng để mọi thứ diễn ra suôn sẻ, chúng ta cần có luật lệ riêng."

"Có vẻ hợp lý. Cậu nói trước."

Henry đưa một ngón lên nhấn mạnh lời nói của mình. "Thứ nhất, không ca ngợi tôi. Tôi cũng chỉ là một người bị mắc kẹt ở đây giống anh."

"Tôi tôn trọng và không đồng tình rằng cậu chỉ là một người thường, nhưng tốt thôi." Sammy bắt chước Henry bằng ngón tay của chính hắn - ngón út, quả nhiên. "Thứ hai, không được bỏ rơi tôi."

Người họa sĩ nhíu mày, hơi tổn thương trước yêu cầu này. "Chỉ khi anh đồng ý tương tự."

"Cậu muốn ngoắc tay hứa không, cừu nhỏ?"

"Tôi có tên đàng hoàng."

"Tôi biết, tôi đã nói rồi."

Henry đưa tay vò tóc. "Gọi tôi là Henry. Làm ơn."

Sammy cúi người lại gần để chiếc mặt nạ của hắn che hết tầm nhìn của người đàn ông thấp hơn. "Đó là quy tắc thứ ba?"

"Không." Người hoạ sĩ cản một ngón tay vào giữa hốc mắt của chiếc mặt nạ Bendy. "Thứ ba là không xâm phạm không gian cá nhân của tôi."

"Tôi không thể hứa bất kỳ điều gì, Henry," Sammy dài giọng trước khi đứng thẳng người và bước khỏi Henry. "Thế thì, hãy đi cùng nhau."

Henry cười khúc khích và đi theo. "Bây giờ anh mới có thể lớn tiếng được?"

Gã người mực giơ tay đáp lại. "Tiếng bước chân ồn ào đều vì lợi ích của cậu. Chúng ta đâu thể để cậu bị đau tim được, phải không?"

"Tại sao lại gây tiếng động trong khi tôi có thể nhìn thấy anh?"

Sammy dừng lại và nhặt một chiếc cờ lê trên sàn nhà. "Đó là quy tắc thứ tư  à? Chỉ ồn ào khi cậu không thể nhìn thấy tôi? Tôi sẽ tuân theo. Sẵn tiện tôi có mang theo cây đàn banjo bên mình." Hắn chỉ ngón tay cái vào cây đàn đeo sau lưng và tiếp tục bước đi. Tên ngôn sứ không muốn thừa nhận, nhưng đây là cuộc trò chuyện gần gũi nhất mà hắn từng có trong một thời gian dài. Tất nhiên, họ có nói chuyện ở những vòng lặp trước, nhưng chúng có vẻ thiết thực hơn... những gì họ vừa bàn hồi nãy.

Người họa sĩ đành lắc đầu và theo sau.

/

----------------

[Note của tác giả]

Cảm ơn mọi người đã đọc. I <3 u.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top