Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25: Ôm con chạy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong cao ốc Quân bộ, Garnett đang ngồi trước bàn dài uống trà, một đám thượng tướng ngồi ở vị trí dưới hắn ta, chăm chú theo dõi màn hình chiếu trực tiếp chiến dịch truy bắt gián điệp.

Chiến dịch này là hành động chung của giữa hai phe, thế nên cả cấp dưới của Úc Lộ Hàn và cấp dưới của Garnett đều ở đây.

Coles ngồi bên cạnh Garnett, hai tay nâng má, nhàm chán mà ngáp một cái, nhưng khi nhìn thấy trên màn hình chiếu xuất hiện Úc Lộ Hàn và Thời Niệm thì cậu ta lập tức khiếp sợ đến tròn mắt.

Cậu ta vội vã chạy đến chỗ Garnett, điên cuồng lắc vai của hắn ta: "Bé Niệm Niệm đang ở đó, ngươi mau cho bọn họ đổi lộ tuyến đi, mau lên mau lên!!!"

Vân Tự Cảnh khi nhìn thấy khuôn mặt Thời Niệm nằm gọn trong ngực Úc Lộ Hàn thì kinh ngạc thấp giọng: "Đứa nhỏ bên Apsu, sao lại ở chỗ Nguyên soái..."

Đời đời gia tộc họ Vân luôn phụ thuộc vào nhà họ Úc, trung thành tuyệt đối với họ Úc, nên tất nhiên cũng biết chuyện Úc Lộ Hàn đã kết hôn sinh con.

Nhưng những cấp dưới như bọn họ đây lại không hề biết đối tượng kết hôn của hắn là ai, cũng chưa hề thấy mặt mũi của đứa nhỏ.

Vân Tự Cảnh hồi tưởng lại lúc ở Apsu, đứa nhỏ này đã gọi Tháp chủ là papa, giờ lại nhìn đến dáng vẻ sốt ruột che chở kia của Nguyên soái bọn họ, dường như hắn ta đã biết chuyện gì đó không nên biết rồi.

Thượng tướng thuộc gia tộc Kanster ngồi bên cũng thoáng nhìn thấy sắc mặt của hắn ta, tò mò hỏi: "Cậu quen đứa nhỏ này à?"

Gia tộc Kanster cũng là gia tộc phụ thuộc vào gia tộc họ Úc, màu tóc của bọn họ là màu đỏ rực rỡ, thể trạng cao to tràn ngập sức mạnh khủng bố. Lúc bấy giờ, thượng tướng Kanster đang vuốt vuốt cằm, nhìn vào khuôn mặt của Thời Niệm đang xuất hiện trên hình chiếu.

"Lão Vân, cậu nói coi liệu đứa bé kia có phải là đứa con mà boss đang giấu không?" Moger Kanster chờ mong nhìn Vân Tự Cảnh, thấy hắn ta sửng sốt không lên tiếng thì huých khuỷu tay hắn ta: "Chậc, cậu nói chuyện cái coi?"

Trong lòng Vân Tự Cảnh đã có suy đoán, nhưng đối mặt với câu hỏi của Moger, hắn ta vẫn ra vẻ mình hoàn toàn không biết gì cả: "Tôi không biết gì hết, anh hỏi boss đi."

Moger nghe vậy thì vò mái tóc đỏ rực của mình, ngũ quan mang tính công kích lập tức lộ ra: "Chắc tôi điên rồi mới chạy đi hỏi boss đấy, ổng ghét nhất ai hỏi thăm tìm hiểu chuyện gia đình của ổng mà."

Ở phía bên kia, ly trà của Garnett bị Coles điên cuồng lắc vai làm rớt ra vài giọt, hắn ta vội vàng la lên: "Ài, từ từ coi! Đừng có nóng, đừng có nóng."

Hắn vội vàng đặt ly trà sang một bên, đang chuẩn bị ấn tai nghe để bảo những người kia dời đến nơi khác, thì ngước mắt lên đã thấy Úc Lộ Hàn dứt khoát dùng tinh thần lực hất văng mấy người kia vào bụi cỏ, tự mình ôm đứa bé vội vàng bước nhanh đi.

Garnett ngồi hóng cười nói: "Động tác của lão Úc nhanh ghê."

"Đám nhóc kia, gia tăng nhiệm vụ đây. Thấy bé con Omega kia không? Nhiệm vụ của các cậu chính là bắt lấy tên gián điệp nhưng tuyệt đối không được để cho nhóc con đó nhận ra sự tồn tại của các cậu."

Nghe thấy câu mệnh lệnh này, Vân Tự Cảnh âm thầm chắc chắn suy đoán trong lòng.

Cùng lúc đó, nội tâm của hắn ta cũng dấy lên sóng to gió lớn, đối tượng kết hôn của Nguyên soái thế mà lại là Tháp chủ của Tháp Apsu, bọn họ còn có một bé cưng Omega nhỏ nhắn.

Mà lần trước hắn ta còn gào lên với bé cưng nhà người ta...

Vân Tự Cảnh run rẩy bưng ly trà lên, uống một ngụm để đè nén kinh hãi.

Các sĩ quan nhận được nhiệm vụ mới này chỉ biết nhìn nhau, bọn họ chỉ hiểu ra là bé con Omega kia có thân phận phi phàm, liên quan không ít đến Úc Lộ Hàn.

Một giây sau, mấy người ngã xuống đất chợt thấy gã gián điệp lảo đảo chạy ra ngoài, thế là vội vàng đứng lên đuổi theo.

Thời Niệm không hề biết những tranh đấu ẩn giấu trong bóng tối này, bé ôm Phái Kỳ, đầu nhỏ tựa vào bả vai Úc Lộ Hàn: "Bây giờ, đi đón anh hai ạ?"

Nhưng bé nhớ rõ trước đây đi đón anh hai, trời lúc nào cũng tối đen mà. Thời Niệm ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía chân trời, ráng đỏ trải dài không dứt vẫn đang sáng rực.

Sớm hơn thời gian bình thường đón Úc Thần rất nhiều.

Úc Lộ Hàn vẫn luôn luôn để ý đến động tĩnh phía sau, bàn tay to lớn che ở sau gáy Thời Niệm: "Ừm, chúng ta đi cho anh hai con một bất ngờ nhé."

Thời Niệm rất dễ bị lừa qua loa, lập tức cười tươi vâng một tiếng, song lại nhỏ tiếng thương lượng với Úc Lộ Hàn: "Vậy, vậy đón anh hai, có thể mua bánh kem không ạ? Bánh kem sô cô la."

Úc Lộ Hàn: "Được chứ, nhưng con với anh hai phải ăn chung một phần đấy."

Thân thể của Thời Niệm không thích hợp nạp vào một lượng đường lớn, với một miếng bánh ngọt bình thường, Úc Thần phải ăn hết hơn phân nửa, còn dư lại mấy miếng mới đút cho Thời Niệm ăn, xem như cho bé đỡ thèm mà thôi.

Thời Niệm có bánh ngọt là đã thoả mãn lắm rồi, bé hưng phấn gật đầu đáp: "Dạ."

Omega nhỏ vui vẻ chờ đón anh hai và bánh kem sô cô la, hoàn toàn không biết sau lưng mình là trận chiến giữa những sĩ quan của Quân bộ và gián điệp.

Tinh thần lực hai bên đồng thời bộc phát, sự va chạm mãnh liệt giữa hai tinh thần lực khủng bố tạo nên dòng khí lưu lớn, cây cỏ gần đó đều bị chém đứt hết.

Luồng khí ấy khi đến gần hai ba con họ thì lập tức biến mất không còn tăm hơi, Thời Niệm nghe thấy lá cây bên cạnh vang lên xôn xao, ngạc nhiên bắt được một lá: "Daddy, gió nên (lên)."

Úc Lộ Hàn liếc mắt nhìn về phía sau, bước chân tăng nhanh, vẫn nghiêm túc lừa Thời Niệm: "Ừm, chắc là ngày mai trời sẽ mưa đó."

Đúng lúc này, gã gián điệp đột nhiên tránh thoát khỏi sự trói buộc của các sĩ quan, trong ánh mắt ẩn chứa sự điên cuồng bị ép vào đường cùng, gã hoàn toàn không nhận ra Alpha mặc đồ bình thường đang bế đứa nhỏ kia là Úc Lộ Hàn, thế là không chút nghĩ ngợi vọt về phía bọn họ.

Gã cần một con tin!

Các sĩ quan đi theo phía sau thấy gã đột nhiên lao về phía Úc Lộ Hàn thì trái tim như bị nhấc lên, cũng không dám lớn tiếng hô to, súng cầm trong tay cũng quên không dám dùng.

Đương nhiên không phải bọn họ lo lắng cho Úc Lộ Hàn, nhưng nếu như Úc Lộ Hàn ra tay thì bé con Omega trong lòng hắn ắt sẽ chú ý đến sự tồn tại của gã gián điệp, vậy thì nhiệm vụ của bọn họ cũng sẽ thất bại.

Tinh thần lực của Úc Lộ Hàn bao phủ nguyên khu vực này nên tất nhiên cũng nhận thấy được hướng đi của gián điệp, hắn thở dài một tiếng rồi duỗi tay che hai mắt Thời Niệm lại.

Trước mắt Thời Niệm lâm vào bóng tối, bé mờ mịt hô một tiếng: "Daddy?"

"Hoa hồng nhỏ, con chơi với daddy một trò chơi nhé." Úc Lộ Hàn đánh giá khoảng cách giữa gián điệp và bọn họ, sau đó hắn đặt Thời Niệm xuống, cầm lấy bàn tay nhỏ xíu của bé đặt lên mắt bé: "Bây giờ con che mắt lại trước, ba giây sau rồi hẵng mở ra."

Thời Niệm nghe thấy daddy muốn chơi trò chơi với mình thì lập tức ngoan ngoãn nghe lời: "Dạ, Niệm Niệm che."

"Một."

Úc Lộ Hàn xoay người đối mặt với gián điệp, hàng lông mày rậm rạp nhíu chặt, vết sẹo ở đuôi lông mày cũng thoáng hiện ra, tăng thêm vài phần hung sát cho gương mặt tuấn tú của hắn.

Khi nhìn về phía gián điệp, sát khí trong đôi mắt màu lam chợt loé lên.

Sau khi thấy rõ gương mặt của hắn, gã gián điệp khiếp sợ lùi về sau một bước, miệng há hốc.

Úc Lộ Hàn!

Sao lại là hắn chứ!

Trước khi làm gián điệp, gã cũng đã trải qua rất nhiều huấn luyện, biết được ở đế quốc này mình cần phải tránh né người nào, và gương mặt của Úc Lộ Hàn được in ngay trang đầu tiên trong sách huấn luyện của gã.

Nhưng ai mà ngờ được, vị Nguyên soái nổi danh hung ác khắp đế quốc này không mặc quân trang thì thôi đi, đã vậy còn bế một bé con đi dạo bên ngoài nữa chứ! Hoàn toàn đánh lừa lòng người!

Người đế quốc đúng là xảo quyệt!

"Hai."

Tinh thần lực gần như khủng bố của Úc Lộ Hàn đè nặng lên người gã gián điệp, Alpha nọ hoàn toàn mất đi năng lực ngôn ngữ, chỉ có thể hoảng sợ nhìn Úc Lộ Hàn vọt đến trước mặt mình.

Ngay sau đó, trong ngực gã truyền đến cơn đau đớn kịch liệt, bấy giờ Alpha phun ra một ngụm máu rồi bị hất ngược ra ngoài, đập vào đám sĩ quan kia. Một đám người giống như bowling bị đánh ngã, ngã hết vào trong đống cỏ.

Thời Niệm mềm mại thì thầm: "Ba ~"

Vừa dứt lời, bé liền buông tay xuống, lập tức được Úc Lộ Hàn bế lên.

Úc Lộ Hàn thơm lên mặt bé, bước chân vội vàng: "Hoa hồng nhỏ giỏi quá đi, được rồi, giờ chúng ta đi đón anh hai nào."

Thời niệm: "... Dạ?"

Không phải daddy bảo chơi trò chơi sao? Cái này là trò chơi gì cơ?

Thời Niệm nhìn lông mày Úc Lộ Hàn hơi nhíu lại, nhịn không được nghĩ thầm, hôm nay daddy kỳ lạ quá à.

Úc Lộ Hàn bế Thời Niệm đi rất nhanh, không quá mấy giây đã biến mất ở công viên nhỏ này.

Chờ sau khi hai ba con rời đi, các sĩ quan dính đầy vụn cỏ mới kéo gã gián điệp đang hôn mê ra khỏi bụi cây, bọn họ liếc nhau, chỉ thấy trong mắt ai nấy cũng tràn ngập bất an.

Trong đó, có một người hung hăng đạp vào chân gã gián điệp mà mắng: "Chạy cái gì mà chạy hả! Mẹ nó chạy thẳng đến trước mắt Nguyên soái của bọn tao, đúng là muốn bẻ hai cái chân mày đi luôn mà!"

Đội trưởng của đội sĩ quan này lập tức liên hệ lên cấp trên, có lẽ là vì thấy vừa rồi bé Omega kia không phát hiện ra hành động của bọn họ, hơn nữa gián điệp cũng đã bị bắt, thế nên lòng ôm may mắn hỏi: "Trưởng quan, có phải... bọn tôi được xem như đã hoàn thành nhiệm vụ rồi không?"

Thiếu tướng trong cao ốc Quân bộ nhìn sắc mặt Garnett, thấy hắn ta không nói lời nào, cũng chẳng biết đang nghĩ gì.

Thiếu tướng do dự vài giây rồi đáp: "... Các cậu về Quân bộ trước đi, chờ nguyên soái Úc về rồi sẽ quyết định xem các cậu có thông qua khảo hạch hay không."

Garnett vẫn duy trì một vẻ mặt thần bí khó lường, làm cho người ta đoán không ra hắn ta đang suy nghĩ cái gì, sau đó lại Garnett hạ giọng nói: "Được rồi, lần hành động này kết thúc ở đây, mọi người có thể đi rồi."

Đợi đến khi các sĩ quan cấp cao trong phòng hội nghị lần lượt rời đi, trong căn phòng to lớn chỉ còn lại Garnett và Coles.

Không còn người ngoài ở đây, Garnett không khống chế được nữa, hắn ta cười phá lên một tiếng thật to, tựa vào lưng ghế cười không ngớt: "Lão Úc này buồn cười chết mất há há há, xem cậu ta gấp chưa kìa, dứt khoát bế con chạy luôn chứ!"

Garnett cười đến mức chảy nước mắt, nói với Coles cũng đang cười to bên cạnh: "Mau cắt đoạn vừa rồi đi, tôi muốn mang về cho vợ tôi xem, để em ấy cũng vui cùng nữa."

Coles không chút lưu tình cười ha ha: "Được, ta cũng muốn cho chủ nhân xem."

Sau khi cười một hồi, Garnett nhìn thời gian trên trí não: "Đến giờ rồi, tôi đi Western đây nhóc Coles, tạm biệt."

Coles vẫn đang cắt ghép video, không ngẩng đầu lên mà nói: "Tạm biệt tạm biệt."

Trên thực tế hoàn toàn không cần đến video của Coles, Thời Diệc Vũ ở Tháp Apsu cũng đã chú ý đến tình hình bên này của Úc Lộ Hàn.

Trên màn hình lớn là hình ảnh Úc Lộ Hàn bé Thời Niệm chạy, Thời Diệc Vũ, Dịch Lê, Duy Ân... và mười mấy người khác đều đang xem đoạn video này.

Thậm chí Dịch Lê còn lấy đồ ăn vặt quý giá của mình ra mà nhai rộp rộp.

Thời Diệc Vũ không nhịn được bật cười, hai mắt cong cong: "Lần đầu mình thấy anh ấy gấp gáp như vậy đấy."

Anh biết Úc Lộ Hàn không muốn Thời Niệm tiếp xúc với những chuyện nguy hiểm này, nhưng khi trực tiếp nhìn thấy toàn bộ quá trình thì anh vẫn thấy rất buồn cười.

Hơn nữa, một Úc Lộ Hàn luôn luôn ổn trọng đáng tin cậy thế mà lại có biểu cảm hoảng loạn bối rối như thế, cộng với Thời Niệm được hắn bế trong lòng vẫn ôm trạng thái ngây thơ mờ mịt từ đầu đến cuối, trông thật sự là vừa hiếm lạ vừa buồn cười.

Thời Niệm sao mà ngờ được chỉ dựa vào bé và daddy thôi mà đã thành công chọc cười hai thế lực cấp cao của đế quốc rồi.

Bây giờ bé đang ngồi trên xe, tràn đầy mong chờ đi đón anh hai tan học, cùng với bánh kem sô cô la của bé nữa.

Xe đệm từ chuyển sang chế độ lái tự động, Úc Lộ Hàn ngồi ở ghế trước, nhìn Thời Niệm thông qua kính chiếu hậu, thấy bé vẫn đang hưng phấn dạt dào ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, hoàn toàn không bị ảnh hưởng từ chuyện vừa nãy, bấy giờ hắn mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhớ lại cảnh tượng lo lắng vừa rồi, Úc Lộ Hàn vẫn ôm lòng sợ hãi xoa xoa mi tâm. May là không để Thời Niệm nhìn thấy, con nít không được xem cảnh tượng bạo lực máu me như vậy.

Nhưng người ba già nhọc lòng này làm sao mà biết được, bé con đáng yêu của hắn, bé Omega vô cùng thuần khiết của hắn đã đi theo bác sĩ xem đủ mấy cảnh phẫu thuật máu me, thấy nhiều riết quen rồi.

(Truyện chỉ được cập nhật duy nhất tại WA.TT.PAD cmj_jinju!!!!)

Chương trình dạy học cấp 3 của Úc Thần đã kết thúc, còn lại mấy tuần là thời gian để cho học sinh suy xét về chuyên ngành đại học. Hôm nay là ngày mà các học sinh sẽ lựa chọn giáo sư mình muốn theo học ở đại học.

Bởi vì phần lớn các sinh viên của học viện Western sau khi tốt nghiệp sẽ đầu quân cho các thế lực đứng đầu trong đế quốc, lựa chọn giáo sư cũng đại biểu cho phương hướng chọn ngành nghề sau khi tốt nghiệp. Nếu lựa chọn giáo sư của Quân bộ thì sau khi ra trường sẽ tiến vào Quân bộ, cứ như vậy...

Thế nên, việc lựa chọn giáo sư cần phải vô cùng thận trọng, thời gian lựa chọn là ba ngày, sinh viên có ý định tìm ai thì sẽ nộp đơn cho người đó, cả hai bên đồng ý thì mới chính thức trở thành quan hệ thầy trò.

Úc Lộ Hàn cũng là giáo sư từ Quân bộ, theo lý thuyết thì hắn nên ở học viện một thời gian, nhưng địa vị của hắn quá cao nên có rất ít sinh viên trực tiếp tìm hắn.

Thế nên Úc Lộ Hàn dứt khoát để phó quan của mình có mặt ở văn phòng thay mình.

Lúc bọn họ đến vẫn còn cách thời hạn lựa chọn khoảng hai tiếng, Úc Lộ Hàn dứt khoát dẫn Thời Niệm đến văn phòng của mình.

Phó quan canh giữ ở đó vừa thấy Úc Lộ Hàn đến thì lập tức đứng dậy chào quân đội: "Nguyên soái."

Thời Niệm trốn ở phía sau Úc Lộ Hàn, lặng lẽ thò cái đầu nhỏ ra đánh giá người trú xa lạ này.

Phó quan là một Alpha có diện mạo ôn tồn nho nhã, khóe môi cong lên ý cười ôn hòa, khiến cho người ta như tắm trong gió xuân, liếc mắt một cái là có thể đạt được hảo cảm của đối phương.

Úc Lộ Hàn gật đầu với phó quan, sau đó đưa Thời Niệm đến trước mặt anh ta, vuốt ve đầu bé rồi giới thiệu cho bé hay: "Đây là chú Vân Ninh, con đã gặp anh trai của chú ấy rồi đó, chú Vân Tự Cảnh, con còn nhớ không?"

"Trú Vân ạ?" Thời Niệm quay đầu nhớ lại một chút: "A trú Sharp."

So với Vân Tự Cảnh, Thời Niệm càng ấn tượng với Sharp hơn.

Úc Lộ Hàn: "Ừ, chính là bọn họ."

Thời Niệm gật đầu nhỏ rồi nhìn về phía Vân Ninh, trong đôi mắt to tròn đen láy mang theo vài phần ngượng ngùng, ôm cánh tay Úc Lộ Hàn rồi cất giọng: "Chào trú Vân Ninh ~ Con là Thời Niệm, Thời trong thời gian, Niệm trong kỷ niệm."

Đoạn tự giới thiệu này là Úc Lộ Hàn dạy bé.

Nghe nhóc con kia dùng giọng sữa tự giới thiệu bản thân, ánh mắt Vân Ninh mềm mại thêm vài phần. Vốn dĩ anh ta rất thích trẻ con, giờ nhìn Thời Niệm mềm mại trắng nõn, vô cùng đáng yêu, nếu không phải còn có Úc Lộ Hàn ở đây thì anh ta đã tiến lên ôm bé một cái rồi.

Vân Ninh khuỵ một gối xuống rồi đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của bé, cười nói: "Là Thời Niệm à, con đáng yêu thật đó."

Thời Niệm có chút thẹn thùng đỏ mặt: "Trú cũng đẹp ạ."

Trông Vân Ninh không giống Alpha lắm, diện mạo của anh ta thiên về loại hình thanh tú hơn, nói chuyện cũng vô cùng dịu dàng lễ độ, vừa nhìn đã khiến người ta có thêm hảo cảm.

Vân Ninh cười cười rồi tự điểm lên má mình: "Thích mặt của chú à, vậy thơm chú một cái được không?"

Muốn thơm ư?

Bé con yêu người đẹp nghe thế thì khó mà che giấu được vẻ kích động trên mặt, ngoan ngoãn kiễng chân thơm một cái lên má Vân Ninh, sau đó lại thẹn thùng chui vào lồng ngực Úc Lộ Hàn.

Úc Lộ Hàn: "..."

Cảnh tượng tương tự này khiến Úc Lộ Hàn không khỏi nhớ lại sự thân thiết của Thời Niệm dành cho Annan.

Úc Lộ Hàn trăm mối cảm xúc đan xen bế Thời Niệm lên, sau đó ngước mắt nhìn về phía Vân Ninh: "Cậu về Quân bộ trước đi."

"Vâng thưa Boss."

Trước khi đi, Vân Ninh nhớ lại một chuyện: "Đúng rồi Boss, Nguyên soái Nguyên cũng có tới ấy ạ, hiện đang ở cách vách, có cần đi chào hỏi ngài ấy không?"

Nguyên Vân Khanh là người cuối cùng trong ba vị Nguyên soái, y khác với Úc Lộ Hàn và Garnett, y là một Omega. Trước khi có y thì Quân bộ vẫn luôn là địa bàn của gia tộc họ Úc và gia tộc Zeins.

Úc Lộ Hàn suy nghĩ trong chốc lát rồi đáp: "Không cần."

Hắn là một Alpha đã kết hôn, sao lại có thể chạy đi chào hỏi một Omega độc thân chứ?

Vân Ninh gật đầu rồi nhìn về phía Thời Niệm, chọc chọc khuôn mặt mềm như thạch của bé: "Thời Niệm à, tạm biệt nhé."

Thời Niệm vội vàng ngẩng đầu lên, cười cong hai mắt: "Tạm biệt trú ạ ~"

Thấy Thời Niệm nhìn chằm chằm bóng lưng Vân Ninh đến xuất thần, Úc Lộ Hàn cứ muốn nói lại thôi.

Người của nhà họ Vân, ngoại trừ Vân Tự Cảnh ra thì tất cả mọi người đều là loại hình giống như Vân Ninh này.

Người khác không biết thì thôi, nhưng Úc Lộ Hàn thân là boss của bọn họ lại vô cùng hiểu rõ, bề ngoài tao nhã chỉ là công cụ để bọn họ làm tê liệt người khác, và giết người vẫn luôn là bản lĩnh cùng sở trường của người nhà họ Vân.

Úc Lộ Hàn băn khoăn nặng nề, cảm thấy cần phải để Thời Niệm biết những người chú xinh đẹp kia ai cũng có thể bóp chết bé dễ như trở bàn tay, bé không thể trầm mê với sắc đẹp của bọn họ như vậy được.

Sắc mặt Úc Lộ Hàn nghiêm túc, cúi đầu nói với Thời Niệm: "Hoa hồng nhỏ, có phải con thích chú Annan và chú Vân Ninh lắm không?"

Thời Niệm liên tục gật đầu: "Dạ thích ạ!"

Úc Lộ Hàn chưa từ bỏ ý định: "Sao con lại thích?"

Thời Niệm che mặt ngượng ngùng nói: "Các trú, đẹp lắm ~"

Úc Lộ Hàn: "..."

Nhìn dáng vẻ Thời Niệm bị bọn họ mê hoặc đến thần hồn điên đảo, trong lòng Úc Lộ Hàn thầm nghĩ không ổn, tay click vào trí não mở ra hai đoạn video.

Trước mặt hiện lên một màn hình chiếu ảo, Thời Niệm tò mò ngước mắt nhìn.

Daniel trên vai bé cũng tiến lại gần xem một chút, thân là người bionic mạnh nhất, trong cơ sở dữ liệu của hắn ta lưu trữ đủ các loại tư liệu, thế nên hắn ta liếc mắt một cái đã nhìn ra nguồn gốc và nội dung của đoạn video này.

Tai mèo trên đầu Daniel giật giật, xoay đầu nhìn Thời Niệm, cũng cảm thấy đứa nhỏ này cần phải thay đổi một chút mới được, ngây thơ quá cũng không tốt.

Đoạn video đầu tiên là về Annan, bối cảnh là trên một sân tập trống trải, Annan đang đối đầu với một Alpha, Alpha kia cao lớn mạnh mẽ, càng làm nổi bật thêm thân hình nhỏ xinh của y.

Nhưng đôi mắt màu tím xinh đẹp của Annan lại ngập tràn sự khinh miệt. Y tận dụng ưu thế cơ thể của mình, lượn quanh sân đấu như cá gặp nước, tránh đối kháng trực diện với Alpha kia, mỗi một lần y chủ động tấn công đều hoàn hảo đánh trúng ngay nhược điểm của Alpha đó.

Cùng với những tiếng xương gãy vang lên liên tiếp, Annan đã đánh bại Alpha và giành chiến thắng.

Thời Niệm ngẩng đầu lên: "...?"

Bé không hiểu tại sao daddy lại cho bé xem cái này.

Nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Annan khi giành được thắng lợi trên sân huấn luyện, Thời Niệm lập tức khen ngợi: "Trú Annan nợi hại quá."

"Trú shinh đẹp, trú nợi hại."

Úc Lộ Hàn: "..."

Cái video này chẳng phát huy tác dụng của mình chút nào, Úc Lộ Hàn lại vung tay lên chuyển đến video tiếp theo.

Đoạn video này là Vân Ninh mặc một thân âu phục trắng, tư thế quý phái tao nhã làm cho người ta không thể dời mắt, giờ phút này trong tay Vân Ninh đang cầm một cái ly đế cao, bước đi băng băng qua vũ hội..

Anh ta thản nhiên đi về phía một người, trên mặt vẫn mang một nụ cười khéo léo.

Trong giây lát, thân thể anh ta biến mất, lưỡi dao giấu trong tay đã lập tức đâm vào trong ngực người nọ, sử dụng tinh thần lực phá tan nội tạng của người kia. Sau khi anh ta rời đi, thân thể người nọ ngã bịch xuống đất, khiến cho toàn bộ vũ hội kinh hoảng.

Thời Niệm: "..."

Bé lại quay đầu chẳng hiểu mô tê gì mà nhìn Úc Lộ Hàn, hai mắt to tròn ánh nước lộ ra vẻ khó hiểu và nghi hoặc.

Hôm nay, daddy kỳ lạ quá.

Trước kia daddy chỉ cho bé xem phim hoạt hình, bây giờ cho bé coi video trú Annan và trú Vân Ninh đánh người thì thôi đi, daddy lại còn dùng ánh mắt con nít xem không hiểu mà nhìn chằm chằm bé nữa.

Thời Niệm không hiểu, trong cái đầu nho nhỏ là một sự khó hiểu thật lớn.

Úc Lộ Hàn thu hồi màn hình ảo, nhìn Thời Niệm ngốc ngốc ngơ ngơ nhìn mình, không ôm hy vọng hỏi: "Hoa hồng nhỏ, con xem xong hai đoạn video này rồi có cảm nghĩ gì không?"

Cảm nghĩ ư?

Thời Niệm chớp chớp chớp mắt, thử mở miệng: "Các trú, đẹp, nợi hại ạ?"

Úc Lộ Hàn: "..."

Hắn hít một hơi thật sâu, ôm Thời Niệm vào lòng rồi nói những lời vô cùng thấm thía: "Hoa hồng nhỏ, daddy muốn nói với con là con không được bị vẻ ngoài của người khác mê hoặc, con biết không? Những người mà con cảm thấy đẹp đó, có thể đánh một cú là con khóc luôn đấy."

Lời này Úc Lộ Hàn vẫn vô cùng khiêm tốn, dựa vào thực lực của Annan và Vân Ninh, một chưởng đánh khóc mười Thời Niệm cũng không thành vấn đề.

Hắn muốn nói cho Thời Niệm biết, không được hạ thấp cảnh giác với người đẹp, nếu không thì ông ba già là hắn đây lo sợ rằng sẽ một ngày nào đó, có tên buôn người xinh đẹp tiếp cận bé, người ta còn chẳng cần lừa thì bé sẽ yêu yêu thương thương đi theo người ta luôn mất.

Dự đoán này thật sự quá đáng sợ, Úc Lộ Hàn nghĩ mà trong lòng hãi hùng, chỉ sợ chuyện này sẽ trở thành sự thật vào một ngày nào đó.

Hiển nhiên Thời Niệm không hiểu được sự nhọc lòng khổ não của daddy, bé vẫn đang rối rắm một chuyện: "Daddy, trú Annan, trú Vân Ninh, tại sao lại muốn đánh con ạ?"

"Là tại Niệm Niệm không ngoan ạ?"

Úc Lộ Hàn: "... Không, họ không có ý định đánh con."

Úc Lộ Hàn định dùng ngôn ngữ dễ hiểu để giảng dạy cho bạn nhỏ, nhưng hiển nhiên đây không phải là chuyện dễ dàng gì.

"... Daddy chỉ muốn nói cho hoa hồng nhỏ biết, những trú xinh đẹp cũng có người xấu, con phải cẩn thận với bọn họ."

Dưới sự giải thích vắt hết óc của Úc Lộ Hàn, cuối cùng Thời Niệm cũng gật cái đầu nhỏ của mình: "Dạ ~ con biết rồi. Vậy daddy ơi, anh trai shinh đẹp kia là người tốt ạ?"

Thời Niệm chỉ ra ngoài cửa.

Một Omega mặc bộ quân phục màu đen đang đứng tựa vào mép cửa một cách biếng nhác, tóc màu của y có màu hạt dẻ, đôi mắt mang màu xanh lục tựa như đá quý ngọc lục bảo. Khóe môi y cong cong, nhưng lại khiến cho người ta không cảm thấy được ý cười từ ấy.

Úc Lộ Hàn nghe thấy lời của Thời Niệm thì khó hiểu một giây, sau đó quay đầu nhìn, thấy Omega kia thì lông mày lập tức nhíu lại theo bản năng: "Nguyên Vân Khanh..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top