Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

54. Mẹ chồng nàng dâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không ngần ngại nắm tay, không chùn chân trước sự sợ hãi dài đăng đẵng sáu năm này nữa. Tôi nắm lấy tay nàng, kéo vào trong nhà. Khi bước vào trong, nhìn thấy mẹ đang lau nhà, miệng mấp máy theo mấy câu hát nhạc trot được phát ra từ radio, tâm trạng của bà hiện tại rất thoải mái. Tôi nuốt nước miếng, không hiểu sao tự nhiên lại thấy được viễn cảnh cây lau nhà kia úp lên đầu mình.

"Mẹ ơi, con mang con dâu về nhà rồi đây."

Tôi đã chuẩn bị trước tâm lý. Một là bị đuổi ra khỏi nhà, hai chính là ôm chân mẹ gào khóc, năn nỉ đủ điều, bằng mọi cách cũng phải buộc mẹ đồng ý cho bằng được. Nắm thật chặt tay nàng, tôi ưỡn ngực, nàng chính là lý do thúc đẩy tôi trở nên dũng cảm. Có dũng cảm, mới có thể đoạt lấy tình yêu.

Bà nhìn tôi, ngơ ngác. Cây lau nhà đang vui vẻ, đẩy đẩy liền dừng lại khi bà thẳng người, nhìn vào đôi bàn tay chúng tôi đan chặt vào nhau. Chuông đã điểm, cố gắng lên Son Seungwan.

"Mẹ ơi. Con muốn lấy cô gái này làm vợ, mong mẹ đồng ý. Thật ra, chị ấy chưa hề có chồng, mọi chuyện là.." Tôi giải thích cho mẹ hiểu bởi tin chắc rằng bà không hề biết gì về chuyện chị chưa có chồng, nhưng tôi còn chưa giải thích xong thì nàng ở bên cạnh đã buông bàn tay tôi ra, chạy tới bên mẹ tôi.

"Mẹ." Nàng một hai bước chạy tới, thái độ niềm nở vui vẻ như ánh mặt trời, không nhìn ra một điểm lo lắng trên mặt, tôi ngạc nhiên, chuyện gì thế này?

"Ah, Joohyun, Seungwan về rồi sao, đi chơi về sớm vậy?" Càng đáng ngạc nhiên hơn, mẹ tôi cũng y như nàng, cũng là một khuôn mặt vui vẻ. Mẹ và nàng ôm nhau, cùng nhau cười nói giống như hai người mới chính là mẹ con và tôi to xác đứng đây lại bị xem như là người ngoài. Hình như có gì đó không đúng phải không? Sao mẹ tôi ôm nàng, nàng cũng ôm mẹ? Câu nói muốn lấy nàng của tôi hình như không một chút nào đánh động tới bà được thì phải?

Chắc chắn là tôi lo lắng đến mức hoang tưởng rồi.

"Seungwan làm con hài lòng chứ?" Bà hỏi, mắt liếc nhìn về phía tôi, dường như trong ánh mắt đó còn ngầm một ý tứ cảnh cáo.

"Mẹ có một cô con gái rất tuyệt. Tuy hơi ngốc, nhưng rất vừa ý con." Nàng cười lại, ánh mắt tình tứ đảo về phía tôi rồi ban cho tôi một nụ cười. Thôi xong, tôi có ngốc nhưng cũng bắt đầu hiểu ra mọi chuyện rồi.

"Cũng là do lỗi của mẹ, lúc mang thai con bé, không chăm chỉ uống sữa cao cấp mà chỉ ăn đậu phụ nên con bé lớn đến bây giờ vẫn còn có chút chậm hiểu."

"Chậm hiểu cũng không sao, con sẽ uốn nắn từ từ ."

"Vất vả cho con rồi."

Hai người cùng nhau cười lớn. Tôi ngớ ngẩn gãi đầu nhìn hai người, cuối cùng giơ tay phát biểu ý kiến.

"Con có thể hỏi chuyện gì đang xảy ra ở đây được hay không? Đừng nói hai người là .."

Hai người phụ nữ cùng nhau nhìn về phía tôi rồi liếc cười đầy ẩn ý với nhau. Trước sự ngốc nghếch ngô ngố của tôi, nàng tiến về phía tôi, đặt một tay lên vai tôi, xinh đẹp nở ra một nụ cười rất tinh ranh, theo cảm nhận của tôi.

"Bà Son, tức mẹ Seungwan, cũng là mẹ em, đã bán Seungwan cho em rồi."

Ố ồ.

"Từ đây cho đến về sau, Seungwan chính là của con. Phải không mẹ?"

Không hiểu nàng vì sao lại lấy ở đâu ra nhiều sự phấn khích đến thế. Nàng ôm chầm lấy đầu tôi, dụi đầu tôi vào trong ngực nàng. Nếu bình thường thì chắc chắn tôi sẽ hư hỏng một chút, ấn nàng vào tường và nghịch ngợm một chút. Nhưng mẹ đang ở đây thì có ngu mới làm. Tâm trí tôi lại trở về những câu nói mà nàng vừa nói, nàng nói nàng bán tôi, mẹ đồng ý bán tôi. Okay, thì ra hai người này có sự thông đồng trước, cùng nhau diễn kịch để lừa tôi. Hèn gì trông nàng một chút cũng không hề sợ hãi, thì ra là đã có sự chuẩn bị trước rồi.

"Mẹ với em lừa Wannie sao?" Tôi rời khỏi ngực nàng, không vừa ý hỏi mẹ và nàng "Thật là, tốn công Wannie lo lắng đến như vậy. Còn nghĩ ra một bài diễn văn dài ơi là dài để đọc cho mẹ nghe hòng thuyết phục mẹ. Vậy mà hai người .. ugh ..."

"Đầu óc con toàn đậu phụ, diễn văn cho dù có hay như thế nào thì cũng không đủ để khiến mẹ yên tâm." Bà từ đằng xa đi tới. Yêu thương đặt tay lên đầu tôi rồi xoa nhẹ "Con có thuyết phục giỏi cỡ nào thì mẹ vẫn không yên tâm bởi người mẹ nào cũng muốn con cái của mình được hạnh phúc, thực sự, chứ không phải chỉ nói qua loa cho có lệ. Mẹ muốn con hạnh phúc, thứ mà muốn chứng minh được thì phải cần đến rất nhiều thời gian. Mẹ chỉ đặt sự tin tưởng của mình lên Joohyun mà thôi, người đã mất sáu năm để làm mọi việc vì con kìa."

Không gian tự nhiên trở nên im ắng lạ thường. Tiếng nhạc trot mềm mại từ radio phát ra, biến loại không gian vốn căng thẳng này trở nên trầm ấm, dịu nhẹ hơn. Cũng y như vậy, một loại cảm giác ấm áp hương vị gia đình, bà cầm lấy tay tôi, đặt lên tay nàng. Tự động biến mình thành cha sứ, nói mấy câu mà tôi xúc động đến muốn rơi lệ.

"Mẹ không hề biết con thích con gái Seungwan. Mẹ chỉ biết con thích con gái lúc con nhìn Joohyun lúc bắt đầu bước vào nhà mình, loại ánh mắt đó giống y như ba con lúc nhìn mẹ, rất muốn yêu người và bảo vệ người phụ nữ của mình. Lúc đó mẹ đã nghi ngờ và mẹ đã muốn lên tiếng phản đối con dừng tình yêu này lại nhưng con có biết vào trước đêm mà con đi chơi với Joohyun thì Joohyun đã nói gì với mẹ không?"

Tôi nhìn nàng, rồi nhìn mẹ, xúc động hỏi "Cô ấy nói gì hả mẹ?"

"Nó hả.." Bà nhìn nàng rồi cười, siết chặt hai tay chúng tôi hơn "Nó nói nó có khả năng làm con hạnh phúc. Một người mẹ, chuyện mà bản thân mình mong muốn nhất chính là con cái của mình được hạnh phúc. Một người xuất hiện, cho dù đó không vừa ý mình, nhưng nếu con gái mình yêu người đó, và người đó cũng yêu con gái mình thì mẹ còn có thể từ chối được không?"

Bà nhìn Joohyun, ánh mắt dâng tràn sự biết ơn.

"Con phải biết nắm chặt tay con bé. Trên đời này không tìm được một Joohyun thứ hai như vậy đâu, yêu con mà không cần quản bản thân mình phải hi sinh bao nhiêu thứ, có biết không?"

"Cô ấy kể hết cho mẹ nghe những chuyện trước đây rồi sao?"

"Kể hết rồi. Con nghĩ không kể thì mẹ có dễ dàng bị thuyết phục hay không. Joohyun là một cô gái tốt, phải biết yêu thương nó thật nhiều đó." Rồi quay qua nàng, trìu mến "Joohyun, mẹ giao đứa con gái ngốc này cho con. Nó khá chậm hiểu, đôi lúc còn không hiểu được con muốn cái gì nhưng tin mẹ đi. Con bé cũng yêu con rất nhiều. Không có gì có thể chia cắt được hai đứa đâu."

"Mẹ yên tâm. Con sẽ dùng mọi toàn bộ sự cố gắng của mình để yêu thương và che chở Seungwan. Cám ơn mẹ đã sinh ra người con gái như Seungwan, để làm con cảm thấy bực mình vì có đôi lúc như mẹ nói đấy, em ấy quá ngốc, không hiểu được con muốn cái gì nhưng sẽ ổn thôi. Bởi con yêu Seungwan như mẹ vậy, sẽ rất kiên nhẫn ở bên em ấy từ đây cho đến hết cuộc đời con."

Bà gật đầu, khóe mắt chớm đỏ, không hài lòng nhìn tôi "Người ta nói năng tình cảm như vậy còn con sao đứng đực một chỗ thế, nói gì đi?"

"Con .." Tôi khẽ chớp mắt, sớm để nước mắt chảy xuống. Có nhiều lúc cảm thấy chính là không nên khóc nhưng không biết tại sao nước mắt lại cứ chảy xuống. Tình cảm của nàng quá to lớn, suy nghĩ từng chút một, trải sẵn cho tôi con đường dễ đi. Vậy mà lúc trước tôi còn nghĩ nàng không hề để tâm tới chuyện này.

"Tới giờ con bé nó bánh bèo rồi Joohyun. Tuy nó hơi giống con trai nhưng nó hay khóc lắm, lại còn ngốc. Mẹ nghĩ con khổ rồi đây, sau này phải uốn nắn nó như thế nào là tùy ý con nhé."

Tôi mím môi "Xúc động khóc thôi mà. Chẳng lẽ khóc cũng bánh bèo nữa, con không có yếu đuối giống vậy."

Mạnh mẽ ôm lấy vai nàng bằng một tay, tôi chùi chùi nước mắt rồi sụt sịt vỗ ngực tự hào "Con á, con là chồng đấy, chồng trong mối quan hệ này đấy, mẹ đừng xem thường con gái nha!"

Có vẻ như khẳng định của tôi chẳng có tác dụng bởi nụ cười cứ như vậy ở trên môi hai người mà nở rộ không ngớt, làm cho tôi quê một cục, thì sao chứ? Là công thì không được khóc sao? Ai nói câu này vậy, tôi mà biết được người đó là ai thì tôi sẽ trực tiếp bẻ gãy răng người đó, hơn nữa còn cắt lưỡi, đem cho cún vàng bên nhà kia ăn!

"Mẹ cứ tưởng Joohyun là chồng chứ?"

Tôi trợn mắt. Nàng đứng ở bên cạnh thì che miệng rồi phát ra thanh âm cười khúc khích. Vậy là, từ sự căng thẳng khi nghĩ mẹ không đồng ý về chuyện hôn nhân của mình sau cùng đã biến thành sự quê xệ, bị hai người kia chọc ghẹo, nói rằng tôi là người không đủ mạnh mẽ, một chút cũng không giống tính cách của người nằm trên.

"Con là chồng. Con gái mẹ mới là chồng. Joohyun, cô ấy là vợ con. VỢ - CỦA – CON!"

"Ồ, xem khẩu khí kìa Joohyun, những người mà lớn tiếng để khẳng định một điều gì thì thường là người như thế nào nhỉ?"

"Uhm, là người đang cảm thấy bất an lo lắng trong lòng nên mới cố gắng hét to, che đậy sự thật rằng thực sự họ mới chính là như những gì mọi người nghĩ."

Hai người, một tung một hứng, hoàn hảo đã dồn ép được tôi vào chân tường. Có nói cũng không thể nói lại, dù gì là vợ hay là chồng thì đêm nay, hay đêm tiếp theo, hoặc những đêm sau nữa thì tôi vẫn là người được nằm trong thì cãi làm gì.

Tôi bỏ vào bếp ngay sau đó, không thèm quan tâm đến hai người đang liên tục chọc ghẹo tôi. Đồ cưới mất hai tiếng mới chọn xong lúc nãy cũng đã được tài xế đem vào, gọn gàng đặt trên ghế trước cái nhìn hiếu kỳ của mẹ.

"Đồ của cô chủ tôi sẽ đặt ở đây nhé."

Tài xế nói với nàng rồi đi ra ngoài. Hai người kia tranh thủ ngồi xuống ghế tán dóc chuyện phụ nữ, trong lúc vừa nói còn không quên xem đồ rồi trao đổi chi tiết qua lại, rằng bộ này đẹp lắm hoặc không đẹp ở điểm nào trong bộ kia. Tôi từ căn bếp nhìn sang, người tựa vào thành tường mỉm cười ý nghĩa, tâm trạng thoải mái nghe những mẩu đối thoại nhỏ giữa hai người họ mà hạnh phúc lâng lâng. Không nghĩ rằng có một ngày hạnh phúc cuối cùng cũng đã chịu ghé cánh cửa nhà tôi, thổi bùng lên sức sống trong căn nhà này. Từ đây, cho đến mãi về sau, tôi sẽ không nghĩ rằng hạnh phúc là quá xa xỉ nữa, có mẹ, có nàng. Cuộc đời tôi sẽ hạnh phúc, ý nghĩa theo từng ngày, từng tháng trong năm.

"Mẹ nghĩ Wannie mặc bộ này thế nào?"

"Chắc sẽ xinh trai lắm, con cũng rất đẹp. Mẹ là phụ nữ cũng phải ganh tị với con đấy."

"Mẹ cứ nói quá thôi."

Tôi lanh lẹ chạy đến, nhảy vào giữa hai người, dùng hai tay quàng qua vai hai người phụ nữ mà tôi yêu nhất rồi lớn giọng.

"E hèm, thay vì khen nhau qua lại phí thời gian như vậy thì có phải nên ăn cơm không? Con đói bụng rồi mẹ ơi." Rồi nhìn nàng "Em có đói không, Wannie đói lắm rồi, chúng ta ăn cơm nhé?"

"Con bé này, ngoài ăn và ngủ, không khác gì một con lợn thì không còn ưu điểm gì khác đâu." Mẹ vẫn chưa chịu buông tha tôi, trực tiếp gắm cho tôi vài nhát chí mạng vào sĩ diện chỉ bằng lời nói.

"Nhưng mà, con thích con lợn này."

Aigoo. Tôi khoanh tay, lần này chịu hết nổi rồi nha!

"CON MUỐN ĂN CƠM!"

"Hahahahaha."

..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#wenrene