Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 11.

Không hiểu được, thực sự có lúc bản thân cảm giác rõ ràng ở rất gần anh ấy nhưng có lúc lại như xa tận chân trời. Cảm giác gần trong gang tấc nhưng lại không nắm bắt được này tựa như bị mèo cào làm cho trái tim Dịch Dương Thiên Tỉ ngứa ngáy, cậu muốn biết Vương Tuấn Khải đang nghĩ gì. Thở dài một cái, lúc nãy mình nhiều lần muốn bắt chuyện với anh ấy nhưng đều bị anh ấy kiếm cớ trả lời qua loa.

Lưu Chí Hoành từ trước đến nay luôn là người cẩn thận, dáng vẻ đáng yêu làm trò trong "Phòng tự học nam sinh" không phải là tính cách thật của cậu ấy, đó chỉ là vai diễn mà thôi. Sự thực cậu là người lạnh lùng ít nói, chỉ khi đứng trước Vương Nguyên mới nhiệt tình hơn chút.

Lưu Chí Hoành chú ý đến sự khác thường của Dịch Dương Thiên Tỉ, thuận tay cầm chai nước khoáng ngồi xuống vị trí cạnh cậu, huých nhẹ vai vào cậu: "Thiên Tỉ?" rồi đưa nước qua.

Dịch Dương Thiên Tỉ lấy lại tinh thần, thấy người trước mắt thì trong lòng ấm áp hơn. Người này luôn xuất hiện đúng lúc tâm trạng mình không tốt, ở bên cậu ấy sẽ rất hạnh phúc nhỉ. Vừa nghĩ vừa vươn tay ra nhận nước. Ngay giây sau, trong đầu lại hiện lên nụ cười làm lộ chiếc răng khểnh của Vương Tuấn Khải, mọi động tác đột nhiên ngừng lại.

Đúng lúc ấy thì Lưu Chí Hoành thả tay. "Bịch" một tiếng, nước khoáng rơi xuống đất. Dịch Dương Thiên Tỉ hơi run người, chớp mắt duy trì sự bình tĩnh, hơi xấu hổ nhìn Lưu Chí Hoành cười một cái, cúi người nhặt chai nước.

Thế là, khi cậu cúi xuống, đã bỏ lỡ biểu cảm ý vị sâu xa của Vương Nguyên và vẻ mặt đau lòng của Vương Tuấn Khải.

Khi đứng thẳng dậy, dường như mọi thứ chưa từng xảy ra. Dịch Dương Thiên Tỉ mở chai nước uống "ừng ực" một ngụm lớn, liếm môi, bình thản nói: "Lưu Chí Hoành, có phải cậu biết gì rồi không?"

Lưu Chí Hoành cảm giác thế giới này không bình thường, lúc trước ai cũng thích gọi cậu là "Văn Ngốc". Bây giờ thì vui rồi, tất cả đều gọi thẳng tên cậu "Lưu Chí Hoành", lại còn hơi một tí là bày ra vẻ mặt nghiêm túc. Nhưng mà, giờ mấu chốt vấn đề không phải tôi biết cái gì, mà là anh, Dịch Dương Thiên Tỉ, anh hiểu cái gì.

Ngẫm một lúc, Lưu Chí Hoành nghĩ có một số việc nên làm rõ, lại thấy nói chuyện trên xe không tiện lắm, bèn hạ giọng nói: "Có việc tối nay ăn cơm xong tôi sẽ đến tìm anh, chúng ta nói chuyện riêng đi".

Dịch Dương Thiên Tỉ gật nhẹ đầu, không nói gì nữa, tiếp tục nhìn chằm chằm cảnh sắc thanh bình bên ngoài cửa sổ đến mất hồn.

Không rõ vì sao, mấy ngày gần đây mình luôn cảm giác Lưu Chí Hoành và Dịch Dương Thiên Tỉ cực kì thân thiết, cảm giác hơi khó chịu dâng lên trong tim. Vương Nguyên chau mày, mình đã từng nói trong TF Teens Go từ lâu rồi, ghét nhất là uống giấm, bởi vì quá chua.

Vương Tuấn Khải ngoài mặt thì như sóng yên biển lặng, nhưng thực ra trong lòng thì đang cuộn trào mãnh liệt. Từ khi biết bản thân thích Dịch Dương Thiên Tỉ, thì vẫn không ngừng cố gắng đè nén tình cảm ấy, bất đắc dĩ chỉ có thể lạnh nhạt với cậu ấy. Vốn cho rằng làm vậy có thể kéo tình cảm bản thân về lại tầm kiểm soát, nhưng rõ ràng là anh sai rồi. Ánh mắt bản thân luôn không kìm được mà lướt qua mọi người dừng lại trên người Dịch Dương Thiên Tỉ, có lúc còn nhìn cậu ấy đến ngẩn ngơ, thấy cậu ấy thân mật với người khác thậm chí sẽ cảm giác đau âm ỉ trong tim.

-----------------------------------------  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top