Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

22. Câu dẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng vẫn ngồi trên bậc cửa sổ nhìn tôi. Dây váy đã tuột xuống một bên, còn một bên dường như là cũng chuẩn bị đi theo anh em mà tuột xuống. Tóc nàng không biết từ bao giờ đã thôi không còn cột nữa, nó đã được thả bung, lòa xòa quyến rũ trên bả vai và trước trán, trông ma mị câu dẫn đến mức không thể tả được. Nàng vẫn ngồi trên bậc cửa sổ đấy, không làm gì cả nhưng đủ để tôi nóng người muốn phát ngất đi. Sắc đẹp của phụ nữ ba mươi quả thật không phải dạng vừa đâu.

"Rốt cuộc cũng chịu quay qua rồi sao - Nàng lại nhếch môi, và với kinh nghiệm của tôi thì tôi đã biết giờ tử của tôi đã điểm. Nàng tiếp tục - Seungwan, tôi buồn lắm. Có thể qua đây hay không?"

"Qua .. đây?" Giọng tôi chứa đựng sự run rẩy bởi vì tôi đang rất run. Bây giờ là ba giờ sáng, nàng gọi tôi qua nhà nàng làm gì chứ!? Đầu tôi không tự giác đã nghĩ đến mấy chuyện đen tối rồi!

"Uhm. Qua đây, đây là nhà tôi. Qua nhà tôi, vào phòng tôi, lên giường tôi và chúng ta có thể nói chuyện. Không phải Seungwan nói rằng nói chuyện có thể khiến người khác dễ ngủ hơn sao?"

Thì đúng là vậy nhưng mà nàng ấy không phải lúc nãy nói là nàng ấy quen ngủ chừng ấy thời gian chứ không phải là mắc bệnh khó ngủ hay sao. Sao bây giờ lại nói thành kiểu này nhỉ? Tôi bặm môi. Thật tình nói chuyện để dễ ngủ hay bất cứ cái gì cũng không hề quan trọng. Quan trọng là, nàng đang lả lơi mời gọi tôi lên giường nàng kìa. Không được, có khi nào cái này là bẫy không? Tôi tự dưng giật mình nghĩ đến cái từ Bẫy này.

"Tôi .. tôi .. "

"Chê phòng tôi sao? Hay chê giường? Hay chê tôi? Seungwan thật là, giỏi nói không giỏi làm nha. Chẳng phải nói sẽ cố gắng chứng minh cho tôi thấy sao? Bây giờ có cơ hội thì giậm chân tại chỗ như vậy?" Nàng nói, sau lời nói còn cắn lấy môi một cái! Ahh! Cắn môi Seungwan nè em ơi!

"Không phải mà .. Thật sự không phải mà. Thôi được rồi, để tôi qua."

Bức rức chịu không được đành chấp nhận lời đề nghị đầy gợi tình của nàng. Tôi quay người lại định đi xuống dưới nhà và đi qua bên nàng nhưng nàng lên tiếng gọi tôi lại.

"Khoan đã."

"Có chuyện gì hả?"

"Tôi nói qua đây. Nhưng là, Seungwan phải từ bên đó, nhảy qua bên đây. Vậy mới được."

Có ai nói là tôi nghe lầm đi. Nhưng tai tôi thính lắm. Hoặc là nàng đang đùa? Mà mặt của nàng rất nghiêm túc kìa.
Tôi cúi đầu nhìn xuống dưới đất. Độ cao ba bốn mét, chiều dài giữa hai cửa sổ là hai hay ba mét. Chuyện gì vậy! Irene bị gì vậy! Sao mà nhảy qua được cơ chứ?! Chân tôi lại còn là chân ngắn nữa!

"Irene à, đùa như vậy kém vui lắm, haha .."

"Tôi đâu có đùa Seungwan. Tôi nói nghiêm túc. Seungwan từ bên đó, nhảy qua bên đây. Nếu làm được thì nói chuyện hay muốn làm gì thì tôi cũng tùy cho Seungwan quyết định. Qua đây và hốt em đi mà~~~"

Ứ! Tôi quíu cả hai chân vào nhau, xưng em kìa!

Là được ăn cả ngã về không đó. Được ăn nàng, ngã thì ăn đường. Tôi gãi gãi đầu, mạnh đến mức như muốn tróc cả da đầu nhưng vẫn không nghĩ ra được cái phương pháp gì để có thể từ đây bay qua đó mà không bị té chổng đầu xuống đất.

"Hay là tôi không đủ hấp dẫn đây? Tôi nghĩ là tôi cần phải tiếp sức cho Seungwan rồi."

Tôi nghe nàng nói xong, đầu óc lẫn cơ thể vẫn còn chưa kịp thích ứng và hiểu được lời nàng thì nàng đã đẩy hết tóc qua một bên. Đôi mắt nhìn thẳng vào tôi, sự gợi cảm hiện lên trên đôi môi nàng khi nàng chủ động liếm lấy nó bằng lưỡi của mình. Sau đó, một tay nàng chầm chậm kéo váy lùi dần về phía đùi non của mình. Theo con đường mà tà váy di chuyển thì tôi có thể thấy, lớp da trắng nõn kia được phơi bày dưới ánh trăng một cách khá gợi tình và tội lỗi, làm cho tôi ham muốn và rạo rực.

Irene đúng là quỷ đỏ! Không phải người thường tóc đỏ đâu!

Tà váy vẫn bị kéo lên, và trước khi tôi có thể thấy cái thứ thần tiên ở giữa hai chân xinh đẹp của nàng thì tà váy liền dừng lại. Tôi thì thầm tiếc của trong bụng.

"Đứng không mà thấy thì phí lắm. Qua đây, tôi sẽ cho chạm."

Á hự! Câu dẫn trắng trợn! Tôi chính thức phun máu mũi và nằm ngửa ra sàn nhà trong tiếng la hốt hoảng tên tôi của nàng.

"Seungwan ah! Seungwan ah!"

Giọng nói của nàng văng vẳng bên tai. Tôi rất muốn đứng dậy, trả lời nàng nhưng tôi không làm được. Mấy cái cảnh quyến rũ của nàng cứ hiện lên trong đầu tôi và ám ảnh tôi, nàng phải biết là tôi rất yêu nàng, thứ gì của nàng đều có khả năng giết chết tôi nên bây giờ tôi mới nằm một cách vô dụng ở đây mặc kệ nàng gọi tên tôi ráo riết, mặc kệ máu mũi tôi vẫn chảy. Từ khi gặp nàng, số lần chảy máu mũi đã tăng lên rất nhiều, sau này chắc chắn bị thiếu máu mất thôi.

"Seungwan ah! Không sao chứ?"

Ủa? Sao nàng lại xuất hiện ở phòng tôi vậy??? Tôi trợn tròn mắt trong sự ngạc nhiên tột độ. Không hiểu nàng từ đâu bay qua phòng tôi được. Tôi nhìn chằm chằm nàng trong lúc nàng đỡ tôi dậy rồi kéo tôi lên giường, tay nàng rờ lên mũi tôi rồi lau đi vết máu, khóe miệng tươi cười.

"Ngốc thật, vậy cũng chảy máu mũi sao?"

"Sao .. Irene .. lại ở đây được .. bên kia .. ủa .. là sao?" Hai tay tôi luống cuống chỉ loạn xạ, sau cùng tầm mắt nhìn thấy vật lạ được đặt bên ngoài cửa sổ thì liền chạy tới xem.

"Thang á?"

Một cái thang gỗ, rất dài, độ dài vừa đủ cao đến phòng tôi. Đừng nói là Irene khiêng cái thang này cửa sổ tôi rồi leo lên nha. Tôi quay đầu qua nhìn nàng, nhướng mày, và nàng gật đầu. Oh shit! Nàng thật giống ăn trộm. Tôi chính thức rụng xuống sàn nhà, mặt mày méo mó nhìn nàng.

"Irene làm tôi bối rối quá."

"Bối rối cái gì? Lên đây." Nàng nắm lấy tay tôi, kéo tôi lên giường. Dùng khăn tay của nàng cho tôi lau đi mấy giọt máu mũi còn dính trên mặt.

"Irene thật giống ăn trộm." Tôi bĩu môi, nhìn nàng. Lúc này nàng không còn chút nào câu dẫn nữa mà hoàn toàn là một vẻ mặt hết sức tập trung và nghiêm chỉnh.

"Chứ để Seungwan chảy máu mũi rồi nằm vậy sao, xin lỗi nhé, tôi đùa hơi quá thì phải."

"Là vô cùng quá quắt. Irene phải biết cơ thể của Irene tồn tại sức mạnh sát thương rất cao đó." Tôi nói, tầm mắt vô tình, chỉ là vô tình nhìn xuống, hoàn hảo quá. Nhìn tốt quá, thấy nguyên cái rãnh thần thánh cùng hột đậu tình yêu.

Ứ! Máu mũi của tôi lại chảy, miệng ré lên the thé vì sợ mẹ ở dưới ngủ có thể nghe.

"Trời ơi Irene qua phòng tôi mà không mang áo ngực sao?" Tôi luống cuống nhìn xung quanh tìm vật để che lại mắt mình, trong khi miệng vẫn không ngừng nói.

"Tôi trước đây vẫn vậy mà, Seungwan, không sao đâu, bình tĩnh đi mà." Nàng nắm lấy tay tôi nhưng thề có chúa, tôi không thể bình tĩnh được. Tôi nhìn dáo dác xung quanh, hi vọng có thể tìm thấy một cái gì có thể bịt mắt mình lại vì tôi biết mình không đủ sự kiên trì để nhắm mắt. Ngay lập tức khăn tay của nàng thu hút tôi, tôi liền giật lấy nó rồi cột nó vào đầu, cố định trên đôi mắt, che đi mấy cái thứ hại người tồn tại trên cơ thể nàng.

"Sao mà tôi bình tĩnh được. Irene thật là, sau này qua phòng tôi phải mang phụ tùng đầy đủ nhé." Tôi bặm môi nói, tay chỉ vào nàng mà không bận tâm có chỉ đúng hay không. Sau đó sực nhớ ra một chuyện rất quan trọng nên tôi liền tiếp tục.

"Irene có mang quần lót không vậy?"

"Tôi không mang."

Biết lắm mà. Tôi bịt mũi mình thật chặt. Mấy cái suy nghĩ đen tối lại hiện lên trong đầu. Có thể ngăn chặn đôi mắt không nhìn thấy nhưng không thể ngưng lại những suy nghĩ trong đầu được. Irene không mang quần lót và đang ngồi trên giường tôi. Irene không mang quần lót và đang ngồi trên giường tôi! Trên giường tôi đó!

"Sao lại không mặc chứ, Irene về nhà, về nhà ngay đi." Tôi đẩy đẩy nàng.

"Seungwan càng lúc càng lớn mật nha. Giờ có thể lớn tiếng đuổi tôi về nhà luôn sao?"

"Irene đang không mặc quần lót và ngồi trên giường tôi đó!"

"Thì sao chứ? Có phải tôi khỏa thân đâu, Seungwan à, bình tĩnh một chút. Tôi qua đây chỉ có ý tốt thôi mà, tôi không có ý đồ gì hết."

"Nhưng đây là giường tôi, Irene không mang gì hết ngồi trên giường tôi thì tôi lúc ngủ sẽ suy nghĩ bậy bạ!"

Tôi nghe nàng cười khúc khích nhưng không nhìn được mặt của nàng. Chắc là vẻ mặt chế giễu xem thường tôi biến thái chứ gì, tôi bặm môi, sao cũng được. Giờ điều tôi muốn là nàng hãy về nhà vì tôi không chịu được những suy nghĩ biến thái trong đầu mình nữa rồi.

"Ngốc quá đi mất. Tôi chỉ đùa một chút thôi mà. Tôi có mang, có mang quần lót nhé~"

"Ahhh." Tôi ahhh một cái nhẹ nhõm nhưng nhớ tới vụ áo ngực thì liền tiếp tục "Nhưng còn áo ngực thì sao?"

"Seungwan à, tối ngủ mang áo ngực không tốt cho ngực đâu. Nó sẽ ngăn chặn sự phát triển của ngực. Seungwan không biết điều này sao?" Nàng nói, sau đó tự nhiên im lặng rất lâu rồi tiếp tục "Hèn gì Seungwan ngực nhỏ như vậy. Vậy là mang áo ngực ngủ luôn ư?"

Tôi nhăn nhó "Tôi đâu có mang áo ngực ngủ đâu. Tôi thả rông mà."

"Vậy sao nhỏ vậy?"

"Á!" Tôi ré lên, nàng .. nàng vừa .. búng .. búng .. tiêu .. "IRENE!"Mặt tôi đỏ lên, không nhịn được sự xấu hổ hét lên tên nàng.

"Chúa ơi bụng của tôi. Seungwan thật là hài hước."

Dựa theo độ rung chuyển của giường nệm thì tôi có thể biết nàng đã nằm lên giường tôi và cười đến độ run cả người. Cười cái gì, đúng là khó hiểu. Búng tiêu của người khác rồi nằm cười sao? Trên đời này mấy ai khó hiểu như Irene chứ!

"Irene về đi, khuya rồi. Mai tôi còn phải đi học nữa." Không thể câu giờ với cô nàng này, tôi quyết định ra lệnh tiễn khách!

"Vậy hả, uhmmmm, vậy thì tôi sẽ ngủ đây luôn. Dù gì leo qua leo lại cũng thật mắc công lắm."

"Hả?!"

"Ngủ đây luôn. Ngốc tử Son Seungwan, nếu như Seungwan dám ra lệnh đuổi tôi nữa thì xác định sẽ không bao giờ có cơ hội với tôi, ok?"

"Hiếp người quá đáng. Irene, đừng làm khó nhau như vậy mà. Irene đang không có áo ngực, nằm cạnh tôi. Mà tôi trong khi ngủ thì ngủ rất mê, nên tôi không biết có đụng ngực Irene không đó. Làm ơn về nhà đi." Tôi nài nỉ.

"Ngủ mê thì làm sao mà biết được gì nữa. Tôi có thể bỏ qua."

"Nhưng mà .. " Tôi vẫn cố gắng năn nỉ nàng. Nàng phải về, nàng không về thì tôi sẽ chết nằm trong đêm nay!

"Bổn cung đã quyết, còn lên tiếng trảm không tha."

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#wenrene