Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Ở cùng với bác sĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kuderian đã chờ sẵn ở tầng ba mươi tư, thấy hai người bọn họ tới thì lập tức đón lấy Thời Niệm, nhanh chóng mở miệng trước khi Thời Diệc Vũ nói: "Tôi là bác sĩ, tôi có thể giải quyết được, hai cậu yên tâm ở bên ngoài chờ đi."

Nói xong liền vững vàng bế Thời Niệm lên bàn phẫu thuật rồi đóng cửa lại.

Thời Diệc Vũ nhìn cánh cửa đóng chặt, trái tim vẫn đập cực nhanh. Úc Lộ Hàn ôm bả vai anh, ngón tay cuộn tròn, hắn vỗ vỗ bả vai Thời Diệc Vũ: "Yên tâm, không sao đâu em, bác sĩ sẽ không để Niệm Niệm xảy ra chuyện gì hết."

Cũng không biết lười này là đang an ủi Thời Diệc Vũ hay là đang tự nói với chính mình nữa.

Hai người ngồi ở phòng làm việc của bác sĩ, ánh mắt vẫn đặt trên cánh cửa đã khép chặt kia, ai cũng không nói gì, bầu không khí trầm lắng đến mức khiến người ta thở không nổi.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ dần dần sáng lên, phía chân trời loé lên quang huy của hằng tinh.

Kuderian đẩy cửa đi ra, tháo găng tay, giữa hai hàng lông mày là vẻ mỏi mệt nhàn nhạt: "Không sao, tình hình đã ổn, nhóc con kia mệt quá nên vừa nãy đã ngủ thiếp đi rồi, tôi có đắp chăn cho thằng bé."

Thời Diệc Vũ thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa mi tâm: "Thân thể thằng bé xấu đi sao?"

"Đúng vậy."

Ngón tay Kuderian gõ lên mặt bàn, hình chiếu ảo của toàn thân của Thời Niệm hiện lên giữa không trung, còn kèm theo các loại số liệu thân thể.

Anh ta chỉ vào chuỗi số trong não bộ của Thời Niệm rồi nói: "Tinh thần lực của bé Niệm Niệm vẫn đang không ngừng tăng trưởng, hiện tại đã vượt xa bạn bè cùng trang lứa rồi, thậm chí còn mạnh hơn cậu lúc đó nữa đấy Boss."

"Dựa theo gen của thằng bé mà nói thì ở tuổi này đạt tới tình trạng như vậy là chuyện rất bình thường."

Bác sĩ ngước mắt nhìn Thời Diệc Vũ và Úc Lộ Hàn: "Nhưng thân thể của nhóc con này không chống đỡ được tinh thần lực khủng bố như vậy, việc này khiến cho các cơ quan trong cơ thể thằng vé bị tổn thương ở các trình độ khác nhau, cũng là nguyên nhân khiến thân thể Niệm Niệm nhanh chóng súy yếu."

Úc Lộ Hàn nhíu mày, ánh mắt ngưng trọng: "Có biện pháp nào có thể ngăn chặn tinh thần lực của Niệm Niệm tăng trưởng không?"

Kuderian buông tay: "Không có cách nào cả, tinh thần lực tăng trưởng giống như thân thể của đứa nhỏ ngày một cao lên vậy, trừ phi trời sinh đã là đồ lùn, nếu không thì không có cách nào ngăn được."

Úc Lộ Hàn lại nghĩ đến một phương pháp khác: "Nếu nội tạng bị tổn thương thì không thể cấy ghép cái mới sao?"

"Đương nhiên có thể." Kuderian đưa ra câu trả lời khẳng định, nhưng rất nhanh anh ta đã đưa ra lời giải thích: "Nhưng dựa theo phương pháp như vậy thì hầu như tất cả các cơ quan đều phải thay thế một lần, thậm chí ngay cả não bộ cũng phải thay thế... Nhưng nếu như vậy thì liệu đó có còn là bé Niệm Niệm ban đầu hay không?"

Thời Diệc Vũ nhanh chóng phủ quyết: "Biện pháp này không được."

Bác sĩ nhìn anh: "Vậy thì chỉ còn cách mà chúng ta đã thảo luận ngay từ ban đầu mà thôi."

Ánh mắt Thời Diệc Vũ nặng nề, hồi lâu cũng không nói gì.

Úc Lộ Hàn không rõ nguyên do: "Là cách gì?"

Thời Diệc Vũ ngước mắt nhìn hắn, giọng nói trầm trọng: "... Huỷ bỏ tinh thần lực của Niệm Niệm."

Kuderian búng tay một cái, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Úc Lộ Hàn mà nói tiếp: "Trong đế quốc, số người không có tinh thần lực chỉ chiếm 0.03%, tuy rằng không nhiều lắm nhưng cũng có nghĩa là không có tinh thần lực cũng có thể sống sót được, nhưng so với chuyện đó thì tuổi thọ sẽ bị giảm đi rất nhiều."

"Nếu như cuối cùng thật sự không còn cách nào nữa thì chỉ có thể phế bỏ tinh thần lực của đứa nhỏ này để bảo toàn tính mạng của thằng bé mà thôi."

"Đương nhiên, đây chính là biện pháp trong trường hợp bần cùng nhất, thuộc về phương án cuối cùng."

Thời Diệc Vũ nghe anh ta nói như vậy thì cũng không cảm thấy bất ngờ gì, chính anh cũng biết rõ tình hình thân thể của Thời Niệm và cũng từng nghĩ đến phương pháp này rồi.

Nhưng anh cũng biết rằng, phương pháp được ăn cả ngã về không này chỉ kéo dài hơi tàn cho Thời Niệm được mấy chục năm mà thôi.

Mà trong thời đại tinh tế với độ tuổi bình quân là sáu bảy trăm tuổi này, mấy chục năm ấy sẽ trôi qua rất nhanh.

Sau một thời gian dài trầm mặc, Thời Diệc Vũ nắm tay Úc Lộ Hàn, giống như làm thế sẽ tiếp thêm sức mạnh lớn lao cho mình.

"Cứ kê đơn thuốc trước đi." Thời Diệc Vũ đưa ra quyết định: "Dùng thuốc thang để duy trì một thời gian đã, tất cả đều đợi đến khi Thời Niệm lớn lên rồi tự thằng bé lựa chọn... Bọn tôi đều không có tư cách quyết định tương lai của bé con."

Tất cả thuốc thang của Thời Niệm đều là loại đặc chế, Kuderian từ chối cho ý kiến đối với quyết định của Thời Diệc Vũ và Úc Lộ Hàn: "Được rồi, thuốc mới cần thời gian một tuần để làm ra, tốt nhất là để cho thằng bé ở lại chỗ của tôi trước đã, để tránh có tình huống đặc thù phát sinh."

Thời Diệc Vũ gật đầu, để Úc Lộ Hàn ở lại nói vài chuyện cần chú ý với bác sĩ, còn anh đi vào trong phòng chăm sóc Thời Niệm.

Kuderian nhìn bóng lưng của Thời Diệc Vũ rồi thở dài một tiếng, nhìn về phía Úc Lộ Hàn rồi nói: "Thật ra các cậu nên đưa ra lựa chọn luôn đi, càng kéo dài lâu thì sẽ càng nguy hiểm."

"Lấy tình huống hiện tại của Tiểu Niệm Niệm mà tính thì chỉ qua mười mấy, hai mươi năm nữa là tinh thần lực của thằng bé hoàn toàn có thể vượt qua cậu rồi..."

Nói đến đây, Kuderian cảm thán nói: "Huống chi, đứa nhỏ này đúng là một hạt giống rất tốt cho Quân bộ."

Úc Lộ Hàn: "..."

Bác sĩ xấu hổ khụ một tiếng, nói tiếp: "Ờm... đợi bé Niệm Niệm lớn lên đến một độ tuổi nào đó, tới lúc đó thì đến cậu cũng không áp chế được bé con đâu, khi ấy, dù là đối với thằng bé hay là đối với đế quốc đi nữa thì đó cũng đều là một mối nguy hiểm cực kỳ lớn."

Úc Lộ Hàn lắc đầu, vẫn kiên trì với quyết định cũ: "Giống như A Vũ nói, bọn tôi chỉ là phụ huynh của bé con, không có tư cách quyết định cuộc đời thằng bé."

"Trước khi đến lúc đó, chúng tôi chỉ có thể dốc hết toàn lực cho Niệm Niệm lựa chọn cơ hội mà thôi."

... (Truyện chỉ được đăng tại W.ATT.PAD, acc: cmj_jinju )

Thời Niệm nằm trên giường nhỏ, một lần phát bệnh này gần như đã rút hết sạch sức lực của bé. Mái tóc đen mềm mại buông xuống bên mặt Thời Niệm, càng làm nổi bật lên vẻ tái nhợt không có huyết sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Mu bàn tay trắng nõn của Thời Niệm bởi vì tiêm thuốc nên trở nên xanh tím, nhìn qua hơi ghê người.

Thời Diệc Vũ nhẹ nhàng cầm lấy tay Thời Niệm, đặt ở bên môi rồi hôn lên, hai mắt không nén được nước mắt.

Rõ ràng bọn họ đã cẩn thận như vậy rồi, nhưng Thời Niệm vẫn giống như một cơn gió nhẹ, hơi không chú ý là sẽ rời bỏ bọn họ mà đi.

Thời Diệc Vũ ngồi ở bên giường, lẳng lặng ngắm nhìn Thời Niệm đang ngủ say.

Thời gian lặng lẽ trôi đi, hàng mi của Thời Niệm run lên, bé từ từ mở to hai mắt, vừa mở mắt đã thấy Thời Diệc Vũ, hàng mày nháy mắt giãn ra, tươi cười gọi: "Papa ~"

Thời Diệc Vũ hoàn hồn, trong mắt ẩn chưa đau đớn: "Hoa hồng nhỏ, con có khó chịu chỗ nào không?"

Thân thể Thời Niệm đã không còn đau nhức như ban đêm nữa, chỉ còn dư lại cảm giác bủn rủn vô lực, nhưng khi đối mặt với đôi mắt lo lắng của Thời Diệc Vũ, bé lại lắc đầu nói: "Không đau ạ, papa, bế."

Thời Diệc Vũ bế bé lên, trên người anh vẫn còn mặc áo ngủ mềm mại nên ôm rất thoải mái. Thời Niệm vui vẻ cọ cọ trên người anh, liên tục gọi: "Papa ~ papa ơi~"

Thời Diệc Vũ ôm bé, khóe môi ẩn chứa chua xót: "Papa ở đây, làm sao vậy?"

Thời Niệm vừa tỉnh lại liền biết nơi này là phòng làm việc của bác sĩ, bé ôm cổ Thời Diệc Vũ, tay chỉ ra ngoài cửa: "Papa, con muốn về nhà, không muốn ở chỗ trú bác sĩ đâu."

Thời Niệm có bóng ma tâm lý rất lớn đối với Kuderian

Đương nhiên Thời Diệc Vũ biết điều này, nhưng hiện tại anh không có cách nào mang Thời Niệm trở về cả, trong ánh mắt tràn ngập bi thương: "Niệm Niệm, xin lỗi con..."

Thời Niệm ngẩn người, dùng bàn tay nhỏ bé của mình xoa xoa khoé mắt phiếm hồng của papa, bé hít hít cái mũi, theo bản năng an ủi Thời Diệc Vũ: "Papa, papa đừng khóc mà... Con, con không về nhà nữa."

Thời Diệc Vũ ôm chặt bé, giọng nói hơi khàn khàn: "Không phải, không phải papa không muốn mang Niệm Niệm về nhà, nhưng vì bây giờ thân thể của Niệm Niệm không khoẻ, cần phải ở chỗ chú bác sĩ một thời gian, chờ thân thể con khỏe rồi, ba sẽ dắt con về nhà được không?"

Bé lại bị bệnh nặng nữa sao?

Thời Niệm nghĩ trong lòng, nhưng nhìn bộ dáng đau lòng của Thời Diệc Vũ, bé lại im lặng nuốt câu hỏi ấy trở về, tựa vào trong ngực papa rồi gật đầu: "Dạ, vậy papa nhớ phải đến đón con nha."

Thời Diệc Vũ vuốt ve mái tóc mềm mại của bé: "Papa ở ngay trên lầu thôi, con nhớ thì cứ tới tìm ba."

Thời Niệm mừng rỡ mở to hai mắt.

Đúng rồi! Trú bác sĩ ở ngay dưới lầu làm việc của papa, vậy có nghĩa là lúc nào bé cũng có thể đi tìm papa!

Thời Niệm lập tức gấp gáp chờ mong, nhưng bé vẫn có chút băn khoăn, cọ cọ cằm Thời Diệc Vũ như bé mèo con: "Vậy, vậy con có quấy rầy papa làm việc không ạ?"

Thời Diệc Vũ hôn lên trán bé: "Không đâu, ba sẽ vui lắm khi có con bên cạnh đó."

Thời Niệm cười hai mắt cong cong, cho dù sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ nhưng vẫn không thể giấu đi ánh sáng trong mắt bé.

Lần phát bệnh này tới quá gấp, cuối cùng Thời Niệm vẫn ở lại chỗ của bác sĩ.

Để tạo điều kiện thuận lợi cho các nhà nghiên cứu thực hiện các thí nghiệm, Apsu cung cấp chỗ ở bên trong toà tháp cho họ, môi trường vô cùng xuất sắc, một phòng ngủ và một phòng khách, thuận tiện nhất là phòng ở nằm ngay bên cạnh phòng làm việc của nghiên cứu viên.

Khi xác định thời gian tiếp theo Thời Niệm sẽ ở lại nơi này, bác sĩ đã bố trí thêm một cái giường nhỏ trong phòng của mình, anh ta trực tiếp bế Thời Niệm lên rồi đặt bé xuống cái giường nhỏ đã bày biện xong.

Thời Niệm cảm nhận sự mềm mại từ tấm chân, ôm chặt gối đầu vào lòng rồi lễ phép nói cảm ơn: "Cảm ơn trú ạ ~"

Tuy bé rất sợ trú bác sĩ, nhưng bé cũng đã quen biết với bác sĩ từ hồi còn bé xíu, vậy nên phòng riêng của bác sĩ bé cũng đã tới vài lần rồi.

Khắp nơi trong phòng ngủ sáng sủa đều được Kuderian thu dọn ngăn nắp, robot quét nhà làm việc tỉ mỉ, quét dọn sàn nhà không còn một hạt bụi.

Mọi thứ đều rất tốt, ngoại trừ bộ xương bên cạnh cửa sổ kia.

Bộ xương khô trắng bóng vừa hay đối diện với vị trí của Thời Niệm, bé Omega sợ hãi ôm chặt gối đầu, rụt mình vào trong chăn.

Thời Diệc Vũ dựa vào tường, cũng cau mày nhìn bộ xương này: "Cậu không thể đặt bộ xương này ở chỗ khác được à? Đặt ở trong phòng ngủ không cảm thấy dọa người hả?"

Mà Úc Lộ Hàn đặc biệt về nhà một chuyến mang quần áo của Thời Niệm cũng đã quay trở lại, ngoài ra, hắn còn mang chú gấu nhỏ trong phòng của Thời Niệm đến nữa.

Úc Lộ Hàn cũng nhìn bộ xương khô này: "Ban đêm đứa nhỏ thức dậy đi vệ sinh sẽ bị doạ."

"Làm sao có thể chứ?" Kuderian vô cùng thân sĩ nâng xương tay của bộ xương khô lên, si mê ngắm nhìn: "Vợ tôi đẹp như vậy, nhìn hộp sọ hoàn mỹ này với xương quai xanh xinh đẹp này đi, không phải hoàn hảo lắm sao, bé Niệm Niệm, nhóc không thấy đẹp hả?"

Thời Niệm nhìn bộ xương trắng tinh, khi Úc Lộ Hàn đến bên cạnh bé thì bé nhanh chóng nhào vào trong ngực daddy, mềm mại nói: "... Con sợ."

Úc Lộ Hàn ngồi bên cạnh bé, phóng thích pheromone trấn an Thời Niệm. Pheromone rượu Tequila an ủi thần kinh của Thời Niệm bé bỏng, đứa nhỏ quyến luyến rụt rụt vào trong lòng daddy.

Kuderian thở dài một tiếng rồi bế ngang bộ xương khô lên, thâm tình mà nói với nó: "Được rồi, vợ à, để em phải chịu uỷ khuất mấy ngày vậy."

Bộ xương khô đi rồi, Thời Niệm cũng buông gối đầu xuống, một lần nữa ôm chú gấu nhỏ của mình, trong pheromone hoa hồng Manta thoang thoảng tràn trề vui sướng: "Cảm ơn daddy."

Úc Lộ Hàn hôn lên trán bé rồi dặn dò: "Hoa hồng nhỏ phải ngoan ngoãn nghe lời trú bác sĩ nhé. Nếu như thân thể có chỗ nào không thoải mái thì phải nói ngay cho bác sĩ đấy."

Thời Niệm nhìn thấy vết thương trên mặt hắn thì ngẩn người: "... Dạ."

Bé có thể cảm nhận được tinh thần lực thuộc về mình từ bên trong vết thương kia, vậy nên, chính bé đã làm daddy bị thương sao?

Bàn tay ôm gấu bông của Thời Niệm căng thẳng, bé bình tĩnh nhìn khuôn mặt của Úc Lộ Hàn, cùng với vết thương đặc biệt chói mắt kia, trong mắt dần dần tràn ngập hơi nước.

Úc Lộ Hàn cảm thấy kỳ quái với phản ứng của bé, giờ chạm vào mặt rồi mới phát hiện vết thương nhỏ nọ, cười cười đáp: "Không sao đâu hoa hồng nhỏ, ba không đau."

Thời Niệm vô cùng áy náy, khóc lóc ôm chặt cổ Úc Lộ Hàn: "Daddy, con xin lỗi... Con không muốn vậy, con, con không khống chế được..."

Giọng nói của Omega bé bỏng chứa đầy nỗi bất lực và bàng hoàng, bé nhớ đến sự mất kiểm soát đêm qua của mình, rõ ràng chính bé đã làm tổn thương đến người thân rồi.

Úc Lộ Hàn bị âm thanh nhỏ bé yếu ớt của nhóc con khóc đến trái tim khó chịu, bàn tay to lớn che lại đầu nhỏ của Thời Niệm: "Không có chuyện gì đâu hoa hồng nhỏ, con chỉ bị bệnh mà thôi, chờ con hết bệnh rồi sẽ không sao nữa cả."

Thời Diệc Vũ cũng ngồi xổm xuống trước giường bé, thay bé dém lại chăn, pheromone Ngưng Tâm Ngữ quấn lấy an ủi hương hoa hồng Manta đang đau lòng, dùng khăn tay lau nước mắt trên mặt bé: "Không sao đâu con, papa với daddy đều ở đây, ở bên cạnh con mà."

Sự đồng hành phụ huynh cùng pheromone sung túc dần làm ổn định tâm trạng của Thời Niệm, bé chạy đi xin trú bác sĩ băng cá nhân.

Sau đó nhón chân dán lên vết thương trên mặt Úc Lộ Hàn, phồng má thổi lên vết thương, sợ làm đau daddy: "Phù phù, không đau nha."

Nhìn Thời Niệm phồng má chuyên chú dán băng cá nhân cho mình, Úc Lộ Hàn cười hạnh phúc trong lòng, bảo sao người ta lại nói bé con Omega chính là áo bông nhỏ mùa đông, thật sự là vừa mềm vừa ấm mà.

Khi Úc Lộ Hàn mang theo khuôn mặt dính băng cá nhân này trở lại Quân bộ, các sĩ quan khác nhìn mà mất hết năng lực quản lí biểu cảm, chỉ biết trân trối nghẹn họng mà nhìn.

Đế quốc này còn có người có thể làm Nguyên soái đại nhân bị thương được sao?

Ở đế quốc, Úc Lộ Hàn chính là sự tồn tại trên đỉnh kim tự tháp, tinh thần lực hung hãn làm cho người bình thường ở gần hắn có thể bị xé nát ngay tại chỗ, một Nguyên soái mạnh mẽ như thế ấy vậy mà lại bị người ta đả thương ngay mặt ư?!

Còn nữa, tại sao Nguyên soái đại nhân cứ mãi sờ băng cá nhân trên mặt vậy?

Lại còn cười nữa chứ?!

Hơn nữa không phải là kiểu cười trào phúng như trước đây, mà lại là điệu cười rất đỗi dịu dàng.

Các sĩ quan tỏ vẻ vô cùng mờ mịt, đầu óc ngứa ngáy muốn điên, tiêu rồi, đầu óc họ sắp tiêu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top