Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Hanh lấy ra gel bôi trơn chế lên tay của mình rồi chen vào giữa hai chân của Kim Doãn. Ngón tay ấy đã lướt qua đùi non mẫn cảm, đụng chạm vào chỗ riêng tư rồi đi thẳng đến cửa sau, khẽ chen vào tâm điểm còn siết chặt, khô ráo và sạch sẽ. 

Kim Doãn muốn rên nhưng không thể rên, chỉ biết cho tay bụm miệng mình lại và nhìn Tần Hanh bằng ánh mắt đọng nước. Mới đó mà anh đã muốn khóc rồi, quả nhiên giống thỏ. 

"Không được phát ra âm thanh nào hết, hiểu không?"

Kim Doãn gật gật đầu. Tần Hanh nhẹ nhàng cho tay nới lỏng không gian bên dưới ra. Có như thế thì khi nhét được đồ chơi vào mới giảm xuống cơn đau. Nơi này của anh vẫn chặt như lần đầu, khiến công đoạn khuếch trương tốn không ít thời gian. 

Trong lòng Kim Doãn đang giăng đầy nỗi sợ, nhưng sợ ở đây là sợ bị phát hiện bản thân mang bộ dạng xấu hổ chứ không phải nguyên căn nào khác.

"Ngoan nào."

Tần Hanh thỏ thẻ nói. Ngón tay của cậu đang ở trong mật huyệt của Kim Doãn mà nhẹ nhàng làm loạn, khuấy đảo từng vòng đều đặn. Không biết tại anh tưởng tượng hay tại âm thanh quá chân thật nữa, chỉ biết lỗ tai của anh đã nghe được sự róc rách ọp ẹp bên dưới. 

Kim Doãn cảm thấy mình không chịu nổi nên càng ra sức bụm miệng, đôi mắt thì mở to và như chứa đầy sự thống khổ dù chỉ mới giây phút đầu. Ngón tay của Tần Hanh không thô, nhưng nó dài và to cho nên điểm G bên trong thoáng đã bị chạm đến. Đáng nói hơn là cậu không ngừng rút ra rồi cắm vào, nhịp điệu không nhanh không chậm nhưng đủ làm anh cảm thấy thăng hoa trước từng hồi chọc chọc như kích điện trên. 

"Không được bắn đâu đó."

Tần Hanh cho tay còn lại giữ lấy thứ nam nhân của Kim Doãn rồi cười gian manh nói. Lúc này trong đầu không còn gì ngoài mông lung và quay cuồng. Theo bình thường anh sẽ hỏi, tại sao bản thân phải chấp nhận trải qua tình cảnh này. Nhưng không, hiện tại anh chỉ lo mình phải trải qua cơn bức bách đang hình thành sẽ rất khó khăn. 

Ai mà không có nhu cầu trong chuyện chăn gối, Kim Doãn cũng không còn nhỏ và suốt một thời gian dài không trải qua. Phải chăng điều này chính là nguyên nhân khiến anh ở đây hưng phấn? Thật là đau đầu và khó hiểu nếu mãi suy nghĩ. Chi bằng cứ chờ thời gian trả lời, còn bản thân trước mắt cứ làm cho tốt nhiệm vụ được giao.

Cũng không rõ là Kim Doãn có cho Tần Hanh một vị trí cao trong lòng hay chưa. Cũng không rõ Kim Doãn sợ Tần Hanh đến độ nào. Nhưng chỉ cần là mệnh lệnh từ miệng cậu thốt ra, thì bản thân liền cảm thấy nó như biến thành một sợi dây trói buộc anh thật chặt, thật siết. Làm anh không thể kháng cự, thậm chí cổ họng có giật giật thì vẫn chẳng nói được gì chống đối. 

Kim Doãn hơi ưỡn cong người do bên dưới cứ bị ngón tay của Tần Hanh tấn công. Cậu không mang bao tay nên cảm giác chân thật đang mãnh liệt lan tỏa ngày một lớn. Đừng nói là cậu biết được bên trong mềm mịn và trơn trượt ra làm sao, chính anh cũng cảm thấy phần da tay hơi khô của đối phương đang chọc vào thành vách mềm mỏng của mình. Song nằm giữa trung tâm nhận lại sự bao bọc ấm áp của tràng đạo. Cửa sau như có lực hút, nhẹ nhàng dẫn dụ ngón tay của cậu mỗi ngày tiến vào một sâu. 

Tần Hanh lấy trong túi ra mấy quả trứng rung, sau đó đưa đến trước mặt của Kim Doãn rồi đong đưa qua lại. Cậu không mở miệng vấn, nhưng nhìn vào ánh mắt kia thì anh cũng hiểu cậu đang hỏi ý mình, xem có thể nhét vào chưa. 

Kim Doãn gật gật đầu và tự động dang chân mình ra rộng hơn. Một cảm giác xấu hổ nói không thành lời nhưng trong lòng lại chẳng cho phép cự tuyệt. Trứng rung mềm mại nhưng cũng lạnh lẽo đang chen vào giữa cửa hang siết chặt dù vừa được nới lỏng nên còn mềm mại và ướt át. Chúng bắt đầu đi sâu vào trong thông qua sự trợ giúp của cậu khiến cơ thể anh theo đó mà giật giật. 

Mắt của Kim Doãn sắp chảy nước đến nơi, phần chân cũng muốn khép lại. Nhưng Tần Hanh cho tay giữ chặt đùi của anh rồi tiếp tục đẩy thêm quả thứ hai vào. 

Thật muốn rên một tiếng cho cõi lòng nhẹ nhàng hơn. Nhưng nếu anh mở miệng thì không khác nào trái lệnh của Tần Hanh, đồng thời tự làm trò cười cho thiên hạ. 

Vì miệng huyệt đã được làm rộng trước đó một thời gian nên trứng rung vào trong rất dễ dàng theo kiểu lần lượt chầm chậm, mới đó mà đã nằm gọn ở nơi mẫn cảm ba quả và hoạt động hết năng suất. Kim Doãn chưa từng trải qua cảm giác này nên như bị giật điện, toàn thân không ngừng run rẩy và hơn hết là cảm nhận số lượng trứng như nhân đôi lên. 

Chúng điên cuồng lộng hành, làm Kim Doãn thấy bụng dưới của mình đang căng phồng lên. Hơi ê ẩm, nhưng lại rất kích thích. Anh không biết phải nói thế nào, chỉ biết nói không thích chính là sai trái. 

Tần Hanh chỉnh tần số quá cao, không khỏi làm chúng rung lắc tung tăng, nhún nhảy loạn xạ nên Kim Doãn sinh ra ảo giác số trứng rung tăng vọt cũng chẳng có gì lạ. Lúc này cậu buông cậu nhỏ của anh ra và nói rằng:

"Đừng che miệng nữa, nhưng không được để phát ra âm thanh nào đâu. Đồng thời bên dưới cũng thế, không có lệnh của tôi, anh không được xuất."

Dứt tiếng, Tần Hanh cũng nằm xuống thưởng thức phim. Để Kim Doãn nằm cạnh bên cứ uốn éo, hơi nhấc mông lên rồi lại nghiêng sang trái, xong lại trở ngược về bên phải, không tài nào nằm yên được. 

Nhưng cái khó không nằm ở đó, so với chuyện bắn không được thì phải giữ yên lặng tuyệt đối mới là đáng sợ. Tần Hanh đang nghĩ cái gì mà giao xuống nhiệm vụ này chứ? Kim Doãn không thể nào mãi cắn chặt răng hoặc môi của mình. Kim Doãn lại càng chẳng há miệng được, do há miệng thì âm thanh đang tồn đọng bên trong, chực chờ được giải phóng sẽ đua nhau xổ ra. 

Kim Doãn thật sự đã khóc rồi. Phải làm sao đây? Nên nói từ an toàn sao? Không được, anh không muốn Tần Hanh mất hứng. Bản thân còn đang trong giai đoạn tập quên đi Ngạn Ninh nên càng không muốn đề cập đến. Não anh từ lâu đã mơ hồ đến độ rỗng tuếch, nên nghĩ về ngày xưa, nghĩ đến cái chết oan ức của đối phương cùng người ông là không có khả năng. 

Kim Doãn phải làm sao mới được? Nước mắt cứ lăn dài nhưng không thể hít mũi hoặc cất tiếng. Tần Hanh biết anh đang khổ sở cạnh bên mình như thế nào nên xoay người qua, nhẹ nhàng giúp anh lau nước mắt rồi cho mặt úp vào ngực mình. 

"Ngoan nào, nín nào."

Kim Doãn không biết mình có thể ôm Tần Hanh hay không. Do anh cũng tìm hiểu được sơ sơ trên mạng là không thể tự tiện động chạm vào người Dom. Nhưng cậu ở đây cũng bỏ đi cái luật khoảng cách với Sub của mình, thế anh còn ngần ngại gì mà không ôm lại, tìm điểm tựa cho bản thân đúng không? 

Kim Doãn lấy hết can đảm mình có trong người, cộng với thống khổ mà cho tay ôm lại Tần Hanh. Anh chôn gương mặt chứa đầy nét đáng thương, uất ức vào vùng ngực rộng lớn của cậu. Còn tay thì luồn ngang hông câu chặt, nhưng bàn tay của anh không thả lỏng, trái lại đã nắm thành đấm. 

"Không chịu nổi nữa sao?"

Kim Doãn gật gật đầu, Tần Hanh theo đó ngồi dậy, cầm lên quần lớn lẫn quần nhỏ của anh rồi thì thào bảo:

"Tự mặc vào đi, tôi dẫn anh ra khỏi chỗ này."

Kim Doãn lồm cồm ngồi dậy, anh muốn hỏi là: Phải để yên những cái trứng rung đang đi đến điểm G rồi nằm sát vào nó mà chà đạp lại bên trong sao? 

Nhưng rồi vẫn là không dám hỏi, chỉ biết răm rắp nghe theo. Mặc quần xong thì cùng Tần Hanh đi ra khỏi rạp chiếu phim. Cái đáng nói là món đồ chơi ấy vẫn hoạt động cao độ tại hang động chật hẹp, biến bản thân trở nên đi đứng khó khăn, cơ mặt cũng co rúm. 

Chỉ là vài giây nữa, khi bước ra khỏi cánh cửa của rạp, Kim Doãn phải đối mặt với ánh mắt của rất nhiều người. Cho nên không còn cách nào ngoài cố gắng nhấc từng bước và trưng ra nét mặt bình thường, giống như đang nói bản thân vô cùng ổn. Đôi mắt xinh đẹp này rất muốn tuôn lệ nhưng ráng giữ lại tại vành mi. Tự nhủ lòng không được khóc, không được khóc, phải bình thường hết sức có thể. 

Ngồi được lên xe, Kim Doãn cảm thấy toàn thân mình không còn cảm giác gì nữa. Không phải trứng rung đã ngưng hoạt động, không phải điểm mẫn cảm không còn bị giày xéo. Nhưng anh như hóa thành vô cảm rồi. 

Tần Hanh đưa Kim Doãn về nhà của mình. Cậu không để anh xuống xe mà cho tay xốc lên rồi ôm đi vào trong. Ban nãy khi xe lăn bánh được một đoạn thì cậu đã nhấn nút tắt trứng rung, không để nó hoạt động nữa. Đáng lý cậu sẽ nhấp nhá vài lần, để cơn sóng trong lòng anh vừa được hạ xuống lại dâng lên. Để anh không biết khi nào trứng rung sẽ tác oai tác quái mà khẩn trương lo sợ, cơn kích thích theo đó còn dâng trào. 

Nhưng nhìn nét mặt của Kim Doãn đang không ổn thật sự, nên kế hoạch cho cảnh lần này coi như gãy gánh giữa đường. Tần Hanh thấy lo lắng lắm, tại trên suốt quãng đường về nhà, anh cứ lặng câm. 

Kim Doãn được Tần Hanh đặt lên giường. Cậu định quay lưng đi lấy khăn ấm cho anh, nhưng anh nhanh chóng bắt lấy tay của cậu. 

"Sao thế?"

Tần Hanh hoang mang. Kim Doãn thì cuống họng run run, khóe mắt lại đọng đầy nước và đỏ hoe. Trong sự cố gắng thì cuối cùng anh cũng rặn ra được câu:

"Đánh tôi, được không?"

"Anh làm sao vậy?"

Tần Hanh lo lắng trong lòng, sốt sắng ngồi xổm cạnh Kim Doãn rồi cầm lấy tay của anh sau câu hỏi. Anh lắc lắc đầu, mắt hơi cụp xuống, sau một ít giây ngập ngừng, anh cũng nói tiếp rằng:

"Không làm sao hết."

"Anh khó chịu ở đâu à? Sao lại nói như thế?"

"Không phải."

Kim Doãn chậm rãi nói. Tần Hanh làm sao có thể tin? Thoáng đưa tay vuốt mái xước của anh lên rồi hỏi lại lần nữa:

"Nói. Đây là mệnh lệnh."

"Không có. Không phải Sub cũng có quyền yêu cầu Dom cung cấp cho mình cái đang cần sao? Thế tại sao em lại không thể đánh tôi khi tôi yêu cầu?"

Kim Doãn không muốn nói cảm nhận thật của mình với Tần Hanh. 

"Tôi là Dom hay anh là Dom? Nói. Rốt cuộc anh đang làm sao?"

Tần Hanh siết chặt cằm của Kim Doãn. Lúc này khí chất của một Dom đang lan tỏa mãnh liệt, khiến anh không khỏi sợ hãi và căng thẳng. Nhưng còn gì sợ hơn việc bị trăm ngàn con người ở ngoài cộng đồng nhận ra bản thân nhét món đồ chơi tình dục trong người? Còn gì sợ hơn việc những người xem phim chung rạp phát hiện nửa thân dưới của anh trần truồng, cửa sau thì ướt đẫm và ngậm mấy cái trứng rung, dây rút còn nằm lùa xùa ở bên ngoài? 

Kim Doãn nhẹ đẩy tay của Tần Hanh ra, sau đó lại lắp dấp bảo:

"Chỉ....chỉ đơn giản....đơn giản là muốn bị đánh thôi."

Tần Hanh thở ra một hơi rồi nói:

"Được rồi. 30 roi."

Tần Hanh đi lấy roi, Kim Doãn ngồi trên giường cũng ngoan ngoãn cởi đồ ra. Giữa hai chân của anh còn dây kết nối với trúng rung dư ra lủng lẳng. Vì cửa sau chịu cảnh cọ xát kịch liệt cả buổi nên chỗ ấy ướt đẫm, dịch ruột còn men theo dây của trứng rung mà nhỏ từng giọt dịch ra bên ngoài. 

Kim Doãn chỉ biết mình đang vô cùng khó chịu trước cảm xúc rối tung rối mù, một mớ hỗn độn đang ăn mòn não bộ của anh. Tần Hanh lựa chọn xong roi mình sẽ dùng thì bảo rằng:

"Mau đến đây."

Kim Doãn chập chững bước đến. Tần Hanh đem còng tay khóa tay anh lại, sau đó nâng lên cao, mắc vào giá đỡ có sẵn ở đây. 

"Em..."

"Im lặng nào."

Tần Hanh làm ra hành động suỵt nên Kim Doãn cũng ngậm câm. Cậu lấy roi, khẽ gõ gõ lên mông của anh rồi nói:

"30 roi tôi sắp hạ xuống, không phải vì cung cấp theo ý anh muốn, đơn giản là muốn anh biết không ngoan thì phải bị phạt."

Dứt tiếng, Tần Hanh liền đánh mạnh vào mông của Kim Doãn. Khiến anh không thể đứng yên trên nền gạch mà hơi chao đảo. Cậu nhanh cho tay vịn lấy eo anh, từ phía sau thở ra một luồng khí nóng rồi như cắn như không cái vành tai anh và nói:

"Đứng yên nào, chuyển động một bước, đánh thêm một roi."

Kim Doãn không phải đang cần bị đánh sao? Anh muốn tìm sự sảng khoái trong đòn roi chứa đầy đau đớn. Muốn mượn từng cái đau rã rời này đánh tan cơn khó chịu trong người. Cho nên sau hai lần gượng đứng yên tại chỗ để Tần Hanh đừng nghi ngờ thì bản thân lại chọn chao đảo. 

Tần Hanh làm sao không nhìn ra suy nghĩ của Kim Doãn. Nhưng rồi vẫn mở miệng bảo:

"Lại hư thêm một lần, phạt thêm một roi."

Cứ như thế, lâu lâu Kim Doãn lại tỏ ra đứng không vững. Nhưng nói thật, hai chân anh từ lâu đã không còn sức, từng cái đánh của cậu đều để lại dấu đỏ ửng trên mông, giống như cả da cũng sắp rách. Thế không phải anh có thể đứng vững là vì quá gồng sao?

Kim Doãn là cắn chặt môi, cố nuốt xuống mọi đau đớn vì nó giúp được anh cảm thấy mình còn sống, mình chưa bị nổ tung. Tần Hanh đánh cho xong 30 cái chính và những đòn phụ do bị phạt xong xuôi thì đã quăng hẳn roi đi.

Kim Doãn toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi, rất muốn khụy xuống nhưng tay đang bị mắc lên cao thì làm sao chùn chân? Xem ra Tần Hanh đều tính cả rồi, cậu thừa sức biết anh không đứng để nhận nổi 30 roi, ngay cả quỳ cũng sẽ trườn người nằm bẹp về trước thôi. 

Tần Hanh không nói gì, lẳng lặng giúp Kim Doãn tháo còng tay. Cả hai hiện tại đang dán sát vào nhau, do cậu sợ anh bị ngã trong lúc không còn điểm nâng nên mới cố tình áp sát người. 

Tần Hanh ôm Kim Doãn lên và đi thẳng vào nhà tắm. Để anh nằm trong bồn, cậu cho tay xả nước vào. Nước này được xả ra với nhiệt độ được cậu chọn sẵn nên không lo ngại anh bị bỏng. 

"Em ra ngoài đi."

Kim Doãn thấy Tần Hanh định bước vào bồn thì cũng mở miệng đuổi. 

"Là tôi đẩy thứ đó vào trong người anh, nên tôi sẽ là người lấy ra."

"Tôi tự mình làm được, ra ngoài đi."

"Kim Doãn."

"Hay em đang đợi tôi nêu từ an toàn?"

Tần Hanh thở ra rồi gật gật đầu, xong cũng quay lưng đi. Trong lòng cậu cảm thấy chuyện không lành như sắp đến rồi. Kim Doãn là đang bị chạm đến giới hạn rồi ư?

Khoảng 15 phút sau, Kim Doãn đã trở ra ngoài và mặc trên người bộ đồ ngủ cậu.

"Lại đây."

Tần Hanh cho tay ngoắc, Kim Doãn cũng đi lại nhưng rất chậm rãi, còn hơi khập khiễng. Có lẽ hai chân của anh quá mỏi nhừ, không còn miếng sức lực. Cộng thêm vừa ăn quá nhiều đòn roi nên dáng đi hơi kỳ lạ. 

Thấy Kim Doãn ngồi xuống giường, Tần Hanh liền lấy nước đưa cho anh rồi hỏi:

"Đau lắm không?"

"Không."

"Anh ổn hơn chưa?"

"Tôi bình thường mà."

Kim Doãn nói xong còn cười gượng gạo một cái. 

Tần Hanh biết mình không thể xen quá sâu vào chuyện của khách. Nhưng cậu vốn không xem anh là khách và từ lâu cũng vượt qua quá nhiều quy luật trong cái nghề này rồi. 

Tần Hanh nhận lại ly nước và đặt nó xuống giường, sau đó bảo:

"Anh ngủ đi, khi nào thức dậy thì cùng nhau ăn tối rồi tôi sẽ đưa anh về."

"Tôi muốn về liền bây giờ."

"Anh chưa ổn đâu."

"Tôi ổn mà."

"Cãi?"

Kim Doãn không nói tiếp nữa, chỉ biết hít một hơi sâu rồi thở dài. Tần Hanh vươn tay xoa xoa đầu anh rồi nói:

"Uất ức lắm à?"

Kim Doãn không biết nên gật đầu hay lắc đầu. Nhưng anh cảm thấy hốc mắt của mình đau. 

"Nói."

"Tôi không biết tại sao mình....phải chịu....những chuyện như thế này....nữa."

Lắp bắp cả buổi thì Kim Doãn cũng nói được thành câu rồi. Tần Hanh thì trưng ra nét mặt hết sức thận trọng để nghe anh cất lời tiếp:

"Tôi muốn về nhà."

Trông chờ nhưng rồi Kim Doãn lại đòi về nhà nên Tần Hanh cũng chạnh lòng và khó chịu. Nhưng nếu anh muốn thì đành chiều thôi, cậu không có cái quyền gì để giữ anh lại trong khi anh không muốn? 

"Tôi có....có thể bắt taxi."

Thấy Tần Hanh định đưa mình về, Kim Doãn lại nói. 

"Tôi không an tâm."

"Không sao....tôi cũng nên tập quen."

Nói xong Kim Doãn quay lưng ra khỏi cổng nhà của Tần Hanh. Cậu làm sao để an tâm đây? Nhưng đi theo sau lưng thì chỉ khiến mọi thứ càng tội tệ. 

Kim Doãn bắt taxi, sau đó cũng về được đến nhà. 

"Không phải con đi chơi với Tần tổng sao? Sao lại đi taxi về?"

"Em ấy bận đột xuất. Con lên lầu nghỉ đây."

Kim Doãn đáp xong thì đi hẳn lên lầu. Mẹ Kim  không nhìn ra điểm nào bất thường nên tin rằng cả hai không cãi nhau. Dù đôi mắt của anh có chất chứa sự buồn bã thì vẫn nào thấy lạ. Do trước giờ anh đều thế, hơn hết bà nghĩ, đang đi hẹn hò mà người yêu phải bỏ đi giữa chừng thì bực bội lắm. 

Kim Doãn nằm xuống giường, kéo chăn trùm kín bản thân lại. Anh trốn bên trong mà khóc nức nở, khóc đến không thở được, toàn thân đổ đầy mồ hôi nhưng vẫn chưa chịu chui ra. 

Kim Doãn đã cố hết sức mới kiềm được đến giây phút hiện tại. Kim Doãn đã ráng gượng lắm mới không ở trước mặt Tần Hanh nói ra mấy lời khiến quan hệ chủ tớ về sau đứt đoạn. 

Kim Doãn thấy mình điên rồi, điên thật rồi. 

Kim Doãn không hối hận chuyện để người khác đánh mình, vì vào giây phút đó anh sảng khoái hẳn ra, tìm được cảm giác đang tồn tại. Nhưng còn chuyện đụng chạm kia, đến cùng nó giúp được gì cho anh mà phải chịu đựng đến mức không còn mặt mũi như ở rạp chiếu phim? 

Kim Doãn không điên thì sao lại thụ động chấp nhận tất cả chứ? Kim Doãn là đang muốn trốn chạy những hình ảnh mà bản thân đã cho diễn đến vào buổi chiều. Nhưng làm sao để xóa nó khỏi tâm trí và ngưng nhớ đến được chứ? Sự việc hôm nay sẽ khiến anh ám ảnh mãi đấy. Dẫu không nói được sẽ kéo dài trong bao lâu, cơ mà trước tâm tư không tịnh này của anh thì nó chưa thể mất đi nhanh chóng. 

Đến khi Kim Doãn chui ra khỏi chăn thì trời đã tối mịt. Anh tự lau đi nước mắt và nước mũi của mình. Khóc xong rồi mới biết thế nào là mệt và đau mắt. Nhưng muốn ngưng thì lại khó, cứ tức tưởi không thôi. 

Lúc này điện thoại reo, Kim Doãn lấy ra xem thì phát hiện là Tần Hanh. Anh không thể nào nói chuyện với cậu bằng cái giọng kỳ cục sau khi vừa khóc xong. Do đó nhanh chóng tắt máy và chọn gửi lời nhắn với nội dung:

"Tôi đang không tiện nghe máy, gọi lại sau."

Thật ra Tần Hanh muốn gọi cho Kim Doãn sớm hơn. Bởi lòng cậu như có lửa đốt khi để anh về nhà một mình trong bộ dạng lẫn tình trạng như thế. Chịu hơn 40 roi với lực đánh như rách da rách thịt vốn không phải chuyện đùa. Nhưng rồi không dám và thấy, anh thật sự cần khoảng không, song nhận ra bản thân đã chọn sai cảnh để áp dụng lên anh. 

Với một người mắc bệnh trầm cảm nhiều năm chưa khỏi và cả năm ra đường chỉ vì đến gặp bác sĩ tâm lý để tái khám như Kim Doãn, thì subspace hôm nay quả nhiên hơi bạo. Tần Hanh trách mình không sớm nhận ra vấn đề mà dừng lại kịp lúc, để anh phải khổ sở, mang theo cảm xúc tồi tệ. 

Dục vọng hay phản ứng sinh lý là điều hết sức bình thường. Tần Hanh nên nhìn ra xem Kim Doãn có thật sự muốn lên đỉnh hay chẳng qua theo bản năng trong người mà cơ thể đáp trả lại một cách thành thật. 

Lần này Tần Hanh sai rồi. 

Kim Doãn cũng thấy mình sai rồi. 

Thế là ở hai căn phòng khác nhau, ở hai nơi khác nhau, có hai đối tượng đang vò đầu bứt tóc mình trong đêm đen, cả đèn cũng không bật. 

Kim Doãn thì lại bâng quơ nghĩ đến cái chết. 

Tần Hanh thì lại không ngừng trách mình và cắn rứt. Cả hai đều trải qua cảm giác như muốn điên lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top