Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2 Gặp nhau xem như ngày xa lạ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BẢY NĂM KẺ PHƯƠNG BẮC NGƯỜI PHƯƠNG NAM.

Chương 2.

Gặp nhau xem như người xa lạ.

Bảy năm hắn cô độc chính mình, bảy năm hắn ngồi trên đỉnh vinh quang của kẻ chiến thắng nhưng đổi lại là sự cô độc tàn phá trái tim hắn từng đêm dài, nỗi nhớ về nàng không lúc nào nguôi ngoai, nó như một thứ thuộc độc bất trị, cứ phát độc bất ngờ khiến trái tim khô cằn của hắn luôn đau đớn.

Vinh quang, quyền lực rồi cuối cùng cũng chỉ có thế.

Bảy năm hắn sống trong nhung lụa kẻ hầu người hạ, người người quỳ mọp dưới chân thì nàng, người nữ nhi bé nhỏ kiên cường của ngày nào vẫn ngày ngày đi về giữa lói mòn vắng vẻ.

Nhà nàng sống ở trên núi, căn nhà tuy không to lớn nhưng bù lại, cảnh vật thiên nhiên xung quanh thông thoáng, cuộc sống hoang dã cũng không tệ, nàng đã hài lòng với lối sống ấy, cho dù vất vả nắng dãi mưa dù nhưng nàng chấp nhận,cũng không dám oán thán gì, sống cho trọn một kiếp người, không được tự hủy thân mình vì một điều trắc trở, thân thể phụ mẫu ban cho, nàng vẫn nhớ rất rõ, phụ thân nàng như thế nào liều mạng ngăn cản kẻ thù để nàng thoát thân tìm con đường sống, cho nên, nàng phải sống cho tốt, sống trọn một kiếp người dù tâm của nàng vẫn bị mối tình oan nghiệt ấy hành hạ từng ngày nhưng không thể sao, nàng không sao.

Mỗi bữa sáng nàng vẫn dậy thật sớm để đẩy xe xuống chân núi bày hàng, nàng mở một quán mì ven đường, khách của nàng đa phần là khách vãng lai, người sống ở chân núi cũng không lạ gì nàng nữa.

Lắm lúc có vài người mai mối lại dạm hỏi, bảo là có diên ngoại ngoài trấn nhìn trúng nàng, lắm lúc lại có người ngỏ lời hỏi nàng muốn làm thiếp cho một tướng quân không, nàng chỉ cười trừ rồi lẳng lặng lắc đầu.

Phải, nàng vẫn xinh đẹp như ngày nào, vẫn đôi mắt to đen ấy, vẫn gương mặt nhỏ nhắn ấy, có chăng, nó đã dày dặn gió sương không còn nét trong trẻo như ngày xưa, đôi mắt đẹp lại chứa nhiều nỗi buồn.

Con người ta, khi trải qua biến cố cuộc đời thì đều thay đổi, nàng cũng không ngoại lệ.

Hôm nay cũng như bao ngày nàng vẫn bày hàng, khách đến ăn cũng thưa dần, đang loay hoay lau bàn thì có một vị khách ngồi xuống, nàng ngẩng đầu lên vừa định hỏi "Khách quan muốn dùng... "

Khách quan muốn dùng gì? Câu nói chưa dứt nhưng nàng đã im bặt không nói nên lời nào, nàng chết lặng người nhìn người ngồi trước mặt.

Hắn...

Nhiều năm trôi qua rồi, nghĩ là đã không còn gì để gặp lại, nhiều năm trước...

Nàng không nhớ đến là bao lâu, chỉ có điều, với nàng dường như cả một niên kỉ, phải rất lâu rồi đó Bài Phong, nếu không đủ lâu không đủ làm vết thương trong lòng của nàng lành hẳn, không đủ để nàng khóc cạn nước mắt trong đêm trường, không đủ để quên một người.

Vẫn dung mạo tuấn tú lạnh lùng ấy, nhưng giờ, không còn đôi mắt ngạo mạn hay lạnh lùng tàn ác nữa mà đôi mắt ấy lúc này băng lãnh đến lạ thường, có thể ví như băng sơn ngàn năm tạo thành.

Nàng lặng người, mắt đỏ hoe, mọi lời nói nghẹn lại ở cổ, nàng không nghĩ rằng có một ngày sẽ gặp lại hắn, không nghĩ rằng chốn thâm sâu cùng cốc này hắn lại đến đây.

Hắn tìm nàng?

Ba từ đó hiện lên thì nàng cảm thấy quá buồn cười, Dương Bài Phong, ngươi đừng quá tự cao nữa, ngươi là ai mà khiến một người quyền quy tối thượng ấy phải cất công đến tìm.

Vậy hôm nay...

Nàng nuốt lấy một cái nuốt khô khan rồi nhếch môi nhưng không phải là cười mà để hỏi "Khách quan, người muốn dùng gì?"

Hạo Nam vẫn giữ thái độ lạnh lùng ấy nhìn nàng xong buông vài lời "Quán có gì cứ mang ra cho ta"

"Được"

Nàng nắm chặt khăn lau trên tay xoay người đi, nhìn dáng lưng gầy ấy có vẻ bước rất vững nhưng hắn nhìn ra nàng đang lúng túng, hắn còn tưởng nàng khi gặp lại hắn sẽ hung hăng chỉ vào mặt hắn mà mắng, hóa ra...

Ngoài bất ngờ ra thì là lúng túng.

Bài Phong đi vào, bàn kế bên gọi "Cô chủ ơi nhanh lên chút, tôi phải lên rừng rồi"

Bài Phong nghe tiếng gọi ngó ra vội đáp "Xin lỗi, tôi xong ngay" Và sau đó có tiếng va chạm và tiếng bể, có lẽ nàng lúc vội vàng bị bỏng rồi.

Dù có đau rát nhưng nàng vẫn ngó ra ngoài xem, hắn vẫn ngồi nhìn về đâu đó mà không có phản ứng gì, có lẽ hắn chỉ là lỡ đường đi qua, có lẽ hắn quên nàng là ai rồi cũng nên, cũng có lẽ, giờ mạng nàng cũng không còn đáng giá để hắn phải nhọc công xuống tay nữa.

Bàn kế bên có hai người đi rừng ngồi xuống và gọi món, là khách quen của nàng, bọn họ vừa rót trà ra bát rồi nói "Đúng trà xanh ở quán này thật thơm, cô chủ khéo tay lại xinh đẹp như thế"

Nghe họ bảo trà thơm, Hạo Nam cũng ngó về ấm trà trước mặt, tuy đồ dùng rất đơn sơ nhưng rất sạch sẽ, hắn cũng rót cho mình một bát rồi đưa lên mũi ngửi, mùi vị trà xanh thanh mát như thế.

Bàn bên kia vọng lại tiếng bàn tán "Không hiểu sao ở chốn này có cô nương như vậy chịu sống, chân núi này, thiếu nữ mười sáu đều muốn gả đi ra trấn kiếm cuộc sống thoải mái hơn, cô nương này thì ngoài trấn chả thèm, nhiều bà mai đi đến mòn cả hài rõ tội, hỏi cưới không được thì dùng cướp, nghe đâu thỉnh thoảng nhà cô ấy lại có người đến làm phiền"

"Cô nương này không phải nữ nhi bình thường đâu"

"Sao ông biết?"

"Nữ nhi bình thường không sống nỗi một mình với bọn tham quan háo sắc đâu, cũng có chút công phu đấy, mà may mắn có cô ấy ở đây, chúng ta sáng nào cũng có trà ngon để uống, mì ngon để ăn"

"Ông nói cũng đúng"

Bọn họ thấy Bài Phong mang mì ra cho vị khách có dáng vẻ đạo mạo ngồi kế bên, họ liếc nhìn, quả là người xuất chúng, không phải người bản địa, nhìn khí chất rất khác người.

Bài Phong để bát mì xuống bàn, hắn nói "Làm thêm vài món nữa, ta đói"

Bài Phong im lặng, bàn kế bên nói "Đói thì thêm tô mì đi huynh đài, quán cô chủ chỉ có mì với bánh bao thôi"

Bài Phong định đi thì hắn nói "Vậy gói vài cái bánh bao cho ta"

Nàng không trả lời mà gật đầu.

Lúc nàng để bát mì xuống, hắn thấy tay nàng bị bỏng đỏ một vùng, cảm giác này, cứ như, sao nàng phải sống khổ sở như thế, hắn tìm đến đây, gặp nàng, quấy rầy cuộc sống của nàng, là đúng hay sai?

Bảy năm rồi, vết sẹo trên cổ nàng vẫn còn rõ nét như vậy, bảy năm khiến một nữ nhi ương bướng ngổ ngáo ấy trầm lặng đi như vậy.

Bảy năm trôi qua kể từ ngày hắn cắt đứt mối nghiệt duyên của hai người.

Cứ nghĩ, thời gian trôi mọi việc sẽ chìm vào lãng quên nhưng không phải, gặp lại nhau, tim lại thấy nghẹn, nhưng giờ, giữa ta và nàng biết nói gì ngoài xem nhau như người xa lạ.
Xa lạ, xem nhau như người xa lạ, người mở đầu nói yêu là nàng, kết thúc là hắn, bảy năm kẻ nam người bắc, kẻ ở trên đỉnh cao vinh quang và quyền lực người bá tánh thường dân cam chịu sống đời cơ cực.

Giữa hai người, có rất nhiều điểm khác nhau nhưng có một điểm chung là lặng lẽ nhớ về nhau những đêm canh vắng lẻ bóng đêm trường đằng đẵng mà chỉ có một mình đơn lẻ.

Có lẽ thế gian này hắn không thể tìm được ai thay thế được nàng và không có ai thật lòng với hắn, xưa người không dám đến gần, nay càng không dám nói gì là thật lòng yêu hắn, sự lạnh lùng của hắn, oai nghiêm của hắn khiến người phải khiếp sợ, những buổi đăng triều trong suốt bảy năm qua hầu như người ta không thể nhìn thấy hắn vui vẻ cười qua.

Thường, những gì không đạt được mới làm người ta lưu luyến mãi không thôi, cũng như hắn, hắn có tất cả, đạt được tất cả các nguyện vọng nhưng chỉ duy khi nghĩ đến nàng thì tim hắn lại thắt, hắn không có được nàng cũng như, bảy năm trước, đứng trước lựa chọn, hắn chọn giang sơn và buông tay nàng, thì bảy năm sau càng không có tư cách đi gặp nàng, cho dù hắn của ngày hôm nay quyền lực tối thượng thừa, Thiên Môn Trận trong tay hắn chưa khởi người người đã phải khiếp sợ, Dương gia nhân là người duy nhất dám đối kháng lại Thiên Môn Trận thì đã...

Thế gian này, cho đến giờ, chưa ai có thể ngang tay ngang sức với hắn, cho dù vài năm nay hắn không còn động binh nữa nhưng những nước láng giềng vẫn không dám hé môi với hắn.

Hắn làm được tất cả, rất nhiều, chỉ duy có gặp nàng là hắn không dám.

Vậy mà hôm nay hắn lại đến trước mặt nàng, nàng xem hắn như người xa lạ, cho dù hắn biết lòng nàng đang dậy sóng, nhưng ngoài mặt vẫn là dửng dưng như vậy, không quen, không biết, không hận cũng không thù.

Tự nhiên một ý nghĩ nẩy lên, một câu hỏi hắn hỏi như hỏi chính mình "Nàng còn rất hận ta đúng không?.

Hận? Nàng còn hận sao?

Ở nàng, nỗi nhớ về hắn, giây phút yêu thương ngọt ngào thì ít, đau thương giết chết con tim thì nhiều, có nhiều đêm bàng hoàng tỉnh giấc trong nước mắt ướt đẫm má hồng, trong đau đớn tuyệt vọng khóc nghẹn, tự sờ tay lên cổ, vết sẹo ấy đã lành tự bao giờ mà sao vẫn là đau đến như thế, đau, đau đến liệt phế công tâm, đau đến kiệt quệ thân gầy.

Nàng làm sao quên được gương mặt ác lãnh, lời nói đoạn tuyệt lạnh lùng của hắn, làm sao quên được hắn như thế nào dồn nàng vào đường chết, làm sao quên được lưỡi kiếm ấy cắt đứt cổ nàng, làm sao quên được đường kiếm ấy hung hãn tiến đến thêm một lần nữa để lấy mạng nàng.

Chết có đáng gì, từ khi lớn lên trong Dương gia tướng nàng đã được giáo huấn, chết có thể nặng tựa Thái Sơn nhẹ tựa long hồng, vì nước quên thân là ý trí quật cường của Dương gia nhân.

Nhưng nàng, ngày hôm đó, không phải chết trên sa trường, chết dưới tay quân địch mà là chết dưới tay người nàng hết lòng hết dạ yêu thương, nguyện một đời chung thủy.

Đau lòng thay, bi ai thay, vết thương lòng ấy luôn ám ảnh dày vò nàng suốt bảy năm trường.

Thế mà, thời gian trôi, gặp lại hắn nàng lại yếu hèn không làm gì được hắn.

Hắn vẫn nhởn nhơ ngạo mạn như vậy xuất hiện trước mắt nàng.

Bài Phong gói vội mấy cái bánh bao nhân lúc quán nàng vẫn còn khách nàng mang vội ra cho hắn, nàng sợ chỉ còn mình nàng với hắn, nàng không biết đối diện thế nào trước hắn.

Nàng sợ...

Bài Phong mang ra, chỉ nói vỏn vẹn mấy câu là mấy nén tiền đủ cho bữa ăn của hắn, nàng liếc nhìn, mì trên bàn hắn đã ăn hết, nước trà cũng đã uống, thầm nghĩ, người cao sang như hắn lại nuốt trôi mấy thứ dân dã này.

Hạo Nam không nhìn lên mà để một nén bạc xuống bàn, hắn lấy gói banh bao nàng gói còn nóng hổi rồi đứng dậy rời đi.

Bài Phong chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng ấy, bóng lưng cao lớn cô độc ấy nàng đã bao bận lén nhìn.

Tự nhủ chính mình buồn cười, bấy nhiêu đó đau vẫn không đủ cho nàng hận hắn sao?

Bấy nhiêu ân oán không đủ để nàng liều mạng dùng đoản đao tấn công hắn dù biết nàng không đánh thắng được hắn nhưng ít ra nàng còn hành động vậy mà...

Bài Phong thẫn thờ ngồi bệt xuống ghế rồi đưa mắt vô hồn nhìn đâu đâu cho đến khi vị khách cuối cùng rời đi và nói "Cô chủ xem chuẩn bị dọn quán, sắp mưa rồi"

Bài Phong lúc này mới sực tỉnh người, nàng nhìn lên bầu trời mây đen kéo đến, giờ đã vào mùa mưa, mấy lần nàng bị cảm mạo vì bị trúng mưa, Bài Phong vội vã thu dọn bàn ghế.

Bảy năm trước té vực, không có điều kiện điều trị, nội thương vẫn còn âm ỉ, vẫn đau nhức khi trở trời, nàng không còn khỏe mạnh như trước nữa.

Hạo Nam ở một nơi, ngồi lặng người trên phiến đá, trên tay là mấy cái bánh bao đã nguội, hắn nhớ rất rõ, năm xưa hắn như thế nào đi theo nàng, bảo vệ nàng về doanh trại quân Tống, thứ hắn chuẩn bị cho nàng cũng là bánh bao như thế này.

Một nam nhân mặc hắc bào, tay cầm dù bước tới cung kính trước hắn nói "Chủ nhân, trời sắp mưa rồi, người có nên về khách điếm?"

Hạo Nam im lặng không trả lời, hắn đưa mắt nhìn lên bầu trời mây đen đang kéo đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top