Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

51. Tình cũ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Xin chào quý khách."

Giọng nói của các nhân viên vang lên, làm tôi ngẩng đầu lên từ khỏi trang giấy, hiếu kì nhìn vào nơi phát ra thanh âm. Đi vào từ bên ngoài, là hai người phụ nữ, một cao một thấp, một hơi gầy và một thon gọn. Một trong hai người đó, tôi ngạc nhiên mở to mắt, là người đã từng lên giường với tôi.

Hỏng rồi. Tôi ngay lập tức cúi đầu thật thấp. Hi vọng cô ta đừng nhìn thấy tôi bởi nếu cô ta nhìn thấy tôi thì chắc chắn sẽ đến nói chuyện và chị chắc chắn sẽ không vui trước cảnh này. Cái eo tội nghiệp của tôi sẽ đỏ tấy lên cho mà xem.

Tôi len lén theo dõi hai người đó đi vào, thấy họ đi qua khu ghế ngồi bên kia, vui vẻ cười nói với nhau rồi lựa đồ, xem ra là không hề chú ý đến tôi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, hai người họ đến đây có lẽ cũng là đi xem đồ cưới, chắc không rảnh đến nỗi làm phiền tôi đâu nhỉ. Dù sao hai bên cũng đã chuẩn bị kết hôn, nếu cô ta mà đến nói chuyện với tôi thì cô ta điên chắc rồi.

"Ủa, không phải Son Seungwan đây sao?"

Tôi hẳn là đang nghe lầm rồi. Người ta nói sợ đến mức thần hồn nát thần tính, chắc chắn là như vậy. Cứ im lặng xem như không thấy đi Son Seungwan.

"Son Seungwan phải không?"

Chuyện này không vui chút nào đâu. Tôi sợ hãi nhìn về phòng thử đồ, sợ hãi chị ngay lập tức bước ra và nhìn thấy cảnh này. Chuyện tôi lên giường với người khác vẫn còn làm chị khó chịu, nay lại lòi thêm chuyện này, ông trời chắc vẫn còn là trẻ con chưa trưởng thành, thích đùa giỡn tôi lắm.

Nhận thấy cô ta đang ngày một đến gần tôi hơn, bèn liều mạng đẩy cuốn catalogue lên che mặt, quyết tâm không nhận mặt người quen.

"Cô nhận nhầm người rồi. Tôi không phải Son Seungwan."

Tưởng chối bỏ là có thể tránh được sao? Câu trả lời chính là không được. Cuốn catalogue trong tay tôi bị cô ta nắm lấy rồi giật đi, nhưng tôi cũng không phải là dạng người chịu thua số phận, ngoan cố kéo lại. Hai bên người giật người kéo, đến cuối cùng kẻ lãnh hậu quả chính là cuốn catalogue kia, trực tiếp rách làm đôi, để lộ cái bản mặt mếu máo khóc không thành tiếng của tôi.

"Haha, rõ ràng là Son Seungwan rồi. Người quen gặp nhau, tại sao lại làm lơ như không quen biết vậy?"

Tôi ôm mặt, lắc đầu đầy ngao ngán. Người phụ nữ đứng trước mặt tôi này là hậu quả của một đêm say xỉn đến mức không thấy đường về nhà. Mà những người say thường là những người hay làm bậy nhưng chi tiết câu chuyện lại chẳng hề nhớ rõ, tôi chẳng nhớ đêm đó tôi đã nói gì với cô ta, chỉ biết cùng cô ta lên giường. Đến sáng hôm sau thì đường ai nấy đi theo thói quen của tôi nhưng cô ta chính là đeo riết không buông, cứ nằng nặng bám riết lấy tôi cho dù tôi đã nói rõ với cô ta là quan hệ của cả hai chỉ dừng ở mức một đêm và không bao giờ hơn thế được nữa. Cô ta bám tôi tận cho đến khi tôi vào trường giáo dưỡng vì tội đánh ba thì cô ta cũng như vậy mà biến mất. Cho đến hôm nay, điên điên xuất hiện chen ngang phá hỏng cuộc đời tôi. Sớm không đến, muộn không đến, lại đến đúng ngày này.

"Ai vậy em?"

Người phụ nữ đi cùng với cô ta, lên tiếng hỏi trong lúc đi đến. Tôi nhìn vào người phụ nữ đó, thấy được cô ta dùng loại ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn mình, làm ơn đi. Tôi cũng không có thiện cảm gì với mấy người lắm đâu.

"Sira à, nhớ Son Seungwan mà em thường kể hay không?"

"Có. Chẳng lẽ Son Seungwan là cô gái này?"

"Đúng rồi. Là kẻ bám riết lấy em không buông đó."

Xảo trá. Tôi trợn mắt, ai mới là người bám lấy ai không buông vậy? Loại phụ nữ này thật vô sỉ. Dám đổi trắng thay đen một cách bình tĩnh, nhìn không ra cô ta là đang giả tạo. Khuôn mặt sắc sảo, thân hình đẹp đẽ nhưng tính cách chính là một bãi phân, chẳng ra cái gì cả, một chút cũng không bằng chị.

"Thì ra là người này sao." Người phụ nữ tên Sira nhìn tôi, nhếch lên nụ cười mang ý tứ khinh bỉ rõ ràng mà không thèm che giấu. Tôi giận sôi người nhưng ráng nhịn, hôm nay là ngày vui, tuyệt đối không vì hai người này mà làm hỏng. Nếu tôi nổi điên thì sẽ làm chị mất mặt. Chị không thích người chửi lộn và đánh nhau.

"Son Seungwan, cô bị câm rồi phải không, chúng tôi đang nói chuyện với cô đấy, sao không trả lời? Ah, hay là nói đúng quá rồi nên không trả lời được nữa?"

Rõ ràng là ôm trong lòng nỗi hận bị tôi từ chối, tức muốn lộn gan lộn phổi không quên nên hôm nay mới mỉa mai tôi như vậy. Người phụ nữ đứng bên cạnh cô ta đúng là không tốt số tí nào, dẫm phải bãi phân mà tưởng là mình ngắt được bông hoa hồng, cuộc sống cô ta sau này chắc chắc không yên dưới tay con mụ đàn bà xảo trá kia đâu. Tôi cười thầm trong bụng, nhưng bên ngoài vẻ mặt đang bất động thanh sắc.

Ả xảo trá có vẻ đã có điểm nổi điên, giờ tôi mới thấy cái vẻ băng lãnh mà chị thường hay sử dụng là có ý đồ. Đối với địch đang nổi điên, ta càng thanh tỉnh, địch càng phát rồ. Nhìn ả ta tức muốn điên như vậy làm cho tôi không giấu được sự thăng hoa trong lòng, len lén để lộ một nụ cười nhỏ.

"Thì ra không những bị câm mà còn bị điên, tự nhiên lại ngồi cười. Hôm nay đến đây không nghĩ gặp được cô, chắc lại bắt được một em nào rồi phải không, cù rủ được cô em đó cùng nhau đến đây với cô. Bây giờ lại còn thăng cấp chế độ tán tỉnh nữa cơ, không những cùng nhau lên giường mà còn cùng nhau kết hôn? Chắc muốn lấy hết gia sản của người ta lắm. Đúng là con nào vừa điên vừa ngu mới lấy cô."

Chỉ là, giới hạn chịu đựng của tôi nằm ở mức chịu đựng thuộc về tôi. Vượt ra ngoài nó, chạm tới chị, chắc chắc sẽ khiến tôi nổi điên.

"Nói cái gì đó?" Tôi đứng dậy. Tức giận đang dâng lên cao ngùn ngụt vì ả ta dám bêu rếu chị.

"Biết nói rồi sao, tôi tưởng cô bị câm chứ?"

"Soohee, tôi nói cho cô biết. Cô có thể chửi tôi nhưng không được chửi vợ tôi. Cô hiểu chưa?"

"Vợ? Vợ hả? Con người đêm con này, ngày con kia cũng biết đến từ chung thủy là vợ sao, con mẹ nó, tôi có nghe nhầm không chứ?"

"Cô chính là nghe đúng đó. Cứ thử một lần nữa đi, xem tôi sẽ làm cái gì với cô." Tôi nghiến răng, cố gắng hít thở đều đều để bản thân mình có thể bình tĩnh mà đứng nói chuyện với ả này. Nếu là tôi bình thường trước kia thì đã không ngại cho cô ta ăn tát rồi. Đồ xảo trá, arghhh! Không sợ tiểu nhân, chỉ sợ nữ nhân, câu này đúng là không sai!

"Ngon quá hah, tôi chính là cứ nói đấy, cô làm gì được tôi. Nghe kĩ đây, con - nhỏ - nào - điên - lắm - mới - lấy - cô!"

Mắt tôi đỏ ngầu không khoan nhượng, tôi không phải điên lên vì ả dám mỉa mai tôi mà chỉ là tôi cảm thấy tức giận vì ả dám chửi chị, cho dù là chị không nghe thấy, nhưng ả nói trước mặt tôi và tôi sẽ không hài lòng hay thông cảm cho ai dám chửi người tôi yêu. Bàn tay tôi vung lên, chắc chắn sẽ giáng cho ả ta một cái tát hài lòng nhưng vừa đánh xuống đã bị Sira gì đó của ả nắm tay tôi lại.

"Này, đừng có đánh vợ tôi."

"Haha, thấy chưa? Đó chính là cách hành xử của dân côn đồ, cho dù có lấy người giàu thì cũng không thay đổi được đâu. Tôi đoán chắc kẻ lăng nhăng như cô chỉ có người giàu là mới chịu kết hôn thôi, biết làm gì không, là để ăn bám đó. Nhưng tiếc thật đấy, tiền có thể làm cô giàu hơn nhưng không xóa sạch được dấu vết côn đồ trên người cô đâu, đồ ăn bám à."

Tôi nhếch môi "Đúng rồi, tôi thà côn đồ đánh cô còn hơn là ngu ngốc đứng im một chỗ nghe cô chửi vợ của tôi. Tôi ăn bám thì sao, còn đỡ hơn cô kìa, lên giường với tôi còn tráo trở dám nói tôi bám riết lấy cô sao? Thứ cô ấy, tôi mà là ăn bám thì cô cũng chỉ là kẻ đi ăn chực thôi. Chầu chờ ăn chực người khác, lấy một người giàu như vậy chính là muốn người ta tội nghiệp mình, lâu lâu vứt ra miếng cơm để mình lượm lấy mà ăn phải không?"

"Cô nói cái gì!?"

"Điếc hay sao mà không nghe, tôi nói cô là ăn chực, ăn chực đấy! Đồ đàn bà lẳng lơ." Tôi nhìn sang người mà cô ta sắp lấy làm chồng, nói tiếp "Cô nhìn mặt mũi cũng sáng sủa đấy, thông minh như vậy sao có thể lấy một người tráo trở như vậy? Ngay cả bản thân mình bị cô ta dắt mũi mà còn không biết sao?"

"Dắt mũi hay không thì cũng là việc của tôi. Cô cứ lo thân cô đi, đừng có chửi vợ tôi."

"Vậy tốt lắm, chúng ta là cùng mục đích như nhau. Quản cho tốt cái miệng của vợ cô đi, đừng để vợ cô đi chửi vợ tôi. Vậy nhé."

Tôi giật tay ra, xoa xoa cổ tay của mình rồi trợn mắt nói với chồng của ả ta.

"Tôi thấy vợ tôi nói đúng chứ. Cô côn đồ như vậy, người phụ nữ kia rõ ràng là điên mới lấy cô."

"Còn tôi thấy cô mới là kẻ đáng tội nghiệp đó. Tin lời của vợ cô răm rắp, xem tôi là kẻ bu bám mà không biết rằng cô ta từ đầu mới là kẻ bám riết lấy tôi. Cô ngu mà còn không biết cô ngu nữa, bị người nắm mũi kéo đi như chó mà còn tưởng là người ta yêu mình nữa cơ."

"Tôi không tin vợ tôi, chẳng lẽ đi tin lời người ngoài như cô nói sao? Nói tôi chó, chẳng lẽ cô cũng là chó hả?"

"Thì sao, chó rất tốt. Im dog, Im very hạnh phúc."

Gì thì gì, cãi lộn theo kiểu côn đồ mặt dày thì không ai bằng tôi đâu.

"Cô tốt nhất ôm cục cưng của cô về bên kia hộ tôi rồi muốn tin cái gì thì tin nhé, tôi điên đủ rồi. Hôm nay là ngày quan trọng của tôi, đừng để cục cưng của cô lanh chanh phá hỏng, chạy lung tung cắn người như vậy nữa, hai người tốt nhất là quay về thế giới riêng của hai người đi."

Buồn bực trong lòng, tôi ngồi xuống ghế, xua tay. Định sẽ không tiếp chuyện nữa. Cánh cửa phòng thử đồ vẫn đóng, tôi hi vọng rằng nãy giờ chị không nghe cuộc nói chuyện này bởi vì tôi nói vừa tầm, đủ ba người nghe. Nhưng nếu chị nghe thì chắc chắn đây là chương cuối cùng của cuộc đời tôi.

"Tôi không đi, cô tưởng cô đuổi là tôi đi sao, nằm mơ đi Son Seungwan!"

Quỷ thần ơi, đúng là da mặt dày hơn cả ngàn tấn bê tông cộng lại mà.

"Sira, bao hết chỗ này cho em, đuổi cô ta ra, cả con vợ của cô ta ở trong kia nữa. Em không muốn thấy mặt, em không có tâm trạng thử đồ thử đạc gì hết khi cô ta vẫn còn ở đây. Đuổi hết đi!"

.
..
...
....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#wenrene