Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mỗi ngã rẽ đều có lí do của nó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình là một đứa con gái bình thường, rất bình thường.

24 tuổi luôn sống như được dạy bảo. Ở nhà là con ngoan trò giỏi, đi làm là nhân viên gương mẫu. Quảng giao, lại vui vẻ hòa đồng, nên bạn bè nhiều không kể xiết, có thể nói là ai cũng biết mặt biết tên, gặp ai cũng có thể vô tư xổ ra vài ba câu chuyện, nhưng bạn thân đủ để dốc bầu tâm sự thì cũng vỏn vẹn trên đầu ngon tay. Thực ra, chuyện ấy cũng quá đỗi bình thường. Đâu ai thân thiết với cả thế giới, cũng đâu có ai tuyệt tình với cả thế giới đâu.

Cũng từng yêu. Không phải một đứa ngoại hình nổi bật, tính cách hơn người hay gì, nên cũng không có chuyện người đón kẻ đưa rợp rìu ong bướm như mấy con bạn hot girls, nhưng cũng yêu. Kể ra, cũng nên tự an ủi là người ta đến với mình vì cái đẹp tâm hồn (tự dưng muốn chèn vào một cái mặt cười hai chấm và rất nhiều đóng ngoặc như vẫn làm khi chat chít, nhưng thôi, nghĩ phải nghiêm túc. Câu chuyện đời mình cứ phải nghiêm túc mà nhìn nhận. Lại muốn cười khốn nạn phát nữa.)

Tình yêu đầu tiên - yêu thật (nói cũng hài, chẳng lẽ trước ấy là đùa), ý là yêu chứ không phải thích, là nghĩ ngợi cả tương lai, từ ngày sinh viên. Mỗi đứa 1 nơi, xa nhau chuyến bay dài cả thế kỉ, yêu thương nhung nhớ gửi cả trong những tin nhắn lê thê từ ngày này qua ngày khác, những cuộc gọi video thâu đêm suốt sáng hay cuộc gọi vội vàng khi ai đấy nghỉ giữa giờ. Một đứa con gái nhỏ bé thèm được quan tâm và một người đàn ông chững chạc nhưng ngại giao tiếp, chẳng biết sao lại hiểu nhau và thương nhau đến thế. Nhiều khi chỉ nghe nhịp thở thôi cũng biết đang cười hay đang nhíu mày. Có những đêm gọi video call nhưng mỗi đứa một việc, đứa con gái chuẩn bị bài thuyết trình cho ngày hôm sau, nên "ông chú" đành giết thời gian bằng phim gì đó, thi thoảng liếc nhìn phía bên kia một cái, vậy mà cũng cả đêm. Yêu xa có cái dở, thiếu "hơi" người yêu, không có lễ lạc tay trong tay rồi tặng hoa tặng quà, không chăm chút nhau sớm tối. Nhưng có lẽ cũng vì yêu xa mà bao dung cho nhau nhiều hơn, bao dung đến cả lời chia tay từ phía mình, chỉ cần đôi dòng tin nhắn, một cuộc gọi nhiều tiếng thở dài, vậy là hết 3 năm. Lí do thì xưa như trái đất, mình cảm thấy nhàm chán. Đi làm, cuộc sống khác, rồi mình cũng khác.

Về quê làm gần nhà, vấp phải ánh mắt một người lạ, không ngờ có ngày người lạ ấy thành người quen, người thương, rồi lại thành người dưng. Ngày ấy, cái con bé mình đã mặt dày theo đuổi người lạ có đôi mắt rất sâu và hàng mi cong vút ấy, ráo riết, theo nghĩa đen. Facebook, zalo, instagram giờ vẫn còn đầy rẫy những ái, ố, hỉ, nộ của cái quãng thời gian nửa năm mặt dày chơi trò đuổi bắt với một người không quan tâm ấy. Cười khóc chỉ trong 5s, trong đầu chỉ tâm niệm một điều duy nhất, không nhớ đã đọc ở đâu, là "thà làm rồi hối hận còn hơn hối hận vì đã không làm". Vậy nên thà tỏ tình đến 3 lần đều bị từ chối còn hơn ngồi tự hỏi người ta có để ý đến mình không, thà để tất cả mọi người đều biết mình đang theo đuổi người đó, dằn mặt mấy con nhỏ xung quanh đang tăm tia anh, còn hơn là ngồi buồn hôm nay anh cười với đứa này, nói chuyện với đứa kia (nghe có mùi xã hội đen nhỉ, thật ra chỉ là tung hỏa mù thôi, chứ chưa phải động chân động tay với đứa nào hết). Rồi thì không rõ trời thương mình hay người ta thực sự cảm động, mà lúc mình quyết định buông, người ta lại hẹn đi chơi, rồi siết tay mà tỏ tình. Ngây ngất chứ, nói là buông, nhưng "đánh kẻ chạy đi ai đánh người chạy lại", trong trường hợp này cũng có thể hiểu thế (cười bỉ ổi phát). Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, thế nào mà sau một đợt người ta đi công tác về, người ta bảo chia tay. Chưa bao giờ bị đá lạnh lùng đến thế, chẳng có lí do gì hết, cũng chẳng muốn nghe van nài khóc lóc gì hết. Có lẽ chẳng bao giờ quên được con đường sấm sét sau buổi gặp cuối cùng hôm ấy, đi bộ một mình, vừa đi vừa khóc, khóc vì ức, vì tủi, vì sợ... Mãi sau này nghĩ lại, có lẽ mình phụ thuộc quá khiến người ta mau chán. Vậy là tự dặn mình phải thay đổi, sống cuộc sống của mình bên người mình yêu chứ không sống cuộc sống của người mình yêu.

Rồi gặp người ấy - thật ra đã quen nhau từ khá lâu, coi nhau như anh em trong nhà. Người mà không muốn so sánh đâu, nhưng thực sự cảm thấy hiểu mình hơn cả tình yêu đầu. Người ấy có suy nghĩ và cách sống giống mình đến khó hiểu - như mình thấy là vậy, còn người ấy nghĩ gì, đến cuối cùng mình cũng ko hiểu rõ lắm. Kiểu người hòa đồng, tưởng là quảng giao nhưng thực tình lại hơi khép kín, tưởng nguyên tắc nhưng suy nghĩ thực sự rất thoáng, tưởng dễ tính lòa xòa nhưng có khi lại nghiêm khắc, có khi tưởng ghê gớm nhưng lại hài hước đến vô cùng... Người có thể đọc vị mọi điều từ phía mình, dù có ngán ngẩm lắc đầu chửi mình ngu nhưng vẫn sẽ lắng nghe câu chuyện không đầu cuối của mình đến cùng. Người an ủi khi mình khóc chuyện gia đình, chở mình đi biển lúc bị đá, dỗ lúc mình dỗi vì bị leo cây. Cũng là người yêu con bạn cấp 2 của mình, rồi nói sẽ tự cân bằng, rằng thấy xót khi mình phải tự thu mình lại, không dám làm phiền, không dám cười đùa nữa. Rồi cũng vẫn là người đột nhiên biến mất biệt tăm, một thành phố, cách nhau chắc chưa tới 20km nhưng tìm hoài không thấy. Thấy trống trải, thấy mất hết hứng khởi mỗi ngày, thấy buồn đến mênh mang,... lúc ấy mới biết hình như yêu rồi. Yêu cái người vẫn coi mình là em gái trong nhà ấy, cái người vừa quyết dành cả tâm trí và thời gian cho người con gái khác, cái người mà mãi đến giờ, sau bao lâu, vẫn là cái tên day dứt hoài trong kí ức. Lần đầu đi ngược lại tôn chỉ sống nhanh sống vội "thà làm rồi hối hận ngày xưa", quyết định chỉ đứng ngoài rìa cuộc sống của người ấy, trông ngóng từng dòng tin tức mong manh về người ấy, chờ đón một cái đám cưới mà biết sẽ làm mình tan nát coi lòng, rồi đôi khi, cũng hài hước nghĩ, liệu cô ấy có tốt với anh ấy hay anh ấy có hạnh phúc với cô ấy... Người ấy từng nói với mình, rằng dù mỗi người một ngã rẽ, nhưng nếu chủ đích giữ ai đó trong đời thì vẫn giữ được thôi - câu chuyện bâng quơ khi ấy thế nào lại thành hiện thực - mình và người ấy thực sự rẽ về hai hướng khác nhau, và mình vẫn giữ người ấy trong đời, như một mảnh tình không thể chạm tới. Không chạm tới được thì khi nào cũng lung linh.

An ủi mình rằng rồi sẽ có người khác "đền cho em không gợn chút nghi ngờ - bằng một kẻ yêu em nhiều hơn cả - những mẩu tình em góp nhặt từ xưa." Phải nói quãng thời gian xao xuyến vì người ấy khá dài, có đến năm không nhỉ, hay vì tâm trạng xôn xao nên thời gian cũng dài ra đến vô cùng. Nếu không có một cô chị thấu mình đến cả cái icon cười bỉ ổi trên fb là thật hay giả cũng nhận ra được, thì chắc thời gian ấy còn dài hơn nhiều nữa. Đoạn thơ trích ở trên cũng là bà ấy cho mình đọc - an ủi con em khờ dại yêu một người rất đáng yêu, chỉ là người ta đang yêu người khác. Bà chị cũng quen người đó, lâu hơn mình rất nhiều, biết nhiều chuyện mình không biết, nhưng cũng không biết nhiều chuyện mình biết về người ấy - trong câu nói nghe chừng có không ít cái cao ngạo - rằng đó, ít ra mình cũng "thân thiết" với người đó hơn những người bạn bình thường khác. Điều ấy giờ phút này, tuy chẳng còn ý nghĩa gì nữa, nhưng mãi là một niềm an ủi... Có lẽ cũng chính tình cảm khó gọi tên ấy kéo mình với bà chị lại gần nhau, những kẻ đông bệnh tương liên, nếu nói cho ngắn. Tính cách có phần tương tự, mình hẳn là thoáng hơn bà chị đôi chút, đều có những mối suy nghĩ rất vướng víu về tình cảm, cuộc sống, về cả những thứ chẳng liên quan, cả những điều chưa chắc đã xảy ra. Hai chị em vừa ngồi nhẩm tính, chính ra chơi với nhau nào đã được 1 năm, sao thấy như đã từ lâu lắm. Khó mà đo đoán tình cảm bẳng thời gian, điều này không chỉ đúng trong tình yêu. Chị em ở xa, có lúc cũng lệch pha sau vài ba ngày không nói chuyện, nhưng về cơ bản, bả lo cho mình - lo không nói ra mồm, lo không sồn sồn bắt làm này làm kia, có lúc chỉ lo nên ngồi nghe hết chuyện trời bể. Nhất là ngày ấy, ngày tưởng như đã gặp được "kẻ yêu em nhiều hơn cả những mẩu tình em góp nhặt từ xưa" ấy, nếu không có bà ấy, chắc mình cũng chẳng còn ngồi đây.

Chỉ nghĩ đến "kẻ" ấy thôi, bỗng nhiên như bị ai bóp nghẹt hai lá phổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dairy