Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Công viên nơi ta gặp gỡ

Chiều thứ 7, một chiều nắng vàng chiếu lên khung cửa sổ, le lói những tia nắng chiếu xuyên qua tấm kính làm cho cậu bé Trần Tinh Húc không khỏi phấn khích. Cậu bé mới chỉ học lớp 3, vẫn là một cậu nhóc đúng nghĩa, thích tìm tòi khám phá cuộc sống xung quanh. Cậu bé kéo tay mẹ, một hồi xin mẹ đưa đi công viên chơi. 

"Đúng là một ngày nắng thật đẹp nhỉ mẹ nhỉ, thời tiết này thật thích hợp để đi chơi ạ."

"Mình đi công viên chơi nha mẹ, hôm nay con không phải đi học, nha mẹ nha"

Người mẹ cười hiền từ, gật đầu đồng ý trước sự đáng yêu của nhóc tì, ôn tồn nói: "Thế hai mẹ con mình chuẩn bị rồi đi chơi nha"

Cậu bé không giấu khỏi sự phấn khích, nụ cười ngoác lên tận mang tai, hai mắt cong veo thành lưỡi liềm. 

"Con chuẩn bị xong rồi", đúng nghĩa chỉ với tay lấy chiếc mũ lưỡi chai nho nhỏ và đôi dép để sẵn sàng đi. Mẹ cậu chỉ cười nhẹ, cậu con trai nhà mình thật đáng yêu quá đi.

Tới công viên. 

Cậu bé Húc nhìn xung quanh, thích thú ngắm nhìn mọi thứ. Đúng là một chiều thứ 7 thật đẹp, nắng nhưng không gắt, chỉ tựa như chiếu rọi không gian, hòa vào làn gió thổi nhẹ lay động những hàng cây. Vài chiếc lá rơi xuống tạo nên một khung cảnh thật nhẹ nhàng, mát mẻ. Cậu bé ngồi trên tấm thảm mẹ mang đi, thích thú ngắm nhìn những đám mây trôi dạt. Được một hồi lại ngắm nhìn những người xung quanh, người thì đưa thú cưng đi dạo, người đi tản bộ quanh hồ. Một lúc mẹ cậu thấy cậu đơ ra, như người mất hồn. 

"Bé Húc của mẹ nhìn gì mà chăm chú thế nhỉ?", tựa hồi nhìn theo ánh mắt của cậu bé. Cậu bé vẫn không đáp lại, chỉ chăm chú nhìn về phía trước, như thể có một thứ gì đấy làm cậu không thể rời tầm mắt. Trước mắt là một cô bé mặc chiếc váy trắng đơm hoa, những bông hoa nhỏ xinh thật đáng yêu. Tóc cô bé đen nhánh mượt mà, ánh nắng chiếu vào lấp lánh, đứng trước mặt hồ ngắm nhìn. Mẹ cậu chỉ mỉm cười thật hiền, nhẹ nhàng hỏi: "Con có muốn ra đó chơi với bạn không?"

Lúc này đây cậu bé mới phản ứng lại, gật đầu lia lịa, ánh mắt sáng rực to tròn. Cậu bé chạy lại nơi cô bé váy trắng đang đứng, đoạn tò mò hỏi nhỏ "Em đang nhìn gì đó". Cô bé vẫn chăm chú, chỉ tay vào đàn cá dưới hồ "Em đang nhìn theo đàn cá này, thật là nhiều màu sắc". Những con cá đủ màu, vàng cam đen với những hình dáng và nét đẹp khác nhau, đang bơi lội tung tăng. Cậu bé ngồi xuống, đoạn đưa tay ra trêu đùa những chú cá bơi tung tăng, cũng vô tình dọa chúng chạy mất. Cô bé mới ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt có phần hơi trách móc phụng phịu "Anh làm các bạn cá bơi đi mất rồi". 

"Thôi anh xin lỗi mà, anh đền bù gì cho em nha", Húc tinh nghịch đáp lại. 

"Em muốn cái gì nè" 

 "Em muốn kẹo bông", cô bé chỉ tay theo một bác bán kẹo bông gần đó. Húc không ngại ngần chạy lại xin mẹ, gãi gãi đầu cười xuề, mang chiếc kẹo bông về cho em. 

"Kẹo bông thật là ngọt quá đi", cô bé nở một nụ cười thật xinh, tươi tắn lung linh. Ánh mắt nâu ánh lên lấp lánh, như thu gọn vào ánh nhìn của cậu bé nhỏ. Cậu bé lại đơ người ra, nhưng rồi rất nhanh lên tiếng như thể nếu lỡ mất giây phút này cậu sẽ không biết em bé đó là ai. 

"Em tên gì thế bé"

"Em là Lan Địch, Lý Lan Địch"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top