Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới sự bầu bạn của Cung Thượng Giác, quá trình nuôi dưỡng Vân Xuất Trùng Liên rất thuận lợi, đã ủ được nụ hoa, giờ chỉ còn đợi hoa nở.

"Ta đoán nó sẽ nở vào sinh nhật của đệ."

Cung Thượng Giác đứng bên Cung Viễn Chủy, nhẹ nhàng nói.

"Ừ."

Cung Viễn Chủy cũng thấp giọng đáp lại, thực ra so với việc Vân Xuất Trùng Liên nở hoa, hắn càng để ý Cung Thượng Giác có thể ở bên bản thân đến lúc đấy hay không.



Cung Viễn Chủy có tư tâm, cho dù hắn cảm thấy vui vẻ khi được biết từ chỗ Cung Thượng Giác rằng hắn có mối quan tình cảm gắn bó với Cung Viễn Chủy kia, nhưng hắn vẫn không thể ngừng hi vọng Cung Thượng Giác đừng bao giờ quay về, hắn quá mong muốn có một người đến bên yêu hắn, một người giống như Cung Thượng Giác.

Sau khi Cung Lãng Giác bị Cung Thượng Giác giáo huấn một trận thì từ đó về sau không còn làm khó Cung Viễn Chủy nữa, chỉ là chuyển ra khỏi Chủy cung, thực ra trong lòng hắn cảm thấy rất oan ức, hăn cảm giác Cung Thượng Giác lại tìm một đệ đệ khác.

Rõ ràng từng bảo, chỉ có một người đệ đệ là hắn.



Cung Thượng Giác đã dùng hết khả năng để ổn định hai bên, nhưng hắn cũng cảm nhận được ngày tháng mình lưu lại nơi đây không còn nhiều, nhưng khi hắn đi rồi, Cung Viễn Chủy phải làm như thế nào đây?

Cung Thượng Giác không nghĩ ra được cách nào, nhưng hắn chung quy cũng phải quay lại, thời không của hắn có một Cung Viễn Chủy võ vông cao cường nhưng cũng chưa thể bảo vệ được tốt.

Ngày mai chính là sinh nhât thứ hai mươi của Cung Viễn Chủy, Cung Tử Vũ kêu người đưa đồ cài tóc mới, nói là quà trưởng thành cho Cung Viễn Chủy.

Linh phu nhân kêu người đưa quần áo mới đến, Cung Tử Thương cho người đưa đến ám khí mới được nghiên cứu ra.

"Có thấy vui không?"

"Có một chút."

Cung Viễn Chủy miễn cưỡng tươi cười, thực ra hắn càng muốn mở hộp quà mà Cung Thượng Giác tặng cho hắn, nhưng Cung Thượng Giác bảo phải đợi đến sinh nhật mới có thể mở ra, hắn sợ rằng một khi hắn mở nó, Cung Thượng Giác sẽ biến mất.

"Tối nay ngươi ở lại Chủy cung có được không?"

Cung Viễn Chủy khẩn cầu nhìn về phía Cung Thượng Giác.

Cung Thượng Giác đương nhiên đồng ý, nhưng Cung Lãng Giác lại sai người đến gọi Cung Thượng Giác quay về Giác cung, Cung Thượng Giác đã ở lại Chủy cung quá lâu rồi.

"Xin lỗi, sáng sớm ngày mai, ta sẽ đến Chủy cung, cùng đệ đón sinh nhật được không?"

Cung Thượng Giác cảm thấy có lỗi nói.

"Không sao, ngươi quay về Giác cung đi."

Cung Viễn Chủy giấu đi sự thât vọng trong lòng mình, dù sao Cung Lãng Giác mới là đệ đệ ruột của Cung Thượng Giác, hắn sao có thể coi nhẹ mong muốn của Cung Lãng Giác được chứ,

Sau khi Cung Thượng Giác rời khỏi, Cung Viễn Chủy lặng lẽ ở đằng sau nhìn bóng lưng của Cung Thượng Giác cho đến khi nó hoàn toàn ẩn sâu vào trong bóng tối, không nhìn thấy gì nữa.



Cung Thượng Giác lại mơ một giấc mộng, trong mông j có mẫu thân, có đệ đệ, còn có Cung Viễn Chủy.

Cung Viễn Chủy đeo mạt ngạch xinh đẹp, đầu tóc gọn gàng trải chuốt, hắn cười nhìn về phía Cung Thượng Giác, cầm lấy tay của hắn.

"Ca."

Cung Thượng Giác bừng tỉnh, bên cạnh là Cung Viễn Chủy.

"Viễn Chủy? Sao đệ lại ở đây?"

Cung Viễn Chủy nghe tiếng cũng tỉnh giấc, hắn xoa nhẹ đôi mắt, không hiểu nổi nói: "Đệ vẫn luôn ở đây mà.

Khi Cung Thượng Giác nhìn vào mắt Cung Viễn Chủy, hắn hiểu được hắn đã quay lại thế giới của mình.

"Ca? Huynh sao vậy? Gặp ác mộng sao?"

"Không, Viễn Chủy." Cung Thượng Giác vươn tay kéo Cung Viễn Chủy vào trong lòng mình, không kìm được những giọt nước mắt tuôn rơi: "Ta có một giác mơ đẹp, một giấc mơ rất đẹp."

Cung Viễn Chủy mặc cho Cung Thượng Giác ôm lấy mình, lúc này dường như hắn mới nhận ra gì đó, nhẹ nhàng ôm lấy vai Cung Thượng Giác vỗ vỗ : " Vậy là tốt."



Cùng lúc đó, một Cung Viễn Chủy ở thế giới khác cũng tỉnh dậy rất sớm, hắn ngồi ở cửa của Chủy cung, đợi Cung Thượng Giác đến.

Thời tiết năm nay có chút lạnh, chắc sắp có một trận tuyết lớn.

Cung Viễn Chủy ngồi ở cửa nghĩ, như này rất giống với cảnh tưởng đầu tiên mà hắn gặp Cung Thượng Giác.

Chỉ đáng tiếc là Cung Viễn Chủy đội rất lâu, mặt trời đã sớm lên đến trung tâm, nhưng Cung Thượng Giác vẫn chưa qua đây.

"Hắn đi rồi."

Cung Viễn Chủy nghĩ, Cung Thượng Giác đi rồi, hắn sẽ không quay lại nữa.

Cung Viễn Chủy từ từ đứng lên , đi vào trong phòng, lôi ra hộp gấm mà Cung Thượng Giác tặng hắn, mở ra.

Bên trong là một thanh đoản đao.

Cung Viễn Chủy biết thanh đoán đảo này, khi thúc thúc đảm nhiệm vai trò Chủy cung cung chủ từng đưa hắn đến Giác cung, muốn Cung Thượng Giác dạy hắn võ công.

"Phụ thân của ngươi chết rồi, nếu không muốn người khác bắt nạt, vậy phải học võ công."

Thúc thúc thâm ý nói, đưa hắn đến trước mặt Cung Thượng Giác.

Nhưng lúc đó Cung Viễn Chủy chả muốn để ý những cái này, hắn nghĩ, chỉ cần hắn biết chế tạo độc, đồng thời tạo ra được loại độc lợi hại nhất thiên hạ, thì chả ai có thể bắt nạt được hắn.

"Viễn Chủy, thanh đoản đao này tặng ngươi, có thể phòng thân."

Cung Thượng Giác quỳ xuống, đưa đoản đao cho Cung Viễn Chủy.

"Ta không muôn."

Cung Viễn Chủy lạnh lùng nói, biểu cảm trên mặt không hề giống với một đưa trẻ mười tuổi nên có.

"Độc của ta rất lợi hại, không cần học võ công với ngươi làm cái gì."

Cung Viễn Chủy hất thanh đao trên tay Cung Thượng Giác đi, rồi bỏ chạy khỏi Giác cung.

"Chỉ dùng độc thì không thể bảo vệ chính mình được."

Hắn nghe được lời nói của Cung Thượng Giác.

Thanh đoản đảo từng được Cung Thượng Giác trao tặng, muốn bảo vệ Cung Viễn Chủy đó, sau khi bị Cung Viễn Chủy vô tình hất bay lại một lần nữa được đưa đến tay hắn.

Giống như Cung Thượng Giác từng nói, độc dược không cách nào bảo vệ được một người, nhưng Cung Thượng Giác muốn bảo vệ Cung Viễn Chủy.



Cung Viễn Chủy không kìm được những giọt nước mắt tuôn rơi, cảm giác này quá xa lạ với hắn, hắn đã rất lâu rồi không đau đớn đến vậy, đau đến khó lòng hồi phục.

Hắn từ từ quỳ xuống, ôm chặt thanh đoản đao vào trong lòng, tại sao? Tại sao lại muốn đưa Cung Thượng Giác đến bên hắn rồi lại quyết tuyệt rời khỏi như thế.

Cung Viễn Chủy khóc đến bi thống, khi nước mắt tràn đầy khuôn mắt, hắn nhìn thấy Xuất Vân Trùng liên nở rộ, loài hoa chưa bao giờ nở vào bưởi sáng, đã lặng lẽ nở hoa.

Mỗi cánh hoa của như được tắm mình trong ánh nắng, màu sắc tinh khiết thuần trắng đó lấp lóe đủ loại màu sắc.

"Bịch bịch bịch."

Cung Viễn Chủy nghe thấy thanh âm tiếng bước chân vội vàng, hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấy dudojc Cung Thượng Giác.

Cung Thượng Giác đứng ở trước cửa, dường như rất gấp gáp, ánh mắt hắn có chút ngờ vực và lo lắng.

"Ca....."

Khi nghe được giọng nói của Cung Viễn Chủy, Cung Thượng Giác không chút do dự chạy về phía trước, quỳ xuống ôm chầm lấy một Cung Viễn Chủy lung lay sắp đổ.

"Ta đây."

Có lẽ thần minh cũng có tình, nghe được khần cầu đầy bi ai của thiếu niên, thần mang đi ánh trăng vô biên , trả lại một mảnh xuân sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top