Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

56. Không có cửa hối hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày tiếp theo, là những chuỗi ngày hạnh phúc nhất mà tôi có được. Thức dậy với nàng nằm ở bên cạnh, dụi đầu vào vai tôi những cái dụi dựa dẫm, yên bình ở bên cạnh nhau ngắm nhìn bình minh thức giấc. Cuộc sống đơn giản chỉ như vậy trôi đi, à quên nữa, chúng tôi còn phải chuẩn bị rất nhiều cho sự kiện đặc biệt của cuộc đời hai đứa.

Là đám cưới.

Lúc trước khi nghe tin nàng đã có chồng thì tôi đã quên luôn ý nghĩ bản thân mình vào một ngày nào đó sẽ kết hôn, nhưng ai ngờ bây giờ tôi lại kết hôn với người mà tôi đã từng nghĩ là mình sẽ không bao giờ chạm tới được. Đó cứ như là một giấc mơ không có thật, tôi đã có được người phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới ở trong tay mình.

Tôi cá là đám đàn ông ngoài kia sẽ ganh tỵ biết chừng nào với người đã có được nàng. Người mà bất kì ai cũng ao ước có được. Tôi thư thái đứng tựa người vào cây dương cầm, mỉm cười hạnh phúc với dáng vẻ đáng yêu của nàng đang loay hoay trong chiếc váy cưới, thứ mà nàng đòi thử đi thử lại bởi nàng không an tâm lắm cho ngày trọng đại của chúng tôi vào sáng ngày mai, ngày nàng chính thức trở thành bà Son.

Cảm giác như mình đã lớn hơn rất nhiều, đủ trưởng thành để che chở điều kỳ diệu nhất của tạo hóa đang linh động di chuyển trước mặt tôi kia. Mọi sự xung đẹp ở đây đều bị vẻ đẹp của nàng làm mờ nhạt khi nàng xoay người, làm tà váy tung bay lên trong gió. Thế giới xinh đẹp của tôi đã thêm vào một điều nữa, đó chính là Joohyun lúc mang váy cưới, tuyệt đối không có người phụ nữ nào có thể đẹp bằng nàng.

"Em đẹp quá." Tôi ngắm nhìn nàng từ đầu đến chân. Một thân váy trắng, màu trắng đại diện cho sự tinh tế lẫn hoàn hảo. Vẻ đẹp của nàng cũng như vậy, không vương một chút bụi trần nào. Tóc nàng cũng đã không còn nhuộm đỏ nữa bởi nàng nói rằng, tính cách nàng không hợp với nó, nó chỉ là một thứ để thử thách tôi mà thôi nên nàng đã trở về mái tóc đen quen thuộc, nhìn trang nhã và lịch sự hơn hẳn. Ấy, tôi nói vậy không có nghĩa là nàng tóc đỏ không đẹp, dù sao đỏ hay đen cũng là vợ của tôi hết cả mà.

"Ngày mai kết hôn rồi, có cảm thấy tiếc cuộc sống độc thân vui vẻ không vậy cô Son?"

Đôi tay tôi luồn quanh đường cong gợi cảm hình chữ S của nàng, mỉm cười lắc đầu "Câu này Wannie hỏi em mới đúng. Bae Tổng có thấy tiếc cuộc sống độc thân xinh đẹp được mọi người đặt trên cao và tôn sùng không vậy?"

"Cũng có chút tiếc nuối."

"Huh? Vậy là hối hận rồi sao?"

"Đương nhiên rồi. Cuộc sống hoàn hảo, địa vị hoàn hảo, lại còn xinh đẹp. Em nên tiếc mới là đúng tâm lý thông thường của con người."

Nàng tự tin nói ra những điều trên mà không sợ tôi cảm thấy buồn. Nhưng chúng tôi đã quá hiểu nhau, tôi đương nhiên sẽ không cảm thấy có gì là không đúng. Nàng có tiền, có quyền, đương nhiên sẽ thấy tiếc nuối, nhưng tôi cá chắc nàng chỉ là muốn nói đùa với tôi mà thôi. Bởi cái cách nàng cười nửa miệng lúc xoay người rời khỏi vòng tay tôi, nó mang đầy ý tứ trêu ghẹo.

Bắt đầu một trò chơi khác với tôi, chạy thoát một cách hoàn hảo cái ôm của tôi. Nàng quay người lại, hướng tấm lưng đã được hở một nửa bởi chiếc váy này sinh ra là đã được thiết kế như vậy. Đỏng đảnh bước đến tấm kính lớn chắn ngang căn hộ riêng của nàng với thành phố Seoul hoa lệ bên phía dưới kia.

"Vậy quý bà Bae cảm thấy hối hận rồi sao?"

Tôi đi đến và ôm nàng từ phía sau lưng, cùng nhau ngắm nhìn những chiếc xe nhỏ xíu như những chú kiến đang chạy ở phía bên dưới. Đặt cằm lên bờ vai của nàng, tôi thít chặt cái ôm hơn. Mỗi lần chúng tôi ôm nhau như vậy thì mọi sự sợ hãi đều trở nên tàng hình, không đủ sức uy hiếp tôi lẫn nàng. Mỗi ngày một gần nhau hơn, chúng tôi hòa quyện vào nhau bởi cái đan tay thật chặt trước ngực nàng. Bình yên ngắm nhìn từng ngày qua đi mà không cần sợ hãi sẽ mất đi hơi ấm của nhau nữa.

"Quý bà? Son Seungwan, em chỉ mới hai lăm thôi. Danh xưng quý bà không hợp đâu nhé."

"Vậy Wannie chỉ mới là trẻ con thôi. Còn trẻ con như Wannie đương nhiên phải gọi người phụ nữ thành công nhất thế giới như em là quý bà thì đúng rồi." Tôi trêu ghẹo nàng, nhận lại cái xoay người khó chịu dứt khoát cùng cái nhéo mũi quen thuộc của nàng.

"Trẻ con như Wannie đúng là thảm họa của thế giới."

"Thảm họa thế giới này chỉ có một thôi đấy nhé. Em hãy hạnh phúc là em đang sở hữu thứ chỉ có một trên đời mà không có cái thứ hai đâu."

"Ảo tưởng!"

"Phụ nữ đúng là dối lòng quá đi mà." Tôi cười lớn, cái ôm vẫn chặt chẽ đặt trên eo nàng.

"Em không hối hận."

Tôi im lặng chờ đợi để nghe những gì mình nên nghe. Bởi mỗi khi nàng nghiêm túc nhìn tôi, tôi biết nàng đang trải lòng mình ra chứ không thường che giấu như mọi khi, đều để bản thân ôm hết rồi gặm nhấm một mình.

"Em cho dù thành công bao nhiêu, tiền nhiều đến thế nào thì cũng không bằng Wannie. Có tiền, mà không có Wannie thì cũng là vô nghĩa. Tiền không cho em sự an toàn, chỉ có Wannie thôi. Ở bên Wannie em cảm thấy ấm áp nhiều lắm, chẳng hạn như bây giờ." Nàng chỉ vào tim tôi "Tim Wannie đang đập rất nhanh, nhịp tim con người là bảy mươi tám nhịp cho một phút, tim Wannie bây giờ là chín mươi tám nhịp cho một phút, Wannie đang hạnh phúc. Những lời em nói làm cho Wannie toàn thân cảm thấy rần rần và nóng bức." Nàng lấy ngón tay ra rồi kiêu kì nâng cằm tôi bằng ngón trỏ của nàng, tự tin tiếp tục "Wannie, em yêu sự ấm áp của Wannie, sự nóng bỏng của Wannie, ngốc nghếch của Wannie và cả cái tính biến thái của Wannie nữa. Em muốn lấy Wannie, vĩnh viễn cũng không bao giờ hối hận vì điều này."

Tôi hôn vội lên ngón tay nàng rồi vội kéo nàng đến bên mình, gần gũi nhau hơn "Trông em thật hấp dẫn lúc em nghiêm túc nói chuyện. Làm sao bây giờ đây Joohyun, nếu em cứ như thế này mỗi ngày thì Wannie làm sao có ý chí phấn đấu cho sự nghiệp đây, chỉ muốn ở nhà và ở trên người em mãi thôi."

Nàng cười khúc khích trước mấy câu thật lòng của tôi nhưng tôi biết nàng thích nó, hai cái má nhỏ nhắn nhô cao của nàng đang đỏ lên "Em không những biết rằng em hấp dẫn, em còn biết rằng Wannie đang suy nghĩ cái gì trong đầu nữa kìa."

"Suy nghĩ cái gì cơ?"

"Những chuyện hư hỏng." Nàng mỉm cười đắc ý.

"Sai rồi." Tôi bĩu môi lắc đầu , nàng có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng nàng đã che giấu nó một cách khá tốt. Bước lùi một chút rồi hôn lên mu bàn tay nàng. Nàng mỉm cười, khóe môi cong cong tỏ ra rất hài lòng. Tôi kéo kéo khóe môi cười tinh ranh, rất nhanh cúi người, bồng nàng bằng hai tay, cho nàng biết rằng bản thân nàng đang được tôi đối xử không khác gì một vị công chúa. Căn hộ cao cấp vang lên tiếng cười khúc khích, những tấm kính lớn màu trắng trong suốt phản chiếu hình ảnh hai người vui vẻ cười to, đang ôm nhau rồi xoay thành từng vòng tròn nhỏ ở giữa căn phòng.

"Wannie chính là suy nghĩ Wannie cũng không hối hận! Ahahahaha!"
Tôi hét lớn bên tai nàng. Chưa bao giờ tôi lại cảm thấy vui như lúc này, tôi từng khao khát tình yêu của nàng cùng với sự trở về của nàng và nàng đã không làm tôi thất vọng, đáp trả tôi bằng một sự gắn kết của hai ngón tay nói một lời rằng nàng mãi mãi cũng không bao giờ rời đi. Ngày mai, chỉ ngày mai nữa thôi nàng sẽ là vợ của tôi nhưng ngay bây giờ tôi đã rất muốn đem nàng lên giường của mình rồi.

"Wannie có cửa hối hận sao?!"

"Ahhaha, Wannie không có cửa, Wannie chính là không có cửa hối hận. Đời này kiếp này kiếp này không thoát khỏi lưới tình của Bae Joohyun!"
Tiếng cười rơi rớt chung quanh, chúng tôi đắm chìm vào khoảnh khắc hạnh phúc bất tận này của hai đứa, chính thức vứt bỏ những buồn phiền đã qua. Lúc này, tại thời điểm này, hạnh phúc mới chính là diễn viên chính. Tôi ôm chặt nàng, âu yếm cọ cọ đầu mũi mình lên đầu mũi nàng, những bước chân di chuyển nhanh hơn, hướng đến phòng ngủ, mở ra thế giới chỉ có tôi và nàng trọn vẹn.

"Son Seungwan! Đồ thủ đoạn!" Nàng đã tinh ý nhận ra âm mưu của tôi nhưng ngoài cái cắn yêu lên môi thì nàng cũng không làm gì thêm nữa.

"Joohyun ah, dạo gần đây Wannie chuẩn bị đám cưới mệt lắm, em nên cho Wannie một chút vitamin đi chứ?"

"Mình Wannie mệt sao, em cũng mệt mà. Thả em xuống, em chóng mặt quá đi mất."

Nàng than phiền mấy câu nhưng tôi quyết định làm lơ nàng, mạnh chân đá cửa phòng ngủ rồi cứng đầu đi vào. Mặc kệ những cú đánh yếu ớt từ nàng, ném nàng lên giường, ngọt ngào như cách mà nàng đã nhảy vào cuộc đời tôi.

"Haha, tối nay là Wanhyun!" Tôi nói trước khi lao tới. Người của nàng là chiếc bánh kem nhung đỏ đầy thơm ngon béo ngậy và tôi là thực khách, phải chén trọn đêm nay mới được.

"Không Wanhyun, không Hyunwan. Quý bà muốn ngủ để chuẩn bị đám cưới quan trọng vào ngày mai. Miễn thị tẩm." Nàng vội chặn tôi lại bằng bàn tay nàng, giữ chặt tôi, không cho tôi tiến tới. Nhưng cô gái này quá xem thường khả năng dụ dỗ của tôi rồi. Bá đạo cắn lấy tay nàng, đủ đau để nàng ré lên rồi lấy tay ra kiểm tra, tôi nhanh chóng tiến tới và thổi một luồng nhiệt nóng vào tai nàng làm nàng rùng mình, bắt buộc nàng phải ôm chặt cổ tôi ngay sau đường liếm từ cổ lên vành tai nhỏ xinh.

"Joohyun, đêm nay em thật đẹp. Làm người khác rất muốn ăn, nếu em không cho thì em sẽ mang tội ác đó nha, cho đi mà.." Năn nỉ ỉ ôi một chút thì Joohyun đã hoàn toàn ngã bài nằm im chịu trận trước tôi. Cái cách nàng xấu hổ e lệ như vậy làm người khác chỉ muốn đem nàng nuốt hết vào trong bụng để cho nàng khỏi phải chạy đi đâu được nữa.

"Nhẹ thôi đó ..."

"Người ta biết mà."

"Hôm kia cũng nói vậy, kết quả mông em toàn vết cắn tím tím đỏ đỏ. Mất nết Son Seungwan!"

"Vòng ba hấp dẫn như vậy, không cắn chính là phí một lần ăn nhau." Tôi nháy mắt, hoàn thành xong việc cởi đồ rồi phủ lên người nàng bằng thân người của mình, tôi tự tin là nó đủ rắn chắc, đủ mạnh mẽ để nàng bám lấy thân tôi mà không hề sợ ngã, rồi sau đó nàng sẽ thoải mái ấn mạnh mười ngón tay xuống, phát tiết toàn bộ một trăm phần trăm sự rung động ở thế giới bên dưới kia.

Tiếng la ó phản đối sớm đã bị dập tắt, thay vào đó là những thanh âm nóng bỏng, đủ làm người khác mặt đỏ tim đập nếu như vô tình nghe thấy nó. Tôi hạnh phúc tiến sâu vào nàng, để cái vò đầu của nàng làm rối mái tóc của tôi bởi vì tôi muốn thế. Những ào ạt đụng chạm liên tục va đập trên chiếc giường này, nhăn nhúm drap, gối rớt lung tung, chứng tỏ một tình yêu mạnh mẽ đang dâng tràn. Sau cùng, tôi nằm im trên người nàng khi cao trào đã qua đi. Quên cả cơn đau trên tấm lưng trần chi chít dấu đỏ, cũng chẳng nhớ đến việc phải ăn "kem" còn dính trên bàn tay tôi bởi những hoạt động quá mạnh mẽ đã rút hết sức lực của tôi. Tôi chỉ muốn ngủ thiếp đi trong thế giới chỉ có tôi và nàng, cứ như vậy cho đến mãi mãi. Mi mắt tôi híp dần, vội vàng đan yêu thương trên bàn tôi với tay nàng, trơn lán và dính dáp, tôi thở hắt ra, theo sau tôi là câu nói của yêu thương của nàng.

"Đứa trẻ của em ngủ ngon nhé."

Tình yêu lẫn sự đụng chạm vẫn vẹn nguyên như ngày đầu. Tôi là chìa khóa, nàng là ổ khóa, chỉ có một chìa và một ổ duy nhất trên đời, chúng tôi sinh ra là để dành cho nhau.

.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#wenrene