Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

=Thần=

{...}

Việt Nam cười khẽ: "Nhìn này hệ thống. Một mảnh linh hồn của ta đang cố gắng giúp đỡ người khác kìa."
" Đáng yêu thật đó."

Trong những thế giới tồn tại bản thân mình khác mà cậu không thay vào, Việt Nam thường chọn vị trí sau màn ngắm nhìn mọi chuyện diễn ra, sẽ im lặng giúp đỡ hoặc tùy thời hỗ trợ 'Việt Nam' đi đến đích con đường mình đã chọn. Nhưng không biết vì sao ở thế giới này, cậu lại vô tâm, hờ hững và hứng thú nhìn 'Việt Nam' bị đạp xuống bùn lầy.

Còn đâm bị thóc, chọc bị gạo. Cậu không ra tay, Việt Nam khá coi thường chuyện đó, chỉ im lặng nhìn người kia bị thế gian xâu xé, xứng danh một nhân vật phản diện bị điên đối lập với nhân vật chính.

" Việt Nam."

Đông Lào như góp vui mà đứng trên đỉnh lầu, đạo bào đỏ rực tung bay như đóa hoa bỉ ngạn nở rộ đến cùng cực, nở rộ đến xa hoa, nở rộ đến mục nát. Là vẻ đẹp hừng hực như lửa cháy bỏng linh hồn, là tàn khốc và mị hoặc trộn cùng một chỗ khiến người ta điên cuồng lao tới.

" Cậu cứu không nổi bọn họ."

Lửa đỏ cháy lan ra khắp nơi chẳng khác nào một con rồng hung hãn cắn nuốt mọi thứ, không gì có thể ngăn cản, không gì có thể dập tắt.

Đông Lào rũ mắt nhìn thanh niên kia lao mình vào lửa, cố gắng cứu giúp những ai còn có thể cứu giúp. Tay bị hơi nóng làm phỏng phồng rộp lên, và những hành động mạnh bạo của bản thân làm những vết phồng rộp bị chóc ra mảng lớn, đau thấu trời, tay cậu run run chính là minh chứng cho chuyện đó nhưng vẫn kiên định kéo lấy mấy đứa trẻ, tay nắm chặt thanh gỗ đang đẩy lên giúp người bị kẹt bò ra. Mặt cậu đen xì, đầy mồ hôi, cũng đầy máu từ vết thương bị va quyệt và vết bầm tím chưa lành hẳn từ ngày trước.

Khói và lửa lớn đến mức không còn không khí, Việt Nam thở hồng hộc đầy mệt mỏi nhưng cứ xong được người này lại tạt một gáo nước vào người mình tiếp tục lao vào lửa.

Chật vật và thương tích đầy mình. Trông có khác gì nạn dân không? Quăng vào đám người có khi còn chẳng nhận ra được. Rõ ràng từng là Thiên Thần đứng đầu thiên địa một cõi mà giờ đây lại lưu lạc đến bước đường này. Quả là đáng thương.

Ta không hiểu. Tại sao? Bọn chúng vốn không liên quan gì đến ngươi? Thậm trí còn không đối tốt với ngươi?

" Đông Lào. Đúng là có những người làm hại tôi nhưng tôi không cứu bọn họ, tôi chỉ cố hết sức cứu những người vô tội. Hơn nữa, nếu cứ để vậy lửa sẽ càng lan ra."

Việt Nam quay đầu lại nhìn thấy Đông Lào đang vắt vẻo trên đỉnh lầu, lửa cháy dưới chân không làm tổn hại gì đến cậu mà càng tôn thêm khí chất ma mị như thần tiên sa ngã như ác quỷ chốn âm ti. Cậu ta mỉm cười với cậu, đầy ý xấu như đang thưởng thức một vở kịch nhưng cậu làm như không thấy. Còn rất nhiều người cần cứu giúp.

~~~~~~~~~~

" Vẫn muốn cứu bọn chúng sao?" Việt Nam ngẩng lên nhìn thấy một mảnh linh hồn khác của mình mặc đạo bào đỏ lửa nhìn xuống mình, không ai để ý đến tình hình bên đây, không ai nhìn thấy được cậu ta. (Ở thế giới này, song sinh có nghĩa là linh hồn bị chia đôi.)
" Dù chả có ích gì cả. Bọn chúng cũng không quan tâm." Đôi mắt đó nhìn xuống cậu. Đỏ như lửa nóng mà khi nhìn vào lại khiến người ta lạnh lẽo tận tâm can. Chứa đầy ác ý cuồn cuộn và sự chế nhạo quá rõ ràng, trộn lẫn với nhau tạo thành thứ mà người khác khó tả rõ.
Đôi môi mỏng khẽ buông lời: "Thảm hại."
Bị mắng chửi vẫn cứu giúp người khác, bị coi như thứ nguyền rủa và bị đánh đuổi vẫn không hạ tử thủ. Nghĩ tốt cho người khác nhiều như vậy, thương lấy thế gian, tại sao không thương cho bản thân mình.
Việt Nam nhìn vào mắt Đông Lào, chỉ mỉm cười trước khi bị chặt đầu. Không hối hận.

Nhìn thấy nụ cười ấy, nụ cười trên môi Đông Lào càng tươi tắn như hoa anh túc nở rộ đủ sắc đẫm hương độc tính chết người.

Đao hạ xuống, đầu lăn ra sau Đông Lào, máu bắn hết lên màn chắn. Đương nhiên, những thứ này chỉ cần một chút pháp thuật là che mắt được người thường nên chẳng ai nhận thấy gì sai.

Chén rượu trên tay Đông Lào mang màu đỏ chẳng kém gì lớp máu đang trượt xuống trên vòng chắn của cậu. Đông Lào mỉm cười ngẩng đầu nốc cạn. Đúng là ngu xuẩn đến mức không tài nào hiểu nổi.

~~~~~~~~~~

Nhìn người kia bị phản bội, chết. Tin sai người, chết. Làm thầy thuốc cứu mọi người xong bị đồn là tà ma ngoại đạo, chết. Nghèo khó, cực nhọc.

Sống qua tuổi 25 còn khó khăn, lấy gì mà chứng Đạo, trở về thần vị. Không biết đám bạn của cậu ta chờ lâu như vậy có nản hay không.

Chớp mắt 18 đời lại tựa như chỉ là một giấc ngủ.

Đông Lào phất tay dẹp đi màn nước. Cậu đang ngồi trong ôn tuyền sau núi của mình, một mặt thưởng rượu, một mặt thưởng ánh trăng.

~~~~~~~~~~

" Việt, ta xin lỗi... Ta chỉ có thể tặng cho con thứ này cho sinh nhật con." Một người đàn ông chỉ mới bốn mấy tuổi mà trông già chát, tay run run cầm một món đồ, cứ vô thức chùi chùi nó vào phần áo sạch sẽ duy nhất còn lành lặn trên cái áo rách tả tơi của mình.

Đứa nhỏ kia, ăn mặc chẳng khác gì ông ấy, họa chăng là có phần sạch sẽ hơn, cũng ít rách rưới hơn, là một đứa ăn xin nhưng không đến mức cùng đường mạt lộ. Đứa trẻ đó nhìn người đàn ông dơ bẩn bốc mùi rác trước mặt chẳng chút do dự nắm lấy bàn tay sần sùi nhiều vết mưng mủ đó, cầm món quà nhỏ kia ra.

Sứt mẻ, màu bạc còn bị xước đến mức đục ngầu dính cặn, không quá nhỏ gần bằng nửa nắm tay cậu. Là một đôi chuông bạc, có lẽ trước đây đã từng rất đẹp đẽ, một trong số đó còn mất đi quả lắc, khi đứa nhỏ nhận lấy kêu leng keng yếu ớt và đáng thương. Đáng bất ngờ là khi nó kêu Việt Nam có thể cảm nhận linh khí yếu ớt bị lôi kéo.

Người đàn ông có lẽ hơi xấu hổ, gãi đầu nói: "Là một loại pháp khí của đám người tu chân kia...Có hư hao một chút nhưng vẫn dùng được. Con có thể dùng nó để phòng thân.." Nói đến đây người đàn ông lại đưa tay tính xoa đầu đứa nhỏ ngơ ngác nhìn mình nhưng khi thấy tay mình lại rụt lại, ai ngờ bị đứa nhỏ đó nắm lấy. Đôi mắt màu đen mang đầy hiền từ nhìn đứa nhỏ ấy: "Ta xin lỗi vì ta không thể cho con một thứ gì đó tốt hơn. Con có tư chất tu luyện hơn ta vậy mà..."

Nói đến đây người đàn ông hơi nghẹn ngào. Đối với những người tu chân có thể bay được trên bầu trời, người thường như bọn họ chẳng khác gì giun dế chỉ có thể ngước lên trời cao. Cho dù có luật bảo vệ người phàm nhưng nói thật ai sẽ quan tâm khi một vài người phàm chết đi chứ. Chết vì vô tình bị đánh trúng, chết vì hai phe đánh nhau, chết vì khinh thường và hỗn xược với người tu chân,... Người phàm rất nhanh có thể sinh sôi nên chẳng ai thèm quan tâm. Dù có Thiên Đạo cũng vậy.

Chỉ có trở thành tu giả, có sức mạnh trong tay mới bảo vệ được chính mình. Không thì chỉ là cá nằm trên thớt. Ông chỉ là người phàm nhưng đứa nhỏ của ông ông từng thấy tạo được cột gió đó có nghĩa là đứa nhỏ có thể tu luyện. Có thể thoát khỏi bể khổ này. Tiếc là ông chỉ là một người thường còn là một kẻ ăn xin, chẳng thể cho nó bất kì thứ gì cả.
" Con hãy cố gắng tu luyện. Sớm ngày thoát khỏi đây. Đến lúc đó có khi con sẽ dẫn ta đi khắp nơi hoặc cưỡi mây thử cũng được. Chà đến lúc đó chúng ta sẽ..."
" Ta cũng sẽ cố để dành tặng con một vò rượu khi con trở thành tu giả. Thế nào?"

Đứa nhỏ kia im lặng lắng nghe và ghi nhớ từng chuyện một mà người đàn ông kia nói. Một tương lai nhẹ nhàng thật đẹp tiếc là rất nhanh nó đã không thành hiện thực. Người đàn ông ăn mày đó mất vào mấy năm sau trong một lần bạo bệnh. Đứa trẻ kia quấn xác ông trong một mảnh chiếu rơm nhặt từ chỗ rác, đi khắp nơi cầu xin một vài đồng bạc để an táng ông.

Việt Nam đâm hai ngón tay vào tim, vặn lấy, lôi ra hạch máu quăng vào dung dịch kim loại nóng bỏng đến phát sáng đang lơ lửng trước mặt. Xung quanh cậu lúc này là một bình địa đang bị cày xé bởi thiên lôi đen thẳm thô to như cột đình. Thiên lôi đánh vào màn chắn, thỉnh thoảng lại xuyên qua nhưng không đánh trúng cậu vì nó bị thứ dung dịch kia hấp dẫn đánh vào. Cảnh này nhìn từ xa không khác gì Việt Nam đang dùng lôi luyện pháp khí.

Việt Nam lấy ra hai đoạn xương, một cái óng ánh vừa như kim loại vừa như ngọc thạch to bằng người cậu, một cái nhỏ gấp mười còn đang nhiễu máu và dịch tủy, cùng với toàn bộ nguyên liệu khác quăng vào dung dịch. Dung dịch háu đói lập tức bao trùm hòa tan sạch cả rồi dần tạo hình, lúc này mặt đất trào ra cơ man nào là xương trắng, máu tanh, toàn bộ thiên lôi trên vùng đất bỗng chuyển hướng, dốc sức đánh về phía dung dịch kia như muốn phá tan, hủy diệt, ngăn cản một thứ không nên tồn tại thành hình.

Việt Nam trước cảnh đó mà vẫn ung dung, hai lớp chắn của pháp trận bên ngoài đã bị đánh nát, cậu lôi từ trong tay áo ra một đôi chuông bạc, nhỏ xíu, tàn tạ, xấu xí, trước khi dung dịch thành hình liền đánh thẳng vào trong đó. Ngay khoảng khắc đó, thiên lôi hợp lại từ xa nhìn như một con rồng khổng lồ đen ngòm rốt cuộc cũng phá tan rào chắn đánh xuống.

Ánh sáng mãnh liệt chói sáng cả một vùng trời, sức mạnh có thể hủy thiên diệt địa cứ thế dồn sức đập thẳng xuống khiến lòng người run rẩy.

Khi thiên lôi và mây đen tan hết, vùng bình địa xưa nay chỉ còn là một cái hố khổng lồ trơ trọi, bên dưới tầng đất sâu tầng tầng lớp lớp xác người, xương cốt, máu tanh, oán khí triệt để bị hủy diệt và xới hết lên. Phần dư còn lại khi được ánh mặt trời chiếu tới mỗi ngày rồi cũng sẽ từ từ tan biến. Vùng đất này sau này có thể sẽ trở thành một hồ nước lớn sinh ra vô số sinh linh chứ không còn là vùng đất chết như hồi xưa nữa.

Lơ lửng trên mặt hố là một người thanh niên bị thương nặng, một tay bị gãy vặn vẹo kì dị, đạo bào rách rưới bị cháy xém một mảng lớn, trận pháp phòng ngự khắc trên áo coi như phế hoàn toàn, phần vai, ngực và cánh tay nhiều chỗ bị cháy khét đen thành từng mảng, từng mảng, rỉ rít máu, tỏa ra mùi máu tanh nồng và mùi thịt chín trộn lẫn làm người khác buồn nôn.

Vậy mà cậu không hề kêu, cũng không chữa thương. Đôi mắt màu đỏ rượu chỉ nhìn vào cánh tay đã gãy của mình, bàn tay vẫn còn cố chấp nắm chặt lấy một vật đang điên cuồng tìm cách chạy thoát. Một khi pháp khí đạt đến một cấp độ nhất định sẽ lôi kéo thiên lôi, sau khi được thiên lôi rửa tội sẽ sinh ra linh trí. Tiềm năng càng mạnh, thiên lôi bị lôi kéo càng kinh khủng, linh trí được sinh ra càng linh động. Có thể nói thiên lôi chính là huy hiệu chứng minh cho pháp khí.

Vì muốn pháp khí bản mạng nên Việt Nam đã dùng hạch máu mình luyện chế, giờ không cần thu phục, chỉ cần cho pháp khí nhận máu là đủ. Việt Nam đưa cánh tay còn hoạt động được lên ngực, một lần nữa làm vỡ vết thương ra rồi dùng máu đó nhỏ xuống bàn tay đang nắm chặt kia. Sự giãy giụa lập tức ngừng lại. Pháp khí nhận chủ, kết nối tương liên, máu đầu tiên pháp khí nếm được chính là máu của chủ nhân.

Việt Nam thả tay ra, pháp khí biến thành vầng sáng nhảy lên bàn tay còn chưa tàn tạ của cậu, nằm gọn trong đó. Đó là một cặp chuông bạc, hình dáng quen thuộc, nhưng nhỏ hơn gấp nhiều lần, trông chỉ như đồ trang sức của nữ tử, lấp la lấp lánh, nếu nhìn kĩ còn có thể thấy những chi tiết, hoa văn ẩn hiện bất phàm. So với cặp chuông hồi xưa của cậu thì khác biệt quá lớn, cấp bậc cũng cách quá xa, thế nhưng...

Hình ảnh của ngày xưa đó dịu dàng chồng lên cảnh trước mắt. Bên tai nghe văng vẳng tiếng nói.

" Việt, con muốn đặt tên cho pháp khí này là gì?" Người đàn ông xua tay, "Đừng nhìn ta như thế. Đặt tên rất quan trọng với pháp khí đầu tiên đó, bởi nó là một thứ chứng kiến thời khắc quan trọng trong cuộc đời con."

" Nếu đó là pháp khí bản mạng, con càng phải đặt tên vì nó sẽ đi theo con đến suốt quãng đời này."

Người đàn ông tự nhận là người thường đó không biết vì sao lại biết nhiều chuyện quan trọng như vậy của giới tu chân.

Đứa trẻ nhìn cặp chuông trong tay mình, suy nghĩ thật lâu, bên tai nghe người đàn ông kể về tương lai rồi lại nhìn bầu trời cao thật cao bên trên với hàng nghìn ngôi sao sáng. Trước cái nhìn rất đỗi hiền hòa của ông, đứa trẻ đó nói:

" Tuyệt dạ."

" Tuyệt dạ."

" Tên của ngươi là tuyệt dạ." Cặp chuông phát sáng.

" Tại sao con lại đặt cái tên đó?" Người đàn ông nghiêng đầu, cử chỉ con nít này trông cũng biết là người đàn ông giả bộ, muốn hùa theo đứa trẻ.

" Bởi vì tuyệt dạ có nghĩa là..."

Đêm đen sắp tận, bình minh lên, mang theo hy vọng.

Sự lạnh băng ẩn sâu trong đáy mắt khi vừa thốt ra cái tên đó lập tức biến thành biển nước dịu dàng, tưởng như cái tên đó, kí ức đó là một thứ gì đó vô cùng quan trọng ẩn sâu thật sâu trong lòng người đó vậy, hiếm lắm mới có thể lộ ra. Cặp chuông đinh đang một lần nữa hóa thành vòng sáng cột lên cánh tay cậu. Việt Nam lấy một viên đan dược uống vào, quay người chuẩn bị rời đi. Ai ngờ ngay lúc đó có mấy vùng sáng xuất hiện trên không trung, hơn chục người đột ngột hiện ra.

Đa số trầm mặc nhìn vùng đất đã bị tàn phá nghiêm trọng. Chỉ một trong số đó chú ý đến người sắp rời đi kia, lắp bắp gọi: " V.. Việt Nam?"

Người đó quay lại. Mái tóc đen thuần, con ngươi đỏ ngọc, quần áo mang sắc đen như vực sâu không đáy cùng họa tiết cánh bướm và hoa bỉ ngạn thêu bằng chỉ màu đỏ rực rỡ đến mức đâm thẳng vào mắt, dù đã bị rách và hư hỏng phần lớn cũng không cách nào nhầm lẫn được.
" Không...Không phải. Mà là Đông Lào!!"

" Là ma tu!!!"

Phần sau người đó gằn xuống như hận thù. Mọi người lập tức nghe thấy, cảnh giác chú ý đến người kia, lục tục lấy vũ khí ra.

Có vẻ như hôm nay cậu không được yên thân rồi. Mà thôi, cũng tốt. Đôi mắt đỏ rực nhìn đám người kia không chứa bất kì tình cảm nào ngoại trừ tàn nhẫn. Pháp khí cho dù hình dáng có hiền hậu đến bao nhiêu thì khi được tôi luyện qua máu tươi, khí tức âm tàn, xương cốt cùng thiên lôi hung bạo của trời đất đã định sẵn nó là một pháp khí dành cho chiến đấu, ham thích giết chóc, sinh mạng tàn rụi cùng máu tươi.

Bọn này đến hôm nay coi như dùng để tế máu chúc mừng pháp khí của cậu đi.

Đông Lào lắc tay. Quả lắc đụng vào thành chuông kêu đinh đang. Không biết vì sao dù cái chuông nhỏ như vậy nhưng tiếng nó phát ra lại vang rõ bên tai của những người đang xông tới kia. Có những người kiêng kị dựng lại, cầm chặt vũ khí đứng ở khoảng cách xa.

Đông Lào mỉm cười, chất giọng trong veo kì dị mang theo âm điệu cổ xưa phát ra từ cổ họng cậu, luyến láy như đang ngân nga một bài ca dân gian xưa cũ:

" Rằm tháng bảy.

Quỷ môn quan mở..."

Tất cả mọi người đều dừng lại, kinh sợ nhìn dưới chân Đông Lào mọc lên từng đóa từng đóa hoa bỉ ngạn kéo dài đến vô tận như một con đường dẫn đến địa phủ.

" Chuông linh hồn reo vang khắp ngõ đường..."

Bên tai bọn họ nghe thấy tiếng chuông vang dội, mỗi tiếng như đánh sâu vào đáy lòng, làm cả linh hồn họ run rẩy, linh lực bọn họ tu luyện trong thân thể cũng chạy tán loạn. Hư ảnh hình cái chuông mờ ảo hiện lên sau lưng Đông Lào, cổ xưa và trầm tĩnh.

" Ôi liệu có ai có thể nghe thấy.."

" Đừng để hắn ta niệm xong."
" Xông lên đi! Không chúng ta sẽ chết!!"

Chưởng, vũ khí, độc dược đánh về phía cậu. Đông Lào trước cảnh đó chỉ mỉm cười. Không chớp mắt nhìn bọn họ, đôi mắt sắc đỏ đổ đầy sự tàn nhẫn.

" Trừ ma vệ đạo!!!"

"...tiếng vong hồn gào khóc dưới lòng sông Vong Xuyên."

Bầu trời đổ máu, quỷ thần than khóc.

Đông Lào mở mắt, thấy tay mình đang cầm chén rượu liền đưa mắt liếc xung quanh. Cậu đang ngồi trên bản tọa của mình, phía dưới là các thuộc hạ báo đời đang cãi nhau ỏm tỏi.

" Tôn chủ." Một giọng nói ngọt ngào dìu dịu như mật ngọt, lơ đãng toát ra sự quyến rũ không ai có thể chống cự được. "Ngài đang suy nghĩ điều gì?"
Người kia hơi quỳ xuống, phần áo hơi trễ để lộ bầu ngực căng tròn dễ dàng khiến người ta mong nhớ, áo quần tựa như một tấm vải sa quấn quanh nên dù dáng quỳ đoan chính vô cùng vẫn để lộ hơi thở sa đọa, mị hoặc đến tận xương.

Đông Lào mỉm cười đưa lên miệng dốc sạch chén rượu, rũ mắt như say nói: "Một chút chuyện xưa." Xưa đến mức như mấy đời trước, không biết tại sao lại nhớ lại.
Chớp mắt, sự mờ mịt biến mất, Đông Lào vui đùa nhìn xuống cái người đang lén lút dịch lại gần cậu kia, nói: "Ta không hứng thú với đồ giả. Ngươi đã lấy cái gì nhồi vô ngực mình thế?"

Người con gái kia như bị xúc phạm, mặt rưng rưng nước mắt, đấm đấm ngực (rất nhẹ), nói: "Tôn chủ. Sao ngài có thể nói như thế? Miên nhi..hức..Miên nhi..."
Đông lào lạnh lùng: "Cút."
" Vâng." Nước mắt lập tức biến mất, người con gái đứng dậy rời khỏi phòng, tiện tay kéo theo mấy đàn chủ khác đang cãi nhau ỏm tỏi chạy biến.

Khi về đến phòng mình, cô mới vỗ ngực an tâm. May mà cô chạy nhanh chứ không thì. Ây da, mới làm xong bộ ngực mà bị tôn chủ chưởng một phát bay mất chắc cô khóc chết mất.

Muốn sống ở trước mặt tôn chủ thì phải có bản lĩnh nhìn mặt đoán ý.

Thôi thì giờ đi dưỡng nhan, kiếm mấy bé cưng tu luyện thôi.

Đông Lào uống rượu ngắm trăng cười khẽ.

" Chậc. Chán quá. Đi tìm chút chuyện thôi."

~~~~~~~~~~

Đông Lào là một người vô cùng có tiếng trong giới tu chân và cả thần giới. Là em trai song sinh của Việt Nam, một người sinh ra đã là thiên mệnh của trời đất, tu chính, mang lòng từ bi với chúng sinh, một người là tà ma từ địa ngục cướp đoạt sinh cơ mà sinh ra, mang theo tai ách và đại họa cho thế gian, người người đòi giết, tu ma.

Những người yêu thích Việt Nam lúc nào cũng căm hận Đông lào. Vì hai người là anh em song sinh, quá giống nhau nên Việt Nam luôn phải nhận lấy hậu quả thứ ác ma này gây ra. Đúng là đáng chết.

~~~~~~~~~~

Thật ra địa vị tuyệt đối mà 'Đông Lào' đang ngồi không phải do cậu muốn lấy mà là tự nhiên được trao cho thôi.

Giới ma tùy tâm sở dục, tôn sùng thực lực là trên hết. Đó là lý do họ tôn sùng 'Đông Lào', nghe theo mệnh lệnh của cậu. Đồng thời cũng lấy mục tiêu muốn giết cậu làm ước mơ cả đời. (Số người thành công cho đến giờ là 0. 'Đông Lào' luôn cổ vũ ma tu cố gắng.)

Cậu không lập môn phái hay ma đàn. Cái nơi cậu đang ở hiện giờ vốn là do cậu vô tình có được sau khi đánh chết một kẻ theo đuôi. Vì nó rất đẹp và có nhiều thứ tiện lợi nên cậu mới chọn làm nơi ở. Cái đám ma tu và thuộc hạ trên kia là tự nhiên từ đâu kéo tới ở ké. Vì đám đó làm việc rất tốt nên 'Đông Lào' không đuổi.

Phần lớn thời gian trong ngày của 'Đông Lào' là để làm chuyện khác. Như là đến 'gặp mặt' phần thiện của mình.

'Đông Lào' tồn tại như là linh vật của ma tông vừa có chức năng hù dọa, vừa có chức năng lôi kéo, còn lại không quản.

Luật duy nhất cậu đặt ra cho giới ma là tôn chủ hỉ nộ vô thường, nếu giết người bừa bãi trước mặt tôn chủ, may thì được khen, không thì bị đánh chết. Giới ma tự biết mà cố gắng.

~~~~~~~~~~

{...}

~~~~~~~~~~

Trời trăng tròn sáng tỏ, tựa như một mặt trời độc thuộc của đêm tối, lạnh lẽo và hờ hững. Tiếc là chỉ là một thứ giả tạo phản chiếu lại thứ ánh sáng không thuộc về mình.

Tà áo đỏ thẫm tung bay, máu cùng xác người vương vãi khắp nơi. Ở giữa chốn như tu la địa ngục đó, có một người con trai ngẩng đầu nhìn trăng sáng.

Mái tóc đen như suối rũ xuống sau lưng cậu, đôi mắt đỏ rực như lửa chẳng chứa một chút tình cảm nào nhìn lên trời, bộ quần áo mang sắc màu nóng bỏng nhất của hoa bỉ ngạn khẽ tung bay theo gió, có chút cô đơn.

" Ngươi nói xem, trăng có đẹp không?"
" Khoan-n..Khoan đã! Ta...t.."
Oán hồn không tài nào siêu thoát được gào thét, ma khí, âm khí và oán khí nổi lên bốn phía. Vốn là một trong những thánh địa để tu đạo, ai ngờ lại ẩn giấu nhiều chuyện xưa đến vậy.
Hoa bỉ ngạn nở rộ. Một bông hoa bỗng đâm xuyên qua trán người đàn ông, ngậm lấy linh hồn cắn nuốt.

Giết người vốn là thương thiên hại lý, hủy hoại thần hồn tội nghiệt nặng thêm một bậc, sẽ bị Thiên Đạo trừng phạt.

Nhưng ma tu vốn là tùy tâm sở dục, muốn làm gì thì làm, sẽ không câu nệ bất kì chuyện gì. Vậy nên...

Từng bóng dáng mảnh mai xuất hiện trên bầu trời. Ma tôn đã có lệnh, thuộc hạ lập tức đến góp vui.

~~~~~~~~~

" Rằm tháng bảy.

Quỷ môn quan mở.

Chuông linh hồn reo vang khắp ngõ đường.

Ôi, liệu ai có thể nghe thấy tiếng vong hồn gào khóc dưới lòng sông Vong Xuyên.

Ôi, liệu ai có thể nhìn thấy xương cốt mục ruỗng bồi đắp bên con đường hoàng tuyền."

Đinh đang đinh đang. Leng keng leng keng. Tiếng chuông và tiếng xích sắt cùng hòa quyện.

" Giết hết bọn chúng đi."

Thật đáng chết.

Bọn họ đỏ mắt nhìn đất trời đảo lộn, nhìn người kia đứng trên tất cả.

Tuyệt dạ. Tuyệt dạ. Rõ ràng là một cái tên mang ý nghĩa vô cùng đẹp đẽ lại đặt cho món vũ khí đáng sợ như vậy.

Trời nứt đất nứt để lộ một cánh cổng đồng đen chạm khắc đầu trâu mặt ngựa bị xích sắt khóa chặt, bên trên là chuông linh hồn không ngừng đánh ra những hồi chuông làm người khác loạn trí. Hoàng tuyền cùng hai bên hoa bỉ ngạn nở rộ từ cánh cửa đó kéo dài đến tận phương xa. Còn trước mặt họ là hư ảo dòng sông Vong Xuyên nơi có cuồn cuộn oan hồn và ác quỷ không dứt bò lên tấn công tìm cách bắt lấy họ xé xác.

Bị bọn quỷ tóm lấy xé linh hồn ăn sạch không phải hồn phi phách tán mà là thật sự biến mất khỏi thế gian. Dù là thần thánh cũng không thể tránh thoát. Đúng là tàn ác.

Bọn họ nhìn Đông Lào mỉm cười rảnh rang nhìn bọn họ ở trên. Nếu muốn sống, không thể không đánh. Mọi người liếc nhau cùng xông lên.

Nhưng nào ai biết rằng Đông Lào không hề nhìn bọn họ, cậu nhìn xuyên qua bọn họ, nhìn xuyên qua lớp chắn của trận pháp khổng lồ, nhìn thẳng vào người con trai mặc áo trắng, mắt màu hoàng kim đang lo âu cho những người ở bên trong. Cậu ta như cảm thấy được gì bỗng ngẩng đầu lên, mắt chạm mắt với Đông Lào.

Sâu trong con ngươi đó là kiên cường, hiền dịu lại ẩn giấu sắc bén và quyết tâm như ánh mặt trời chói sáng vĩnh viễn cũng không gục ngã.

Đỏ, vàng. Đen, trắng.

Đông Lào híp mắt. Máu bay đầy trời.

Là Thần, là Ma, có vẻ như chỉ cách nhau một đường kẻ.

~~~~~~~~~

'Đông Lào', thật ra là Việt Nam xuyên đến thế giới này, bên ngoài thì gọi như vậy nhưng ở đây và một số nhân vật biết sự thật sẽ gọi khác.

Việt Nam không dùng Tuyệt Dạ nhiều bởi vì món pháp khí này của cậu rất chết chóc. Mỗi khi dùng nếu không để nó hấp thu đủ năng lượng linh hồn thì nó sẽ phản phệ lại cậu.

Vậy nên bình thường Việt Nam ít dùng, chỉ dùng vũ khí, pháp bảo nào tiện tay mang theo thôi.

Còn về vấn đề linh hồn biến mất là do bọn kia chế hết. Pháp khí của cậu chỉ gửi người ta thẳng qua cổng luân hồi thôi. Không cần phải uống canh Mạnh Bà hay chịu sự phán xét của Diêm Vương. Quá tiện rồi còn gì.

~~~~~~~~~

{...}

~~~~~~~~~

Ma tông của Việt Nam, với cậu là người đứng đầu, tôn chủ, và bên dưới có năm vị đàn chủ, bốn nam một nữ, quán xuyến mọi chuyện (mặc dù người bên ngoài lúc nào cũng tưởng có hai nữ ba nam):
- Miên đàn chủ: tự xưng Miên Nhi, là đàn ông nhưng luôn thích đóng giả thiếu nữ, thật ra cũng không hoàn toàn là đàn ông mà là ái nam ái nữ, dùng bí pháp tàn độc khiến thân thể, sinh hồn không còn, trở thành một thứ như quỷ họa bì, con rối da nhưng lại tu Dục Đạo. Yêu thích hút âm/dương khí (do bản thân đặc biệt), lăn lộn trong bể dục, chơi đùa với các 'cục cưng' của mình, bắt những người xinh đẹp hơn mình mà mình yêu thích lột da nhồi vào lớp da làm thành ngực. Mỗi khi vui vẻ đều lấy mấy bộ da giấu trong 'ngực' ra âu yếm. Ước mơ là được tôn chủ 'sủng' một lần. (Miên Nhi: tôn chủ rất đẹp nha.)
Thành tựu: từng suýt chạm vào tôn chủ và bị ngài chưởng dính vách núi. Nằm trên đó một tháng cho bản thân khổ sở xấu xí đến khi tôn chủ vui vẻ mới dám bò xuống quỳ tạ tội rồi về phân đàn.

- Trọng đàn chủ: là một tên tu Khổ Đạo, lấy việc giết chóc, hành hạ làm mục đích sống với tôn chỉ giúp mọi người vượt khỏi bể khổ. Là một tên điên cuồng phật giáo, mang theo cốt châu trên cổ được làm từ xương cốt của những người mà hắn cho rằng tốt đẹp nhất thế gian đã bị hắn giết, hai tay cầm sách kinh ngày ngày đều tụng cùng quyền trượng như cao tăng cửa Phật. Thường ngày hay bắt cóc người ta ép họ trải qua bảy khổ của con người, sau đó dựng lại câu chuyện về nỗi đau của hắn ta trong khi hắn đứng một bên vừa khóc vừa đọc kinh cầu nguyện. Yêu thích giết chóc, máu tươi và hành hạ, càng yêu thích khi giết chóc thì đọc kinh siêu độ, từ bi (dù việc đó làm hắn ta đau đớn. Bị M). Đang cố gắng giết càng nhiều càng tốt để sớm ngày 'buông hạ đồ đao lập địa thành Phật'. (Là người bị các đàn chủ khác ghét vì tụng nhức cả đầu, còn hay răn dạy.)
Thành tựu: tạm thời chưa có. Nguyên nhân do biết rõ tôn chủ tu đạo gì, đã đánh dấu tôn chủ là ma đầu không thể siêu độ và chỉ khi đã thành Phật mới dám trừ ma, giờ không dám gây sự cho tôn chủ đập.

- Minh đàn chủ: là người duy nhất thuần khiết 100% thuộc giới tính nữ trong năm đàn chủ. Là một kiếm tu tu Sát Đạo. Vì tu bằng vật ngoài thân nên phải toàn tâm toàn ý dành cho vật đó aka kiếm nên không còn tâm tư để tâm đến bất cứ thứ gì khác hay có thể nói là ngạo mạn mắt cao hơn đỉnh đầu, hận không thể đứng trên đầu tất cả mọi sinh linh trên thế gian. Lạnh lùng, kiêu ngạo, yêu thích chiến đấu, rèn luyện sát ý, luôn khích tướng hoặc sẵn sàng tha cho những người nào có tư chất và tiềm năng để chờ họ mạnh lên rồi đấu cho đã. Đạo của kiếm tu vốn cần liên tục được rèn luyện mới có thể tăng cấp không lùi, Sát Đạo càng cần trải qua chiến đấu máu tanh khốc liệt mới có thể biến hóa. Là đàn chủ ít gây rắc rối nhất dù gây thù chốc oán khắp nơi. (Cũng là đàn chủ Miên đàn chủ ghét nhất tại "Con gái không ra con gái còn dám đi chê cô!!")
Thành tựu: Từng có thói quen chỉ nói chuyện với kiếm, nhìn đời bằng nửa con mắt với tất cả mọi thứ khác, miệng thì như miệng trai không cần thì không mở, hận không để mắt mọc trên đỉnh đầu cho đến khi bị Việt Nam móc mắt xuống thật và đính lên đỉnh đầu cho cô và moi cả lưỡi ra thì mới chịu quỳ xuống, cư xử phải phép với Việt Nam. (Chỉ mình Việt Nam thôi.)

- Việt Nam, bên ngoài gọi là Đông Lào, là tôn chủ (hờ) của ma tông, hỉ nộ vô thường, không hay quản việc. Cậu khác với các ma tôn khác là không hề lựa chọn hộ pháp cho mình. Nguyên nhân thứ nhất là một, đám kia quá yếu, rất yếu, hai là có điên mới đưa lưng cho đám kia nếu không chết thế nào cũng không biết. Đây chính là truyền thống của ma đạo. Tự lực gánh sinh không đưa lưng cho người khác.
Đương nhiên đám tông chủ, ma tôn khác sẽ có cách để tạo ra những người hầu trung thành để làm hộ pháp nhưng Việt Nam thấy không cần thiết, ngay cả ma tông của mình còn không quan tâm thì quan tâm thứ khác làm gì. Tu vi của Việt Nam là nửa bước Thần Ma, tuổi không lớn nhưng tu vi đỉnh cao ma đạo. Ban đầu ma đạo chỉ tưởng đây là một thằng nhóc, ai ngờ lại là một con quái vật siêu cấp. Tu vi tăng nhanh khủng khiếp, lại còn mạnh.
Nguyên nhân là vì Đạo Việt Nam tu là Tội Nghiệt. Không cần biết làm gì, tội nghiệt càng nặng, tu vi tăng tiến càng nhanh, tốc độ còn kinh khủng và mạnh mẽ hơn tu ma bình thường. Là đạo ma trong ma trong truyền thuyết. Đạo này không phải không có người tu chỉ là bất kì ai tu có thực lực kha khá mà ló mặt ra đường đã bị Thiên Đạo đánh chết cả rồi. Không biết vì sao Việt Nam vẫn sống vui vẻ đến giờ còn dung dăng dung dẻ đánh chết ma tôn tiền nhiệm.

Vì vậy mà cả ma đạo đều ngưỡng mộ, ngày đêm mong nhớ (cái mạng của) tôn chủ.

Việt Nam hay 'Đông Lào' có thể được xem như là đầu tàu của ma đạo, là cái đích phe chính đạo luôn muốn triệt hạ nhất.

{...}

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top