Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Các ý tưởng nhỏ (2)

Tác giả: Kiến nghị nên bỏ qua chương này nếu bạn muốn nhanh chóng vào các thế giới. Lúc sau quay lại đọc cũng được.


~~~~~~~~~~~~~~


Hệ thống đã từng thử đưa Việt Nam trở về thế giới có cả gia đình cậu. Không quá yên bình, đương nhiên rồi. Nhưng ít nhất là bọn họ thương Việt Nam (dù sau này vì hai người anh hiểu lầm nên muốn giết cậu, cha Đại Nam và cha Tây Sơn vẫn yêu thương cậu sâu bên trong sự ghét bỏ đó), ít nhất vẫn là một gia đình hoàn chỉnh. Chỉ cần Việt Nam giải quyết xong chuyện là có thể hạnh phúc.

Nhưng cái kết quả không hề tốt chút nào. Đáng lẽ phải xoa dịu nỗi đau, nỗi hận và sự giận dữ chưa từng ngủ yên trong cậu thế mà lại như một giọt nước rơi vào biển axit sunfuric đậm đặc, sôi sùng sục trên biên giới bùng nổ.

Dù rằng Việt Nam là Việt Nam, có như thế nào đi chăng nữa vẫn thực hiện nhiệm vụ một cách hoàn hảo (trả thù, phá giải sự hiểu lầm, tống tất cả những kẻ hành hạ cậu vào địa ngục không đáy aka 'đưa chúng lên càng cao rồi để chúng rơi thẳng xuống vực thẳm') nhưng khi xong việc, đối diện với gia đình mình trong cảnh hạnh phúc và yên vui, có một thứ như độc dược, như một vết thương đã thối rữa, là hận thù, căm ghét, khiến Việt Nam nhiều lần đã suýt vươn tay phá vỡ cái gia đình trước mặt.

[ "Ta tự dưng muốn xé toạc cái gia đình này ra hệ thống."

" Ta muốn phá hủy nó! Đập vỡ nó! Chết tiệt!!"

{...}]

Ngay cả khi trong vòng tay ấm ấy, trước đôi mắt yêu thương và hổ thẹn của cha mình, sự quan tâm đến từ tận đáy lòng cũng không thể đánh động được trái tim cậu.

[ "Ta xin lỗi con Việt Nam. Con có phải đã rất mệt mỏi không?" Được vòng tay ấy ôm lấy, được nghe câu hỏi mình hằng mong muốn, Việt Nam đáng lẽ phải cảm động, phải khóc nhưng cậu chẳng cảm thấy gì cả.

Chỉ nở một cười bên mang tai Đại Nam, ngay cả ôm lại cũng không ôm, chỉ ngước lên nhìn tòa nhà bao trùm trong nắng ấm trước mắt, nhìn lên cửa kính căn phòng của Mặt Trận, cười rạng rỡ mà cũng trống rỗng tột cùng. ]

Bọn họ không cứu được Việt Nam. Chẳng ai trong họ có thể.

Cái khoảng khắc mà cậu vừa mở mắt trong bệnh viện biết nguyên nhân mình nằm viện có bàn tay của hai người anh, cái khoảng khắc mà vừa bước ra khỏi viện đã rơi vào một cái bẫy khác để thử của anh trai giăng ra, khoảng khắc mà sự khó chịu, buông bỏ và dối lừa nằm trong mắt của Đại Nam và Tây Sơn cậu lần đầu gặp mặt.

Cái khoảng khắc mà cậu nhớ ra tất cả chuyện từ trước. Cái khoảng khắc khi họ đã biết về nỗi đau và nguyên nhân cậu hành xử như vậy, họ vẫn không hiểu, chất vấn cậu. Cái khoảng khắc đứa trẻ gầy yếu đó vì đau đớn cuộn trào trong cơ thể và ác mộng không yên, luôn ngước lên nhìn Đại Nam xin một cái kẹo và bị quát vào mặt. (" Ăn đồ ngọt có thể khiến người ta hạnh phúc.") (Nó chỉ muốn xin một cái kẹo và chút ấm áp từ bàn tay của cha mình để tiếp tục chống cự, để lấy đó làm tia sáng cuối cùng để dựa vào vượt qua sự đau khổ này. Cha vẫn yêu nó phải không? Gia đình vẫn yêu nó.)

Vào lúc cậu từ bỏ chống cự và từ bỏ trợ giúp, đã không còn ai có khả năng cứu đứa trẻ đó nữa.

[ "Khi nào ta có thể rời khỏi thế giới này?"
" Ta không muốn ở đây nữa." ]

Hàng nghìn lần chết, hàng nghìn lần tuyệt vọng.

Đã có lúc không chịu nổi....

Có van xin, có cầu nguyện, có hy vọng, có nài nỉ. Hèn mọn và yếu đuối.

" Cứu em..Cứu em. Anh trai."
" Cha ơi..."
Cứu con. Mọi người đã hứa rồi...phải không?
Là hy vọng. Là cố gắng.
Bọn họ đang chờ đợi, bọn họ đang cố gắng. Mình chỉ cần cố lên. Cố lên sẽ vượt qua.

Là... hy vọng đổ sập xuống. Sống lưng vẫn thẳng, không gãy sao? Vậy thì rút cả cây xương sống ra.
Thứ đè chết Việt Nam chưa từng là tuyệt vọng.

Có đau đớn, có thất vọng, có tuyệt vọng, có phẫn nộ, có hận thù.

" Tại sao không ai tới?"
" Dù tôi đã van xin các người. Tại sao không ai cứu tôi!!!!"
Đồ dối trá!!!

( Không phải lỗi của họ. Vậy thì sao?! Tại sao bọn họ lại hứa khi không thể thực hiện nó!!)

Việt Nam hận thế giới đáng nguyền rủa này. Hận nó chưa từng buông tha cậu. Hận cái gia đình này. Hận nó chưa từng xuất hiện cứu rỗi cậu. Hận chính cả bản thân mình.

Không phải vì cậu đã từ chối lời của hệ thống khi đó, với thứ đột ngột xuất hiện ngay cả hệ thống còn không chống lại được thì đồng ý có ích gì, cậu chỉ là vẫn luôn còn vài phần tỉnh táo (thế đéo nào!) nhìn lại bản thân mình vặn vẹo, nhìn bản thân sa ngã, nhìn lại cơn hận căm ghét gia đình của mình lại càng hận chính bản thân. Hận bản thân vô lý, hận bản thân yếu đuối, hận bản thân ngu xuẩn, hận bản thân đã không còn như xưa.

Tại sao mày lại như vậy? Tại sao mày lại.. Chết tiệt, tại sao!!

Một vòng tròn đầy cực đoan không thể nào thoát ra.

Nhưng không thể trách Việt Nam được. Hàng nghìn cuộc đời chảy qua trước mắt, hàng nghìn lần chết. Những thứ đó biết rõ đối với người dành toàn bộ tình yêu thương và lòng trung thành cho gia đình mình thì như thế nào là đau đớn nhất.

Một lời nói dối lặp lại hàng nghìn lần còn có thể biến thành thật. Nói chi thứ không hoàn toàn là một lời nói dối mà là hiện thực của cuộc đời khác, hình ảnh, lời nói, cuộc đời cậu đích thực trải qua.

Bọn họ phản bội cậu. Không phải ngày một ngày hai. Bọn họ tổn thương cậu. Không phải ngày một ngày hai. Cậu chết thảm thiết. Không phải ngày một ngày hai. Dù rằng một phần cuối cùng của bản thân còn tỉnh táo biết thế giới ban đầu của cậu khác, không phải như vậy, thì hàng nghìn thế giới đằng sau lại chứng minh rằng nó là như vậy đấy. Lý trí và cảm xúc là hai thứ khác nhau.

Nếu Việt Nam điên luôn thật tốt. Nếu Việt Nam cứ thế mà để mình trôi đi thì thật quá tốt. Thà không hiểu gì, thà cứ mờ mắt.

Nhưng ai biểu Việt Nam lại kiên cường như vậy làm chi, ai biểu Việt Nam lại sáng suốt như vậy làm gì, một phần lí trí của cậu luôn tỉnh táo thấy và cảm nhận tất cả. Đó là nguyên do cậu vẫn kiểm soát được mình, dù cho cảm xúc của bản thân cuộn trào như bão tố, đặt ra được cho bản thân ba điều lệnh không cho bản thân mất kiểm soát.

Người ta từng nói. Ngất chính là cơ chế bảo vệ của cơ thể trước những cơn đau vượt quá sức chịu đựng. Phát điên là cơ chế bảo vệ của trí óc trước những tổn thương vượt ngoài sự chống chịu của tinh thần.

Cả hai thứ mà Việt Nam chỉ làm được một. Có nhiều lúc, đa phần, ngay cả một cũng không làm được. Vậy nên những tổn thương mà cậu nhận được làm biến dạng cả linh hồn.

Thứ đè chết Việt Nam chưa từng là tuyệt vọng.

( Tại sao lại cho tôi hy vọng khi chính bản thân họ còn không thực hiện được nó?)

Hy vọng hành hạ cậu vĩnh viễn cũng đồng thời là thứ giúp cậu tồn tại. Quả là châm chọc.

Đau như vậy. Sao không thả nó ra? Vứt bỏ cảm xúc và đạo đức hoàn toàn trở thành người xấu và ác ma? Như thế sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Không còn trái tim sẽ không còn đau đớn. Nhưng...

Việt Nam là Việt Nam.

Việt Nam là Việt Nam mà..

Việt Nam vẫn luôn là Việt Nam ấy...

Dù rằng linh hồn đã biến dạng, tâm lí đã vặn vẹo, cơ thể hứng đầy ác ý và tăm tối, Việt Nam vẫn luôn là Việt Nam.

Từng giọt nước mắt rơi xuống. Đôi mắt đỏ đó mơ hồ mờ đục xa xăm không rõ. Có lẽ đã quên rất nhiều điều, có lẽ cũng không còn nhìn thấy gì nữa.

Sâu trong tim cậu vẫn luôn tồn tại sự yêu thương. Là tia sáng cuối cùng sau khi bị quật ngã và phá tan, dưới ánh sáng bình thường sẽ tầm thường và mờ mịt, chỉ dưới bóng đêm tuyệt đối mới có thể tỏa ra ánh sáng thuộc về mình.

Việt Nam không phải mặt trời, cậu là một ngôi sao đã vụn vỡ chỉ tỏa sáng bên cạnh bóng tối ngủ say.

[ Đôi mắt màu máu nhìn xuống cả gia đình mình đang dọn cây trong sân, dịu dàng như nước. Ánh nắng của hoàng hôn dát lên người họ sắc vàng ấm áp như chảy mật.
" Hệ thống, ta muốn rời đi."
" Để lại nguyên chủ thích làm gì thì làm. Dù sao ta cũng đã xong việc."
Quả thật rất đáng tiếc nếu phá vỡ khung cảnh trước mắt.

" Ta..."
Người đó thở dài.
Là sợ hãi. Cũng là bất lực. Có những thứ sẽ không bao giờ trở về như ban đầu.]

Dù là phần tỉnh táo hay phát điên, dù là yêu thương hay hận thù, dù vị tha hay ích kỉ, thì Việt Nam vẫn là Việt Nam, cậu chấp nhận cả, cùng hợp sức tạo thành ba điều luật:

1. Không nói dối.

2. Không phản bội.

3. Không làm tổn thương người thân cậu.

Ngăn cản cậu lại.

[ "Hệ thống, nếu có một ngày nào đó tôi mất kiểm soát, dùng mọi cách ngăn cản tôi lại."
" Giết luôn cũng được." ]

Tàn nhẫn với người khác như thế mà cũng tàn nhẫn với bản thân như thế.

Việt Nam có thể làm bất cứ điều gì nhưng tuyệt đối không được phép giết chết, làm hại người khác mà không có nguyên do. Đó là cái neo cuối cùng của cậu, giữ cậu lại trước khi thật sự lạc đường.

Người con trai ấy ngồi chồm hổm giữa không gian đen ngòm và trống rỗng, cơ thể đầy ắp vết thương, như một đứa trẻ lắp ráp lại linh hồn đã tan vỡ của mình. Dù thế nào vẫn phải bước đi.

Việt Nam đã luôn cô độc từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ. Cậu đã luôn tự mình bước đi cùng tất cả những gì mình có. Không cần một ai. Không tin ai khác.

Hệ thống đã quá sơ suất quên mất điều đó. Vậy nên gặp lại gia đình lại kích thích vết thương không thể nhìn thấy nằm trên linh hồn càng thêm trầm trọng, càng thêm bất ổn. Bắt buộc phải đưa Việt Nam rời đi.

Cần thời gian để vết thương lành lại. Cần thời gian để oán hận nguôi ngoai. Cần rất nhiều thời gian. Có lẽ là nhiều đến mức một đời người cũng không cách nào chờ đợi nổi.

Từng chút một.

Nhiệm vụ của hệ thống không phải là đưa Việt Nam trở về, mà là chữa lành cho cậu, để cậu hạnh phúc. Vậy mà anh đã làm gì?

" Việt Nam, xin lỗi."

[ " Xin lỗi vì gì?"
Không nhận thấy hệ thống trả lời, Việt Nam chỉ cười: "Không cần đâu." ]

Việt Nam chưa từng nói mình trở về thì sẽ hạnh phúc. Việt Nam chưa từng nói có lại gia đình thì cậu sẽ hạnh phúc.

Sẽ không có lần thứ hai. Sẽ không ngu xuẩn như vậy.

Không bao giờ.

~~~~~~~~

Tác giả: Trải qua nhiều chuyện nên Việt Nam của tôi mới mắc nhiều bệnh tâm lý đến vậy. Việt Nam cũng chỉ là con người thôi.

Khi tôi nói loại câu giống thế này trong những fanfic của tôi thì nó có nghĩa tôi đang nói đến mặt tinh thần nhiều hơn mặt sinh học.

Một thứ/sinh vật có những tâm tư, tình cảm, suy nghĩ, cái nhìn, đạo đức... tạo nên một con người thì đó chính là con người. Đó là quan niệm của tôi.

Vậy nên trong mắt tôi thì countryhumans cũng là người thôi. Dù họ rất mạnh, cả về thể chất lẫn tinh thần, nhưng thứ gì cũng có giới hạn của nó. Họ có thể mạnh mẽ gì cũng làm được, họ có thể dịu dàng, nhân hậu, vị tha bao dung cho tất cả, họ có thể sáng suốt và kiên cường không gì có thể bẻ gãy nhưng rồi sẽ có lúc họ bất lực, tuyệt vọng, yếu ớt, đau đớn đến gào khóc, họ sẽ tàn nhẫn, sẽ điên cuồng, sẽ sa ngã, sẽ sụp đổ. Suy cho cùng, ta vẫn là con người.

Tôi không tin trên đời này có cái tốt tuyệt đối và cái ác tuyệt đối, thế giới vốn dĩ là một gam màu xám khổng lồ. Tôi không tin lòng vị tha, bao dung, nhân hậu là vô bờ bến vì sức chịu đựng của mỗi người là có giới hạn.

Khi bạn bao dung với cả thế giới thì đồng thời cũng ích kỉ với bản thân mình nhất. Lý tưởng thường rất cao đẹp nhưng hiện thực thì... mọi người tự hiểu ha. Ý tôi không phải là chúng ta không nên chạy theo lý tưởng, ý tôi chỉ là có những thứ khác với hiện thực và đừng cố ép đặt lý tưởng của bản thân lên người khác.

Tôi không yêu cầu nhân vật của mình phải tốt vãi cả lìn luôn, cái gì mà hy sinh, cái gì mà bao dung, cái gì mà tha thứ, cái gì mà cao thượng, so biếu ti phùn, no no... Không, đừng làm tôi sợ.

Tôi không yêu cầu cũng không mong muốn và sẽ không tạo ra một nhân vật như thế. Nhân vật của tôi được quyền ích kỉ, xấu xa và tàn nhẫn, làm bất kì thứ gì họ muốn.

Bởi vì 'tốt' quá đến một mức nào đó sẽ không gọi là tốt mà gọi là ngu. Tốt, người tốt theo quan điểm của tôi đầu tiên là phải mạnh, phải cực kì mạnh. Mạnh ở đây không nói về sức mạnh, thể chất, có nhưng không phải ý chính.

Nguyên nhân là vì thế giới vốn không dễ dàng. Bạn giúp một người không có nghĩa người đó sẽ đối tốt với bạn. Bạn cứu một người không có nghĩa người đó sẽ không đâm bạn một cú ngay khi có cơ hội. (Đó là lý do ta có câu tục ngữ: cứu vật vật trả ơn, cứu người người trả oán.) Đó là còn chưa kể cuộc đời có nhiều khó khăn, trắc trở, những thứ có thể làm bạn ích kỉ, xấu xa đi. Hơn nữa, chết người cái là tốt không phải bản năng mà là sự lựa chọn và là sự lựa chọn thì hiểu rồi đó, bạn chọn nổi không khi lựa chọn đó liên quan đến lợi ích của mình trước những khó khăn bạn phải đối mặt lúc đó.

Nói luôn dễ hơn làm. Đứng nói chuyện thì không đau eo.

Dù trải qua bao nhiêu trắc trở, bạn vẫn chọn tốt đó mới là cái tốt thực sự, là "người tốt". Người tốt này vì trải qua nhiều nên không có chuyện họ 'tốt không biên giới', họ có suy nghĩ, đạo đức, lý tưởng riêng của mình, họ có thể thấu hiểu, thông cảm nhưng chưa chắc đã tha thứ, không có chuyện ban phát lòng tốt bừa bãi, hơn ai hết, họ hiểu rõ cách bảo vệ chính mình. Họ không tin thế giới toàn bộ đều là người tốt, họ tin thế giới người tốt, tin trong mỗi con người điểm tốt. (khác với những người xem thế giới màu hồng bling bling.)

Tốt của họ không phải mặt trời chiếu sáng muôn nơi, ngự trị trên tầng mây cao, tốt của họ giống như đốm lửa trong đêm đông, nhỏ bé, yếu ớt, có thể bị dập tắt bất kì lúc nào nhưng vẫn kiên cường và ấm áp như vậy. Họ không có suy nghĩ muốn thay đổi thế giới, họ không có ước mơ lớn lao cứu rỗi tất cả mọi người, họ biết mình nhỏ bé và bất lực, họ làm vì họ muốn thôi, đó có thể là một thói quen, vì không nỡ, hoặc tự tập thành bản năng, họ chỉ đang cố giúp một chút cho cuộc sống của mọi người đỡ khổ vì ai cũng khổ mà sao phải làm khó nhau. Họ thậm trí có lẽ không cao thượng đến vậy, họ không tốt bụng đến như thế nhưng họ vẫn chọn giúp.

Tốt đó giống như là đưa cho một người lạ con dao để cắt dây trói của họ. Làm sao bạn biết được người đó sẽ không đâm bạn, đe dọa hay trấn lột bạn? Hoặc khi bạn bị đâm phải và hạ được tên đó rồi nhưng vẫn thấy đau thật đau, làm thế nào để bạn có thể không suy nghĩ nhiều, hối hận hay suy nghĩ lại?

Tôi nói những người tốt "mạnh" là như thế. Họ mạnh để khi có chuyện xảy ra họ 'né' được con dao đó, bảo vệ được bản thân và người thân của mình. Hoặc khi bị đâm phải, dù có suy nghĩ nhiều, có hối hận, có tổn thương nhưng khi có người tiếp theo cần họ vẫn sẽ giúp đỡ. Chứ không phải chửi rửa thế giới và vơ đũa cả nắm.

Mạnh là mạnh như thế. Không chỉ là thân thể mà còn cả trái tim và linh hồn để vững chãi đối đầu với ác ý của cuộc sống. Người mạnh có thể không tốt nhưng người tốt thì chắc chắn mạnh.

Và con người thì tôn sùng kẻ mạnh. :)))

Tôi, Việt Nam của tôi nói riêng và các nhân vật chính tôi tạo nói chung đều nể phục và tôn trọng những người tốt (theo quan điểm tôi). Dù cho họ có con đường khác nhau, dù là ở phe đối địch, vẫn nể phục và tôn trọng những người như thế.

Nhưng nể thì nể, phục thì phục, không bao giờ noi theo :))) (Ôi một lũ vc lìn, yêu quá đi mất.)

Việt Nam trong đây cũng vậy. Nguyên nhân là vì cậu tự nhận cậu không mạnh, cậu tự nhận mình không vị tha, hiền dịu, bao dung được như thế. Cậu ích kỉ, tàn nhẫn, điên loạn, độc ác. Đúng, cậu là thế đấy. Cậu không tốt đẹp gì hết. Ok luôn.

Với Việt Nam của tôi, trước những thứ mà cậu quan tâm, còn lại chả là cái đéo gì cả. Cậu không phải người tốt, không thể, không bao giờ. Chỉ là ở thế giới đầu cậu có đạo đức đầy đủ, tính cách cũng ổn, tâm trí oke, có trọng trách trên lưng, có hình tượng cần phải giữ vững nên vậy đấy. Còn giờ đã chết rồi thì quan tâm gì nữa.

Ở thế giới đầu được người khác khen người tốt bụng vân vân cậu còn thỉnh thoảng nhận. Chứ từ lúc chết về sau thì không bao giờ nhận nữa. Có được khen mà nghe được cũng nhanh chóng 'sửa lại' cho người ta.

Việt nam của tôi yêu cái danh 'người xấu' còn hơn cả người tốt nữa. Bởi vì làm người xấu nhiều ưu đãi và quyền lợi lắm. Hơn nữa, có nhiều người có cái tính lạ lắm. Người tốt lâu mà làm một chuyện xấu thì bị chửi xối xả, chửi kinh khủng còn người xấu lâu mà làm một chuyện tốt thì được bao che, thông cảm, khen lên tầng mây xanh. Còn nếu đã xấu mà xấu hơn thì không ai quan tâm.

Việt Nam của tôi không quan trọng cái nhìn của người khác nhưng cậu cũng không thích ngày nào cũng phải nghe tiếng vo ve bên tai. Phiền. Làm người xấu rất tiện. (Việt Nam: thật nể những người làm người tốt.)

Việt Nam của tôi nhiều vấn đề. Tôi cũng chấp nhận điều đó. Việt Nam của tôi có thể khiến các bạn chán ghét. Điều đó chẳng sao cả.

Mỗi người có suy nghĩ khác nhau và cuộc đời khác nhau nên tôi chả quan tâm đâu. Au của tôi, luật của tôi, trên sân nhà của tôi thì làm ơn đừng chửi nhân vật chính của tôi hay làm cái quần què gì đó. Nếu muốn thì hãy đến chỗ khác giùm. Sự khó chịu và ghét bỏ của bạn hãy tự giữ cho mình đi, bạn không cần báo cho tôi biết. Tôi không cần cũng không muốn biết.

Điều tôi hy vọng là cho dù bạn ghét hay thích, ít nhất hãy tôn trọng và hiểu về nhân vật đó. Tôi khá kì thị những người ghét một thứ gì đó vì sự thiếu hiểu biết của bản thân. (Ghét vì cảm xúc và đam mê thì ổn.)

~~~~~~~~~~

Lảm nhảm của tác giả: hoàn toàn không liên quan đến cốt truyện hay gì cả. Chỉ là lảm nhảm và quan điểm khi đọc nhiều truyện. Nếu không thích hãy qua chap tiếp theo.

Tôi từng đọc khá nhiều truyện gặp mấy đứa kiểu "tốt đến quá quắt" như trên, cả đam mỹ, ngôn tình và bách hợp. Vì 'tốt mà mành hạ bản thân vô lý (tôi không nghĩ tốt = hành hạ bản thân đâu, mà tốt cũng đâu đồng nghĩa với ngu ngơ) nhưng coi như cho qua được đi, cái vấn đề là đã hành hạ bản thân rồi mà còn khiến cho người thân, bạn bè của bọn họ gặp chuyện vì cái hậu quả do "lòng tốt" của họ gây ra nữa. Coi không ngược mà cay vãi ra. Chỉ muốn chửi nó ngu và bóp cổ chết tụi nó thôi. (Một phần cũng là do nhân vật phụ cứ lật mặt như lật bánh tráng đấy.)

Yếu mà còn ra gió chi vậy má. Bản thân còn không chăm nổi mà còn gây thêm chuyện. Bày đặt tha thứ tùm lum. Chắc là do sự khác biệt về lứa tuổi và cái nhìn mà tôi đọc mấy truyện ngược đó nước mắt không thấy mà máu đã dồn lên não rồi. Ức chế vãi.

Tốt vừa thôi hoặc ngược hợp lý lên chứ kiểu ngược vậy khá.. dị ứng. Cũng có khả năng do lực viết của tác giả không đủ hay thiếu chiều sâu chăng?

Nói chung sự tồn tại của những nhân vật như vậy làm cho một số cái danh xưng, từ lóng bị người đọc hiểu sai. Điển hình nhất trong tiểu thuyết của Trung là "bạch liên hoa", "thánh mẫu". Vốn ban đầu ý của danh xưng này là những người tử tế, tốt bụng, trong trắng như đóa hoa sen, kiểu "gần bùn mà không tanh mùi bùn" á. Cực tốt. Nhưng vì những nhân vật như trên kia và những nhân vật bẻ ra cái loại giả tạo mà khiến các danh xưng này bị bẻ nghĩa thành xấu luôn.

Đáng lẽ những người giả tạo, hại người khác mà tỏ ra vô tội phải gọi là "hắc liên hoa" (hoa sen đen, đối ngược với bạch liên hoa), "lục trà biểu" (trà xanh, là mấy con mẹ giả tạo chứ không cần phải là tuesday hay kẻ thứ 3), "giả thánh mẫu". Vậy mà giờ dùng danh xưng tốt của nó.

Cái này làm ảnh hưởng khá lớn, đối với tôi. Giờ đọc mấy truyện giới thiệu nhân vật như vậy toàn né vì sợ một là tức chết, hai là ghê tởm chết. Khó tìm những người viết tốt mấy nhân vật này lắm. Chẳng khác mò kim đáy bể. Chơi độc đắc.

Đọc được mấy truyện viết tốt thì không nhịn được xuýt xoa thế này mới gọi là "thánh mẫu", "bạch liên hoa" mà không phải đứa ngu hay giả tạo hay hàng nửa mùa, fake bên trên.

Tôi cũng không thích đọc những truyện mà tâng nhân vật chính tốt đến mức vượt vũ trụ luôn. Nói chung là tôi biết nhân vật đó tốt rồi, dù rằng có điểm xấu nhưng cậu ta tốt. Nhưng không cần thiết phải để nhân vật phụ tung hô khen ngợi nhân vật đó đến mức như thánh thần, thiên thần cứu thế, sự tồn tại hoàn hảo, tốt đẹp nhất mọi thời đại (ở đây chỉ dùng biện pháp nói quá thôi) chưa nói tới chuyện người đọc như ta đọc được mấy chỗ 'xấu tính' thì: ...

Dù tôi biết muốn nói một nhân vật tốt thì phải dùng nhân vật khác nói nhưng cũng có giới hạn thôi. Cái gì quá cũng không tốt. Đọc mà tiền đình vãi. Chúng ta không thuộc về nhau rồi.

Tôi đành bỏ mặc dù đó là một trong những truyện viết khá tốt, plot cũng thú vị.

Đó là những lời lảm nhảm của tôi sau bao nhiêu năm đọc truyện. Tôi không nói đạo lý hay ép buộc gì mọi người. Tất cả chỉ là quan điểm của tôi thôi.

Thế nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top