Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại Truyện: Đồ đôi

Chuyện xảy ra hồi hè, lúc mà bé con Hạ Chi mới chuyển đến ở nhà anh Khánh Minh được một tuần.

Cô bé phải thi chuyển cấp nên phải học thêm hè để ôn thi. Khánh Minh lúc này sắp vào lớp 11, thành tích ở trường cũng khá cao lúc nào cũng nằm trong top 5, thế nên hắn không cần đi học thêm. Bởi thế mà dù có rảnh hay không rảnh hắn cũng phải đưa rước bé con đi học.

Có một hôm, Khánh Minh cùng mẹ đi siêu thị, Mẹ Hà thì mải mê lựa đồ, còn hắn thì hết sức chán nản đẩy xe hàng theo sau.

Đi theo mẹ chán chê, Khánh Minh ngáp ngắn ngáp dài. Nhưng không lâu sau đó, một món đồ trên kệ gần đó đã thu hút sự chú ý của hắn.

Đó là một đôi dép đi trong nhà rất xinh xắn, phần thân được đính lông trắng xung quanh khá đẹp mắt, phần phía trước được làm cách điệu y hệt một cái mặt thỏ vậy, đã thế bé thỏ ấy còn có hai cây răng cửa to bự trên miệng, đôi tai hồng trông đáng yêu hết mức.

Khánh Minh tự dưng nhớ đến bé thỏ ở nhà đang đi học, cũng đáng yêu y như vậy.

Dù biết rằng mẹ Hà vừa mua cho bé con một đôi dép hình con heo cũng rất xinh, nhưng Khánh Minh vẫn rất muốn mua đôi dép này, tưởng tượng bé ở nhà mang vào chắc sẽ đáng yêu lắm.

Khánh Minh lại nhìn sang bên cạnh, kế bên đôi dép thỏ trắng còn có một đôi dép khác tương tự vậy, nó là một chú thỏ nâu với gương mặt cau có, hình như bọn nó là một đôi.

Khánh Minh liếc nhìn mẹ Hà đang đi tít đằng xa, nhanh chóng chụp lấy hai đôi dép ném vào xe đẩy.

Lúc tính tiền, mẹ Hà nhìn thấy hai đôi dép cứ ngỡ là mình lấy nhầm, đang định lấy ra thì người nào đó đã nhanh chóng chặn lại.

"Hai cái này... là của con."

Mẹ Hà lại nhìn nhìn hai đôi "dép đôi" kia, mẹ Hà chỉ cần liếc một cái liền biết luôn trong bụng thằng con trai chứa cái gì, bà bắt đầu trêu ghẹo.

"Con mua cho con dâu của mẹ hả?"

"Đâu có, con cũng đâu rảnh."

"Ồ, vậy mua làm chi mà mua tận hai đôi?"

"Thì... thì con mua để thay đổi."

Mẹ Hà lại ồ lên một tiếng, sau đó bỗng dưng bật cười.

"Không ngờ đấy, con trai mẹ hôm nay còn thích mang dép thỏ trắng, tai hồng nữa nha."

"..."

Mẹ Hà đi siêu thị mua thêm đồ ăn cho cả nhà, bởi vì gia đình mới có thêm một thành viên mới, cơm gạo đúng là cũng tiêu hao hơn một chút, nhưng được cái mẹ Hà hết sức sẵn lòng bao nuôi cái bụng nhỏ này, bình thường hai cha con kia ăn đồ mẹ nấu chẳng hề ừ hử gì cả. Bà hỏi có ngon không, hai cha con ruột kia chỉ đồng loạt gật đầu, đáp hời hợt "cũng tạm".

Còn con dâu nhỏ lại nịnh nọt rất giỏi, từ ngày bé đến ở, không khí trong nhà lúc nào cũng vui như tết, lần nào ăn cơm cũng luôn miệng khen "Cô Hà nấu ăn ngon quá", "Cô Hà là số một trong lòng con", lúc hỏi đến việc chọn cô Hà hay mẹ An còn hết sức là gian dối mà bảo chọn cô Hà.

Đến lúc bà đem chuyện này kể cho mẹ bé con nghe, cô bé nào đó lại bắt đầu lươn lẹo, bảo cô Hà là số một còn mẹ An là số đặc biệt.

Đấy, biệt nịnh như vậy bảo sao không thương.

Vừa về đến nhà, mẹ Hà phân chia tài sản của hai mẹ con ra, đưa hai đôi dép của Khánh Minh cho hắn.

Khánh Minh tay ôm "tài sản" mặt có điều suy tư.

Lát sau, mẹ Hà thấy Khánh Minh lần nữa xuất hiện cùng với một đôi dép thỏ trắng, thằng con trai quý tử chậm chạp đi tới đứng cạnh bà rồi ngập ngừng đưa cho bà cái gì đó.

"Mẹ, con gửi lại tiền lúc nãy mẹ thanh toán này."

Mẹ Hà cầm tiền lên, đếm đếm, đúng y số tiền bà đã thanh toán cho hai đôi "dép đôi" vừa nãy. Hèn chi, bà thấy thằng con cầm cái bill tính tiền rồi suy tư gì đó.

Mẹ Hà chỉ gật gù không nói gì, yên lặng nhét tiền vào túi.

Cái hành động này được dân gian hay gọi là: "Bản năng của người phụ nữ trong gia đình". Tiền đưa tới tay, ngại gì không lấy.

Nhưng trong bụng thì không tránh khỏi cảm xúc bùi ngùi, thế đấy, đúng là nuôi có thằng con trai mà uổng công hết sức, không bằng nuôi một "con dâu nhỏ", nuôi cho lớn lên cao to, đẹp trai, thì nó tính toán rạch ròi với mẹ. Muốn mua quà cho vợ, mẹ trả tiền cũng không chịu.

Mẹ Hà định quay mặt đi để làm tiếp công việc còn dang dở, Khánh Minh vẫn lần lựa không chịu đi, mẹ Hà quay sang hỏi.

"Còn chuyện gì sao?"

"Còn... còn có chút việc, mẹ... đưa cái này cho... Hạ Chi giúp con với."

Khánh Minh định nhét đôi dép vào tay mẹ Hà, bà không nhận mà hỏi ngược lại.

"Không phải anh bảo mua để thay đổi sao? Mẹ đưa cho con bé rồi lấy gì anh thay đổi."

Tự dưng mẹ thay đổi xưng hô làm Khánh Minh càng thêm ngượng nghịu, lại thêm cái cách nói chuyện ba phần dè bỉu, bảy phần cười vô trong mặt người khác nữa. Khánh Minh chỉ có thể gãi gãi đầu, cố gắng giải thích.

"Thì... thì lúc nãy con bảo vậy thôi, không phải mẹ cũng biết rồi hả? Thì mẹ đưa cho em giùm con đi."

"Thế sao anh không đưa?"

"Con... con..."

"Ngượng chứ gì?" Mẹ Hà thấy thằng con trai cứ ngập ngừng bà liền giúp nó điền vào chỗ trống, còn không hề che giấu mà bật cười thành tiếng.

"Con làm gì có!" Khánh Minh tái mặt chối đây đẩy.

"Thế sao không tự đưa em đi?"

"Vậy thôi con cũng không tặng nữa."

Khánh Minh bị mẹ bắt chẹt chẳng biết phải làm sao, quê quá nên giận lẫy không thèm nhờ vả nữa, tức giận đi lên lầu.

Mẹ Hà nhìn theo bóng lưng thằng con trai, tươi cười nói với theo.

"Xì, đổ con dâu tôi rồi thì nói đại đi. Ở đó mà làm giá."

"..."

...

Lại qua mấy ngày sau, mẹ Hà mãi chẳng thấy bé con mang đôi dép thỏ bông lần nào. Ăn cơm trưa xong, bà lén lút kéo Hạ Chi ra hỏi nhỏ.

"Hạ Chi, Khánh Minh nó có tặng cho con cái gì không?"

"Tặng gì ạ?"

Nhìn gương mặt ngơ ngác kia, bà biết ngay là nó thật sự không thèm tặng thật rồi.

Bà đi lên phòng Khánh Minh, trực tiếp đẩy cửa đi vào, quý tử nhà đang ngủ, cuốn sách thì rớt lên trên mặt. Mẹ Hà nhìn khắp phòng một lượt, rồi trực tiếp đi đến tủ đồ, quả nhiên, vừa mở tủ ra liền thấy đôi dép thỏ bông được cất gọn phía trong cùng.

Bà bất lực thở dài, với cái tính tình vừa cục súc, lại vừa không biết cách thể hiện tình cảm kiểu này, có ngày mất vợ như chơi.

Mẹ Hà cầm ngay đôi dép kia đi xuống dưới lầu rồi nhét vào tay Hạ Chi.

"Này là quà của anh Khánh Minh mua cho con đấy."

Hạ Chi nhìn nhìn đôi dép hình thỏ trắng hết sức đáng yêu trong tay, rồi lại chớp chớp mắt nhìn mẹ Hà, hỏi lại.

"Có thật không ạ?"

"Ừ, của con đấy."

Hạ Chi nghe vậy phấn khích chạy ngay lên lầu tìm anh.

Nhưng cô bé cứ xoay xoay mãi, lần lựa một lúc vẫn không dám vào, cô bé gõ cửa từ nãy giờ mà anh cũng không đáp lời gì cả, sợ anh đang bận lại ngại làm phiền anh, nên chỉ có thể ủ rũ ngồi ở ngoài chờ.

Qua rất lâu, vì nôn nóng quá mà cô bé quyết định đẩy cửa, lén lút ló đầu vào.

Qua khe cửa hẹp, Hạ Chi nhìn thấy Khánh Minh đang nằm trên giường ngủ hết sức yên bình. Tai anh còn đeo headphone, bởi thế Hạ Chi kêu anh mới không được.

Hạ Chi bê ghế đến ngồi cạnh giường, ngồi chống cằm nhìn anh, lòng đắn đo suy nghĩ không biết có thể kêu anh dậy được hay không. Đến cuối cùng, cho dù đang hết sức phấn khích muốn hỏi anh về món quà, nhưng sợ phá giấc ngủ của anh nên đành yên lặng ngồi đợi.

Trời lúc này đã ngả về chiều, ánh mặt trời cũng dịu bớt, cửa ban công trong phòng khép hờ, rèm mỏng chỉ được kéo ra hơn nửa để lại không gian cho những tia nắng nhạt len lỏi qua khung cửa, phản chiếu lên tấm thảm trên sàn rồi tô điểm lên nó những mảng màu lấp lánh.

Trời xanh, mây trắng nhẹ bay, hàng cây bên ngoài cũng xanh mướt.

Tiếng gió nhẹ cùng tiếng chim hót líu lo tạo thành một bản giao hưởng trong trẻo, yên bình nhất.

Yên bình đến mức... cực kỳ ru ngủ.

Bé con nào đó bắt đầu gật gà gật gù, hai mắt cũng muốn dính lại vào nhau, cơn buồn ngủ ập đến bất ngờ, cô bé đã cố hết sức chống cự để chờ anh thức nhưng rồi cũng chịu thua trước số phận. Lại sợ lúc anh dậy sẽ không thấy mình, sợ lúc mình dậy anh lại đi mất. Bé con không còn tâm trí nào để suy nghĩ nữa, cứ thế chui tọt vào ổ chăn của anh, ngủ cùng anh.

Hạ Chi vừa nằm xuống, liền ngủ say sưa. Người thanh niên bên cạnh đột nhiên trở mình, vòng tay qua ôm ai đó vào lòng.

Lúc này, Khánh Minh đang mơ một giấc mơ thật đẹp. Trong mơ, hắn đang ôm "cục răng thỏ nhà mình", bé con kia cả người đều mềm mại như bông, ôm thích vô cùng. Vừa thực vừa ảo, vì giấc mơ êm đềm kia mà Khánh Minh không nỡ lòng buông tay ra, lại còn cố tính nhích người thêm một chút, ôm chặt thêm một chút, miệng mỉm cười, ngủ thiếp đi.

Dưới nhà, mẹ Hà đợi lâu quá không thấy Hạ Chi trở lại liền lên phòng tìm cô bé. Thế là, ngoài dự tính bà nhìn thấy "cặp đôi gà bông" đang ôm nhau ngủ rất yên lành trong phòng.

Vậy đó, bình thường diễn giỏi lắm, tỏ ra lạnh lùng, xa cách làm chi, rồi bây giờ ôm con người ta cứng ngắc như vậy.

Mẹ Hà ngắm nhìn khung cảnh trước mắt, khẽ cười, rồi len lén lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh gửi cho ba Đức đang ở chỗ làm.

Trong ảnh, là đôi trẻ đang ôm nhau ngủ ngon lành trên chiếc giường lớn, trông dễ thương làm sao.

Qua rất lâu, hai hàng mi Khánh Minh bắt đầu giật giật rồi chậm rãi mở mắt.

Tiếp sau đó, hắn lập tức mở bừng mắt vì trông thấy gương mặt nhỏ đang phóng đại trước mặt mình.

Lại thêm mấy chục giây nữa để hồi phục tinh thần, Khánh Minh nhìn nhìn cục bông kia rồi bắt đầu nổi hứng chọc phá con gái nhà người ta, tên ngốc ấy lấy tay chọt chọt lên cái má núng nính của cô bé, rồi lại chơi ác mà đưa tay ra bóp mũi con người ta đến đỏ bừng mặt, hại bé con khó chịu ngọ ngoạy không thôi. Lúc này Khánh - kẻ xấu xa - Minh mới chịu buông tay ra, đã thế, thấy con người ta như vậy còn tự động bật cười trông mới ghét cơ chứ.

Hắn nhìn cái mặt nhỏ dễ thương kia một lúc, tự nhiên xuất thần, không biết có bị ai nhập hay không mà cả người dần dần tiến lại gần hơn. Từng đường nét trên khuôn mặt nhỏ hiện ra càng thêm sắc nét, mắt gì mà to quá xá, lại còn tròn nữa, hai hàng mi công vút, đã vậy còn trộm vía được cái mũi lai tây thẳng tắp, vừa cao vừa nhỏ, không biết có phải ngày trước bà mụ trao nhầm con rồi hay không nữa.

Cục bông này bình thường ăn tạp vô cùng, cái gì cũng ăn được (trừ cà rốt), suốt ngày cứ nghĩ đến chuyện ăn uống thôi, vậy mà lại chẳng thấy béo ra là bao, chỉ có một điều là hai má càng ngày càng đầy đặn, cứ như là thức ăn bị hai cái má hấp thu hết rồi vậy.

Khánh Minh nghĩ ngợi rồi đột nhiên vươn tay ra chạm lên gương mặt trắng nõn, y hệt em bé của Hạ Chi, từ trán, mi mắt, dần dần đến chợp mũi,... rồi dừng lại ở hai cánh môi hồng hồng xinh xắn của bé con, môi nhỏ căng mọng, mềm mại làm sao. Thật muốn thơm một cái.

Ma xui quỷ khiến thế nào Khánh Minh từ từ nhích người lại gần Hạ Chi, cánh môi cũng từ từ tiến dần đến. Giây phút hai cánh môi sắp chạm nhau, tự dưng, cục bông nhỏ bắt đầu cựa quậy, không lâu sau mí mắt cũng từ từ hé mở, lí nhí nói.

"Mẹ An ơi, cho con ăn thêm đi mà, không béo đâu."

"..."

Cô bé vừa nói vừa chẹp chẹp miệng, nói xong rồi lại nhắm tịt mắt ngủ tiếp. Đã vậy còn xem Khánh Minh là cái gối ôm mà vòng tay qua ôm lấy, kê cằm lên đầu hắn rồi yên lặng ngủ ngon lành.

Khánh Minh chột dạ, sợ hãi không thôi, lúc này mới kịp nhận ra mình vừa định làm gì, cũng may là người kia chỉ nói mớ nếu không thì mất hết mặt mũi.

Khánh Minh nhẹ nhàng hết sức có thể gỡ tay Hạ Chi ra, vén chăn ngồi dậy, lúc này, hắn mới phát hiện ra trong lòng người nào đó còn ôm thêm một đôi dép nữa.

Đúng rồi, ngốc đến mức đi ngủ mà cầm theo đôi dép luôn đấy.

Mà khoan, đây không phải là đôi dép thỏ bông của hắn sao?

Khánh Minh cương quyết vươn tay ra định giành lại đồ rồi sẵn dịp phi tang luôn, nhưng thật không ngờ, cục bông kia lại nắm chặt vô cùng, muốn gỡ cũng không gỡ được.

Hắn đành mặc kệ vậy.

Thấy sắc trời cũng đã gần tối, Khánh Minh vội lay lay người ai đó dậy.

"Hạ Chi, thức đi này, chiều rồi, ngủ nữa là sẽ bị mặt trời đè cho đấy."

Cái mặt nhỏ bắt đầu phụng phịu, ngái ngủ nói.

"Cho con ngủ thêm một lát đi mà."

"Muộn rồi, dậy ngay cho anh!"

Bé con nào đó nhăn mặt rồi bắt đầu ngọ nguậy dưới chăn, còn cố ý đưa hai tay ra bịt tai lại, nũng nịu nói.

"Con không dậy nổi, mẹ An bế con dậy đi mà."

"Lớn rồi mà còn đòi bế?"

"Con nhẹ mà, bình thường mẹ An vẫn bế nổi mà."

"Ai nói? Mập như con lợn ý."

Hạ Chi còn nghĩ là mình đang ở nhà, muốn làm nũng với mẹ như mọi khi, nào ngờ lại nghe ai đó chê mình mập, giận vô cùng, mở bừng mắt dậy.

Đập vào mắt cô bé là gương mặt đẹp trai cau có của người nào đó.

Hạ Chi dụi dụi mắt, mơ hồ hỏi lại.

"Mẹ An của em đâu?"

"Em nhìn lại coi mình đang ở đâu?"

Cô bé nhìn một lượt xung quanh phòng, vách tường màu trắng đơn điệu, không phải phòng ngủ màu hồng ở nhà, càng không phải căn phòng của cô ở đây.

Là phòng của anh!

Cũng không có mẹ An!

Một tia buồn bã hiện lên trong ánh mắt Hạ Chi. Nhưng chỉ chốc lát rồi lại quay sang nhìn anh như là đang kiếm tìm chút cảm giác thân thuộc.

Thấy bé con nào đó đang dần hiểu ra vấn đề, Khánh Minh liền búng lên trán cô bé một cái, bắt đầu hỏi tội.

"Nhớ ra chưa? Đây là phòng anh đấy, giường cũng là của anh, còn em làm gì ở đây?"

"Em làm gì ở đây?" Hạ Chi ôm đầu, ngơ ngác hỏi lại.

"Còn hỏi ngược lại anh." Khánh Minh đưa tay nhắm ngay cái má đầy đặn của Hạ Chi mà kéo ra, làm cô khó chịu nhăn hết cả mặt, lại nghe giọng người nào đó lần nữa chất vấn, "Anh là đang hỏi em đấy."

Hạ Chi bị đau đầu ốc cũng dần bắt đầu hoạt động trở lại, cô bé xoa xoa mặt rồi ngẩng cao đầu, giương hai mắt to tròn nhìn anh, nghĩ nghĩ, vài giây sau, như nhớ ra gì đó, cô bé xóc chăn lên tìm kiếm. Rồi nhanh chóng nở nụ cười ngô nghê, đưa cái vật kia đến trước mặt anh.

"À, em qua đây tìm anh để hỏi về cái này nè. Cô nói là anh mua tặng em hả?"

Bây giờ Khánh Minh mới biết là do mẹ làm, nhưng mà với cái tính tình của hắn, chắc chắn là không nhận.

"Không phải, mẹ lừa em thôi, anh cũng không có mua cho em."

Hạ Chi mặt mũi ỉu xìu: "Nhưng mà... cô đã nói, cô tìm thấy trong tủ của anh." Giọng cô bé nhỏ dần.

Khánh Minh không được tự nhiên mà ho nhẹ mấy tiếng: "Ừ thì, là của anh, nhưng anh không có mua cho em."

Nhưng đây là đồ đôi với đôi thỏ nâu của anh đang mang đấy?

"Vậy anh... anh mua cho ai?"

Nói đến đây cô bé sốc vô cùng, bị anh lạnh lùng phủ nhận đã đành, còn mơ hồ nhận ra một chuyện khác nữa, bé con hai mắt rưng rưng hỏi:

"Anh... mua cho bạn gái hả? Anh có bạn gái rồi sao?"

Cô bé thất vọng lắm, cúi đầu chẳng muốn nhìn anh. Xong rồi đẩy đôi dép trên tay trả lại cho anh, vén chăn định trèo xuống giường, mắt đỏ lên không ít.

Ở nhà, đâu ai đối xử với cô như anh chứ, thương cô còn không hết. Chỉ có anh vẫn luôn cộc cằn với cô, còn hắt hủi người ta. Hạ Chi buồn anh lắm, có bạn gái rồi mà cũng không nói, để người ta suốt ngày ngốc nghếch chạy theo anh.

Tự nhiên cô bé thấy mặt mình ươn ướt, thì ra thất tình là như vậy sao? Đau vô cùng, còn thất vọng vô cùng, bất lực lắm mà không thể làm gì, bởi vì không thể điều khiển được cảm xúc của ai đó, chỉ có thể tự buồn một mình thôi.

Nhưng mà, ngay sau đó cổ tay lại bị anh nắm lấy, giọng điệu vẫn như lúc đầu, trầm giọng, nói.

"Anh mua để tự mang không được sao? Là ai tung tin đồn thất thiệt là anh có bạn gái rồi vậy?"

"Còn nữa, anh mua rồi để đó cũng chưa dùng đến, nếu mà có người nào đó thích thì... thì anh cho đấy."

Hạ Chi nghe vậy lập tức mở bừng mắt, nhanh chóng quay đầu nhìn anh, còn cười đến cực kỳ tươi sáng, hỏi lại.

"Anh nói thật hả?"

Khánh Minh đưa hai bé thỏ bông kia lại cho bé thỏ bông đang khóc nhè, gật đầu một cách chắc nịch:

"Ừ, thật, thứ đồ này cho em, anh cũng không có bạn gái..." Nói đến đây, thái độ người nào đó như có điều thay đổi, qua vài giây, Khánh Minh mới ngập ngừng lên tiếng, "Bây giờ cũng chỉ có một vợ hứa hôn thôi."

Hạ Chi nhất thời bị ngơ ra, còn ngơ ngác hồi lại, hai mắt long lanh nhìn anh: "Là... là ai?"

Khánh Minh nghe vậy cũng hoang mang theo, sau đó đưa tay nhéo má bé con một cái, tỉnh bơ mà hỏi lại.

"Ừ, là ai nhỉ? Vợ hứa hôn của anh ấy?"

"Không phải... LÀ EM SAO?!" Hạ Chi nói xong còn trợn tròn mắt như vừa nhận ra việc gì quan trọng lắm vậy.

"Ừ, biết vậy sao còn hỏi?"

Khánh Minh nói rồi nhíu mày nhìn Hạ Chi, bé con nào đó miệng vẫn đang cười, còn lệ bên má vẫn cứ tuôn rơi.

Vừa khóc vừa cười, ngốc không thể tả!

Khánh Minh vươn tay ra lau mặt giúp Hạ Chi.

Cô bé cảm thấy trong lòng mình hết sức ngọt ngào, còn ôm anh thật chặt, vui cười nói.

"Vậy em không thất tình rồi! Anh thật sự vẫn chưa có bạn gái!"

"Thất tình gì chứ? Đừng có nói xàm nữa."

"Em nói thật mà, em thích anh lắm, anh không thích em ngay cũng được. Mỗi ngày anh chỉ cần thích em thêm một chút, khi nào thích đủ nhiều rồi thì anh sẽ thật sự thích em rồi. Chỉ cần anh không có bạn gái thì em vẫn còn cơ hội."

Bé con trong truyện tình cảm hết sức rạch ròi, cũng rất hiểu chuyện, tình nguyện chờ đợi anh.

Còn người nào đó nghe được mấy lời ngô nghê này, trái tim thiếu niên đang đập bình thường bỗng dưng đập nhanh đến vài nhịp. Chầm chậm "ừ" nhẹ một tiếng.

Cô bé càng vui như trẩy hội.

Qua một lúc, Khánh Minh lại dắt Hạ Chi đi rửa cái mặt mày tèm lem của cô bé, sẵn tiện cùng đi đánh răng rửa mặt cho mình.

Lúc đi ra, Hạ Chi còn được anh chườm đá cho mắt đỡ sưng. Đáy lòng cô bé lại càng vui vẻ không thôi.

Ngồi chơi với anh một lúc, Hạ Chi mới đi về phòng, nhưng cô bé lại quên mất quà anh tặng, Khánh Minh đành phải cầm ra nhét vào tay cô bé, sợ bé con nào đó quên còn phải nhắc lại lần nữa.

"Nếu em thích đôi dép này thì cho em đấy."

"Thật á?" Hạ Chi hào hứng hỏi lại.

"Ừ."

Được anh gật đầu, Hạ Chi hí hửng lần nữa ôm chầm lấy anh, bởi vì vui quá còn nhón chân lên hôn chụt lên má anh một cái.

"Cảm ơn anh nha. Anh Khánh Minh là tốt nhất."

Nụ hôn làm Khánh Minh lại đứng hình mất 5 giây.

Con bé này mới tí tuổi mà đã háo sắc quá rồi, chưa nói đến chuyện vào lần đầu tiên gặp nhau, thì hôm nay cũng đủ bạo gan rồi, hết leo lên giường của người ta, bây giờ con hôn má người ta nữa. Khánh Minh âm thầm suy nghĩ, có khi nào nếu hắn thật sự là con gái, đã bị con nhóc háo sắc này lăm le ăn sạch rồi không?

Người nào đó hiện tại đang được con gái nhà người ta yêu thích thì ra sức làm giá, nhưng hắn cực kỳ không ngờ tới, có một ngày, bé nhà thật sự quay lưng, dù anh ta có vứt bỏ hết liêm sỉ để dỗ dành thì cũng chỉ nhận lại được sự thờ ơ, ghẻ lạnh.

Hạ Chi hôn anh một cái rồi ngượng ngùng chạy vào phòng mình, gấp gáp đóng cửa lại, bối rối vô cùng, tim đập liên hồi, mặt của cô bé bây giờ đã đỏ như quả cà chua mất rồi, bé con ôm chặt món quà của anh trên tay, miệng nhỏ nở nụ cười tươi sáng, rạng rỡ như ánh nắng ban mai, cũng đáng yêu hết mức.

Từ hôm đó, đôi dép thỏ bông, tai hồng được Hạ Chi hết mực sủng ái. Dép heo hồng của mẹ Hà cứ thể bị cho vào lãnh cung, cô bé cẩn thận đặt đôi dép vào hộp rồi cất gọn vào ngăn tủ, sau cùng cũng quên béng đi từ lúc nào không biết, có lẽ là mãi mãi cũng không lấy ra nữa. Bởi vì, bây giờ cô bé đã có dép đôi thỏ bông chung với anh rồi, Hạ Chi chỉ thích đồ đôi anh tặng thôi.

...

#mèo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top