Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện 5: Bánh caramen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đi cắm trại cùng gia đình tiểu Hoành, Nguyên Nguyên kết bạn với Tiểu Huy, bằng tuổi còn học cùng trường mình. Bạn nhỏ Tiểu Huy vô cùng tháo vát, gì cũng biết làm, còn hứa hôm nào sẽ làm bánh caramnen cho Nguyên Nguyên ăn.

Thế là vào một hôm trời vô cùng đẹp, Nguyên Nguyên hý hửng xách một cái hộp rất đẹp tới công ty đưa qua đưa lại trước mắt Vương Tuấn Khải, đắc ý nói

_Anh đoán xem đây là cái gì.

_Khỏi cần đoán cũng biết – Vương Tuấn Khải nhìn bộ dạng đắc ý kia rồi phì cười – chắc chắn là bánh ngọt số lượng có hạn, em xếp hàng thật lâu mới mua được, đem đến lấy lòng anh chứ gì.

_Xì, em mới thèm lấy lòng anh á – Nguyên Nguyên bĩu môi – Đoán sai rồi. Nói cho nghe nè, đây là bánh caramen Tiểu Huy đã hứa tự làm cho em đó, cả cái hộp cũng là tự làm luôn. Giỏi quá đi. – Nguyên Nguyên vừa nói vừa đặt hộp bánh xuống bàn, bắt đầu mở ra xem.

_... – Vương Tuấn Khải lúc nãy còn đang hớn hở đột nhiên mặt lại đen rồi.

_Ai nha, nhìn xem trông thật là ngon, không biết mùi vị thế nào – Bánh trôi nhỏ hoàn toàn không để ý nét mặt đột nhiên biến đổi của lão đại bên cạnh. Tay cầm lấy cái thìa múc một miếng bánh, chuẩn bị cho lên miệng.

Vương lão đại hành động nhanh như chớp, chẳng thèm suy nghĩ gì lao tới đẩy ngã Nguyên Nguyên xuống sofa, tiện tay gạt luôn cái thìa sắp đưa đến miệng người nào đó văng ra ngoài. Lúc ngã xuống còn không quên cố ý đụng vào bàn làm hộp bánh rơi ụp xuống đất. Ngã xuống rồi còn theo quán tính vô tình chạm môi Vương tiểu Nguyên một chút. Một chuỗi hành động lưu loát không khác gì trong phim điện ảnh.

Sau khi thực hiện xong ý đồ bất chính rồi, Nam thần vẫn một bộ anh tuấn tiêu sái, từ từ ngồi dậy khỏi người Nguyên Nguyên, bình tĩnh nói "Xin lỗi, anh trượt chân".

Vương tiểu Nguyên còn đang vui sướng chuẩn bị thưởng thức bánh caramen thì đột nhiên bị người xô ngã, miếng ăn đến miệng còn bay mất, sau đó cả cái bánh cũng bị người ta hất ụp xuống đất luôn rồi. Đã thế cái tên cố tình gây sự còn giả bộ "Anh trượt chân thôi, gì cũng không liên quan đến anh". Cậu nhóc ngơ ngác một lúc, rồi trừng mắt nhìn Vương lão đại, oán hận không thèm nói gì.

Vị nào đó bị nhìn chằm chằm trong lòng bắt đầu chột dạ. Nam thần anh tuấn tiêu sái bắt đầu không ngừng gãi đầu. Một lúc lâu sau bị trừng đến da gà cũng nổi lên rồi mới rụt rè nhận lỗi:

_Được rồi, là anh sai. Bây giờ đi mua đền cho em hai cái bánh caremen liền được không? Còn là cửa tiệm nổi tiếng nhất.

_Nhưng đây là bánh Tiểu Huy làm. – Nguyên Nguyên vẫn còn đang trừng chưa chịu thôi.

_Bánh nào mà chả giống nhau. – câu này Vương Tuấn Khải nói rất nhỏ, trong lòng lại đang nguyền rủa Tiểu Huy vài chục lần, ai bảo cậu tự tay làm bánh cho Nguyên Nguyên nhà tôi làm gì. Anh mới không để em ăn bánh cậu ta làm đấy.

_Đây là tâm ý của người ta, anh chẳng hiểu gì cả! – Nguyên Nguyên gắt gỏng nói, sau đó không thèm đôi co với Vương lão đại bụng dạ hẹp hòi nữa. Quay đầu bỏ đi luôn rồi.

_... – Nam thần ngồi tại chỗ ngây người một lúc, tâm ý của người ta nên anh mới không cho em nhận được không. Cậu cười khổ rồi đuổi theo nhóc con nào đó.

Có điều lần này Nguyên Nguyên giận thật rồi. Cậu nhóc cả ngày hôm đó không thèm để ý Vương Tuấn Khải nữa. Mấy ngày sau cũng vẫn một bộ không nhìn, không nghe, không thấy, không nói chuyện.

Nam thần một bộ phiền não vì tình, đau đầu đi hỏi ý kiến tiểu Hoành và Thiên Tỉ. Sau khi được giới thiệu 36 kế làm lành đủ các thể loại, Vương Tuấn Khải quyết định lên kế hoạch tự làm bánh caramen để xin lỗi người ta.

Có điều nam thần dù tài hoa hơn người nhưng xác thực không có năng khiếu trong khoản nấu ăn. Bánh caramen hướng dẫn trên mạng đơn giản như vậy, nhưng vào tay Vương Tuấn Khải hỳ hục cả một buổi vẫn chẳng ra hình thù gì.

Kế sách có rồi vậy mà đến lúc thực hiện lại vô cùng gian nan. Sau đó Vương Tuấn Khải nghiêm túc ngồi nghĩ, nếu tự mình học theo trên mạng không làm được thì tìm người chỉ cho thôi. Ai có thể giúp mình được nhỉ? Mami mình sao, thôi bỏ đi bánh mami làm cũng chưa chắc đã ăn được.

Vương Tuấn Khải đã nghĩ đến rất nhiều người, các anh chị cô chú trong công ty, mẹ tiểu Hoành, thậm chí là mấy đứa con gái trong lớp mình. Nhưng sau đó đều lắc đầu gạt đi, nếu như bọn họ hỏi học làm bánh để làm gì lại trả lời là để xin lỗi Nguyên Nguyên thì mất mặt lắm.

Suy nghĩ mãi vẫn không giải quyết được vấn đề, nam thần vẫn là chạy đi tìm hai quân sư quạt mo đã gợi ý cho mình kế này. Tiểu Hoành nghe xong thì khinh bỉ nhìn Vương lão đại "Khải ca, không ngờ anh còn biết sợ mất mặt. Lúc hất đổ cái bánh sao không sợ mất mặt đi". Chỉ có Thiên Tỉ bình tĩnh cho ý kiến:

_Khải ca, em nghĩ tốt nhất anh đi tìm Tiểu Huy đi.

_Không thể nào! – Vương Tuấn Khải chỉ cần nghe thấy tên Tiểu Huy đã gạt phắt không cần suy nghĩ.

_Em nói anh nghe nè. Nguyên Nguyên giận không phải vì anh hất đổ cái bánh mà vì cái bánh là Tiểu Huy làm. Anh hất đổ nó chứng tỏ anh rất nhỏ nhen...

_Ai nhỏ nhen? – Vương Tuấn Khải lừ mắt cắt ngang lời Thiên Tỉ.

_Thế nên bây giờ anh phải đi tìm Tiểu Huy – Thiên Tỉ mới không thèm để ý cái tên bụng dạ hẹp hòi nào đó, bình tĩnh tiếp tục nói – Nhờ cậu ta dạy làm bánh caramen, như thế vừa thể hiện anh không nhỏ nhen, vừa lấy lòng được Nguyên Nguyên, vừa không sợ mất mặt.

_...

Vương Tuấn Khải sau khi nghe hết lời Thiên Thiên nói, suy nghĩ lại cũng cảm thấy có lý. Vì thế mặc dù trong lòng không hề muốn vẫn là nhờ tiểu Hoành hẹn gặp Tiểu Huy để học làm bánh.

Đến lúc gặp Tiểu Huy, nam thần mới không dám thừa nhận mình cố ý làm đổ cái bánh. Vì thế liền nói "Hôm nọ tôi lỡ làm đổ bánh caramen cậu làm cho Nguyên Nguyên nên em ấy giận tôi rồi, cậu có thể dạy tôi làm bánh để xin lỗi được không".

Bạn nhỏ Tiểu Huy trong lòng vô cùng thắc mắc, không phải chỉ cần mình làm lại cái khác là được à, tại sao lại phải dạy vị này học làm bánh chứ.Thế nhưng người ta đã đến tận cửa nhờ vả rồi cậu cũng vẫn vui vẻ giúp đỡ.

Vì thế nam thần sau một buổi nghiêm túc học tập, cuối cùng cũng có thể làm được bánh caramen rồi, mặc dù hình dạng không được tốt cho lắm. Sau đó bạn nhỏ Tiểu Huy còn tặng cho Vương Tuấn Khải cái hộp đựng bánh.

Sau khi đã chuẩn bị tốt quà tạ lỗi rồi, nam thần chỉnh sửa đầu tóc quần áo cho thật đẹp lúc này mới đi tới nhà Vương Nguyên để xin lỗi. Vương Tuấn Khải bấm chuông cửa xong thì mama Vương Nguyên ra mở cửa, nói rằng cậu nhóc đang tắm nên Vương Tuấn Khải lên phòng đợi trước đi.

Cũng không phải lần đầu tiên đến nhà Nguyên Nguyên, vào phòng cậu nhóc, nhưng chẳng hiểu sao lần này Vương Tuấn Khải cảm thấy đặc biệt khẩn trương. Đến lúc Nguyên Nguyên tắm xong đi ra, trên người chỉ mặc áo ba lỗ, quần short ngắn đến ngang đùi, tay vẫn còn đang cầm khăn lau tóc.

Vị nào đó cảm thấy mũi mình nóng lên rồi, nhanh chóng đưa tay bịt mũi. Tại sao 7 ngày ở nhà mình cũng chưa bao giờ ăn mặc sexy như thế này vậy. Cái hôm mất điện tuy chỉ quấn khăn tắm quanh hông nhưng mà lúc đó tối quá chẳng thấy gì cả. Còn cái hôm đi cắm trại cởi trần, hừ, tiện nghi cho tên Tiểu Huy, lần sau nhất định không để cho người khác xem.

Nguyên Nguyên vừa đi ra đã nhìn thấy cái người đáng ghét ngồi chình ình trong phòng mình, mắt không biết dán vào chỗ nào sau đó còn đưa tay lên bịt mũi. Hành động gì vậy, cậu vừa tắm xong mới không có mùi gì đâu. Hơn nữa mình vẫn còn đang giận, hắn ta đến đây làm gì. Trong lòng bực bội Nguyên Nguyên lên tiếng:

_Anh tới đây làm cái gì?

_Đến xin lỗi em! – Nam thần đã bình tĩnh lại rồi, mỹ sắc trước mặt, quân tử phải bình tĩnh thì mới thưởng thức được. Vì thế đã bỏ tay bịt mũi ra rồi.

_Không cần phải xin lỗi, bây giờ anh về được rồi. – Bánh trôi nhỏ hôm nay hình như đặc biệt có khí thế. Mới nói hai câu đã mở miệng đuổi người.

_Anh xin lỗi mà. Anh đem bánh caramen đến. Là anh đặc biệt nhờ Tiểu Huy dạy làm đó. – Vương Tuấn Khải vội vàng giải thích. Còn không quên cầm cái hộp đựng bánh, hai tay dâng lên cho Nguyên Nguyên xem.

_Hừ! – Nguyên Nguyên đầu tiên vẫn là không thèm để ý, sau đó ánh mắt bị hấp dẫn bởi cái hộp giống hộp đựng bánh của Tiểu Huy hôm trước. Nhìn nhìn một lúc cậu mới nói tiếp, giọng vẫn đầy vẻ nghi ngờ – Anh mà cũng chạy đi nhờ Tiểu Huy làm bánh á?

_Là nhờ Tiểu Huy dạy làm bánh. Anh sai rồi, anh không nên nhỏ nhen đẩy đổ hộp bánh của em. – Vương Tuấn Khải đáng thương, cũng có lúc phải thành khẩn xin lỗi bánh trôi cơ đấy.

_Chứ không phải anh trượt chân ngã rồi vô tình làm đổ à? – Nguyên Nguyên cười khẩy, hôm đó một bộ không liên quan đến anh cơ mà, hôm nay còn biết nhận lỗi.

_...

Nhìn điệu bộ cứng họng không biết trả lời thế nào của người kia, bánh trôi nhỏ trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Vì thế phì cười đón lấy hộp bánh trên tay Vương Tuấn Khải, mở ra sau đó ngồi xuống cạnh Vương lão đại từ từ ăn.

Vương Tuấn Khải trong lòng âm thầm thở phào, như vậy là hết giận rồi đúng không. Sau đó quay sang Nguyên Nguyên thăm dò hỏi "Thế nào bánh anh làm có phải đặc biệt ngon hay không?"

Nguyên Nguyên không trả lời, quay sang nhìn bộ dạng chờ mong của người kia. Sau đó miệng vẫn còn dính kem, hôn chụt lên khóe miệng của ai đó một cái, tich nghịch nói "Anh tự nói xem ngon hay không?".

Vương lão đại đơ người rồi, chỉ cảm thấy mình đang ở trên mây, miệng thì ngọt, mũi thì nóng...

Sau đó Nguyên Nguyên hét "Vương Tuấn Khải sao tự nhiên lại chảy máu mũi rồi!", rồi cuống cuồng đi tìm khăn giấy lau máu mũi cho người nào đó.

Vương Tuấn Khải à, mỹ sắc trước mặt, quân tử phải bình tĩnh thì mới thưởng thức được, nghe không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top