Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Un - Một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên ngôn sứ cất lời.

/

Hài hước thật. Henry đã nghe ở đâu đó rằng việc lặp đi lặp lại một hành động trong khi mong chờ một kết quả khác nhau sau mỗi lần, còn có một cách gọi khác là mất trí.

Trải qua hai trăm năm mươi lần vòng lặp và anh vẫn giữ được sự tỉnh táo như cái ngày anh bước chân qua cánh cửa ấy. Nếu anh đã mất trí ngay từ đầu, có lẽ những gì đang diễn ra lúc này cũng không đến nỗi tệ.

... thôi bỏ đi. Mọi thứ vẫn sẽ tệ. Anh chỉ không biết kết cục sẽ tệ đến mức nào.

Henry biết rõ tên của những con quái vật. Có điều anh không thể tiếp cận được những ai đã bị ảnh hưởng bởi thứ mực đó. Jack thích trốn trong các van hơn là nói chuyện. Sammy luôn nói về chúa của hắn, để rồi sau đó đánh gục Henry bất tỉnh trong khi tiếp tục nói sảng. Susie đôi lúc thay đổi giọng điệu hoặc trao đổi vài lời, nhưng cô ta chưa một lần trở về kịp lúc để anh có thời gian tìm hiểu về cô. Bertrum hầu như không đáp lại bất kì thứ gì ngoài chuyện các chi robot bị tháo rời của hắn. Polk không một lần dừng lại khi đuổi theo, cho dù Henry có hét tên anh ta đến mức nào. Allison và Tom đã bắt đầu tách nhóm để đi theo hướng khác, duy chỉ anh nán lại lâu hơn và chậm rãi gõ ngón tay lên rìu.

Buddy... phải rồi. Anh cảm thấy tiếc thương cho Buddy. Không có gì thay đổi với Buddy. Susie vẫn sẽ lôi cậu ta xuống Hell và cắt xẻo cậu nhóc ngoài sức tưởng tượng. Hàng trăm lần và mỗi lần đều đau đớn như nhau. Điều khiến người họa sĩ ấy thấy sốc là anh vẫn cảm nhận được mọi thứ sau ngần ấy thời gian ở chốn này.

Thế nhưng, giống như cách anh không quen với việc bị ngã hay nỗi đau mất đi Buddy Boris, anh cũng chưa bao giờ quen với việc Sammy, đánh gục anh bằng một cái xẻng hốt rác.

Khung cảnh dần quay trở lại tầm nhìn. Henry đã quen với việc bị trói chặt và nghe thấy giọng nói điềm tĩnh ấy. Kể cả khi chất giọng bình tĩnh đó đang sôi sục sự điên cuồng bên trong.

"Để xem nào, thật gọn gàng và chắc chắn. Chúng ta đâu muốn chú cừu của mình lẻn đi mất, phải không?" Giọng nói đó, nửa thì thầm nửa đe dọa, thều thào bên dưới chiếc mặt nạ Bendy. "Không, chúng ta sẽ không để điều đó xảy ra. Tôi phải thừa nhận rằng tôi... rất vinh dự khi cậu đến tận nơi này để gặp tôi. Nó khiến điều tôi sắp làm có vẻ ... tàn nhẫn." Sammy lướt nhìn qua chiếc rìu trước khi đặt nó xuống. Buồn cười thay khi hắn có chút buồn bã về quyết định biến Henry thành một con cừu hiến tế. "Nhưng những tín đồ phải tôn thờ đấng cứu tinh của chúng. Tôi phải khiến ngài ấy chú ý đến mình."

Henry nhìn chằm chằm với vẻ không quan tâm. Bị trói vào cột và phải nghe một tên điên thuyết giáo về Ink Demon càng trở nên nhàm chán sau bao nhiêu lần. Anh nhớ rõ từng chữ một, từng cử động, từ việc kết thúc nút thắt cho đến những ngón tay hắn sẽ đung đưa khi nói tới phần crawling.

"Đợi đã." Sammy cúi người sát gần khiến Henry có thể ngửi thấy mùi mực. Thật kỳ lạ khi nói rằng tên giáo đồ này có một mùi hương đã in sâu vào tâm trí Henry; mùi của gỗ thông và than củi phảng phất bên dưới lớp mực. "Trông cậu rất quen thuộc. Khuôn mặt ấy..." Sammy gõ nhẹ vào chiếc mặt nạ ngay dưới phần mắt, đầu nghiêng qua một bên.

Henry chuẩn bị cho điều kinh hoàng sắp xảy đến. Mà từ khi nào nỗi kinh hoàng đã trở nên bình thường thế này? Anh đoán rằng sau khoảng mười hai vòng lặp. Giờ thì đến phần thuyết giáo. Đến phần con cừu và đi ngủ.

Sammy hạ tay xuống và chống người bằng hai tay. "Là... Henry. Phải không?"

Lạ thật. Người họa sĩ chớp mắt và gật đầu. "Chào, Sammy Lawrence."

Tên tín đồ lùi lại như bị bất ngờ. "Tôi..." Hắn ta khúc khích cười rồi hạ cánh tay xuống. "Gã đàn ông đó đã chết, chừng nào thứ mực bóng tối này còn là vỏ bọc của tôi." Giọng của tên giáo đồ vang lên đầy mê hoặc, dang rộng tay ra. "Nhưng sớm thôi sẽ không còn nữa, vì kẻ kiến tạo đã bỏ rơi chúa tể chúng ta, đã quay trở về! Ngài ấy sẽ sớm chú ý đến tôi."

Khuôn mặt mang mặt nạ Bendy đã sứt mẻ ấy một lần nữa che lấp tầm nhìn của Henry.

"Ngài ấy sẽ giải thoát chúng ta." Sammy quay người và lê những bước chân nặng nề đến cửa bên của một gian hàng. Tiếng micro kêu lách cách theo sau đó là âm thanh rè. "Sheep sheep sheep, giờ ngủ đã điểm. Ngủ cho sâu, đã đến lúc cho giấc nồng. Khi sớm mai đến, ngươi sẽ thức giấc. Hoặc sớm mai ấy, ngươi sẽ chết. Lắng nghe tôi, hỡi chúa tể Bendy! Đây chính là vật hiến tế tôi dâng lên ngài! Là con cừu ngon miệng, kẻ đã kiến tạo nên ngài đang ở đây!" Giọng nói đầy mê hoặc của Sammy dần chuyển thành tiếng gào phẫn nộ. "Hãy tìm kiếm sự trả thù của ngài, và giải thoát tôi, tôi van xin ngài!"

Những bức tường rung lên tiết ra chất nhờn đen, và xuất hiện trên trần nhà là dấu vết của Bendy để lại.

"Khoan đã, đức chúa tôi! Tôi là giáo đồ của ngài! Là tôi- " Giọng nói hoảng loạn tột độ của Sammy không hề dừng lại trong cơn vật lộn. Tiếng hét đau đớn của hắn vẫn vang vọng sau khi Bendy làm điều hắn sẽ không thể tránh khỏi.

Henry đếm trong đầu xem khi nào sợi dây sẽ đứt. Mỗi lần đều khác nhau, nhưng anh ước chừng được thời gian. Anh đếm đến mười, tuy dự kiến là mười hai, rồi chạy đến lối ra sau khi giật lấy chiếc rìu đang tựa vào tường

Anh biết mình phải làm gì; chạy khỏi Bendy, tìm Buddy Boris, sau đó là Susie, Buddy Boris, Alison và Tom, cánh tay ở chỗ thuyền, Sammy, The End, Joey. Cứ như vậy và lặp lại.

Nhưng... lần này Sammy là người phá vỡ vòng lặp, không phải anh. Mặc cho Henry hi vọng vào một sự thay đổi, một tia hy vọng nào đó, anh không thể nào chờ đợi được thêm. Có lẽ ở vòng lặp tiếp theo. Ở nơi này, sẽ luôn có một vòng lặp khác.

/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top