Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ sinh ra ở Cung môn, bản chất việc này đã là một loại sai lầm.

Chủy cung cần có người đến, nhưng hiện tại Chủy cung hiện giờ chỉ còn lại mỗi Cung Viễn Chủy.

Cái năm nghiên cứu ra Bách Tảo Thụy đó, Cung Viễn Chủy 15 tuổi, hắn đích thân cống hiến phương pháp điều chế ra Bách Tảo Thụy cho viện trưởng lão, đua cho Chấp nhận.

Trên dưới Cung môn, thậm chí là cả giang hồ này đều chấn động bởi điều đó, trong một khoảng thời gian, tên tuổi của Cung Viễn Chủy truyền đi khắp mọi lẻo đường. Bách Tảo Thủy có thể giải được bách độc trong lời đồn đó càng bị giang hồ quần chúng ngấp nghé không nguôi.

Mà đây, cũng là bằng chứng Cung Viễn Chủy có thể gánh vác chức vị cung chủ Chủy cung.

Không ai biết đưuọc thiên tài dược lý này làm sao mà nghiên cứu ra Bách Tảo Thụy, chỉ có Cung Viễn Chủy tự mình biết, đó là máu đầu tim được đúc kết ra sau hàng nghìn ngày đêm không ngủ, là đè ép cơ thể đến cực hạn hết lần này đến lần khác do thử nghiệm phương thuốc, hắn có lúc nghĩ, có lẽ trong một lần nào đó thử độc, hắn sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, nhưng Cung Viễn Chủy cảm nhận về điều này rất đối thản nhiên, hắn nhiều lúc còn mong chờ, có thể ngủ một giấc thật say trong một lần thử độc nào đó,vĩnh viễn không tỉnh giấc,

Cung môn quá tịch mịch, Cung Viễn Chủy đã sống cuộc sống này quá lâu, lâu đến mức hẳn cảm thấy mệt mỏi về mọi thứ.

Cho nên Cung Viễn Chủy nuôi dưỡng một đóa Xuất Vân Trùng Liên, thực ra bản thân hắn cũng không ngờ rằng có thể nuôi dưỡng ra được một tài liệu y dược hiếm có như vậy, chỉ là khi hoa nở thực quá đỗi sinh đẹp, thuần trắng hoàn hảo, hoàn toàn khách với Cung môn trang nghiêm , chỉ là một đóa hoa bé nhỏ cũng đã có thể sáng rọi cả Chủy cung.

Cung Viễn Chủy từ lúc đó có cái để gửi gắm, mỗi ngày hắn ngoài việc luyện thuốc chính là chăm sóc Xuất Vân Trùng Liên, nhìn nó thu lại những cánh hoa vào ban ngày, ban đêm lại từng cánh từng cánh nở rộ, giống như Cung Viễn Chủy, thích trời đêm.

Cung Viễn Chủy không nỡ giao Xuất Vân Trùng Liên ra, hắn vẫn luôn cảm thấy đóa hoa này có sinh mệnh. Bị phơi khô thành thuốc, mất đi ánh sáng vẫn luôn khiến người ta cảm thấy đáng tiếc.

Đáng tiếc hào quang của Xuất Vân Trùng Liên không thể giấu được, chấp nhận muốn Xuất Vân Trùng Liên từ tay Cung Viễn Chủy, dùng để trợ công cho Cung Hoán Vũ.

Hắn đáng lẽ sẽ từ chối, nhưng người yêu cầu là chấp nhận, đây không phải là một câu hỏi, mà là một mệnh lệnh.

Hắn đích thân hái xuống đóa hoa đó, đặt vào bên trong hộp gấm đẹp đẽ, rồi đưa đến tay chấp nhận.



Cho nên Cung Viễn Chủy hái xuống đóa hoa, gốc hoa rất nhỏ, lúc Cung Viễn Chủy sờ nhẹ vào thì hơi hơi lắc lư, ủn rẩy, dường như cùng không cam tâm cứ như thế tăng cường sức cho người khác.

Lúc đó vào sáng sớm, không khí vẫn còn khí lạnh của buổi sớm mai, lúc Cung Viễn Chủy ngắt đáo hoa, có giọt sương rơi trên tay hắn, có lẽ là nước mắt của ai đó.

Nhưng Cung Viễn Chủy không nghĩ rằng đó là nước mắt, bởi vì bản thân hắn là một người vô tâm, sao có thể khóc chứ?

Cung Viễn Chủy không bảo vệ được tất cả, mẫu thân, phụ thân, thúc thúc và cả đóa hoa này.

Người trong cung môn thường nói cung chủ Chủy cung và sâu bọ hay nói chuyện với nhau, là một quái vật thực sự, nhưng bọn họ không biết, Cung Viễn Chủy cũng từng buồn bã vì một đóa hoa.



"Viễn Chủy...Viễn Chủy..."

Cung Viễn Chủy bị Cung Thượng Giác lay tỉnh, hắn nhìn biểu cảm lo lắng của Cung Thượng Giác, lúc này mới phát hiện bản thân mình đang rơi nước mắt, Cung Thượng Giác đang giúp hắn lau những giọt nước đó.

"Cảm ơn...."

Cung Viễn Chủy ngồi dậy, nhận lấy khắn trong tay Cung Thượng Giác lau mặt mình.

"Mơ thấy điều gì không tốt sao?"

Cung Thượng Giác hỏi, lúc nhìn thấy Cung Viễn Chủy rơi nước mắt, dường như càng ngày càng giống Cung Viễn Chủy ở thế giới kia.

"Chỉ là mơ thấy một vài chuyện trước kia mà thôi."

Cung Viễn Chủy thu khăn tay vào trong lồng ngực, lại hỏi : "Ngươi ở đây cả đêm?"

"Không, ta vừa từ Giác cung sang, ta tính toán ngày, sắp đến lễ cập quan của đệ rồi, liền quay về lấy món quà thành niên mà ta chuẩn bị cho đệ."

Cung Thượng Giác lấy ra một hộp gấm, đưa cho Cung Viễn Chủy.

Cung Viễn Chủy rất ngạc nhiên, đến cả bản thân hắn, cũng sắp không nhớ nổi ngày sinh của bản thân mình rồi.

"Đây là cái gì?"

"Hiện tại đệ đừng mở ra vội, đợi đến ngày đó hẵng mở ra, nếu như..... nếu như ta vẫn còn ở đây, ta sẽ cùng đệ mở nó."

Cung Thượng Giác cười, thăm dò chạm nhẹ vào tay Cung Viễn Chủy, thấy hắn không có ý kiến gì, liền nắm chặt lấy tay Cung Viễn Chủy: "Viễn Chủy, đệ yên tâm, đệ nhất định có thể khôi phục vị giác và khứu giác."

Cung Viễn Chủy thảng thốt, nhưng vẫn giả như không để ý cười: "Đó là đương nhiên, Ta là dược sư lợi hại nhất của Cung môn."

"Ta biết, Viễn Chủy."

"Đệ vẫn luôn làm rất tốt."



Nếu như nói vị thuốc tốt có thể chưa bách bênh, tất nhiên đó là Xuất Vân Trùng Liên.

Cung Viễn Chủy đã rất lâu không thử nuôi thêm đóa Xuất Vân Trùng Liên nào nữa, hắn không xác định bản thân còn có may mắn tốt như trước nữa không.

Nhưng nghe Cung Thượng Giác nói hắn sẽ ở bên cạnh, hắn nói, nếu như đệ không thể nuôi thêm đóa Xuất Vân Trùng Liên nào, cho dù đệ không hồi phục lại bình thường, cũng không sao, ta Cung Thượng Giác này sẽ bảo vệ Cung Viễn Chủy một đời.

Một đời, loại lời này nghe đến tùy ý, nhưng chưa từng có ai nói với Cung Viễn Chủy.

Xuất Vân Trùng Liên nhất định có thể nuôi dưỡng ra được, Cung Viễn Chủy trước giờ chưa từng tự tin giống như bây giờ,

Bông hoa bé nhỏ từng bị người khác chiếm mất đó, sẽ có người nhẹ nhàng cẩn thận nâng niu, một lần nữa được đưa về bên người thiếu niên.




Bầu trời của Cung Viễn Chủy tự nhiên sáng bừng lên, những chiếc chuông nhỏ trên đầu Cung Viễn Chủy cũng càng ngày càng nhiều, thiều niên âm u tựa mây đên đó rốt cuộc đã nhìn thấy trăng sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top