Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 47: Ai mới là cái đồ ngốc

"Nhưng mà em không theo chị được đâu."

Hạ Chi ngồi xuống đối diện cún con, cún nhỏ nhìn thấy Hạ Chi xua tay liền xụ mặt, hai cái tai cũng cụp xuống luôn rồi.

Không gian vắng lặng, có hai cái đồ ngốc nhìn nhau mặt buồn thiu.

Hạ Chi cũng muốn mang cún nhỏ về lắm, có vẻ nó không có nhà. Nhưng mà, biết phải làm sao? Bởi vì ở nhà ba mẹ anh không có nuôi thú cưng, mà anh thì lại cực kỳ ghét chó nữa. Nếu như đây là nhà cô thì Hạ Chi đã có thể dứt khoát mang cún nhỏ về rồi.

Lại nói về lý do Hạ Chi ghét cà rốt, cô bé không hề bị dị ứng với cái thứ màu cam kia, nhưng mà kể từ khi sinh ra cô bé đã chẳng thèm nhìn đến nó rồi, Hạ Chi chẳng biết vì sao nữa. Có hôm, cô nghe ông nội phân tích có vẻ khá hợp lý, ông bảo hồi mang thai Hạ Chi, mẹ An hay ăn cà rốt lắm, nấu cái gì cũng bảo bỏ cà rốt vào, mẹ bảo là cho sáng mắt vì dòng họ bên ngoại đa số đều mắt yếu, mẹ sợ Hạ Chi không may bị di truyền. Thế rồi sau này cô bé ghét cà rốt luôn, ông nội kết luận rằng, có thể vì lúc ở trong bụng mẹ An, Hạ Chi bị dư chất "cà rốt" nên cô bé mới ghét nó đến vậy.

Còn lý do anh ghét chó sao? Nó cũng có nguyên do cả đấy, anh cũng chả bị dị ứng gì với loài sinh vật dễ thương này cả, mà đó là tại vì một câu chuyện ly kỳ khác nữa.

Hạ Chi thấy cún nhỏ buồn, cô bé đắn đo, vò đầu bức tóc, suy nghĩ, rồi lại nghĩ suy, rất lâu sau cô mới có thể đưa ra quyết định.

Hạ Chi xoay ba lô lại rồi lôi hết tập sách ra, sau đó cô bé đặt ngón tay trỏ lên miệng, ý chỉ giữ im lặng, dặn dò cún nhỏ.

"Lát nữa em phải ngoan ngoãn có biết không?"

Không biết cún nhỏ có hiểu hay không, nó nghiêng đầu nhìn Hạ Chi, còn mắt nó thì vẫn tròn xoe.

...

Hạ Chi vác ba lô nặng trịch, ôm tập sách chạy vội ra nhà xe tìm anh nhưng không thấy đâu.

Còn tưởng anh bỏ về rồi, nhưng rõ ràng cô thấy xe anh vẫn còn ở đây mà.

Mặt Hạ Chi ỉu xìu, ủ rũ đứng cạnh xe đợi anh, ba lô trên vai hôm nay có hơi nặng, lòng thì cứ thấp thỏm không yên vì cô đang làm việc xấu.

Mãi một lúc sau, Hạ Chi mới nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở đằng xa, hình như anh có hơi vội, lúc chạy đến trước mặt cô bé mặt anh hơi đỏ, hình như mắt cũng thế, cô bé đang định lên tiếng thì bị anh quát.

"Em chạy đi đâu vậy hả?”

Anh lớn tiếng làm Hạ Chi giật hết cả mình, cô bé giận dỗi rồi bực dọc trả lời lại.

"Em đi vứt rác thôi mà, tự dưng anh la em?"

"Đi vứt rác gì mà lâu vậy hả? Anh đi ra sau trường tìm em sao không thấy?"

"Thì lúc nãy em đi lên đây rồi, em đứng đợi anh từ nãy đến giờ chứ đâu."

Nghe Hạ Chi nói thế mà Khánh Minh vẫn còn nổi khùn.g.

Anh đưa tay nhéo má cô rõ đau, lại còn kéo kéo muốn xệ cả má bánh bao của người ta nữa.

"Em đứng đợi có một lúc mà la cái gì hả? Từ nãy đến giờ anh chạy đi tìm em mệt gần chế.t anh còn không la đây này."

Lúc nãy hắn chạy khắp trường tìm ai đó, lên lớp thì không thấy, xuống nhà xe cũng chả gặp, nghe nói cô bé đi ra sau trường vứt rác cũng chạy ra tìm rồi mà chẳng thấy người đâu, lo lắng cho ai đó đến phát sầu, vậy mà lúc này còn bị trách ngược lại. Cho dù, có người đã nói rằng sau này sẽ chẳng là gì với nhau nữa, nhưng biết sao được, lo thì vẫn phải lo thôi, ai bảo hắn tự dưng đi thích cái đồ ngốc nghếch lại còn hay ương bướng này làm chi.

Có người thì lo trước lo sau, lo được lo mất, còn cô nhóc nọ lại cực kỳ vô tình.

"Ai bảo anh chạy đi tìm em làm gì? Thời đại 4.0 rồi đó anh có biết không hả? Không phải còn có điện thoại sao? Ai bảo anh không chịu điện cho em làm chi? Sao anh ngốc quá vậy? Anh cứ hay nói em ngốc mà anh còn ngốc hơn cả em nữa."

Hạ Chi bắt đầu đem vấn đề ra mổ xẻ, càng phân tích càng cảm thấy hợp lý, càng chắc nịch một điều rằng mình đúng, còn anh thì sai. Thế mà anh chẳng chịu hiểu, còn bực dọc hỏi ngược lại cô.

"Ngốc? Em cũng có tư cách để nói từ đó với anh hả?"

"Sao không? Nếu lúc nãy anh chịu gọi cho em thì đã đỡ phải mất công đi tìm rồi, mà dù gì anh cũng phải suy nghĩ trước sau một chút chứ, bình thường nếu em đi về trước đều sẽ nhắn tin cho anh mà, nếu không nhắn thì anh tự nhắn đi, còn không thì cứ trực tiếp gọi cho em, khi nào gọi không được thì mới..."

Nói đến đây, Hạ Chi dần nhận ra có chỗ sai sai.

Rồi tự dưng trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi, mà sự thật là... có vẻ cô sai thật.

Điện thoại của cô mới lúc sáng bị hết pin nên tắt nguồn rồi còn đâu.

Thấy mặt ai đó bắt đầu hiểu ra vấn đề, Khánh Minh nghênh mặt, lên tiếng: "Sao nào? Nói tiếp đi, sao em không nói nữa?"

"Em xin lỗi."

Hạ Chi xị mặt, hèn hèn nói khẽ. Vậy là tại anh không gọi được nên mới sợ cô gặp chuyện gì rồi chạy đi tìm đây mà, nhìn anh mệt như vậy rồi cô làm gì còn cãi được nữa.

"Em nói ai ngốc?"

"Em ngốc đấy, được chưa?"

Cái giọng điệu rõ là miễn cưỡng, mà còn lớn lối nữa. Có ai nhận lỗi mà như vậy không chứ?

Khánh Minh lại đưa tay ấn lên trán Hạ Chi.

"Biết nhận lỗi như vậy là tốt đấy. Không thì lát nữa về anh đánh đòn em."

Hạ Chi lè lưỡi lêu lêu anh.

"Anh cắt lưỡi bây giờ, em tin không?"

Hạ Chi chả sợ, tay ôm chồng sách, ngoảnh mặt không thèm quan tâm anh.

Khánh Minh thật muốn đánh đòn ai đó cho chừa cái tội lại dám lên mặt lếu láo, nhưng rồi lại chú ý đến chồng sách trên tay cô bé nọ, lòng cảm thấy khó hiểu.

"Sao em không bỏ sách vào balo mà cầm trên tay làm gì?"

Có thể trả lời là bây giờ trong ba lô đang có một cái đồ lắm lông chiếm chỗ rồi không? Hạ Chi thầm nghĩ.

"Thì... thì tại hôm nay nhiều sách quá, em thấy nặng nên mới san bớt ra tay cho đỡ đau vai thôi."

Khánh Minh nhíu mày nhìn Hạ Chi, mặt đầy suy tư, cô nhóc nọ âm thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt cứ sợ là anh nhìn ra gì đó.

"Bỏ sách vào cặp đi, để anh đeo cho." Cái chất giọng rõ lạnh lùng.

Khánh Minh nói xong định đưa tay ra đỡ lấy chồng sách trên tay Hạ Chi.

Cục bông nhỏ trợn tròn cả hai mắt, lòng cực kỳ lo sợ ba lô bị anh động tới, cô bé gấp gáp hét lên.

"Không cần anh giúp!"

Bàn tay đang đưa ra của Khánh Minh chợt khựng lại.

"À không, ý ý em là anh để... để em tự đeo là được rồi." Hạ Chi cố gắng sửa lời.

Thế nhưng người nào đó có vẻ không quan tâm là mấy, mặt mày Khánh Minh nhăn hết cả lên, đã vậy còn đen như đít nồi cháy, hắn vẫn cứ tiếp tục muốn với tay lấy cái ba lô của Hạ Chi.

"Khoan!!!"

Hạ Chi xin thêm giờ để suy nghĩ cách đối phó, Khánh Minh ngơ ngác đứng nhìn ai đó có biểu hiện kỳ lạ.

"À hay, hay là anh mang hộ em chồng sách này là được rồi. Chứ ba lô em bây giờ không còn gì nhiều đâu, nhẹ lắm."

Hạ Chi cười lấy lòng rồi nhanh lẹ nhét chồng sách vào tay anh.

Khánh Minh tay ôm chồng sách, khẽ nghiêng đầu nhìn cái cục phồng phồng phía sau lưng cô bé, lòng hắn biết rõ là chắc chắn trong ba lô vẫn còn nhiều đồ, chứ không phải là chẳng còn gì theo lời ai đó nói, nhưng rồi hắn cũng gật gù làm theo.

Hình như hắn biết lý do thật sự nhóc con bỏ bớt sách ra rồi, có vẻ cô bé đang giấu cái gì đó trong ba lô, có vẻ là cô không muốn cho hắn nhìn thấy, bởi thế mới không muốn cho hắn đụng vào luôn thì phải.

Lại thêm cái dữ kiện vừa rồi cô bé nào đó tự dưng biến mất khá lâu, nhớ ra thì lúc nãy Khánh Minh quên mất ra nhà vệ sinh tìm Hạ Chi.

Có lẽ cái lý do này và cái nguyên nhân mấy bạn nữ hay xin nghỉ giờ thể dục vì bị đau bụng là một.

Hạ Chi thấy Khánh Minh cứ nhìn mình chẳng biết suy nghĩ gì mà đứng yên bất động, cô bé cũng thấp thỏm không yên.

Cả hai cùng im lặng, Hạ Chi thấy Khánh Minh kỳ lạ nhưng không nói.

Có điều, cô bé không hề để ý đến cái người mặt dày nào đó khi không đỏ mặt.

Qua một lúc, khi mà cục bông nhỏ định leo lên xe, thanh niên nọ tự dưng quay đầu hỏi con gái nhà người ta một câu chả liên quan gì.

"Em có cần anh cho mượn áo khoác không?"

Áo khoác của hắn khá to, màu đen chắc là vừa đủ để che chắn.

Hạ Chi ngơ ngác lắc lư đầu y như phim Ấn Độ: "Không, em không cần đâu."

Khánh Minh nghĩ gì đó nên cũng ngẩn ngơ, hắn gật gù rồi chậm rãi đạp xe.

Hạ Chi thì đang mắng thầm anh.

Áo khoác của anh là áo công cộng chắc? Thích cho ai mượn thì mượn?
Cô chẳng thèm.

Ở trên xe, Hạ Chi âm thầm kéo balo về trước, cô bé he hé cặp ra. Từ trong không gian nhỏ hẹp có một cặp mắt to tròn đen láy đang nhìn cô.

Hạ Chi mỉm cười với cún nhỏ rồi thở phào nhẹ nhõm, may quá cún nhỏ vẫn yên bình, vừa mới mừng thầm thì...

Cún nhỏ có một pha tự hủy làm Hạ Chi hoảng hết cả hồn.
Nó vui mừng sủa lên mấy tiếng: “Gâu gâu gâu!”

Phải nói là có người cực kỳ nhạy cảm với âm thanh này, Khánh Minh thắng xe lại cái két, lúc dừng xe còn có hơi loạng choạng, suýt nữa thì hại cả hai cùng ngã nhào xuống đường.

"Cái... cái gì vậy? Là... là cái âm thanh đó có phải không?"

May mà lúc này Hạ Chi đã kịp khóa ba lô lại rồi.

Khánh Minh quay đầu lại, ánh mắt người nào đó thoáng nhìn xuống ba lô của cô bé, nhìn xong rồi lại nhíu mày nhìn đến gương mặt tái mét của Hạ Chi.

Cục bông nhỏ sợ tái cả mặt.

1 giây.
2 giây.
3 giây.

Tim nhỏ đập thình thịch vì chột dạ.

Lại mất thêm chút thời gian nữa, cạnh hàng cây già nơi phố thị, trong phút chốc hai kẻ ngốc nghếch đang mặt đối mặt, có cô nhóc nọ tự dưng mím môi.

Rồi thì, cô bé cũng tập sủa hai tiếng.

"Gâu, gâu."
"..."

Lặng thinh...
Từ sau tiếng sủa ấy.

"Anh... anh thấy em sủa vậy có giống không?”

Hạ Chi bày ra vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội mà hỏi anh, hai mắt thì cứ long lanh, chớp chớp, trông ngoan ngoãn, đáng yêu vô cùng.

Có người cạn lời rồi.

Khánh Minh mặt không cảm xúc, bất lực giơ lên cho "cún con mới tiến hóa ngược” một ngón tay cái.

Hạ Chi lại tươi cười với anh, cái nụ cười xã giao, giả trân đến không tưởng.

Khánh Minh vẫn không nói gì, thình lình có người đưa cả hai tay ra bẹo má con gái nhà người ta.

Dù ai đó bẹo má khá nhẹ, còn có chút cưng nựng, nhưng cục bông nhỏ lại không hề cảm nhận được, trông cái mặt ghét bỏ anh cực kỳ.

Qua một lúc, Khánh Minh thở dài đầy bất lực.

"Giống lắm, anh sợ em thật rồi đó."

Anh nói vậy rồi quay đi tiếp tục đạp xe, Hạ Chi hừ một tiếng, hơ cái giọng điệu này là sao, là anh ganh tị với cô chứ gì, thấy cô nhiều tài lẻ quá nên ganh tị chứ gì, làm sao mà anh sủa được như cô chứ.

Đúng là một khi đã ghét thì thở thôi cũng ghét.

Thế rồi, cả đoạn đường về đến nhà chỉ còn lại những đoạn hội thoại lạ lùng nhất trần đời.

"Gâu, gâu."
"..."
"Gâu, gâu, gâu."
"Gâu, gâu."
"..."
"Gâu, gâu, gâu."
"Gâu, gâu, gâu."
"Gâu, gâu."
"..."
"Gâu, gâu."
"Gâu, gâu."
"Gâu, gâu, gâu."
"..."

Cún thật và cún giả thi nhau sủa.
Khánh Minh sắp bị rối loạn tiền đình.
...
#mèo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top